← Ch.05 | Ch.07 → |
Phương Đại Đồng kể từ sau khi về nước liền, lúc nào cũng đòi gặp bằng được Chung Ly để quan sát kiểm tra cho thật kĩ, việc này khiến Chu Tô rất bất mãn: "Chồng tôi không phải là hàng hóa gì, sao lại phải quan sát kiểm tra?"
"Nếu em không hẹn người cho anh gặp thì anh sẽ tự mình tìm đến anh ta, chẳng qua anh rất ít khi quản được miệng của mình, nếu lỡ miệng nói ra mấy điều không nên nói, hậu quả sao anh cũng không biết nhé."
Chu Tô cắn răng nói: "Phương Đại Đồng, anh còn chút tính người nào không vậy? Đây là lấy bệnh của tôi ra để uy hiếp tôi?"
Phương Đại Đồng chợt trầm mặc, qua một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Chu Tô à, em gần đây có phát bệnh không? Vẫn uống thuốc anh kê đầu đủ chứ?"
"Ừ, gần đây tình trạng của tôi tốt lắm, mỗi ngày vẫn uống thuốc đầy đủ."
"Ừ, vậy thì tốt. Thuốc anh kê trước đó đừng uống nữa." Phương Đại Đồng móc lọ thuốc từ trong túi ra đưa cho Chu Tô: "Bây giờ bắt đầu uống loại này, nhớ uống mỗi ngày. Mấy ngày nữa anh sẽ lại đem cho em loại thuốc khác, loại thuốc đó chỉ uống vào những lúc đau thôi, bình thường không cần uống nhé."
Thời điểm đem thuốc cho Chu Tô, tay Phương Đại Đồng hơi run. Một khi đã phải thay đổi thuốc thường xuyên có nghĩa là tế bào ung thư trong dạ dày Chu Tô đang dần khuếch tán, chất chống ung thư trong thuốc cũng phải gia tăng thêm liều lượng. Bệnh của cô là do đích thân Phương Đại Đồng chẩn đoán ra, ban đầu anh không tin, thậm chí còn cầm phiếu xét nghiệm đi hỏi rất nhiều chuyên gia, tất cả mọi người đều nói một kết quả giống nhau 'loét dạ dày dẫn đến ung thư'. Phương Đại Đồng còn nhớ rõ khi đó tự mình đến Pháp gặp một bác sĩ uy tín về bệnh này, người nọ nhìn báo cáo xét nghiệm nói với anh: "Phương tiên sinh. Tôi dùng uy tín 40 năm theo nghề y của mình cam đoan với anh đây tuyệt đối là loét dạ dày dẫn đến ung thư."
Lúc ấy chút mong chờ vào vận may của anh đã bị đánh tan, cả người cảm thấy mệt lả. Trở lại khách sạn, Phương Đại Đồng ngồi bó gối khóc nguyên một buổi tối, khi đó anh rốt cuộc hiểu rõ: Mình đã yêu thảm cô gái mang tên Chu Tô này rồi.
Thật ra thì bệnh tình của Chu Tô khá đặc biệt, những bệnh nhân bình thường ở trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dạ dày này sẽ xuất hiện tình trạng nôn mửa rất nghiêm trọng, tiêu hóa cũng không tốt. Nhưng riêng Chu Tô lại không có những biểu hiện quá nghiêm trọng. Tất cả các chuyên gia cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tế bào ung thư trong cơ thể Chu Tô dường như đã khuếch tán ra khắp các bộ phận khác, nếu như nói bệnh nhân khác thông qua trị liệu mới khôi phục lại đôi chút, riêng với Chu Tô thì lại không cần như vậy.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đem người đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Chu Tô miễn cưỡng đồng ý.
Thực ra trong lòng Phương Đại Đồng đang tính toán, một khi đã gặp Chung Ly thì sẽ nói rõ về bệnh tình của Chu Tô, cũng nói rõ ý của mình, mặc kệ có hi vọng hay không nhưng nhất định phải chữa trị cho Chu Tô đến cùng.
Chỉ là ngoài mặt vẫn trêu ghẹo: "Chu Tô, không phải là em nên mời anh đến nhà hai người ăn cơm thì mới hợp tình hợp lý sao?"
"Anh là đang châm chọc tôi sao? Thừa biết tôi không biết nấu ăn còn nói như vậy. Nếu anh vẫn nói nhảm như vậy thì cũng đừng ăn nữa!"
"Được rồi, bà cô của tôi ơi. Cho em thắng lần này đó." Phương Đại Đồng chống cằm, gương mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Ở địa điểm gặp mặt, Phương Đại Đồng nhìn thấy chỉ có một mình Chu Tô ngồi chờ liền đi tới vỗ bả vai của cô: "Này, đừng nói là vì chồng em biết thuật ẩn thân nên em mới yêu anh ta nha."
Chu Tô đáp: "Anh mạnh tay quá đấy. Tối hôm qua Chung Ly có việc nên không về nhà, nhưng tôi đã nói với anh ấy qua điện về bữa ăn hôm nay rồi, anh ấy bảo sẽ lập tức tới đây."
Phương Đại Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Tô, nghĩ thầm xem ra Chung Ly căn bản không coi trọng lời nói của Chu Tô. Nói chung là anh ta không quan tâm đến cô vợ này của mình.
"Phương Đại Đồng, Chung Ly đến rồi!" Chu Tô vui vẻ kêu.
Phương Đại Đồng nhìn thấy một chiếc Spyker C8 đang từ từ tiến đến chỗ này. Kiểu xe Spyker toàn Trung Quốc chỉ có 21 chiếc, đây cũng không phải có tiền là có thể dùng được. Trong lòng Phương Đại Đồng thầm nghĩ Chung Ly này cũng không phải là nhân vật đơn giản, phẩm vị cũng rất đặc biệt. Tại sao nói như vậy? Người ta nói muốn biết phẩm vị của một người đàn ông thì hãy nhìn vào chiếc xe và nữ nhân của anh ta. Những người giàu khác thường lái xe BMW, một số khác thích dùng Lamborghini hay Ferrari, rất nhiều người chỉ muốn khoe của cũng dựa theo những hãng xe này để mua, nhưng Chung Ly dùng chiếc xe Spyker không phải phô bày xa hoa nhãn hiệu nhưng cũng không quá đơn giản. Nói về nữ nhân thì càng không cần phải nói rồi, Phương Đại Đồng đánh cuộc, tìm khắp thế gian này cũng không tìm được một Chu Tô thứ hai.
Chiếc xe đến gần chỗ Phương Đại Đồng và Chu Tô ngồi thì dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông phong độ nhanh nhẹn bước ra, cả người này tỏa ra sự cương nghị nhưng cũng không thiếu nho nhã, ngũ quan thâm thúy, vóc người cao lớn, kiểu người mang đầy tham vọng.
Người đàn ông như vậy, chưa nói vội đến chuyện giàu có hay không là có thể khiến cho người gặp người yêu, không trách được Chu Tô lại yêu anh ta như vậy.
Không đợi Chu Tô mở miệng, Phương Đại Đồng đã tiến đến giới thiệu: "Anh là Chung Ly, tôi là Phương Đại Đồng- đồng nghiệp của ChuTô. Tôi thường nghe Chu Tô nói về anh, hôm nay gặp mặt quả nhiên được mở rộng tầm mắt."
Chung Ly quét qua Phương Đại Đồng từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng không khỏi đánh giá. Áo khoác màu nâu nhạt nhìn có vẻ bình thường nhưng mặc trên người anh ta lại vô cùng hoàn hảo, nhiều một phần là dư, thiếu một phân là hỏng. Chiếc quần jean theo kiểu bút chì làm nổi bật đôi chân thon dài, một đôi giày da cách điệu màu trắng làm nổi bật phong thái nhàn tản trên người anh ta. Giống như người bước ra từ trong tạp chí thời trang, hơn nữa mặc dù anh ta chỉ mặc những y phục bình thường nhưng vẫn mơ hồ lộ ra khí chất cao quý, khiến Chung Ly cảm thấy hơi bất ngờ.
"Đâu có... Đâu có. Anh là đồng nghiệp của Chu Tô nên tôi cũng không khách sáo nữa. Hôm nay để Chu Tô mời anh một bữa." Chung Ly cười cười
Cái gì gọi là Chu Tô mời mình một bữa, anh ta không ở lại cùng ăn sao? Phương Đại Đồng trong lòng nghi ngờ
Chung Ly mở miệng: "Tôi hôm nay còn có chuyện nên không thể dùng bữa chung với hai người. Hôm sau nhất định sẽ bồi tội." Phương Đại Đồng nghe xong trong lòng có chút tức giận, theo bản năng cúi đầu nhìn vào phía trong xe, quả nhiên có một cô gái trẻ đang ngồi trong đó.
*****
Cô gái trong xe đang cúi đầu giống như lau nước mắt, mái tóc đen che mất khuôn mặt trắng nõn nhưng nhìn qua cũng có thể thấy được là một mỹ nhân. Phương Đại Đồng châm chọc quay đầu lại nhìn Chung Ly nói: "Hóa ra là anh đang định đi chỗ khác cơ đấy?" Nếu như là người biết suy nghĩ thì không nên hành động quá đáng như vậy, hoặc là nếu như có một chút bận tâm đến thể diện cũng như cảm nhận của Chu Tô thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Cô gái trẻ trên xe giống như phát hiện có điều gì đó không đúng lắm nên ngẩng đầu liếc nhìn, vừa gặp phải ánh nhìn sắc bén của Phương Đại Đồng, lập tức lại cúi đầu.
"Thật sự xin lỗi vì đã không thể phụng bồi. Chu Tô, em chiêu đãi đồng nghiệp cho tốt nhé!" Không nói gì thêm nữa, Chung Ly vội vàng mở cửa xe, quay đầu xe đi thẳng.
Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ, nói thật cô còn chưa tiêu hóa nổi tình huống vừa rồi.
"Thôi đi, Chu Tô đó chính là người chồng thân yêu của em hả? Nói như vậy thì em không cần phải đi chữa bệnh nữa đâu, dù sao nếu em chết anh ta cũng sẽ không để ý đâu." Phương Đại Đồng nửa châm chọc nửa phẫn hận nói.
"Có nhất định phải nói vậy không?" Chu Tô chua xót nói: "Trong lòng tôi vốn đã rất khó chịu rồi."
"Anh không có ý này." Thật ra thì ý của Phương Đại đồng chính là ý này.
"Không có chuyện gì, sớm muộn gì anh cũng biết thôi. Tình huống của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, cho nên tôi mới không có thời gian cũng như không muốn làm mấy thứ trị liệu vô vị kia." Chu Tô buông thõng tay.
"Chỉ là..." Phương Đại Đồng vội vàng nói sang chuyện khác: "Thực ra anh ta nhìn có vẻ hoa tâm nhưng phẩm vị không tồi."
"Ý anh là gì?"
"Tối thiểu anh ta không có lái Mercedes-Benz hay BMW gì đó tới gặp anh, đầu năm nay khắp mấy con đường đều là những loại xe này, mấy người đó sợ không ai biết mình là nhà giàu mới nổi hay sao chứ?"
Chu Tô cười: "Cái người này, mồm miệng không tha cho ai bao giờ."
"Được rồi được rồi, hôm nay tình huống có chút bất ngờ, hay là bữa cơm này để anh mời."
"Thôi. Hôm nay tôi không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa."
"Cứ đi theo anh, đảm bảo là em sẽ có khẩu vị ngay." Nói xong kéo tay Chu Tô đi.
Hai người gọi xe, Phương Đại Đồng đọc địa chỉ cho người lái xe taxi. Địa điểm mà anh ta nói gần như là ở vùng ngoại ô, trên đường đi đã rất nhiều lần người tài xế muốn quay lại, thời gian gần đây chuyện đánh cướp xe taxi là chuyện thường tình.
Xuống xe Phương Đại Đồng nói: "Chu Tô! Chúng ta giống phường trộm cướp lắm sao?"
"Một mình tôi đi đoán chừng người ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng thêm cả người với bộ dạng vừa giống như không một xu dính túi vừa có vẻ thổ phỉ như anh thì phải đề phòng là đúng rồi."
"Chu Tô, tại sao em lại có thể nói như vậy, nói anh có vẻ thổ phỉ anh còn châm chước chấp nhận nhưng còn cái câu không một xu dính túi là sao?"
"Không phải vậy thì cớ sao không mời tôi ngay tại nhà hàng tôi chọn, vất vả đưa tôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này thì có cái gì mà ăn chứ?"
Phương Đại Đồng cười: "Em cho rằng chỉ có Chung Ly là có xe còn anh không có phải không? Anh chỉ là không muốn lái xe ra ngoài khiến anh ta sợ hãi thôi. Lần sau sẽ làm cho em sáng mắt."
