Vay nóng Tinvay

Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 11 (cuối)

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 11 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Thích không chỉ một chút xíu...... Cho nên anh yêu thích em phải không?" Uông Ngữ Mạt đã hiểu, vui vẻ mở to xanh mắt.

"Ngu ngốc!" Cô khả ái làm cho hắn không nhịn được dùng sức hôn cô.

"Ưm......" Uông Ngữ Mạt bị hôn đến thiếu chút nữa không thể hô hấp, cô vội vàng đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức thở dốc, vui vẻ qua, cô lại nghĩ tới tình cảnh mình bây giờ."Nhưng mà...... Hôn lễ......"

"Em thích hắn sao?" Anh ấy nói Bạch Thanh Lê sao? Mấy ngày qua hắn cũng thấy báo chí trên tạp chí viết chuyện hôn lễ.

Uông gia là chánh trị thế gia, mà trên thương trường thì Bạch gia cực kỳ nổi danh, hai nhà đám hỏi, hôn lễ này được nhiều người chú ý.

Uông Ngữ Mạt gật đầu, thấy sắc mặt của Phương Nhĩ Kiệt không vui, lại vội vàng lắc đầu giải thích."Không phải, em, em thích Bạch Thanh Lê chẳng qua là thích anh trai, không giống như vậy!"

Lời của cô làm cho người đàn ông đó hài lòng cười, thấy dáng vẻ cô khẩn trương, lại không nhịn được muốn trêu chọc cô, hắn khẽ cắn môi của cô."Không giống sao? Nơi nào không giống nha?"

"Ưm, đừng như vậy......" Uông Ngữ Mạt muốn khỏi bị hắn gặm cắn, nhưng hắn lại đột nhiên hôn cô.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy!"

Tiếng gầm giận dữ từ sau phía sau truyền đến, thân thể Uông Ngữ Mạt cứng đờ, vội vàng đẩy hắn ra xoay người, "Ông......" Còn chưa mở miệng, thấy người đàn ông phía sau gia gia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tái đi.

"Bạch, Bạch Thanh Lê?!"

Uông lão thái gia mặc dù về hưu, nhưng là uy nghiêm khí thế tướng quân vẫn còn, đầu ông bạc trắng, mặc dù hơn 70 tuổi nhưng lưng vẫn rất rất thẳng, trên tay nắm quải trượng, dường như rất bén nhọn nhìn tiểu tử trước mắt.

Mà Bạch Thanh Lê thì đứng ở một bên, hắn nhìn chăm chú vào Phương Nhĩ Kiệt, rồi nhìn lại Uông Ngữ Mạt, thấy hai người nắm tay nhau, ông nheo con ngươi lại.

Uông Ngữ Mạt sau khi trở về, hắn đã cảm thấy cô thay đổi không giống với lúc trước, là bởi vì người đàn ông này sao?

Hắn nhìn về phía Phương Nhĩ Kiệt, mà Phương Nhĩ Kiệt cũng nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn hắn một cái, cánh môi như có như không nở nụ cười.

Ánh mắt của Bạch Thanh Lê lạnh lẻo, hắn tin tưởng mới vừa ở đình viện kia người đàn ông này nhất định sớm đã nhìn thấy hắn và Lão thái gia, mới có thể cố ý hôn Uông Ngữ Mạt.

Người đàn ông này đang biểu thị công khai chủ quyền, muốn tuyên cáo, Uông Ngữ Mạt là của hắn!

"Tiểu tử, ngươi rất quen mặt." Uông lão thái gia lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phương Nhĩ Kiệt.

Lúc Lão thái gia nhìn soi mói, Phương Nhĩ Kiệt tự động chào hỏi."Uông lão gia, đã lâu không gặp, ông vẫn càng già càng dẻo dai, khí thế không thua năm đó nha!"

"Ngươi......" Thái độ du côn làm Uông lão tướng quân nhớ lại, khi hắn nhìn soi mói, còn có thể có thái độ như thế, trong ấn tượng hắn chỉ có một tiểu tử.

"Ngươi là niên trưởng?" Năm đó, có một tiểu tử cũng dùng thái độ không đứng đắn này đối với ông.

"Uông lão gia còn nhớ rõ ta." Phương Nhĩ Kiệt khẽ mỉm cười.

Uông lão tướng quân hừ lạnh, nhận ra tiểu tử này, cơn giận của hắn trì hoãn liền bốc lên."Tên tiểu tử không đứng đắn này đúng là một chút cũng không thay đổi."

"Uông lão gia, ông không cần tán thưởng ta như vậy?" Phương Nhĩ Kiệt đối với Uông lão tướng quân khinh bạc nháy mắt.

Thấy thái độ của hắn, Uông Ngữ Mạt bị làm cho sợ đến nắm chặt tay hắn.

"Yên tâm, không có chuyện gì." Phương Nhĩ Kiệt đưa tay siết chặc lòng bàn tay của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uông Ngữ Mạt ửng đỏ, lúc này mới phát hiện tay của mình bị hắn nắm, cô vội vàng muốn tránh thoát nhưng hắn cũng không để cô thoát ngược lại cầm thật chặt.

Cô trừng hắn, nhưng hắn đáp lại cô một nụ cười khinh bạc.

Người này......

"Ngữ Mạt!" Giọng nói của Lão thái gia trở lại.

"Dạ!" Uông Ngữ Mạt lập tức đứng nghiêm, khẩn trương nhìn về phía tổ phụ."Gia gia."

Lão thái gia nhìn hai người nắm tay nhau."Tiểu tử, còn không bỏ tay cháu gái của ta ra!"

*****

Nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như không để ý tới, tròng mắt đen nhìn về phía Lão thái gia."Uông lão gia, ta muốn cháu gái ông."

"Ngươi nói cái gì?" Lão thái gia trợn mắt.

"Phương Nhĩ Kiệt!" Uông Ngữ Mạt cũng không dám tin hắn lại dám nói thẳng như vậy, "Ngươi đang ở đây nói nhăng nói cụi gì đó?"

"Anh nào có nói nhảm?Anh rất chân thành." Nói là nói như vậy, nhưng xem ra gương mặt tuấn tú vẫn không tập trung, "Uông lão ông, ta nói thật."

Lão đại gia nheo lại con ngươi nhìn về phía hắn, Phương Nhĩ Kiệt mặc dù cười, nhưng mà tròng mắt vô cùng sắc bén, biểu hiện lời của hắn không phải là trò đùa.

"Tiểu tử, ngươi không phải không biết Ngữ Mạt có vị hôn phu."

"Biết." Phương Nhĩ Kiệt nhìn sang Bạch Thanh Lê một cái.

Mà Uông Ngữ Mạt thì cúi đầu, từ ban nãy đến bây giờ, cô vẫn không dám nhìn về phía Bạch Thanh Lê, chỉ sợ thấy ánh mắt trách cứ của hắn.

"Ngươi có chỗ nào có thể vượt Thanh Lê nha?" Lão thái gia nhẹ đập quải trượng, "Ta nhớ được lúc ngươi tốt nghiệp không phải là cự tuyệt nhiều bệnh viện mời sao, rồi đến ở nông thôn làm bác sĩ sao?"

"Đúng nha!" Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, hắn không có hứng thú ở thành thị, khi được bằng tốt nghiệp hắn trở về trấn nhỏ làm thầy thuốc rãnh rỗi.

"Vậy ngươi có thể cho Ngữ Mạt cái gì? Ngữ Mạt là bảo bối của Uông gia chúng ta, chúng ta lkhông thể nào để cho con bé đi chịu khổ." Uông lão gia nói xong.

"Uông lão ông, ta chưa nói ta sẽ cưới cô ấy." Chịu khổ? Bây giờ nói cũng quá sớm!

"Ngươi nói cái gì?" Không có ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Uông lão thái gia trừng hắn, nét mặt già nua có lửa giận."Ngươi muốn đùa bỡn Ngữ Mạt nhà ta sao?"

"Ngữ mạt mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ như vậy, nàng còn có một đống chuyện không có thử qua, có cần thiết như vậy vội vã lập gia đình sao?" Phương Nhĩ Kiệt hỏi ngược lại.

Hắn quay đầu nhìn về phía Uông Ngữ Mạt."Tiểu nha đầu, em thật muốn gả đisao? Bất kể là gảcho anh, hay là gả hắn?" Hắn nhiều lần nhìn Bạch Thanh Lê.

Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu nhìn hướng Phương Nhĩ Kiệt, sau đó nhanh chóng liếc về phía Bạch Thanh Lê, cắn cắn môi, cô khua lên dũng khí nhìn về phía lão thái gia."Gia gia, con không muốn lập gia đình."

"Ngữ Mạt?" Không nghĩ tới cháu gái sẽ nói như vậy, Uông lão thái gia không khỏi cau mày.

Uông Ngữ Mạt hít sâu một cái, nhìn về hướng Phương Nhĩ Kiệt, thấy trên mặt hắn nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức cầm tay hắn."Gia gia, con, con vẫn rất nghe lời các người, cpncũng vậy cảm thấy gả cho Bạch Thanh Lê là tốt, nhưng mà...... nếu kết hôn, con sợ...... Con thật phải lập gia đình sao? Con thấy mờ mịt, con không biết con muốn cái gì, cho nên ta rời nhà."

Cô dừng một chút, một lúc lâu mới mở miệng."Sau khi rời nhà con mới phát hiện thật ra con rất vô dụng, con cái gì cũng không biết, chỉ biết lệ thuộc vào các người, ra đến bên ngoài, con làm rất nhiều việc, con cho gà ăn cho vịt ăn, giúp heo tắm, còn giúp phòng trọ, hướng dẫn du khách đẩy mạnh tiêu thụ đồ dùng, mệt chết đi cũng rất cực khổ nhưng mà con cảm thấy rất thỏa mãn, đây là cuộc sống con không có thử qua, con cảm thấy cuộc sống con rời nhà một tháng nay, so với con sống ở đây hơn hai mươi năm còn có ý nghĩa hơn......"

"Hoang đường!" Lão thái gia tức giận cắt đứt lời của cô, nghĩ đến cháu gái mình cưng chìu nhất đi ra ngoài làm những chuyện cực khổ này, hắn cảm thấy không nỡ."Ngữ Mạt, gia gia muốn con có một cuộc sống tốt, con chỉ là bởi vì thấy mới mẻ mới cảm thấy thú vị, ít hôm nữa con sẽ chịu không được."

*****

"Không phải như thế......"

"Đủ rồi!" Lão thái gia lại không muốn nghe nữa."Lý thẩm, đưa tiểu thư vào trong nhà!"

Một người giúp việc trung niên vội vàng tới đây."Tiểu thư."

"Không phải vậy! Gia gia, ông hãy nghe con nói......" Uông Ngữ Mạt khẩn cầu nhìn tổ phụ.

Uông lão thái gia nhìn sang chỗ khác.

"Uông lão gia......"

" Tiểu tử kia câm miệng lại cho ta!" Lão thái gia gầm lên, hắn nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt."Cũng là ngươi! Dạy hư cháu gái của ta, ta tuyệt đối không để cho ngươi ở chung với cháu gái của ta! Cút ngay đi!"

Phương Nhĩ Kiệt trầm mặc, biết Lão thái gia lúc này cái gì cũng nghe không lọt, hắn chỉ có thể buông cánh tay của Uông Ngữ Mạt ra.

"Nhĩ Kiệt!" Thấy hắn buông tay ra, Uông Ngữ Mạt vội vàng bắt được tay hắn."Ngươi không nên đi."

Cô sợ hắn đi thật, không thương cô nửa.

"Nha đầu, đừng sợ." Phương Nhĩ Kiệt dịu dàng trấn an, nhìn thấy nước mắt của cô ở hốc mắt chảy xuống, giọng của hắn dịu dàng hơn."Đừng khóc, anh sẽ không buông, nhưng nha đầu em cũng phải cố gắng."

Cô kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt của hắn làm cho nổi sợ của cô dần dần biến mất, cô biết, hắn sẽ không dễ dàng buông cô ra.

"Có muốn lập gia đình hay không, quyền lựa chọn ở em." Hắn vỗ vỗ đầu của cô, rồi rời đi, hắn nhìn nhưng không có lên tiếng nói với Bạch Thanh Lê một câu, lúc này mới kéo ra bàn tay của Uông Ngữ Mạt ra, giẫm chận tại chỗ rời đi.

Uông Ngữ Mạt nhìn hắn rời đi, hai tay không khỏi nắm lại. Trên tay còn có dư âm dịu dàng của hắn, cô nghĩ tới lời của hắn.

Quyền lựa chọn là ở cô......

Lời của mẹ, còn có lời của Phương Nhĩ Kiệt lúc rời đi, làm cho Uông Ngữ Mạt cắn răng, quyết định khua lên dũng khí, không muốn trốn tránh nửa.

Cô chủ động hẹn Bạch Thanh Lê, bởi vì bị gia gia cấm túc, cô không thể ra cửa, vì vậy chỉ có thể để cho Bạch Thanh Lê về nhà.

"Em tìm anh sao?" Bạch Thanh Lê đi tới gian phòng của Uông Ngữ Mạt.

"Bạch Thanh Lê." Uông Ngữ Mạt đứng dậy nhìn, ngày đó Phương Nhĩ Kiệt rời đi, cô cũng bị Lý thẩm đưa vào nhà, sau ngày đó cô vẫn không có cơ hội nói chuyện với hắn.

"Thật xin lỗi." Cô khom lưng nhìn hắn nói xin lỗi.

Bạch Thanh Lê nhìn cô, nhìn cô bé từ nhỏ lớn lên cùng hắn, hắn nghĩ tới khi cô còn bé hắn nắm tay cô, cô ngẩng đầu cười híp mắt, miệng nói không rõ gọi hắn là anh Thanh Lê.

Lớn hơn một chút, cô ôm hắn, nói lớn lên muốn gả cho hắn.

Mà hắn nhìn tiểu bảo bối trong ngực, trong lòng càng thương yêu, cưới cô gái này là nguyện vọng từ trước đến nay của hắn, hắn nhìn cô lớn lên, hắn thay cô làm tất cả.

Hắn biết cô chưa biết tình yêu là gìnhưng mà hắn không vội, hắn sẽ từ từ dạy cô, hắn sẽ làm cô yêu hắn, hắn có lòng tin người cô yêu sẽ là hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ không khỏi xẹt qua nét âm u, từ sau khi cô rời nhà rồi trở về, hắn liền phát hiện Tiểu Ngữ Mạt hắn biết không giống với lúc trước.

Hơn nữa, hắn cũng thấy cổ cô có dấu hôn, trong lòng hắn chấn động, mơ hồ hiểu Tiểu Ngữ Mạt không hề thuộc về hắn nữa.

Nhưng mà hắn nhưng vẫn giữ một tia hy vọng, cô đã trở lại, có còn muốn cho gả hắn không?

Nhưng khi người đàn ông này xuất hiện, hắn cũng đã thấy ánh mắt cô nhìn chăm chú người đàn ông kia, trong mắt là tình yêu say đắm rõ ràng đến làm cho hắn muốn bỏ qua cũng không được, cũng bởi vì như thế, hắn không cách nào tiến đến ngăn cản.

Ngữ Mạt cho tới bây giờ chưa dùng ánh mắt này nhìn hắn.

"Em thích hắn như vậy sao?" Bạch Thanh Lê khổ sở mở miệng.

Uông Ngữ Mạt đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp là trước nay chưa có kiên định như vậy."Đúng, em thích hắn, rất thích."

Cô kiên định làm cho Bạch Thanh Lê cười khổ, nhưng cũng kinh ngạc, người phụ nữ trước mắt thật sự là em gái hắn từ nhỏ che chở sao?

Ánh mắt của cô không giống với lúc trước! Không hề e lệ nữa, ánh mắt tràn đầy mê hoặc, thậm chí tản ra tự tin, giống như đóa hoa nở rộ, mà không phải nụ hoa hắn cẩn thật từng ly từng tí chăm sóc.

"Ngữ mạt, em thay đổi rất nhiều." Cô như vậy rất mê người, nhưng mà người làm cho cô thay đổi cũng hắn."Em trở nên rất hấp dẫn."

*****

Bạch Thanh Lê.... . em thích anh, nhưng mà thích giống như anh hai." Mặc dù biết lời của mình tàn nhẫn, nhưng mà cô phải nói rõ mọi việc.

"Trước kia em không hiểu, cho là thích chính là như vậy, nhưng mà bây giờ em mới hiểu được, thích và yêu là không giống nhau, em vẫn thích anh, nhưng mà...... em không cách nào yêu anh."

"Vậy hắn thì sao nha? Tại sao phải thích hắn? Hắn tốt hơn anh sao?" Hắn không cảm thấy người đàn ông kia có thể vượt qua hắn.

Nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, vẻ mặt của Uông Ngữ Mạt không khỏi dịu dàng, mà Bạch Thanh Lê đã thấy cô biến chuyển, tim không khỏi đau xót.

"Hắn không có như anh, cũng không đối tốt với em như anh tốt với em, hắn thích bắt nạt em, trêu chọc em, thậm chí rất hoa tâm có nhiều phụ nữ thích hắn, anh hai nói hắn không thích hợp với em, cùng hắn ở chung một chỗ em nhất định bị tổn thương."

"Vậy em......"

"Nhưng mà em muốn ở chung một chỗ với hắn." Ánh mắt kiên định của cô, không chần chờ chút nào."Cho dù sau này có bị thương, cho dù sau này hắn sẽ làm em khổ sở, cho dù sau này chúng em có tách ra, nhưng mà...... Hiện tại, lúc này, em muốn ở chung một chỗ, bởi vì em thích hắn."

Hít sâu một cái, Uông Ngữ Mạt nhìn hắn mỉm cười."Bạch Thanh Lê, em muốn trưởng thành, em không muốn vẫn bị các người bảo vệ, em biết các người thương em, yêu em, nhưng mà...... em muốn đi, em muốn nếm thử những chuyện trước kia em chưa từng thử, em, em không muốn lập gia đình........."

Bạch Thanh Lê kinh ngạc nhìn cô bé hắn nắm tay lúc giỏ, thật đã trưởng thành......

"Bạch Thanh Lê, hôn lễ......"

"Hôn lễ không thể nào hủy bỏ!" Bạch Thanh Lê cắt đứt lời của cô.

"Bạch Thanh Lê?" Uông Ngữ Mạt cau mày."Nhưng mà em không muốn......"

"Ngữ Mạt, hiện tại mọi người trên thế giới đều biết chuyện chúng ta kết hôn, hai nhà đều có mặt mũi, anh không thể để cho hôn lễ hủy bỏ." Hắn bình tĩnh nhìn cô, không bởi vì cô khẩn cầu mà rút lui.

"Cho dù...... em không thích anh?"

Bạch Thanh Lê trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng."Đúng, cho dù em không thương anh, hôn lễ này cũng không thể hủy bỏ, bởi vì anh vẫn muốn kết hôn với em."

Hắn kiên định làm cho Uông Ngữ Mạt im lặng.

"Ngữ Mạt, anh không thể nào buông tay, bởi vì hôn lễ là em đáp ứng. Nếu quả thật là không muốn kết hôn, em một mình đi xử lý."

"Em?" Uông Ngữ Mạt không hiểu ý của hắn.

"Đúng, nếu như Uông gia cũng đồng ý giải trừ hôn ước, hôn lễ kia cũng sẽ không cử hành."

"Không thể nào! Bọn họ căn bản không thể nào đồng ý giải trừ hôn ước, nhất là gia gia nha......"

*****

"Ngữ Mạt, đó là chuyện của em." Bạch Thanh Lê cũng không để ý tới, hắn kiên định nhìn cô, "Anh không thể chủ động buông tay."

Nói xong, hắn nhìn cô thật sâu một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Nhìn hắn rời đi, Uông Ngữ Mạt ngã ở giường, phiền não che mặt.

Cô cho là Bạch Thanh Lê sẽ đồng ý hủy bỏ hôn lễ, nhưngmà không nghĩ tới anh ấy cánh kiên trì như vậy, cô cho là anh ấy thương cô như vậy cho nên......

Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của Bạch Thanh Lê, không khỏi than thở. Đúng nha, cô có tư cách gì yêu cầu? Là cô phải xin lỗi anh ấy nha!

Làm sao có thể yêu cầu anh ấy tiếp tục tốt đối với cô nha?

Nhắm mắt lại, Uông Ngữ Mạt không biết nên làm sao bây giờ......

Cô đã thử qua van xin qua người nhà, nhưng mà phụ thân không đồng ý, sáu anh trai cô cũng phản đối, gia gia thì càng không cần phải nói, mà mẹ cũng không giúp được cô.

Người trong nhà sợ cô bỏ nhà đi, nên quản cô chặc hơn.

Uông Ngữ Mạt nghĩ mãi không có cách, kết quả chỉ chớp mắt, hôn lễ đã đến.

Cô bị người giúp việc chộp tới mặc vào áo cưới vào, tất cả bảo vệ đều coi chừng cô, ngó chừng cô xe, cô căn bản trốn không thoát.

Hai tay nắm lại, cô ngồi ở xe phía sau, bên cạnh là Bạch Thanh Lê, mà anh hai ngồi ở trước, cũng sắp đến giáo đường.

Cúi đầu xuống, ngay cả tim cũng rối loạn.

Cô quay đầu liếc về phía Bạch Thanh Lê, nhưng hắn nhắm hai mắt không nhìn cô.

Cô nhìn sang hướng anh hai, Uông Hành Viễn cũng làm như không thấy.

Cắn môi, cô biết việc này thật sự không ai chịu giúp cô, ngoại trừ lập gia đình, cô dường như thật không có con đường thứ hai có thể chọn.

Nhưng mà...... cô không cam lòng!

Cứ khuất phục như vậy, cô không cam lòng!

Không ai chịu giúp cô, cô chỉ còn có mình!

Uông Ngữ Mạt nhắm lại mắt, thấy xe bởi vì đèn đỏ dừng lại, cô cầm tay lái, nhanh chóng mở cửa xe chạy ra bên ngoài.

"Ngữ Mạt!"

Cử động của cô làm cho người ta kinh ngạc, Uông Hành Viễn lập tức xuống xe đuổi theo cô.

Chiếc váy nặng nề được xé bớt một góc, Uông Ngữ Mạt đá rơi giày cao gót ra, bước nhanh chạy về phía trước.

"Ngữ Mạt —— Em gái ——"

Tất cả người trên xe đều xuống đuổi theo cô.

Uông Ngữ Mạt cúi đầu, áo cưới dầy cộm nặng nề làm cho cô chạy trốn rất thống khổ, nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng đến gần, cô cắn răng, đem hết khí lực liều chết chạy.

"Em gái! Đứng lại ——"

Không! Cô không chịu thua như vậy!

Uông Ngữ Mạt ở trong lòng rống to, bùn đất làm chân của cô đau nhói, cô đau đến hốc mắt hiện nước mắt, nhưng mà hai chân nvẫn cố gắng chạy về phía trước.

Không thể ngừng, ngừng cũng sẽ bị bắt được!

"Em gái ——" Một cái tay bắt được cô.

"A!" Nàng thét chói tai, đưa chân dùng sức đá.

"A!" Không nghĩ tới em gái dám đá người, Uông Hành Viễn thống khổ ôm thân.

"Đại ca, em xin lỗi!" Uông Ngữ Mạt nói, không dám dừng lại bước chân, tiếp tục chạy về phía trước.

"Chết tiệt! Uông Ngữ Mạt ——"

Phía sau truyền đến tiếng rống giận của anh hai, làm cho cô co lại vai, lại càng không dám dừng bước lại.

Nhưng mà cô chạy trốn đến thở không ra hơi, y phục nặng nề trên người...... Tại sao áo cưới lại nặng như vậy nha!

Két——

Một chiếc Motorcycles đột nhiên quay lại ở phía trước Uông Ngữ Mạt.

Uông Ngữ Mạt bị hù đến dừng bước lại.

Kỵ sĩ mở nón bảo hộ ra nói."Nha đầu, lên xe!"

*****

Uông Ngữ Mạt trừng to mắt, kích động nhìn về phía người đàn ông đó."Kiệt......"

"Em gái ——"

Phía sau rống giận làm cho cô kịp hoàn hồn, cất bước nhảy lên xe máy.

Cô vừa lên xe, xe máy lập tức chạy về phía trước, trong nháy mắt đem người phía sau vứt rất xa.

"Chết tiệt! Phương Nhĩ Kiệt!" Uông Hành Viễn giận đến giơ chân, xoay người muốn lái xe tiếp tục đuổi, vừa vặn Bạch Thanh Lê đứng ở phía sau ngăn cản hắn.

"Để cho bọn họ đi!"

"A Lê?" Uông Hành Viễn kinh ngạc trừng hắn.

Bạch Thanh Lê xé ra nụ cười khổ."Là ta thua." Tiểu công chúa cuối cùng không thuộc về hắn.

Xe máy đi tới bờ biển, Uông Ngữ Mạt nhảy xuống máy xe, hưng phấn chân không chạy hướng bờ cát, nước biển lạnh như đá băng, áo cưới trên người cô khiến cho người bên cạnh nhìn chăm chú, nhưng cô tuyệt không để ý.

Lão Thiên!Cô không dám nghĩ tới mình lại làm chuyện điên cuồng như vậy, thừa dịp lúc đèn đỏ chạy trốn, bị sáu anh trai truy đuổi, cô thậm chí còn đá anh trai một cước.

A...... Nghĩ đến anh hai chắc rất đau, cô không nhịn được co vai lại, nhưng cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng cười vui vẻ.

Phương Nhĩ Kiệt đi theo phía sau cô, nghe thấy tiếng cười của cô, khóe môi cũng nhếch lên theo.

Tiểu nha đầu này thật ngoài toan tính của hắn nha!

Không nghĩ tới cô biết làm ra chuyện như vậy, hắn ở trên đường thấy áo cưới cô dâu tung bay, tim kịch liệt nhảy lên vì cô mà mê muội.

Hắn tự tay ôm lấy cô, nhưng Uông Ngữ Mạt xoay người đẩy ra hắn, sau đó hất càm lên, lém lỉnh nhìn hắn.

Hắn nhếch mày, thú vị nhìn tư thái cao ngạo của cô.

"Phương Nhĩ Kiệt, em thích anh." Cô lớn tiếng nói, không ngần ngại lời tỏ tình của mình bị người trên bãi cát nghe được."Bất quá, em sẽ không lấy anh!"

"Ừ!" Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng tốt, bởi vì anh cũng không muốn cưới em."

Lời của hắn làm cho cô hừ nhẹ, "Em cho anh biết, em sẽ lớn lên, em sẽ trở nên thành thục, trở nên mê người hơn, sẽ không là tiểu nha đầu vĩnh viễn!"

"Sao?" Hắn cười, tròng mắt đen trên dưới nhìn hắn, khóe môi cười trở nên ám muội."Anh biết em không phải là tiểu nha đầu."

Vẻ mặt hắn xấu xa làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng, biết hắn suy nghĩ của hắn, Uông Ngữ Mạt tức giận dậm chân."Phương Nhĩ Kiệt!" Cái đồ xấu xa này!

Cô xấu hổ rước lấy nụ cười đắc ý của người đàn ông đó.

"Phương Nhĩ Kiệt, anh tạm thời đắc ý đi!" Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tức giận địa nhìn chằm chằm hắn."Em cho anh biết, em bây giờ là thích anh, nhưng sẽ không thích anh cả đời, làm không tốt sau này em cũng sẽ thích người khác mà vứt bỏ anh!"

"Vậy sao." Hắn sờ sờ lỗ mũi, cười nhìn cô."Cho nên?"

"Hừ! Anh chờ xem đi! Em sẽ lớn lên, em sẽ làm anh khẩn trương và nhớ đến em!"

"A, anh sẽ mỏi mắt mong chờ." Hắn thật mong đợi, mong đợi biến hóa sau này của cô.

"Nhưng trước lúc để cho anh mong đợi, em phải thoát khỏi cuộc đào hôn rối rắm này......" Hắn dừng lại không nói.

Sắc mặt tiểu công chúa lập tức biến đổi, khí thế cũng yếu bớt, cô nghĩ đến sau này còn muốn đối mặt người trong nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức mặt nhăn thành khổ qua.

Hình dạng của cô làm cho người đàn ông đó bật cười, đưa tay đem kéo cô vào trong ngực.

"Chán ghét! Ai cần anh nhắc nhở em nha?" Cô ảo não đấm hắn một cái.

Mà hắn thì cúi đầu hôn cô, ngăn chặn những lời cô muốn nói.

Vật nhỏ khả ái này, hắn tin tưởng có cô, cuộc sống của hắn sau này nhất định không buồn chán nửa!

HẾT



Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)