Nguy hiểm cận kề
← Ch.243 | Ch.245 → |
Dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn, chín tuổi cũng không cao lớn, Đường Uyển trước kia cũng không để ý, mấy năm gần đây thì lại có chút lo lắng, năm ngoái còn mời trưởng lão của Hiệp Đại các đến xem qua, lão bà bà kia kinh ngạc trước tu vi của Trần Dĩnh, nhưng không nhìn ra vấn đề.
Trần Mục lấy ra ba cái bát.
Hai trong số đó có hơn một nửa bát nước.
Trần Mục đổ ra một ít dịch thuốc vào bên trong, sau đó lấy ra bình nhỏ màu trắng, đổ ra vài giọt chất lỏng màu vàng ở trong hai cái bát.
"Hai bát này là của muội và Tiểu Hãn."
"Ca ca, cái này thoạt nhìn thật khó uống."
"Dĩnh Dĩnh, thuốc đắng giã tật, uống xong sẽ rất tốt với thân thể, mau bưng đi cho Tiểu Hãn."
"Được rồi."
Trần Dĩnh bưng hai bát thuốc lên rời đi.
Trần Mục đổ toàn bộ dịch thuốc còn lại ra bát kia
Hắn bưng bát rời đi, thấy Yến Lang Nguyệt đi vào đình viện chuẩn bị quét dọn phòng: "Lang Nguyệt tỷ, thời gian này tỷ không cần phải quét dọn phòng đâu."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, có muốn ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn tỷ."
Yến Lang Nguyệt không ở lại.
Nàng ta còn phải đến Thuận Phong tiêu cục giúp đỡ.
Trần Dĩnh và Trần Hãn uống thuốc xong, cả người đều đau dữ dội, bọn họ lập tức vận chuyển Hô Hấp pháp để hấp thu vật chất linh tính trong thuốc.
Trần Mục bưng thuốc trở lại phòng, hắn đỡ Khương Phục Tiên ngồi dậy: "Sư tỷ, đệ cho tỷ uống thuốc."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta rất phối hợp, rất nhanh đã uống hết thuốc xong.
"Rất ngọt."
"Bởi vì có đường."
Khương Phục Tiên tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ, bây giờ đệ đi xem đám Dĩnh Dĩnh, lát nữa sẽ trở về chăm sóc cho tỷ."
"Đi đi, không cần lo lắng cho tỷ, tỷ đã khôi phục rất nhiều." Khương Phục Tiên mỉm cười.
Sau khi Trần Mục rời khỏi phòng, hắn đến viện tử của đại thúc xem Trần Dĩnh và Trần Hãn.
Đầu hai người bọn họ đầy mồ hôi, toàn thân xuất hiện rất nhiều vật chất màu đen.
Chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, có thể rèn luyện thân thể, phối hợp linh dịch có thể cho bọn họ dập tắt, hai người bọn họ đau đến rên rỉ.
Trần Mục dùng Niết Bàn Hỏa giúp bọn họ rèn luyện, cảm giác đau đớn dần biến mất, sau khi Trần Hãn và Trần Dĩnh rèn luyện thân thể càng ngày càng mạnh.
Tiểu Hắc nằm sấp trên tường viện phơi nắng, Tiểu Bạch nằm sấp trên đầu Đại Tráng, thường xuyên đưa tay vỗ đầu nó, bây giờ chúng nó cũng không sợ Đại Tráng.
Sau khi bọn Trần Dĩnh vượt qua giai đoạn đau khổ nhất, Trần Mục đi đến viện của mẫu thân.
Trong sân.
Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển.
Thấy Trần Mục đi vào sân, Trần Nghiêm lập tức buông tay, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc.
"Phụ thân, những linh dược này rất tốt với thân thể của mẫu thân, người tranh thủ thời gian nấu cho mẫu thân uống đi."
Trần Nghiêm cười gật đầu.
Ông ta và Đường Uyển nhìn nhau cười.
Trần Mục từ nhỏ đã hiếu thuận hiểu chuyện.
Sau đó Trần Mục mở miệng: "Mẫu thân, lần này con vừa trải qua ác chiến, mấy ngày nay phải bế quan tu dưỡng, hai người không cần gọi con ra ăn cơm."
Đường Uyển có chút căng thẳng, lo lắng nói: "Mục Nhi, con không bị thương chứ?"
"Con không sao."
"Có sư tỷ bảo vệ con."
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Đường Uyển nghe vậy thì không còn căng thẳng nữa, nghĩ thầm có Khương Phục Tiên ở đây, Trần Mục khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Trần Mục rời đi, Đường Uyển nhắc nhở: "Phu quân, lát nữa ngươi đi nhắc nhở Dĩnh Dĩnh, đừng để con bé chạy đi quấy rầy Mục Nhi."
"Không thành vấn đề."
Trần Nghiêm tiếp tục xoa vai cho Đường Uyển.
Bọn họ yên tâm nhất chính là Trần Mục, từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, lại có thiên phú dị bẩm.
Bây giờ Trần Nghiêm và Đường Uyển lo lắng cho thân thể của Dĩnh Dĩnh, hy vọng nàng ta có thể khỏe mạnh trưởng thành, Trần Dĩnh mỗi bữa ăn năm sáu chén cơm còn có rất nhiều thịt, nhưng dáng người vẫn nhỏ nhắn như vậy, hai phu thê rất lo lắng.
Bọn họ chỉ muốn đứa con cuối cùng này, nhân lúc Dĩnh Dĩnh vào Tiểu Hãn cũng ở nhà, còn có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, đứa nhỏ kia khẳng định có thể hạnh phúc trưởng thành.
Trần gia sau này khẳng định sẽ càng náo nhiệt hơn.
Trần Mục trở lại viện của mình, hắn còn phải chăm sóc cho vị hôn thê, nhiệt độ trong phòng rất thấp, cả người Khương Phục Tiên được bao bọc trong băng sương trong suốt, giống như băng ngọc, bóng loáng không tỳ vết.
Đôi mắt Trần Mục nổi lên kim quang, hắn nhìn thấy huyết mạch trong cơ thể Khương Phục Tiên phóng thích ngân huy, đang chiến đấu với quy tắc ở miệng vết thương.
"Huyết mạch thật mạnh!"
Trần Mục kinh ngạc đồng thời ngồi xuống.
Hắn đưa tay đặt ở thắt lưng của Khương Phục Tiên, bàn tay tỏa ra kim sắc hỏa quang.
Không bao lâu sau đã đến nửa đêm.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra.
Sau đó Trần Mục phát hiện, có hai đạo ba động mạnh mẽ đang đến gần, hai cỗ lực lượng kia cường đại hơn Ngụy Diễm rất nhiều, vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Không tốt!"
"Yên tâm, có sư tỷ ở đây."
Khương Phục Tiên xoay người đứng dậy, trong mắt mang theo hàn ý, nàng ta rời khỏi phòng, Trần Mục theo sát phía sau.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đang ở gần Hắc Thạch thành, bọn họ muốn uy hiếp Trần Mục.
Lúc Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy xuất hiện ở vương triều Đại Yến, đã bị người của Lăng Vân tông phát hiện, tốc độ của hai người quá nhanh, tin tức còn chưa truyền đến Hắc Thạch thành thì bọn họ đã tới gần.
Khương Phục Tiên nhạy bén cảm giác được.
Tìm ra được sự hiện diện của bọn họ trước.
Khương Phục Tiên và Trần Mục bay lên trời.
Bọn họ xuất hiện ở trong núi rừng cách Hắc Thạch thành hơn mười dặm, xung quanh có lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trong đó còn có cường giả Kiếm Thánh.
Lâm Hình nhìn ra tình trạng của Khương Phục Tiên không tốt, ngay cả ông ta cũng có thể nhìn ra, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy khẳng định cũng có thể nhìn ra.
Vẻ mặt của Khương Phục Tiên lạnh nhạt: "Ta sẽ xử lý bọn chúng, các ngươi cứ bảo vệ tốt tiểu sư đệ của ta."
"Vâng."
Lâm Hình chắp tay lĩnh mệnh.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |