← Ch.137 | Ch.139 → |
Đường từ Vườn Tử Kinh đến quán cà phê không đến 10 phút, 10 phút trước, Đông Đình Phong vẫn còn ở nhà, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, ngửi mùi thơm Fressia trên người cô, nhàn nhạt nhưng lại thâm sâu tận tâm can, giúp tâm trạng bất an của hắn bình tĩnh lại.
Đâu có người không biết yêu là gì?
Trong lúc tâm trạng sa sút, có một người có thể khiến mình an tâm bên cạnh, đó thật sự khiến người ta thích thú.
Người con gái của hắn tuyệt đối là người tinh tế, đáng yêu.
Còn hắn thích cô dựa vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng ngang bướng hấp dẫn, nhưng hiện giờ hắn phát hiện, cô mặc quân phục càng hấp dẫn hơn!
Nụ cười xán lạn đó cho người ta có cảm giác ấm áp, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu chút nữa hại hắn chột mắt.
Haizzz! Thật đẹp!
"Đây là ai?"
Biểu hiện của hắn không chút thay đổi, giống như mặt nước trong hồ bình lặng:
"Tướng mạo lại giống phu nhân của ta như đúc."
Hách Quân nhìn hắn chằm chằm, rất muốn phát hiện gì đó trong ánh mắt của hắn, nhưng một tia nhỏ khác lạ cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh.
Có người nói, Đông Đình Phong bất luận là lúc tiếp khách hay đàm phán thì bộ dáng đều như vậy, sẽ mỉm cười, nhưng lạnh nhạt, có thể khiến người ta cảm thấy thân thiết, nhưng đồng thời có thể khiến họ thấy rõ xa cách. Giống như trong màn sương thưởng hoa, không ai có thể nhìn thấy con người của hắn. Gặp bất cứ chuyện gì, rất ít khi hắn lộ ra biểu tình khác.
Tâm cơ người này thật sự rất đáng sợ.
"Đông thiếu xác định chưa gặp qua người này?"
"Tướng mạo giống sẽ khiến người tôi cảm thấy quen biết. Nhưng đáng tiếc phu nhân của tôi không thích cười. Có lẽ tôi nên để cô ấy xem bức ảnh này, một người sống nên cười nhiều một chút. Nhìn rất đẹp!"
Đông Đình Phong bình thản kể ra sự thật này, trong lòng có chút chập chờn.
Cô như vậy thật sự hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Có thể nói: Cái hắn hiểu về cô còn quá ít.
Đối với quá khứ của cô, hắn hoàn toàn không biết.
Cô đã từng nói, bạn trai trước đây của cô nói nụ cười của cô rất đẹp.
Chính xác rất đẹp.
Nhưng điều khiến hắn đáng tiếc nhất là: Vẻ đẹp như vậy đã từng thuộc về người đàn ông khác. Người này đã từng có được những năm tháng đẹp nhất của cô. Lúc đó cô không ở đây, hắn biết. Có lẽ lần đầu tiên của cô cũng đã dâng hiến cho người đàn ông kia.
Hắn đã từng tự nói với mình đừng nhớ lại chuyện đó, và nhắc nhở chính mình: Mày cũng không phải lần đầu.
Cuộc sống không thuộc về trải nghiệm lần đầu, mà thuộc về nơi nào dừng lại cuối cùng, dựa trong lòng ai, sống với nhau đến đầu bạc răng long, cùng nhau thưởng thức sự phồn hoa của thế giới.
Nhưng giây phút này, hắn có chút chua xót. Oán hận chính mình không thể gặp gỡ cô sớm hơn, để khiến mình không phải nuối tiếc.
Duyên phận ư, thật sự là thứ khiến người ta phải thở dài.
"Ồ, vậy sao? Chỉ đơn giản là tướng mạo giống nhau sao?"
Hách Quân hỏi.
Đông Đình Phong lập tức cau mày:
"Câu này của Hách tiên sinh là có ý gì?"
"Chỉ là có chút hiếu kỳ, Đông thiếu, không biết tôi có thể mạo phép gặp mặt Đông phu nhân một lần không?"
Hách Quân thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
"Sức khỏe phu nhân tôi không tốt, lúc trước vẫn luôn an dưỡng, 6 năm nay không tiếp người lạ."
Trong lời nói có ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Hách Quân quan sát, người đàn ông này rất tao nhã uống trà, trong quán cà phê gọi một chén trà, vừa nãy gọi đồ, phục vụ ngẩn người một lúc, sau đó là đích thân quản lí ở đây mang trà lên.
"Tôi không có ý gì khác. Đông thiếu, đối với sự giống nhau giữa Đông phu nhân và cô gái trong tấm ảnh này, lẽ nào anh không thấy hiếu kỳ sao?"
"Chính xác có chút!"
Đông Đình Phong mỉm cười, nhìn bức ảnh nhận xét:
"Rất chói lọi. Nhưng đây không phải là chuyện tôi quan tâm. Tướng mạo giống nhau không phải chuyện gì kì lạ. Trên đời này còn thiếu chuyện gì chứ. Có lẽ Hách tiên sinh nên vào thẳng vấn đề, nói rõ mục đích một chút."
"Đã vậy tôi sẽ nói thẳng!"
"Mời!"
"Tôi đã xem qua đoạn video về tai nạn ở đường La Loan nên được biết Đông phu nhân bị người ta bắt cóc, cho nên muốn hỏi Đông thiếu, có chuyện này không?"
Anh ta nhìn chằm chằm Đông Đình Phong.
"Ừ, chút chuyện nhỏ này Đông gia đã tự mình giải quyết. Không cần anh bận tâm!"
"Là ai bắt cóc vậy?"
Đông Đình Phong cau mày, thanh âm nhàn nhạt:
"Hách tiên sinh hiện giờ đang lấy tư cách gì để hỏi tôi chuyện này? Đông gia không có báo cảnh sát, Bộ Chính trị hình như không có quyền can thiệp vào mấy vụ ân oán riêng tư!"
"Đông thiếu, hiện tại tôi đang nhận lệnh của cấp trên Hoắc Khải Hàng tiếp nhận Tổ điều tra an ninh quốc gia đặc biệt để điều tra chuyện liên quan đến bí mật quốc gia, câu hỏi ngày hôm nay không phải muốn căn thiệp vào chuyện nhà của Đông gia, nhưng do chuyện Đông phu nhân bị bắt cóc có chút kì quặc, tôi không thể không tra hỏi cẩn thận."
Anh ta bỗng chốc lôi ra danh nghĩa Tổ điều tra an ninh quốc gia đặc biệt.
Đông Ngải Quốc trước mắt có ba chuyện lớn.
Thứ nhât là vụ cướp máy bay vẫn chưa điều tta được thủ phạm, công tác giải quyết hậu quả vẫn chưa xử lí xong.
Thứ hai, chuyện Thủ tướng qua đời.
Thứ ba, Tổng tuyển cử...
Trong ba chuyện này, vụ bắt cóc được đặt lên hàng đầu.
Tất cả mọi người đều đoán: Ai có thể lôi hung thủ đó ra ngoài ánh sáng thì người đó có thể trực tiếp ngồi lên vị trí Thủ tướng.
"Kỳ lạ, thế nào mà phu nhân của tôi lại được lôi vào cùng chỗ với bí mật quốc gia vậy?"
Hắn lãnh đạm hỏi lại, cuối cùng lộ ra chút ngạc nhiên:
"Chỉ là tôi đắc tội với đám người xã hội đen nên mới xảy ra chuyện như vậy. Quan Cảnh Hòa, anh quen không? Anh ta vẫn luôn hiềm khích với tôi vì vài hạng mục, cho nên nhân lúc phu nhân tôi đi bái lễ phụ thân mà sai người bắt cóc. Hiện giờ tôi và Quan Cảnh Hòa đã giải quyết xong mâu thuẫn. Không tin, anh có thể gọi điện cho Quan Cảnh Hòa."
Quan Cảnh Hòa là lão đại của Hắc bang ở Yêm Thị, đằng sau hắn ta còn có chỗ dựa. Hách Quân làm sao không biết.
Ngay trước mặt Đông Đình Phong, anh ta thật sự lôi điện thoại ra gọi điện.
Điện thoại được kết nối, chào hỏi vào câu, anh ta đi thẳng vào vấn đề, Quan Cảnh Hòa này nhất nhất thừa nhận, chuyện này hoàn toàn là mâu thuẫn riêng giữa hắn ta và Đông Đình Phong. Hiện tại đã được giải quyết triệt để.
Hách Quân bực bội tắt máy.
"Tôi vẫn muốn gặp Đông phu nhân. Đông thiếu, tôi không phải hổ báo hay lang sói, gặp mặt tôi mới yên tâm. Xin lỗi, yêu cầu này có chút mạo muội, nhưng tôi cũng chỉ làm theo phép công!"
Anh ta kiên trì.
"Nói đi nói lại đều trở về chuyện này, nếu như tôi lại nói không được thì hình như có chút kiêu căng, nhưng chuyện này cũng không phải tôi đồng ý là được. Phu nhân tôi thích thanh tĩnh, gặp mặt hay không, tôi phải hỏi ý kiến của cô ấy!"
"Đó là điều nên làm!"
Hách Quân thấy vậy cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, không tự chủ được nở nụ cười:
"Chuyến đi này ngoài trừ việc đó ra, Hoắc phu nhân còn sai tôi chuyển đến một câu."
"Không biết có gì chỉ giáo!"
Thái độ của Đông Đình Phong vẫn đúng mực như trước.
"Nếu hôm nào Đông thiếu rảnh, mời anh đến Quỳnh Thành một chuyến. Oan gia nên giải không nên kết!"
Hách Quân chuyển y nguyên lời của Hoắc phu nhân đến Đông Đình Phong.
Thật sự anh ta không hiểu rõ nội tình trong này. Nhưng gần 30 năm nay, Đông gia và Hoắc gia không có kết giao, hay nói là không qua lại trực tiếp, đó là chuyện ai cũng biết, về phần giữa họ có ân oán thế nào, anh ta cũng không biết.
Nói xong câu này, Hách Quân thấy thần sắc Đông Đình Phong vẫn như cũ, tự nhiên tiếp lời:
"Rảnh rỗi nhất định đến!"
Bọn họ lại nói chuyện, một bên liên tiếp hỏi dò, một bên thận trọng từng bước, thời gian bất giác trôi qua, cuối cùng Đông Đình Phong chỉ vào bức ảnh:
"Nói lâu như vậy, Hách tiên sinh hình như chưa trả lời tôi nữ đặc chủng binh trong tấm ảnh là ai? Tôi nhớ, loại súng trường này là thiết bị được trang bị riêng cho đội Liệp Phong... Lẽ nào người này là thành viên của đội Liệp Phong?"
"Chuyện trên đời này cái có thể thoát khỏi tầm mắt Đông thiếu quả thật không nhiều!"
Hách Quân cầm lấy bức ảnh, cất vào túi:
"Cô ấy tên Ninh Mẫn, con gái cưng của Ninh Thiếu úy khu A Quỳnh Thành. Đã từng hoạt động trong Tổ Liệp Phong!"
Anh ta nói rất qua loa.
Lúc này, ánh mắt yên lặng như nước của Đông Đình Phong có chút lóe lên, sau đó mỉm cười tự nhiên nói:
"Hóa ra là con gái nhà binh, chả trách khí thế oai hùng lại bừng bừng như vậy!"
***
Lúc này, Đông Lục Phúc đột nhiên cảm thấy mình đã già, trước đây, gặp phải chuyện lớn thế nào cũng không khiến ông nhăn mặt, nhưng sau khi nghe xong tin tức Cẩn Chi nói ra hôm nay, tim ông thật sự đã run lên từng đợt.
Ông không trách Đông Đình Phong đã gạt mình, có vài sai lầm là do ông tạo nên, nói sớm một ngày, ông lại dằn vặt thêm một ngày.
Đúng, trong lòng ông rất khó chịu.
Ông cô độc ngồi trong phòng khách, yên lặng nhìn chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, nhớ đến đứa con trưởng, cùng với đứa con gái đang nằm trên giường bệnh, nhớ lại cảnh cả nhà xum vầy nhiều năm về trước mà thấy đời người giống như giấc mộng, tất cả đều qua đi quá vội vàng.
Đến lúc Cẩn Chi nắm tay Hàn Tịnh xuống nhà, đầu ông cảm thấy mông lung: Đôi kim đồng ngọc nữ này đang nhìn nhau đắm đuối.
Haizz, đây là do ông hoa mắt sao?
Hai đứa này không phải muốn ly hôn sao?
Lẽ nào chúng muốn hòa hợp?
Ông càng nhìn càng cảm thấy giống như trong mơ, khiến người ta nhìn không rõ.
"Ông!"
Hai đứa trẻ này đồng thanh gọi ông, ông "ừ" một tiếng, lúc nhìn thấy Hàn Tịnh thu tay về liền liếc nhìn Cẩn Chi một cái.
Đầu ông đang rất đau, nhưng vẫn hỏi:
"Cẩn Chi, mẹ cháu vẫn ổn chứ?"
"Coi như đã bình tĩnh, cháu đã cho mẹ uống thuốc an thần, mẹ cần nghỉ ngơi một chút..."
"Ừ, nó đã kinh sợ rồi!"
Đâu chỉ có Hà Cúc Hoa, mà ngay cả ông cũng vô cùng kinh ngạc, đến lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Ông, cháu phải đến công ty một chuyến. Có chút chuyện cháu phải xử lý... Cháu biết trong lòng ông bây giờ có rất nhiều khúc mắc, đợi cháu về, cháu sẽ nói rõ với ông... Tối nay, ông ở đây đi! Cháu sai đầu bếp chuẩn bị cho ông chút đồ ăn."
Đông Lục Phúc gật đầu, tính cách Đông Đình Phong thế nào ông hiểu, bất kể là không phải chuyện công ty, nhưng lúc này khiến hắn phải ra ngoài ắt phải là chuyện quan trọng, mặc dù ông có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng không được nóng vội.
"Ừ, cháu đi đi!"
Cẩn Chi đi rồi, "Hàn Tịnh" tiễn đến cửa mới quay lại nhẹ nhàng hỏi:
"Ông, có cần cháu đỡ ông vào nghỉ ngơi chút không? Đợi cơm nấu xong, cháu sẽ gọi người!"
Ông cười, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, càng ngày càng cảm thấy đứa trẻ này giống nữ chủ nhân ở đây:
"Ngồi đi, ông có chuyện muốn nói!"
Ninh Mẫn chỉ có thể ngồi xuống.
"Tịnh Tịnh, làm sao cháu biết được Đông Tán là con trai của Diệu Hoa và Cúc Hoa?"
"Ông, là Cẩn Chi không cẩn thận lỡ miệng nói ra..."
Thật ra là cô đoán.
"Tại sao Cẩn Chi lại gọi cháu là A Ninh?"
"Ông, hiện tại cháu không thể nói!"
"Haizz, hai đứa trẻ này sao lại ra vẻ thần thần bí bí vậy?"
Đông Lục Phúc không có truy đến cùng, nhưng lại hỏi sang vấn đề khác:
"Đông Kỳ... Haizzz, thật sự Đông Kỳ là con trai của Đông Tán sao?"
Ninh Mẫn yên lặng, không có cách nào trả lời.
Nhưng Đông Lục Phúc lại xem đó là thầm thừa nhận, rội nặng nề thở dài, cuối cùng nói một tiếng:
"Oan nghiệt!"
Ông chống gậy về phòng.
Ninh Mẫn nhìn vậy cũng thở dài.
***
Lúc ăn cơm, Đông Đình Phong vẫn chưa trở về, chỉ có gọi điện nói: Có thể 12 giờ đêm vẫn chưa về, phiền cô ăn cơm với ông nội.
Ninh Mẫn đến mời Đông Lục Phúc xuống ăn cơm, tâm tình ông không tốt, ăn một chút liền thôi, rồi lại chắp tay sau lưng quay về phòng, dáng vẻ giống như không còn mặt mũi nào để gặp cô.
Ninh Mẫn không biết làm gì để an ủi, cô nghĩ, ông là người thích yên tĩnh.
Về phần Hà Cúc Hoa, bà không ăn cơm, vẫn đang ngủ.
Ăn tối xong, Ninh Mẫn lên phòng, thời gian vẫn còn sớm, đầu tiên cô đi tắm, sau đó cuộn tròn trong chăn, tâm tình có chút hỗn loạn, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhưng ai cũng vậy, người trong cuộc sẽ loạn, còn người bên thảnh thơi!
Thân thế của Thôi Tán vạch trần, cùng với bí mật về cha đẻ của đứa con Hàn Tịnh cũng bại lộ, mặc dù khiến cô kinh ngạc, nhưng dù sao nó vẫn là chuyện của nhà người ta, có thể khiến cô chấn động nhưng cũng không quá mạnh mẽ. Đối với cô mà nói, chuyện xảy ra giữa cô và Đông Đình Phong mới là chuyện khiến cô chấn động mạnh mẽ.
Nằm trên giường, cô không buồn ngủ, cặp mắt mở to nhìn kĩ cả căn phòng mà bất giác đỏ mặt. Chính chiếc giường này, bọn họ đã quấn quýt nhau, hắn dùng sự ôn nhu lẫn bá đạo khiến cô khắc sâu khoảnh khắc hoan ái nam nữ đó, khiến cánh cửa dục vọng nguyên thủy của cô mở ra.
Đúng, bọn họ đã vượt qua ranh giới không nên vượt!
Điều này thật sự không nên.
Nhưng nó đã xảy ra, và cô cũng không hối hận.
Ngày đầu tiên trở thành người phụ nữ của Đông Đình Phong, cô đã cùng hắn mở ra một bí mật kinh thiên động địa, cô cảm thấy, cô cuối cùng cũng bị Đông Đình Phong kéo vào thế giới của hắn, và bắt đầu quan tâm đến hỉ nộ ái ố của hắn. Cuộc đời êm ả của cô bỗng hoàn toàn thay đổi.
Trên giường, lăn tới lăn lui cô vẫn không ngủ được, cuối cùng ôm lấy laptop, điều tra về điển cố "Cửu Phương Cao xem ngựa".
Sau khi xem xong, cô thở dài một tiếng.
Nếu muốn hiểu người đàn ông này, thật sự không thể nhìn bề ngoài, phải dùng trái tim cảm nhận, mới có thể thấy được sự ưu tú và mị lực của hắn.
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh có nam nhân, hắn đang dang rộng cánh tay ôm lấy cô, còn cô vùi mình vào ngực hắn, ngửi mùi thanh mát chỉ có duy nhất trên người hắn.
Trải nghiệm này thực sự rất kì lạ.
Nhưng cô không ghét bỏ, hơn nữa còn có chút thích thú, giống như trái tim đang phiêu bạt lâu ngày cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, không cần phải gồng mình chống đỡ nữa, có thể yên tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài, còn có người ở bên cạnh cô cùng cô thưởng thức vẻ đẹp đó, đó là ý nghĩa cuộc sống.
Lúc này, trời đã sáng, hắn vẫn ngủ say, chắc tối qua về muộn.
Cô nhớ lúc cô ngủ đã hơn 12 giờ, chuẩn bị ngủ còn đến phòng Hà Cúc Hoa xem qua, đèn ngủ sáng rực, bà đang đọc nhật ký, nước mắt cũng không ngừng lăn trên gò má.
Ninh Mẫn yên lặng rời đi, không có kinh động, lúc trở về phòng có rót nửa ly rượu vang. Ngồi trên sô pha trước cửa sổ, chân để lên tấm thảm mềm mại, khó lòng nào ngăn nổi vén rèm lên, nhìn về phía cửa lớn.
Dù vô tình hay cố ý nhưng cô đang đợi hắn về.
Chỉ là sau đó quá mệt, cuối cùng vẫn đi ngủ trước, ngay cả lúc nào hắn về cô cũng không biết, cô còn quên không kéo rèm lại.
Lúc này, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào, chiếu sáng của căn phòng, cũng chiếu sáng của khuôn mặt băng lãnh của hắn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn hắn ở cự ly gần như vậy, cô tỉ mỉ quan sát hắn:
Da rất khỏe, trán rộng, cặp mày sắc bén, lông mi rất dài, mũi cao, môi căng, khuôn mặt góc cạnh, cằm rất kiên nghị, tóc đen nhẹ nhàng, yếu hầu rất gợi cảm... Còn nữa, xương quai xanh rất đẹp, và da thịt trên người hắn nhẵn bóng...
Đúng là người đàn ông hoàn mỹ!
Khiến người ta nhìn thấy liền rất muốn tóm lại cắn một cái.
Đột nhiên tay cô bị bắt lấy, đôi mắt lóng lánh mở ra mang theo ý cười, thêm chút nắng càng lộ ra sức hấp dẫn, đáy mắt còn viết đầy mấy chữ hài lòng, giọng nói vẫn còn mang chút buồn ngủ:
"Có phải anh nên cảm thấy may mắn? Em đã động tay động chân lên người anh khoảnh 5 phút..."
Vậy sao?
Cô động tay động chân sao?
A, đúng là cô không nhịn được mà đặt tay lên người hắn, nhưng cô rất cẩn thận đúng không, tại sao vẫn bị hắn phát hiện?
"Anh không ngủ sao?"
"Anh rất thính ngủ."
Hắn cúi đầu nói, trên chiếc gối mềm mại, bốn mắt nhìn nhau.
"Cho nên..."
"Em vừa động nhẹ anh đã tỉnh!"
Cũng có nghĩa là, cô mất mặt đã 5 phút.
Cơ mặt cô cứng nhắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn chạy.
Bối rối a!
Nhưng hắn lại choàng lên người cô, vững vàng ngăn cô lại, da thịt dính cùng một chỗ, cô giống như cảm thấy sự khác thường của hắn, nóng rực, nó khiến trán cô đổ mồ hôi, những kí ức đó nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô. Sau đó, cô trừng mắt, bởi vì trong lòng nhớ đến một chuyện:
Bất kể là tối hôm kia hay sáng hôm qua, bọn họ đã dây dưa với nhau mà không có bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, hắn cứ hết lần này đến lần khác phát tiết trên người cô, chuyện này thật tệ!
Và chuyện bi kịch nhất là: chuyện xảy ra hôm kia, hôm qua quá bộn rộn, cô lại quên chưa mua thuốc tránh thai. Thảm rồi, hôm nay đi mua có trễ không?
"Này, anh có tin không, nếu anh dám dở trò lưu manh, tôi dám đá anh một cái đó..."
Cô lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng với tư thế này thì lực chưa đủ.
Vén mái tóc cô lên, hắn tùy ý chơi đùa, ánh mắt nhìn xuống vạt áo ngủ, một lớp da thịt trắng muốt lộ ra.
Ninh Mẫn: "..."
Được rồi, cô sai rồi, cô không nên bị nam sắc làm cho mê hoặc.
"Hư, sao anh hẹp hòi như vậy? Tôi chỉ sờ một chút thôi mà..."
Cô đẩy tay hắn ra, cố tát hắn.
"Anh không nói không để em sờ..."
Hắn như cười như không, từ từ nhìn chằm chằm xuống cổ cô:
"Anh chỉ cảm thấy đến mà không giữ thì có chút vô lễ."
Bàn tay quỷ quái muốn đi xuống nhưng bị cô giữ lại.
"Này, Đông Đình Phong, lúc này cũng không còn sớm, anh... đừng làm loạn... Mẹ và ông nội anh nói không chừng đều dậy rồi... Chúng ta cũng nên dậy thôi..."
Hắn đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường, tỏ ý cho cô xem:
"Bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ 30, vẫn sớm... Ngủ thêm nửa tiếng nữa!"
Nửa tiếng cũng đủ để hắn làm xong cả vụ án...
Ánh mắt long lanh đó hàm ý cười nhưng không có điểm gì tốt đẹp, còn cơ thể hắn nhanh chóng khiến cô cảm nhận được cái khúc đạo đầu nào đó...
"Vậy anh ngủ, tôi dậy!"
Cô muốn trốn.
"Không được, không có em làm sao anh ngủ?"
Có ý gì?
Còn mang theo cái dáng vẻ ủy khuất đó.
Ninh Mẫn: "..."
Thật sự rất muốn xử hắn. Làm sao hắn có thể mặt dày như vậy.
"Không được..."
Cô cự tuyệt.
"Tại sao không được?"
Hắn cúi đầu hỏi nhỏ.
"Đông tiên sinh, anh đói khát như vậy sao?" Cô độc địa, "Tại sao nhìn đi nhìn lại thấy anh giống một tên nhãi con mới được thử qua tinh ~ trùng... có lòng tham không đáy vậy?"
Người nào đó hít sâu một cái, nhưng cười như không cười, tay đã đi sâu vào trong áo ngủ:
"Tình và dục là hai thứ không giống nhau, sống suốt 30 năm, anh chưa từng biết đến chữ tình, cuộc sống của anh rất yên lặng; về dục, chỉ cần em không nhắc đến chuyện 6 năm trước đó, thì suốt 6 năm nay, anh vẫn sống những ngày tháng thanh tịnh như trước. Cho dù thỉnh thoáng có nhu cầu nhưng cũng tự mình giải quyết. Em nói lần đầu anh thử tinh, bị em nói trúng rồi; em nói anh lòng tham không đáy, anh cũng công nhận là đúng."
Ninh Mẫn vội vàng tóm lấy bàn tay tà ác thở hổn hển, cắn răng: Cánh tay này thật có khả năng làm chuyện ác.
Hắn cười, tiến gần đến môi cô, nhìn:
"Phu nhân, em phải thông cảm, dục vọng là thứ một khi đã chạm đến, hơn nữa còn đối mặt với người phụ nữ mình yêu, em muốn anh không ham muốn thì thật sự quá có lỗi với cơ thể của mình..."
"Đông Đình Phong..."
Hắn hôn nhẹ trên mặt cô mấy cái rồi nói:
"Ngoại trừ em, còn ai có thể khiến anh không kiềm chế được như vậy?
Trước đây, Dĩ Hàm đã từng cười anh, có một đống tài sản nhưng lại không biết hưởng lạc, đời người trôi qua rất nhanh, đến lúc già lại hối hận.
Cậu ấy cũng từng hỏi anh: Cậu thật sự muốn làm hòa thượng sao? Hòa thượng bao giờ cũng phóng ~ thích đấy! Cậu so với hòa thượng còn cổ hủ hơn nhiều. Trên đời này đâu có nam nhân nào kì quặc như cậu?
Ninh Sênh Ca, em thành công phá vỡ được sự cổ quái của anh, khiến anh phạm tội, hại anh có những ý nghĩ kì quặc..."
Mang theo tiếng thở dốc, lúc hắn dính vào môi cô thì đã nói xong câu cuối cùng.
Cô không phản kháng, nhìn thấy hắn gần trong gang tấc, nụ hôn tự nhiên phát sinh, hoặc bởi vì cô bị câu nói của hắn bỏ độc, cơ thể vì nụ hôn của hắn mà bắt đầu run lên...
****
Nếu bạn thích hãy động viên dịch giả bằng cách đọc, like, cmt, share trên chính blog của dịch giả nhé! Dù có mang đi thì làm ơn tôn trọng tôi một chút, tôi dịch chứ không phải ai khác ha! Đừng có bê ý nguyên văn của tôi vào rồi ghi ở dưới tên mình dịch nữa! Nói hoài thấy mệt thấy mồ à. Nếu giỏi như vậy sao không tự dịch lúc thời gian tôi đây drop đi. Thôi than hoài cũng chán! Cảm ơn mọi người đã yêu thích ha!
← Ch. 137 | Ch. 139 → |