Về nhà (2)
← Ch.242 | Ch.244 → |
"Hai người hy vọng là muội muội hay là đệ đệ?"
"Tùy ý đi, nhưng nào cũng được hết."
"Muội muốn đệ đệ."
Trần Dĩnh cảm thấy đệ đệ đáng yêu.
Nàng ta thích dẫn Trần Hãn chơi.
"Mục Nhi, con đọc sách nhiều, có khiến nghị cái tên nào dễ nghe không?" Đường Uyển cười hỏi.
Trần Mục từ nhỏ đã thích đọc sách, đây cũng là nguyên nhân mọi người cảm thấy hắn thông minh: "Mẫu thân, nếu là con trai thì gọi là Trần Diêu, Diêu của Tiêu Diêu, nếu là con gái, thì gọi là Trần Dao, Dao của Dao Trì."
"Cái này không tệ."
"Lát nữa ta sẽ thương lượng với cha con."
Trần Dĩnh chớp mắt với Trần Mục: "Ca ca, Nhị ca mỗi năm đều đưa Tạ Nhã tỷ tỷ về Trần gia ăn tết, sao huynh không mang theo?"
"Sẽ có."
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chuyện Khương Phục Tiên không tình nguyện, hắn cũng không dám ép buộc.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Qua vài ngày nữa, đại thúc đã là mười ba tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Tản bộ với mẫu thân xong, Trần Mục lập tức trở lại viện tử của mình, Yến Lang Nguyệt vừa mới giúp hắn quét dọn phòng, thay chăn.
Tòa viện này có ao nhỏ và vọng lâu, còn có vườn hoa, đình viện ở giữa cũng rất rộng rãi, phòng ngủ chính ở giữa rất lớn.
Hai bên còn có hai gian sương phòng.
Nhà bếp cũng được trang bị.
Chuẩn bị đầy đủ.
Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên đi tới đình viện Trần Mục, trong ngực ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giống như tiên tử trong Quảng Hàn cung.
Đêm khuya vắng vẻ.
Trong đình viện có ánh trăng soi xuống.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy ra từ trong ngực Khương Phục Tiên, chúng nó bị đông lạnh đến hắt hơi, hai tiểu tử ở bên cạnh Trần Mục lăn lộn làm nũng.
Lúc trở lại Hắc Thạch thành, Trần Mục chỉ đường cho Bạch Thanh Hoan, nàng ta lập tức lên đường đến Huyền Kiếm tông, tổ sư khai sơn trở về, nói như vậy sẽ rất chấn động.
Hắn còn nhờ Bạch Thanh Hoan chiếu cố cho Trần Hạo.
Đạo thống ban đầu của Bạch Thanh Hoan là Thiên Huyền tông, sau này bởi vì tranh đoạt chưởng môn, cho nên chia làm Thiên Kiếm tông và Huyền Kiếm tông, Thiên Kiếm tông ở Huyền Châu, Huyền Kiếm tông ở Bắc Hoang, còn có lịch sử huy hoàng.
"Sư tỷ, phòng của đệ vừa mới quét dọn xong, tỷ đến phòng nghỉ ngơi trước đi."
Trần Mục tự mình đẩy cửa phòng ra.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, thân thể bây giờ của nàng ta vẫn suy yếu như cũ, chỉ là chưa nghỉ ngơi đủ, thương thế ở thắt lưng tạm thời bị áp chế, cần thêm lượng lớn thiên trân địa bảo mới có thể khôi phục.
Trong phòng rất rộng rãi, cửa sổ được mở ra, có bình phong chắn giường rộng rãi, ánh trăng xuyên thấu qua bình phong tràn ngập vào trong phòng, ấm áp hơn ở Băng Cung.
Khương Phục Tiên nằm xuống.
Giường hơi mềm, nàng ta không quen lắm.
Trần Mục đóng cửa chính và cửa sổ lại, trong phòng tối đi rất nhiều, hắn ngồi xuống bên giường, bàn tay đặt ở vị trí eo bụng vị hôn thê, năng lượng bàng bạc bao phủ Khương Phục Tiên.
Linh lực của hắn xuất phát từ Niết Bàn Hô Hấp pháp, có năng lực chữa trị rất mạnh, đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều linh lực.
"Tiểu sư đệ, đệ không cần như vậy, sư tỷ có thể từ từ khôi phục." Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục.
"Sư tỷ, tỷ đừng nói gì cả."
"Cái này..."
Bộ dạng của Trần Mục nghiêm túc.
Khương Phục Tiên vốn định nói gì đó, lại thấy Trần Mục còn hung dữ với mình thì hơi bĩu môi.
Trong cơ thể Trần Mục vừa khôi phục một phần năng lượng, hắn dự tính đem toàn bộ chuyển sang cho Khương Phục Tiên, muốn để thân thể của vị hôn thê sớm khôi phục.
Cho dù là giọt nước trong bát nhưng Trần Mục cũng không từ bỏ, nhìn biểu cảm cố chấp của hắn, Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu, có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Sau nửa đêm.
Trần Mục bỗng nhiên ngã trên mặt đất.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã cạn kiệt lần nữa.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục lên giường, sau đó ngón tay nhỏ nhắn chọc chọt vào mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cho đệ không nghe lời, cho đệ hung dữ với tỷ."
Sau khi Trần Mục ngất đi vẫn còn đang sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, hô hấp của Khương Phục Tiên giao hòa với hô hấp của hắn, năng lượng xung quanh điên cuồng lao tới.
Thuần Dương thánh đan cũng đang phóng thích năng lượng, năng lượng của Trần Mục nhanh chóng khôi phục lại, nhưng mà thương thế của Khương Phục Tiên vẫn không có chuyển biến tốt lên như trước.
Quy tắc tiên kiếm không thuộc về phàm trần, thân thể phàm thai căn bản không ngăn được, trừ khi là tiên dược hoặc tiên đan, nhưng thế gian này làm sao có được những thứ này?
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở trên mái nhà.
Tiểu Bạch đưa tay ấn đầu Tiểu Hắc, biết chủ nhân đang nghỉ ngơi, chúng nó không dám đùa giỡn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại, Khương Phục Tiên đang nằm bên cạnh hắn, lúc hắn ngủ sẽ không lộn xộn, cho nên hai người cũng không đụng phải nhau.
Dựa theo thói quen trước kia của vị hôn thê, mỗi sáng sớm đều rời đi, lần này không rời đi chỉ có thể chứng minh nàng ta bị thương rất nặng.
Hắn tiến lại gần ngắm nhìn dung nhan của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, Trần Mục có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Sư tỷ, bây giờ đệ đi nấu thuốc cho tỷ."
Thấy Trần Mục bỏ chạy.
Trong ánh mắt của Khương Phục Tiên chứa đựng ý cười.
Trần Mục đi vào phòng bếp để nấu thuốc, hắn lấy ra lượng lớn linh dược, chất lượng không đủ thì lấy số lượng ra tích góp, cũng may ở trong Thánh Dược Viên thu được lượng lớn linh dược.
Hắn chọn ra hơn mười loại linh dược thích hợp để chữa thương, sau đó dùng linh lực kim sắc để rèn luyện, để dược hiệu tận lực dung hợp vào trong thuốc.
"Ca ca!"
Trần Dĩnh sáng sớm đã chạy đến trong viện.
"Ở trong phòng bếp."
Trần Mục lớn tiếng hô.
Trần Dĩnh chớp mắt đã đi vào phòng bếp.
Thấy Trần Mục đang nấu thuốc, nàng ta bóp mũi, nũng nịu nói: "Thối quá."
"Lát nữa cho muội nếm thử."
"Lấy đâu ra nhiều kẹo như vậy?"
"Đại tỷ mua."
Trần Hi ở nhà cực kỳ yêu thương những đệ đệ muội muội này, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó.
Trần Mục bỏ kẹo vào trong thuốc nấu lên với nhau, Trần Dĩnh đứng trên ghế nhỏ, đệm chân nằm sấp trên bếp, nhìn dung dịch thuốc nấu trong nồi.
← Ch. 242 | Ch. 244 → |