← Ch.04 | Ch.06 → |
Đi tới một quán trà không lớn nhưng sạch sẽ tinh tế, hai người gọi một ly Capuchino nóng và một ly Americano cùng với một ít bánh ngọt, cùng nhau chậm rãi thưởng thức.
Chu Tô mở miệng nói trước: "Quảng cáo bên Nhật Bản đã làm xong chưa?"
Phương Đại Đồng nhấp ngụm cà phê nói: "Nếu không xong làm sao anh lại về đây, chủ bên đó cho anh toàn mạng về chắc? Anh làm sao có thể nhanh nhẹn bỏ chạy như Chu Tô em được. Nói thật anh rất tức giận."
"Thật xin lỗi." Chu Tô thở dài, đôi tay vò vò đầu: "Tôi thật sự không có cách nào tiếp tục ở bên đó nữa, muốn trở về bên anh ấy."
Phương Đại Đồng nhớ xế chiều hôm đó Chu Tô quả thật nói với mình là nhớ Chung Ly rồi, lại không nghĩ rằng cô ấy lại manh động như vậy, hơn nửa đêm liền mua vé máy bay về nước.
"Nói với anh ta chưa?" Phương Đại Đồng hỏi
"Còn chưa nói."
"Nhanh nói đi, anh đã liên lạc cho một chuyên gia ở Pháp cho em. Em chuẩn bị một chút chúng ta mấy ngày nay liền qua bên đó, bệnh này tuyệt đối không thể kéo dài nữa."
"Cám ơn, nhưng Phương Đại Đồng, tôi không muốn đi." Hai tay Chu Tô gắt gao nắm lấy tay cầm của ly cà phê nửa ngày nói ra một câu như vậy.
"Không muốn đi? Tại sao, không muốn đi cũng phải đi. Chu Tô, không phải chỉ là cảm mạo nóng sốt gì đâu, nó..."
"Không đi, nhất định không đi." Chu Tô cúi đầu quật cường nói.
Nhân viên phục vụ bưng một cái bình nhỏ tinh xảo đi tới chỗ Phương Đại Đồng, ngọt ngào nói: "Tiên sinh, rót thêm sao?"
"Tôi có gọi thêm sao, cô tới đây làm gì. Không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?"
Phương Đại Đồng chau mày, lạnh lùng nói.
Nụ cười của nữ phục vụ cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới anh chàng có nụ cười tỏa nắng lúc bước vào lại có thể lạnh lùng như vậy.
Chu Tô lập tức giải vây: "A, thật có lỗi chúng tôi không cần. Nếu muốn sẽ gọi, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ xanh mặt, gật đầu một cái xoay người rời đi.
"Phương Đại Đồng, anh như vậy là ý gì? Tức giận tôi sao lại đi làm khó dễ cô gái nhỏ kia?"
"Nói chung em đừng nói nhiều làm gì Chu Tô, bình thường như thế nào anh cũng có thể chiều theo ý em nhưng chuyện này không có thương lượng. Trễ nhất là một tuần sau chúng ta nhất định phải ở nước Pháp." Sắc mặt của Phương Đại Đồng rất khó coi, Chu Tô không biết là những bệnh như ung thư nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ mất mạng hay sao. Mình đã vội muốn chết, cô ấy vẫn không để ý. Có thể không tức giận sao?
"Phương Đại Đồng, anh còn nhớ thời điểm chúng ta bị vùi trong đống tuyết đã nói gì không? Anh nói nếu được sống sót sau trận tuyết lở này, anh sẽ không chơi bời nữa, tìm một cô gái tốt để kết hôn sống qua cuộc sống có vợ con quây quần đầm ấm. Còn tôi, tôi nói lúc đó sẽ tìm đến chỗ Chung Ly, quấn quýt lấy anh ấy cả ngày lẫn đêm. Có thể là do tôi không tuân thủ lời hứa nên bị báo ứn. Căn bệnh này là một loại báo ứng. Hiện tại thời gian của tôi không còn nhiều nữa nhưng chung quy lại là vẫn muốn ở chung một chỗ với Chung Ly."
"Thì cứ đi chữa bệnh đi đã, có phải bảo em bỏ anh ta đi luôn đâu. Cũng có thể là nói với anh ta để cùng nhau đi Pháp, anh ta sẽ chăm sóc em. Con bà nó, nếu như anh ta không chịu, anh sẽ phế anh ta."
