Vay nóng Tima

Truyện:Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp - Chương 114

Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp
Trọn bộ 124 chương
Chương 114
Bữa tiệc
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Lazada


Đối phương nghe vậy, ngay sau đó kính cẩn lễ phép nói: "Kiều Thiếu, lần trước ngài để cho tôi làm xét nghiệm DNA, có kết quả rồi."

Kiều Âu có chút hoảng hốt, thấp thỏm đáp một tiếng: "Ừ."

"Kiều Thiếu, hai phần DNA này khác biệt rất lớn, cũng không tồn tại quan hệ họ hàng gần trong vòng bốn đời"

Bác sĩ trực tiếp giải thích rõ kết quả xét nghiệm DNA, nhưng hình như Kiều Âu rất bối rối, trong nháy mắt đại não roi vào trạng thái trống không.

Mặc dù khi em gái nằm viện, khi thử máu bác sĩ cũng đã nói bọn họ không thể là anh em mà Kiều Âu cũng có chuẩn bị tâm lý mới đi làm xét nghiệm DNA, không ngờ khi nghe kết quả trong lòng vẫn bối rối hoang vu.

"Kiều Thiếu, còn có gì phân phó không?"

Kiều Âu nghe vậy, thu lại suy nghĩ, nhéo lông mày, lạnh nhạt nói: "Không có."

Cúp điện thoại xong, tim của anh run rẩy.

Tư Đằng nhìn bộ dáng này của Kiều u, cũng đã biết chuyện gì xảy ra; chậm rãi đi tới bên cạnh Kiều u, không hề nói gì, đáng tiếc mình không phải là Lam Thiên Tình để có thể ôm Kiều Âu mà an ủi.

Liếc một cái trên giường bệnh Kiều Lộ, Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt.

Kết quả này rất rõ ràng, hoặc là Cung Bách Hợp bắt cóc Kiều Lộ để Kiều Lộ giả mạo thiên kim đại tiểu thư, hoặc là Kiều Âu chính là giả mạo quân Thiếu Hào Môn

Vô luận thế nào đều đủ để khiến Kiều Âu đau lòng đến hít thở không thông.

Một mình sững sờ hóa đá thật lâu, Kiều Lộ chợt mở miệng nói chuyện: "Anh, anh làm sao vậy?"

Kiều Âu ngước mắt, nhìn ánh mắt vô tội và lo lắng của em gái tròng mắt, trái tim ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Người em gái mình thương yêu nhiều năm như vậy đến cuối cùng phát hiện không phải ruột thịt, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Cổ họng có chút khô đắng, mang theo giọng mũi nói: "Ừ, anh có chút việc cần giải quyết. Lộ Lộ ngoan, nghe lời ngủ ngon, ngày mai anh trở lại thăm em"

Anh biết coi như không phải ruột thịt thì cũng có tình cảm nhưng không thể không đau lòng.

Vừa nghĩ tới Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp ở riêng nhiều năm, Kiều Âu thở dài, chẳng lẽ mẹ của mình thật sự đã phản bội ba sao?

Nếu như là vậy, thì Kiều Âu thà bị không còn cái gì!

Trở về Nhà họ Đoàn đón Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đi gặp Mộ Tử Tiêu. Trên đường, Kiều Âu ngồi ở bên cửa xe lên, an tĩnh nhìn phía ngoài xa, đột nhiên cảm thấy thành phố mà mình sinh trưởng hơn hai mươi năm trở nên thật xa lạ.

Kiều Âu đỏ vành mắt không nói gì, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh, có hai anh em cùng nhau vui chơi lúc nhỏ, có anh dựa vào thân phận đại thiếu của Nhà họ Kiều mà hoành hành ngang ngược ở trường học, có hình ảnh Kiều Nhất Phàm thôi tâm trí phúc thân thiết dạy bảo... , ...

Nếu như tất cả đều là giả thì ba Kiều Lộ là ai?, hoặc là anh từ đâu tới?

Lần đầu tiên, Kiều Âu chợt có cảm giác khủng hoảng khi mình biến thành cô nhi, mới phát hiện thì ra Lam Thiên Tình và Tư Đằng có một loại tâm cảnh đặc biệt.

"Kiều Thiếu, nếu không chúng ta hẹn Mộ thiếu lúc khác."

Tư Đằng đau lòng vì Kiều u, không nhịn được mở miệng, tuy nhiên bị anh cự tuyệt.

Kiều Âu mấp máy đôi môi, hít một hơi nói: "Không cần, trong lòng Tình Tình vẫn rất muốn tìm hiểu rõ chuyện tình của cha mẹ mình, chỉ cần có một tia đầu mối, cô ấy đều sẽ buông tha. Tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều, huống chi bây giờ cô ấy đang mang thai."

Tư Đằng không nói.

Trong đầu nhớ lần trước Kiều Âu dùng âm điệu hư vô mờ mịt nói chuyện với mình là lầm tưởng Lam Thiên Tình thay đổi và lúc hai người náo loạn đòi chia tay. Cùng nhau lớn như vậy, đây là hắn lần thứ ba nghe chủ tử nhà mình như vậy.

Có thể thấy được, chuyện này có bao nhiêu đả kích đối với Kiều u!

Nhưng thế nhưng Kiều Âu lại lựa chọn lấy chuyện của Lam Thiên Tình mà ưu tiên suy tính, một điểm này không thể không khiến Tư Đằng cảm thán: Kiều Âu thật sự đem Lam Thiên Tình để ở vị trí thứ nhất trong lòng.

Nháy mắt mấy cái, Tư Đằng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tương lai của Kiều u, là nô dịch của bà xã, lại thêm nô dịch của đứa bé. d1eend44nle3quiiydo, nn

Khóe miệng nâng lên nụ cười rất khác biệt, nhìn hắn thấy Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đã ra ngoài chờ, liền chậm rãi dừng xe ở cửa biệt viện Nhà họ Đoàn, Tư Đằng nghĩ thầm, cũng may, bây giờ đối với Kiều Âu mà nói, Lam Thiên Tình và đứa nhỏ trong bụng mới là trụ cột tinh thần của anh.

Ngũ Hoạ Nhu mở cửa xe cho Lam Thiên Tình, nhìn cô đi vào, đóng cửa xong mới cười hì hì vòng qua sườn xe ngồi xuống vị trí bên cạnh tài xế, bên này vừa cài xong dây an toàn, bên kia vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Kiều Âu đã không kịp chờ đợi đem Lam Thiên Tình ôm vào trong ngực, đang thâm tình hôn khắp mặt Lam Thiên Tình.

Ngũ Hoạ Nhu cười cười, xoay đầu qua, nhìn tình cảm vợ chồng của bọn họ tốt hơn, cô thật lòng vui vẻ thay bọn họ.

Tư Đằng nhìn thấy Ngũ Họa Nhu cong khóe miệng, chợt thình lình nói một câu: "Tiểu Nhu, chúng ta dành chút thời gian đi đăng ký thôi. Nói sẽ đem cha mẹ em về gần mà chưa có thời gian, chờ hết thời gian này, chúng ta đi xem phòng ốc, sau đó đón cha mẹ em về kinh đô, như thế nào?"

Giọng nói của Tư Đằng thành khẩn, thuần khiết mà chất phác khiến gò má Ngũ Hoạ Nhu đỏ lên.

Ngũ Hoạn Nhu bối rối nắm ngón tay: "Cái đó, chúng ta không phải đã chụp ảnh cưới sao, vậy thì tất cả nghe theo anh thôi!"

Nói xong, ngượng ngùng vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang phía ngoài cửa xe, không dám nhìn tới Tư Đằng, nhưng là, từ góc độ của Tư Đằng nhìn sang, lại vừa lúc có thể nhìn thấy gần nửa gương mặt nghiêng của cô, khóe miệng anh cười thật tươi, Tư Đằng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào như vừa được ăn mật đường.

Cả người Lam Thiên Tình cũng bị Kiều Âu ôm vào trong ngực, hai chân cũng bị tháo bỏ giầy đặt ở trên ghế sau, cô có thể tinh tường cảm thấy cảm xúc của Kiều Âu rất không bình thường, cho là bệnh tình Kiều Lộ lại có biến hóa gì đó, nhưng anh không nói cô liền không hỏi.

Bây giờ cô có một vũ khí bí mật đó chính là Ngũ Hoạ Nhu, đến lúc đó để Ngũ Hoạ Nhu đi hỏi Tư Đằng thì còn cái gì mà cô không biết.

Dung túng để Kiều Âu giở trò, một đường hôn đến lúc đó, sau đó gương mặt đà hồng từ trong ngực anh chui ra ngoài, mê ly nhìn tới trước.

Kiều Âu cười cười, nhớ nhung vuốt ve sợi tóc của cô, sau đó nói đôi câu: "Tình Tình, em thật là một Yêu Tinh, em phải biết thế giới của anh chỉ có một mình em, thế giới của anh thực sự chỉ còn một mình em. Cũng may, anh thích loại cảm giác này, chúng ta sẽ có một nhà đầy đủ nhất"

Ánh mắt Lam Thiên Tình lóe lóe, không nói gì, nhưng cũng tươi cười với anh.

Trong lòng nghi ngờ bởi vì Kiều Âu bất ngờ xảy ra thay đổi, đưa ánh mắt nhìn Ngũ Hoạ Nhu mà Ngũ Hoạ Nhu cũng phát hiện Kiều Âu không bình thường, vì vậy hiểu ý gật đầu một cái.

Cửa khách sạn, Mộ Tử Tiêu đã đợi tại đó, tuy nói lần này là bọn Kiều Âu có chuyện tìm cậu giúp một tay, mời cậu ăn cơm nhưng cậu đã đến rất sớm.

Có lẽ, lúc biết Lam Thiên Tình mang thai và hơn nữa một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ cùng Kiều Âu thì trái tim Mộ Tử Tiêu cậu cũng đã chết rồi. Nhưng dù trái tim chết rồi nhưng vẫn không hết yêu.

Mộ Tử Tiêu đến sớm một chút đứng chờ ở chỗ này nguyên nhân chỉ có chính cậu biết, cậu muốn gặp Tình Tình một chút.

Mặc dù, bữa cơm này có thể sẽ khiến cậu thương tích khắp người, nhưng chỉ cần nhìn thấy được Lam Thiên Tình cậu đều biết thế nào đủ.

"Kiều Thiếu, Tình Tình."

Nhìn mọi người đi tới, Mộ Tử Tiêu mỉm cười ưu nhã cũng không cố ý nghênh hợp, lộ ra một cỗ không thể coi thường ung dung cùng quý khí.

Đợi đến khi bọn Lam Thiên Tình đến gần, cười chào hỏi với Mộ Tử Tiêu, ánh mắt cậu lưu chuyển đến cánh môi sưng đỏ của Lam Thiên Tình, ánh mắt chợt lóe nhìn đi nơi khác, tâm cũng đã đau một cái. diieendaanleequuyd00n. c0m

Là tự tìm sao? Biết rõ bữa cơm này sẽ thấy những thứ gì, nhưng vừa nghe Kiều Âu nói, Lam Thiên Tình có chuyện cầu xin cậu giúp một tay, cậu liền hận không thể lập tức chạy tới giải quyết giúp Lam Thiên Tình. Mặc dù đối với cử chỉ thân mật của bọn họ cậu không có tâm lý mong đợi, nhưng chỉ cần vẫn còn yêu, sẽ không có khả năng thật không có chút đau lòng nào.

Một đường hàn huyên câu được câu không đi tới bao phòng, Kiều Âu phân phó nhân viên phục vụ đem đồ đã chuẩn bị bưng lên, sau đó còn mở ra một chai rượu Pháp, tự mình đến rót vào ly của Mộ Tử Tiêu.

Mộ Tử Tiêu vốn định ngăn cản, nhưng lại khó từ chối với thịnh tình của Kiều u.

Nhiệt tình như vậy, Lam Thiên Tình cũng cảm thấy rất quỷ dị, cũng làm cho Mộ Tử Tiêu có chút lo lắng. Nhưng là, chỉ có Kiều Âu biết đây là anh đang muốn biểu đạt tấm lòng biết ơn cùng áy náy.

Cám ơn Mộ Tử Tiêu cứu Kiều Lộ, không để cho em gái mình bị người xấu mang đi và xảy ra bất trắc, cũng cám ơn Tử Tiêu đang lúc say rượu còn có thể cầm giữ bản thân để giữ trong sạch cho Kiều Lộ. Hơn nữa cũng cám ơn Mộ Tử Tiêu lúc nhận được tin nhắn của Kiều Lộ trước lúc tự sát thì chính cậu ấy gọi điện thoại cho khách sạn Kiều Lộ đang ở, nếu không hiện tại Kiều Lộ bỏ lỡ không phải là dạ dày, mà là tính mệnh.

Cho nên đối với hành động lúc trước mình bá đạo cùng Lam Thiên Tình trong xe mà cho tạo thành tổn thương cho Mô Tử Tiêu, còn có những hiểu lầm của mình về Mộ Tử Tiêu trong mấy ngày, Kiều Âu rất xin lỗi.

Thiên ngôn vạn ngữ, Kiều y đều hội tụ ở ly rượu tự tay rót cho Mộ Tử Tiêu, anh biết nếu như có ngày Mộ Tử Tiêu có muốn anh giúp một tay thì nhất định sẽ không chùn bước.

"Mộ thiếu, Kiều Âu mời cậu một ly."

Kiều Âu cười nhạt một tiếng, lời nói tràn đầy thân mật như đối với bằng hữu chợt khiến Mộ Tử Tiêu có chút không hiểu nổi.

Kiều Âu nhìn ánh mắt không hiểu của Mộ Tử Tiêu, ngượng ngập cười cười: "Vì chuyện em gái, cám ơn cậu"

Câu nói xin lỗi mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng Mộ Tử Tiêu đã hiểu. Cậu cũng không làm kiêu, bưng cái ly tiến lên cụng nhẹ với ly của Kiều Âu rồi hai người cũng ngửa đầu uống.

Lam Thiên Tình khóe cười, xem ra cậu nói không sai, người có thể nói rõ chuyện này chỉ có cậu rồi.

Mộ Tử Tiêu biết hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi tới: "Có gì cần tôi giúp gì thì hãy nói đi."

Nói xong, Mộ Tử Tiêu và Kiều Âu cùng ngồi xuống mà Lam Thiên Tình lại lấy ra hộp gấm chứa vòng tay Phỉ Thúy mà Mộ Tử Tiêu đã đưa cho cô.

"Tử Tiêu, đây là quà sinh nhật mà ba cậu tặng cho tôi, cậu còn nhớ không?"

Mộ Tử Tiêu nhíu mày, cười: "Nhớ, sẽ không phải là đặc biệt cảm tạ ba tôi tặng quà sinh nhật chứ? Mặc dù ba tôi là tổng thống tiên sinh nhưng thật không cần thiết để ở trong lòng."

Lam Thiên Tình lắc đầu một cái, mở hộp ra, lấy ra một đôi vòng tay: "Tử tiêu, cậu xem, đây có phải là một đôi chứ không phải trùng hợp đâu đấy!"

Lam Thiên Tình để đôi vòng tay vào trong hộp, sau đó đẩy tới trước mặt của Mộ Tử Tiêu. Mộ Tử Tiêu tiếp nhận và xem xét, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc.

Lúc ba cậu đưa món quà tặng muốn cậu đưa cho Lam Thiên Tình, Mộ Tử Tiêu còn hiếu kỳ mở ra nhìn, cậu nhớ rất rõ, đó chính là một chiếc vòng phỉ thúy khắc hoa văn lan Hồ Điệp Lan nhưng hiện tại thế nào lại biến thành một đôi?

"Tử Tiêu, cậu có thể nhận ra đâu là chiếc vòng mà ba cậu tặng tôi không?"

Lam Thiên Tình nhẹo đầu nghiêm túc nói, rất muốn tìm hiểu xem Mộ Tử Tiêu biết được bao nhiêu về chuyện vòng tay.

Không khí phòng bao lập tức căng thẳng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào mặt Mộ Tử Tiêu, một tay cầm một vòng sau đó rất nghiêm túc nhìn hồi lâu, lắc đầu một cái: "Không nhận ra được. Tình Tình, cái vòng tay này từ đâu tới?"

Mộ Tử Tiêu nghi ngờ, mục đích bọn họ hôm nay tìm cậu đi ăn cơm đến tột cùng là vì cái gì chứ?

Lam Thiên Tình thở dài: "Một cái là ba cậu đưa, còn một cái tìm được bên trong hộp trang sức của mẹ tôi, nó nằm ở đó đã 17 năm rồi."

Đúng vậy, cô mười bảy tuổi, mẹ cô cũng qua đời 17 năm rồi, vòng tay này cất giữ 17 năm, trở về trên tay con gái chủ nhân mới xem như lại thấy ánh mặt trời.

Mộ Tử Tiêu vừa nghe Lam Thiên Tình nói như vậy, rõ ràng kinh ngạc, lại nâng hai cái vòng tay cẩn thận so sánh rõ ràng chính là một đôi a.

Ba của mình làm sao có thể đưa quà tặng kỳ quái như vậy cho Tình Tình, còn cùng với vòng tay của mẹ cô là một đôi hay sao?

"Tử Tiêu, hôm nay tôi tìm cậu ra ngoài chính là cũng muốn hỏi lúc ba cậu đưa cái vòng này cho cậu có nói gì đặc biệt hay làm cái gì khác thường không?"

"Hoặc là trước đó mấy ngày, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Bởi vì chúng tôi đều cảm thấy tổng thống tiên sinh không thể nào vô duyên vô cớ đưa một cái vòng tay trùng hợp như vậy cho Tình Tình hoặc ông ấy nghĩ muốn thông qua chiếc vòng tay muốn biểu đạt những gì, hoặc chính là vòng tay có ý nghĩa đặc biệt quan trọng gì đối với Tình Tình."

Kiều Âu bổ sung, đưa toàn bộ mấy ý nghĩ trong lòng bọn họ nói ra, anh cho là lúc này không thể che giấu đối với Mộ Tử Tiêu, .

Hơn nữa trải qua những diễn biến chuyện này, ở trong lòng Kiều Âu Mộ Tử Tiêu đã trở thành một người có thể tin được.

Mộ Tử Tiêu nghe vậy đều hiểu rồi, nhíu nhíu mày nói: "Để tôi suy nghĩ."

Nói xong cũng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong phòng chung cũng yên lặng giống như chết. Ai cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ cắt đứt suy nghĩ của Mộ Tử Tiêu, mỗi người đến hô hấp cũng khẽ khàng thậm chí Lam Thiên Tình còn nghe được cả tiếng tim mình đập.

Qua một phút, Mộ Tử Tiêu mở mắt, nhìn vòng tay, sau đó lại nhìn mọi người bọn Lam Thiên Tình một chút, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy ba tôi lấy từ trong túi áo của mình lấy cái hộp ra. Tôi biết rõ, nếu như không phải là đồ vật đặc biệt quan trọng, ông ấy sẽ không cẩn thận như vậy. Tước kia sinh nhật chính sự viên Tham Nghị Viện ông ấy cũng có tặng quà nhưng đều là phân phó thư ký trực tiếp đi làm chứ chưa bao giờ động tay qua."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-124)