Quang Minh Thần Điện (1)
← Ch.504 | Ch.506 → |
"..."
Khương Phục Tiên có chút hỗn loạn: "Mẫu hậu, mặc dù ta thường sai bảo sư đệ, nhưng chưa từng coi chàng là người hầu, chàng có người nhà, sẽ không ở lại Thần Vực."
Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Nếu như hắn thật sự thích con, chắc chắn sẽ bằng lòng ở lại vì con."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta sẽ cùng sư đệ rời khỏi Thần Vực."
Nghe vậy, Huyền Vận Thần hậu đỡ trán, Khương Phục Tiên khẽ vuốt phía sau lưng mẫu thân, cũng không muốn bà ta khó xử.
"Mẫu hậu, ngài không cần nôn nóng."
"Phục Tiên, tối nay đi gặp phụ hoàng con, chuyện này mẫu thân không muốn tham dự nữa, đau đầu."
Huyền Vận Thần hậu lắc đầu thở dài, rốt cục Khương Phục Tiên cũng đợi được cơ hội gặp mặt phụ hoàng, nàng ta mỉm cười nói: "Mẫu hậu, ta có thể dẫn sư đệ cùng đi không?"
"Tùy con, ta không muốn quản." Huyền Vận Thần hậu lắc đầu liên tục, hoàn toàn buông tay mặc kệ, muốn vứt vấn đề nan giải này cho phụ hoàng của Khương Phục Tiên.
Phục Tiên các.
Mây khói lượn lờ.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong đình viện.
Trong đình, Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói: "Phục Tiên, Mộng Như sẽ mang con đến Quang Minh Thần Điện, mẫu thân có hơi mệt, quay về nghỉ trước."
Khương Phục Tiên biết bà ta là mệt mỏi trong lòng: "Mẫu hậu, ta bóp vai cho ngài, không cần vội."
Huyền Vận Thần hậu vốn muốn rời đi, thấy nữ nhi có lòng hiếu thảo như thế, trong mắt nồng đậm ý cười.
Khương Phục Tiên xoa nhẹ bóp khẽ, Huyền Vận Thần hậu cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.
"Mẫu hậu, đều là sư đệ dạy ta, hắn thường bóp vai làm ấm chân cho ta."
Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Trần Mục trong đình viện, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức: "Các mặt của Tiểu Trần đều rất ưu tú, đặt trong lớp lớp thiên kiêu xuất hiện ở thời đại viễn cổ cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đáng tiếc hắn sinh không đúng thời."
Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định nói: "Mẫu hậu, ta tin sư đệ nhất định có thể trèo lên tuyệt đỉnh!"
"Mong là thế."
Huyền Vận Thần hậu nói khẽ.
"Thiên Đạo sụp đổ, đại đạo bị chém, hiện tại tu tiên giả rất khó lĩnh ngộ ra đạo hoàn chỉnh."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, sư thúc ta rất có thành tích ở phương diện ngộ đạo, ông ấy nắm giữ đạo pháp thời gian, từng đề ra vạn pháp cùng nguồn, vạn đạo quy nhất, đạo chỉ vu nhất, những lý luận này là Thần tộc truyền thừa cũng chưa từng có."
"Đạo chỉ vu nhất?"
Biểu cảm của Huyền Vận Thần hậu dần dần ngưng trọng, bà ta nghĩ đến lời đồn có liên quan tới trảm đạo: "Sư thúc con rất thú vị, Lăng Vân tông cũng từng huy hoàng, khi ấy Lăng Vân Tiên Tông ở Thần Vực cũng là nổi tiếng lừng lẫy."
Tô Mân, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại dùng nhục thể phàm thai phổ thông, ngộ ra đạo pháp lợi hại nhất giữa đất trời, ông ta là sư thúc của Khương Phục Tiên, sư tôn của Trần Mục và Tần Nghê Thường, Thái Thượng trưởng lão của Lăng Vân tông, trồng hoa uống trà, không hỏi thế sự.
Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Từng có cổ nhân thắng trời nửa chiêu, Nhân tộc có tiềm lực, chỉ là khó có thể sinh ra tồn tại đứng tại tuyệt đỉnh."
"Cho dù là Thần tộc, huyết mạch cũng đang không ngừng bị loãng, rất khó xuất hiện Chân Thần!"
Huyền Vận Thần hậu nói đến đây, thuận tiện nhắc nhở: "Phục Tiên, trước khi có Quang Minh Thần Thể, không thể chung phòng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ra phớt đỏ như ráng chiều, nàng ta không nói gì, chỉ muốn tiến vào Quang Minh Thần Tháp nhanh chút.
Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Hi vọng phụ hoàng con có thể đồng ý hôn ước của các con."
"Mẫu hậu, cám ơn ngài."
Mặt mày Khương Phục Tiên rạng rỡ, đây là thời khắc vui vẻ nhất từ khi nàng ta trở lại Đông Thần quốc.
"Lâu Tương Thần hậu vẫn ở Thái Sơ hoàng thành, ta còn phải qua đó tâm sự với bà ta."
"Mẫu hậu, ta tiễn ngài."
"Không cần."
Huyền Vận Thần hậu biến mất trong nháy mắt, cấm chế của Thái Sơ hoàng thành không có tác dụng với bà ta.
Khương Phục Tiên vươn vai thả lỏng, đường cong chập trùng, nàng ta nhìn vị hôn phu trong viện, đôi mắt ẩn chứa ý cười, Trần Mục đang luyện hóa Huyết Bồ Đề để khôi phục sức mạnh, cuộc đối thoại trong đình hắn cũng không nghe thấy.
Hôm nay, biểu hiện của Trần Mục rất kinh diễm, trong lòng thiên kiêu Thần tộc sinh ra kính sợ đối với hắn, Thái Sơ hoàng thành bây giờ không có người nào dám xem thường hắn.
Biểu hiện của hắn quá chói sáng, cùng với việc dẫn tới chú ý thì cũng có khả năng dẫn tới phiền phức, thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên hiện ra ánh sáng, quyết không cho phép có người đánh chú ý lên vị hôn phu.
Màn đêm buông xuống, ánh sao rực rỡ, Thái Sơ hoàng thành được bao phủ bởi ánh bạc mông lung.
Quang Minh Thần Tháp phát ra năng lượng đặc thù, có thể tẩm bổ huyết nhục, Trần Mục tắm trong ánh bạc, thể chất của hắn đặc biệt, có thể hấp thu cỗ năng lượng này.
Trần Mục chậm rãi mở mắt ra, hắn gần như đã hoàn toàn hồi phục, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên ngồi ở trong đình, hai tay gấp lại đặt trên lan can, đầu gối trên cánh tay.
"Sư tỷ, nàng thật xinh đẹp." Trần Mục chỉ cần nhìn thấy vị hôn thê thì thôi là đã rất hưng phấn rồi.
Hai người vừa nhắc đến việc này, đúng lúc Hà Mộng Như đi tới Phục Tiên các, nàng ta là tới dẫn đường.
Quang Minh Thần Điện ở cấm địa nội thành, thị nữ tầm thường không thể tới gần, ngay cả Hà Mộng Như cũng không có tư cách tiến vào Quang Minh Thần Điện.
"Điện hạ, xin mời đi theo ta." Hà Mộng Như khom mình hành lễ, sau đó duỗi tay mời.
Khương Phục Tiên và Trần Mục sánh vai mà đi, bọn họ cùng tới Quang Minh Thần Điện, vẻ mặt Hà Mộng Như kinh ngạc, nơi đó là cấm địa của Thần tộc, người ngoài không được đến gần, nàng ta muốn nói lại thôi.
← Ch. 504 | Ch. 506 → |