"Có thể chữa khỏi không? Chúng ta không nên tự lừa gạt mình là có thể chữa khỏi."
Phương Đại Đồng trầm mặc hồi lâu cuối cùng đứt quãng nói: "Vậy cũng phải chữa, nhất định phải thử." Âm thanh rất nhỏ.
"Cho nên, Phương Đại Đồng tôi muốn cùng Chung Ly trải qua một năm cuộc sống vợ chồng yên ổn an tĩnh mà không phải cuộc sống mà mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh sống bằng điều trị hoá chất vật vờ thêm hai ba năm."
Giọng điệu Phương Đại Đồng mềm hẳn xuống: "Bất luận như thế nào em cũng phải nói cho anh ta nghe về bệnh tình của mình. Em bây giờ phải được chăm sóc thật tốt."
Chu Tô lại cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, không trả lời.
Phương Đại Đồng đột nhiên cảm thấy Chu Tô điềm đạm đáng yêu trước mắt có chút xa lạ, cô không phải vĩnh viễn không sợ hãi sao? Cô không phải vĩnh viễn là một cô gái luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng rất kiên cường sao?
"Tôi rất tham lam, Phương Đại Đồng! Bỗng nhiên tôi trở nên thật tham lam. Không chỉ muốn được anh ấy đối xử tốt mà còn muốn lấy được tim của anh ấy." Chu Tô vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, từng câu nói lộ vẻ tịch mịch cùng chua xót.
"Chỉ có thể là anh ta sao? Tại sao nhất định phải là anh ta, không phải em đã từng nói Chung Ly đúng là thích nữ nhân, nhưng không phải là một nữ nhân, loại nam nhân như anh ta..."
"Chỉ có thể là Chung Ly." Chu Tô ngắt lời Phương Đại Đồng: "Không có nguyên nhân, chỉ là khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, tất cả mọi suy nghĩ đều hướng đến anh ấy, cho nên chỉ có thể là Chung Ly." Những lời này được Chu Tô nói ra như đinh chém sắt.
Phương Đại Đồng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu giống như đang suy nghĩ việc gì đó, cuối cùng chậm rãi quay đầu nói: "Chu Tô! Anh vẫn chưa thực sự thuyết phục được bản thân mình. Hơn nữa nếu đi Pháp thì vẫn có khả năng chữa khỏi bệnh, nếu không đến đường cùng anh nhất định sẽ không buông tha, chỉ cần em được sống, chuyện gì cần làm anh đều sẽ làm, nhất định không buông tha. Đừng để anh phải ép em, nhiều nhất một tháng. Một tháng sau, nếu em không nói thì anh sẽ nói, mà khi đó không chỉ nói với Chung Ly mà còn cả với người nhà em."
"Phương Đại Đồng!" Chu Tô có chút buồn bực, anh ta thường ngày vẫn trưng ra cái bộ mặt lông bông vui đùa nhưng nếu đã nói ra những lời nghiêm túc như vậy xem ra thật sự không phải đùa giỡn.
Phương Đại Đồng phất tay một cái, ý bảo không có thương lượng.
"Anh rảnh rỗi quá sao? Rảnh rỗi đến nỗi muốn xen vào chuyện riêng của gia đình tôi?" Chu Tô trợn mắt mắng hắn.
"Hừ, Chu Tô! Đừng dùng phép khích tướng, vô ích. Lúc em còn đang chơi đồ hàng thì anh đã lên núi Thiếu Lâm đọc Tam Tự kinh rồi đó." Phương Đại Đồng cười lạnh.
Chu Tô nghĩ thật ghét mấy người âm hiểm như vậy, một Phương Đại Đồng cùng một Chung Ly, nàng vĩnh viễn không đấu lại.
"Thật ra đúng là anh đang rảnh rỗi, ngày nào đó đem người kia của nhà em đến cho anh gặp mặt một chút."
"Lúc nào có thời gian, nhất định sẽ đem anh ấy đến chỉnh anh!" Chu Tô tức giận nói.
*****
Sáng sớm hôm đó, Lưu Yến Linh vừa bước vào cửa đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống của cô ấy. Nhưng không vấn đề gì, vì đơn giản Chu Tô đã quen với điều này rồi. Lưu Yến Linh là Chu Tô vốn là bạn học từ thời cấp 2, sau khi tốt nghiệp vẫn còn giữ liên lạc, mấy năm trước chỗ Chu Tô thiếu một người có thể tin tưởng được trợ giúp vì vậy cô đã đề bạt Lưu Yến Linh.
