← Ch.138 | Ch.140 → |
Lúc trước cô đã từng cho rằng, hắn ít nhiều gì cũng có vài bạn giường, những lời của báo giới không thể vô căn cứ mà có. Không có lửa làm sao có khói, nhưng hắn lại nói, 30 năm nay hắn chỉ bị người ta sắp xếp qua đêm với phụ nữ một lần.
Điều đó khiến cô hơi kinh ngạc, còn hắn lại nhân cơ hội này lấn chiếm môi cô.
Về quan hệ giường chiếu, kĩ năng hôn của hắn tuyệt đối không thể nói quá cao siêu, nhưng cô lại hoàn toàn ngây ngô, lộ rõ vẻ ngốc nghếch. Trong chuyện này, hai người đều là kẻ mới, nhưng khi phối hợp cùng nhau lại rất tuyệt, rất ăn ý.
Nụ hôn này hắn không dừng lại, từng tấc từng tấc thiêu đốt cơ thể cô, cũng thiêu đốt chính hắn. Hắn hiện giờ căn bản không muốn khống chế ham muốn, lần nữa, hắn giống như mang theo nhiều khát vọng lấm chiếm hơn, hôn càng mãnh liệt hơn.
Mọi người đều nói, lần đầu tiên sẽ chính là sự bắt đầu của vô số lần khác.
Chính xác là vậy.
Đòi hỏi của hắn với cô hiện tại càng lúc càng nhiều, nếu như tùy ý đế hắn càn rỡ như vậy, thì sẽ càng bị hắn chiếm đóng nhiều hơn...
Trong lúc ý loạn tình mê, cô có ngăn cản, khước từ, không muốn tiếp tục:
"Đừng làm loạn, anh nhịn chút đi! Hay tự mình vào nhà tắm mà giải quyết. Rảnh thì anh đi mua chút... dự bị sẵn!"
Cô không nói ra tên cái đó, chỉ biết sau này thời gian ở bên nhau không ít, nhất định phải dùng tới.
"Không cần!"
Hắn cúi đầu nói, hôn nhẹ một cái vào vành tai cô, tay đã thành công cởi bỏ áo của cô.
Cô rụt người lại, đỏ mặt, làn da cũng xuất hiện những vết đỏ.
Hắn thưởng thức:
"Như vậy mới tốt!"
"Không tốt! Không thể vì ham muốn nhất thời mà có thai..."
"Nếu có thai càng tốt!"
"Không thể!"
Cô trừng mắt nhìn hắn, có chút gấp gáp, có chút hoảng loạn.
"Anh muốn em sinh cho anh một đứa con..."
Ánh mắt phát sáng do ánh nắng chiếu vào của hắn cực kỳ chân thành, hơn nữa còn rất ấm áp.
Tâm can cô bất giác run lên, yêu nghiệt này khẳng định không biết được lúc hắn nói ra câu này trông hắn quyến rũ thế nào?
"Anh đã có Đông Kỳ rồi..."
Đứa trẻ đó đáng yêu như vậy, nhưng là con của hắn và người phụ nữ khác.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô có chút chua xót.
Loại thân thiết như vậy hắn cũng đã từng dành cho người khác.
Haizz, cô đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?
"Đó không phải con do em sinh ra. Anh muốn có một kết tinh của cả anh và em. Trong người thiên thần nhỏ đó chảy dòng máu của anh và em. Do chúng ta cùng tạo ra, nó sẽ kế thừa tất cả của chúng ta."
Hắn lại tiếp tục gỡ áo cô ra, bàn tay nóng hổi dính vào, thanh âm khàn khàn:
"Từ bây giờ bắt đầu cố gắng, tháng 9, tháng 10 năm sau có lẽ có thể chào đời! Tốt nhất là con gái... xinh đẹp giống em... Mọi người đều nói con gái là người tình kiếp trước của người cha... A Ninh, hãy sinh cho anh một người tình nhỏ đi..."
Bởi vì hai chữ "con gái" mà cô ngẩn ra một lúc.
Đến lúc này, cô mới nhớ, từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ nói cho hắn biết chuyện cô đã từng sinh cho bạn trai cũ một đứa con gái.
Thật sự mấy ngày này rất bận, mọi chuyện phát sinh đều quá đột ngột, cô không có thời gian để nghĩ nhiều, cũng không có cơ hội nhắc đến chuyện này!
Da đầu có chút tê dại!
Chuyện này cô phải nói rõ với hắn.
Đúng, chuyện đến hôm nay hắn cũng nên biết, cô không còn là xử nữ.
Đối với chuyện này hắn sẽ nghĩ thế nào, cô cũng không rõ, bởi nhìn bề ngoài hình như không có để ý. Nhưng trên đời này, đâu có nam nhân nào không để ý chuyện đó, chỉ là hắn chọn cách cùng chấp nhận cả cái tốt và xấu của cô, hơn nữa dùng hành động để thể hiện sự mê luyến với cơ thể cô.
Có lẽ, sự mê hoặc của hắn cũng có mục đích. Hắn dây dưa nhiều lần như vậy là muốn khiến cô có thai.
Đúng, cô rất hiểu, đây là hắn muốn dùng con cái để trói buộc quan hệ giữa bọn họ, khiến cô không cách nào vạch rõ được ranh giới với hắn.
Bởi vì bọn họ đều hiểu, nam nữ hoan hỉ trên đời này đó là trò chơi người lớn, một khi tình cảm không hợp, có thể rời bỏ mà không có thứ gì phải lo lắng. Nhưng khi đã có con, đó là sợi dây trói buộc hai người lại một chỗ. Đứa trẻ trong hôn nhân có tác dụng quan trọng níu giữ quan hệ vợ chồng.
Lại sinh một đứa là chuyện mà cô chưa từng nghĩ đến trong suốt 6 năm nay.
Cô vẫn luôn cảm thấy, cuộc đời của cô chỉ cần sống nương tựa vào con gái Vãn Vãn là đủ.
Không ngờ rằng, cuộc đời lại có nhiều biến đổi như vậy, sau 6 năm, cô lại cùng một người đàn ông khác dây dưa không rõ. Thậm chí còn đối mặt với tình cảnh lại mang thai.
Giây phút này cô thất thần để mặc hắn tiến vào.
Đến lúc cô cảm nhận được muốn cự tuyệt thì đã không kịp.
Giữa lúc hòa vào nhau, cô bám lấy cổ hắn, tùy ý để sắc dục lên xuống, hỗn loạn nghĩ: Lúc nào sẽ nói chuyện đó với hắn...
Có lẽ đến lúc hắn biết được thì có thể sẽ không còn yêu cô nữa, rồi sau đó lại muốn lấy được con của cô.
Chẳng biết vì sao, chỉ cần nghĩ như vậy, cô lại sợ đó sẽ là sự thật.
Có lẽ hắn có thể chấp nhận chuyện cô đã từng qua đêm với người đàn ông khác, nhưng sự tồn tại của con gái cô, nó là điều không thể...
Đông gia là danh gia vọng tộc, Đông Đình Phong lại là người đàn ông tài giỏi như vậy, làm sao hắn có thể cam tâm tình nguyện làm cha dượng...
Cho nên, cuối cùng thì quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là trò chơi giữa những người lớn với nhau.
Một lúc sau, hắn cảm thấy cô không tập trung liền không hài lòng, hắn cố gắng gây sự chú ý cho cô:
"Chuyên tâm một chút!"
Hắn cắn nhẹ vào tai cô.
Nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi lấm tấm, hắn đem cô vào nhà tắm lại hành hạ thêm lần nữa.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, dưới làn nước bập bềnh sinh xuân sắc, cô vô lực dựa và hắn, cơ thể giống như vẫn còn chút dư vị mà run lên, tinh thần có chút hoảng hốt, cảm thấy hành vi của chính mình quá bừa bãi.
"Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?"
Hắn đỡ lấy cằm cô, suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên.
"Không có!"
"Làm em bị đau sao?"
Hắn nhẹ nhàng vén tóc cô lên.
Cô vừa nãy vẫn luôn cau mày, hiện tại cũng nhíu chặt lại.
"Không có!"
Cô nhỏ giọng nói, muốn trở về phòng.
Nhưng hắn không cho, mỉm cười kéo sát cô lại, một nụ hôn lên làn da trắng nõn dính đầy bọt nước đó, rồi lại một lần không kìm chế được...
Lại quay về trên giường!
Hắn đã rời giường, quần áo chỉnh tề, còn cô vẫn trần trụi cuốn mình trong chăn không muốn cử động, cô cắn răng trừng mắt nhìn hắn, tay xoa nhẹ xuống bụng, trong lòng không cam, hết lần này đến lần khác để hắn ăn, thật bực mà!
Không được, cô phải nghĩ cách trị hắn, nếu cứ tiếp tục thì thật sự sẽ có thai.
"Dậy thôi! Bây giờ đã 9 giờ 30 rồi!"
Vượt quá nửa tiếng so với dự định của hắn, điều này lại lần nữa chứng minh, phàm chuyện gì liên quan đến người phụ nữ này, kế hoạch của hắn đều nằm ngoài ý muốn.
Nhưng sự ngoài ý ngày hôm nay khiến hắn rất thích.
"Anh chọn quần áo cho em rồi đi ăn. Anh có thể nghe thấy bụng em đang kêu."
Hắn ngồi trên giường mỉm cười.
Cô dùng gối chọi hắn: Đau chết đi được, không muốn động đậy, tất cả là do anh đó Đông Đình Phong.
Hắn đỡ được ôm lấy:
"Em cũng có thể chọn cách ngủ tiếp. Nhưng anh nghĩ, tiểu thư Ninh, thân là đội trưởng đội Liệp Phong, chuyện cỏn con này có thể làm khó em sao! Cho nên, không được ngủ, dậy đi... Một lát nữa Kiều Sâm sẽ đến. An Na cũng sẽ đến. Anh nghĩ, em phải tham dự một chút, đỡ để trong lòn sinh vướng mặc, không sau này lại không có thiện cảm với anh."
Hắn tin, ấn tượng của cô về hắn đã thay đổi. Hiện tại, mặc dù cô vẫn chưa thừa nhận là thích, nhưng sau này, cô sẽ phải nói ra.
"Ai có thiện cảm với anh..."
Ninh Mẫn tức giận, tốn hơi thừa sức, người này đột nhiên lại đè xuống, dọa cô phải lập tức ngậm miệng, nhưng hắn lại cười cắn lấy môi cô:
"Em cũng biết miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo sao?"
Cô rất muốn cắn hắn mấy cái, nhưng cuối cùng không cắn, sợ rằng lại bị hắn làm loạn. Người này điên thật rồi, hoàn toàn không để ý đến thời gian.
Cô buồn bực một chút mới hỏi một câu:
"Kiều Sâm tới làm gì?"
Hắn nháy mắt một cái, nụ cười mang ý xấu xa:
"Có một tiểu yêu say khướt đã nói với Phó viện trưởng Kiều rằng cô ấy không phải Hàn Tịnh, vì vậy Phó viện trưởng Kiều rất kinh ngạc. Hôm nay, chúng ta phải giải thích rõ cho cậu ấy về vấn đề thân phận... Em nói, chuyện này em có nên tham gia không?"
Ninh Mẫn đổ mổ hôi:
"..."
Chết mết, xem ra sau này không thể tùy tiện uống rượu, rượu tuyệt đối có thể hỏng chuyện hại mình!
