Kiếm Hướng Tinh Hà (1)
← Ch.330 | Ch.332 → |
Khương Phục Tiên ôn hòa nói: "Yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi về Huyền Châu, thuận tiện đến Huyền Châu nhìn xem."
Trong mắt cường giả Huyền Châu mang theo sự hoảng sợ, Khương Phục Tiên đến Huyền Châu làm cái gì? Bọn họ đến Hoang Châu nhìn một cái, không nghĩ tới lại tiếp một đại ma vương trở về.
Nếu như nàng ta thật sự là Ma Thần chuyển thế, liệu có thể huyết tẩy Huyền Châu hay không, toàn bộ thuyền tiên yên tĩnh đến đáng sợ.
"La Phù Động Thiên và Thanh Hư Động Thiên ở Huyền Châu có những thế lực nào, còn có những thế lực Huyền Châu các ngươi đây có liên hệ với những thế lực Tiên giới nào? Nói ra nghe xem." Khương Phục Tiên nhàn nhạt hỏi.
Cường giả Huyền Châu đưa mắt nhìn nhau.
Không ai dám mở miệng trước, Thẩm Thi Âm muốn giữ mạng, giành trả lời: "Khương tông chủ, La Phù Động Thiên cùng Thanh Hư Động Thiên ở Huyền Châu có hai nơi đạo thống, Chu gia và Kỳ gia Huyền Châu đều nghe bọn chúng sai khiến."
Chu Trường Sinh và Kỳ Húc Sinh vội vàng dập đầu xin tha: "Khương tông chủ, chúng ta là bị ép buộc."
"Bị ép? Không phải trao đổi ích lợi?" Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại, chất vấn.
"Chúng ta bị che giấu, về sau tuyệt đối sẽ không bán mạng giúp thế lực Tiên giới nữa, xin Khương tông chủ tha mạng."
Chu Trường Sinh và Kỳ Húc Sinh dập đầu xin tha, Khương Phục Tiên tạm thời không giết bọn họ, còn cần bọn họ dẫn đường tới Chu gia và Kỳ gia, nàng ta còn muốn thăm hỏi đạo thống tại nhân gian của thế lực Tiên giới.
Khương Phục Tiên tiếp tục thu thập tình báo.
So với ngồi chờ bị các đại gia tộc thảo phạt, không bằng trực tiếp chặt đứt thông đạo trao đổi giữa thiên địa, Huyền Châu là nơi cách trời gần nhất, là khu vực Tiên giới và nhân gian lui tới tấp nập nhất, chỉ cần thanh trừ sạch sẽ thế lực của Tiên giới tại Huyền Châu thì không cần lo lắng thế lực Tiên giới ồ ạt xâm phạm.
Khương Phục Tiên ngồi trên băng tuyết vương tọa, một tay đỡ cằm, bắt đầu vặn hỏi từng câu, hỏi thăm phương thức giao lưu của bọn họ với thế lực Tiên giới, còn có thế lực chỗ dựa ở sau lưng, vân vân...
Tốc độ vặn hỏi của Khương Phục Tiên, nhanh hơn rất nhiều so với Trần Mục lấy tình báo từ trên người Thẩm Thi Âm, không bao lâu liền thu thập được lượng lớn tình báo hữu dụng.
...
Hai ngày sau.
Đám người Tần Nghê Thường trở lại Lăng Vân tông.
"Tiểu sư đệ, tự các ngươi chơi đi, sư tỷ có hơi mệt, chuẩn bị nghỉ mấy ngày." Tuy Tần Nghê Thường sợ Khương Phục Tiên, nhưng biết nàng ta không ở đây, cho nên định lén lười mấy ngày, muốn nghỉ một hồi.
"Sư tỷ, dạo này tỷ vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Trần Mục vừa cười vừa nói.
Tần Nghê Thường gật đầu, tiếp tục phân phó nói: "Phi Yến, ngươi đi xử lý sự vụ tông môn, Mi Nhi, ngươi đến Lạc Hà phong xoa bóp vai cho vi sư."
Đúng lúc giữa trưa, ánh sáng mặt trời vừa vặn, Trần Mục mang theo Trần Dĩnh và Trần Dao đi tới Ngạo Kiếm phong.
"Oa, ca ca, Lăng Vân tông lớn thật đấy, còn lớn hơn tất cả núi xung quanh Hắc Thạch thành gộp lại với nhau, ngọn núi này đều là của ca sao?"
"Đúng thế."
"Ngọn núi này gọi là Ngạo Kiếm phong."
Trần Dĩnh cảm nhận được khí tức của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, nàng ta bay lên không trung: "Bắt mèo đây."
Trần Dĩnh chân đạp Yên Lam theo sát phía sau.
Trần Mục cười lắc đầu, Dĩnh Dĩnh thật sự là đứa trẻ chưa trưởng thành: "Hai người các muội chậm một chút!"
Đỉnh núi Ngạo Kiếm phong.
Tiểu Bạch ghé vào trên thân Tiểu Hắc, bọn chúng nhàn nhã phơi nắng đung đưa cái đuôi, đột nhiên hai con mèo phát giác được nguy hiểm tới gần, đuôi đều cứng đờ, trong nháy mắt chạy trốn xung quanh.
Rất nhanh Trần Dĩnh và Trần Dao đã bắt bọn nó trở lại, các nàng ôm mèo, quay về bên cạnh Trần Mục.
Trước động phủ, bên trong mộc đình, Trần Mục cùng hai người muội muội ngồi trò chuyện, cảnh tượng như thế này trước kia rất ít: "Dĩnh Dĩnh, thích nơi này không?"
"Muội không thích nơi này, không náo nhiệt chút nào, trên núi thật nhàm chán." Trần Dĩnh dùng sức xoa đầu Tiểu Hắc, biểu cảm của Tiểu Hắc là cuộc sống không còn gì lưu luyến, chỉ có thể kêu meo meo, không dám phản kháng chút nào.
Tiểu Bạch còn may, Trần Dao rất dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nó, nó không dám động.
"Dao Dao thích nơi này sao?"
"Không thích, nơi tỷ tỷ không thích, thì muội cũng không thích."
Trần Dao thích nhất chính là tỷ tỷ.
Nàng ta chớp chớp mắt: "Ca ca, Phục Tiên tỷ tỷ ở chỗ nào, muội muốn đi xem."
Trần Mục tưởng rằng vị hôn thê về Lăng Vân tông trước, nhưng mà tông môn lại không có khí tức của nàng ta: "Phục Tiên tỷ tỷ có lẽ đang bế quan ở nơi khác, ca ca dẫn các muội tới chỗ ở của nàng nhìn xem."
"Được nha."
Trần Dĩnh cũng muốn đi giống vậy.
Trần Mục ôm hai tỷ muội thuấn di đến Lăng Vân phong, nơi này rất cao rất lạnh, mắt trong Trần Dĩnh và Trần Dao ẩn chứa sự hiếu kỳ, các nàng nhìn băng thụ và băng cung: "Oa, thật xinh đẹp, chỉ là lạnh quá."
Trần Dĩnh dẫn theo muội muội chạy trên đỉnh núi, các nàng không có vào cung điện, chờ sau này thời điểm Khương Phục Tiên trở về lại dẫn các nàng tiến vào.
"Dẫn các muội đi gặp sư tôn của ta." Trần Mục dẫn hai tỷ muội đến Trích Tinh phong.
"Gia gia."
Giọng nói Trần Dĩnh nhẹ nhàng kêu.
"Trần gia không đơn giản nha, một nhà có ba thiên kiêu, tổ tiên Trần gia đang phù hộ các ngươi." Tô Mân nhìn ra sự bất phàm của hai tỷ muội, Trần Mục nghe thấy lời của sư tôn, không khỏi trầm tư, Trần gia thật sự có tổ tiên phù hộ?
Trần Mục cười hỏi: "Sư tôn, ngài có nghe nói ghi chép gì có liên quan tới tổ tiên của Trần gia không?"
Tô Mân lắc đầu: "Vi sư nghe qua rất nhiều chuyện, nghe đồn nhiều năm trước, thiên địa ở cùng một chỗ, có cường giả vung kiếm tách đôi thiên địa, người đó tóc vàng mắt vàng, hậu duệ của hắn được xưng là Đế tộc."
Trần Mục nghe nói Hoàng Kim gia tộc ở Huyền Châu cũng là hậu nhân của Đế tộc, Trần gia chẳng lẽ cũng có liên quan?
← Ch. 330 | Ch. 332 → |