Đại kết cục (3)
← Ch.148 | Ch.150 → |
Cậu bé lẳng lặng nhìn hai mắt hắn, im lặng một chút, giương chân mày nhỏ lên, thân thể nhỏ nhắn đang muốn đứng lên, thì Đông Bác Hải đưa tay đè bả vai nhỏ cậu lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo cậu không được cả tin kẻ địch, cậu bé hiểu ý gật gật đầu, anh thu tay lại, cậu bé đứng dậy, ánh mắt non nớt tản ra khí phách quần lâm thiên hạ ——
"Trở về nói cho Frankie biết, có bản lãnh thì chiến đấu súng thật đạn thật với tôi, làm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, hắn ta thật đúng là không sợ...... mất mặt!"
Một người lớn sợ đứa bé thành như vậy, nếu truyền đi, ha ha ha, để tiếng xấu muôn đời a!
"Hắc thủ lĩnh cậu hiểu lầm rồi, tôi và đám anh em đây là cam tâm tình nguyện tới tìm ngài nương tựa, chuyện này hắn cũng không biết!" Trương Đại Ma gấp đến độ đứng lên, mấy gã anh em đứng ở sau lưng hắn phụ họa ngay sau đó.
"Phi Tước cậu thấy thế nào?" Đông Bác Hải nhăn nhăn mày, muốn nghe cách nhìn của bạn tốt một chút.
"Tôi cảm thấy bọn họ không giống như là nói dối. " Mặc Phi Tước nâng quai hàm lên nói, căn cứ vào vẻ mặt để phân tích, cảm xúc phản ứng trên mặt bọn họ đều phát ra từ bản năng thần kinh, nếu không có kỹ thuật diễn của ảnh đế, là không thể nào giả bộ giống thật đến như vậy!
"Anh thì sao?" Anh ta quay lại nhìn anh ấy một cái.
"Giống như ý nghĩ của cậu. " Anh chính là cảm thấy phản ứng của bọn họ quá tự nhiên, chân thật, có chút không tự tin.
Cậu bé ôm lấy cánh tay nhỏ, chân mày nhỏ chau lại hơn nữa, nhìn cha và chú Mặc một lúc, vẻ mặt của bọn họ nhẹ nhàng hiển nhiên là vây xem!
Thời khắc khảo nghiệm cậu đến rồi, hai người lớn ngược lại muốn xem cậu ấy phải ứng đối như thế nào, thủ lĩnh Mafia! Chà... Thật làm cho hai người bọn họ cảm thấy xấu hổ, đủ các loại có hâm mộ! Đố kỵ! Bội phục! Quỳ lạy......
Ho nhẹ cổ họng một cái, cậu bé nghĩ ~ không thể để cha và chú Mặc xem thường được, vị trí thủ lĩnh Mafia cậu cũng không phải là lừa dối tới, chính ~ là cậu có thực lực! "Tại sao tôi tin tưởng các người. " m lượng không cao, nhưng lộ ra một dáng vẻ kiêu ngạo.
Một câu nói, khiến cho năm người bị hỏi hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được!
"Còn nữa, nếu hôm nay tôi để cho các người gia nhập vào Hắc kỳ, tôi làm sao dám bảo đảm về sau các người không phản bội tôi chứ? Có lời daỵ của người xưa mà tôi thích, dùng người thì không nên nghi ngờ người...... Nghi người thì không dùng người!"
Ba ba ——
Vốn là phòng họp yên tĩnh, một tràng pháo tay vang lên, cậu bé tìm theo tiếng mà nhìn sang, Mặc Phi Tước nâng khóe môi lên với cậu. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Mặc Phi Tước anh phục rồi! Gảy nhẹ Đông Bác Hải một cái, choáng nha, đủ các loại hâm mộ, đố kỵ, hận......
"Hắc thủ lĩnh, nghe nói đối với thuộc hạ ngài xem như người thân, có thể may mắn gặp được chủ tử tốt như vậy, chúng tôi làm sao lại phản bội ngài. "
Trương Đại Ma chảy mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng mà giải thích, không thành công, là thành thi thể, nếu như bị Frankie biết bọn họ trốn còn phản bội, không chết không toàn thây mới là lạ!
"Á ~" cậu hơi kinh ngạc một chút, suy đoán và nói: "Frankie đối với các người không tốt?"
"Ai. " Trương Đại Ma thở dài, "Thủ lĩnh như hắn vì một cô gái không rõ lai lịch, lấy sinh mệnh của bọn tôi đùa giỡn, đám anh em dám giận mà không dám nói, nói người, giết không tha!"
Ồ...... Frankie thật cầm thú!
"Cái này cũng là tại tôi, sớm biết cô gái kia là hồng nhan họa thủy, thì tôi nên để cho cô ta chết ở bờ biển. " Một gã đàn ông hối hận mãi và nói.
Bờ biển?
Tim của Đông Bác Hải như dây cung chợt run lên, đối với chữ 'biển' là tương đối nhạy cảm, anh bỗng nhiên đứng dậy, đôi tay đặt ở trên bàn làm việc thật chặt, kích động đến độ giọng nói cũng run rẩy, "Chuyện khi nào? Cô gái kia tên là gì?"
"Gọi...... tên là gì không rõ ràng lắm. " Gã đàn ông bị tâm tình kích động của anh làm cho cứng đờ.
"Bác Hải, anh quá nhạy cảm rồi. " Mặc Phi Tước đứng dậy muốn đỡ anh ngồi trở lại, nhưng bị Đông Bác Hải đẩy ra, tâm tình kích động có tăng không giảm, "Hình dạng cô ấy thế nào?"
"Cô ta...... cô ta dáng dấp rất đẹp. "
"Cậu có thể vẽ bộ dạng của cô ấy không?"
"Ách...... " Gã đàn ông có vẻ khó xử, hắn không biết vẽ tranh.
"Bác Hải, tâm tình của anh tôi hiểu, nhưng anh có thể đừng kích động như vậy hay không. " Mặc Phi Tước đưa bàn tay qua, lần này Đông Bác Hải không cự tuyệt, bị anh ấy đỡ ngồi xuống!
Lúc này, có một người đàn ông nói: "Sau đó lại còn vét lên một người đàn ông. "
Lời này, khiến năm người đối diện cũng cứng đờ ——
"Tôi nhớ được thủ lĩnh gọi hắn...... " Nhất thời nhớ không ra, vò đầu.
"Gọi hắn là gì?" Mặc Phi Tước cũng khẩn trương đến mức tim đập rộn lên.
"Gọi hắn...... Đông...... đại thiếu gia nhà họ Đông. "
"Đông Hải Sinh. " Mặc Phi Tước và cậu bé cùng nhau kinh hô ra miệng.
"Vô Song không chết, cô ấy còn sống, cô ấy thật sự không chết...... " Hai tay của Đông Bác Hải nắm chặt thành quyền, vui mừng muốn khóc, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống lã chã......
**** ****
Frankie bố trí hiện trường hôn lễ rất lãng mạn, lấy màu hồng mơ mộng làm chủ, hội trường chủ hôn chính là phòng khách của biệt thự!
Sáng sớm tỉnh lại, thì Vô Song được đám người giúp việc hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, bận rộn đến gần bốn giờ, cuối cùng mới làm xong việc, cô mệt mỏi đến rã rời.
"Tiểu thư, liền xong ngay đây. " Cô hầu gái đội tấm voan che đầu cho cô mỉm cười và nói.
"Ừ. " Cô mệt mỏi buồn ngủ nên trả lại một tiếng, mí mắt mệt mỏi đánh nhau.
"Tiểu thư, ngài thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. " Cô hầu gái cười khen ngợi, có một ánh chớp loé lên, Vô Song rung động một chút, lời này rất quen thuộc, giống như đã từng có người nói với cô như vậy, là ai đây? Sao nghĩ không ra!
"Tiểu thư, ngài sao vậy?" Cô hầu gái thấy cô vỗ đầu, thì hoảng sợ, không phải cô ấy lại phát bệnh chứ.
Thấy bộ dáng cô gái kinh sợ, Vô Song cười nhẹ, "Không sao!"
"Tiểu thư, hoa cô dâu của ngài. " Lúc này, một cô hầu gái đi tới, đưa cho cô bó hoa mới vừa bao xong, cô thuận tay nhận lấy, mới vừa nắm chặt thì ngón tay bị một cây gai nhọn đâm, máu, từng giọt một rơi lên trên áo cưới!
"A ——"
Cô hầu gái thấy thế thì kêu lên một tiếng, cô hầu đưa bó hoa cho cô thì sợ tới mức lập tức quỳ xuống, ngắt lời rồi nói xin lỗi: "Tiểu thư, thật xin lỗi...... Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Bởi vì sợ bị trừng phạt, nên cô hầu gái khóc thút thít.
Vốn là không khí vui mừng thì nhất thời gặp phải không khí ngột ngạt, mọi người cảm thấy bất an, không dám lên tiếng cầu xin thay cô ấy, Vô Song hiểu chuyện lập tức lấy thuốc ra bôi lên trên ngón tay bị đâm!
"Không sao, tôi không trách cô, cô đứng lên đi!" Vô Song dịu dàng nói, cô không hiểu tại sao họ sợ cô như vậy, cô rất thân thiện với họ mà, chưa bao giờ phát cáu.
"Cám ơn tiểu thư, cám ơn!" Cô hầu gái cảm động đến rơi nước mắt nói với cô, sau đó run rẩy bò dậy, run rẩy mà thối lui qua một bên.
Vô Song soi gương, chau chặt chân mày, dáng dấp của cô khiến người ta sợ hãi sao? Thật tổn thương tự ái......
"Bảo bối, mất hứng à, đang tức giận cái gì vậy?"
Frankie mặc lễ phục màu trắng đi vào, đi tới sau lưng Vô Song, đôi tay đặt ở trên vai trần tròn trịa của cô, nghiêng người xuống tựa đầu vào bên tai trái của cô, vẻ mặt cười hạnh phúc!
m lượng của hắn không cao, lại đủ khiến cho từng cô hầu gái ở tại chỗ đều nghe được rõ ràng, siết chặt tay đổ mồ hôi lạnh, nhất là cô hầu khiến cho Vô Song chảy máu, sợ tới mức gan cũng sắp vỡ.
"Em không có mất hứng!" Thả lỏng chân mày đang nhíu chặt ra, cô nở nụ cười ngọt ngào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hơi thở đàn ông ấm áp phun lên trên vành tai của cô, làm Vô Song run rẩy một chút, lấy tay đẩy mặt của hắn ra, "Thật là nhột. "
"A ~ anh cũng rất nhột. " Hắn cười nhẹ, hai mắt chứa đựng tình dục nhìn cô chằm chằm.
Không biết sao, tim của Vô Song dâng lên kháng cự không biết tên, cuộc hôn lễ này, cũng không có quá nhiều may mắn, mắt thấy môi của hắn sắp áp tới, cô theo bản năng mà bật thốt lên, "Em xong rồi, đi thôi!"
Cô cười, là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười!
"Ừ. " Không có hôn đựơc cô, Frankie có chút mất mát, nhưng nghĩ tới bọn họ còn nhiều thời gian, hắn liền che giấu mất mát xuống đáy mắt, kéo cánh tay của cô, cùng nhau đi tới lễ đường!
Kéo cánh tay của Frankie, Vô Song rất căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tiên làm cô dâu, cô cảm giác hai chân mình không ngừng run rẩy, thấy thảm cũng không dài, mà sao ở trong mắt cô lại thấy con đừơng dài vô tận chứ? Cảm giác như đi dài cả một thế kỷ vậy, nhưng lại không có đi tới đích, thân thể cô hơi yếu, chân muốn nhũn ra!
Frankie lập tức vịn cô, nhìn cô bởi vì căng thẳng mà khuôn mặt có chút tái nhợt, cười cưng chiều, "Bảo bối, đừng khẩn trương, đây chỉ là một hình thức, thả lỏng đi. "
Vô Song gật đầu một cái, tâm tình lo lắng có tăng không giảm, thả lỏng, nói thì rất dễ, làm như cô cưới lần hai sao!
Cô hầu gái đi theo sau lưng cô sửa sang lại vạt áo cưới có chút tán loạn cho cô, hai người tiếp tục đi, đi tới trước mặt Mục Sư!
Nhìn thấy Mục Sư, cô lại giống như nhìn thấy Diêm vương gia, lo lắng đến mức kéo chặt cánh tay của Frankie.
"Bảo bối, thả lỏng, hít sâu. " Frankie rất có kiên nhẫn mà dạy cô phương thức buông lỏng.
Cô làm theo liên tục hít sâu, o o, quả nhiên, cái phương pháp này rất hữu hiệu, cô không còn lo lắng sợ hãi như vậy nữa, cô cười cảm kích với Frankie, hắn nhẹ giọng nói: "Bé ngốc. "
Trước mặt, Mục Sư nói một vài lời vô dụng, hai người mặt mày đưa tình nên hoàn toàn không thấy ông ta, chờ ông nói hết, đến lúc vào chủ đề, thì hai người mới ném đi đối mặt với ông ta.
Mục Sư nhìn về phía chú rễ hỏi: "Tiên sinh Frankie anh có nguyện ý tiếp nhận tiểu thư Helen, trở thành vợ hợp pháp của anh hay không, theo đạo luật của Thượng Đế cùng ở với cô ấy, cùng với cô ấy sống cuộc sống ở trong hôn nhân thần thánh không? Cũng cam kết từ nay về sau luôn yêu thương cô ấy, tôn kính cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, luôn thuỷ chung với cô ấy, đến chết cũng không đổi?"
"Tôi nguyện ý. " Frankie không chút do dự kiên định mà trả lời.
Mục Sư gật đầu một cái, rồi chuyển tầm mắt sang cô dâu: "Tiểu thư Helen, cô có nguyện ý tiếp nhận Frankie, trở thành chồng hợp pháp của cô hay không, theo đạo luật của Thượng Đế cùng ở với anh ta, cùng anh ta sống cuộc sống trong hôn nhân thần thánh không? Cũng cam kết từ nay về sau luôn thương anh ta, tôn kính anh ta, an ủi anh ta, tôn trọng anh ta, luôn thủy chung với anh ta, đến chết cũng không đổi?"
Vô Song nhìn Frankie một cái, giờ khắc này không biết vì sao, cô lại do dự, tim rất khó chịu, còn có hơi đau, trong đầu dừơng như còn có một thanh âm đang nói: đừng gả cho anh ta, anh ta không phải người cô yêu!
"Tiểu thư Helen, cô có nguyện ý hay không...... " Mục Sư thấy cô chậm chạp không đáp lại, thì hỏi một lần nữa.
"Helen, nói em nguyện ý đi!" Nụ cười của Frankie có một tia cứng ngắc
"Tôi...... " Ngẩng đầu nhìn Frankie thâm tình, cô mở môi, nhưng lại không có dũng khí nói hai chữ nguyện ý.
"Helen, em làm sao vậy?" Thấy cô đỡ cái trán, Frankie lo lắng ôm cô vào lòng.
"Không biết, đầu của em thật là đau, ngực rất khó chịu. " Cô che vị trí trái tim, tim, rất đau!
"Jeff!" Frankie gấp đến độ hô to một tiếng, ông ta ngồi ở một bên lập tức đi tới, kiểm tra đơn giản cho Vô Song một chút, cô hết thảy đều bình thường.
"Cô ấy không sao, có thể là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, nên mới nhức đầu, ngực khó chịu thôi!"
"Vậy, hôn lễ tiếp tục đi!" Cô không sao, Frankie thả lỏng giọng nói, bảo Mục Sư tiếp tục.
Cầm lấy Thánh kinh, Mục Sư lại một lần nữa đọc lên: "Tiểu thư Helen, cô có nguyện ý hay không...... "
"Cô ấy không nguyện ý!" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài hội trường hôn lễ truyền vào, quả quyết cắt đứt lời nói của Mục Sư, mọi người ồn ào theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ngừơi đàn ông mặc Tây phục, sải bước chầm chậm đi vào, tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, người đàn ông này là từ đâu xuất hiện, anh ta một người một ngựa mà muốn tới cướp cô dâu sao?
"Đông Bác Hải!" Frankie che Vô Song vào trong ngực thật chặt, cắn răng nghiến lợi trừng anh một cái, anh ta làm sao biết Vô Song ở trong tay hắn, hơn nữa, còn rất biết chọn thời gian, mẹ kiếp!
"Vô Song ——"
Vẻ mặt của anh chân thành, yêu thương nhìn cô, một đôi tròng mắt đen sâu thẳm bị nước mắt ngâm từ từ tỏa sáng, có thể thấy cô lần nữa, giống như cách mấy đời, cái loại vui mừng đó giống như là tro tàn lại cháy!
Vô Song nhìn anh run lẩy bẩy, như đặt mình vào trong hầm băng, cả người đều rất lạnh, cảm giác nghẹt thở càng ngày càng mãnh liệt, anh ta! Chính là hình ảnh mơ hồ trong đầu cô, anh ta! Chính là anh trai muốn chiếm lấy cô, hít một hơi lạnh, Frankie không có đỡ chắc cô, thân thể cô mềm đi, mất khống chế mà thét với Đông Bác Hải: "Không cần, không cần...... Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh, anh đi đi!"
Đông Bác Hải bị cô là cho ngơ ngẩn, khiếp sợ mà trợn to con ngươi, khó tin, cô lại gạt bỏ anh như vậy, cô là đang oán hận anh? Không ——Vô Song của anh sẽ không oán hận anh, nếu như thật sự oán hận cũng sẽ không vì anh mà tìm chết, càng sẽ không nói với anh cô yêu anh!
"Vô Song, anh là Bác Hải. "
"Tôi không thương anh, anh đi đi...... Tôi sẽ không trở về với anh!" Cô sợ đến mức khóc oà lên, cô không muốn trở thành phụ nữ của anh trai xấu xa, cô không muốn, không muốn......
"Helen đừng sợ, ngoan! Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ đuổi hắn đi!" Frankie dụ dỗ cô xong, sau đó ánh mắt chuyển sang Đông Bác Hải đang bị thương, lấy tư thái ra vẻ người thắng cười lạnh và tàn ác nói: "Đông Tam thiếu gia, phu nhân của tôi không hoan nghênh anh tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, mời anh trở về đi!"
Khó có được tâm tình của hắn tốt, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, hắn quyết định không sát sinh, bỏ qua cho hắn ta!
Có thể sẽ có người không chịu bỏ qua cho hắn ——
"Mẹ!" Cậu bé và Mặc Phi Tước mang theo đoàn người xông vào, xa xa nhìn lên một cái, cậu liền xác định không có nhận lầm cô dâu ngồi dưới đất là mẹ của cậu, cậu kêu lên một tiếng, nhưng mẹ hoàn toàn không có phản ứng, cậu bị nằm mơ sao!
*****
"Frankie, buông mẹ tôi ra!" Cậu bé đi tới trước mặt cha, một đôi mắt phun ngọn lửa, căm tức nhìn Frankie, chán ghét mà quát to! Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mẹ của cậu mà hắn cũng dám đánh chủ ý, sát! Chán sống mà!
Frankie ngập đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, vẻ lo lắng trong mắt muốn phát ra, cái tên nhóc chết tiệt làm sao lại đến, hơn nữa, mẹ kiếp, nó cũng biết chọn thời gian!
