Vay nóng Tima

Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 24

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


Chu Tô sửng sốt, hít thở khó khăn hỏi: "Chu Nhuế, em... em nói gì?"

"Chị, trước đừng hỏi, mau tới bệnh viện trung tâm. Ba đang cố gắng chống đỡ để chờ chị, gặp được chị là tâm nguyện cuối cùng của ba. Chị nhất định phải tới đây! Lầu bốn phòng cấp cứu, nhanh lên một chút!" Cuối cùng Chu Nhuế khóc không thành tiếng.

"Tút...Tút..." bên kia điện thoại đã bị cắt đứt.

Chu Tô vừa định bò dậy lại bởi vì dạ dày co rút mà lần nữa ngã xuống giường. Cô dùng toàn bộ sức lực chống thân thể, ôm bụng, tự lẩm bẩm: "Đừng đau nữa có được hay không, chỉ lúc này thôi, đừng đau lúc này thôi mà. Ba muốn gặp mặt, gặp một lần cuối, làm thế nào đây, lúc này đừng đau nữa có được hay không?" Nói xong, nước mắt phun tuôn trào.

Phương Đại Đồng đau lòng nói: "Chu Tô, đừng như vậy, đừng như vậy..." Âm thanh đã nghẹn ngào đến cực điểm.

Chu Tô nắm thật chặt tay áo của Phương Đại Đồng khóc lớn: "Phương Đại Đồng, giúp tôi một chút, giúp tôi một chút! Rất nhiều năm rồi tôi chưa gọi ông một tiếng ba, chẳng lẽ giây phút cuối cùng ông ấy còn trên cõi đời cũng không thể có mặt? Đây là căn bệnh chết tiệt gì mà đau như vậy chứ?" Nói xong hung hăng nện lên dạ dày bản thân một cú, nhưng sự đau đớn này không phải vì cú đấm mà dừng lại, ngược lại vì đau đớn mà lăn lộn.

Phương Đại Đồng gấp đến độ hung hăng vò đầu bứt tóc, áp chế sự nóng lòng của mình an ủi cô: "Chu Tô, với tình hình bây giờ của em làm sao có thể đi đâu, đến nhúc nhích còn chả được ấy chứ, em cứ nằm đây nghỉ một chút, một lát nữa sẽ đỡ, lúc đó em muốn đi đâu chả được." Nói xong những lời đó cảm thấy ngay cả mình cũng không còn sức lực nữa rồi.

Chu Tô cuộn người trên giường, nước mắt giàn dụa, cô nức nở: "Phương Đại Đồng anh nói hay lắm nhưng ba tôi bây giờ không phải đang ngồi uống trà chờ tôi đến mà là đang chống đỡ đến hơi thở cuối cùng để chờ tôi! Phương Đại Đồng! Ba tôi đang ở lầu dưới, tôi muốn gặp mặt ông lần cuối, tôi muốn..." Bởi vì đau đớn mà cô không cách nào nói tiếp.

Phương Đại Đồng khẽ cắn răng, bước nhanh tới trước cửa hét lên: "Y tá! Mau đem vào đây thuốc giảm đau mạnh nhất, số ba, không, số năm. Nhanh lên một chút!"

Lâm Tú Tú nghe Phương Đại Đồng nói vậy tuy vội vội vàng vàng lấy ra lọ thuốc giảm đau số năm cùng một ống tiêm nhưng vẫn chần chừ không muốn đem vào phòng: "Bác sỹ Phương, tôi đã lấy loại thuốc giảm đau số năm nhưng bệnh viện có quy định, loại thuốc mạnh này có thể gây nghiện, cho nên không thể sử dụng một cách tùy tiện, anh xem..."

"Tất cả hậu quả tôi sẽ phụ trách!" Nói xong đoạt lấy đồ, bịch một cái, đóng cửa lại nhanh chóng đi tới chỗ Chu Tô.

Lúc này sắc mặt Chu Tô đã trắng bệch, chuông điện thoại di động lại bắt đầu vang lên không ngừng, Phương Đại Đồng hơi nhăm mày, không phải Chu Nhuế còn có thể là ai?

Phương Đại Đồng không nói gì, kéo cánh tay Chu Tô ra, nhanh chóng tiêm thuốc vào.

Chu Tô nhìn chằm chằm những mũi tiêm kia đâm vào chính cánh tay của mình, tựa như cây cỏ cứu mạng. Phương Đại Đồng đau lòng lau nước mắt bên khóe mi, cầu nguyện trong lòng, làm ơn hãy giúp cô bớt đau đớn đi, ba cô ấy đang ở lầu dưới, người đàn ông đáng thương đang cố gắng chống đỡ đến giây phút cuối cùng để được gặp mặt cô con gái yêu lần cuối, nếu Chu Tô không thể đến theo ý nguyện của ba mình sau này cô sẽ hối hận cả đời!