"À, đúng rồi, anh nhắc Kiều Sâm, lát nữa mang dùm tôi điện thoại, hôm đó tôi để trong túi. Có lẽ có tác dụng..."
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt sáng lên, chỉ chỉ vào môi hắn, cử chỉ có vẻ giống hôn.
Cảm xúc này khiến tim Đông Đình Phong ngứa ngáy khó chịu, rất muốn cắn ngón tay gây rối đó.
Cô vội vàng trốn, tức giận kéo lấy tai hắn:
"Tôi nghiêm túc! Lúc trước tôi không có cơ hội nói với anh, hôm đó tôi có linh cảm không tốt nên đã đặt camera trong phòng bệnh giám sát đặc biệt..."
Nói xong, hắn lại hung hăng hôn lấy cô.
"Quá tốt. Quay về nhất định sẽ thưởng cho em!"
Nữ nhân này toàn mang đến những niềm vui không ngờ trước được.
Ninh Mẫn không nói gì, phần thưởng của hắn không chừng là chiếm tiện nghi của cô.
Lúc xuống nhà đã gần 10 giờ, Đông Lục Phúc đang đọc báo trong phòng khách, còn Hà Cúc Hoa đang pha trà, rồi tự mình bưng lên cho bố chồng, sắc mặt rất bình tĩnh.
Hai người cùng lúc xuất hiện trước mặt họ, bất luận là Đông Lục Phúc hay Hà Cúc Hoa đều chú ý: Hai người, Đông Đình Phong đi trước, Ninh Mẫn phía sau, thì thầm to nhỏ, liếc mắt đưa tình, dáng vẻ rất hòa hợp.
Cảnh tưởng như vậy trong suốt 6 năm nay họ chưa từng thấy!
"Ông nội, mẹ, chào buổi sáng!"
Đông Đình Phong chào hỏi.
"Ông nội, mẹ..."
Ninh Mẫn cũng cứng nhắc gọi một tiếng.
"Ừ, ông và mẹ cháu ăn rồi, các cháu lại ăn đi! Cẩn Chi này, đầu bếp ở đây quả thật không tồi!"
Đông Lục Phúc uống trà nói: "Tìm ở đâu vậy? Món Trung Quốc khiến ông muốn trở lại ngày tháng cùng bà nội cháu đến Trung Quốc... Rất tuyệt!"
"Ông, nếu ông thích cháu bảo đầu bếp đến nhà tổ làm cho ông ăn..."
Hắn biết ông nội hắn rất thích món ăn Trung.
"Vậy không cần. Thỉnh thoảng nếm thử... Ngày nào cũng ăn sẽ càng nhớ bà nội cháu!!!"
Ông nghẹn ngào, đặt chén trà xuống nói:
"Cả đời con người có rất nhiều thứ rồi sẽ từ từ nghĩ ra, có thể trở về kí ức, nhưng không thể trầm mê, nếu trầm mê, ngày đó sẽ không thể vượt qua được.
Cái gì đã mất đi thì cứ để nó đi, người sống vẫn phải sống tiếp. Lúc nên nhớ thì nhớ. Không thể cố chấp.
Cúc Hoa à, con đó, quá cố chấp. Diệu Hoa đã mất 20 năm, con vẫn cứ hoài niệm về toàn bộ thời thanh xuân đó, tình cảm này khiến lão già như ta cũng cảm động. Diệu Hoa có được người vợ như vậy, còn gì mà mong ước. Nhưng con lại bạc đãi chính mình, bây giờ con cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nên thực hiện những dự định của mình. Đường Bân đó cũng không tệ..."
Hóa ra ông nội nhắc đến đầu bếp chỉ là muốn khuyên nhủ...
"Ba, con cuối cùng cũng không tin tưởng Diệu Hoa. 6 năm trước, lúc con biết anh ấy có con riêng bên ngoài, tình cảm của con đối với anh ấy đã thay đổi. Nếu không, con... con cũng không thể thầm đồng ý với Đường Bân. Ba, đến bây giờ, con mới biết, lỗi lầm của con quá lớn."
Vừa nghe thấy thanh âm khàn khàn của Hà Cúc Hoa, Đông Đình Phong liền hiểu được, tối qua có lẽ bà đã khóc rất nhiều, đau lòng cũng nhiều. Hắn yên lặng một chút, cũng khuyên nhủ mấy câu:
"Mẹ, mẹ không sai. Chính xác là sau khi kết hôn ba đã làm chuyện có lỗi với mẹ, ba cũng có một đứa con riêng khiến ông hối hận, sau đó, kết hôn rồi yêu mẹ, và muốn chấm đứt với Thường Hoan cũng là sự thật. Bây giờ, ba đã qua đời 20 năm, mẹ tái giá nhưng cũng không cách nào xóa sạch được tình cảm mẹ dành cho ba. Từ phản ứng của mẹ đối với Thường Hoan có thể thấy, mẹ vẫn yêu ba. Nhưng ba đã không còn, chúng ta cũng không cách nào có thể thay đổi sự thật, mẹ, tình cảm giữa mẹ và ba không còn gì để trách. Trên đời này, bất luận là về luật pháp hay về đạo đức, đều không quy định cả đời một người phải chung thủy với một người."
Đông Đình Phong dùng ngữ điệu bình tĩnh để nói cách nhìn nhận về tình yêu của hắn, sau đó dắt Ninh Mẫn vào bếp.
Lúc ăn cơm, Ninh Mẫn rất yên lặng, thỉnh thoảng lại thất thần.
Đông Đình Phong liếc nhìn cô:
"Lẽ nào thật sự anh khiến em mệt?"
Hắn nhéo mũi cô một cái, kéo cô trở lại thực tại.
"Thể lực của tôi không kém như vậy đâu."
Cô trợn mắt nhìn hắn.
"Ừ, vậy sau này rảnh rỗi, chúng ta có thể so tài một ngày xem sao! Xem xem ai là người đầu tiên không thể động đậy..."
Hắn nghiêm túc nói.
Ninh Mẫn thiếu chút nữa sặc, cố đè nén thanh âm nói:
"Một ngày? Anh muốn đạn hết người chết sao?"
Đông Đình Phong mỉm cười, khóe môi cong cong lại gần, ghé vào tai cô thì thầm:
"Ha, Đông phu nhân, em nghĩ đi đâu rồi?"
"..."
"Anh nói là so tài về khả năng chiến đấu... Nghe nói Đội trưởng Ninh có kĩ thuật đánh nhau không chê vào đâu... Có cơ hội, nhất định phải lĩnh giáo..."
Đáng ghét, đám trêu cô.
Cô nghiến răng, muốn tát hắn.
Hắn cúi đầu cười, né được, vui vẻ cầm lấy nửa cái bánh bao cô đang ăn dở.
"Này, đó là của tôi mà!"
Cô trợn mắt nhìn nói.
"Của em đều là của anh, làm sao có thể nói bánh bao này là của em..."
Đây là lí luận gì không biết?
"Tôi đã cắn một nửa, thịt cũng ăn rồi... Còn nữa, không phải anh thích sạch sẽ sao?"
"Em ngoại lệ!"
Hắn ăn rất ngon, còn ghé sát lại gần nói:
"Canh rất nhiều thịt, rất ngon, có muốn ăn chút không?"
"Này, có phải anh lại giở trò xấu xa gì không?"
Đông Đình Phong như vậy thật khiến cô hận không nhai được, lại có chút khó tránh né.
Thật là bắt nạt cô bị nghiện mà!
Nhưng đồng thời, cô cũng rõ, loại ức hiếp này là cách yêu thương riêng của hắn, bởi vì ánh mắt hắn rất nhẹ nhàng, hắn đang hưởng thụ sự thân thiết cùng với trêu đùa này.
Loại ấm áp đó có lẽ trong tương lai cô sẽ phải đối mặt, thực sự, mùi vị không tệ, thậm chí cô không có bài xích, ngược lại còn có chút mong đời.
Hắn nói, cuộc đời mỗi người không có bất cứ văn bản nào có thể định nghĩa được yêu một người là thế nào, ngẫm lại cũng đúng.
Ví dụ như cô, cố gắng quên đi một người, sau đó rồi tư từ yêu một người khác.
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn còn rất lớn, ví dụ như vấn đề con cái...
Tương lai có thể gặt hái kết quả hay không, ai biết được?
"Tiểu Trần, có chuyện gì?"
"Boss, Kiều Sâm và An gia đã đến, xe của Đông nhị thiếu cũng ở bên ngoài..."
Đúng lúc Trần Tụy đi đến, nhìn thấy bọn họ đang liếc mắt đưa tình mà ngẩn người, vốn là muốn lánh đi, nhưng lại bị Boss cười khanh khách gọi lại.
Hôm nay tâm tình Boss đặc biệt tốt.
Anh ta liếc nhìn về phía cô gái xinh đẹp người bên cạnh, người này có chút xấu hổ, cúi đầu ăn bánh bao mà nghĩ tâm trạng Boss vui vẻ chắc vì cô gái này. Quan hệ của hai người càng lúc càng hòa hợp.
Xem ra, vị trí Đông phu nhân sẽ như đám báo giới đoán, sớm phải đổi chủ, chỉ là, người ngồi lên nó không phải tiểu thư An Na mà là vị ngồi trước mặt này.
"Ừ, vậy bảo bọn họ đến Noãn Các ngồi, đợi chút, ta sẽ đến."
"Dạ!"
Trần Tụy rời đi, lúc ra phòng khách, thiếu chút nữa kêu lên vì đụng phải Đông Lôi đang đi vào. Anh ta thiếu chút nữa đá bay cô. Cũng may tay chân anh ta nhanh nhẹ, vội vàng đỡ lấy cô.
Đông Lôi nói một tiếng cảm ơn, rồi lại đi vào trong.
Trần Tụy nhìn mới phát hiện: Nha đầu này so với năm trước xinh hơn thì phải...
Nhớ lúc đầu anh ta mới quen cô, cô vẫn là một cô nhóc vắt mũi chưa sạch, hiện giờ đã là một cô gái xinh đẹp rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đây không phải chứng minh, anh ta đã già rồi sao?
Hình như anh ta hơn cô 10 tuổi, nhưng vấn đề là vẫn chưa lấy vợ...
Tại sao cô lại khiến anh ta có cảm giác mình đã già như vậy?
Cảm giác này đến thật kì lạ.
"Anh hai, mẹ sao rồi?"
Đông Lôi không để ý đến biểu cảm của Trần Tụy, vừa đi vào vừa gọi ầm lên, sau đó lại im lặng. Cô nhìn thấy mẹ đang ngồi bên đó, ông nội cũng ở đây, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc sau tim cô lại đập nhanh, bởi vì ngoài cửa cô nhìn thấy xe cảnh sát, bọn họ muốn đến bắt mẹ đi sao?
Lúc này, Đông Đình Phong từ bếp đi ra, Ninh Mẫn cũng đi theo sau:
"Chúng ta cùng đến Noãn Các ngồi nói chuyện... Lôi Lôi, em cũng đến, vậy cùng đi thôi..."
"Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Em vừa nhìn thấy Kiều Sâm và Thôi Tán, còn cả An gia và Mike nữa?"
Đông Đình Phong không trả lời, đi tới phía Hà Cúc Hoa, giơ tay ra đỡ:
"Mẹ, con biết mẹ vẫn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, không có chuyện gì có thể khiến mẹ lung lay. Con cũng biết chuyện này đối với mẹ mà nói quá tàn nhẫn.
Vốn là con muốn để mẹ tiếp nhận từ từ. Nhưng sự việc đã xảy ra...
Mẹ, chúng ta phải đối mặt...
Mặc kể là thế nào, trong mắt con, mẹ vẫn là mẹ của con. Công ơn dưỡng dục, tình yêu mẹ dành cho con, con không thể nào báo đáp hết, cho nên, để mẹ nhận lại anh ta, để mẹ biết sự thật, con cảm thấy là điều tất nhiên. Mặc dù hiện tại nó xảy ra không đúng lúc, nhưng không phải không có cơ hội."
Đông Lôi nghiêng đầu nghe nhưng không hiểu.
Hơn nữa, sắc mặt của mẹ rất tệ, là sao vậy?
***
Trong phòng khách Noãn Các rất ấm, trà đã được bưng lên, Thôi Tán, Kiều Sâm, vợ chồng An gia và An Na, còn có Mike đã có mặt, Kiều Sâm đang nói chuyện với An Đức.
Ngoại trừ mấy người này, còn có ba vị khách không mời mà đến: Hàn Thuần, Hàn Lộ, và cả Triệu Bình Phương.
Cửa mở, An Na nhìn thấy Đông Đình Phong đang đỡ Hà Cúc Hoa, Đông Lôi đỡ Đông Lục Phúc đi vào, Hàn Tịnh đi phía sau, trông cô rất xinh đẹp.
An Na vẫn biết Hàn Tịnh rất đẹp, chỉ là cô thích giấu, hôm nay cô đem toàn bộ vẻ đẹp đó phô ra, khiến người khác hoảng loạn.
Vợ chồng An Đức cũng nhìn thấy, hai ngày không gặp, cô gái này hình như đẹp hơn nhiều.
Chu Huệ nhìn thấy Đông Đình Phong mời ông nội và Hà Cúc Hoa ngồi xuống, có thể thấy hắn đối với chuyện của Tiểu An vẫn rất xem trọng.
Chỉ là bà ta không hiểu, Kiều Sâm và Thôi Tán cũng xuất hiện ở đây là có ý gì?
Bà ta và chồng liếc nhìn nhau, An Đức nhún vai tỏ ý không hiểu.
Lúc họ thấy Đông Lục Phúc, rất khách khí hỏi han vài câu, Kiều Sâm cũng gọi một tiếng "ông", hôn ước của Kiều gia và Đông gia đã chính thức tuyên bố hủy bỏ.
Đông Lôi ư, nhìn thấy Kiều Sâm, cũng không như trước nữa, rất bình tĩnh.
Kiều Sâm cũng không để ý.
Về phần Thôi Tán, anh ta vẫn ngồi ở góc lạnh lùng quan sát tất cả, suy đoán tâm cơ của Đông Đình Phong, rồi lại nhìn Hàn Tịnh cau mày. Đông Đình Phong và Hàn Tịnh liếc mắt đưa tình thực sự khiến anh ta khó chịu.
Về phần Hàn Thuần, về lý mà nói cậu ta nên nằm viện dưỡng bệnh, nhưng cậu ta lại ngồi xe đẩy đến đây.
Sau khi đi vào Ninh Mẫn liếc nhìn cậu ta một cái, cái nhìn này hình như chọc phải cậu ta, cậu ta đột nhiên đẩy Hàn Lộ ra, hai tay đỡ thành ghế, lao về phía cô, quát lên:
"Cô là ai? Tại sao lại giả mạo Hàn Tịnh? Cô căn bản không phải chị tôi. Chị tôi đâu? Các người giấu chị tôi ở đâu? Đông Đình Phong, rốt cuộc anh đã làm gì chị tôi?"
Ánh mắt đó như sói dữ, tiếng nói rống lên khiến mọi người sợ hãi.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |