Ngoại truyện: Mang thai
← Ch.091 | Ch.093 → |
Biên tập: Ross
Chương 92: Mang thai
Kết cục của việc động tay động chân chính là chấm dứt cuộc trò chuyện đáng sợ. Chủ đề tối nay xoay quanh chuyện ấm hay không ấm.
Kể từ sau đám cưới, tình cảm giữa hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước.
Khi mùa hè sắp đến, Chúc Tòng Duy cùng bà nội đi khám sức khỏe.
Từ sau khi dừng hóa trị, tình trạng bên ngoài của Hà Thục Hoa trông có vẻ ổn, nhưng bản chất căn bệnh trong cơ thể bà vẫn chưa biến mất.
Khi kết quả kiểm tra sức khỏe được gửi đến, cô như thường lệ cất vào tủ hồ sơ. Khi đặt vào, cô vô tình nhìn thấy bản hợp đồng trước kia vẫn còn nằm yên ở đó.
Một năm trôi qua, nhìn lại nội dung bản hợp đồng, Chúc Tòng Duy không khỏi cảm thán, lúc ký kết, cô không hề nghĩ rằng mình sẽ có được cuộc sống như bây giờ.
Trước đây, Ôn Trình Lễ từng nói hợp đồng có thể hủy bỏ.
Cô từng bảo rằng anh còn chưa bắt đầu theo đuổi cô. Sau đó, cô quên luôn chuyện này, mà Ôn Trình Lễ cũng không nhắc lại, cả hai cứ như thể đã quên mất.
Chúc Tòng Duy cầm bút, vẽ một khuôn mặt cười bên cạnh chữ ký của mình và Ôn Trình Lễ, rồi đặt bản hợp đồng vào sâu bên trong tủ hồ sơ.
Bề ngoài xem như đã không còn tồn tại, nhưng cũng coi như một cách để lưu giữ kỷ niệm.
Mùa hè năm nay nóng hơn hẳn.
Trong Ôn viên, cây cối xanh tươi nhiều nên vẫn mát mẻ hơn bên ngoài, nhưng một khi bước ra khỏi cổng, cái nóng lập tức ập đến.
Người trẻ tuổi còn chịu được, trong nhà mát mẻ, ngoài trời nóng bức. Nhưng bà cụ La Thụy Chi thì sức khỏe không còn tốt nữa.
Vốn dĩ bà đã có nhiều bệnh vặt, mất nhiều năm điều dưỡng mới khá hơn. Nhưng mùa hè này, thời gian nằm trên giường của bà ngày càng nhiều hơn.
Bác sĩ cũng lặng lẽ nói với người nhà rằng, tình trạng của bà năm nay sa sút hơn trước, e rằng không còn được như xưa.
La Thụy Chi là một bà cụ rất thấu hiểu lẽ đời.
Khi cái nóng dịu xuống vào buổi tối, bà cầm quạt nan ngồi dưới gốc cây trong sân, chiếc ghế dựa khẽ đung đưa, đợi bọn họ tan làm về nhà.
Hạ Quân thường ở nhà với bà nhiều hơn. Bà cười nói:
“Con cứ tưởng bà sẽ thúc giục Trình Lễ và Tử Duy nhanh chóng sinh em bé chứ. ”
La Thụy Chi lắc đầu:
“Sinh hay không sinh, có phải cứ muốn là được đâu? Giờ giới trẻ đều không thích sinh con, chưa chắc Tử Duy đã muốn đâu. ”
Giọng bà cụ chậm rãi, phát âm vẫn rõ ràng:
“Giờ có cái gì gọi là ‘DINK’ đúng không?” (DINK: Double Income No Kids – Vợ chồng hai người cùng kiếm tiền nhưng không sinh con. )
Dòng họ Ôn cũng không nhất thiết phải có con cháu của Ôn Trình Lễ kế thừa gia nghiệp. Hiện tại, đời kế tiếp đã có người, Ôn Cảnh Thâm đang học việc trong công ty.
Nếu không phải người có năng lực, thì dù là con cháu Ôn gia cũng không thể nắm quyền, bằng không, người nắm quyền bây giờ đã không đến lượt Ôn Trình Lễ, người trẻ tuổi nhất trong thế hệ của mình.
La Thụy Chi tiếp tục nói:
“Hơn nữa, bà không chắc mình có thể sống đến năm sau. Bà thấy thông gia của mình còn lạc quan hơn cả bà đấy. ”
Hạ Quân kêu lên: “Hai bà đừng nói nữa mà. ”
La Thụy Chi cười khẽ, lắc đầu:
“Tử Duy làm việc tiếp xúc với sinh tử suốt ngày, con còn sợ chuyện này sao?”
Bà cụ thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp:
“Biết đâu sau này còn nhờ nó trang điểm cho bà nữa ấy chứ. ”
Hà Thục Hoa bên cạnh cũng gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ vậy. ”
Lúc trước khi nằm viện, bà mong cháu gái mình có một gia đình, tốt nhất là có một đứa con, nếu không sau này sẽ cô đơn lẻ loi.
Nhưng bây giờ bà không nghĩ như vậy nữa. Không sinh con cũng tốt, muốn sống thế nào thì sống thế ấy. Cháu gái bà vui vẻ là được rồi.
Trẻ con, chỉ có người già như các bà mới thích đông vui.
Hạ Quân: “……”
Bà không nên mở đầu câu chuyện này, sao lại lạc sang chủ đề này rồi chứ!
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. ” La Thụy Chi dừng quạt, hỏi: “Tử Duy và Trình Lễ có nhắc gì đến chuyện con cái không?”
Hà Thục Hoa nói: “Bình thường tôi không hỏi. ”
Hạ Quân lắc đầu: “Có lẽ mới kết hôn chưa nghĩ đến chuyện đó. ”
Quả thực, Chúc Tòng Duy chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Từ trước đến nay, bọn họ đều có biện pháp tránh thai.
Ngoại trừ một lần từ rất lâu về trước, lần đó do không kiềm chế được.
Cho đến giờ, Ôn Trình Lễ cũng chưa bao giờ bàn với cô về việc sinh con.
Hôm nay, Chúc Tòng Duy tan làm muộn. Khi về đến nhà lúc sáu giờ, trong sân đã có thêm một vị khách—Tạ Thiệu, vừa từ quán trà chiều bên ngoài trở về.
Mọi người đang bàn tán chuyện Ôn Cảnh Thâm yêu đương.
Chúc Tòng Duy rất ngạc nhiên: “Không phải là Cảnh Hựu sao ạ?”
Tạ Thiệu phất tay:
“Cảnh Hựu mà yêu đương thì ai quan tâm chứ? Thằng nhóc đó yêu mấy người mẹ cũng chẳng bất ngờ. ”
Trong hai anh em, Ôn Cảnh Thâm là người trầm ổn, thường hành động nhiều hơn lời nói, là người ít nói nhất trong gia đình. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng yêu đương.
Chúc Tòng Duy ngồi bên cạnh nghe tám chuyện: “Rốt cuộc là sao vậy ạ?”
Tạ Thiệu hạ giọng:
“Cảnh Thâm quản lý chi nhánh công ty, có một cô gái được tuyển vào làm việc, thực chất là tay trong. ”
Chúc Tòng Duy nghe mà thích thú, thời nay vẫn còn gián điệp sao? Cô chỉ thấy mấy chuyện này trong phim truyền hình.
Nhưng nghĩ lại, nhà họ Ôn kinh doanh lớn, có người cài gián điệp cũng không có gì lạ.
“Rồi sao nữa mẹ?”
Tạ Thiệu còn chưa kịp kể tiếp, nhân vật chính đã xuất hiện.
Mọi người đều rất ăn ý chuyển đề tài.
Chúc Tòng Duy bị khơi gợi trí tò mò nhưng không ai chịu kể tiếp, nên cô quyết định đi tìm Ôn Trình Lễ.
Anh chắc chắn biết.
Tối nay, Ôn Trình Lễ có tiệc xã giao, chỉ nhắn lại một câu:
【Tối về sẽ kể cho em. 】
Khi anh về nhà, Chúc Tòng Duy đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng nghe thấy động tĩnh, cô vẫn tỉnh táo lại một chút, mơ màng hỏi:
“Anh nói sẽ kể mà. ”
Ôn Trình Lễ bật cười:
“Em quan tâm chuyện này đến vậy à?”
“Cảnh Thâm mắt nhìn người chưa tốt, tự mình tuyển vào, đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm. ”
“Cô gái đó rất có năng lực, có thể nói là được Cảnh Thâm đào tạo nên, còn phụ trách dự án mới năm nay. Thằng bé không nỡ thẳng tay đuổi đi, nên đành để cô ta bám lấy. ”
Chúc Tòng Duy chớp mắt: “Hết rồi sao?”
Ôn Trình Lễ: “Còn có gì nữa? Anh đâu phải máy quay giám sát theo dõi họ. ”
Chúc Tòng Duy “ồ” một tiếng, rồi trêu chọc: “Hóa ra cũng có chuyện anh không biết. ”
“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm. ”
Ôn Trình Lễ luôn rất thẳng thắn về những thiếu sót của mình, giống như anh cũng thừa nhận bản thân có khuyết điểm, chẳng hạn như thỉnh thoảng không phân biệt rõ công tư.
Chúc Tòng Duy chống người ngồi dậy, nói: “Hôm nay dì Quân có nhắc đến chuyện sinh con, bà nội và mọi người đều không giục chúng ta. ”
Bọn họ chưa từng bàn bạc về chuyện này.
Ôn Trình Lễ tháo đồng hồ đeo tay, đáp lại một cách bình thản: “Bây giờ còn sớm. ”
Anh nhìn cô: “Chẳng lẽ em muốn?” Đọc Full Tại . vision
Chúc Tòng Duy không nghĩ đến chuyện “muốn” hay “không muốn”.
Hạ Quân là người thân cận nhất với cô, mà dì ấy không có con, nên trong cuộc sống của cô rất ít khi có trẻ con xuất hiện.
Đối với cô, sinh con sớm hay muộn không có gì khác biệt, cô không bài xích trẻ con.
“Tạm thời chưa nghĩ đến. ” Cô lại nhớ đến sức khỏe của bà nội, liền bổ sung: “Nhưng em lại muốn bà nội sớm được nhìn thấy cháu chắt. ”
Ôn Trình Lễ đang định vào phòng tắm thì dừng chân, quay lại ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn cô:
“Chuyện này phải xuất phát từ mong muốn của chính em. ”
“Em muốn để bà nội thấy trẻ con, nhưng em có từng nghĩ, nếu bà đã nhìn thấy rồi, bà sẽ lại muốn nhìn thấy đứa bé lớn lên, kết hôn, sinh con, và rồi bà sẽ chẳng bao giờ xem đủ cả. ”
Chúc Tòng Duy như chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ cũng giống như khi bà mong cô kết hôn sinh con, con người sau khi hoàn thành một mục tiêu, lại sẽ có mục tiêu tiếp theo.
“Vậy thì không sinh nữa. ” Cô ngửa người nằm xuống.
“Thay đổi nhanh vậy?” Ôn Trình Lễ cong môi cười, “Không sinh này là không sinh luôn, hay chỉ là chưa sinh vào thời điểm này?”
“Dù sao hiện tại cũng không muốn. ” Chúc Tòng Duy vẫy tay ra hiệu anh cúi xuống. Chờ anh ghé sát lại, cô thì thầm: “Chẳng lẽ anh không thích cuộc sống như bây giờ sao?”
Thế giới của hai người, tự do và vui vẻ.
Cô rõ ràng đang dụ dỗ, Ôn Trình Lễ thuận thế hôn nhẹ lên má cô, sau đó đứng dậy rời đi.
“Dù có con cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. ”
Chúc Tòng Duy không mấy tin tưởng.
Rất nhiều người trước khi có con đều nói như vậy, nhưng đến khi thật sự có con rồi, cuộc sống chắc chắn sẽ thay đổi.
Sự nghi ngờ này kéo dài đến tận hai năm sau.
Khi cô đã sẵn sàng để mang thai.
Hai năm là khoảng thời gian đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Sư phụ của Chúc Tòng Duy, Hồng Bách Tuyền, đã về hưu.
Cô giống như ông trước đây, cũng bắt đầu dẫn dắt người mới và giờ cũng được gọi là “sư phụ”.
Phạm Trúc đã trải qua bốn mối tình.
Hiện tại, quan điểm của cô ấy đã khác hẳn ngày xưa, bây giờ cô không muốn kết hôn, chỉ muốn yêu đương, thậm chí còn có mối quan hệ cố định với một người bạn giường.
Mà người đó chính là Tống Ngôn.
Chúc Tòng Duy thật sự không thể hiểu nổi tại sao hai người này lại đến được với nhau.
Lúc Phạm Trúc lén lút nói với cô, Tống Ngôn vẫn tỏ ra bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô lén hỏi Ôn Trình Lễ có biết chuyện này không.
Ôn Trình Lễ đáp: “Trước đây đoán được, giờ thì có thể khẳng định rồi. ”
Chúc Tòng Duy hỏi: “Anh thấy Tống Ngôn là người thế nào trong chuyện tình cảm?”
Ôn Trình Lễ suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Cậu ta hứng thú với trà sữa và tiền thưởng hơn, còn chuyện tình cảm thì chẳng có sở thích đặc biệt gì. ”
“Em còn lo gì nữa? Nếu hai người họ chia tay, chắc chắn là sư muội của em đá cậu ta. ”
Chúc Tòng Duy khẽ cong môi: “Cảm ơn anh đã đánh giá cao sư muội của em. Nhưng thật sự em cũng muốn xem vẻ mặt của thư ký Tống khi bị đá sẽ thế nào. ”
Chúc Tòng Duy mang thai vào mùa xuân, khoảng cuối tháng Hai đầu tháng Ba. Năm nay, trời ấm sớm, hoa đào đã nở lác đác.
Bà nội La Thuỵ Chi không còn minh mẫn như hai năm trước, một câu nói thường mất cả nửa ngày để diễn đạt, đi đứng cũng không còn vững. Ngược lại, Hà Thục Hoa có vẻ khá hơn, có lẽ vì bà trẻ hơn một thế hệ.
Việc mang thai này hoàn toàn ngoài dự đoán.
Từ sau Tết, hai người họ không còn dùng biện pháp tránh thai, nhưng Chúc Tòng Duy không nghĩ sẽ có kết quả ngay. Cô thường thấy trên mạng nói rằng có người phải chuẩn bị cả nửa năm đến một năm mới mang thai.
Kết quả là cuối tháng Hai, sau bữa tối cô đã thấy buồn ngủ sớm, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Một tuần sau, kinh nguyệt vẫn chưa đến.
Chúc Tòng Duy không nói với ai. Nhà họ Ôn có bác sĩ gia đình, nhưng nếu nhờ họ kiểm tra thì cả nhà sẽ biết ngay. Lỡ như không có gì thì chẳng phải vui mừng vô ích sao?
Thế là cô tự mình đi bệnh viện kiểm tra.
Khi cầm kết quả xét nghiệm trong tay, tờ giấy vẫn còn ấm, thì Ôn Trình Lễ đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Lúc biết tin này, Ôn Trình Lễ đang nghe Tống Ngôn báo cáo công việc, thì nhận được cuộc gọi từ Dung Tiễn:
“Fan của Nhất Mạn thấy vợ cậu ở bệnh viện, đoán xem cô ấy đang kiểm tra gì?”
Ôn Trình Lễ nhíu mày: “Cái gì?”
Dung Tiễn tâm trạng sảng khoái, trêu ghẹo: “Cuối cùng cũng có chuyện Tứ Ca không biết rồi nhé. ”
Ôn Trình Lễ bóp trán, lạnh giọng: “Nói ít thôi. ”
Dung Tiễn từ tốn nhả chữ: “Gấp cái gì, chị dâu đang yên ổn chờ kết quả ở khoa phụ sản, cậu cũng nên có chút kiên nhẫn đi. ”
Sau khi chiếm thế thượng phong, anh ta mới gửi video và ảnh qua.
Năm ngoái, nhờ tái hợp với Khúc Nhất Mạn, Dung Tiễn và Ôn Trình Lễ trở thành bạn bè. Vì vậy, fan của cô ấy đương nhiên cũng biết đến anh.
Thế là khi bắt gặp Chúc Tòng Duy, người hâm mộ này không biết báo cho ai, bèn gửi ngay cho Dung Tiễn—người mà năm xưa vì muốn theo đuổi Khúc Nhất Mạn đã không ngại kết thân với fan, thậm chí còn thường xuyên mời họ ăn uống, thỉnh thoảng sắp xếp công việc, chỉ để luôn nắm được hành tung của cô.
Cầm tờ xét nghiệm trong tay, Chúc Tòng Duy nhìn thấy Ôn Trình Lễ thì ngạc nhiên:
“Sao anh cũng ở đây? Anh cũng đến khám à?”
Ôn Trình Lễ vội vã chạy đến từ công ty, có hàng loạt câu hỏi muốn hỏi, nhưng nghe cô nói vậy thì bật cười:
“Dù có muốn, khoa phụ sản cũng không nhận anh. ”
Bà Ôn nhà anh ở đâu cũng tốt, ngay cả tính độc lập cũng hạng nhất.
Chúc Tòng Duy chợt nhận ra, “À, đúng rồi. ”
Ánh mắt Ôn Trình Lễ dừng lại trên tờ giấy cô đang cầm, hỏi:
“Đây là kết quả à?”
Chúc Tòng Duy còn chưa kịp xem, bèn “ừm hừm” một tiếng, lắc nhẹ tờ giấy hai cái, cố tình treo ngược sự tò mò của anh:
“Đoán xem?”
Ôn Trình Lễ cúi đầu nhìn cô, giọng trầm ổn:
“Anh đoán… em sắp làm mẹ rồi. ”
Chúc Tòng Duy vốn tưởng anh sẽ nói: “Anh sắp làm bố rồi. ”
← Ch. 091 | Ch. 093 → |