"Nếu như tôi nhớ không lầm, tôi cũng không có phát bất kỳ hình thức thư mời nào, muốn mời Hắc Kỳ thủ lĩnh tới tham gia hôn lễ của tôi. " Ý đuổi khách lộ vẻ dễ nghe.
"Ha ha ha!" Cậu bé ngửa đầu cười to ba tiếng, chọc cho Frankie không hiểu mà chau chặt lông mày, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ chết tiệt này, cũng sẽ làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ như gặp đại nạn, bởi vì, nó sẽ không theo như lẽ thường xuất bài!
"Xin lỗi nha, tôi không chỉ là không mời mà tới, tôi còn chuẩn bị cho ông một phần —— hậu lễ. "
Hai chữ hậu lễ, chính là từ trong hàm răng khép chặt của cậu nặn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tản ra bá đạo không thuộc về số tuổi! Phách lối! Cuồng vọng! Cùng với hung ác......
Frankie híp mắt ưng lại, chút hận ý tràn đầy ở trong mắt, nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng: "Nơi này là địa bàn của tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu?"
"Ông xác định?" Cậu bé không tùy tiện mà gảy nhẹ chân mày một cái.
Frankie bị câu hỏi ngược lại này của cậu mà nghẹn họng, nụ cười liền ngưng lại, con ngươi băng lãnh quét qua bọn thuộc hạ một cái, chỉ thấy đám bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, không có chút ý định ứng chiến, hắn nằm mơ sao, chuyện gì đang xảy ra? Tập thể phản bội sao?
"Có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?" Đưa đầu lại gần, cậu bé đồng tình mà nhìn hắn.
Frankie không nói, nhìn cậu chằm chằm!
"Có nghe qua một câu ngạn ngữ của Trung quốc chúng tôi hay không, gọi là cái gì...... " Cậu nhất thời nhớ không ra, Mặc Phi Tước ở bên cạnh buồn cười và nói: "Người được lòng dân được thiên hạ!"
"Đúng, chính là câu này!" Cậu cười cảm tạ với Mặc Phi Tước, chuyển mặt sang Frankie, "Thức thời, thì màu thả mẹ tôi ra, tôi có thể suy nghĩ mà để lại mạng chó của ông!"
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, từ trong cánh mũi của Frankie phát ra nặng nề, nó thật sự coi hắn là hạng người rất sợ chết sao! Mẹ nó! Đi tới cái thế giới này, hắn căn bản không nghĩ tới phải sống trở về!
"Helen, cô ấy sẽ không đi cùng với các ngừơi!" Nhìn Vô Song co rúm lại ở trong lòng hắn một cái, hắn cười nói chắc chắn.
Helen?
Hắn gọi mẹ cậu là Helen! Nhất thời một đôi tròng mắt trong suốt đen như mực của cậu bé, lạnh lẽo, và hét lớn: "Ông tẩy não mẹ tôi?"
Frankie cười nhẹ không nói ——
"F**k you, tao giết mày!" Cậu muốn xông lên phía trước đánh hắn, không ngờ bị người từ phía sau xách lại, Mặc Phi Tước kéo cậu về, cậu bé quay đầu không hiểu nhìn anh ấy, anh ấy liếc về Đông Bác Hải một cái và nói: "Chuyện của người lớn, không cho trẻ con nhúng tay. "
"Chú Mặc, đây cũng là chuyện nhà của con có được hay không. " Trừ hại, cứu mẹ cậu đều có trách nhiệm.
"Ngoan, giao cho cha con xử lý đi!" Vuốt đầu của cậu, Mặc Phi Tước đưa mắt nhìn về phía Đông Bác Hải đang nhìn chằm chằm vào Vô Song, cậu nhóc cũng đưa mắt dò xét, cuối cùng cũng lựa chọn im lặng!
"Bảo bọn họ đi đi, Frankie, mau bảo bọn họ đi đi. " Nắm chặt y phục của Frankie, cả người Vô Song run rẩy khóc lóc với hắn, nước mắt thê lương quét đi khuôn mặt trang điểm của cô, cô có một loại cảm giác mãnh liệt, bị bọn họ mang về thì mỗi ngày của cô sẽ đen tối, mỗi ngày đều sẽ sống ở trong nước sôi lửa bỏng, cho nên, cô không muốn theo bọn họ trở về, không muốn......
"Vô Song, anh là Bác Hải, em không còn nhớ anh sao? Anh mới chính là người em yêu nhất!"
Cái bộ dáng này của cô, thật sự làm cho Đông Bác Hải cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù không nhớ rõ anh! Cho dù không yêu anh nữa! Cô cũng không nên gạt bỏ anh như vậy! Nếu như đây là cô cố ý trừng phạt anh, như vậy anh đầu hàng nhận thua, anh không chịu nổi lạnh lùng của cô, lại càng không chịu nổi cô gạt bỏ anh ——
"Đừng đụng tôi, Frankie cứu em!" Anh đi tới, ngồi xổm người xuống đang chuẩn bị đưa tay đụng cô, chợt cô giống như là một con nhím bị kinh sợ, đối với anh kêu ầm ĩ giương cung bạt kiếm, hơn nữa dùng tay đẩy anh ra, dùng sức co vào trong ngực Frankie, Frankie nửa ôm nửa đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy, hai người cùng lui về phía sau một bước.
Con ngươi của Frankie như con thú bị vây hãm hung hăng nhìn chăm chú vào phía trước, cực kỳ tức giận, lấy tư thái người thắng đưa mắt nhìn thẳng Đông Bác Hải, "Đông Bác Hải, anh cũng thấy rồi, là chính Helen không muốn trở về với các người, kính xin các người trở về đi!"
"Frankie mày là cháu con rùa, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, mày rốt cuộc nói gì với mẹ tao?" Cậu bé vừa giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của Mặc Phi Tước, vừa hướng về phía Frankie miệng lưỡi oanh tạc một trận, gặp qua vô sỉ rồi! Mẹ kiếp, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy đấy!
Frankie chỉ là nhẹ nhàng liếc cậu một cái, hắn mới không chấp nhặt với một đứa bé!
"Trả vợ tôi lại cho tôi!" Trên mặt khôi ngô viết hai chữ nghiêm túc, âm lượng không cao, nhưng lại nghe được trong bình tĩnh lộ ra đau đớn ngấm ngầm chịu đựng.
"Cô ấy là vợ tôi. " Frankie dùng sức trừng anh một cái, cơm có thể ăn lung tung, hôn nhân không thể nhận bậy.
"Trả vợ tôi lại cho tôi!" Mặt anh không chút thay đổi, lập lại.
Kẻ điên!
Frankie mím môi thật chặt, xem ra là hắn ta chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hắn quay thân thể của Vô Song qua, để cho cô đối mặt với Đông Bác Hải, chính miệng nói cho hắn ta biết, để cho hắn ta chết tâm đi: "Helen, nói cho hắn ta biết, em là cô dâu của ai?"
"Em là của anh!" Cô trả lời không do dự, ngay cả nhìn lâu vào mắt Đông Bác Hải cũng không muốn!
Ngũ quan tuấn tú của Đông Bác Hải run rẩy một chút, nhất là chân mày không ngừng run rẩy, một đôi con ngươi sáng đỏ thẫm như khát máu nhìn thấy mà ghê, tim vỡ ra giống như là tự tay cô làm cho chảy máu, đau, là cảm giác duy nhất của anh, ánh mắt của anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, không hề chớp mắt, nước mắt ở bên trong hốc mắt di chuyển tới tới lui lui, nhưng mà không rơi xuống, hai quả đấm siết chặt buông ra, anh đột nhiên sải bước lên trước, níu lấy áo của Frankie, rống to một tiếng: "Cô ấy là vợ tao!"
"A, anh làm gì đấy, buông Frankie ra!" Vô Song bị anh đột nhiên xông lên nên gào thét một tiếng, rồi vội vàng đi lên giúp Frankie đẩy anh ra, nhưng anh giống như là bức tường đá, cô đẩy mấy cái, anh vẫn không nhúc nhích, cô có chút nổi giận nên dùng đôi bàn tay trắng hồng nện vào anh!
"Bệnh thần kinh, tôi không thương anh, anh mau buông Frankie ra!"
Frankie đang muốn phản kháng, thì bị Đông Bác Hải đánh đòn phủ đầu mà đẩy hắn một cái, sau đó cho hắn một cước, gạt hắn ngã trên mặt đất. Anh quay đầu nhìn về phía Vô Song, một đôi con ngươi khát máu dọa cho cô ngây người như phỗng, hoảng sợ nhìn anh, cả người cứng đờ! Anh cầm cánh tay của cô thật chặt, nước mắt vẫn ẩn nhẫn rốt cuộc cũng không nhịn được chảy xuống, đến bây giờ anh cũng không thể tin được, đây là sự thật, không phải anh đang nằm mơ, cô ấy thật sự không có chết!
"Anh buông tôi ra!" Vô Song bị sự kiềm chế của anh hù dọa đến điên, cô giùng giằng tránh thoát ánh mắt nóng bỏng của anh!
"Vô Song, anh mới chính là ngừơi đàn ông em yêu, chú rễ em phải gả chính là anh!" Ánh mắt anh nhìn cô đau đớn, nhưng cô lại không chịu liếc anh một cái.
"Anh không phải, không phải —— tôi không thương anh, anh buông tôi ra, tôi van cầu anh thả tôi đi có được hay không?"
Vì cầu xin anh bỏ qua cho mình, cô không thể không gắng gượng quay đầu nhìn anh, nước mắt của anh xác thực khiến cho cô có một chút xíu đau lòng, nhưng cô lại lấy loại cảm giác này thành là tình ý của em gái với anh trai, mà không phải là yêu!
"Buông Helen ra!" Xoa ngực bị đá thương, Frankie bò dậy, móc ra một cây súng lục bên ngừơi hướng ngay đầu Đông Bác Hải.
"Frankie, đừng nổ súng. " Thấy hắn cầm súng, Vô Song chỉ sợ hắn nổ súng, mặc kệ nói thế nào, đối phương cũng là anh trai của cô!
Phanh!
Đang lúc Frankie chuyển ánh mắt về phía Vô Song, trong chớp mắt Bạch Dạ nổ súng, hơn nữa một phát ngay đầu của hắn.
"A ——"
Ngay sau đó, cả phòng khách yên tĩnh bộc phát một tiếng thét cực cao, bịt lấy lỗ tai thật chặt, Vô Song trơ mắt nhìn hắn ngã xuống, cho đến...... Cho đến khi thân thể hắn ngã xuống đất phát ra một tiếng vang'bùm', cô mới lấy lại tinh thần, nước mắt giống như là hạt châu đứt dây, không ngừng rơi xuống, hơn nữa đau đớn mà hô to một tiếng: "Frankie...... "
"Vô Song!" Thấy cô như vậy, Đông Bác Hải rất khổ sở, muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng không ngờ bị cô công kích một trận quyền đấm cước đá, "Anh giết Frankie, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi muốn giết anh...... "
"Mẹ...... " Cậu bé kêu lên một tiếng, muốn khuyên mẹ xuống tay lưu tình, nhưng Đông Bác Hải giơ tay lên ngăn cản con, anh không nhúc nhích mà đứng ở tại chỗ mặc cho cô phát tiết.
Pằng!
Một tiếng bạt tai thanh thúy vỗ ở trên mặt anh, Đông Bác Hải chỉ là sững sờ liếc nhìn cô một cái, cũng không có phản kháng cũng không có tránh né, ngay sau đó ba ba ba, vô số bàn tay nóng hừng hực đánh lên khuôn mặt tuấn tú gầy gò của anh, cô lệ rơi đầy mặt và mắng chửi: "Súc sinh!" Cô sắp nổi điên rồi!
Cậu bé ở sau lưng hai người thấy thế cũng rất đau đớn, cậu hoàn toàn không hiểu được tại sao cha không tránh, mà để mặc cho mẹ đánh!
Bởi vì, Đông Bác Hải cảm thấy đây là anh thiếu cô!
Hai tay của Vô Song rất nhanh đã đánh đến tê dại, hai chân không ngừng run rẩy, nước mắt không biết chảy bao nhiêu, cảm giác đau ở trong lòng khó nói lên lời, đúng là cô vẫn không trốn thoát khỏi ma chưởng của anh trai!
Là cô hại chết Frankie, nếu như không phải là cô trốn đi, anh ta cũng sẽ không đuổi kịp tới nơi đây, Frankie cũng sẽ không chết!
Cô là yêu tinh hại người, thiên sát tinh, cô thật xin lỗi Frankie, thật xin lỗi......
Trái tim như từng trận đau đớn quấy phá, ngực rất khó chịu, cả người đều rất đau, cô thật sự hận mình không thể chết đi lập tức, như vậy cũng không cần chịu đựng đau đớn giống như cắt tâm khoét thịt.
Tinh thần của cô ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ, tiêu hao thể lực khiến cho trước mắt của cô bỗng tối sầm, ngất đi......
◇◆◇◆◇◆◇◆◇
——《 nếu như yêu là ý trời 》——
Em hận em yêu anh, làm sao lại yêu anh.
Chẳng lẽ yêu là ý trời?
Ở trong biển người mênh mông, muốn yêu ai cũng có thể.
Anh cũng không phải là duy nhất.
Nhưng mà anh vừa rời đi, lại muốn nghẹt thở.
Mới phát giác rất yêu anh......
◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Khi Vô Song mở mắt lần nữa, thì tất cả ở trước mắt hoàn toàn xa lạ, bên tai có người đang gọi cô ——
*****
"Chị, chị tỉnh rồi. " Chúc Kỳ nhìn thấy cô thì hưng phấn kêu một tiếng, cô lại rất mờ mịt nhìn anh, "Cậu là ai?"
"Em là Tiểu Kỳ em trai chị!"
"Cậu à, mẹ con mất trí nhớ rồi. " Cậu bé ở một bên giải thích.
"Mất trí nhớ?" Chúc Kỳ khó tin nhìn Vô Song, dùng tay chỉ cái mũi của mình hỏi: "Chị, chị thật sự không nhớ rõ em?"
Vô Song lắc đầu, cậu bé buồn bực nằm sấp ở trên giường nặng nề mà thở dài, "Cậu à, ngay cả con mẹ cũng không nhớ, sao có thể nhớ cậu chứ! Cái cử chỉ lẳng lơ này của cậu cũng không giúp mẹ nhớ lại đâu, cậu đến đây ngồi xuống và tiêu hóa sự thật đi!"
"Nhóc con xấu xa, miệng con độc như vậy, coi chừng về sau không ai thèm lấy. "
"Hàaa... ! Dĩ nhiên không cần con gả ra ngoài, mà là cưới nàng dâu vào cửa. Ngược lại cậu à cái danh tiếng này của cậu, con đoán chừng đời này của cậu coi như là hết rồi, nhất định phải cô độc cả đời rồi... !"
"Ha ha! Cậu của con đây bộ dáng tệ lắm sao? Cậu chính là trai đẹp người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bánh xe thấy cũng bể bánh. " Ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay ôm đầu, anh bày động tác của Michael Jackson, còn rất phê mà hừ hai tiếng: "YOYO!"
"Phụt ~" Cậu bé hộc máu, hôn mê ở trên giường.
"Ha ha!" Hai người đùa giỡn, một xướng một họa, chọc Vô Song cười, nghe tiếng cười duyên của cô, cậu bé lập tức từ trên giường bò dậy, hai tay chống ở trên giường, hai mắt chăm chú và kinh ngạc nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ cười rồi. "
Hả......
Vô Song sững sờ một chút, cô cười rất kỳ quái sao!
"Mẹ, mẹ cười rồi! Mẹ cười rồi! Quá tốt rồi!"
"Chị, có phải chị nhớ tới cái gì hay không vậy? Tỷ như, có phải nhớ tới em là em trai chị hay không vậy?"
"Không đúng! Mẹ nhớ tới cũng nhất định là nhớ tới con trai của mẹ trước tiên. "
"Nhóc con xấu xa, cậu sống với mẹ con mười lăm năm, mẹ con nhớ tới trước hết nhất định là cậu. "
"Là con!"
"Là cậu!"
"Là con!"
"Ồn ào quá!" Cô không kiên nhẫn mà oán trách, đầu bị bọn họ làm cho đau quá, trong đầu cô đã có mấy loại thanh âm đang đánh nhau, phiền cũng phiền muốn chết rồi, bây giờ, bọn họ còn đang làm gì thế?
Nửa ngồi, cô nhắm mắt lại xoa huyệt Thái Dương phát đau, đột nhiên, trong đầu một tiếng súng nổ vang: Pằng!
Cả người cô cứng đờ trong nháy mắt, chợt mở mắt ra, trong đầu cô là hình ảnh thân thể cao lớn đó trúng đạn ngã xuống, thân thể cô lạnh lẽo run rẩy hai cái, nước mắt nhanh chóng làm mờ tầm mắt.
"Tất cả đều cút cho tôi!" Cô lạnh lùng vô tình rống to với hai cậu cháu.
Nhất thời, trong phòng lặng yên!
Hai cậu cháu nhìn ánh mắt cô hoàn toàn lạnh như băng và oán hận, thì tâm tình mới vừa tốt, lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, rất trầm trọng, Chúc Kỳ đang chuẩn bị tiến lên, thì phía sau có người đè bờ vai của anh lại, anh còn chưa kịp quay đầu lại, thì nghe thấy cậu nhóc kêu một tiếng: "Cha. "
"Hai cậu cháu đi ra ngoài đi!" Anh gượng cười mà đuổi hai cậu cháu đi ra ngoài.
"Cha, mẹ...... "
"Con trai, nghe lời!"
"Cha. " Không! Cậu không muốn để cha một mình đối mặt với tính khí nóng nảy của mẹ, tình hình ngày đó còn sờ sờ quanh quẩn trong đầu cậu, bây giờ suy nghĩ một chút cậu cũng đau thay cha!
"Đi thôi!" Chúc Kỳ đi tới, sờ sờ đầu cậu bé, nhìn Đông Bác Hải, "Anh rể, em biết anh rất yêu chị em, nhưng...... Nếu như chị ấy quá đáng, anh cũng không cần quá nhân nhượng chị ấy. " Ngày đó mặc dù anh không có tận mắt thấy chị đánh anh ấy thế nào, nhưng nhìn từ vết thương trên mặt anh ấy, chị xuống tay thật sự quá nặng!
"Ừ. " Anh ấy mỉm cười, gật đầu!
"Đi thôi!" Anh câu cổ của cậu nhóc, cưỡng ép cậu nhóc xoay người, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
"Cút ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi ——"
Cửa mới vừa khép lại, sau ót của anh liền có một cái gối bay tới đập trúng, anh không giận, thản nhiên xoay người lại nhìn con nhím nhỏ đang giương cung bạt kiếm, anh thử đi về phía trước một bước.
"Súc sinh, đừng tới đây, anh biến, cút.... !" Cô lệ rơi đầy mặt hô to thảm thiết, tiếng la thê lương.
"Vô Song, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" Cô như vậy, thật sự làm anh rất đau, lại bó tay hết cách.
"Không cần ~ anh chính là hung thủ giết người, tôi hận anh! Hận anh! Hận anh!...... Ô ô. "
Cô co rút ngừơi lại, ôm đầu gối thật chặt, vùi đầu vào trong đầu gối khóc thút thít, thanh âm kia lộ ra thê lương tuyệt vọng!
Anh đi tới đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng mà, cô lại không muốn bị anh đụng vào ——
"Cút!" Cô bị kinh sợ nên ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nhìn anh ở trước mặt, phun ra cái từ này từ trong kẽ răng, lạnh hơn băng.
Bị ánh mắt không nhúc nhích lạnh như băng nhìn chằm chằm, anh lạnh run một cái!
"Em thật sự hận anh thế sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi, đau lòng muốn chết!
"Cút!" Ánh mắt của cô càng lạnh như băng hơn, ý hận từ trong hàm răng tràn ra.
"Tại sao em lại không chịu tin tưởng, anh mới là người em yêu. " Từng giọt nước mắt, từ trong tròng mắt đen lõm vào của anh lăn xuống, anh hít một hơi thật sâu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng được.
"Đau không?" Đột nhiên, Vô Song bật cười khác thường.
"Đau! Rất đau!" Anh nhìn chằm chằm vào cô, không chút giấu giếm.
"Đáng đời!" Cô càng cười càng bi thương, cô như vậy, khiến cho tim của anh như bị cái gì đó bào qua, đau đến á khẩu.
"Không phải anh muốn vóc dáng thân thể này của tôi sao? Ha ha, tôi cho anh ——"
Cô đưa tay, bắt đầu cởi nút áo đồng phục bệnh nhân, một nút, hai nút, nút thứ ba cởi ra, thì bộ ngực đẫy đà ở bên trong áo lót của cô lộ ra một nửa!
"Em làm gì đấy?" Đông Bác Hải lấy lại tinh thần lên tiếng chất vấn.
"Không phải là anh muốn thân thể của tôi sao? Tôi cho anh!" Lúc nói chuyện, tay của cô cũng chưa từng dừng lại một giây, rất nhanh nút áo đã đựơc mở ra, cô rút đồng phục bệnh nhân đi, tay đang chuẩn bị cởi áo lót thì bị anh cầm lấy!
"Đủ rồi!" Anh đau đến mức giọng nói run rẩy.
Ánh mắt chán ghét lạnh như băng của cô nhìn anh, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cái tay còn lại cởi dây áo lót ra, hai con thỏ trắng nhỏ bị kinh sợ nhảy ra ngoài!
"Anh nói đủ rồi!" Anh gầm thét rống lên, tức đến đỏ mắt, nước mắt cũng không có dừng lại, anh làm thế nào cũng không ngờ tới, cô sẽ lấy phương thức này để sỉ nhục anh, cái này so với bất kỳ lăng trì nào, trái tim cũng đau đến mức muốn vỡ ra!
Vô Song bị anh rống đến cứng đờ ——
"Em thật sự cho rằng, anh muốn chỉ là thân thể của em sao? Em không muốn nhớ quá khứ của chúng ta, anh không trách em, em hận anh, anh cũng không trách em, nhưng mà em làm như vậy không chỉ là đang sỉ nhục anh, mà cũng là đang sỉ nhục chính em, lại càng sỉ nhục tình yêu của chúng ta, nếu như giết anh có thể làm cho em cảm thấy vui vẻ, anh cũng không oán không hối. "
Anh tự tay cầm lấy con dao ở trên mâm đựng trái cây đưa cho cô, hít mạnh một hơi, ngừng nước mắt lại! Nhiều năm sống như vậy, anh đều đem toàn bộ nước mắt chảy cho cô, anh yếu ớt đều là vì cô, nếu như cô không vui vẻ, anh sống cũng sẽ không vui vẻ, thay vì khiến cho hai người đau khổ, chẳng bằng thành toàn hạnh phúc cho một người!
Giọng nói đè nén ở trong lặng lẽ đẩy ra, tang thương mà ném ngã, trong nháy mắt làm Vô Song chấn động đến đầu trống rỗng, nhìn anh đưa tới, cô chần chờ —
"Không phải hận anh sao? Cầm nó, đâm vào nơi này!" Anh nhét vào trong tay của cô, sau đó chỉ vị trí trái tim của mình rồi nhắm mắt lại, chờ đợi cô kết thúc nỗi đau khổ của mình!
Tay cầm lấy của Vô Song không ngừng run rẩy, cô chưa từng giết người, cũng không dám giết người, đối với anh, cô càng không dám xuống tay!
Mãi không cảm thấy đau, Đông Bác Hải mở mắt ra chỉ thấy cô sợ tới mức run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, cái chăn trong tay cô còn đang ở trên đất, cô kéo cao chăn che kín đầu, rồi phát ra tiếng khóc buồn bã: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!"
"Vô Song. "
"Đi đi!"
"Đựơc, anh đi, em đừng kích động!" Cuối cùng, Đông Bác Hải sụp bả vai xuống, chỉ có thể xoay người, không ầm ĩ cô nữa!
Anh thấy may mắn, trong lòng cô cũng không phải hoàn toàn không có anh, nếu không cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với anh!
**** ****
Vô Song khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi, giấc ngủ này thẳng đến buổi chiều, khi tỉnh lại cô ở trong phòng bệnh một mình, cảm giác rất nhàm chán nên muốn đi ra ngoài một chút, đẩy cửa phòng bệnh ra, bên ngoài trống rỗng lại không có ai, điều này làm cho cô không tránh được kỳ quái, nhíu nhíu mày, sao không ai giám sát cô?
Nghĩ nghĩ, không ai giám sát cô càng tốt!
Cô đi tới sân cỏ bệnh viện, ngồi ở một gốc cây Phong vàng óng, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời xuyên qua cành lá khe hẹp rơi ấm áp lên trên người, từng đốm nhỏ ánh sáng ấm áp chiếu lên gò má trắng nõn của cô so với sân khi đó còn muốn đỏ thắm hơn nhiều.
Cô hít sâu, rồi chậm rãi mở mắt ra ngồi thẳng người lên, trên sân cỏ chẳng biết lúc nào có thêm ba đứa trẻ, trong đó có hai đứa trẻ đang đá cầu, đứa thứ ba đứng ở một bên giương mắt nhìn, cái loại ánh mắt khát vọng đó khiến cho tim cô không khỏi dâng lên chua xót.
Vì sao cảm thấy một màn này rất quen thuộc? Mắt ba đứa trẻ đó nhìn ——sao giống như là con của cô vậy!
Con của cô? Cô có con sao...... A! Đầu lại bắt đầu đau rồi, lúc nào thì cô có con, tại sao co không nhớ rõ.
"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ...... " Nhắm mắt lại, trong đầu có người không ngừng gọi cô là mẹ, nhưng cô không nhớ nổi mặt của đứa bé kia, chỉ nhớ thanh âm này có chút quen thuộc.
Đúng rồi!
Cô mở mắt nhớ tới, đứa bé kia không phải gọi cô như vậy sao! Nhưng mà...... Cô thật sự là mẹ nó, nếu như vậy nó chính là con riêng của cô và anh trai? Làm sao có thể, cô không thể sinh hạ con trai cho anh trai, cô không thương anh ta, không thương......
"Đông phu nhân. "
Có người đi tới, kêu cô một tiếng, cô chấn động mà ngẩng đầu lên, nhìn người đó cũng mặc đồng phục bệnh nhân như cô, nhìn một chút, xác định chỉ có hai người bọn họ thì cô mới lắp bắp và hỏi: "Cô đang kêu tôi?"
"Ừ. " Đối phương mỉm cười gật đầu.
Cô liên tục khoát tay, "Tôi không phải, cô nhận lầm người rồi, tôi là Helen!"
"Tôi không có nhận lầm, cô chính là Đông phu nhân. " Đối phương nói xác định trăm phần trăm, sau đó đưa cho cô một quyển tạp chí, bìa tạp chí rất đơn giản, nhân vật trên bìa là một nam một nữ, người đàn ông thân thể cao lớn rắn rỏi, ngũ quan tuấn mỹ, hấp dẫn con mắt nhất chính là nụ cười tuấn nhã của người đàn ông, đủ để mê chết các cô gái mơ mộng. Cô gái xinh đẹp tựa sát vào trong ngực của người đàn ông cũng có nét mặt tươi cười như hoa, làm cho cô giật mình là, cô gái này có gương mặt giống như cô!
"Đây là tôi sao?" Cô không tin chắc mà hỏi.
"Đây đương nhiên chính là cô. " Người nọ cười cười.
"Không! Đây nhất định không phải là tôi. " Cô giống như là bỏ rơi củ khoai lang phỏng tay mà ném tạp chí trong tay xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì người nọ vội vàng hỏi cô, " Đông phu nhân ngài sao thế, ngài không nhớ rõ gì sao, đây là hình đám cưới của ngài và Đông tiên sinh. "
"Không! Không tin, cô đang gạt tôi!" Cô lắc đầu, không muốn tin tưởng.
"Đông phu nhân, tôi và ngài không quen không biết, tại sao phải lừa gạt ngài. " Người nọ buồn cười.
"Cô...... " Vô Song bị cô ấy chận lại, nhưng vẫn khăng khăng: "Cô đang gạt tôi, làm sao tôi có thể gả cho anh trai của mình, không thể nào!"
"Anh trai?" Rốt cuộc nụ cười của người đó cũng không nhịn được, vặn vặn lông mày.
"Đúng! Frankie nói cho tôi biết, anh ta là anh trai của tôi, là anh ta...... anh ta muốn cưỡng ép tôi làm cô dâu của anh ta, tôi không thương anh ta, tôi vốn không nguyện ý. " Cô như cô bé học sinh tức giận, tức đến mặt đỏ hồng, trông rất đẹp mắt.
"Cô bị anh ta lừa gạt rồi. " Người nọ rốt cuộc cũng cười, hơn nữa còn mơ hồ thả lỏng.
"Tôi bị lừa sao?" Vô Song không tin mà nhíu lông mày.
"Ừ. " Người nọ đến gần cô một chút, "Cô và Đông tiên sinh không phải anh em, các người là người yêu, hơn nữa cũng sắp là vợ chồng, nhưng mà ở ngày các người kết hôn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cô rơi xuống biển, mất đi trí nhớ, Frankie cứu cô, anh ta muốn chiếm cô, nên cố ý giả tạo sự thật để gạt cô!"
Ánh mắt của Vô Song nhìn chằm chằm vào cô ấy không hề chớp mắt, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, cả người người nọ không được tự nhiên, lại không dám tránh né ánh mắt.
"Vô sỉ!" Tặng cô ấy hai chữ, Vô Song quay đầu sải bước rời đi, thật coi cô ngu ngốc sao! Kỹ thuật diễn dở như vậy, còn dám đi ra ngoài lăn lộn, không sợ bị người nhổ nước miếng!
"Cô An Sâm, thế nào rồi?" Thấy bóng dáng của mẹ biến mất, cậu bé tránh ở trong góc mới dám chạy đến hỏi.
"Tiểu thiếu gia, thật xin lỗi, tôi làm hư rồi. " Vẻ mặt của An Sâm vô tội lại thêm xin lỗi.
"Không sao, không sao, không trách cô!" Cậu bé hiểu, ai! Cái này không thể trách cô ấy diễn không tốt, là mẹ quá thông minh mà.
Lấy điện thoại ra, cậu bé gọi qua cho Chúc Kỳ, nói cho cậu mình biết: "Cậu à, kế hoạch Α thất bại!"
"Nhận được!" Để điện thoại xuống, anh chuẩn bị thi hành kế hoạch Β!
——— —————— ———
"Đây là chỗ nào?" Chúc Kỳ lái ô-tô chở Vô Song đi tới khu nhỏ mà trước kia bọn họ ở, xe mới vừa dừng hẳn, thì cô đưa đầu ra ngoài cửa sổ không nhịn được tò mò mà hỏi.
"Nơi này là đã từng là nhà của chúng ta, chị, có cảm giác quen thuộc hay không?"
"Không có. " Vô Song lắc đầu, giống như xối một chậu nước lạnh từ đầu đến chân của anh, dập tắt ngọn lửa nhỏ của anh.
"Vậy đi vào tìm một chút cảm giác. " Chúc Kỳ đẩy cửa xuống trước, mà Vô Song chậm chạp không chịu xuống xe, anh mở cửa xe cho cô, và cúi người hỏi: "Chị, xuống xe đi. "
"Không phải chỗ này đã lâu không có người ở sao?" Nhìn mức độ cũ kỹ của phòng ốc, cũng không có người ở!
"Ừ! Nghe nói sắp xây dựng, tất cả mọi người đều chuyển nhà mới rồi, sao vậy chị?" Tại sao đột nhiên hỏi như thế.
"Cậu muốn làm gì?" Đột nhiên, vẻ mặt của cô nhìn anh đề phòng, coi anh giống như sắc lang mà phòng bị, cái này chọc cho Chúc Kỳ dở khóc dở cười, trong lòng hô to oan uổng mà! Anh có thể làm gì với chị ruột của mình ——
← Ch. 148 | Ch. 150 → |