← Ch.08 | Ch.10 → |
Cử động của cô làm cho hắn cười ra tiếng, đầu lưỡi liếm vào vành tai, "Vật nhỏ, như vậy thích không? Miệng nhỏ của em hút rất đắc ý a."
"Ô......" Cô lắc đầu, không thích, cô không thích...... Nhưng mà nhu huyệt hoạt động nhanh hơn, chủ động phun ra nuốt vào phái nam.
"Khẩu thị tâm phi." Bàn tay không vui nắm chặc một bên ngực trắn lưu lại dấu vết thô lỗ, mà phái nam cũng đột nhiên rút ra........
"A!" Cô bất mãn kêu rên, tuyết đồn khát khao giãy dụa, hai mảnh cánh hoa cũng khẩn cầu đóng mở, khát vọng được lấp đầy."Anh Phương......"
Uông Ngữ Mạt thống khổ quay đầu, con ngươi nhuận nước tham vọng nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao không tiếp tục.
Phương Nhĩ Kiệt buông cô ra, ngồi vào ghế sa lon, tay phải chống đầu, môi mỏng ôm lấy nụ cười không chính đáng, phái nam dâng trào vẫn chưa đầy vươn cao đứng vững.
Hắn nhìn cô, thiếu hắn chống đở, cô mềm nhũn quỳ trên mặt đất, mông thịt tuyết trắng bị hắn nắm đầy vết, ái dịch trong suốt chảy xuống bắp đùi, hai gò ngực bị hắn ôm trọn xoa bóp hiện lên nhiều dấu vết, nụ hoa trong suốt đỏ như máu.
Mặt hiện đầy tình dục, khi hắn dạy dỗ, tiểu nha đầu càng phóng đãng mê người.
"Muốn thì tự mình tới đây." Hắn khàn giọng mở miệng, tròng mắt đen phát ta tia sáng lửa nóng.
"Không......" Uông Ngữ Mạt lắc đầu, cô không dám, nhưng con ngươi mọng nước tham lam nhìn chăm chú vào dục vọng giữa hai chân hắn, đỏ sậm to và dài, cô không nhịn được liếm môi, hai chân kẹp chặc.
"Không muốn thì thôi vậy." Hắn cũng không dụ dỗ cô, không hấp dẫn cô, chẳng qua là dùng tròng mắt đen nhàn nhạt quét qua toàn than cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn, cô cảm thấy cả người càng nóng, dưới bụng bất mãn.
"Hu hu......" Cô chịu không được địa nức nở.
Nhưng hắn không nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, tiểu nha đầu yêu nói láo! Rõ ràng thích hắn nhưng vẫn phủ nhận, thân thể rõ ràng khát vọng hắn, rồi lại khẩu thị tâm phi nói không được.
Vậy hắn cũng không cưõng bách nàng, chịu đựng dục vọng trướng đau, hắn chờ cô đầu hàng.
"Hu hu......"Cô cắn môi, bắp đùi không ngừng ma sát, nhưng là chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt đẹp nhuận nước không khỏi nhìn về phía hắn.
Nhưng hắn làm như không thấy, rõ ràng dục vọng bộc phát đứng thẳng, tư thái của hắn nhưng vẫn vậy, giống như ác ma, đang đợi con mồi thuần phục.
Cô cắn môi, hai chân đứng dậy, quần bên hông rủ xuống, phủ lên mông đẹp.
Đi tới trước người hắn, cô vừa sợ vừa khẩn trương nhìn thân thể hắn.
"Sao?" Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi.
"Em, em không biết......" Cô căn bản không biết nên làm sao.
"Vén quần lên." Sải bước qua mở hai chân, tròng mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng và luống cuống, hắn rất yêu vẻ mặt này của cô, chính giữa lại gợi cảm mê người.
Bắt tay vào làm, Uông Ngữ Mạt từ kéo cao quần.
"Tự mình ngồi lên."
Uông Ngữ Mạt mở to mắt xanh, nhìn dục vọng khổng lồ, mơ hồ hiểu ý của hắn, thân thể không khỏi run rẩy, phân không rõ là sợ hay là hưng phấn.
Mặc dù do dự, nhưng dục vọng đốt người lại làm cho cô thật khó chịu, nuốt nuốt nước miếng, cô sụp đỗ ngồi lên trên đùi hắn, nâng mông tròn lên, để cho cánh hoa chống đỡ đỉnh phái nam, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
"A......" Vật to dài từ từ gạt mở cánh hoa, cánh hoa bởi vì hưng phấn mà nhúc nhích, nhưng lại càng co chặt, cái loại cảm giác này làm cho cô e sợ không tới một nửa cô liền cứng đờ không dám động.
"Anh Phương......" Cô không nhịn được nhìn hắn cầu cứu.
Nhìn vẻ mặt của cô, ngón tay lau đi nước mắt dính ở khóe mắt của cô."Gọi tên anh." Hắn cũng không muốn cô gọi hắn là anh Phương nửa.
Cô nhìn thấy hắn, gương mặt hiện hồng, chẳng biết tại sao, không nhịn được rũ con ngươi xuống."Kiệt...... Kiệt......" Lần đầu tiên gọi hắn như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
"A! Vật nhỏ khả ái." Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được khẽ cắn gương mặt hồng nhuận của cô, bàn tay chế trụ hông của cô.
Gương mặt bị hắn cắn đau, Uông Ngữ Mạt muốn rời khỏi, hắn lại đột nhiên đem cô hạ thấp xuống, mà phái nam cũng đột nhiên dùng sức đi lên.
Cô không nhịn được nhõng nhẻo, tư thế này làm cho vật nóng rực vùi vào chỗ sâu, kích thích quá sâu làm cho nhu huyệt nhạy cảm co rút nhanh hơn.
Cánh hoa chặc nhúc nhích, đè ép phái nam, . Phương Nhĩ Kiệt cau mày hưởng thụ cao trào bị cô hút chặt, dùng sức đi lên đâm vào mông.
Đâm vào thật mạnh để cho thân thể mềm mại chấn động, bàn tay nhỏ bé vội vàng ôm chặt vai hắn, cánh hoa kịch liệt phun ra nuốt vào phái nam luật động.
Thế công của hắn quá kịch liệt, cô phải đưa tay vòng quanh cổ, mồ hôi chảy xuống gò ngực, đầu nụ hoa ma sát da thịt của hắn, thỉnh thoảng cùng đỉnh trước ngực của hắn cọ sát, mà hai người cũng bởi vì tiếp xúc mà phát ra thở dốc.
Cánh tay ôm chặt eo nhỏ đi xuống bắt được khe mông, đem hai chân cô mở thêm, phái nam to và dài dùng sức đi lên đâm mạnh vào.
"Không a......" Đem mặt vùi vào bên gáy, từng lớp từng lớp cao trào không ngừng đánh úp về phía cô. Uông Ngữ Mạt dường như chịu không được, cô đành khóc la, cầu xin hắn chậm dần.
*****
Cô khóc lại cổ vũ dục vọng nam nhân, ngón tay tiến lên phía trước đụng vào cánh hoa sớm đã dưng, chuẩn bị thô lỗ đâm vào.
Cánh hoa càng co rút, dường như muốn dùng sức khóa chặt người đàn ông, Phương Nhĩ Kiệt mất hồn kêu rên, càng đâm vào kịch liệt hơn, nghe cô khóc la, càng câu khởi tính cách đè nén của nam nhân, vọng động đè nén bộc phát, muốn hành hạ cô.
"Ô...... Không nên......" Uông Ngữ Mạt cảm giác thân thể mình dường như vở vụn thật nhanh, cánh hoa đã sớm bị ma sát đau nhói, mà cánh hoa cũng không ngừng co rút, dường như đạt đến cực hạn."Kiệt......" Cô đáng thương hô tên của hắn.
Nghe được cô kêu to, con ngươi xẹt qua tia sáng, bàn tay to vịn chặt cái ót của cô, hắn há mồm hôn cái miệng nhỏ nhắn, hẹp mông đột nhiên đánh về phía hoa tâm.
"Ưm.... ." Lời lẽ bị hắn nhiệt liệt cuốn lấy, tiếng rên rỉ đều bị hắn hút hết, cảm thấy một cổ nóng c vọt vào hoa tâm, thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, bị hắn đẩy hướng càng sâu.
Thân thể có loại thỏa mãn nói không ra lời, Phương Nhĩ Kiệt mở mắt ra, sức nặng trong ngực làm cho hắn cúi đầu nhìn xuống, môi không nhịn được nở nụ cười câu khởi.
Nhìn cô gái nhỏ nằm úp sấp ngủ ở trên người mình, ngón giữa vuốt bên má cô, mơn trớn mí mắt vẫn còn sưng đỏ của cô, nghĩ đến dáng vẻ khóc thật thê thảm tối hôm qua của cô.
"Tiểu ngu ngốc." Em càng khóc lại càng làm cho anh muốn bắt nạt nha!
Ngón tay lướt qua gương mặt hồng nhuận, hắn nhẹ vuốt ve cánh môi sưng đỏ, ngón cái áp cọ xát môi dưới, thấy cánh môi cô nhô ra, đầu lưỡi khéo léo liếm qua ngón tay, gương mặt quẹ quẹt, nhưng vẫn ngủ say bất tỉnh, có thể thấy được cô rất buồn ngủ.
Phương Nhĩ Kiệt rút tay về, liếm ướt át dính trên ngón tay, chăm chú nhìn vẻ mặt dịu dàng, tròng mắt đen lóe lên suy nghĩ.
Hắn không có quên cảm giác giờ phút này trong lòng, chỉ là nhìn cô trong ngực mình ngủ say, trong lòng có loại vui vẻ không nói ra lời, làm cho hắn muốn thỏa mãn nói ra nhưng ánh mắt làm sao cũng không thể rời bỏ cô.
Việc này dường như không hay lắm.
Hắn còn toan tính nhiều hơn, thậm chí muốn đem cô khóa vào trong ngực, không để cho người khác nhìn thấy giờ phút ngọt ngào này của cô.
Tham muốn chiếm giữ làm cho hắn nhăn lại mày rậm, bắt đầu phiền não.
Tính toán gánh vác quá nhiều, tham muốn giữ lấy quá mức tràn đầy, điều này đại biểu cái gì? Cộng thêm cảm giác không muốn buông tay...... Không ổn a không ổn nha!
"Vật nhỏ, em đã nguyền rủa gì với anh nha?" Ngón cái mềm cọ qua gương mặt non, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, một chút cũng không có thói quen loại tâm tình này.
Cả người vật nhỏ đều là câu đố.
Nếu là xuất thân bình thường thì dễ giải quyết, chỉ sợ quá giàu sang, vậy thì phiền toái lắm......
Phương Nhĩ Kiệt chau mày suy tư, nhưng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn về phía cửa, lông mày đẹp mắt giương nhẹ. Thật thần kỳ, lúc nào người trong trấn hiểu được nhấn chuông cửa là lễ phép?
"ƯM......" Bị tiếng chuông cửa đánh thức, Uông Ngữ Mạt mệt mỏi mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ xoa mắt."Tiếng gì a......"
Phương Nhĩ Kiệt trầm tư xuống. Không có chuyện gì nhấn chuông cửa, là muốn báo cho hắn cái gì sao?
"Nha đầu, mặc quần áo lại." Hắn vỗ mặt của Uông Ngữ Mạt, đưa áo T – shirt rồi giúp cô mặc áo vào.
Uông Ngữ Mạt vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mơ hồ mặc quần áo của hắn vào.
Phương Nhĩ Kiệt rời khỏi ghế sa lon, nhặt quần lên mặc vào, quần mới mặc xong, cửa lớn lập tức bị mở ra.
Sau này hắn nhất định phải khóa cửa —— trong long của Phương Nhĩ Kiệt thầm nghĩ.
"Ajay, có người tới tìm cậy." Dẫn đầu bước vào cửa chính là Trấn Trường, phía sau cô là một gã đàn ông.
Tìm hắn?
Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía người đàn ông đó, kinh ngạc nhướng mày.
"Niên trưởng, đã lâu không gặp." Người đó mở miệng.
Bị dáng người của Phương Nhĩ Kiệt che lấy, Uông Ngữ Mạt nghe được giọng nói lập tức tỉnh lại, kỳ quái, cô tại sao cảm thấy giọng nói này....
Cô tò mò ló đầu, mắt hạnh lập tức trợn tròn."Anh hai?!"
Gì? Anh hai?
Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía Uông Ngữ Mạt, nhìn lại sắc mặt học đệ trong nháy mắt xanh mét......
*****
Khó trách!
Khó trách hắn vừa bắt đầu đã cảm thấy ba chữ Uông Ngữ Mạt kia rất quen thuộc.
Uông Hành Viễn là niên đệ đại học hắn, lúc ở trường học giao tình hai người cũng không tệ lắm, mặc dù tốt nghiệp không có gặp thường xuyên nhưng thỉnh thoảng cũng có lien lạc, hắn vẫn biết Uông Hành Viễn và mấy huynh đệ kia đều có rất yêu muội mình, trông nom nom em gái như báu vật.
Hắn từng nghe qua Uông Hành Viễn đề cập tới tên em gái của hắn, bất quá nghe qua đã quên, hắn từ trước đến giờ không có nhớ ở trong lòng, nhưng bây giờ hắn phải nhớ lấy.
"Anh, anh ha......" Uông Ngữ Mạt mặc quần áo tử tế, nhìn thấy sắc mặt của Uông Hành Viễn khó coi, nghĩ đến mình mới vừa mặc áo T-shirt của Phương Nhĩ Kiệt, mà Phương Nhĩ Kiệt chỉ mặc quần con, trên mặt đất quần áo tứ tung, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết hắn mới làm gì.
Mặc dù anh hai cái gì cũng không nói, nhưng sắc mặt anh hai xanh mét đã làm cho cô sợ đến rút vào phía sau Phương Nhĩ Kiệt.
Hồi lâu, Uông Hành Viễn mới phun ra một câu nói, muốn nàng mặc quần áo chỉnh tề.
Cô vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất lên bước nhanh vào phòng tắm , mặc xong, mở cửa, chỉ thấy anh hai và Phương Nhĩ Kiệt lẫn đứng nhìn lẫn nhau, không khí căng thẳng làm cho cô sợ.
"Tới đây." Uông Hành Viễn nhìn em gái ở trong phòng tắm ra mở miệng, một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt.
Uông Ngữ Mạt không dám phản kháng, cúi đầu đi về phía anh hai, nhưng lúc đi qua Phương Nhĩ Kiệt, hắn đưa tay kéo cô lại, không để cho cô đi qua.
"Nha đầu, ngoan, ngồi xuống đây." Phương Nhĩ Kiệt kéo cô đến ghế sa lon bên cạnh, để cho cô ngồi xuống.
"Đúng, Tiểu Mạt, cô ngồi xuống đó đi, chuyện như vậy để cho đàn ông họ tự xử lý." Trấn Trường cười ngọt ngào, vỗ vỗ cánh tay của Uông Ngữ Mạt trấn an cô.
"Nhưng mà......" Uông Ngữ Mạt vẫn bất an, hơn nữa thấy sắc mặt anh hai, cô gấp đến độ nhớ tới thân.
"Ngoan, Ajay có thể xử lý." Trấn Trường kéo cô, đôi mắt đẹp liếc Phương Nhĩ Kiệt một cái.
Phương Nhĩ Kiệt xem thường đi qua, Trấn Trường khiêu mi đáp lại. Trừng cái gì trừng? Ta đã có ý tốt nhấn chuông báo cho.
Phương Nhĩ Kiệt nhếch môi, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Uông Hành Viễn."Niên đệ, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi sẽ đến trấn nhỏ tìm ta."
"Ta không phải là tới tìm ngươi." Giọng nói của Uông Hành Viễn cực lạnh, tức giận nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt. Nếu không phải còn có một ti lý trí, hắn sớm cho hắn một đấm.
"A, tìm nha đầu sao?" Phương Nhĩ Kiệt đưa tay chạm nhẹ đầu Uông Ngữ Mạt, dáng vẻ thân mật làm cho Uông Hành Viễn nheo lại con ngươi.
"Phương Nhĩ Kiệt!"
Huynh trưởng bắn lửa giận tới làm cho Uông Ngữ Mạt co lại vai, vội vàng né tránh vô tình đụng phải Phương Nhĩ Kiệt, "Anh......"
"Em câm miệng!" Uông Hành Viễn gầm lên, đây cũng là lần đầu tiên nói lớn tiếng với em gái.
Uông Ngữ Mạt bị dọa sợ đến co rúm lại, đây cũng là lần đầu tiên anh hai tức giận với cô như vậy, có thể thấy được anh hai rất tức giận, cô cắn môi, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Thấy Uông Ngữ Mạt bị dọa, con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt lóe lên, hơn nữa thấy vành mắt của tiểu nha đầu đỏ lên, tròng mắt đen không khỏi nheo lại.
"Niên đệ, ở địa bàn của ta mà mắng người, lá gan của ngươi trở nên to lớn rồi nha!" Phương Nhĩ Kiệt nhàn nhạt sờ môi, nhưng trong mắt lại không bất kỳ nụ cười.
"Ta mắng em gái ta, mắc mớ gì tới ngươi?" Uông Hành Viễn hừ lạnh, nhìn đến em gái mình đỏ mắt hắn cũng không tha.
"Nhưng người cậu đang mắn là người phụ nữ của anh." Phương Nhĩ Kiệt đưa tay lên mặt của Uông Ngữ Mạt, lau đi lệ quang khóe mắt cô.
Nghe được lời của hắn, Uông Ngữ Mạt khiếp sợ trợn tròn con ngươi, hắn, hắn đang nói cái gì a?"Anh, anh đừng nói lung tung......"
*****
"Ta nào có nói lung tung?" Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi."Chúng ta lên giường là sự thật, hơn nữa cô yêu thích ta, không phải sao?" Hắn cúi đầu nhẹ nhéo chóp mũi của cô.
Uông Ngữ Mạt lập tức đỏ mặt, cả người lui về sau, không thể tin được hắn lại dám ở trước mặt anh hai làm như vậy, ông trời ơi!...... Cô hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của anh hai vào giờ phút này.
Mà sắc mặt của Uông Hành Viễn ba hồi xanh ba hồi đen, hơn nữa thấy ánh mắt đắc ý của Phương Nhĩ Kiệt bắn tới, hắn tức giận trừng lại.
Phương Nhĩ Kiệt phong lưu hắn đương nhiên biết, trước kia ở trường học, bạn gái của hắn thay đổi lien tục, dài nhất cũng không vượt qua ba tháng. Khi đó hắn và Phương Nhĩ Kiệt vẫn nói chuyện với nhau, nói về chuyện phong lưu của hắn.
Nhưng lần này là em gái mình thương yêu nhất, Uông Hành Viễn làm sao cũng cười không nổi, hắn không hề nghĩ tới em gái của mình sẽ bị Phương Nhĩ Kiệt ăn, nghĩ đến hình ảnh lúc hắn vào cửa, Uông Hành Viễn giận đến muốn chém.
Em gái rời nhà trốn đi, người cả nhà gấp đến độ hốt hoảng, tìm người khắp nơi, sau đó lại hắn hỏi thăm được có có người trong trấn nhỏ thấy có người giống em gái, hắn lập tức đi tìm.
Nghĩ đến đã lâu không gặp niên trưởng cũng ở trong trấn nhỏ này, hắn còn muốn nói thừa dịp này họp gặp với niên trưởng nhiều năm không thấy, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức em gái. Không nghĩ tới em gái lại ở tại nhà Phương Nhĩ Kiệt, hơn nữa hai người còn......
"Phương Nhĩ Kiệt!" Uông Hành Viễn xông lên trước, giơ lên quả đấm dùng sức cho Phương Nhĩ Kiệt một đấm.
Phương Nhĩ Kiệt không có né tránh, buồn bực nhận lấy một đấm này, bịch một tiếng hắn bị đánh ngã trên mặt đất, má phải lập tức sưng đỏ, khóe miệng chảy máu.
"A!" Uông Ngữ Mạt tiêm la, thấy anh hai còn muốn đánh nữa, cô vội vàng nhảy dựng lên."Anh hai đừng như vậy!"
Nàng che ở trước mặt Phương Nhĩ Kiệt, khẩn trương lắc đầu, sợ đến nước mắt doanh tròng.
"Am gái tránh ra!" Uông Hành Viễn tức giận muốn kéo nàng ra.
"Không! Anh hai!" Uông Ngữ Mạt lắc đầu, vội vàng bắt được tay của hắn, không để cho hắn động thủ."Không! Đừng đánh anh ấy!"
Thấy em gái che cho Phương Nhĩ Kiệt, Uông Hành Viễn buồn chán."Tiểu muội! Em không biết thân phận của mình sao? Em đã quên tháng sau mình phải lập gia đình sao? Em đã có một vị hôn phu sao? Em đã quên Thanh Lê Kha sao?"
Uông Ngữ Mạt bị mắng đến nước mắt rơi xuống, cô cắn môi, khóc lắc đầu."Emkhông có......"Cô chưa quên nha, cô nhớ được rất rõ ràng......
"Vị hôn phu?" Nghe được lời của Uông Hành Viễn, Phương Nhĩ Kiệt cau mày, hắn lau đi máu khóe môi, đứng lên, tròng mắt đen ngó chừng Uông Ngữ Mạt.
Uông Ngữ Mạt không dám ngẩng đầu, cũng không dám đối mặt hắn, chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
"Đúng, em gái ta đã có vị hôn phu, qua một tháng nữa em ấy sẽ phải lập gia đình." Uông Hành Viễn giễu cợt nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt."Làm sao? Ngươi không biết sao?"
"Đây là sự thật sao?" Không có để ý tới Uông Hành Viễn, Phương Nhĩ Kiệt như cũ chăm chú nhìn Uông Ngữ Mạt, chỉ muốn nghe cô trả lời, chẳng lẽ cũng bởi vì có một vị hôn phu, cho nên cô mới không dám thừa nhận thích hắn?
Cô ấy thích vị hôn phu của mình sao?
Cắn môi, Uông Ngữ Mạt yên lặng gật đầu.
"Phương Nhĩ Kiệt, cách em gái ta xa một chút, em ấy cũng không phải là những phụ nữ trước kia ngươi đụng qua!" Uông Hành viễn bắt được tay của Uông Ngữ Mạt, "Đi! Theo anh trở về."
Uông Ngữ Mạt yên lặng đi theo anh hai rời đi.
Rời đi trước, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại Phương Nhĩ Kiệt, nhưng hắn không ngẩng, nhìn cũng không nhìn cô một cái, thậm chí cũng không đuổi theo.
Cho đến xe rời xa nhà hắn, cô vẫn không thấy được hắn xuất hiện, cô rốt cục không nhịn được lên tiếng khóc.
"Tiểu muội, về nhà." Nhìn em gái khóc đến ngủ, Uông Hành Viễn cũng rất đau lòng, tự nhiên đem tất cả mọi chuyện trách lên trên người Phương Nhĩ Kiệt.
Cái tên đáng chết kia, đáng lý đánh thêm hắn mấy đấm cho hả giận! Bất quá nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt thế nhưng biết điều ể cho hắn đánh một đấm, hắn không thể không nói mình có chút kinh ngạc.
Lúc Phương Nhĩ Kiệt ở đại học từng đánh qua xã trưởng, trừ lần đó ra, thỉnh thoảng còn chạy đi kiêm chức đội Judo, thân thủ của hắn thật tốt Uông Hành Viễn đương nhiên là biết đến, nhưng hắn tại sao cam tâm cũng không đánh lại hắn, đây là tại sao?
Là bởi vì quan hệ với em gái sao?
Nhìn em gái sưng đỏ hai mắt, hắn không khỏi cau mày, đây là hắn lần đầu tiên thấy em gái khóc đến khó như vậy, Em ấy thích Phương Nhĩ Kiệt đến như vậy sao?
Nhưng...... Không được! Uông Hành Viễn cắn răng bỏ qua, Phương Nhĩ Kiệt căn bản không thích hợp với em gái hắn, em gái mà ở chung một chỗ với hắn sẽ bị tổn thương, ai biết tên hoa tâm khốn kiếp kia khi nào thay lòng đổi dạ nha?
Nhưng hắn đã tận mắt thấy Phương Nhĩ Kiệt bỏ rơi phụ nữ rất vô tình, nhìn bên ngoài như rất vui vẻ nhưng chỉ là giả bộ, tên kia rất là vô tình, còn có cá tính hoa tâm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hắn không thể thật tình với em gái mình được.
Rồi hãy nói em gái cũng không phải là phụ nữ mà Phương Nhĩ Kiệt từ trước đến giờ có gặp, nhưng hắn vẫn đụng em gái của mình, hừ! Chắc là nhìn em gái mình đơn thuần dễ bắt nạt, ác tính lừa gạt em gái ăn xuống bụng.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |