Mang anh ấy cho tôi mượn
← Ch.171 | Ch.173 → |
Phòng ngủ tầng hai, Đoan Mộc Mộc ngủ an tĩnh, tóc hơi xoăn tán loạn ở trên gối, trắng đen xen kẽ vẻ tiều tụy không chịu nổi của cô.
Lãnh An Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận dò xét cô gái này, mặc dù anh tỉnh lại hơn một tháng, nhưng còn không có chân chính xem cô thật kỹ.
Mặt của cô không lớn, dường như chỉ bằng bàn tay anh, là tiêu chuẩn hình hạt dưa, da rất trắng rất sạch sẽ, nõn nà, lông mi của cô rất dài, thời khắc ngủ giống như hai chiếc quạt hương bồ, có điều giờ phút này còn ướt nhẹp.
Nghĩ đến lúc trước cô đã khóc, lòng Lãnh An Thần lại căng thẳng, ngón tay theo bản năng vuốt mí mắt cô, hình như muốn quên đi cái gì, ngón tay anh chạm vào da thịt cô, giống như là bị dính trượt, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ tươi thì dừng lại.
Giờ phút này, tim cùng đầu Lãnh An Thần đồng thời cấp thiết thoáng qua cái gì, chỉ là quá nhanh, anh căn bản không bắt được, miệng cũng chấn động trong xúc cảm nhanh chóng, như bị cái gì đụng, sau đó hô hấp khó khăn, lập tức ho khan.
Anh ho khan kinh động người ngủ, chỉ thấy hai hàng lông mày vốn cũng không quá giãn ra giờ phút này đang nhanh chóng chau chặt, sau đó môi cô động, hình như muốn nói điều gì, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Lãnh An Thần khẩn trương cố gắng ngừng hô hấp, không để cho mình ho khan ra tiếng, ánh mắt nhìn vào trên môi cô, hình như muốn nhìn rõ cái gì, quả nhiên, anh nhìn thấy rồi, anh nhìn thấy môi cô lúc khép lúc hợp rõ ràng đang gọi tên mình-- An Thần!
Nhất thời, Lãnh An Thần cũng không áp chế nổi tiếng ho khan của mình, mà người trên giường cũng bị âm thanh của anh làm cho thức tỉnh, cô mở mắt ra thấy Lãnh An Thần ngồi ở mép giường, trong tròng mắt đen thoáng qua vui mừng, sau đó vội vàng ngồi dậy, đôi tay vuốt phía sau lưng cùng trước ngực anh, vội vàng nói, "An Thần, anh không sao chứ? Sao lại ho khan?"
Lãnh An Thần không nói, cuối cùng kìm nén được trận ho khan kia dừng lại, nhưng nhìn bàn tay dừng ở trước ngực mình, còn có nửa khuôn mặt nhỏ ngẩng ở trước mặt thì anh nhất thời cảm thấy toàn thân như bị điện giật, thoáng qua mất tự nhiên.
Thân mật này, thật làm anh không thích ứng được.
Liền vội vàng đứng lên, anh thậm chí không dám nhìn cô một cái, "Tôi không sao, em ngủ đi!" Nói xong, không đợi cô đáp lại, liền vội vã đi ra khỏi phòng ngủ.
Đoan Mộc Mộc nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn bàn tay mình còn dừng ở giữa không trung, tâm co giật, đau thắt.
Ở thời khắc mở mắt ra nhìn thấy anh, cô cho là anh nhớ ra mình, thì ra là cô sai rồi!
Mặt vùi sâu vào lòng bàn tay, phía trên hình như còn dư lại nhiệt độ cùng hơi thở của anh, mà loại đã từng vô cùng quen thuộc đó, giờ phút này chỉ càng gia tăng khổ sở cho cô.
Lãnh An Thần lờ đờ xuống lầu, va vào Đỗ Vấn lên lầu, hai người dừng lại, cuối cùng Đỗ Vấn mở miệng, "Tổng tài, tiểu thư Tần Quỳnh tới..."
Cô ấy?