"Vậy đại nhân chuẩn bị cho tiểu nữ ăn cái gì, rau dại sao?"
"Đi, đi theo gia có thịt ăn." Anh ta vừa nói vừa nghênh ngang đi trước.
Chu Tô liếc anh ta một cái, lẩm bẩm nói: "Hẹp hòi."
Chỉ chốc lát sau, trước mặt bọn họ xuất hiện một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ giống như trong truyện cổ. Lối đi dẫn vào nhà làm bằng những viên sỏi màu vàng xếp sát nhau, quanh co uốn lượn, hai bên đường những phiến đá lớn màu đỏ được dựng lên để trang trí. Cách bài trí cực kỳ tinh xảo, những viên đá lát đường khi dẫm lên không hề đau chân giống như tưởng tượng mà lại rất êm ái và thoải mái, Chu Tô nghĩ thầm, đây nhất định không phải là những viên đá bình thường.
Đi tới trước cửa mới phát hiện nơi này không phải chỉ sử dụng gỗ để lát mặt ngoài tường gạch mà thực sự những bức tường đều là do những tấm hoàn toàn là gỗ lớn tạo thành, những vân gỗ phía trên là điều biểu thị số tuổi của những tấm gỗ này. Nhìn kỹ một chút sẽ biết đây tuyệt đối không phải là những cây gỗ non mà là những cây gỗ Dương hảo hạng không dưới năm mươi tuổi.
Sau khi bước vào, Chu Tô càng thêm kinh ngạc, những cụm hoa Bách Hợp còn đẫm sương tùy tiện bày trí trên những vách gỗ, không nhiều cũng không ít, không có vẻ thưa thớt cũng không có vẻ quá chen chúc. Bàn ăn không nhiều nhưng trước mỗi bàn nhất định có một cửa sổ nhỏ chừng một thước, Chu Tô nghĩ thầm người thiết kế ra nhà gỗ này nhất định đã tính toán kĩ càng đến chuyện ánh sáng tự nhiên, nếu không mỗi chiếc bàn không thể nào được chiếu sáng tốt như vậy, không làm cho thực khách bị chói mắt cũng không quá tối. Khăn trải bàn bằng vải dệt từ sợi bông, hình thức đơn giản chỉ thêu thêm mấy đóa Lan Hồ Điệp nho nhỏ nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Hơn nữa đây là vùng ngoại ô nên không khí rất an tĩnh, tổng thảy mà nói nơi này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy tinh thần sảng khoái, khoan thai vui vẻ.
Chu Tô suy xét một lúc sau đó nhìn Phương Đại Đồng cười: "Thật không ngờ, sao anh có thể phát hiện ra nơi hay như vậy?"
Không ngờ ông chủ đã đi tới, vỗ vỗ Phương Đại Đồng, bộ dạng rất quen thuộc: "Trở về lúc nào, vẫn không lộ diện nên tôi còn tưởng cậu mất tích rồi chứ?"
Phương Đại Đồng trả lời: "Tôi mới về mà."
Ông chủ quan sát Chu Tô một lúc, sau đó nháy mắt với Phương Đại Đồng: "Bạn gái hả? Đẹp đấy."
Mặc dù được khen nên Chu Tô khá vui mừng, nhưng bị nói thành bạn gái của Phương Đại Đồng nên Chu Tô định giải thích nhưng bị Phương Đại Đồng cắt ngang.
Phương Đại Đồng nháy mắt với Chu Tô, sau đó nói với người kia: "Có khỏe không, mấy cô bạn gái của tôi trước đây không đẹp mắt bằng cô ấy sao?"
"Tôi nói nhé Phương Đại Đồng, đầu óc của anh có phải mới bị nhúng nước chứ?" Chu Tô giận dỗi nói.
"Xem kìa, bạn gái cậu ghen kìa! Hôm nay định ăn gì, Phương đại thiếu gia?"
Phương Đại Đồng cầm thực đơn nói: "Cái này, cái này còn có cái này. Được rồi trước là những thứ này đi."
Người nọ xoay người đi, Chu Tô không nén được tức giận nữa: "Phương Đại Đồng, ăn một bữa cơm còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
"Anh nói em là bạn gái của em hồi nào, em gái xấu xí kia?"
Chu Tô khẽ cắn răng không nói nữa, nếu cãi nhau với người như Phương Đại Đồng chỉ có cô thiệt thân mà thôi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |