Dẫn xà xuất động
← Ch.112 | Ch.114 → |
Cô hoảng sợ nhìn về phía Tư Đằng trong nháy mắt, lại phát hiện, Tư Đằng cũng đang hoảng sợ nhìn mình.
Cái gọi là trang mạng "Đại Hoa lưới ", cũng không phải là trang vô danh ngược lại, nó là một trong bốn trang web tống hợp, vì vậy phàm là tin tức xuất hiện ở đó đều là có quyền uy.
Nhìn bản tin này còn là dính đến chuyện quân đội, lại dám đường hoàng công khai báo cáo như vậy, mặc dù nhân vật chính có chút bị cố ý mơ hồ hóa, nhưng người biết chỉ liếc một cái cũng biết chính là nói Kiều Âu.
Muốn giữ được người mới vừa bị tạm giam nhưng bây giờ nói Kiều Âu tìm người làm giả chứng cứ, rất rõ ràng đây chính là đánh Kiều Âu một bạt tai.
Tư Đằng đau lòng nhìn đáy mắt Ngũ Hoạ Nhu ngân ngấn nước mắt, tiến lên ôm cô vào trong ngực. Tiếng nghẹn ngào mặc dù rất nhỏ nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Kiều Âu rồi.
Kiều Âu nheo lại tầm mắt vừa nhìn có chút khó chịu: "Thế nào?"
Nghe Kiều Âu hỏi, Ngũ Hoạ Nhu chỉ lo ở trong ngực Tư Đằng mà khóc, còn Tư Đằng cũng chỉ cố trấn an cô, trong lúc nhất thời ai cũng không có mở miệng.
Kiều Âu vừa nhìn còn tưởng rằng là Tư Đằng khi dễ Ngũ Hoạ Nhu, vì vậy sưng mặt lên trách mắng: "Tư Đằng, cậu là một đấng mày râu, đừng không có tiền đồ như vậy, khi dễ một tiểu cô nương, nhường cô ấy một chút thì cậu sẽ chết à?"
Tư Đằng không nói lời nào, nhìn Kiều Âu một chút, trong ánh mắt có ẩn nhẫn, không biết mở miệng thế nào.
Dựa vào sự ăn ý từ nhỏ lớn lên, từ trong ánh mắt của Tư Đằng thì lập tức Kiều Âu đã nhận ra khác thường, trong nháy mắt nhíu mày, vén chăn từ trên giường nhảy xuống: "Thế nào?"
Tư Đằng tròng mắt liếc về hướng hai chiếc laptop vẫn chưa đóng, Kiều Âu hiểu ý đi tới, vừa nhìn, toàn thân ngẩn ra, lập tức nhảy tới đem mặt cũng tới gần.
Chờ Kiều Âu đọc kỹ tin tức ba lần, siết chặt quả đấm hung hăng đập một quyền vào trên bàn, đem Lam Thiên Tình đang ngủ say cũng chấn tỉnh.
Lam Thiên Tình mở mắt vừa nhìn, rất nhanh phát giác chuyện không thích hợp, dụi mắt, phản ứng khó chịu nôn nghén đã tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy xung quanh giờ phút này, giống như đưa đám, lại nhìn thấy Ngũ Hoạ Nhu vùi ở trong ngực Tư Đằng khóc, cô cũng xuống giường, chậm rãi đến gần Kiều u.
Khi ánh mắt Lam Thiên Tình kịp nhìn đến hình ảnh trong máy vi tính thì cũng rất kinh hãi!
Này, làm sao có thể?!
Lam Thiên Tình lập tức bắt được cánh tay Kiều u, sau đó cau mày không hiểu nói: "Ông xã, nhà báo này có phải điên rồi hay không? Làm sao Cục Giám Sát Internet sẽ cho phép xuất hiện một tin tức công khai khiêu khích pháp quy quân sự như vậy? Ông xã, có muốn đến chỗ ba thăm dò, nguồn gốc tin tức này xuất hiện từ đâu? là chuyện gì xảy ra?, thuận tiện phong tỏa tin tức này?"
Kiều Âu thở dài, đưa ngón tay chỉ một tin khác ở trên màn ảnh: "Một nữ binh trường quân đội, lính đặc biệt bộ đội vượt quá phòng vệ đánh chết dân công, Hào Môn quân không tiếc tất cả cấu kết tạo ngụy chứng cứ cứu người tình", sau đó chậm rãi nói: "Loại tin tức này dám nói anh cấu kết với Ngũ Hoạ Nhu, loại nước dơ như vậy cũng dám dội, người ta đến có chuẩn bị."
Thật ra thì từ mới bắt đầu Kiều Âu cũng biết là một bẫy rập, từ khi Ngũ Hoạ Nhu bị ba người dân công thành công chặn lại, mấy người bọn hắn cũng đã rơi vào trong bẫy.
Ngũ Hoạ Nhu không thể nào để cho người khác xâm phạm mình, tất nhiên sẽ động thủ, Tư Đằng không thể nào để cho Ngũ Hoạ Nhu bị khi phụ, bị mang đi, động thủ cũng là tất nhiên, mà Kiều Âu không thể nào trơ mắt nhìn hai người bọn họ xảy ra chuyện ngồi yên không để ý đến, cứu vớt họ càng thêm tất nhiên, nếu như anh cứu Tư Đằng ra, rồi vì mặt mũi của Tư Đằng và Lam Thiên Tình tất nhiên cũng sẽ cứu Ngũ Hoạ Nhu.
Như vậy cũng là một biến hình thực vật liệm (chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), một cái lồng một cái, cuối cùng hủy diệt Kiều u, nói cách khác, người kia buộc Kiều Âu đi làm ngụy chứng cho Ngũ Hoạ Nhu, sau đó ôm cây đợi thỏ chờ đợi Kiều Âu từng bước một nhảy vào bẫy đã giăng sẵn.
Người có thể làm được loại chuyện này, không cần phải nói, dĩ nhiên là quyền cao chức trọng, ít nhất cũng là dám đối đầu cùng Kiều u. Tiếp theo, chính là người này quá quen thuộc với bốn người bọn họ, lại còn biết tình cảm của Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đã chặt chẽ không rời, còn biết Lam Thiên Tình sẽ không bỏ qua chuyện Ngũ Hoạ Nhu.
Kiều Âu rất rõ ràng, từ khi bắt đầu xảy ra chuyện, anh liền không có lựa chọn nào khác.
Nếu như vì tự vệ mà Kiều Âu mặc kệ Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu, đừng nói chính anh sẽ xem thường mình, mà Lam Thiên Tình cũng sẽ khi dễ anh, cuối cùng anh cũng sẽ bị chê cười bởi vì không bảo vệ nổi phụ tá đắc lực của mình.
Kiều Âu chú ý suy nghĩ thật kĩ, ánh mắt chợt liếc thấy Lam Thiên Tình, ngay lập tức tiến lên ôm ngang lấy người cô, vừa đi về giường vừa không nhịn được trách cứ: "Em xem, mình cũng không chú ý chăm sóc mình, ngã bệnh thì làm thế nào?"
Giờ phút này Lam Thiên Tình nào có tâm tình lo lắng cho mình, nhìn thấy ánh mắt tịch mịch của Kiều Âu khiến cô rất đau lòng.
Cho tới nay, đối với cô người đàn ông này giống như là nhân vật thần thoại, anh kiêu căng, lúc lại dịu dàng chỉ biết đến cô, vậy mà khi cô đơn lo lắng vẫn không quên quan tâm cô.
"Ông xã, cái trang web kia ~"
Lời còn chưa nói hết, Kiều Âu chợt cúi người xuống hôn cô, ngăn chận lời cô muốn nói.
Rất nhanh buông Lam Thiên Tình ra, Kiều Âu cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt khó nén được mệt mỏi.
"Đứa ngốc, em chỉ cần phụ trách an thai cho tốt, loại chuyện như vậy cứ giao cho người đàn ông giải quyết."
Nói xong, gọi Ngũ Hoạ Nhu dặn dò ở cùng với Lam Thiên Tình, sau đó chính mình và Tư Đằng cứ như vậy đi ra cửa.
Bóng đêm loang lổ, Lam Thiên Tình chỉ biết nhìn hai người rời đi, nhưng cái gì cũng không giúp được. Ngũ Hoạ Nhu nằm trong chăn run sợ nói: "Tình Tình, bọn họ muốn bắt mình không thả? Nếu quả như thật bị người tố giác, trong quá trình phúc thẩm phát hiện bệnh án ghi chép là giả thì làm thế nào? Mình sẽ ngồi tù ư?"
Lam Thiên Tình thở dài, cô biết, những người không phải là nắm Ngũ Hoạ Nhu không thả, rõ ràng chính là nắm Kiều Âu không thả a! Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng đều chỉ là mồi câu dẫn Kiều u.
Nhưng vẫn là an ủi Ngũ Họa Nhu: "Yên tâm đi, chuyện này Kiều Âu nhất định sẽ làm xong, nếu anh ấy nói sẽ làm được thì liền nhất định sẽ làm được."
Bên này nói xong, bên kia tay Lam Thiên Tình cũng đã lặng lẽ sờ lên bụng của mình, cô biết ba của đứa bé nhất định sẽ không có việc gì.
****
Bởi vì bận rộn suốt đêm, Kiều Âu tìm người trực tiếp phong tỏa trang web kia, lại nói, có chút bá đạo, cũng có chút làm người khác chú ý, dù sao 1 giây trước người ta mới vừa phát đăng một bài viết ở trang đầu liên quan đến một quân thiếu Hào Môn nhưng một giây kế tiếp, Kiều Âu liền dẫn người dẹp luôn trang web.
Đây không phải là để người mượn cớ rồi sao? Nhưng Kiều Âu không thèm để ý, còn rất vui vẻ.
Trong một đêm, địa chỉ trang web kia biến thành trống không, cũng không tìm thấy, đến sáng sớm ngày thứ hai đi làm nhân viên trang web chạy tới lầu làm việc mới phát hiện cả phòng làm việc hỗn độn, tất cả đều bị đập rồi không nói, trên vách tường còn bị người phun mực nước, bọn họ đi một bước nữa, lại phát hiện, cửa kiếng đã bị dán niêm phong và dòng thông báo "Xin chớ đến gần".
Bận rộn cả đêm, Kiều Âu và Tư Đằng đều mệt muốn chết rồi, hai người bọn họ nằm ở trong xe ngã đầu nằm ngủ, một giấc ngủ đến buổi trưa mới tỉnh lại, lúc này mới nhớ tới có hai việc chánh sự chưa làm.
Một là chăm sóc Kiều Lộ, một là cuộc hẹn với Mộ Tử Tiêu.
Hai người giương hai cặp mắt gấu mèo 0. 0 sửng sốt một hồi lâu, trước đó Kiều Âu đã lấy được số điện thoại của Mộ Tử Tiêu trong di động của Kiều Lộ, sau đó dùng điện thoại của mình gọi cho Mộ Tử Tiêu.
Mộ Tử Tiêu cũng không kiểu cách, Kiều Âu không hề đề cập tới chuyện em gái, chỉ nói là mình và Tình Tình muốn hẹn cậu đi ăn bữa trưa, có chút chuyện riêng của Tình Tình cần Mộ Tử Tiêu giúp một tay.
Mộ Tử Tiêu nghe nói là chuyện của Lam Thiên Tình liền gật đầu đồng ý, nhưng lại nói buổi trưa cậu không rảnh nên hẹn sang buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Hai bên trao đổi và quyết định, buổi tối cùng nhau ăn cơm!
Cứ như vậy, Tư Đằng lái xe đến bệnh viện, Kiều Âu ngồi ở trong xe gọi điện thoại báo cho Lam Thiên Tình biết chuyện buổi tối hẹn Mộ Tử Tiêu ăn cơm. Tất cả mọi chuyện, giống như đều đâu vào đấy.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, không nhịn được Tư Đằng hỏi một câu: "Kiều Thiếu xác định như vậy có hữu dụng không?"
Kiều Âu lười biếng dựa trên ghế sau, cười thiên chân hồn nhiên: "Cái này gọi là dẫn quân nhập úng. Hai ngày nay, chú ý kỹ chút!"
"Vâng." Tư Đằng đáp một tiếng, toàn lực đi vào bệnh viện.
Vốn là, khi một nhóm lớn thuộc hạ của tư Đằng vào đập phá, Tư Đằng còn tưởng rằng Kiều Âu là thật tức giận, đơn thuần muốn phát tiết, nhân viên làm thêm giờ bên trong bị dọa sợ gọi điện thoại cho Tổng biên tập trang web mà ông ta cũng vội vã chạy đến, Kiều Âu chỉ đánh ông ta mấy cái, còn trực tiếp đánh ở vị trí nổi bật trên mặt, cuối cùn cư nhiên thả lão kia đi, anh mới biết Kiều Âu có chủ ý gì.
Kiều Âu là muốn đổi bị động làm chủ động, thả dây dài câu cá lớn, hơn nữa dụ địch xuất hiện, làm đối phương tức giận mà hành động.
Chỉ có đối phương lộ đầu ra, biết rõ đối phương là ai, mới có thể biết người biết ta, bách chiến bách thắng a!
Nhưng là chỉ sợ đối phương là người gian xảo không chịu lộ ra dấu vết!
Tư Đằng điều chỉnh kính chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Âu dương dương tự đắc hơi híp mắt lại nhắn tin với Lam Thiên Tình, nghĩ thầm, chủ tử nhà mình luôn luôn cao hơn mình nhìn xa trông rộng, nhìn thấy dáng vẻ này rất dễ nhận thấy chuyện này đã nắm chắc phần thắng.
Kiều Âu dọc đường đi đã mua cho Kiều Lộ và Lam Thiên Tình mỗi người một ít đồ bổ ngẫu, sau đó mang ngay đến bệnh viện cho em gái. Giống như hôm qua, cùng với Kiều Lộ và Tư Đằng cùng xem phim truyền hình, nói chuyện cười, trêu chọc cô vui vẻ.
Đến bốn giờ rưỡi chiều, điện thoại Kiều Âu vang lên. Anh tự nhiên nhớ, hôm nay là ngày có kết quả xét nghiệm DNA của mình và em gái, cho nên khi lãnh đạo bệnh viện trực tiếp gọi điện thoại tới liền nhận.
"A lô, tôi là Kiều Âu đây."
Đối phương nghe vậy, ngay sau đó kính cẩn lễ phép nói: "Kiều Thiếu, lần trước ngài để cho tôi làm xét nghiệm DNA, có kết quả rồi."
← Ch. 112 | Ch. 114 → |