Giờ phút này nghe được tên này, nhưng không có mừng rỡ như trước, ngược lại làm trái tim anh rét lạnh vì trước đó anh nghe được tin tức có liên quan.
Đỗ Vấn đại khái nhìn thấu tâm tư của anh, nhẹ nhàng nói, "Tổng tài, anh không cần phải rối rắm, đại khái có thể chung đụng cùng cô ấy như trước!"
"Có ý gì?" Lãnh An Thần cau mày.
"Có vài thứ có phải như trước hay không, chỉ cần anh nghiêm túc phân biệt là có thể biết!" Đỗ Vấn đang nhắc nhở anh, bây giờ dùng mắt đi xem cô gái hiện tại là có thể biết mọi người nói là thật hay giả.
"Có giống hay không cũng đâu cần cậu dạy tôi." Dù sao Lãnh An Thần là người có kiêu ngạo, cho dù là người thân cận nhất với mình, anh cũng không cần người khác dạy mình làm thế nào.
Nhìn ánh mắt anh kiêu ngạo, Đỗ Vấn cười nhạt, "Đây là dĩ nhiên!"
Vẻ mặt Lãnh An Thần nghiêm túc liếc Đỗ Vấn, sau đó cất bước đi xuống lầu --
Trên người Tần Quỳnh là áo dài màu đỏ rực, phía dưới là quần tây màu trắng, cả người bắt mắt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần bỗng dưng nhớ tới lời Đỗ Vấn đã nói, không phải cô ta ung thư máu ư? Vì sao có tinh thần như thế?
"An Thần..." Nghe được tiếng bước chân, Tần Quỳnh vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra mừng rỡ.
Anh đi về phía cô ta, còn chưa đến gần, bóng dáng xinh đẹp đã nhào tới, hai cánh tay cuốn chặt lấy hông anh, "An Thần..."
Anh cảm nhận sự mềm mại trong ngực, nhìn gương mặt có lúm đồng tiền như hoa, chẳng biết tại sao, giờ phút này, Lãnh An Thần cảm giác trái tim ngũ vị tạp trần, nói thật, tất cả tình cảm hiện tại đều đang nói cho anh biết, mình rất thích cô gái này, thậm chí cánh tay còn muốn nâng lên, muốn ôm chặt cô ta, nhưng lời nói của Lãnh Ngọc Thù cùng với Khang Vũ Thác lại nhắc nhở anh, thời gian năm năm bọn họ đã sớm thay đổi.
"Anh không sao, ngồi đi!" Lãnh An Thần rất lý trí lôi cô ta ra, mà một nháy mắt, anh rõ ràng cảm thấy mặt mày Tần Quỳnh có chút cứng ngắc.
Lãnh An Thần cố làm như không thấy, xoay người hướng về phía người làm nữ phân phó nói, "Cafe đen cùng một ly sữa tươi."
Nghe nói như thế, Tần Quỳnh lập tức nói, "An Thần, em không uống sữa tươi, làm sao anh quên mất?"
"Anh chưa từng quên, bây giờ thân thể em hình như không nên uống cà phê?" Lãnh An Thần nói một câu khiến vẻ mặt Tần Quỳnh chợt biến.
"An Thần, anh...anh..."
Chuyện cô bị bệnh, anh làm sao sẽ biết? Không phải anh mất trí nhớ ư?
Nhìn dáng vẻ cô hốt hoảng không dứt, khóe môi Lãnh An Thần nhanh chóng xẹt qua một tia châm biếm, "Em cho rằng anh quên mất đúng không, nhưng còn có người nhớ... Chỉ cần là chuyện đã làm, nếu muốn biết cũng không khó."
Lời tự tin khiến tâm trạng Tần Quỳnh hỗn loạn, mấy ngày nay cô ta có thể ở bên cạnh anh chính là đoán anh vẫn còn tình cảm với mình, nhưng bây giờ xem ra anh tựa như có lẽ đã hoài nghi, đây là điều cô ta không ngờ đến.
"An Thần, anh...anh đừng nghe bọn họ nói hưu nói vượn, thật ra thì quá khứ chúng ta..." Tần Quỳnh kéo anh, muốn giải thích cái gì.
