Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 10

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Uông Ngữ Mạt mở đôi mắt chua sót ra, cúi đầu, cô không nói lời nào, cũng không còn nhìn Uông Hành Viễn, im lặng mở cửa xuống xe.

Uông Hành Viễn cũng đi theo xuống xe, nhìn dáng vẻ em gái khổ sở, hắn không khỏi than thở.

"Em gái, anh hai muốn tốt cho em."

Uông Ngữ Mạt cắn môi, ngẩng đầu nhìn."Anh hai, em......"

Giống như là biết cô muốn nói cái gì, sắc mặc Uông Hành Viễn nghiêm túc."Em gái, đem Phương Nhĩ Kiệt quên hết đi, về đến nhà cũng đừng nhắc tới, hôn lễ vẫn cử hành bình thường."

"Nhưng mà......"

"Em gái, hắn không thích hợp với em." Uông Hành Viễn nói lời thành khẩn nhìn cô."Em không biết hắn, nhưng mà anh hai hiểu rõ, anh thừa nhận Phương Nhĩ Kiệt không tệ, hắn luôn được đám nữ sinh yêu thích, nhưng hắn chưa bao giờ có thật tình, hắn ở cùng phụ nữ từ trước đến giờ chưa vượt qua ba tháng, hơn nữa cũng nói rất rõ quy tắc. Dĩ nhiên cũng có người tưởng thật, muốn trói chặc hắn, nhưng hắn vẫn bỏ rơi người phụ nữ kia, bất kể các cô ấy khóc nào, ầm ĩ như thế nào, hắn cũng làm như không thấy, em gái, hắn chính là loại đàn ông như thế.

Uông Ngữ Mạt không nói lời nào, chỉ là cúi đầu."Hắn là niên trưởng anh......"

"Đúng, cho nên anh thấy hoang đường, cũng hiểu hắn là người như thế nào." Nắm chặt vai em gái, Uông Hành Viễn nghiêm túc nhìn cô."Em gái, hắn không thể nào thích em."

Thân thể Uông Ngữ Mạt chấn động, nhưng Uông Hành Viễn lại không thể không tàn nhẫn.

"Hắn đối với em tốt, có thể chẳng qua là cảm thấy em chơi rất vui, hắn có phải là hay true chọc em, làm cho đỏ mặt tim đập, nhưng làm như không xảy ra chuyện gì? Hắn có phải đối với em rất tốt, để cảm em thấy hắn là người tốt, tuy nhiên việc đó đã hấp dẫn em, để cho em động tâm?"

Uông Ngữ Mạt lắc đầu, lại không nói ra.

Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt luôn trêu chọc cô, thân mật đến gần cô, làm tim cô đập dồn dập, rồi lại cười thối lui, cặp mắt phiếm nụ cười, giống như là giễu cợt phản ứng của cô.

Cô biết rõ hắn xấu xa, nhưng không cách nào ngăn cản tim mình đập thình thịch, thậm chí thấy hắn và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, liền không nhịn được cũng đi theo.

Cô giống như con mèo nhỏ bị đùa giỡn, biết rõ hắn ở trêu chọc nàng, biết rõ hắn trêu chọc xong muốn phủi tay, nhưng đôi mắt – trông mong theo sát, không muốn hắn cứ như vậy không để ý tới cô.

Biết rõ không thể thích, nhưng cô...... Không tự chủ được thích hắn!

"Nhưng mà......"

"Em gái, em đã quên Bạch Thanh Lê sao?" Uông Hành Viễn cắt đứt lời của cô, cố gắng bỏ qua vẻ mặt đau lòng của em gái."Em không phải vẫn thích Bạch Thanh Lê sao? Em không phải từ nhỏ đã muốn gả cho hắn sao? Nguyện vọng của em đã thành sự thật, BạchThanh Lê mới là ngươi tốt nhất đối với em."

Bạch Thanh Lê...... Uông Ngữ Mạt nghĩ đến vị hôn phu, cô thích nhất là anh ấy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô thích anh ấy giống sáu anh trai của mình.

Cô cũng cho anh ấy là người mình thích cả đời, nhưng gặp phải Phương Nhĩ Kiệt, cô mới biết được thích có rất nhiều loại, mà cô đối với Bạch Thanh Lê......

"Không được!" Cô lắc đầu, cô không thể gả cho Bạch Thanh Lê như vậy, cô biết rõ người mình thích là ai.... .

"Em gái!" Uông Hành Viễn lớn tiếng ngăn cản cô."Chớ suy nghĩ lung tung, hôn lễ không thể nào hủy bỏ, thiệp cũng phát ra, ba mẹ và gia gia tất cả đã quyết định như vậy, hai nhà chúng ta là thế giao, rồi hãy nói Bạch Thanh Lê thích em như vậy. Em, em nỡ làm cho Bạch Thanh Lê trước giờ thương em buồn sao?"

"Em......" Uông Ngữ Mạt giật mình đột nhiên chảy nước mắt xuống.

Uông Hành Viễn than thở, hạ giọng nói, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt em gái."Em gái ngoan, chớ suy nghĩ quá nhiều, anh ca chỉ muốn tốt cho em, nghe lời anh nha?"

Nghe lời...... Vì sao muốn em nghe lời, em không phải là tiểu hài tử l a......

"Em......" Cô còn muốn nói điều gì, một chiếc xe lại đột nhiên vội vả dừng lại, một người đàn ông tuấn mỹ nhanh chóng xuống xe.

"Tiểu công chúa!" Người đàn ông đó bước nhanh tới trước mặt Uông Ngữ Mạt, đưa tay dùng sức ôm lấy cô.

"Bạch Thanh Lê......" Uông Ngữ Mạt kinh ngạc bị người đàn ông đó ôm vào trong ngực.

"Tiểu công chúa, em rốt cục trở lại, em có biết em hù chết Thanh Lê hay không! Em không biết sao, Thanh Lê một mực tìm em, sợ nem ở một mình bên ngoài sẽ xảy ra chuyện, em đơn thuần như vậy, lại chưa từng ra ngoài một lần, nếu là gặp chuyện không may làm sao Làm?"

Dáng vẻ lo lắng của người đàn ông đó làm cho cô rũ mắt xuống, "Thật xin lỗi......"

Nhận thấy được cô khác thường, Bạch Thanh Lê buông cô ra, đưa tay lên chạm vào mặt của cô."Làm sao vậy? Làm sao khóc nha? Là ai bắt nạt em?" Hắn nhìn về phía Uông Hành Viễn, trong mắt có nghi vấn.

"Em ấy rời nhà trốn đi, bị ta giáo huấn một bữa." Uông Hành Viễn tức giận cười một tiếng.

"Anh cũng quá dữ nha?Làm cho Ngữ Mạt khóc thành như vậy."Bạch Thanh Lê không vui trừng hắn, rồi lại dịu dàng nhìn về phía Uông Ngữ Mạt."Ngữ mạt ngoan, đừng khóc, đừng để ý tới anh hai em, Thanh Lê a không trách em, chẳng qua là em bỏ nhà đi như vậy, thật làm cho người ta rất lo lắng."

"Thật xin lỗi." Trong mắt thấy Bạch Thanh Lê quan tâm, Uông Ngữ Mạt chột dạ cắn cô, cô nghĩ lời vừa rồi của anh hao. Em nỡ làm cho Thanh Lê trước giờ thương em buồn sao?

"Tiểu công chúa, tại sao rời nhà trốn đi? Em không muốn gả cho anh sao?" Bạch Thanh Lê thương yêu nhìn cô, tiểu cô nương này hắn từ nhỏ cưng chìu đến lớn, là bảo bối trong long hắn, cưới cô gái này là nguyện vọng của hắn.

"Em.... ." Uông Ngữ Mạt há mồm, một lúc lâu mới lắc đầu, "Không phải." Ánh mắt của Bạch Thanh Lê làm cho cô không dám nói ra lời nói thật.

"Tiểu công chúa.... ." Bạch Thanh Lê nhạy cảm cảm giác được Uông Ngữ Mạt dường như thay đổi, vẻ mặt không hề ngây thơ nữa, trong nháy mắt, nàng giống như là trưởng thành.

"Được rồi, trước hết để cho Tiểu Mạt đi vào, ba mẹ ta ở bên trong chờ lâu rồi đấy!" Uông Hành Viễn mở miệng, giống như nắm lại tay em gái.

Cảm giác được anh hai nắm tay mình hơi chặt, Uông Ngữ Mạt hiểu ý của anh hai, cô nhìn Bạch Thanh Lê nở ra nụ cười."Bạch Thanh Lê, chúng ta đi vào trước đi!"

Mà lời cô muốn nói vẫn còn chôn sâu trong lòng.

*****

Vừa vào cửa nhà, Uông mẫu lập tức kích động ôm lấy cô."Tiểu Mạt, con để cho mẹ lo lắng gần chết, để cho mẹ xem một chút. Trời! Con không những gầy mà còn biến thành đen, có phải ở bên ngoài chịu khổ rồi không?"

"Mẹ." Thấy dáng vẻ mẹ lo lắng, cô ngẩng đầu nhìn sang cha, những anh trai khác còn có gia gia của cô.

"Nha đầu, Con tại sao bỏ nhà đi?" Uông lão thái gia lớn tiếng trợn mắt.

"Thật xin lỗi." Biết mình làm cho người nhà lo lắng, Uông Ngữ Mạt cúi đầu nói xin lỗi.

"Gia gia, đừng trách Ngữ Mạt, Con nghĩ có thể là tại trước hôn lễ em ấy muốn ra ngoài hóng mát một chút, dù sao em ấy còn nhỏ, có thể chuyện kết hôn làm cho em ấy có áp lực." Bạch Thanh Lê lên tiếng nói giúp cô.

"Hừ! Áp lực cái gì?" Lão thái gia hừ lạnh, nhưng nhìn đến sắc mặt cháu gái tái nhợt cũng đau lòng."Thiệt là, sắc mặt khó coi thành như vậy, có phải bên ngoài chịu khổ lắm phải không?"

Uông Ngữ Mạt lắc đầu."Không có...... Thật xin lỗi, con không nên tùy hứng rời nhà, làm cho các người lo lắng, thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi!" Uông mẫu đau lòng ôm con gái."Ngữ Mạt nha, có phải mệt chết hay không? Con trước phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay ở nhà, một tháng nữa con sẽ phải lập gia đình. Mặc dù Bạch Thanh Lê thương con, nhưng không còn là cô bé nửa, đã làm vợ người ta sau này không thể nữa tùy hứng bỏ đi, có biết hay không?"

"Ừm!" Uông Ngữ Mạt biết điều gật đầu.

"Vậy mới ngoan." Uông mẫu ôm con gái vào lòng.

"Đúng nha!" Uông phụ cũng lên tiếng, đưa tay khẽ vuốt đầu con gái, "Ngữ Mạt đã trở về, chúng ta cũng đừng lo lắng nửa."

Nghe lời......

Uông Ngữ Mạt nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào trong lòng mẹ.

Lời trong lòng cô không cách nào nói ra, không ai muốn nghe, cô cũng không biết mở miệng như thế nào, cô sợ nhìn thấy ánh mắt bọn họ vừa tức giận vừa thương tâm.

Cô chỉ có thể nghe lời, biết điều một chút nghe lời......

Mười ngày trôi qua.

Cách ngày cô kết hôn chỉ còn hai mươi ngày.

Uông Ngữ Mạt một mình một người ngồi ở đình viện, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, nhưng mà mắt hạnh lại tràn ngập u buồn, chuyện dĩ vãng đích thật đã sớm tản đi.

Ở nhà những ngày qua, anh hai đề phòng cô, không để cho cô ra cửa, sợ cô đi đến trấn nhỏ tìm Phương Nhĩ Kiệt sao?

Mà người trong nhà cũng sợ cô lại đột nhiên tùy hứng rời nhà, dặn dò người giúp việc trong nhà chú ý, không cho cô một mình ra cửa.

Rõ ràng là nhà mình, nhưng cô đột nhiên cảm thấy giống như nhà lao, khóa chặt đến nổi cô không thể hít thở.

Muốn chạy trốn, muốn trốn, nhưng cô có thể bỏ chạy sao?

Trừ cái nhà này, cô còn có thể đi được nơi nào?

Trấn nhỏ...... Nơi đó không phải là nhà của cô, Phương Nhĩ Kiệt...... Hắn cũng không thuộc về cô.

Mười ngày, hắn không có tới tìm cô, nếu là niên trưởng của anh hai, vậy hắn nhất định biết nhà cô ở đâu. Nếu thật thích cô, hắn sẽ tìm đến cô? Nhưng mà mười ngày trôi qua, hắn cũng không có xuất hiện.

Nếu là hắn thật thích cô, ban đầu cũng sẽ không để anh hai đưa cô về nhà, ban đầu hắn sẽ đuổi theo ra, bắt lại cô.

Nhưng mà xe chạy xa, cô nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn vẫn không có xuất hiện.

Không đuổi theo, chính là câu trả lời sao?

Hắn không thích cô, hắn chẳng qua là trêu chọc cô mà thôi.

Là cô quá ngu, bị chọc cho động tâm, xuẩn ngốc thích hắn.

Giờ phút này, cô thừa nhận cô thích hắn, thích này so với thích Bạch Thanh Lê không giống nhau, cho tới bây giờ, cô mới sáng tỏ mình thích Bạch Thanh Lê giống như thích anh hai, đây không phải là tình yêu.

Nàng thấy Bạch Thanh Lê tim đập sẽ không tăng nhanh, mặt sẽ không đỏ, sẽ không bối rối, sẽ không kinh hoảng, không phải không biết làm sao. Nhưng khi nhìn đến Phương Nhĩ Kiệt, cô giống như đứa ngốc, mặc hắn đùa.

Cũng bởi vì thích, cô mới có thể bị hắn chọc cho không biết làm sao, mới có thể cùng hắn lên giường, mới có thể mơ tới hắn......

Nhưng là cho dù sáng tỏ thì đã sao? Hắn căn bản không thích cô, mà nàng cũng phải lập gia đình.

Nghĩ đến hai mươi ngày sau là hôn lễ, tim của Uông Ngữ Mạt chìm xuống.

Nàng không khỏi mờ mịt, thật cứ như vậy gả cho Bạch Thanh Lê sao?

Biết rõ mình chỉ xem Bạch Thanh Lê như anh hai, gả cho anh ấy như vậy có tốt không? Đối với Bạch Lê Kha công bằng sao? Giấu diếm tất cả thật sự là tốt sao?

Cô muốn mở miệng thẳng thắn, nhưng khi nhìn người nhà, nhìn ánh mắt thương yêu của Bạch Thanh Lê, lời của cô nghẹn ở trong cổ họng, không nói ra.

Cô sợ, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ phá hư tất cả, mà cô gánh chịu không dậy nổi hậu quả, cô cũng không có dũng khí......

Rũ xuống mắt, Uông Ngữ Mạt cắn môi, trong lòng có đối với mình có chút thất vọng, nàng thất vọng mình thật hèn nhát, thất vọng mình cái gì cũng không dám.

"Ngữ mạt." Uông mẫu ngồi vào bên cạnh cô, "Con đang suy nghĩ gì?"

Uông mẫu nhìn con gái, không quên những khác thường gần đây của con gái.

Ngây thơ rực rỡ giống bây giờ đã trưởng thành, vẻ mặt giống phụ nữ thành thục, thân là mẹ, bà mơ hồ phát hiện cái gì.

"Mẹ." Nhìn thấy mẹ mình, Uông Ngữ Mạt miễn cưỡng cười một tiếng."Không có nha, cpn rất khỏe."

"Phải không?" Uông mẫu làm sao không nhìn ra con gái mình đang miễn cưỡng cười, nàng đưa tay chạm nhẹ đầu con gái."Ngữ Mạt, con có gì không vui sao?"

Uông Ngữ Mạt ngẩn ra, "Mẹ......"

Thấy con gái kinh ngạc, Uông mẫu khẽ mỉm cười."Là thời điểm con trốn nhà đi?"

"Con......" Uông Ngữ Mạt cắn môi, không biết nên nói ra tất cả không, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là luống cuống và khẩn trương.

Thấy dáng vẻ bối rối của con gái, Uông mẫu cười them dịu dàng."Con gái của mẹ đã trưởng thành, rốt cuộc biết mình thích cái gì."

*****

Con gái của mình bà làm sao không biết? Bà dĩ nhiên biết con gái tình cảm đối với Bạch Thanh Lê cũng không phải là yêu, ít nhất không phải là tình yêu giữa nam và nữ.

Nhưng bà nghĩ con gái còn nhỏ, dù sao còn không hiểu tình yêu, mà Bạch Thanh Lê quả thật đối với con gái bà rất tốt, bà nghĩ cho dù con gái không có yêu Bạch Thanh Lê, đợi con gái hiểu tình yêu là gì, dĩ nhiên là có yêu Bạch Thanh Lê.

Dù sao thế giới con gái vẫn rất đơn thuần, hơn nữa những đàn ông bên người con gái không có người nào có điều kiện tốt hơn Bạch Thanh Lê, bà nghĩ chuyện con gái mình yêu Bạch Thanh Lê hẳn là chuyện sớm hay muộn.

Thật không nghĩ đến con gái lại đột nhiên rời nhà trốn đi, mà sau khi quay về, cả người liền thay đổi, không hề cười, không hề làm nũng nữa, luôn ltrầm mặc trong phòng, giữa lông mày có cô đơn.

Bà nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu.

Con gái của bà đã biết yêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bà không cảm thấy việc này không có gì không tốt, tiểu hài tử luôn muốn lớn lên, bọn họ không thể nào bảo vệ cả đời.

"Mẹ, Ưm......"

"Ừ!" Uông mẫu để tay lên môi của cô."Ngữ Mạt, con không cần nói gì với mẹ, mẹ chỉ muốn hỏi con, con rất thích đối phương sao?"

"Con......" Nhìn mẹ, Uông Ngữ Mạt gật đầu."Ừm, con rất thích hắn, nhưng mà......" Cô rũ mắt xuống, "Con không biết hắn có thích con hay không."

Uông mẫu cười, cưng chìu vuốt đầu con gái."Nha đầu ngốc, tình yêu không phải là đứng đợi chờ mà phải tự mình tranh đoạt, con không cố gắng, sao biết kết quả đây?"

"Nhưng mà, hôn lễ...... Bạch Thanh Lê......"

"Đó là chuyện con phải giải." Uông mẫu nhẹ nói, vẻ mặt dịu dàng nhưng cũng nghiêm nghị."Ngữ Mạt, muốn thì phải chính mình mở miệng, đi hành động. Nếu không không ai giúp được con nha."

"Con......" Tim của Uông Ngữ Mạt vẫn mờ mịt.

Uông mẫu cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn mặt con gái, sau mới đứng dậy rời đi.

Nhìn mẹ rời đi, Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của mẹ mình.

Muốn, thì phải mình đi tranh đoạt......

Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ đến hôn lễ, nghĩ đến Bạch Thanh Lê......

Ngón tay dây dưa dùng sức nắm chặt."Muốn, thì phải tranh thủ......"Cô nhắm mắt lại thấp lẩm bẩm, trong lòng đã quyết định.

Hít sâu một cái, cô mở mắt ra.

"Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp." Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng khinh bạc.

Cô ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu, mắt hạnh kinh ngạc mở lớn ra.

"Anh, anh tại sao ở nơi này?" Uông Ngữ Mạt không thể tin được nhìn chằm chằm người đàn ông đó, hoài nghi ánh mắt mình có phải nhìn lầm rồi hay không.

"Làm sao? Nghĩ tới anhsao?" Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười lưu manh, trên người là độc nhất một chiếc áo T-shirt, quần jean, mí mắt đơn độc thật mỏng cũng phiếm nụ cười, tư thái vẫn không thay đổi, dáng vẻ như vậy thường làm người ta mê người.

"Anh......" Uông Ngữ Mạt nói không ra lời

"A! Muốn lẫn vào nhà em thật đúng là khó khăn. Nếu không phải hôm nay nhà em cần người làm vườn, anh thật sự không biết làm sao vào nhà."Mấy tên kia giúp hắn hỏi thăm tin tức Uông gia, biết Uông gia đang mướn người làm vườn tạm thời, hắn mới bỏ chạy tới.

Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, hắn lẻn vô, đang chuẩn bị tìm Uông Ngữ Mạt, ai biết đi tới đình viện đã thấy cô ngồi ở đây ngẩn người. Vừa lúc bốn bề vắng lặng, hắn liền nghênh ngang hiện thân.

"Làm sao? Làm sao không nói lời nào?" Thấy cô vẫn nhìn hắn, Phương Nhĩ Kiệt nheo lại lông mày, ngón tay nâng cằm trắng mịn của cô lên."Sợ ngây người?"

Đột nhiên có nước mắt nhỏ trên tay, làm cho hắn bị hù.

Mở to mắt to, Uông Ngữ Mạt đột nhiên rơi nước mắt.

"A? Làm sao khóc nữa?" Nước mắt của cô làm cho hắn luống cuống, bàn tay vội vàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.

Nhưng mà nước mắt kia lau thế nào cũng không dừng được, vẫn từ con ngươi lăn xuống.

"Làm sao em thích khóc như vậy?" Phương Nhĩ Kiệt bất đắc dĩ, dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực."Làm sao? Thấy anh không vui sao?"

Uông Ngữ Mạt lắc đầu.

"Vậy tại sao khóc?" Hắn hỏi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng đắc ý, xem ra trì hoãn mười ngày qua là đáng giá nha!

"Anh, anh tại sao tới đây?" Ngạnh thanh âm, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực của hắn truyền đến.

"Không đến làm sao cứu tiểu công chúa ra nha?" Hắn trả lời không đứng đắn, nhưng rước lấy một cái đấm nhẹ.

*****

Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt nhìn thấy hắn."Anh còn không đứng đắn!" Cắn môi, ngữ khí của cô rất oan ức.

"Anh nào có không đứng đắn?" Vẻ mặt của Phương Nhĩ Kiệt vờ như vô tội.

Nhưng thái độ của hắn chính là không đứng đắn! Uông Ngữ Mạt rũ mắt xuống, thanh âm thật thấp."Khi đó...... anh không có đuổi theo." Cô không hiểu suy nghĩ của hắn, mà thái độ của hắn cũng không nắm được, làm cho cô bắt đầu không hiểu tâm tư của hắn.

Không biết...... Hắn có thích cô không?

Phương Nhĩ Kiệt nâng khuôn mặt của cô lên, liền trên mặt là không yên tĩnh, hắn không khỏi than nhẹ."Tiểu nha đầu, ta bị vị hôn phu của em hù dọa nha!"

Biết cô có vị hôn phu, bảo hắn có thể nào không thèm để ý? Hơn nữa hắn cũng không biết cô đối với vị hôn phu kia cảm giác như thế nào, là thích sao? So sánh với thích hắn có thích hơn không?

Nếu là vậy hắn còn muốn bắt cô lại sao?

Hắn không phải là không do dự, thật bắt được, hắn biết đại biểu chính là cái gì, hắn thật phải chăm chỉ đoạn tình cảm sao?

Hắn dạo chơi nhân gian quen, lại càng không muốn bị tình yêu trói buộc, hợp tán, không hợp thì tán, hắn thích loại quan hệ tự do tự tại này.

Nhưng mà Uông Ngữ Mạt thì không được, hắn thật muốn côthì phải thật tình, cô không phải đồ chơi.

Hơn nữa thân thế của cô, còn có vị hôn phu, điều này đại biểu chính là vô tận phiền toái, mà phiền toái này hắn thật muốn dính vào sao?

Hắn chần chờ, vì vậy để cô bị đưa đi mà không ngăn cản, bởi vì hắn cần phải suy nghĩ thêm.

Mà sau khi cô rời đi, hắn phát hiện bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại, thiếu vật nhỏ đơn thuần giống như thiếu cái gì, làm cho hắn cảm thấy không quen.

Quay đầu lại, không có một đôi mắt ngây thơ, không có nụ cười e lệ kia, cũng không thể đùa, làm cho hắn cô đơn lạnh lẽo.

Hắn cho là hắn còn muốn cô.

Một ngày một ngày đi qua, hắn một ngày một ngày nghĩ đến cô, nghĩ đến cuối cùng hắn phải buông tha.

Được rồi, hắn phải nghiêm túc, dù sao hắn thật lâu không có nghiêm túc, đối tượng hắn nghiêm túc là một tiểu nha đầu đơn thuần, hẳn là không tồi nha?

Cho nên hắn tới đây chuẩn bị đoạt lại tiểu nha đầu của hắn.

"Em chưa từng nói em có một vị hôn phu." Hắn xấu xa đem sai lầm đổ hết cho cô."Biết em sắp lập gia đình, anh có thể làm sao? Anh dám đuổi đi theo sao?"

Lời của lấp kính lời cô, Uông Ngữ Mạt chột dạ mím môi."Em, em cho là việc này không quan trọng......"

"Làm sao không quan trọng?" Hắn trừng cô.

Uông Ngữ Mạt đưa mắt dò xét hắn, không biết tại sao, làm sao người sai biến thành cô nha?Cô rất ủy khuất nói thầm."Em không nghĩ tới em sẽ thích anh."

Nghe được cô lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười."Em nói cái gì? Lớn tiếng một chút!" Hắn trêu chọc cô, đã thấy mặt nàng ửng hồng.

"Em thích anh, có đúng hay không?" Đè thấp tiếng nói, hắn nhỏ giọng hỏi.

Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tròng mắt bị nước mắt rửa sạch nhìn rõ ràng hơn sáng hơn."Vậy còn anh? Có thích em chút xíu nào không?"

"Không có." Hắn lắc đầu liền thấy cô đáng thương chau miệng, tròng mắt đen của hắn phiếm nụ cười."Nếu là chỉ có một chút chút thích, anh tại sao đến tìm em nha?"

A? Uông Ngữ Mạt mở to mắt, lời hắn nói có thật không a?

Thấy dáng vẻ cô chỉ ngây ngốc, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi cười tươi.

"Đồ ngốc!" Khẽ hôn môi của cô, khuôn mặt tuấn tú có sủng nịch."Làm sao? Không khóc nữa à?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)