Quang Minh Thần Điện (2)
← Ch.505 | Ch.507 → |
Hà Mộng Như có thể cảm giác được, quan hệ của bọn họ không bình thường, cùng gặp Huyền Vận Thần hậu, cùng đến Quang Minh Thần Điện gặp Đông hoàng, nàng ta không dám tùy tiện suy đoán, càng không dám nghị luận ngông cuồng.
Nơi sâu trong nội thành, kiến trúc cách nhau khá xa, lầu các trắng bạc, giống như phủ tuyết lên, dưới sự bao trùm của ánh bạc, những kiến trúc này trông cực kỳ thần thánh.
Càng đi vào sâu, ánh bạc càng nồng đậm.
Mắt thường của Trần Mục khó có thể nhìn thấu ánh bạc nồng đậm, hắn không sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, thành thật đi theo Hà Mộng Như, chậm rãi đi về phía Quang Minh Thần Điện.
Quang Minh Thần Điện giống như cự thú nằm rạp, từ xa nhìn lại có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.
Quang Minh Thần Điện ở chỗ sâu nhất trong nội thành, đằng sau thần điện là Quang Minh Thần Tháp cao ngất, nơi đó là cấm địa, đích hệ Khương gia mới có thể tiến vào.
Hà Mộng Như dừng ở trước quảng trường của thần điện, nàng ta khom mình hành lễ, thái độ cung kính nói: "Điện hạ, phía trước chính là Quang Minh Thần Điện."
Khương Phục Tiên gật đầu, nàng ta không có khẩn trương, mỉm cười nhìn về phía vị hôn phu ở bên cạnh, Trần Mục mỉm cười đáp lại, đã đi tới nơi đây, đương nhiên không thể sợ!
Hai người sóng vai đi về phía Quang Minh Thần điện tràn ngập ánh bạc, Hà Mộng Như nhìn bọn họ biến mất.
Trước thần điện có bậc thang mười tám tầng, mỗi lần dịch bước, Trần Mục đều cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Vừa đi được một nửa hô hấp của hắn đã bắt đầu hỗn loạn, Khương Phục Tiên ở bên cạnh lại không cảm nhận được dị thường, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, trong cơ thể vang dội tiếng sấm, ánh mắt của hắn kiên định đi thẳng về phía trước.
Lúc đến bậc thang tầng thứ mười sáu, Trần Mục khó lòng bước tiếp, nhục thân đã đến cực hạn, hai chân dường như khảm vào trên bậc thang, trong đôi mắt hắn hiện ra kim quang, trực tiếp thôi động huyết mạch đặc thù trong cơ thể, dùng tất cả sức mạnh có thể thôi động được.
Trần Mục khó khăn leo lên bậc thang tầng thứ mười bảy, đối mặt với bậc thang cuối cùng, hai chân Trần Mục càng không ngừng run lên, không biết đây là cấm chế của Quang Minh Thần Điện, hay là nói Đông hoàng không muốn hắn đi vào.
Trần Mục đứng im tại chỗ cũng khó, muốn leo lên bậc thang cuối cùng là khó càng thêm khó, đây đã là cực hạn của hắn, trừ khi sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp.
Thiên Huyền Bí Pháp có thể tăng cao tu vi lên, cái giá là bị thiêu đốt căn nguyên, cho dù Trần Mục là gặp phải nguy hiểm cũng chưa từng dùng.
Khương Phục Tiên biết Trần Mục gặp phải rắc rối, không biết có phải là phụ hoàng khảo nghiệm hay không.
Nàng ta biết Trần Mục đã tới cực hạn.
Dù cho Trần Mục thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh thì cũng không có cách nào đặt chân lên bậc thang cuối cùng.
"Ta cõng chàng."
"Sư tỷ, không cần."
Khương Phục Tiên nắm lấy cổ tay của vị hôn phu, muốn cõng hắn vào điện, lúc này, áp lực trên người Trần Mục biến mất không thấy đâu nữa: "Sư tỷ, không cần nữa."
Trần Mục leo lên bậc thang cuối cùng, Khương Phục Tiên buông tay ra, bọn họ đi vào Quang Minh Thần Điện.
Thần điện rộng lớn, bên trong không có ánh bạc nồng đậm, hai bên có rất nhiều thạch trụ cổ xưa, phía trên điêu khắc hình ảnh thời kỳ viễn cổ.
Điểm cuối trong đại điện, phía trên vương tọa màu bạc, bóng người to lớn ngồi ngay thẳng, ánh bạc tràn ngập, giống như trăng bạc treo trên cao, chỉ có thể ngước nhìn.
Sau vương tọa màu bạc có đá khắc nửa người cao lớn, mười hai đôi cánh của Quang Minh nữ thần mở ra, hình ảnh kia hùng vĩ tráng lệ.
Trần Mục nhìn thấy thân ảnh mơ hồ ở chỗ cao, đạo thân ảnh kia vô thanh vô tức, im lặng đến đáng sợ.
Bầu không khí trong thần điện vô cùng áp lực.
Loại cảm giác áp bách vô hình này, Trần Mục đã từng cảm nhận được ở Huyền Châu, bắt nguồn từ Ma Thần cửu ngũ, người nổi bật trong đám Ma Thần, trước mắt áp lực mà Đông hoàng cho hắn, không kém gì Ma Thần cấp chín!
Hai người tới trước vương tọa màu bạc trong đại điện, Khương Phục Tiên không nói gì, nàng ta yên tĩnh nhìn chỗ cao, nhìn nam nhân phía trên vương tọa màu bạc, trong đôi mắt xanh biếc ẩn chứa sương lạnh.
Loại im lặng này kéo dài trong thời gian rất lâu, Trần Mục ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn chắp tay với người ở chỗ cao: "Vãn bối Trần Mục, bái kiến bá phụ."
Trần Mục đánh vỡ yên lặng, hắn hô hấp đều đặn, vẻ mặt ung dung nhìn về chỗ cao.
Ánh bạc chỗ cao dần dần tiêu tán, lộ ra chân dung của nam nhân phía trên vương tọa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc bạc mắt bạc áo bạc, giữa hàng mày có sự quyết đoán nắm trong lòng bàn tay của chư thiên.
Tâm trạng của Trần Mục cũng xuất hiện dao động, Đông hoàng là sự tồn tại cường đại nhất Thần Vực, phóng tầm mắt khắp tinh không bao la, cũng là cường giả đứng đầu.
Ánh mắt Đông hoàng rơi vào trên thân Trần Mục: "Bản hoàng không quanh co lòng vòng với các ngươi, muốn ta đồng ý hôn ước, các ngươi phải đồng ý điều kiện của ta."
Giọng nói thẳng thắn, không có bất cận nhân tình như trong tưởng tượng của Trần Mục, tình hình tốt hơn dự đoán.
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên cũng nhìn hắn, sau đó nàng ta đối mặt với Đông hoàng: "Phụ hoàng, ta muốn biết, ngài đồng ý hay là không đồng ý?"
Vẻ mặt Đông hoàng vốn đang nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Khương Phục Tiên mở miệng, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Phục Tiên, vi phụ đương nhiên hi vọng con có thể vui vẻ hạnh phúc, nhưng tương lai của Thần tộc không thể bị tên tiểu tử này cướp đi."
Khương Phục Tiên nắm giữ Quang Minh thần vị, nàng ta là tương lai của Thái Sơ Thần tộc.
"Bá phụ, ta cần thời gian."
Đông hoàng nhàn nhạt nói: "Bản hoàng không thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần ngươi trở thành cường giả tuyệt đỉnh, tùy thời đều có thể đến Thái Sơ hoàng thành cưới Phục Tiên."
Trần Mục đen mặt, đáy lòng có chút khó chịu, nghĩ thầm nếu ta có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, còn cần ông đồng ý sao? Không đồng ý cho ông hai quyền!
Đây chính là biến tướng của trì hoãn hôn ước.
← Ch. 505 | Ch. 507 → |