"Tần Quỳnh, em làm sao vậy, sao tay lạnh thế?" Lãnh An Thần cầm ngược lại tay cô ta, lại cố làm ra dáng vẻ không hiểu.
Giờ phút này, cô ta bị anh làm cho mông lung, mới vừa rồi nói vậy, hiện tại lại là dạng săn sóc này? Đến tột cùng là anh có ý định gì?
Trong lúc nhất thời, Tần Quỳnh cũng không nắm giữ chính xác, cô ta cũng không dám ngồi xuống nữa, e sợ kế tiếp lại xuất hiện tình huống mới gì, hiện tại cô ta cần phải tỉnh táo lại, một mình suy tư đối sách đối phó.
"Cái đó, em phải đi..." Tần Quỳnh rút tay mình ra, đứng dậy.
"Nhanh thế ư?" Lãnh An Thần xem xét kỹ lưỡng cô ta, có điều hôm nay cô ta không còn dũng khí nhìn thẳng vào anh.
"Em không yên lòng nên mới ghé thăm anh một chút, hơn nữa em...em lén chạy ra khỏi bệnh viện..." Cô ta lúng túng tìm lý do, giải thích cho mình.
Lãnh An Thần thấy thế, khẽ gật đầu, thậm chí ngay cả câu nói cũng không có, thái độ lạnh lùng này hoàn toàn khác so với ở trong bệnh viện, nhất thời khiến lòng Tần Quỳnh vừa lạnh lại sợ, hốc mắt đỏ lên, "An Thần, có phải anh nghe nói cái gì rồi không? Những thứ kia đều là người ghen tỵ với chúng ta thêu dệt ra, anh đừng tin! Anh có thể nhìn ra, em yêu anh, hơn nữa anh vỗ ngực anh, hỏi bản thân mình cũng biết, anh rốt cuộc yêu người nào?"
Mặc dù cô ta nhắc nhở mình tỉnh táo, nhưng khi nhìn Lãnh An Thần lạnh lùng với mình, cô ta vẫn mất khống chế.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, đối mặt Tần Quỳnh kêu gào, mắt hơi nheo lại, "Có phải người khác nói lung tung hay không, anh sẽ nghiệm chứng, chỉ là bây giờ em gấp cái gì?"
Một câu nói mát, đem lòng Tần Quỳnh chèn ép đến đáy cốc, người đàn ông này dù mất trí nhớ, nhưng anh vẫn còn cơ trí.
Tần Quỳnh cắn môi, cũng nói không ra lời, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, không cảm thấy đau chút nào.
"Anh mất trí nhớ, cũng không phải là đầu óc bị hư." Lãnh An Thần nhìn sắc mặt Tần Quỳnh càng ngày càng khó coi, còn nói.
Lần này, Tần Quỳnh cũng không bình tĩnh nữa, "An Thần, em không phải luống cuống, em sợ, sợ anh cũng không cần em...em không thể không có anh, em yêu anh..."
Nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần thở dài, "Nếu như chúng ta yêu nhau, vậy tại sao anh phải cưới cô gái khác?"
Âm thanh anh thì thầm, lại hoàn toàn Tần Quỳnh dồn đến tuyệt vọng, lòng cô ta hoàn toàn rối loạn, bắt đầu lui từng bước một, cuối cùng thối lui đến cạnh cửa, sau đó cuồng loạn gầm nhẹ, "Vậy phải hỏi bản thân anh!"
Nói xong, cô ta bụm mặt xoay người chạy ra ngoài, Lãnh An Thần nhìn bóng dáng cô ta thì hơi lay động, tay nắm chặt lấy sofa, mới khắc chế kích động muốn đuổi theo.
Mặc dù anh đang thử dò xét cô ta, nhưng khi nhìn bộ dạng cô ta khổ sở, tim anh vẫn sẽ đau như bị người lôi kéo.
Rầm --
Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang dữ dội, khiến Lãnh An Thần vốn đang giãy giụa không thể tiếp tục bình tĩnh, đứng dậy, nhấc chân chạy ra bên ngoài.
Ở cửa, Tần Quỳnh té lăn trên đất, đôi tay che đầu, dáng vẻ khổ sở.
"Tần Quỳnh" Lãnh An Thần tiến lên, một tay kéo cô ta ôm vào trong ngực, "Em làm sao vậy?"
Tần Quỳnh nâng con mắt đẫm lệ lên nhìn anh, "An Thần, đầu em đột nhiên choáng váng..."
Nghĩ đến bệnh của cô ta, Lãnh An Thần vô cùng khẩn trương, "Gọi xe cứu thương, mau!"
"Đừng!" Tần Quỳnh giơ tay lên che miệng anh, sau đó nói, "An Thần, em không sao, một lát là ổn..."
"Nhưng..." Lãnh An Thần còn muốn nói tiếp, chỉ là chưa nói xong, đã bị cô ta cắt đứt.
"An Thần, em cho là anh sẽ không bao giờ để ý đến em nữa!"
Lãnh An Thần khẩn trương, tình cảm từ từ lắng đọng, "Làm sao lại như vậy? Dù sao mọi người đều là bạn bè!"
Hai chữ bạn bè giống như mũi tên ghim vào ngực Tần Quỳnh, sắc mặt cô ta nhất thời trắng nhợt, "An Thần, anh nói cái gì? Bạn bè... Anh chỉ coi em là bạn bè ư? Chúng ta rõ ràng yêu nhau..."
"Tần Quỳnh!" Lãnh An Thần lên tiếng, "Mặc kệ anh đã quên cái gì, nhưng có một sự thật không thể thay đổi, đó chính là anh đã có vợ, cho nên chúng ta chỉ có thể là bạn bè!"
Đúng, anh nói không sai, bất luận anh có nguyện ý thừa nhận hay không, hiện tại Đoan Mộc Mộc mới chính là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh, về phần Tần Quỳnh, coi như bọn họ yêu nhau nữa, chỉ sợ cũng chỉ có thể là bạn bè.
"An Thần, anh đừng tàn nhẫn như vậy!" Tần Quỳnh không cam lòng níu chặt lấy quần áo anh, "Em biết rõ anh có vợ, em không xin bất kỳ danh phận nào, chỉ xin anh để cho em sống ở bên cạnh anh, để cho em yêu anh... Anh biết em là một người sắp chết..."
Tròng mắt Lãnh An Thần tối xuống, nhìn cô gái trong ngực không ngừng rơi lệ, tim anh như bị kim đâm, đặc biệt là câu 'em là một người sắp chết' kia, quả thật muốn tính mạng của anh, cuối cùng anh không nhịn được đưa tay lau mặt cô ta.
Đây rốt cược là cô gái anh yêu trong lòng, cho dù quá khứ có tổn thương, nhưng anh đã quên mất, cố tình để cho anh nhớ đến cô ta, còn có tình yêu đối với cô ta, hiện tại muốn anh coi cô ta như người xa lạ, anh thật không làm được.
Anh vuốt ve lại cho Tần Quỳnh hi vọng, cô ta nắm lấy tay anh, thả vào bên môi hôn, "An Thần, em yêu anh, em yêu anh..."
Nghe cô vội vàng thổ lộ, trước mắt Lãnh An Thần hiện lên khuôn mặt tái nhợt, cảm giác tội ác nhất thời tràn qua trái tim, anh nhanh chóng rút tay ra, "Tần Quỳnh, anh có vợ rồi!"
"Không, An Thần!" Tần Quỳnh nắm lấy tay anh lần nữa, "Em biết rõ anh có vợ, em không nghĩ sẽ phá vỡ hôn nhân của anh, em...em chỉ muốn trước khi chết, anh có thể ở bên em mà thôi!"
Gần như cầu khẩn hi vọng, khiến Lãnh An Thần không đành lòng, "Tần Quỳnh, đừng nói như vậy, sẽ không chết, anh cũng không để em chết... Ung thư máu có thể trị, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em..."
"Em không muốn!" Tần Quỳnh khổ sở níu lấy cổ áo của anh, "An Thần, em không muốn làm trị liệu bằng hoá chất, em không muốn rụng tóc, không muốn biến thành xấu xí, không muốn..."
Nghe cô thét chói tai, trong lúc nhất thời Lãnh An Thần cũng có chút luống cuống, đúng lúc này, anh cảm giác cô gái trong ngực chợt động, sau đó từ trong ngực anh chạy đi, xông vào trong nhà.
Hóa ra, chẳng biết từ lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã từ trên lầu đi xuống, giờ phút này đang đứng ở cầu thang, nhìn bọn họ.
Đoan Mộc Mộc thấy Tần Quỳnh chạy hướng mình, cũng cả kinh lui về phía sau, làm cô lảo đảo lùi xuống hai bậc thang, tay nắm chặt lấy cầu thang, nhưng cô cũng không nghĩ đến, Tần Quỳnh cư nhiên đi lên lầu, "phịch" quỳ gối trước mặt cô, "Cầu xin cô, cầu xin cô mang An Thần cho tôi mượn có được không? Tôi sắp chết, tôi chỉ muốn trước khi chết để cho anh ấy cùng với tôi..."
Nhìn cô gái trước mắt đẫm lệ, Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa liền mềm lòng, nhưng nghĩ tới trước kia cô ta hãm hại mình, cô lại bỗng dưng tỉnh ngộ, cô gái này giỏi về diễn trò, cô thiếu chút nữa đã quên.
Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa, chỉ thấy anh tựa như tượng điêu khắc lạnh lẽo, không nhúc nhích, tròng mắt đen nhìn chằm chằm họ, như người ngoài cược.
Ống quần Đoan Mộc Mộc lại bị đung đưa, âm thanh cầu khẩn của Tần Quỳnh vang lên lần nữa, "Tôi bị ung thư máu, tôi biết rõ cô và An Thần đã kết hôn, tôi cũng không muốn phá hai người..."
Chỉ là không đợi cô ta nói xong, Đoan Mộc Mộc chợt ngắt lời, cô sẽ không tin cô gái này nữa, người khác không biết cô ta ác độc thế nào, nhưng Đoan Mộc Mộc cô rõ ràng, cô bị cô gái này làm hại đủ thảm, "Cô đừng nói lời này với tôi, có ở cùng cô hay không là chuyện của anh ấy, tôi không làm chủ được!"
Cho nên nói như vậy, thật ra thì Đoan Mộc Mộc cũng đang đánh cược, đánh cược Lãnh An Thần sẽ làm ra quyết định gì, mới vừa rồi nhìn anh thương yêu lau nước mắt cho Tần Quỳnh, lòng cô giống như ngâm a- xít sun-phu-rit.
Mặc dù biết anh mất trí nhớ, nhưng khi thấy trong mắt anh chỉ có cô gái khác, cô vẫn không cách nào khống chế được khổ sở, cô không trách anh, hơn nữa vừa rồi cô nghe được anh nói mình có vợ, nếu anh còn biết là mình có trách nhiệm trong người, vậy việc lựa chọn giao cho anh sẽ thích hợp hơn.
Quả nhiên, Đoan Mộc Mộc vừa dứt lời, cũng cảm thấy Lãnh An Thần chuyển hướng nhìn sang mình, hình như rất kinh ngạc về quyết định này của mình.
"Không, An Thần, anh ấy rất có trách nhiệm, anh ấy không quyết định được, cho nên tôi mới cầu xin cô." Tần Quỳnh khôn khéo cỡ nào, câu nói đầu tiên đã đem vấn đề khó khăn ném trả cho Đoan Mộc Mộc, "Tôi thật sự không có ý khác, chỉ muốn anh ấy bên cạnh tôi, cô coi như tôi đáng thương cũng không được ư?"
"Đáng thương?" Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Tần tiểu thư cũng không muốn một phần tình yêu đáng thương chứ, như vậy còn có ý nghĩa gì?"
"Không!" Tần Quỳnh lắc đầu, ngước nhìn Đoan Mộc Mộc, làm bộ hèn mọn, "Tình yêu của anh ấy đối với tôi không phải đáng thương, tôi chỉ cầu xin cô đáng thương tôi! Không phải cô không biết tôi vẫn yêu anh ấy..."
Một cô gái ở ngay trước vợ người đàn ông nói yêu người đàn ông đó, đây là chuyện châm chọc cỡ nào?
Cô thừa nhận sau khi biết Tần Quỳnh trở về, cả người cô rối loạn, thậm chí bởi vì yêu Lãnh An Thần, thu hồi mũi nhọn của mình, thối lui từng bước với Tần Quỳnh, chính hi vọng cô ta có thể thu lại, bây giờ nhìn lại, cô uất ức cầu toàn đổi lấy cô gái này tệ hại hơn.
"Đủ rồi!" Đoan Mộc Mộc lạnh giọng cắt đứt, "Cô yêu anh ấy? Lúc cô yêu có từng nghĩ tới anh ấy là người đàn ông của ai hay không? Hiện tại cô lại còn có thể nói ra từ mượn anh ấy? Tần tiểu thư, cô cho rằng chồng tôi là hàng hóa à?"
Hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, Tần Quỳnh nhất thời ngây người, Đoan Mộc Mộc nhìn thua cuộc trong mắt cô ta, tiếp tục nói, "Hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, Lãnh An Thần là người đàn ông của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đem chồng mình cho cô mượn, hơn nữa tôi khuyên cô trước khi nói chuyện cũng nên soi gương, thật không biết xấu hổ!"
Nếu không phải nghĩ tới cô gái này có bệnh, Đoan Mộc Mộc thật hận không thể tiến lên cho cô ta một bạt tai.
"Buông tay!" Đoan Mộc Mộc cực kỳ ghét bộ dáng bây giờ của cô ta, nhưng Tần Quỳnh lại bắt cô chặt hơn, sức lực này hình như gom toàn bộ thù hận lại tập hợp ở ngón tay của cô ta, Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa với cô ta, nhưng cô ta căn bản không buông tay, Đoan Mộc Mộc chỉ đành túm cô ta.
Tay Đoan Mộc Mộc còn chưa chạm vào cô ta, cũng cảm giác tay chợt bị lôi kéo, sau đó rơi vào trên đầu vai Tần Quỳnh, sau đó nữa liền nhìn thấy thân thể Tần Quỳnh ngửa ra sau --
"A..." Tiếng rít chói tai vang lên, thân thể Đoan Mộc Mộc bị Tần Quỳnh dắt hướng lăn xuống lầu dưới.
Thời khắc Đoan Mộc Mộc bị đụng choáng váng đầu, cô nhìn thấy có hai bóng người chạy nhanh tới, một là Lãnh An Thần, một là Đỗ Vấn, nhưng khi thân thể của cô dừng lại thì thấy Lãnh An Thần đang ôm Tần Quỳnh, mà giờ khắc này người ôm lấy cô là Đỗ Vấn.
Đây chính là lựa chọn...
Đoan Mộc Mộc nhớ lại lần tai nạn xe cộ...
"Cô, tại sao cô muốn đẩy tôi?" Ngón tay mảnh khảnh của Tần Quỳnh chỉ hướng Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, lại nghe Tần Quỳnh nói tiếp, "An Thần, anh thấy chưa, cô ta căn bản là muốn giết em, cô ta sợ em cướp anh..."
Ánh mắt Lãnh An Thần lại nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, tròng mắt đen nhánh giống như chứa hơi mù làm cho người ta không thấy rõ, nhưng vẻ nguội lạnh này cũng khiến không khí chung quanh đông kết.
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, cô rất muốn mở miệng giải thích, nhưng không cách nào mở miệng.
"An Thần, An Thần, em thật khó chịu..." Tần Quỳnh yếu ớt lên tiếng, sau đó nghiêng đầu, ngả vào trong ngực Lãnh An Thần.
"Tần Quỳnh --" Lãnh An Thần vội vàng kêu khẽ, sau đó lớn tiếng la ầm lên, "Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Đoan Mộc Mộc nhìn anh ôm lấy Tần Quỳnh chạy ra ngoài, nhìn cũng chưa từng nhìn mình một lần, tròng mắt tối xuống lần nữa, giống như là thế giới đến ngày tận thế.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |