Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 171

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 192 chương
Chương 171
Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Shopee


Nếu như nói cõi đời này, trừ Đỗ Vấn thì người còn có thể khiến Lãnh An Thần tin tưởng vậy cũng chỉ có Lãnh Ngọc Thù, anh bấm điện thoại của cô.

"Anh, anh tìm em?" Âm thanh vui sướng xuyên qua làn sóng điện truyền đến.

Khóe môi Lãnh An Thần khẽ giơ lên, đứa em gái này mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng hết sức thân thiết với anh, "Đúng vậy, em ở đâu?"

Từ lúc mình ngã bệnh đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô, thật không biết cô lại điên khùng chạy đi nơi nào?

Bên kia Lãnh Ngọc Thù dừng lại, "Em đang ở đâu mà anh lại không biết ư?"

Lãnh An Thần sửng sốt, anh nào biết cô đi đâu, anh thật đã quên chuyện năm năm qua! Chỉ là hiện tại anh không cách nào nói với cô, vì vậy đánh thái cực mà nói câu, "Anh biết rõ thì không thể hỏi một câu nữa sao?"

"Ha ha!" Lãnh Ngọc Thù cười, "Dĩ nhiên có thể, anh trai là thiên kinh địa nghĩa(*), bây giờ em đang cùng em rể anh hưởng tuần trăng mật ở Maldives!"

(*) lý lẽ chính đáng

Hưởng tuần trăng mật?

Cô lập gia đình?

Lãnh An Thần lại bị chấn động, xem ra anh thật sự quên quá nhiều thứ, mày nhíu chặt, tay anh nắm bệ cửa sổ buộc chặt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong giọng nói lộ ra đau đớn mà người khác không cách nào phát giác, "Vậy anh trai quấy rầy em rồi!"

"Được rồi, nói ít những thứ lời buồn nôn này thôi!" Từ trước đến giờ Lãnh Ngọc Thù luôn nhanh mồm nhanh miệng, "Có chuyện nói mau!"

Lại tạm ngừng, Lãnh An Thần mới chậm rãi mở miệng, "Tần Quỳnh, cô..."

"Tần Quỳnh?" Không đợi Lãnh An Thần nói xong, Lãnh Ngọc Thù bên kia giống như bị chập bỗng lớn tiếng, "Anh lại gặp cô ta? Em nói cho anh biết, bất luận cô gái này sử dụng chiêu quỷ quái gì, anh đừng có để bị lừa."

Lãnh Ngọc Thù nói kịch liệt, khiến nghi ngờ trong lòng Lãnh An Thần lớn hơn, "Ngọc Thù, anh nhớ trước kia em rất thích cô..."

Đúng, ở trong ấn tượng của Lãnh An Thần, em gái anh có quan hệ rất tốt với Tần Quỳnh, thậm chí lúc bọn họ hẹn nhau cũng sẽ đem Ngọc Thù theo.

"Đó là mắt em bị mù mới có thể thích cô ta." Cách điện thoại, Lãnh An Thần cũng nghe được giọng cắn răng nghiến lợi, "Cô ta căn bản là thứ đàn bà lẳng lơ, tiện đến tận xương... Anh, nếu như anh có một chút chính trực thì không nên lui tới với cô ta, anh vĩnh viễn không nên quên năm đó cô ta thiếu chút nữa hại anh không còn tính mạng!"

Tròng mắt đen của Lãnh An Thần chợt phóng to, tay anh cầm điện thoại di động khẽ run, đồng thời tim đau mãnh liệt như là bị cái gì quấn, ngay tiếp theo trước mắt cũng bị choáng...

"Anh, mặc dù em vẫn không thích chị dâu hiện tại, nhưng ít nhất chị ta không vô sỉ giống con tiện nhân Tần Quỳnh kia, anh nhất định phải nghe em, ngàn vạn lại đừng trêu chọc cô gái kia!" Lãnh Ngọc Thù vẫn còn tiếp tục nói, nhưng Lãnh An Thần lại cảm thấy rối loạn, xem ra anh không chỉ đơn giản là quên mất quá khứ năm năm, hơn nữa trong năm năm này còn xảy ra rất nhiều chuyện anh không muốn đối mặt.

"Anh, anh vẫn nghe chứ? Em bảo anh cách xa con tiện nhân họ Tần kia..." Âm thanh nóng nảy của Lãnh Ngọc Thù truyền đến liên hồi.

Lãnh An Thần hít một hơi thật sâu mới trầm giọng trả lời, "Anh biết rõ, anh không có đần như vậy! Tiểu Thù, chơi vui vẻ nhé, cứ như vậy!"

Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó một đôi tròng mắt đen thật lâu ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, giống như hận không thể lập tức thấy rõ thời gian năm năm qua bị anh quên, nhưng căn bản không thấy, trong trí nhớ của anh, mình rất thích Tần Quỳnh, yêu đến thậm chí muốn kết hôn cùng cô, nhưng làm sao sẽ như Lãnh Ngọc Thù nói?

Ngọc Thù sẽ không lừa anh, nhưng rốt cuộc năm đó là có chuyện gì đây?

Tay Lãnh An Thần nện lên đầu mình, nhưng trừ cảm giác đau, cũng không thể để cho anh nhớ tới cái gì, anh đang ảo não, một bóng người rơi vào tầm mắt của anh -

Đoan Mộc Mộc, vợ anh.

Mặc dù vẫn không muốn tin tưởng đây là sự thực, nhưng càng ngày càng nhiều người cùng sự việc chứng minh, cô thật sự là vợ anh, hơn nữa bọn họ còn có hai đứa nhỏ đáng yêu.

Đoan Mộc Mộc đứng ở trong hoa viên hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt trên lầu quan sát cô, cô nhìn hoa đang nộ rộ trong vườn hoa, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Lãnh An Thần hoàn toàn quên mất cô, Tô Hoa Nam lại đi rồi, cô tựa như bị thế giới vứt bỏ, không tìm được điểm dừng chân của mình, loại cảm giác này làm cô sợ, cho dù rời đi bốn năm, cô cũng chưa từng khủng hoảng như vậy.

"Thiếu phu nhân, cô mới xuất viện, không nên hóng gió!" Thím Hà tới nhắc nhở, cũng săn sóc cầm cái áo khoác cho cô, Đoan Mộc Mộc cảm kích gật đầu, cũng nói không ra lời, hiện tại cô bị Lãnh An Thần quên lãng, hơn nữa cô biết anh ngày ngày đều ở chung một chỗ cùng Tần Quỳnh, tiếp tục như vậy, vị trí thiếu phu nhân của cô còn ngồi được mấy ngày?

Lại có nước mắt rơi xuống hù dọa thím Hà, vội vàng muốn lau giúp cô nhưng Đoan Mộc Mộc né tránh, "Thím Hà, tôi không sao, thím làm việc đi, tự tôi đứng ở nơi này."

Thím Hà thở dài bất đắc dĩ, "Thiếu phu nhân, cô không nên khổ sở, thiếu gia như vậy nhất định là tạm thời thôi."

Trái tim Đoan Mộc Mộc bởi vì những lời này mà đau, nhưng đau cũng không thể phơi bày vết thương cho người khác, bởi vì cô vĩnh viễn nhớ một câu nói: không nên tùy ý lột vết thương của mình ra cho người khác xem, thường thường cô đau là tim, mà người khác nhìn là chuyện cười.

Mặc dù thím Hà không phải người như vậy, nhưng trong tòa nhà này vẫn có người lắc lư theo gió, những ngày qua Tần Quỳnh có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ở nơi này, chính là nhờ vào điểm này.

Thím Hà thấy cô như vậy, cũng biết không nên nhiều lời, liền xoay người rời đi.

Lầu hai, Lãnh An Thần thu bộ dạng đau lòng của cô vào trong mắt, cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại, "Đỗ Vấn, lập tức đến nhà tôi một chuyến!"

Có một số việc, anh cần hỏi rõ ràng, bằng không anh sẽ điên mất.

Đỗ Vấn tới rất nhanh, lần nữa tiếp nhận câu hỏi của Lãnh An Thần--

"Tôi cùng Tần Quỳnh xảy ra chuyện gì?" Lãnh An Thần đi thẳng vào vấn đề.

Thật ra thì có mấy lời Đỗ Vấn đã sớm muốn nói rồi, chỉ là Lãnh An Thần vẫn không cho anh ta cơ hội, hôm nay hiếm khi anh chủ động hỏi, Đỗ Vấn cũng đang muốn phun nhanh, "Năm năm trước anh và tiểu thư Tần Quỳnh đã chia tay!"

"Chia tay?" Lãnh An Thần thật sự không thể tưởng tượng ra mình yêu cô như thế, sao chịu chia tay với cô?

"Đúng!" Đỗ Vấn khẳng định, "Còn nhớ rõ dự án mở rộng xây dựng thành phố mới không? Đó là một trận chiến lật người, những ngày đó anh muốn nắm lấy vụ này, bận rộn nhiều ngày đêm, vì vậy có thể bỏ quên Tần tiểu thư... Chờ anh lấy được vụ này, chuẩn bị ăn mừng cùng với cô ta, cô ta lại nói chia tay với anh, cũng rời đi cùng một người đàn ông nước ngoài hơn 40 tuổi, lúc ấy anh cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí..."

Đỗ Vấn nói tới chỗ này, rất cẩn thận, bởi vì đó là cấm kỵ của Lãnh An Thần, năm năm qua không ai dám nhắc tới.

"Thậm chí cái gì?" Lãnh An Thần hỏi.

Nhìn thấy anh hoàn toàn quên mất, Đỗ Vấn hít sâu trả lời, "Thậm chí anh vì cô ta mà uống lượng lớn thuốc ngủ tự sát!"

Lãnh An Thần hoàn toàn ngây người.

Tự sát?

Anh sẽ tự sát, hơn nữa còn vì một cô gái!

Đại khái nhìn thấu khiếp sợ từ trong mắt anh, Đỗ Vấn lại bổ sung một câu, "Tổng tài khi đó thật rất thích Tần tiểu thư, chỉ là cô ta quá..."

Nói như thế, kết hợp với lời của Lãnh Ngọc Thù, Lãnh An Thần phục hồi lại tinh thần trong kinh ngạc ngắn ngủi, nhưng sắc mặt rõ ràng lại bén nhọn hơn nhiều, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh không ngừng đổi phụ nữ, cho đến khi ở chung một chỗ cùng tiểu thư Lam Y Nhiên thì anh mới bớt phóng túng một chút..."

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy đầu lập tức có vô số con kiến đang chui vào cắn cắn, đau đớn khó nhịn!

"Tổng tài, anh không sao chứ?" Thấy anh như vậy, Đỗ Vấn cũng bị dọa sợ.

"Không nên đụng tôi!" Một tay Lãnh An Thần đẩy Đỗ Vấn ra, anh cầm lấy một điếu thuốc, hoảng loạn đốt, sau đó mãnh liệt hít vài hơi, mới đè nén được tất cả khổ sở rồi lại hỏi, "Vậy hiện tại tại sao tôi lại ở một chỗ với cô ta?"

Đỗ Vấn trầm mặc hai giây mới trả lời, "Là cô ta trở lại tìm anh giúp một tay, các người gặp nhau lần nữa, hơn nữa cô ta bị chẩn ra là ung thư máu, anh đang chuẩn bị mang cô ta ra nước ngoài chẩn đoán chính xác, sau lại xảy ra chuyện..."

"Ung thư máu?" Lãnh An Thần dừng lại động tác châm thuốc lá.

"Đúng, kết quả chẩn đoán bệnh ở trong nước của tiểu thư Tần Quỳnh chính là như thế, nhưng anh không tin." Đỗ Vấn nói đến đây, trong tròng mắt có một vệt sáng sâu, "Tổng tài, tôi có thể cảm thấy, anh vẫn có tình cảm với tiểu thư Tần Quỳnh, nhưng thiếu phu nhân mới thật sự là người anh yêu."

Coi như là đột nhiên to gan, Đỗ Vấn nói ra lời trong lòng.

"Cô ấy yêu tôi ư?" Lãnh An Thần lẩm bẩm, giống như là hỏi Đỗ Vấn, hoặc như là hỏi mình, anh nhớ qua tin tức trên báo chí, hôn nhân của anh và cô cũng bởi vì một trò đùa của cô.

"Dĩ nhiên, anh cũng không biết thiếu phu nhân rời khỏi anh bốn năm, anh có bao nhiêu khổ sở? Hiện tại thật vất vả cô ấy mới trở lại, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..." Đỗ Vấn nói lời khiến Lãnh An Thần lại khiếp sợ.

Đỗ Vấn chỉ đành phải đem chuyện xưa của bọn anh nói thêm một lần, mà điếu thuốc trên ngón giữa của Lãnh An Thần cháy hết, chỉ còn lại tro thuốc lá thật dài lảo đảo muốn rơi, giống như trái tim Lãnh An Thần vào giờ phút này.

Anh không ngờ mình và Đoan Mộc Mộc đã từng khắc cốt minh tâm như vậy? Thậm chí vì cô, còn trở mặt với anh em tốt của mình - Khang Vũ Thác.

"Tôi thật sự có yêu cô ấy ư?" Lãnh An Thần hỏi hướng Đỗ Vấn.

"Trong mắt của tôi là đúng, bằng không anh sẽ không sống chung cùng phòng với cô ấy." Ánh mắt Đỗ Vấn dò xét một lượt trong phòng ngủ, nơi này khắp nơi đều mang bóng dáng một cô gái, Lãnh An Thần không phải đứa ngốc, anh nên nhìn ra được.

Xác thực, Lãnh An Thần cũng cảm thấy, xó xó xỉnh xỉnh trong nhà này đều thấm bóng dáng Đoan Mộc Mộc!

Nếu như anh không thương cô, cô cũng không cách nào làm được, nhưng anh thật không nhớ ra một chút xíu gì cả!

Cảm giác này quá hỏng bét!

Lầu dưới, truyền đến âm thanh động cơ xe hơi, Lãnh An Thần đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn sang --

Xe mới vừa dừng lại, một bóng người liền vội vàng nhảy xuống, nói mấy câu với người làm nữ, sau đó chạy thẳng vào trong vườn hoa chỗ cô gái đứng, "Mộc Mộc..."

Vừa mở miệng, âm thanh của Khang Vũ Thác rõ ràng gấp gáp, anh ta vô tình gặp được Đỗ Vấn, mới nghe nói chuyện của Lãnh An Thần, bởi vì chuyện anh bị thương bị giấu kín, bên ngoài không hề hay biết.

Thấy Khang Vũ Thác, dù nhiều năm chưa gặp lại, nhưng vừa nhìn thấy anh, loại thân thiết đó vẫn khiến uất ức mà Đoan Mộc Mộc đè nén mãnh liệt tràn lan...

"Mộc Mộc, đừng khóc!" Trái tim Khang Vũ Thác chua xót vì nước mắt của cô, mặc dù biết chuyện giữa cô và Lãnh An Thần, Khang Vũ Thác dứt khoát lựa chọn buông cô, nhưng trái tim anh cũng chưa từng thay đổi.

Đoan Mộc Mộc cúi đầu, ngón tay xoắn ở chung một chỗ, như vô dụng, "Vũ Thác, anh ấy quên mất tôi..."

Quan sát nước mắt của cô rơi xuống giống như trân châu, Khang Vũ Thác cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm cô bả vai của cô, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô trấn an, "Chỉ là tạm thời, đừng khóc!"

Đoan Mộc Mộc cũng không nói ra những lời khác, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều.

Lầu dưới, Lãnh An Thần cùng Đỗ Vấn đồng thời nhìn một màn này, vẻ mặt đều có bất đồng, Đỗ Vấn âm thầm quan sát, dựa vào kinh nghiệm anh đi theo Lãnh An Thần nhiều năm, anh cảm thấy người đàn ông này đang tức giận.

Xem ra mặc dù anh ấy quên thiếu phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có tình cảm ghen tỵ, vì vậy, Đỗ Vấn mượn cơ hội còn nói, "Trước kia, nếu tổng tài thấy tình cảnh như vậy, khẳng định tiến lên cho Khang tiên sinh một quyền."

"Tôi có bạo lực như thế sao?" Giọng của Lãnh An Thần trầm muộn căng thẳng.

"Anh sẽ bạo lực bởi vì ghen tỵ!" Đỗ Vấn cũng lớn mật, "Trước kia bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần đến gần thiếu phu nhân, anh đều sẽ giận dữ."

Ngoái đầu nhìn lại, Lãnh An Thần liếc nhìn Đỗ Vấn, "Đó là bởi vì tôi không thể tha thứ chuyện bị người cắm sừng!"

Giọng nói của anh đột nhiên âm u tàn bạo khiến Đỗ Vấn ngẩn ra, sau đó trước mắt bỗng tối sầm lại, bóng dáng cao lớn của Lãnh An Thần đi qua trước mặt Đỗ Vấn, rời khỏi phòng ngủ.

"Ngôi sao lớn giá lâm, thật là hiếm thấy!" Lãnh An Thần đột nhiên xuất hiện, quấy rầy hai người trong vườn hoa.

Đoan Mộc Mộc nhạy cảm lập tức nhảy ra từ trong ngực Khang Vũ Thác, sau đó cẩn thận nhìn Lãnh An Thần một cái, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lẽo, hoàn toàn không có để cô vào trong mắt.

Trái tim lại mất mát, anh quên cô, cho nên cũng sẽ không để ý mình và người đàn ông khác thân mật nữa sao?

"Anh!" Ngược lại vẻ mặt của Khang Vũ Thác tự nhiên, đi tới hướng Lãnh An Thần, "Em nghe nói anh xảy ra chuyện, hiện tại không sao chứ?"

Khóe môi Lãnh An Thần giương lên, ngẩng đầu duỗi quả đấm đấm tới, sau đó nện trên ngực Khang Vũ Thác, "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Oa, đau!" Khang Vũ Thác làm vẻ mặt khoa trương, sau đó đi tới, ôm Lãnh An Thần, "Anh, em thật sợ ngày nào đó anh cũng quên mất em."

Lãnh An Thần dừng lại, ánh mắt liếc nhìn Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên giống như đứa trẻ bị ức hiếp, nói, "Có thể quên, tất nhiên là không quan trọng."

Đoan Mộc Mộc nhất thời ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lãnh An Thần, anh nói lời này là có ý gì? Là đang nói cho cô biết, cô không quan trọng với anh sao?

Trong lòng vốn chua xót giờ phút này đau vô cùng, ngay tiếp theo thân thể cũng trở nên mềm nhũn, cả người ngã về phía sau, cũng may Khang Vũ Thác tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy cô, "Mộc Mộc, Mộc Mộc!"

Lãnh An Thần đứng ở nơi đó, nhìn hình ảnh Khang Vũ Thác khẩn trương ôm Đoan Mộc Mộc, nhớ tới bọn họ từng có tình cảm, toàn thân đều không thoải mái, tiến lên, đẩy Khang Vũ Thác, giọng nói lạnh lẽo, "Buông cô ấy ra!"

Khang Vũ Thác bị anh đẩy đến sững sờ, đáy mắt thoáng qua tức giận, "Anh đang làm gì? Cô ấy sắp té xỉu..."

"Cô ấy té xỉu cũng không nên té ở trong ngực cậu!" Lãnh An Thần chau chặt chân mày, "Mặc dù tôi không nhớ rõ cô ấy, nhưng tất cả sự thật tỏ rõ bây giờ cô ấy là vợ tôi, cho nên tôi không muốn có đàn ông khác nhúng chàm cô ấy... Vũ Thác, dù cậu có ý tốt, điều này cũng sẽ làm tôi rất mất mặt!"

Nghe nói như thế, Khang Vũ Thác mặc dù có một vạn không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể buông Đoan Mộc Mộc ra, Lãnh An Thần đưa tay muốn ôm cô lại bị Đỗ Vấn ngăn trở, "Tổng tài, thương thế của anh chưa ổn, để tôi làm cho!"

Lãnh An Thần gật đầu một cái, "Đưa thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi!"

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn Đoan Mộc Mộc rời đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, Lãnh An Thần nhấc chân đi về phía trước, "Đến bây giờ cậu vẫn còn thích cô ấy vậy sao?"

Đỗ Vấn đã nói cho anh biết, sau khi Khang Vũ Thác biết bọn họ kết hôn thì biến mất trong thế giới của Đoan Mộc Mộc, nhưng thông qua hành động vừa rồi, anh đã nhìn ra, Khang Vũ Thác vẫn có tình cảm với Đoan Mộc Mộc.

"Đúng!" Khang Vũ Thác cũng không hàm hồ thẳng thắn thừa nhận, "Em thích cô ấy, bốn năm trước thích, bốn năm sau vẫn thích! Nhưng anh thì sao? Làm sao lại bởi vì một lần mất trí nhớ liền hủy bỏ toàn bộ quá khứ của hai người?"

Lãnh An Thần không nói, chờ anh ta nói tiếp, "Vừa rồi anh nói cái gì? Có thể quên tất nhiên là không quan trọng, anh biết lời vừa rồi rất đả thương người, anh có biết không? Anh không thấy cô ấy chảy nước mắt vì anh sao?"

Từng câu đều là chất vấn, cũng lộ ra thâm tình mà Khang Vũ Thác không cách nào che giấu, Lãnh An Thần cong khóe môi, "Tôi không nhìn thấy, không phải còn có cậu sao?"

"Lãnh An Thần..." Khang Vũ Thác bị dáng vẻ không mặn không nhạt của anh chọc giận.

"Vì một cô gái, cậu chuẩn bị trở mặt với tôi sao? Đang chuẩn bị thừa dịp tôi quên cô ấy mà đoạt lại cô ấy sao?" Lãnh An Thần hỏi ngược lại.

"Em không có hèn hạ như thế" Khang Vũ Thác ngượng ngùng, nhưng tay rủ xuống đã sớm nắm thành nắm đấm.

Hai người đàn ông này lâm vào trầm mặc lần nữa, một hồi lâu, Khang Vũ Thác thở dài, nói, "Anh, anh không thể bởi vì quên mà hủy bỏ tất cả."

"Tôi cũng không có cách nào!" Lãnh An Thần nói bất đắc dĩ.

"Anh có ý gì? Quăng Đoan Mộc Mộc, sau đó ở một chỗ với Tần Quỳnh kia ư?" Khang Vũ Thác vẫn là nghe nói tin tức này.

Lãnh An Thần cau mày nhìn anh ta, sau đó thử hỏi một câu, "Không thể được sao?"

"Có thể, thế nào không thể?" Khang Vũ Thác cắn răng, "Chỉ là không biết năm đó người nào bị cô gái kia quăng, về sau đáng thương đến mức ngày ngày uống say mèm, còn mắng nói nếu như còn phần tình cảm nào với cô gái kia thì không bằng heo chó!"

Nói như vậy nếu Lãnh Ngọc Thù cùng Đỗ Vấn là không mưu mà hợp, xem ra bọn họ ai cũng không có lừa gạt mình!

Lãnh An Thần thu tròng mắt đen, híp lại thành một đường thẳng, ngưng mắt nhìn phương xa.

Tay Khang Vũ Thác lập tức đưa ra, đặt ngay trên bả vai Lãnh An Thần, "Lãnh An Thần, em mặc kệ anh mất trí nhớ thật hay là giả quên, hiện tại em muốn anh nói rõ cho em biết, sau này anh còn có thể yêu Đoan Mộc Mộc không? Còn có thể chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô chứ?"

Giọng nói bén nhọn mang theo ép hỏi khiến Lãnh An Thần cau mày không vui, "Cậu có ý gì?"

Khang Vũ Thác hít sâu một cái, ánh mắt nhìn thẳng Lãnh An Thần, "Ban đầu chúng ta đã nói rồi đấy, nếu như anh không thể khiến cô ấy vui vẻ, không thể toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, em sẽ đoạt lại cô ấy lần nữa... Nếu như anh thật không có ý định yêu cô ấy nữa, vậy đừng làm tổn thương cô ấy, trả cô ấy lại cho em, bởi vì em vẫn thích cô ấy, em nguyện ý chăm sóc cô ấy một đời một kiếp."

Nói xong, Khang Vũ Thác buông anh ra, sau đó lái xe rời đi, Lãnh An Thần đứng tại chỗ, ngực lại trầm muộn không nói ra được, như bị khối đá lớn đè ép.

Đỗ Vấn nói anh yêu cô, theo anh đang biết Tô Hoa Nam cũng yêu cô, hiện tại lại tới Khang Vũ Thác cũng tỏ rõ yêu cô, cô gái này đến tột cùng điểm nào tốt, đáng giá để bọn họ đều yêu?

Lãnh An Thần chợt rất tò mò!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-192)