Ngoại truyện: Mua hoa
← Ch.090 | Ch.092 → |
Biên tập: Ross
Chương 91: Mua hoa
Chúc Tòng Duy nghe ra ý tứ mập mờ trong câu “lo” kia.
“Nếu vậy, em phải lo cho anh thế nào đây?” Cô cố ý hỏi.
“Chuyện đó là em phải nghĩ. ” Ôn Trình Lễ đáp.
Chúc Tòng Duy vòng tay qua cổ anh, môi cong lên, “Vậy tối nay, em chỉ quản Tứ ca chăm sóc em nhiều hơn một chút thôi. ”
Hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai, Ôn Trình Lễ học theo giọng điệu của cô, chậm rãi hỏi: “Anh phải chăm sóc em thế nào đây?”
Cô lập tức ném câu hỏi trở lại: “Chuyện đó là anh phải nghĩ rồi~”
Chúc Tòng Duy vui vẻ đến mức giọng nói cũng ngân nga, như một đóa hoa xuân nở rộ trên cành, khẽ đung đưa theo gió.
Khi vào trong nhà, cách biệt với thế giới bên ngoài, Ôn Trình Lễ đổi tư thế bế cô, vẫn ôm nhưng là đối diện nhau.
Bàn tay anh đỡ lấy eo cô, còn cô thì phải hơi cúi đầu mới có thể chạm môi anh. Mái tóc dài buông xõa vô tình lướt qua xương quai xanh anh, mang theo chút ngứa ngáy.
Cô vốn dĩ không quản được anh.
Những chuyện như thế này, ngoài lúc ban đầu có thể giả bộ từ chối một chút, nhưng một khi đã bị cuốn vào rồi, ai còn để ý đến những thứ khác nữa.
Dĩ nhiên, tối nay cô cũng không muốn quản.
Từ thang máy lên phòng ngủ trên tầng hai, chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, cả hai đều khó lòng kiềm chế. Vừa vào cửa, bọn họ đã dừng lại trên ghế sô pha.
Phòng khách rộng rãi, đây là nơi Chúc Tòng Duy trước nay chỉ dùng để uống trà, xem phim.
Còn bây giờ, đèn duy nhất trong phòng là do Ôn Trình Lễ tiện tay bật lên.
Chiếc ghế sô pha đôi đầu tiên quá hẹp, đến mức khi cô bị ép sát vào, có cảm giác như sắp trượt xuống, trông chẳng khác nào đang muốn chạy trốn. Nhưng vòng tay anh đã giữ chặt eo cô.
Sau đó, họ đổi sang chiếc ghế sô pha lớn ở vị trí chính giữa. Nó rộng đến mức chẳng khác gì một chiếc giường, chỉ là “đầu giường” thì mềm mại, ngay cả khi cô đập vào cũng không đau chút nào.
Xung quanh phòng khách, đâu đâu cũng dán chữ “Hỷ” đỏ rực.
Khi tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, điều duy nhất cô còn nhìn rõ chính là sắc đỏ rực rỡ ấy, tràn ngập niềm vui.
Tựa như ngay cả cơ thể cô, cũng bị nhuộm lên một màu đỏ rạng rỡ hơn ngày thường.
Hôm sau, chuyện ngủ dậy muộn là lẽ đương nhiên.
Dù đã kết hôn gần một năm, nhưng đêm tân hôn vẫn là đêm tân hôn. Cả Ôn gia ai nấy đều ngầm hiểu điều đó.
Ôn Trình Lễ là người thức dậy khá sớm, kịp tham gia bữa trưa.
Trong bữa ăn, không ai hỏi Chúc Tòng Duy thức dậy lúc mấy giờ, chỉ có Ôn Cảnh Thư đột nhiên lên tiếng:
“Chú út, khi nào hai người đi hưởng tuần trăng mật vậy?”
Đây là một chủ đề khiến mọi người đều quan tâm.
“Vẫn còn một chút thời gian nghỉ phép của Tử Duy, nếu sắp xếp hợp lý thì vẫn kịp. Làm việc trong cơ quan nhà nước, có hơi phiền phức một chút. ”
“Con nghe nói đi nước ngoài còn phải xin phép. ”
“Nhưng hưởng tuần trăng mật thì chắc không sao đâu. Giờ nhà nước khuyến khích kết hôn, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện này cũng không thông cảm?”
Mọi người rôm rả bàn luận.
Ôn Trình Lễ vẫn lặng lẽ nghe, sau đó nhìn sang Ôn Cảnh Thư, “Con có gợi ý địa điểm nào không?”
Những năm học ở nước ngoài, Ôn Cảnh Thư đã đi qua không ít quốc gia, nhiều nơi có cảnh đẹp, cũng có những địa điểm du lịch ít người biết đến.
“Có chứ! Để con gửi ảnh cho thím út, để thím tự chọn đi. Dù sao chú út cũng nên nghe lời thím mà. ”
Ôn Trình Lễ nhướng mày, “Chuyện này mà cần con dạy hửm?”
Ôn Cảnh Thư cười hì hì.
Nhưng vì công việc của Chúc Tòng Duy khá đặc biệt, nên ngay cả tuần trăng mật cũng có thể phải chia thành từng đợt, cũng coi như một trải nghiệm mới lạ.
Chúc Tòng Duy tỉnh dậy vào buổi chiều.
Không biết có phải vì ông trời cũng yêu thích cô không, mà những ngày kết hôn này, trời lúc nào cũng nắng đẹp, suốt mấy ngày nay đều không có một gợn mây.
Trong nhà, có người đi ra ngoài, có người đang bận làm đồ thủ công.
Khi cô đi ngang qua phòng trà, thấy Tạ Thiệu và mấy người khác đang thử trà minh tiền mới gửi đến.
Nhà họ Ôn khá truyền thống, bộ dụng cụ pha trà vô cùng đầy đủ, ngay cả người giúp việc cũng biết quy tắc pha trà. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng trong sân chẳng khác gì một thước phim cổ trang.
Thấy bóng dáng cô, Hạ Quân liền vẫy tay gọi:
“Tử Duy, qua đây nếm thử đi! Nhưng đợt này là đợt cuối rồi, không ngon bằng đợt đầu đâu. ”
Tạ Thiệu cười nói: “Gấp gì chứ, để con bé ăn cơm trước đã. ”
Hạ Quân bật cười, “Phải rồi, suýt thì con quên mất. ”
Dù chẳng nói gì cụ thể, nhưng Chúc Tòng Duy vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, giả vờ thản nhiên ngồi xuống.
Bữa trưa được mang thẳng đến bàn trà, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, trong nhà không câu nệ những chuyện này.
Khi ăn xong, cô nhấp một ngụm trà, chợt nhớ ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa thấy Ôn Trình Lễ đâu.
“Tứ ca không có nhà ạ?”
“Nó ấy à, không biết lại chạy đi làm gì rồi, hôm nay cũng chẳng chịu yên trong nhà. ”
Với tư cách là mẹ, Tạ Thiệu luôn nghĩ gì nói nấy, “Chờ nó về rồi hãy nói, không thì cứ để nó ngủ một mình đi. ”
“…”
Không biết có phải trùng hợp không, nhưng điện thoại Chúc Tòng Duy vừa rung lên hai cái. Cô đặt chén trà xuống, mở ra xem.
Là tin nhắn WeChat của Ôn Trình Lễ: [Ăn xong rồi?]
Chúc Tòng Duy: [Anh vẫn ở Ôn Viên à?]
Ôn Trình Lễ: [Không, nửa tiếng nữa anh về. ]
Người không ở nhà, nhưng tình hình trong Ôn Viên, anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Chúc Tòng Duy: [Hôm nay anh có việc à?]
Ôn Trình Lễ: [Không có, tại em chưa dậy nên anh hơi chán. ]
Ở nhà cũng chẳng có gì làm, nên anh ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể mua ít đồ. Chuyện này về nhà rồi nói.
Chúc Tòng Duy: [Mẹ nói tối nay để anh ngủ một mình đấy. ]
Ôn Trình Lễ: [?]
Ôn Trình Lễ: [Đừng nghe lời bà ấy. ]
Chúc Tòng Duy: [Lời của trưởng bối sao có thể không nghe. ]
Ôn Trình Lễ: [Thế thì nghe bớt đi vài chữ. ]
Câu trả lời này có chút kỳ lạ.
Chúc Tòng Duy cũng giống anh, nhắn lại một dấu [?].
Cô nhìn lại tin nhắn mình vừa gửi, chợt hiểu ra ý của Ôn Trình Lễ.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Tạ Thiệu.
May mà chỉ có mình cô biết.
Buổi chiều, cô tranh thủ thời gian rảnh xem qua tài liệu Ôn Cảnh Thư gửi. Con bé thậm chí còn làm cả một file PowerPoint để tổng hợp những địa điểm được gợi ý.
Chúc Tòng Duy nghi ngờ rằng hồi còn đi học mình làm quá nhiều bài tập dạng này, nên bây giờ cái gì cũng có thói quen trình bày chỉn chu. Nhưng đúng là cách này giúp cô dễ theo dõi hơn.
Lướt qua một lượt, cảm giác nơi nào cũng thích hợp để hưởng tuần trăng mật. Nhưng thời gian nghỉ phép của Ôn Trình Lễ lại không cho phép. Nếu sắp xếp quá gấp gáp, thì chẳng khác nào một chuyến du lịch kiểu “lính đặc nhiệm”, hoàn toàn mất đi bản chất của kỳ nghỉ trăng mật.
Mà thực ra…
Theo lời của Phạm Trúc thì: “Tuần trăng mật chính là đổi chỗ để làm chuyện đó. ”
“Những cặp vợ chồng tình cảm không tốt sẽ không đi hưởng tuần trăng mật. Còn nếu tình cảm tốt, mà đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, thì còn ai lại cả ngày ngủ thuần khiết? Trừ phi chồng có vấn đề. ”
“Ở bên ngoài so với ở nhà sẽ thoải mái hơn. Thế nên cuối cùng vẫn là ‘làm’ không ngừng, sáng tối không chừa lúc nào. ”
Nghe có phần thô lỗ, nhưng Chúc Tòng Duy cũng ngầm đồng tình.
Chỉ là cô không đến mức sáng tối đều như thế, làm vậy thì sao còn sống nổi nữa chứ.
Nửa tiếng sau, Ôn Trình Lễ trở về.
Chúc Tòng Duy tưởng anh chỉ ra ngoài dạo phố, không ngờ anh còn mang về một giỏ đầy tôm tươi.
“Vừa hay hôm nay có trà mới, tối nay làm tôm nõn. ”
Món “Bích Loa tôm nõn” lần trước cô ăn vào cuối hè, dù ngon nhưng vẫn không thể bằng tôm chính vụ, lúc này mới thực sự là mỹ vị.
Cô tò mò thò đầu nhìn vào giỏ tôm vẫn còn nhảy tanh tách, “Anh tự câu à?”
Ôn Trình Lễ nhếch môi, “Đương nhiên, chẳng lẽ anh vớt lên?”
Chúc Tòng Duy gật gù ra vẻ nghiêm túc, “Thật không?”
“Câu tôm không giống câu cá. Hơn nữa, lần trước anh cũng câu được cá rồi còn gì. ” Ôn Trình Lễ véo nhẹ má cô, “Anh khiến em hoài nghi đến vậy sao? Lần sau đưa em đi thử. ”
“Lần trước là nhờ có em. ” Cô nhấn mạnh, còn từng thưởng cho anh một nụ hôn.
“Sau này lúc nào cũng có em, còn cần hoài nghi nữa sao?”
Những con tôm đáng thương vừa được đưa vào vườn lớn, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống giàu sang, đã bị dì Chu tươi cười mang đi mất.
Buổi tối, chúng biến thành một đ ĩa tôm nõn, bị ăn sạch không chừa chút nào.
Địa điểm đầu tiên của kỳ trăng mật đương nhiên là hải đảo.
Vừa có thể ngắm biển, lại có thể câu cá. Đọc Full Tại . vision
Nhìn qua ảnh chụp và video đã thấy đẹp, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảnh sắc còn vượt xa tưởng tượng. So với nơi mà lần đầu tiên cô cùng Ôn Trình Lễ đi câu cá, nơi này đúng là cách biệt một trời một vực.
Cát trên đảo có màu trắng, mềm mịn như bông, bước lên không hề đau chân. Chỉ cần cúi đầu là có thể thấy những chú cá bơi lội trong làn nước trong veo.
Ôn Trình Lễ còn dạy cô lặn biển, cả lặn nông và lặn sâu.
Cảnh dưới đáy biển đẹp thì đúng là đẹp, nhưng Chúc Tòng Duy lại không thích lắm. Có lẽ do ảnh hưởng từ nghề nghiệp, cô cảm thấy an toàn vẫn quan trọng hơn. Vì vậy, sau khi thử một lần, cô quyết định không làm thêm nữa.
Lần này đi câu cá trên biển, Chúc Tòng Duy được tận mắt chứng kiến danh hiệu “không quân” của Ôn Trình Lễ quả không phải lời đồn.
Buổi sáng, cô vẫn còn say giấc, anh dậy sớm một mình ra biển câu cá rồi mới trở về. Nhưng hầu như chẳng thu hoạch được bao nhiêu, có hôm thì lại câu được cá lớn.
Buổi chiều họ cùng đi câu, vậy mà lần nào cũng trúng mẻ lớn.
Đầu bếp trong khách sạn còn trêu chọc Ôn Trình Lễ rằng: “Buổi sáng và buổi tối rõ ràng là hai người khác nhau, sau này nhớ mang theo nữ thần may mắn bên cạnh nhé. ”
Câu chuyện này lan rộng đến mức ai ai cũng biết, gặp họ là vui vẻ gọi một tiếng: “Lucky!”
Ôn Trình Lễ chẳng hề bực bội, thậm chí còn lấy đó làm câu tán tỉnh: “Bây giờ ai cũng biết em là nữ thần may mắn của anh rồi. ”
Chúc Tòng Duy cười như hoa nở: “Phải biết trân trọng nữ thần của anh đấy. ”
“Mỗi ngày đều cầu nguyện, mong nữ thần may mắn ban phước cho anh. ” Ôn Trình Lễ cúi xuống hôn cô, “Nhưng anh không biết nữ thần sẽ ban phước kiểu gì đây?”
Mặt Chúc Tòng Duy hơi ửng đỏ, “Anh nghiêm túc chút đi. ”
Ôn Trình Lễ bật cười, “Anh có chỗ nào không nghiêm túc? Em nói thử xem, câu nào, chữ nào không nghiêm túc?”
Anh cố tình, Chúc Tòng Duy trừng mắt nhìn anh.
“Đừng trừng nữa. ” Ôn Trình Lễ cười, “Em mà giận, có phải anh sẽ xui xẻo không?”
“…”
Đúng là nói nhảm.
Tối hôm đó, anh và nữ thần may mắn của mình có một màn tiếp xúc thân mật.
Lúc Chúc Tòng Duy mơ màng ngủ, dường như nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh:
“Ban đêm ban phước… hình như hơi không nghiêm túc thì phải. ”
Sáng hôm sau cô mới có thời gian phản bác: “Không được mê tín. ”
Ôn Trình Lễ điềm nhiên gật đầu.
Ban ngày nghe chuyện ban ngày, ban đêm nghe chuyện ban đêm. Mà tối qua cô lại chẳng nói gì cả, vậy coi như không có đi.
Địa điểm duy nhất của kỳ trăng mật lần này chỉ có vậy.
Cũng không có nhiều nơi để đi, ban ngày ngắm biển, buổi tối câu cá. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ để tận hưởng cảm giác thư thái.
Họ còn thử một lần câu cá đêm.
Đây là lần đầu tiên Chúc Tòng Duy ở bên ngoài cả đêm lâu như vậy, lại còn ở trên biển.
Ban đêm, nước biển dường như biến thành một màu đen sâu thẳm, không thấy điểm cuối, chỉ có ánh sáng từ con thuyền.
Câu cá ban đêm k1ch thích hơn ban ngày nhiều, vì một số loài cá thích ánh sáng. Chỉ vừa mới dừng thuyền, đã có rất nhiều cá vây quanh.
Chúc Tòng Duy tựa vào thành tàu, “Có thể dùng lưới đánh cá luôn được rồi đấy. ”
Ôn Trình Lễ kéo cô ra xa một chút, “Chúng ta đến đây để trải nghiệm câu cá, không phải làm ngư dân. Đứng xa ra một chút. ”
Chúc Tòng Duy trêu anh: “Nhiều cá thế này, anh chắc không bị ‘trắng tay’ nữa chứ?”
Ôn Trình Lễ thong thả đáp: “Tối nay, nữ thần may mắn ở đây, sao mà trắng tay được? Trừ khi em đã để mắt đến người khác rồi. ”
Chúc Tòng Duy chớp mắt: “Tạm thời chỉ có một người tin tưởng em thôi. ”
Ôn Trình Lễ gật đầu: “Đáng tiếc thật, sau này cũng chỉ có một người. ”
Đáng tiếc gì chứ, không đáng tiếc chút nào.
Gió biển lớn, Chúc Tòng Duy khoác áo khoác, còn mang theo khăn choàng. Không biết Ôn Trình Lễ kiếm đâu ra một chiếc mũ len và khăn quàng cổ cho cô, trong khi nơi này rõ ràng là vùng nhiệt đới.
Lúc trở về, thu hoạch đầy ắp.
Hai người không thể ăn hết, nên chia bớt cho nhân viên khách sạn.
Chúc Tòng Duy ban đầu rất hào hứng, nhưng trên đường về, nghe tiếng sóng vỗ đều đều khiến cô mơ màng buồn ngủ. Cuối cùng, cô dựa vào Ôn Trình Lễ mà ngủ thiếp đi.
Khi thuyền cập bến, nhân viên khách sạn ra đón họ, ai nấy đều vui vẻ reo hò, nhưng lập tức im bặt khi thấy ánh mắt ra hiệu của Ôn Trình Lễ.
Từ lúc xuống thuyền đến khi về phòng, Chúc Tòng Duy vẫn không tỉnh lại.
Đây là đêm duy nhất trong suốt kỳ trăng mật của họ, cả hai thực sự ngủ một giấc thuần khiết, đến tận sáng hôm sau, mười giờ mới tỉnh dậy.
Trên đảo có một loài hoa trắng đặc trưng. Từ lúc họ đặt chân đến đây, mỗi ngày đều có hoa tươi được gửi đến phòng.
Sau khi rời đảo, họ ghé qua thành phố gần nhất.
Mấy ngày liền ăn hải sản, dù ngon nhưng cũng có phần ngán, cuối cùng cô cũng được thưởng thức lẩu.
Nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài có vị khác, nhưng lẩu thì vẫn giữ được hương vị quen thuộc.
Buổi chiều, có người đến gặp Ôn Trình Lễ.
Nhóm người này biết tin anh ở đây qua báo chí. Dù biết không nên làm phiền kỳ trăng mật, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể sẽ chẳng còn dịp nào nữa.
Chúc Tòng Duy không hứng thú nghe họ nói chuyện, chỉ ngồi một bên xem ảnh và video.
Ôn Trình Lễ vốn là người kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay thì không.
Trong lúc họ nói chuyện, anh chẳng hề che giấu ánh mắt luôn hướng về phía Chúc Tòng Duy.
Xung quanh toàn là người nước ngoài, ai nấy đều có đường nét sắc sảo, giống như mấy người đang nói chuyện với anh.
Chỉ có cô là người phương Đông duy nhất. Nhã nhặn, xinh đẹp, cuốn hút vô cùng.
Chúc Tòng Duy rõ ràng chỉ ngồi yên lặng ở đó, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn.
Ôn Trình Lễ đã nhìn cô mấy lần, sau khi khách sáo xong, anh không còn tâm trạng nói chuyện nữa mà sải bước về phía cô.
“Xong rồi à?” Chúc Tòng Duy nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên.
“Không có gì quan trọng. ” Ôn Trình Lễ nói.
“Nhìn họ phấn khích như vậy, em còn tưởng có chuyện lớn. ” Cô không hiểu ngôn ngữ họ nói, nên không rõ nội dung câu chuyện.
Ôn Trình Lễ sửa lại suy nghĩ của cô: “Họ phấn khích là vì gặp anh ở đây. Bình thường không có cơ hội gặp. ”
Anh vốn không gặp những người không liên quan.
Chúc Tòng Duy tắt màn hình điện thoại, chậm rãi nói: “Nghe có vẻ, ngài Ôn có phong thái lớn quá nhỉ?”
Ôn Trình Lễ liếc cô một cái, “Bà Ôn cũng có thể có phong thái như vậy. ”
Chúc Tòng Duy lắc đầu, cô không thích ở đâu cũng bị chú ý, càng không thích phải khách sáo với những người không quen.
“Chuyện đó cứ để anh lo đi. ”
Ra khỏi quán cà phê thì trời đã về chiều.
Hoàng hôn dần buông xuống, xung quanh là những hàng cọ cao vút. Dạo bước ở đây đem lại một cảm giác hoàn toàn khác với khi đi dạo ở Ninh Thành.
Bên đường có một cậu bé da rám nắng bán hoa.
Vừa thấy có người nhìn mình, cậu lập tức nở nụ cười, hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da nâu khỏe khoắn.
Hoa cậu bán đều là loài hoa bản địa, không có gì quá quý hiếm, nhưng đủ màu sắc, bó lại trông rất rực rỡ.
Vì đã muộn, nên trong tay cậu chỉ còn một bó cuối cùng.
Ôn Trình Lễ định mua cả bó để cậu bé sớm về nhà, nhưng trước khi anh kịp hỏi giá, Chúc Tòng Duy đã rút ra một cành hoa cúc đồng tiền tươi tắn.
Đó là một bông cúc đồng tiền hồng đậm, viền cánh cuộn nhẹ, chính giữa ánh lên màu vàng tươi.
Cô nói: “Cành này cho em. ”
Ôn Trình Lễ nhếch môi cười, “Những bông khác không lấy à?”
Chúc Tòng Duy đưa cả bó hoa còn lại cho anh, “Chúng là của anh. ”
Ôn Trình Lễ hơi ngây người.
Anh tưởng rằng cô chỉ thích mỗi cành hoa này, không ngờ là cô tặng phần còn lại cho anh.
Anh giữ lại một cành để ngắm hoa nở, cô liền tặng anh cả một bó.
Cuối cùng, cả hai đều tự trả phần của mình.
Đây là lần đầu tiên Ôn Trình Lễ nhận được một bó hoa hoàn chỉnh.
Trên đường về, thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn họ mỉm cười.
Tối đó, anh cập nhật trạng thái trên mạng xã hội.
Dưới bài đăng toàn là những lời khen, Dung Tiễn còn thả mấy biểu tượng hoa hồng.
Ôn Trình Lễ xem xong, kết luận: Ghen tị đến mức không nói nên lời.
Sau hai ngày ở thành phố, Chúc Tòng Duy cảm thấy như vậy là đủ.
Hôm sau họ sẽ về nước, hoa mang theo không được, nhưng vừa hay trước khi lên đường, chúng cũng héo úa, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Đêm đó, cô xem video trên điện thoại suốt.
“Cứ nửa đêm là lại đề xuất mấy video mukbang, khó chịu ghê. ”
Cô đang xem một video ăn bánh bao nhân cua, nhân vàng óng trào ra trông vô cùng hấp dẫn.
Nhìn mà thèm.
“Đúng là dụ dỗ người ta. ”
Chúc Tòng Duy tua đi tua lại xem mấy lần.
Dù rằng lúc này không phải mùa cua ngon nhất, nhưng không sao, cô không phải người kén ăn.
“Thèm đến vậy sao?” Ôn Trình Lễ vừa tắm xong, hỏi.
“Cô ấy ăn nhìn hấp dẫn quá, anh xem đi. ” Chúc Tòng Duy đưa điện thoại ra trước mặt anh, “Góc quay cũng đẹp nữa. ”
“Cũng đúng. ”
Ôn Trình Lễ không quá quan trọng chuyện ăn uống.
Chúc Tòng Duy thoát khỏi video, cuối cùng đưa ra quyết định: “Ngày mai về nhất định phải ăn thỏa thích, anh cũng phải ăn. Ra nước ngoài, điều bất tiện nhất là hành trình quá dài. ”
Lần này đi, Ôn Trình Lễ không mang theo đầu bếp riêng.
Muốn tìm thì cũng có, nơi này lại gần biển, hải sản đầy đủ, nhưng khách sạn họ ở chuyên về ẩm thực phương Tây.
Khi Chúc Tòng Duy đi rửa mặt, Ôn Trình Lễ rời khách sạn.
Anh không quen thuộc nơi này, nhưng điều đó không có nghĩa là không làm được gì.
Anh hỏi thăm mấy nhà hàng Trung Hoa ở đây…
Cuối cùng cũng tìm được một đầu bếp biết làm món điểm tâm Trung Hoa.
Quán đã đóng cửa, nhưng khi nghe mức thù lao, người đầu bếp lập tức bật dậy khỏi giường.
“Làm ngay!”
—
Chúc Tòng Duy ra ngoài, thấy Ôn Trình Lễ đứng trên ban công gọi điện, cứ nghĩ là chuyện công việc nên cũng không đến làm phiền.
Khi anh quay lại, anh nhẹ nhàng xoa má cô, đầu ngón tay vừa chạm nhẹ đã thấy hàm răng trắng sáng.
“Đánh răng rồi?”
“Tất nhiên. ” Cô hất tay anh ra, “Làm gì đấy?”
Muốn hôn thì cứ hôn đi, hỏi mấy câu kỳ quặc làm gì.
Ôn Trình Lễ quả thật cúi xuống hôn cô.
Sau đó, anh cong môi, thì thầm: “Vậy lát nữa em lại phải đánh răng lần nữa rồi. ”
Chúc Tòng Duy tưởng anh chỉ nói đùa.
Ai lại đi đánh răng ngay sau khi hôn chứ?
Cho đến khi nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn lên.
Khác với mọi lần xe chỉ đặt bộ dao nĩa bạc, hôm nay trên đó là mấy tầng xửng hấp bằng tre, còn đang bốc hơi nghi ngút.
Cô ngạc nhiên: “Ở nước ngoài cũng dùng cái này sao?”
Sau đó, lại quay sang anh: “Anh đói ròi á? Bình thường anh ít ăn khuya mà?”
Ôn Trình Lễ từ tốn đáp: “Ở đây cũng có người Hoa. ”
Rồi anh mở nắp xửng hấp: “Đây là bữa khuya cho em. ”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Ít ăn khuya không có nghĩa là không ăn. Em có thể chia cho anh một chút. ”
Rõ ràng là anh bỏ tiền ra, cần gì cô phải chia chứ?
Nhưng vừa ngửi thấy mùi quen thuộc, Chúc Tòng Duy đã biết đây là món gì.
Chỉ nhìn lướt qua, cô đã thấy mép chiếc bánh bao xếp nếp tinh tế, lớp nhân vàng óng ánh đã lộ ra.
Anh vậy mà lại chuẩn bị đúng món này cho cô!
Cô lập tức vui vẻ.
Dù không còn khao khát mãnh liệt như khi xem video, nhưng vẫn rất thèm ăn.
“Thấy anh có hành động nhanh nhạy thế này, miễn cưỡng chia cho anh một chút. ”
Lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng tay cô chỉ thẳng vào hai tầng xửng.
Tổng cộng chỉ có ba tầng, mỗi tầng mười cái bánh.
Dù sao cũng là bữa khuya, không thể ăn quá nhiều.
Ôn Trình Lễ nhướng mày nhìn cái gọi là “một chút” của cô.
“Một chút vậy là không đủ. ”
“Vậy để lại cho em một cái. ” Cô cắn răng quyết định.
Ôn Trình Lễ bật cười: “Anh không cần cái đó. ”
“Ăn chưa đủ, anh có thể nhờ người khác làm tiếp. Nhưng có thứ khác, chỉ em mới cho được. ”
Chúc Tòng Duy lập tức cảnh giác.
Cô biết ngay mà!
Anh ta mà nói mấy lời kiểu này, chắc chắn không có ý tốt!
Cô hừ nhẹ: “Được rồi được rồi, tối nay khỏi ngủ nữa phải không?”
Dù sao cũng có thể ngủ bù trên máy bay ngày mai.
May mà là máy bay riêng của Ôn Trình Lễ, rộng rãi, thoải mái, còn tiện nghi hơn cả khách sạn.
Anh thong thả đáp: “Vẫn phải ngủ chứ. ”
Không ngủ thì làm sao có thể… chuyện tốt được?
—
Nửa đêm ầm ĩ, nhưng Chúc Tòng Duy vẫn thấy mình có lời.
Cô vừa được ăn bánh bao nhân cua, lại vừa được hưởng thụ.
Dù hương vị cua biển không giống cua nước ngọt, nhưng vẫn tươi ngon, mang theo vị đặc trưng của hải sản.
—
Về đến Ôn Viên, cô ngủ một giấc không biết trời đất gì.
Buổi tối bị cuộc gọi của Phạm Trúc đánh thức.
“Sư tỷ! Chị biết chưa, viện của chúng ta có ma đó!”
Chúc Tòng Duy nghe vậy, lập tức tỉnh táo.
“Đừng nói bậy, làm gì có ma trên đời này. ”
Từ khi làm việc đến nay, cô đã trực đêm bao nhiêu lần, có gặp chuyện gì đâu?
Toàn do mạng xã hội thêu dệt lung tung.
Phạm Trúc nghiêm túc nói: “Thật mà! Có người trong nhóm chat nói vừa đi ngang qua viện thì nghe thấy tiếng động. Chị xem đi, tin nhắn còn chưa bị thu hồi đâu. ”
“Chắc chắn là giả thôi. ”
Phạm Trúc đổi đề tài nhanh chóng, không dám hỏi trực tiếp qua điện thoại mà nhắn tin:
【do蜜月得怎么样?】(Tuần trăng mật sao rùi?)
Chúc Tòng Duy: 【……】
Phạm Trúc: 【Chỗ nào sai? Người Trung Quốc không thể thiếu mấy trò chơi chữ này!】
—
Đến rạng sáng, cuối cùng cũng có đáp án.
Thì ra là có kẻ vì muốn câu view mà dám mò vào nhà tang lễ làm “thám hiểm”, còn livestream.
Giờ thì bị bắt rồi.
Chúc Tòng Duy thấy hết sức nực cười.
Thời đại nào rồi mà còn có người làm chuyện như vậy?
Cô kể lại cho Ôn Trình Lễ: “Dù không có ma, nhưng họ mò vào đó ban đêm không sợ sao? Dạo này đâu có ai ở đó cả. ”
Anh lật một trang sách, thản nhiên đáp: “Sợ cũng không bằng ham view. ”
Sau đó, dừng tay lại: “Nói mới nhớ, anh chưa từng vào viện của em vào ban đêm. Bên trong có dễ bị lạc không?”
Chúc Tòng Duy giải thích: “Viện của bọn em còn đỡ, vì không ở ngoại ô. Chứ viện mới ở ngoại ô thì sát bên nghĩa trang, người ta còn sợ hơn. ”
Thực ra, cô cảm thấy nghĩa trang ban đêm đáng sợ hơn nhà tang lễ.
Dù sao ở đó vừa nhìn lên đã thấy toàn bia mộ, còn nhà tang lễ thì không thấy gì cả.
Nhớ lại lần trước, anh đợi cô tan ca ngoài xe mà không vào, cô liền chọc chọc tay anh.
“Lúc đó nếu anh nói là sợ, em sẽ giúp anh, cho anh cảm nhận được hơi ấm nhân gian. ”
Anh khẽ cười: “Giúp thế nào? Hơi ấm nhân gian… ấm đến đâu?”
Chúc Tòng Duy lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Tên này rất giỏi giăng bẫy, nếu không cẩn thận sẽ mắc vào ngay.
Anh sẽ đứng ngoài bẫy, chờ cô tự sa vào, rồi mới cứu cô ra.
Dù với cô thì anh sẽ không làm vậy thật, nhưng cái bẫy thì vẫn tồn tại.
Lần này cô không thể cứ thế mà mắc bẫy được.
Cô vươn tay, áp lên ngực anh.
“Ấm hơn chỗ này của anh một chút. ”
← Ch. 090 | Ch. 092 → |