Sau ba mũi tiêm, Chu Tô cố gắng đứng dậy rời đi, nhưng mới vừa đi một bước, liền té ngã trên đất. Quay đầu nhìn về phía Phương Đại Đồng, sự tuyệt vọng, khẩn cầu, cùng tột đỉnh đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Phương Đại Đồng nhanh chóng bước tới, đỡ cô dậy, lần nữa đặt lên giường than thở: "Chu Tô, em phải chuẩn bị tâm ký thật tốt, để thuốc giảm đau phát huy tác dụng cần phải có một khoảng thời gian nhất định. Em phải chờ đã."

"Chờ?" Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng, giận dữ: "Anh con mẹ nó không phải rất giỏi sao? Không thể trị bệnh cho tôi thì không sao nhưng tại sao có mỗi liều thuốc giảm đau mà cũng phải chờ tác dụng vậy, tôi muốn đi gặp ba tôi! Cái tên khốn kiếp này! Anh có nghe không?" Đôi môi Chu Tô cũng đã không còn chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt đều xanh lè, không chỉ đau đớn mà còn là tức giận, cả người đều đang phát run.

Phương Đại Đồng lần nữa lấy tay lau nước mắt, ôm lấy cô nói: "Thật xin lỗi, anh là lang băm. Nhưng mà, Chu Tô à, em chắc chắn muốn để ba em nhìn thấy bộ dạng như người sắp chết của con gái mình trước lúc nhắm mắt ư? Vậy thì ông ấy chết cũng sẽ không nhắm mắt nổi, còn có người thân của em, em làm sao đối mặt với bọn họ?"

Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng, chậm rãi lắc đầu. Tiếp đó gào khóc như một đứa trẻ, không chút kiêng kỵ mà nắm lấy áo Phương Đại Đồng hét lớn: "Van anh! Dù phải dùng phương pháp gì..."

Phương Đại Đồng giữ tay Chu Tô, lại lấy ra một ống tiêm nói: "Hiện tại anh sẽ tiêm tiếp cho em hai ống nữa, có thể đối với thân thể tạo thành tổn hại rất lớn, nhưng em phải kiên cường lên, chống đỡ đến cùng."

"Tốt..."Chu Tô vừa ôm bụng, vừa liều mạng gật đầu.

Hai mũi tiêm, đau đớn đã có chút suy giảm nhưng cả người vẫn không có cách nào di chuyển. Chu Tô lắc lắc Phương Đại Đồng: "Tại sao, tại sao như vậy? Anh mau tìm cách khác đi!"

Phương Đại Đồng ôm lấy đôi tay lạnh băng của Chu Tô: "Không còn cách nào nữa, chả lẽ em bắt anh phải dùng morphine sao?"

"Có thể không? Dùng morphine đi! Anh nhanh lên một chút!" Chu Tô vừa khóc vừa nói.

"Chu Tô! Em cho rằng anh là thần vạn năng sao? Thứ đồ này làm sao anh có thể có sẵn ngay đây được?"

Phương Đại Đồng ảo não rũ tay của Chu Tô ra.

Chu Tô hung hăng cắn môi, máu hòa lẫn nước mắt cùng nhau chảy tới cằm, dùng vẻ mặt tuyệt vọng cùng cực lẩm bẩm: "Không... không nên. Muốn đi nhìn ba, phải nói lời xin lỗi, muốn thỉnh cầu tha thứ, nói ông biết mình yêu ông đến nhường nào." Nói xong tự mình lăn xuống giường, Phương Đại Đồng tiến lên đỡ, Chu Tô hất tay anh ra. Bò ra cửa.

"Đáng chết, đáng chết." Chu Tô khẽ nguyền rủa trong lòng, một tay che dạ dày, một tay chống giữa sàn để bò đến cửa.

Phương Đại Đồng một tay che miệng, trong lòng bay lên từng trận chua xót, nước mắt theo khóe mắt lặng lẽ rơi xuống. Phương Đại Đồng rất thương Chu Tô, nhưng bây giờ phải làm sao đây, chả lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn như vậy?

Một tay hung hăng đấm lên bàn, Phương Đại Đồng cắn răng, tiến lên kéo Chu Tô dậy nói: "Hiện tại em không thể đi đâu với tình trạng này, hãy cho anh nhẫn tâm một lần này."

Chu Tô nắm chặt chỗ dạ dày đang co rút, kinh hoảng nhìn anh: "Phương Đại Đồng?" Anh ta định làm gì? Không thể đi đâu, ba mình đang yếu ớt nằm đó chờ đợi gặp mình lần cuối cũng không được đi? Giờ phút này Chu Tô rốt cuộc cũng hiểu rõ mình có bao nhiêu nhớ thương ba, cỡ nào nhớ đến ngày xưa, rúc trong ngực ông nghe kể chuyện về thời trẻ ông đã tham gia trận chiến chống Đế quốc Mỹ và Nhật Bản như thế nào.

"Y tá, nhanh cầm thuốc an thần! Nhanh lên một chút!" Phương Đại Đồng không để ý đến chuyện Chu Tô nói gì nữa, đôi tay ấn chặt thân thể đang giãy dụa của cô, hướng về phía cửa gào thét.

Y tá vội vàng cầm hai lọ thuốc an thần, tiến gian vào phòng liền bị cảnh tượng trước mắt hù cho sợ đến nỗi đứng sững sờ tại chỗ.

"Ngẩn người gì chứ? Mau đem đây!"

Y tá chưa từng thấy qua bộ dạng hung hãn như vậy của Phương Đại Đồng nên thật sự rất bối rối, run rẩy đưa tới.

"Đi ra ngoài! Cô điếc sao? Tôi bảo cô nhanh chóng ra ngoài!" Y tá nghe nói vậy giống như được đại xá, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Phương Đại Đồng một tay nắm chặt hai cánh tay Chu Tô, một tay rút ống tiêm, miệng lẩm bẩm: "Chu Tô, nếu như sau này em oán trách anh cũng chẳng sao, thật sự không còn cách nào khác, xin lỗi."

Hai mắt Chu tô mờ lệ nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Đại Đồng, lẩm bẩm: "Van xin anh, xin anh..." Tiếp đó trước mắt hoàn toàn mơ hồ, mất đi tri giác.

*****

Hai mí mắt nặng như chì, cảm giác như toàn thân không còn chút sức lực nào, Chu Tô nhíu chặt lông mày từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt bình tĩnh của Phương Đại Đồng.

Day day huyệt thái dương, chợt cũng nhớ tới cha mình nên Chu Tô bật dậy siết chặt áo Phương Đại Đồng hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu?"

Phương Đại Đồng cầm tay cô nói: "Chu Tô! Thật xin lỗi, em đã ngủ hơn hai giờ rồi." Lúc nói những lời này, khóe miệng của Phương Đại Đồng khẽ nhếch lên giống như đang mỉm cười nhưng đến đứa ngốc cũng nhìn ra trong lòng anh đang chứa một bồ cay đắng.

Chu Tô Định nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng một lúc, bắt đầu run rẩy, không thể ngăn được dòng nước mắt. Chống lên mép giường, tay chân luống cuống muốn xuống giường.

"Anh đỡ em. Thân thể của em còn rất yếu." Giọng nói của Phương Đại Đồng dần dần nhỏ đi, bởi vì thấy sự phẫn hận cũng như thất vọng trên khuôn mặt Chu Tô.

"Cám ơn Bác sỹ Phương, nhưng tôi không cần!" Hung hăng sập cửa, cô quay đầu bước đi một cách dứt khoát. Chiếc bàn bởi vì chấn động của cửa đóng lại nên có chút rung rung, Phương Đại Đồng chậm rãi đi tới trước ghế, dùng hết sức lực ngồi xuống, chầm chậm vén áo lên, đập vào mắt là một vết bầm lớn màu tím đen do máu ứ đọng phía bên phải eo. Vết bầm này là do lúc nãy Chu Tô đẩy Phương Đại Đồng đụng phải góc bàn mà ra, nhưng không cảm thấy đau đớn lắm. Chẳng qua chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trước kia Phương Đại Đồng luôn cảm thấy mình là người đặc biệt, chuyện gì dẫu có nghiêm túc đến đâu nếu rơi vào tay anh đều trở thành chuyện gì đó rất nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua. Nhưng bây giờ thì sao? Cái gì cũng không thể làm, cứ như vậy trơ mắt nhìn người mình yêu đau khổ. Chu Tô đau muốn chết, anh cũng không có cách nào giúp cô giảm bớt đau đớn mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, tâm nguyện cuối cùng của Chu Tô không khổ tâm để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, anh cũng không giúp gì được, ngay cả lúc Chu Tô muốn gặp mặt cha cô trước lúc ông qua đời, vậy mà lựa chọn của anh lại là tiêm thuốc an thần cho cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, thế nào cũng cảm thấy chua xót. Tại sao người phụ nữ không có chút xíu dịu dàng đảm đang nào, tính tình lại còn cứng nhắc, cố chấp như Chu Tô lại trở thành nữ chính mang số phận đau thương trong tiểu thuyết Quỳnh Dao như vậy được?

Chu Tô vừa chạy đến phòng cấp cứu ở lầu dưới liền nghe thấy những tiếng gào khóc cũng như những bước chân qua lại không ngừng.

Mình đã... chậm mất rồi?

Toàn thân Chu Tô mềm nhũn, trước mắt tối đen như mực chừng ngất đi. Trong giây phút sắp mất đi ý thức, cô bỗng cảm nhận được một bộ ngực rộng rãi, an toàn và ấm áp. Là Chung Ly.

"Chu Tô... Chu Tô?" Tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai, Chu Tô mệt mỏi vô lực mở mắt, nước mắt lẳng lặng chảy ra từ khóe mắt, từng dòng từng dòng rơi xuống liên tục, không thể ngăn cản nổi.

Một lát sau, Chu Tô mở to mắt, khóe miệng run rẩy nói: "Chung Ly... Ba..."

Chung Ly cụp mắt, ánh mắt ảm đạm. Chung Ly chậm rãi nói: "Chu Tô, em tới chậm, ba đã đi rồi."

Chu Tô sững sờ nhìn bức tường một lúc lâu, hô hấp nặng nhọc, ngón tay gắt gao siết vạt áo Chung Ly liều mạng lắc đầu, muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói nên lời. Nước mắt cứ rơi, chảy dài trên khuôn mặt, một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể mà lắc đầu.

Chung Ly ôm lấy bả vai Chu Tô, nói một cách run rẩy: "Chu Tô! Anh hiểu... Anh hiểu mà."

"Ô... Ô... A." Rốt cuộc cũng có thể mở miệng gào lên những âm thanh vô nghĩa, bi thương đến cực điểm.

Chung Ly tiến lên vuốt ve khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Chu Tô, lẳng lặng dùng ngón cái lau đi nước mắt và ôm Chu Tô vào ngực, vỗ nhẹ sống lưng đang không ngừng run rẩy của cô nói: "Đi, anh dẫn em đến nhìn ông một chút."

Chu Tô cơ hồ là được Chung Ly bế qua nhà xác, nhìn thi thể của ba từ phía xa, trái tim Chu Tô bắt đầu co rút.

Lẳng lặng đến gần, Chu Tô nhìn gương mặt xanh trắng của ba mình, khẽ dùng tay vuốt ve lên khuôn mặt đã khắc sâu trong tâm trí, lẩm bẩm: "Ba, tại sao không thể đợi con gái thêm một chút? Chỉ một chút nữa mà thôi?" Sau đó ôm thân thể đã lạnh băng của ông khóc thút thít.

Bên cạnh Lý Cẩm Phương cùng vợ sau của Chu Kỳ Phong- gì Trương cùng nhau tiến lên, níu lấy thân thể mềm oặt của cô, Lý Cẩm Phương vừa đấm vào ngực Chu Tô vừa thút thít: "Tại sao con không sớm tới đây một chút, ông ấy đã chờ lâu như vậy..."

Chu Tô nức nở lắc đầu, vùi đầu vào ngực mẹ, trong lòng vang lên từng âm thanh, con đã rất muốn đến sớm một chút, đã nghĩ dù phải mất mạng cũng sẽ đến nhanh.

Nhưng...

Chợt, Chu Tô bị một lực kéo thật mạnh, cố tình kéo cô khỏi ngực mẹ. Chu Tô ngơ ngác quay lại, thì ra là Chu Nhuế. Con bé dùng khuôn mặt hung hăng, nhìn chằm chằm Chu Tô hầm hừ: "Chi ra đây!" Không đợi Chu Tô nói gì, Chu Nhuế đã kéo cô ra khỏi cửa, những người chung quanh bởi vì đắm chìm trong nỗi đau mất đi người thân nên không ai để ý không khí khác thường giữa hai chị em Chu Tô."

Vừa bước ra khỏi cửa, Chu Nhuế liền đẩy mạnh Chu Tô vào tường. Chu Tô bị đau hừ nhẹ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Nhuế.

Chu Nhuế đi từng bước một tới gần chị mình chất vấn: "Chu Tô, rốt cục chị đang muốn gì?"

Chu Tô ngây ngẩn cả người, đây là câu đáng lẽ cô phải hỏi Chu Nhuế chứ, tại sao lại dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô như vậy.

Chu Nhuế phẫn uất lau nước mắt, ngẩng mặt nhìn Chu Tô nói: "Chị biết không, thời khắc cuối cùng của cuộc đời ba luôn một mực goi tên chị, mắt đã không thể mở nổi nữa nhưng vẫn gọi Tô nhi, Tô nhi, nhưng mãi không có ai đáp lời."

Chu Tô quay mặt không dám nhìn cô, hai tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, lặng lẽ rơi lệ.

Chu Nhuế tiến lên nắm chặt hai bả vai Chu Tô, bắt buộc cô phải nhìn mình: "Tại sao không dám nhìn, không nói lời nào. Chị, em không hiểu rõ rốt cuộc chị hận ba đến mức nào? Biết ông chỉ muốn gặp mặt chị lần cuối, chỉ một lần cuối cùng của cuộc đời ông, tai sao chị lại có thể không chút để ý như vậy? Làm sao lại có thể đành lòng làm như không biết chứ? Chị à, đã bao nhiêu năm nay, ba luôn luôn len lén đi phía sau để xem cuộc sống của chị có tốt không chả lẽ chị không biết, ông là cha đẻ của chị, tại sao lòng dạ của chị lại có thể độc ác như vậy, trái tim của chị làm từ sắt đá sao?" Nói xong được những lời này, Chu Nhuế bật lên tiếng khóc xé gan xé ruột.

Chu Tô vẫn cúi đầu, cho dù nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhưng chỉ có thể nói ra một câu: "Là lỗi của chị, chị thật sự lỗi rồi, nhưng không còn cách nào, thực sự chị không muốn như vậy đâu."

Chu Nhuế nghe Chu Tô biện minh như vậy lại càng thêm tức giận, nắm chặt bả vai của cô, không khỏi cao giọng: "Không còn cách nào khác? Chị nói như vậy là ý gì, gần ba tiếng đồng hồ mới thấy xuất hiện, chẳng lẽ lúc ấy chị đang ở cung Trăng sao? Chị, vì sao phải trốn lánh, đã nhiều năm như vậy tại sao thì không thể thử hiểu ba đây? Bởi vì trốn tránh nên luôn chọn phương thức đi đến những nơi xa xôi hẻo lánh. Chị có biết trong mỗi chuyến đi của chị mẹ lo lắng đến mức nào không, chị có biết bởi vì một ánh mắt lạnh lùng của chị, ba sẽ đau lòng đến nỗi không ăn nổi cơm không? Chị, chị đã từng hỏi bao giờ em mới có thể ứng xử như một người trưởng thành, chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, nhưng còn chị, còn chị, ngay cả ba mình cũng không chịu gặp mặt ông một lần cuối, ngay cả một câu tha thứ cũng không chịu nói ra, ngay cả lúc ba sắp qua đời, như vậy là có ý thức trách nhiệm rồi ư? Còn nữa, còn có anh rể, mặc dù chuyện đã qua lâu, nhưng lần đó chị đi Thụy Sỹ gặp phải trận bão tuyết, đoàn quay phim của chị mất liên lạc hai ngày, anh rể gấp đến độ viêm dạ dày phải nhập viện, nhưng sau đó chị lại gọi điện về bảo là ở nơi đó chơi vui quá nên điện thoại hết pin cũng không biết. Chị..."

"Đủ rồi." Chu Nhuế còn muốn nói điều gì đó lại bị một giọng nói nghiêm nghị cắt đứt, hai người quay đầu liền nhìn thấy Chung Ly với vẻ mặt giận dữ tiến đến.

Chung Ly đi đến bên cạnh hai người dừng lại, dùng khăn lau nước mắt Chu Tô sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Chu Nhuế: "Vậy còn em, Chu Tô là chị của em, em lấy tư cách gì mà chất vấn, đay nghiến cô ấy? Em xem đi, bộ dạng bây giờ của cô ấy giống như là không muốn tới ư, ba vừa mới ra đi, hai chị em nên dựa vào nhau, an ủi lẫn nhau, vậy mà em lại đang làm gì đây? Còn nữa, chuyện của vợ chồng anh không cần em phải quản, anh gấp đến độ bị bệnh cũng là anh tâm cam tình nguyện, không cần bất cứ ai bất bình thay anh."

Chu Nhuế bị Chung Ly nói như thế nhất thời cứng họng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng phẫn nộ nhắm lại.

Chung Ly cũng không nói thêm gì, đỡ Chu Tô đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi, bởi vì bây giờ sắc mặt Chu Tô trắng bệch, cả người đứng cũng không vững, điều này làm cho Chung Ly rất lo lắng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-57)