Nhớ năm đó, Lưu Yến Linh cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, thành tích tốt lại còn xinh đẹp, nhưng tính tình có chút kiêu kì. Nam sinh theo đuổi cô nàng có thể đứng thành hai vòng quanh Thiên An Môn. Cuối cùng, cô nàng lại kết hôn với một bạn học cùng trường dáng vẻ rất bình thường- Dương Lực, khiến tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Lưu Yến Linh giải thích cho sự lựa chọn của nàng là an toàn.
"Yến Linh, sao đàn bà con gái sau khi làm mẹ ai cũng như ai đều thích gào thét vậy nhỉ?" Chu Tô lúc đó đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa hình ảnh nhẹ nhàng thắc mắc.
"Làm sao mà không nổi giận cho được?" Cô nhanh chóng đứng lên, hai tay chống nạnh: "Cậu có biết tiểu tổ tông nhà mình nói gì với mình không?"
Nàng cố uốn giọng, giả bộ nói: "Mẹ! Con không muốn học Piano nữa. Lý Húc Đông nói Piano bây giờ đã hết mốt rồi, Violin đang mốt nhất. Vì thế con muốn học Violin."
Chu Tô vẫn đang di chuyển chuột, kiên nhẫn nói: "Vậy cậu cứ nhẹ nhàng nói chuyện với con bé là được rồi."
Lưu Yến Linh nhướn mày, thản nhiên nói: "Đúng vậy, mình đã nhẹ nhàng nói chuyện với nó. Mình nói: 'Chúng ta đã mua Piano rồi, Piano rất quý. Ba mẹ đã phải làm việc rất vất vả, rất lâu mới mua được. Trước tiên con cứ học Piano cho thật giỏi sau đó lại tiếp tục học Violin có được hay không. ' Nhưng mà con bé kia không thèm nghe tớ nói cho hết câu đã nằm lăn ra đất, miệng gào toáng lên: 'Ba ba. Mẹ ngược đãi con, con muốn Violin. ' Dỗ ngọt thế nào cũng không chịu, mình có thể không phát hỏa sao? Lúc đó tức điên lên, mình liền đánh vào mông nó, đứa nhỏ này còn có thể vô pháp vô thiên hay sao?"
Chu Tô thật sự bị bạn của mình chọc cười. Chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Lý Húc Đông? Có phải là con trai của Lý Hiểu Khôn hay không?"
Lưu Yến Linh giận dữ ngồi xuống, bưng qua một chén nước uống hai ngụm sau đó nói: "Còn không phải? Thật đúng là ' hổ phụ vô khuyển tử ', nhà họ Lý đó toàn mấy người không thích để cho nhà người khác yên ổn mà sống, đứa nhỏ như vậy đã học đòi khích bác quan hệ mẹ con nhà mình. Còn có con gái rượu nhà mình bảo tiểu tử Lý Húc Đông đó tuổi còn nhỏ mà đã bày đặt theo đuổi con gái nhà lành rồi. Cậu xem, thật đúng là tính tình giống y như ba nó. Chuyện xưa của cậu ta lúc còn ở đại viện mình đã tránh không nhắc đến, mất mặt!"
"Điểm này mình đồng ý, khi đó cậu ta muốn theo đuổi cậu, cậu liền một cước đạp bay, làm cho cậu ta sợ đến mức từ đó thấy cậu liền bỏ chạy. Chuyện như vậy thời điểm mình nhớ tới liền buồn cười." Chu Tô phụ họa.
Lưu Yến Linh vừa nghe Chu Tô nhắc tới chuyện cũ, cũng không cam chịu yếu thế: "Còn nói, năm đó cậu chính là nhân vật nổi tiếng ở trong đại viện của chúng ta nha, một cước của mình còn không phải là học từ cậu sao. Cậu nói xem, tiểu tử Triệu Hiên đó cũng chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cậu vài lần... cậu đã nhằm vào phía dưới của cậu ta đá một cước. Triệu Hiên đó sợ đến nỗi trước mặt tất cả mọi người đòi vạch quần ra để nghiệm thương, khiến cho mấy cô gái nhỏ chúng ta mặt ai cũng hết đỏ rồi trắng."
