Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 23

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay, Lúc Chu Tô về nhà thì nhìn thấy một người quán cà phê đối diện khu chung cư mình ở, chồng của Lưu Yến Linh- Dương Lực. Thực ra thì nhìn thấy anh ta cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên chuyện, nhưng điều khiến Chu Tô nghi hoặc là anh ta đang dựa hẳn người ngồi lên ghế sô pha của quán cà phê, ngồi ngay bên cạnh còn có một cô gái khá trẻ trung xinh đẹp.

Chu Tô đứng ở trên đường, nhìn thấy cảnh đó xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn cho nên cũng không nhìn rõ lắm. Chuyện như vậy luôn không nên dễ dàng kết luận điều gì nên cô quyết định núp ở một bên tiếp tục quan sát, nghĩ thầm nếu như chỉ là đồng nghiệp hoặc là khách hàng bình thường cô coi như không thấy, nhưng nếu như hai người kia có hành động gì mờ ám, Chu Tô nghĩ thầm nhất định sẽ bước vào tát cho Dương Lực vài cái.

Đang thập thò quan sát nhất cử nhất động của hai người kia liền bị ai đó vỗ nhẹ lên vai khiến linh hồn bé nhỏ của Chu Tô suýt nữa bay thẳng lên thiên đường rồi. Quay đầu nhìn lại, là người cha đã lâu không gặp của mình. Chu Tô xoa xoa trái tim, thở dài nhẹ nhõm nói thầm: "Còn tưởng là người nào, hù chết người ta rồi."

Chu Kỳ Phong nhìn theo hướng Chu Tô đang nhìn sau đó nghi hoặc nhìn Chu Tô hỏi: "Con đang làm gì đấy?"

Chu Tô đáp: "Không có." Nói vậy nhưng vẫn lén lén lút lút nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi trong quán cà phê kia qua cửa kính.

"Tô Nhi." Chu Kỳ Phong lại gọi, Chu Tô sửng sốt một chút... Tô Nhi, chỉ có ông ấy mới gọi Chu Tô như vậy.

Chỉ là rất lâu rồi không nghe thấy.

Chu Kỳ Phong chỉ nghiêm mặt, mấy lần miệng mở rộng lại khép lại nhưng vẫn không nói gì.

"Ba nói đi, có chuyện gì?" Chu Tô ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn không quay đầu nhìn ba mình mà vẫn luôn chăm chú nhìn vào quán cà phê.

"Ba..." Ông hắng giọng "Mấy hôm trước ba có đến nhà mẹ gặp mẹ con và Nhuế Nhuế, có nhờ mẹ con chuyển lời nếu con rảnh rỗi đến nhà ba chơi một lát nhưng mãi không thấy con qua chơi nên ba chỉ còn cách đến chỗ con một chuyến."

Chu Tô nghe ông nói như vậy không khỏi quay đầu nhìn ba mình, quả thật ông đã già rồi, đặc biệt là đoạn thời gian này gầy đi không ít, gương mặt cũng hóp lại, những sợ tóc bạc hai bên thái dương bay phất phơ trong gió. Mặc cho ông đã từng là người từng chinh chiến qua bao sa trường cũng không thể thắng nổi sự nghiệt ngã của thời gian, cuối đời cũng leo lét như ngọn đèn trước gió.

Trước kia Chu Tô chưa từng nghĩ đến chuyện ba mình sẽ có ngày ra đi, cho dù có oán hận, có đau khổ nhưng chưa từng nghĩ tới có ngày ông cũng sẽ già đi, nói thế nào, tựa như bạn một mực dựa vào một ngọn núi lớn mấy chục năm an toàn, nhưng vừa quay đầu lại đã phát hiện thực ra chỗ dựa vững chắc đó đã bị mưa gió bào mòn.

Đúng vậy, căn bệnh của cô còn tới một cách đột ngột như vậy, người nào có thể chống lại được số mệnh cũng như thời gian chứ? Chỉ là Chu Tô đang suy nghĩ nếu như ngày cô chết đi, cảm nhận của người cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ba của mình sẽ như thế nào, sẽ ôm di ảnh của cô nói những lời đau xót sao?

Nghĩ như vậy, lỗ mũi Chu Tô chợt chua xót. Lúc này cô mới phát hiện làm sao cô có thể hận cha của mình, cô chỉ là sợ hãi mất đi như vậy, bởi vì sợ mất đi cho nên trốn tránh, cho nên ra vẻ như không thèm để ý tới.

Chu Kỳ Phong đưa bàn tay thô ráp, chậm rãi thử dò xét sờ sờ trên trán cô, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt nhưng bàn tay run run đã tố cáo cảm xúc thật của ông. Xoa xoa một lúc, ông ấp úng nói không nên lời mấy chữ, Chu Tô nghe một lúc lâu mới có thể nghe rõ. Ông nói: "Thật xin lỗi...thật xin lỗi... thật xin lỗi con gái yêu..." Lời xin lỗi lặp đi lặp lại đến vài chục lần, mang theo biết bao đau thương cùng hối hận.

Mắt thấy giọt nước mắt không thể kiềm chế nữa mà rơi xuống của Chu Kỳ Phong, trái tim Chu Tô như bị ai nhéo một cái đau điếng, muốn nói cái gì đó thế nhưng không tài nào mở miệng được.

Chu Kỳ Phong cúi đầu lau nước mắt, động tác chậm chạp xen lẫn run rẩy, ông nói: "Chuyện của những người đời trước không nên ảnh hưởng đến thế hệ sau, Tô Nhi...Ba không phải là một người cha tốt."

Chu Tô muốn nói cái gì đó nhưng ánh mắt nhìn đến hai người kia đã muốn rời khỏi quán cà phê, kéo tay cha mình vội vội vàng vàng nói: "Hiện tại con có việc gấp... Ba... Ba cứ về nhà nghỉ ngơi...Hôm sau có dịp con sẽ đến thăm ba, sẽ nói chuyện nhiều hơn."

Mắt Chu Kỳ Phong thoáng qua một tia mừng rỡ, đã nhiều năm như vậy cuối cùng lại lần nữa được nghe tiếng gọi ba từ miệng Chu Tô, thật vui mừng, nhưng lại nghĩ Chu Tô nói vậy chỉ để đuổi ông về, khuôn mặt không khỏi ảm đạm hơn vài phần, ông ha ha cười: "Được rồi, Tô Nhi, ba chờ con, nhớ tới đấy."

"Đã biết..." Chu Tô nghểnh cổ nhìn hai người đã đứng dậy kia, có chút nóng nảy.

Chu Kỳ Phong không nói gì nữa, liền xoay người bước đi. Chu Tô trong lòng lo lắng không khỏi lần nữa nhìn theo bóng lưng ba mình rời khỏi, chợt nhớ tới bài hát 'Bóng lưng' của Chu Tự Thanh, nghĩ tới người cha của mình, đã già như vậy nhưng vẫn đau khổ áy náy vì chuyện xưa, vẫn là trong lòng đau xót.

Nhìn ông dần dần đi xa, Chu Tô lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía quán cà phê, Dương Lực cùng cô gái kia đã sớm biến mất, không khỏi có chút ảo não. Hồi tưởng lại lời nói hôm nay của cha mình rất kỳ quái, gì mà chuyện đời trước, ảnh hưởng các con? Đợi chút, cái từ này lúc ở công viên mẹ cô cũng đã nói với người đàn ông kia như vậy không phải sao? Trời ạ, cô đã đoán đúng, ba mẹ muốn phục hôn. Nhưng ba mình đã sống nhiều năm với gì Trương như vậy, bây giờ muốn bỏ là bỏ ư, ý của hai người là như vậy nên mới cùng nói cùng một câu ảnh hưởng đời sau như vậy? Thật là trong đầu đã nhào thành một đống, Chu Tô không khỏi thở dài một tiếng, thế nào lần này trở về phải đối mặt nhiều vấn đề như vậy.

Khẩu vị của Chu tô lại bắt đầu không tốt trở lại, cô ngậm thìa cháo trong miệng đã một lúc lâu mà không ăn miếng nào, mặc dù cháo đã được hầm rất kỹ nhưng trong dạ dày tựa như có một tảng đá đang vỡ nứt trong đó, mặc cho cái gì đi vào đều là quay cuồng một trận.

Chung Ly nhìn chằm chằm cô, buông chiếc đũa trong tay xuống, hơi bất mãn: "Chu Tô, gần đây có chuyện gì xảy ra. Ăn ít như mèo, muốn giảm cân sao?"

"Đâu có." Cô cười cười đáp lời, vừa nói xong đã hung hăng đem cả muỗng cháo nhét vào trong miệng, nhai nhai hai cái nuốt xuống nói: "Không có, không có."

Không đợi Chung Ly nói gì, dạ dày cô đã phản ứng lại với thìa cháo cô cho vào. Cô lấy tay che miệng, chạy vào nhà vệ sinh.

Nằm ở trên bồn cầu liền bắt đầu liều mạng ói, trời đất u ám, nước mắt cũng chảy xuống một vòng.

Chung Ly vội vàng đi theo, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lưng của cô, hỏi: "Chu Tô, chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Tô không còn sức đâu mà đáp, nôn xong liền nằm sấp trên mặt đất. Chung Ly đỡ cô dậy, khẩn trương vuốt vuốt cái trán mồ hôi đầm đìa của cô: "Có khó chịu chỗ nào nữa không? Chu Tô?"

Chu Tô suy yếu lắc đầu, muốn há miệng nói gì đó nhưng không còn chút hơi sức nào nữa nên một chữ cũng nói không ra được.

Chung Ly không nén được tức giận, trong miệng nhắc đi nhắc lại: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, không được phải đi bệnh viện." Nói xong vội vàng bế ngang cô lên, hướng về phía cửa.

Chu Tô lần này thật sự luống cuống, không thể đi bệnh viện. Nhất định không thể. Cô thở hổn hển suy yếu lôi kéo cổ áo Chung Ly, liều mạng giùng giằng. Chung Ly gạt tay của cô, ôm cứng vào ngực: "Lúc này không thể tùy hứng, lần trước vốn đã nên đi khám rồi, anh thật sự đáng chết!" Đau lòng sờ sờ mặt của cô, không khỏi càng ôm chặt.

"Không... Không nên đi." Chu Tô cắn răng nói ra mấy chữ: "Mệt quá, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi liền hết chuyện, xin anh, đừng đem em đến bệnh viện." Khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt, gắt gao lôi kéo y phục của anh, không biết dùng bao nhiêu khẩn cầu, cực kỳ giống một đứa bé bất lực.

Chung Ly nhìn cô phản kháng thành cái bộ dáng này, tâm liền mềm nhũn, dịu dàng nói: "Nhưng mà, em xem bây giờ đã khó chịu thành ra như vậy, có thể không đi bệnh viện sao?"

"Không có việc gì, loét dạ dày thôi. Em để thuốc ở trong ngăn tủ. Anh đi lấy cho em..." Chu Tô nặng nề đưa ngón tay chỉ chỉ vào hộc tủ.

Chung Ly nghe lời buông tay, đặt cô nằm xuống giường, từ hộc tủ lấy ra một lọ thuốc đưa cho cô. Nhìn cô run rẩy lấy mấy viên thuốc từ trong lọ ra uống, tim của anh đau như bị ai đó lấy dao đâm.

Nhận lại lọ thuốc, Chung Ly đút từng ngụm nước ấm cho Chu Tô uống xong, nhìn sắc mặt cô chậm rãi chuyển biến tốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhẹ nhàng đắp chăn, Chung Ly xoa xoa gương mặt Chu Tô, ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn cô nói: "Chu Tô, không biết vì sao anh rất lo lắng, hiện tại rất tốt, thật, tốt giống như một giấc mộng. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nói không ra là nơi nào nhưng chỉ cảm thấy không đúng. Lần này trở về em rất kỳ quái, có phải hay không có cái gì gạt anh, hả?"

Chu Tô cười: "Em nào dám lừa gạt anh, Chung thiếu gia, anh đa tâm rồi."

"Được, trước nghỉ ngơi đã, khoan nói chuyện. Chúng ta chọn thời gian đi bệnh viện làm kiểm tra toàn bộ một lượt."

"Cái này..." Chu Tô nhăn mặt, do dự nói: "Ừ, anh cứ để em tự đi khám. Em có quen một bác sỹ rất giỏi nhưng anh ta rất bận rộn, còn phải chờ sắp xếp. Thực ra em biết công việc của anh lại rất bận rộn, khỏi theo em làm gì."

"Tại sao em cứ không muốn cho anh đi theo như vậy?" Chung Ly nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt hoài nghi.

Chu Tô thoáng xanh mặt, nửa ngày cười nói: "Không có gì. Không phải là không muốn cho anh đi cùng, anh bận mà. Anh yên tâm, nhất định sẽ đem kết quả khám về báo cáo, được không?"

Chung Ly trầm mặt, cuối cùng thỏa hiệp. Chư Tổ thừa dịp anh không chú ý thở phào một cái, nghĩ thầm lại phải làm phiền Phương Đại Đồng rồi.

*****

Ngày hôm sau, khi Phương Đại Đồng nghe Chu Tô nói về việc xin một tờ xét nghiệm giả liền đặc biệt khinh bỉ nhìn cô nửa ngày nói: "Chu Tô! Ngay cả cái chủ ý thô bỉ như vậy mà em cũng có thể nghĩ ra, thế gian này chỉ có một mình em thôi đấy."

"Phương Đại Đồng!" Chu Tô ngồi lơ đãng nhìn theo cô y tá xinh đẹp mặc áo blue trắng đi tới đi lui, sau khi nghe Phương Đại Đồng nói vậy mới nhìn về phía anh với vẻ mặt lấy lòng: "Chúng ta nói thế nào cũng là đồng chí cùng nhau trải qua sống chết, anh hãy giúp tôi một chút đi mà."

Phương Đại Đồng bình tĩnh buông lọ thuốc trong tay xuống, liếc cô: "Em lại đem chuyện cũ ra để ép anh làm những việc trái với lương tâm đúng không? Chu Tô a, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc đó mà còn tỉnh táo thì nhất định anh sẽ không để em cứu anh làm cái gì, bây giờ phải chịu cái tội sống này!"

Mới nói xong câu này đã thấy cô nàng y tá xinh đẹp kia bước vào với vẻ mặt thẹn thùng, đem một cái hóa đơn lên nhu hòa nói: "Bá sỹ Phương, đơn thuốc này thuộc hàng VIP, tôi không tự mình đi lấy được."

"Ừ, cứ để đấy cho tôi." Phương Đại Đồng thuận miệng đáp một tiếng, nhưng cũng không giơ tay nhận lấy, tiếp tục giáo huấn Chu Tô: "Em đúng là được lắm, làm như nắm được thượng phương bảo kiếm, nghĩ muốn sai bảo anh gì cũng được phải không?"

Cô y tá đỏ mặt đứng tại chỗ, không có ý rời đi. Phương Đại Đồng nhìn thấy, nghiêng đầu hỏi: "Còn có chuyện sao?"

"Cũng không có... Chỉ là..." Cô gái kia mân mân khóe miệng.

"Chỉ là cái gì?" Khuôn mặt anh tuấn của Phương Đại Đồng lúc này tràn ngập sự khó chịu hỏi.

Cô y tá hít sâu một hơi, giống như lấy đủ dũng khí nói: "Tôi đại biểu cho toàn bộ những nữ bác sỹ, y tá còn độc thân trong bệnh viện này hỏi anh một câu, anh kết hôn hoặc là đã có bạn gái chưa?"

Chu Tô vừa nghe xong câu hỏi liền bật cười, hứng thú nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng nhưng lại đẩy đẩy cô y tá nói: "Tôi có thể nói cho cô biết, anh ấy đang độc thân. Hoàn toàn độc thân."

Y tá suy tư một lúc lại nói: "Bác sỹ Phương, vậy tiêu chuẩn chọn vợ của anh là gì?"

Tròng mắt Phương Đại Đồng đã muốn rớt ra hỏi lại: "Cái... cái gì?"

"Chính là anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Nói rõ hơn là lúc tìm người để kết hôn, tiêu chuẩn của anh là gì?" Cô y tá xinh đẹp hỏi với bộ mặt rất ngây thơ.

Chu Tô đã cố nhịn nhưng vẫn không thể ngăn nổi nụ cười, không nói tiếng nào, bộ dạng xem kịch hay.

Phương Đại Đồng cuối cùng cũng đã lấy lại phản ứng, cười khẽ: "Như vậy a, cô nghe kỹ nhé, phàm là những người phụ nữ độc thân trong vòng 16 đến 61 tuổi, không quan trọng tướng mạo gia thế học thức đều có thể ghi danh. Điện thoại liên lạc *********." Phương Đại Đồng nói xong nhanh chóng đọc ra một dãy số.

"Thật sao? Vậy chúng tôi đều có cơ hội cạnh tranh công bằng sao? Bác sỹ Phương! Tôi tên là Lâm Tú Tú, ngưỡng mộ anh đã lâu, nếu như có thể hi vọng anh suy nghĩ về trường hợp của tôi. Số điện thoại của tôi là ***********." Nói xong dùng giấy bút ghi ra một dãy số, ngượng ngùng đưa lên sau đó xoay người bỏ chạy.

Phương Đại Đồng buồn cười nhìn tờ giấy kia, vuốt vuốt sau đó ném vào thùng rác.

Chu Tô cũng đã nhịn cười đến nỗi muốn nội thương, vỗ vỗ vai Phương Đại Đồng: "Được a, anh trai à, hóa ra tất cả nữ y tá lẫn bác sỹ khoa nội khoa ngoại đều có ý tứ với anh a."

"Chu Tô, em đứng đắn một chút giùm anh, anh cho em biết, nếu em cứ trêu chọc giày vò anh như vậy thì ngay lập tức anh sẽ đi ra ngoài, nói với cô y tá đó là anh yêu em, xem cô ta có chỉnh em đến chết không?"

"Ai nha... Tôi không dám nói gì nữa. Phương Đại Đồng, anh là người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt bụng, anh sẽ không để bụng mà giúp tôi lần này đúng không nào?"

Phương Đại Đồng chau mày nhìn chòng chọc Chu Tô một lúc lâu, cắn răng nói: "Đúng là thanh danh nửa đời của anh luôn bị hủy hoại trên tay em." Nói xong cúi đầu liền rút ra một tờ xét nghiệm bắt đầu viết, Chu Tô ở bên cạnh nhìn thấy, hưng phấn không thôi.

"Lại nói Phương Đại Đồng, làm sao anh lại vào đây làm bác sỹ được vậy? Nghe nói bác sỹ phải có ba đầu sáu tay mới có thể bước chân vào đây đấy."Chu Tô hỏi.

Phương Đại Đồng vừa viết vừa nói: "Không có công phu thật dĩ nhiên phải có ba đầu sáu tay mới vào được nhưng mà Phương thiếu ta chính là bọn họ bỏ ra nhiều tiền mời về làm việc a."

Chu Tô còn muốn mỉa mai anh ta vài câu nhưng dạ dày đã truyền đến trận trận đau đớn, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Cô không khỏi lấy tay ôm bụng, lông mày cũng không tự giác vặn thành một đoàn, một tiếng cũng không thể thốt ra.

Phương Đại Đồng phát hiện Chu Tô có biểu hiện khác thường liền vòng qua chiếc bàn đi tới, khom lưng nhìn cô: "Dạ dày em lại khó chịu hả?"

Chu Tô ngẩng mặt lên, vừa muốn đáp gì đó nhưng bởi vì đột nhiên một hồi đau đớn xông tới, không tự chủ được mà ngã trên mặt đất, từng hạt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống.

Phương Đại Đồng nhìn sắc mặt Chu Tô tái nhợt liền hiểu, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ bả vai của cô hỏi: "Có phải hay không bệnh tái phát, phải hay không?"

Chu Tô ôm bụng trừ lắc đầu một chữ cũng nói không ra được, Phương Đại Đồng khẽ cắn răng giáo huấn: "Chu Tô, trước mặt anh, em còn giả bộ cái gì chứ?" Đứng dậy ôm lấy cô đặt lên giường ở phòng làm việc.

"Thuốc đâu rồi? Em có mang thuốc theo không?" Phương Đại Đồng dùng tay tiến hành xoa bóp dạ dày Chu Tô nhưng anh hiểu những thứ này căn bản không có tác dụng, cái loại đó đau đớn đó người bình thường làm sao nhịn được.

Chu Tô thở hổn hển, khó khăn nâng ngón tay lên, chỉ vào túi của mình, vừa mới động đậy dạ dày lại đau thắt lên, nước mắt như có phản xạ mà rớt xuống, cả người co rút lại thành một đoàn trên giường.

Phương Đại Đồng run rẩy lục tung túi xách của Chu Tô, bởi vì hốt hoảng mà toàn bộ đồ dạc trong túi xách đều bị ném ra bàn, cuối cùng Phương Đại Đồng cũng đã tìm thấy lọ thuốc kia, đổ ra mấy viên, đỡ đầu của Chu Tô, cho thuốc vào miệng cô.

Chu Tô run rẩy nuốt xuống những viên thuốc kia, nhưng đau đớn vẫn giống như thủy triều, ào ạt kéo tới, cô mắn chặt ga giường, nằm cuộn người tại một góc giường, hàm răng run lẩy bẩy, không mở cũng không khép được, mồ hôi đã ướt đẫm mái tóc, lưu lại sự ẩm ướt trên gối.

Đang lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Phương Đại Đồng ôm chặt Chu Tô, căn bản không để ý những thứ này. Anh chỉ cảm thấy đau lòng, trái tim giống như bị xé rách, thầm nghĩ xin hãy để loại đau đớn này cho anh gánh chịu đi, thay người con gái đáng thương này chịu.

Nhưng điện thoại di động căn bản không có dấu hiệu dừng lại, âm thanh vang dội cả gian phòng. Chu Tô nói nhỏ: "Phương Đại Đồng, giúp tôi nhận điện thoại đi."

Phương Đại Đồng hung hăng nhìn cô. Lúc này trời có sập anh cũng không có tâm tư nhận điện thoại. Thế nhưng ai có thể quản được người phụ nữ cố chấp này bèn vươn tay cầm điện thoại: "Alo, hiện tại Chu Tô đang rất bận, có việc gì lát nữa gọi lại sau." Phương Đại Đồng rất không bình tĩnh, cũng không thèm nghe đối phương nói gì nhưng người bên kia vẫn cố chấp nói gì đó.

Bực bội đem điện thoại đặt bên tai Chu Tô, bên trong truyền ra tiếng khóc của Chu Nhuế: "Chị! Chị mau tới bệnh viện trung tâm, nhanh lên một chút, ba không được nữa rồi, muốn gặp chị một lần cuối, ông nói phải gọi bằng được chị tới, nếu không có chết cũng không thể nhắm mắt. Chị mau tới đây. Huhu..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)