Chu Tô nhíu mày: "Lưu Yến Linh, cậu đúng là xấu xa. Loại chuyện từ thời nảo thời nào cũng còn lôi ra nói, không biết xấu hổ."
"Xấu hổ gì chứ, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thú vị mà. Chính là mình thật tiếc nuối nha!"
"Về cái gì?"
"Chung Ly chứ sao nữa. Lúc đó mình đã rất si mê anh ấy đó, chính là anh ấy lại chẳng thèm liếc mình một cái, mà không riêng một mình mình, khi đó có biết bao nhiêu cô gái nhỏ trong đại viện thích hắn. Cuối cùng lại để cho cậu chiếm dụng, bi kịch!"
Chu Tô không đáp, gần đây Chung Ly không thường xuyên về nhà. Cô gọi điện thoại, anh cũng khó khăn lắm mới tiếp điện thoại.
Mấy cuộc điện thoại đó đều tùy tiện nói mấy câu liền vội vã cúp máy. Hơn nữa cô còn nghe được giọng nói của con gái, giọng nói rất nhẹ nhàng và êm tai từ chỗ của Chung Ly.
Lưu Yến Linh nhìn thấy sắc mặt Chu Tô không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chu Tô, mình nói chuyên mục 'Chu du thế giới' của chúng ta có thể chuyển thành nhật báo được hay không chứ cứ làm theo kiểu tuần san thế này không đem lại lợi nhuận bao nhiêu. Lại nói cậu đi ra chụp được bao nhiêu ảnh như vậy, đăng ít quá thật lãng phí nha."
"Nếu không phải vì nuôi sống cậu và mấy nhân viên, cộng tác viên khác thì mình còn định nửa năm mới in bài một lần đấy. Mấy hình ảnh mình chụp đâu có tốt đến vậy, làm gì dùng luôn được, từ cái nhỏ đến cái lớn đều một tay mình Photoshop, vất vả lắm đó."
Lưu Yến Linh bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Tô chính là người như vậy, luôn muốn hoàn hảo đến từng chi tiết. Thế nhưng làm người quá cầu toàn cũng thật vất vả, không phải tất cả mọi việc trên thế giới này đều có thể thực hiện được một cách trọn vẹn.
Thôi, dù sao không phải ngày một ngày hai. Lưu Yến Linh không nói nữa mà lấy cuộn len cùng với cây đan từ trong ngăn kéo ra.
Chu Tô nhìn thấy cô bạn của mình lấy len ra nói: "Lưu Yến Linh, cậu cầm tiền lương của mình mà cư nhiên làm việc riêng ngay trước mặt mình sao."
Lưu Yến Linh không thèm ngẩng đầu, đáp lại: "Ai nha, việc của mình cũng chỉ có chừng đó, làm xong rồi thì mình làm việc khác thôi. Hơn thế nữa, chúng ta vừa là bạn học vừa là bạn bè tốt, chả lẽ cậu không thể mắt nhắm mắt mở giúp mình một chút."
Chu Tô bĩu môi không nói gì, chỉ là cúi đầu nhìn đôi tay Lưu Yến Linh thoăn thoắt xoay trái xoay phải, chỉ chốc lát sau liền ra một đoạn ngắn.
Chu Tô tò mò hỏi: "Yến Linh, cậu đang đan gì vậy? Trông không giống áo len nha."
"Là đan vớ, chân tay Dương Lực vừa đến mùa đông liền lạnh cóng. Bây giờ còn làm công việc bên ngoài nên không thể không mặc đồ dày. Mình đan cho anh ấy mấy chiếc vớ len, sau đó chỉ cần mặc một chiếc giày vải mỏng nữa là ấm." Lưu Yến Linh đáp lại.
"Có phải tất cả những người vợ đều phải làm những thứ này cho chồng?" Chu Tô hỏi
"Cái này" Lưu Yến Linh ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: "Một người vợ tốt sẽ phải nghĩ tới những thứ này, nam nhân ở bên ngoài liều mạng phát triển sự nghiệp thì người làm vợ phải thương lấy chồng chứ, chẳng lẽ chờ hồ ly tinh bên ngoài thương?"
"Như vậy a..." Chu Tô suy nghĩ thật kĩ, xem ra sau này phải học hỏi Lưu Yến Linh thật nhiều rồi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |