Vay nóng Tinvay

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 104

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 104
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Trong buồng xe một trận yên lặng quỷ dị, chỉ có Hắc Tiểu Hùng sau khi thất thố thỉnh thoảng nghẹn ngào. Người có kiên cường đến đâu, rốt cuộc cũng có lúc yếu đuối, nhất là người có tâm tư tinh tế. Cô gái có bề ngoài mềm yếu bên trong kiên cường, cô gái như thế sẽ không dễ dàng bị tác động, nhưng một khi đã vượt ra khỏi ranh giới chịu đựng, vậy thì tất cả những tổn thương phải chịu, sẽ càng lớn hơn bất kỳ ai. Đó là sự tích lũy trong một thời gian dài, đến lúc cô ấy không thể nào chịu nổi nữa sẽ bùng nổ, uy lực không thể nào mà tưởng tượng nổi.

Bình thường Hắc Tiểu Hùng nhìn có vẻ thân thiện, nhưng trong lòng cô ấy suy nghĩ như thế nào, ngay cả Hạ Đóa đã làm bạn nhiều năm cũng không dám đảm bảo có thể hiểu rõ. Trên thực tế cô chỉ là nhất thời nóng giận mà chửi mắng, biết rõ người khiến cho Hắc Tiểu Hùng tổn thương, là anh mình, cho dù đứng ở lập trường nào cô cũng không có quyền đi trách móc cô ấy, hơn nữa hôm nay đến đây uống rượu, mặc dù là đề xuất của Hắc Tiểu Hùng, nhưng là mình đề nghị đến đây. Hắc Tiểu Hùng đi cùng với mình, chính là giao an toàn của cô cho mình, là mình không chăm sóc tốt cô ấy, muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân mình.

"Xin lỗi, Tiểu Hùng, tớ..."

"Tớ biết, chuyện không liên quan đến cậu." Thét ra rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, Hắc Tiểu Hùng yên lặng nhìn mũi chân của mình: "Tối nay đã làm phiền cậu rồi, tớ muốn quay về phòng trọ."

Nhìn qua kính chiếu hậu, Hạ Đóa đã nhìn thấy xe của anh mình, nhưng cô cho rằng, lúc này hai người không nên gặp mặt. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Hắc Tiểu Hùng, Hạ Đóa cảm thấy mình nên nói chuyện cùng anh trai một chút. Người anh trai này của cô, khá là muộn tao (Bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp hoặc tính khí thất thường), càng yêu thích, càng muốn bắt nạt người ta. Không phải cô gái nào cũng có thể chịu đựng được thú vui tệ hại của anh. Hắc Tiểu Hùng có thể ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đã rất không dễ dàng rồi. Anh trai rõ ràng thích người ta, nhưng lại chưa từng nói ra, cứ tiếp tục thế này, cô thật sự không nhìn nổi hai người này nữa.

<iframe></iframe>

Khởi động xe, thừa dịp Hắc Tiểu Hùng không chú ý, cô giơ tay ra bên ngoài của sổ nhẹ nhàng vẫy vẫy. Cô tin anh cô có thể hiểu được ý tứ của mình. Quả nhiên chiếc xe lặng lẽ dừng ở phía sau, không đi lên phía trước cũng không ấn còi cũng không bật đèn thu hút sự chú ý của bọn họ.

Trạng thái của Hắc Tiểu Hùng không ổn lắm, vẫn luôn cúi đầu, cho nên cũng không chú ý đến phía sau xe của bọn họ còn có một chiếc xe đi theo.

"Cậu đừng nói phiền hà với tớ." Hạ Đóa nói: "Cứ coi như không có liên quan đến anh trai tớ, chúng ta cũng là bạn, không phải sao?"

"...Ừ."

"Tớ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Hùng, tớ muốn nói, tớ đứng về phía cậu, tớ hi vọng cậu có ủy khuất gì, cậu có thể nói với tớ."

"Không có gì." Thất thố qua đi, Hắc Tiểu Hùng cũng đã khôi phục lí trí, cô không thích để cho người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, dù cho người này là bạn của cô, nếu như thật sự muốn để cho bạn bè nhìn thấy, cũng tuyệt đối không phải là Hạ Đóa, bởi vì quan hệ của cô ấy và Hạ Lương, có thế nào cô cũng không muốn. Lúc này, không hiểu sao cô lại nhớ đến Tiểu Thố, có lẽ, cô thật sự cần một người để tâm sự, nhưng người này không phải là Hạ Đóa đã làm bạn với cô rất nhiều năm, mà là Tiểu Thố cô mới quen biết không lâu nhưng lại khá hợp nhau.

Bởi vì cô ấy không quen biết Hạ Lương, cho nên, cô muốn tìm cô ấy tâm sự.

Thấy Tiểu Hùng có vẻ không quá để ý, Hạ Đóa đành phải ngậm miệng. Nhiều năm như vậy rồi, cô sớm đã hiểu cô ấy, nhìn có vẻ rất yếu đuối, tính cách lại cực kỳ bướng bỉnh. Chỉ cần cô ấy không muốn nói chuyện, thì có cầm đao kề cổ cô ấy nhất định cũng sẽ không mở miệng.

Đưa cô ấy về nhà, Hạ Đóa xuống xe: "Tớ đưa cậu lên tầng."

<iframe></iframe>

"Không cần đâu, một mình tớ là được rồi." Hắc Tiểu Hùng cười cười: "Cậu thật sự coi tớ là đứa trẻ đấy à?"

<iframe></iframe>

"Được rồi, một mình cậu đi lên, nhìn thấy cậu mở đèn tớ sẽ rời đi." Hạ Đóa hết cách, đành phải đầu hàng.

"Ừ"

Hắc Tiểu Hùng bởi vì chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, từ đầu đến cuối cô không hề chú ý đến phía sau có một chiếc xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa. Lên tầng, bật đèn lên, lại đặt mông ngồi lên ghế sô pha, chẳng muốn động đậy, nhắm mắt lại lặng lẽ chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Dưới tầng, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ ô của sổ nhà Hắc Tiểu Hùng, Hạ Đóa quay đầu nhìn chiếc xe đang đậu ở đường đối diện, ngay cả như vậy cũng không chú ý đến, vì thế có thể thấy Hắc Tiểu Hùng đã thất thần như thế nào, đi qua đó, đập đập lên cửa xe, dứt khoát cầm lấy điếu thuốc lá trên tay Hạ Lương,

"Khụ khụ, anh còn học hút thuốc lá."

Hạ Lương im lặng tùy ý để em gái giật lấy điếu thuốc lá của mình, mở cửa sổ xe, để mùi thuốc tản đi.

"Nói đi, tối nay lại làm sao vậy?" Hạ Đóa nhìn dáng vẻ mất mát của anh mình, tức giận hỏi: "Em thật sự không hiểu nổi hai người, không thể nào chung sống yên ổn hay sao? Không làm loạn thì không vui có phải không?"

"Tiểu Đóa..." Hạ Lương nhàn nhạt mở miệng: "Gần đây anh đang suy nghĩ, năm đó, ra nước ngoài du học, có phải là đã làm sai rồi hay không."

Hạ Đóa kinh ngạc dừng lại động tác dập thuốc, nhìn Hạ Lương, giống như nhìn một người kỳ quặc vậy. Người anh trai này vẫn luôn có chủ kiến của riêng mình, năm đó đột nhiên liền nói muốn ra nước ngoài, khiến cho mọi người trở tay không kịp, ngay cả bạn gái cũng là người biết sau cùng. Năm đó anh theo đuổi ước muốn của mình như thế, sao hôm nay lại nói ra câu hối hận.

Hạ Lương ngẩng đầu nhìn ánh sáng lọt ra khỏi ô cửa sổ đó, ánh mắt say mê: "Anh cho rằng mình luôn nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, cho dù anh rời đi năm năm, thậm chí là mười năm, thì cuối cùng cô ấy vẫn sẽ là của anh."

Hạ Đóa nghe anh trai nói như vậy, nhất thời cười châm biếm: "Thế nhưng trở về rồi anh mới phát hiện ra, năm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể khiến cho một cô gái yêu anh, từ kỳ vọng đến tuyệt vọng, vì thế anh bắt đầu lo lắng, anh sợ mất đi cô ấy, cho nên thà rằng làm tổn thương cô ấy cũng muốn giữ chặt cô ấy ở bên mình, có đúng không, người anh trai yêu quý của em?"

Tô Lương cúi đầu nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của mình, thở dài một hơi, làm sao đây, năm năm qua đi, mặc dù anh nghiên cứu học hỏi ở nơi đất khách quê người, thế nhưng không có ngày nào là không nhớ cô, không có ngày nào là không yêu cô, thậm chí, so với năm năm trước lại càng yêu cô hơn. Anh không thể không có cô, nhưng cô lại không ngừng chạy trốn, anh phải làm cái gì đây?"

"Trước đây em đã từng nói với anh, nếu như có một ngày, Tiểu Hùng không tha thứ cho anh, em cũng sẽ không giúp anh." Hạ Đóa nhìn dáng vẻ của anh trai, có hơi bực mình: "Anh là anh trai em, cô ấy cũng là bạn của em, em không thể bởi vì ích kỷ của anh mà làm tổn thương bạn mình được."

"Hạ Đóa, anh không thể không có cô ấy."

"Vậy năm đó rời đi, sao anh rời bỏ được?" Hạ Đóa tức giận: "Em thật sự không hiểu anh nghĩ như thế nào, một câu cũng không nói liền rời đi, dù muốn cô ấy chờ đợi anh, tốt xấu gì anh cũng nên để lại một câu nói. Em tin cô ấy nhất định sẽ chờ anh, còn hơn anh không để lại một từ làm cho cô ấy suy đoán lung tung. Rốt cuộc anh suy nghĩ như thế nào, em, anh... Ôi, em cũng lười nói anh."

Bực mình một hồi, Hạ Đóa nhìn Hạ Lương không nói lời nào: "Sao anh không nói gì?"

"Anh nên nói gì đây?"

"Anh, không phải em nói anh, thích thì nói thẳng. Anh cứ luôn âm thầm tính toán gì đó ở trong đầu, dày vò mình cũng là làm khổ người khác." Hạ Đóa thở dài.

"Nói đi, vì sao tối nay Tiểu Hùng muốn tìm em đi uống rượu? Dù sau khi anh rời đi, cô ấy cũng chưa từng bộc lộ ra vẻ mặt như thế, cũng sẽ không tìm em đến quán bar để quên sầu."

Ánh mắt Tô Lương chợt lóe lên, cái này hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của anh.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Lương, Hạ Đóa đã biết anh đang suy nghĩ cái gì: "Anh, anh quá kiêu căng rồi, luôn cho rằng mình nắm chắc người ta trong lòng bàn tay mình, cho nên mới có thể tùy anh làm gì thì làm có phải không? Em mãi chưa nói với anh, thật ra hai năm trước em và Tiểu Hùng mới khôi phục lại liên lạc, sau khi anh rời đi ba năm, em vẫn luôn không có tin tức của cô ấy, cô ấy luôn trốn tránh em, một mình điều trị."

"Em nói cái gì?" Bỗng nhiên nghe thấy tin tức lớn như vậy, Tô Lương chỉ cảm thấy giống như có một quả bom đột nhiên nổ mạnh trên đỉnh đầu, có cảm giác như bị sét đánh trúng.

Hạ Đóa thở dài: "Là cô ấy không muốn em nói cho anh biết. Hai năm trước, lúc cô ấy liên lạc với em, tinh thần có vẻ không tệ, ít nhất bên ngoài là như vậy. Anh rời đi, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nếu như không phải gầy đến không còn ra hình người, em thật sự cho rằng cô ấy chẳng có chuyện gì cả. Lúc đó cô ấy nói với em, cô ấy đã không sao rồi, nếu như em nói cho anh biết, sau này sẽ không làm bạn với em nữa."

Gầy đến nỗi không còn ra hình người, tưởng tượng đến dáng vẻ Tiểu Hùng như thế, Tô Lương chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy trái tim mình, đau đớn vô cùng.

Nghĩ đến năm đó nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Thố, mắt Hạ Đóa bây giờ cũng có hơi ươn ướt. Đột nhiên cô cảm thấy, có lẽ năm đó lúc Tiểu Hùng tìm mình lần nữa, thì đã có ý định không cần anh nữa, mà cô làm bạn, lại còn luôn tự lừa dối mình, hi vọng cô và anh trai mình có thể bên nhau. Thử nghĩ mà xem, nếu như người đàn ông đó không phải là anh trai mình, cô có còn ủng hộ cô ấy như vậy hay không?

Trong lòng Tiểu Hùng chắc hẳn có suy nghĩ của riêng mình, mình lại suốt ngày lấy cô ấy và anh trai ra trêu đùa, thậm chí là âm thầm tác hợp hai người, như thế không phải làm cho Tiểu Hùng vô cùng khó chịu hay sao?

Mỗi ngày rõ ràng trong lòng khó chịu muốn chết, lại còn phải giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu như không phải thật sự chịu đựng không nổi nữa, sao lại kéo mình đi uống rượu, chính là muốn uống rượu quên sầu, lại còn kéo theo mình, chỉ vì cô ấy tin tưởng mình, không muốn mình bị tổn thương, không muốn tiếp tục sa đọa như thế nữa, Hạ Đóa, mày thật sự xứng đáng làm bạn của cô ấy không?

Tự hỏi chính mình, rốt cuộc mày thật lòng hi vọng cô ấy hạnh phúc, hay là ích kỷ hy vọng cô trở thành chị dâu của mình, lại một lần nữa có thể phải chịu đựng tổn thương anh trai mình gây ra?

Tô Lương và Hắc Tiểu Hùng, chắc chắn bọn họ yêu đối phương, nhưng, tính cách của bọn họ, lại không hợp nhau, hai người đều là người có chủ kiến, hai người đều có phương thức biểu đạt của riêng mình. Một người luôn giấu đi tâm ý của mình không muốn để đối phương biết, lại thích dày vò đối phương, thậm chí ngay cả lúc rời đi một câu cũng không nói, sao có thể làm cho người kia hạnh phúc được. Người còn lại thì luôn luôn không muốn để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, khiến cho người ta cho rằng cô rất kiên cường, nhất là lúc nội tâm trở nên yếu đuối, cũng giống người bình thường, cũng muốn có một bờ vai để có thể dựa vào.

Càng nghĩ càng đau lòng, đứng ở góc độ khách quan mà nói, anh trai và Tiểu Hùng, thật sự không phù hợp, cuối cùng Hạ Đóa buộc bản thân mình phải thừa nhận sự thật này. Có lẽ bởi vì sự thất thố của Tiểu Hùng tối hôm nay, khiến cho cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt hai năm trước, lúc đó mình đã ôm lấy cô ấy khóc suốt một đêm, đau lòng cô gầy thành cái dạng này, mắng chửi anh trai mình không phải là người, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười ôm lấy mình, nói rằng cô ấy không sao cả.

Bởi vì cô ấy nói không sao, sau đó cô bèn thật sự cho rằng không sao thật, chăm sóc thân thể cô ấy xong, thấy mỗi ngày cô ấy đều mỉm cười dịu dàng, sau đó cô liền quên luôn tổn thương của cô ấy.

Thời gian ba năm mới có thể quay trở về gặp mình, như vậy tổn thương phải lớn biết nhường nào. Khoảng thời gian một mình trốn đi chữa bệnh, sợ xé mở vết thương của cô ấy nên cô vẫn luôn không hỏi, nhưng bây giờ, cô rất muốn biết, ba năm đó, cô đã trải qua như thế nào?

Anh em hai người đều tự chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình, nhất thời không nói chuyện.

Hạ Lương ngẩng đầu, nhìn ô cửa sổ phòng Tiểu Hùng, bên trong đã không còn ánh sáng, nhưng, hẳn là cô vẫn chưa ngủ. Trước đây vẫn luôn cho rằng cô vô tâm vô phế, cho dù mình có rời đi, có bạn bè, có Tiểu Đóa ở bên cạnh, chắc cũng sẽ không đau lòng khổ sở, chờ mình trở về, liền cưới cô, bảo bệ cô cả đời. Nhưng anh không ngờ, bởi vì sự kiêu căng của mình, lại gây ra tổn thương lớn nhất trong cuộc đời cô, anh có còn được coi là một người đàn ông hay không?

Bàn tay đặt trên vô lăng có hơi run rẩy, lòng đầy đau đớn, run rẩy lấy ra một điếu thuốc, run run đốt điếu thuốc lên, hút một hơi thật sâu, mới có thể bình tĩnh lại một chút.

"Tiểu Đóa, em về đi."

"Anh thì sao?"

"Anh muốn ở đây. Trông coi cô ấy." Hạ Lương nhìn ô cửa sổ đã tối đen, thở dài một hơi, trước đây là cô bảo vệ anh, là anh tổn thương cô, lần này, đổi lại là anh tới bảo vệ cô, cầu xin cô tha thứ.

Như Hạ Lương suy nghĩ, mặc dù Hắc Tiểu Hùng đã tắt hết đèn, nhưng cô chỉ làm ổ trên ghế sopha chứ không ngủ, mãi đến rạng sáng, mới có thể ở trên ghế sopha chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Mỗi ngày ngủ chưa đến ba tiếng, làm cho Hạ Đóa mỗi ngày đều lôi kéo cô bổ sung đủ loại thuốc thang cũng chỉ có thể khiến cô duy trì dáng người. Từ khi Hạ Lương rời đi, cô đã bắt đầu mất ngủ, lúc mới bắt đầu, thì là một đêm không ngủ, tâm trạng lo âu. Mỗi lần vừa chợp mắt liền nghĩ đến bóng lưng Hạ Lương rời đi, rời đi mà không hề do dự. Cô hận anh có thể rời đi mà không hề do dự như thế, không cho cô lấy một lý do, sau này hận tới nỗi không còn sức mà hận nữa, cô lại hận chính mình, hận mình không có lòng tự trọng vờ ngớ ngẩn, cho tới bây giờ đều là anh bắt nạt cô, cô cứ luôn cam chịu thừa nhận, bây giờ anh không cần cô nữa, cô còn suy nghĩ đến anh.

Hạ Đóa không biết, sau khi Tô Lương rời đi, Hắc Tiểu Hùng đã mắc chứng bệnh mất ngủ, sau đó lại mắc chứng u uất, vẫn luôn nghỉ ngơi điều dưỡng tận ba năm mới khôi phục lại bình thường.

Hắc Tiểu Hùng ở nơi mà anh em Tô Lương không biết, chịu rất nhiều đau khổ, nhưng những điều này, là bí mật của riêng cô.

Ngày hôm sau Tiểu Hùng bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhìn thời gian, mới tám giờ mười lăm phút, ai lại đến đây sớm như vậy?

Day day cái trán có chút đau của mình, chậm rãi đi mở cửa, không có ai nhưng nhìn thấy đồ ở dưới đất thì ngây người, là cháo trứng muối thịt nạc cô thích ăn, đưa đến đây lại không ở chỗ này, trừ anh ra, cô không nghĩ ra ai khác.

Cắn cắn môi, cầm cháo đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Lại nhìn cháo trong tay, liền ném luôn vào trong thùng rác, Hắc Tiểu Hùng, từ bây giờ bắt đầu, mày phải quên đi những ấm áp mà anh ta mang lại. Mày và anh ta, không phù hợp.

Ngoài cửa, thấy Tiểu Hùng mang cháo vào phòng, Hạ Lương đang trốn ở đầu cầu thang âm thầm thở phào một hơi. Chỉ cần cô còn sẵn lòng nhận đồ của mình, vậy thì tốt rồi, lại đứng thêm một lúc mới xoay người đi xuống dưới tầng.

Tô Lương không hề biết, từ lúc anh xuống tầng cho đến khi đi vào trong xe lái xe rời đi, Tiểu Hùng vẫn luôn trốn ở bên cạnh cửa sổ quan sát.

Đột nhiên cô cảm thấy, mình cần một chút yên tĩnh.

Thu dọn đồ đạc, gọi điện thoại cho Tiểu Thố, cô biết Tiểu Thố và Giản Chính Dương sau khi kết hôn sẽ chuyển đến nhà họ Giản sống, Tiểu Thố có nhà của mình, vẫn luôn để trống, còn có căn chung cư cô và Giản Chính Dương thỉnh thoảng mới quay về một lần.

Mặc dù không nên làm phiền cô ấy như vậy, nhưng, ở thành phố này, trừ Tiểu Đóa, hình như chỉ còn Tiểu Thố ăn ý nhất với cô.

Năm đó đi theo phía sau Tô Lương, gần như trở thành kẻ thù chung của mọi cô gái, mặc dù cũng có vài người bạn có quan hệ tốt, nhưng sau khi Tô Lương rời đi, tất cả những người đó đều biết cô bị Tô Lương vứt bỏ rồi, nếu như không phải Hạ Đóa bảo vệ, không chừng còn phải nhận những ánh mắt khinh thường gì đó nữa, nhưng chính là như vậy, cô vẫn né tránh, chỉ vì không muốn để người ta nhìn thấy sự nhếch nhác của cô.

Sau khi Tiểu Thố biết được ý định của cô, rất sảng khoái mà đồng ý, Hắc Tiểu Hùng thầm nghĩ, duyên phận của mình và Tiểu Thố đúng thật là đặc biệt. Có điều giữa người với người, có lúc chính là dễ dàng xây dựng lòng tin như vậy.

Sắp xếp đồ đạc xong, nhìn bộ dáng chật vật của mình trong gương, còn chưa đến ba mươi tuổi, thế nhưng làn da này, thật sự không thể nào nhìn nổi. Đây là nguyên nhân mấy năm nay cô kiên trì trang điểm khi ra ngoài, nếu như Tô Lương nhìn thấy dáng vẻ già trước tuổi này của mình, hẳn là sẽ bị dọa cho bỏ chạy.

Hết cách cười cười với chính mình, thật không dễ dàng mới trị hết chứng mất ngủ, kết quả Tô Lương vừa quay về, chứng mất ngủ của cô lại bắt đầu tái phát rồi. Ảnh hưởng của Tô Lương đối với cô, thật đúng là quá lớn, nếu như không thoát khỏi anh, sợ là cô sẽ bị anh dày vò đến chết mất.

Đến địa điểm giao hẹn với Tiểu Thố, không ngoài dự tính nhìn thấy Giản Chính Dương che chở cô ấy, thỉnh thoảng ở bên cạnh có cô gái nào đi qua, đều sẽ quay đầu tò mò nhìn Giản Chính Dương với ánh mắt ao ước hoặc là mến mộ. Thế nhưng Giản Chính Dương dường như chẳng có cảm giác gì, sự chú ý của anh đều đặt hết lên người Tiểu Thố.

Nhìn hai người yêu nhau như vậy, luôn làm cho Hắc Tiểu Hùng hâm mộ, nếu như Tô Lương bằng một phần ba Giản Chính Dương thôi, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.

Sắp xếp lại tâm tình, Hắc Tiểu Hùng cầm hành lí của mình đi đến: "Tiểu Thố."

"Tiểu Hùng ~" Nhìn thấy Hắc Tiểu Hùng, Tiểu Thố vô cùng vui mừng, đi đến lôi kéo cô, phát hiện trong mắt cô có tơ máu, mặc dù đã trang điểm, nhưng không thể che giấu đi sự mệt mỏi trong đó. Nghĩ đến hôm nay cô đột nhiên gọi điện thoại nói muốn ở nhờ, lại nhìn vẻ mặt của cô, liên tưởng đến những vấn đề gần đây mà cô ấy gặp phải, xem ra tình cảm không được thuận lợi rồi, đè sự hoài nghi trong lòng xuống, Tiểu Thố cười cười kéo cô đi vào bên trong.

"Đây là khu chung cư trước đây tớ ở, cậu nhìn sang bên cạnh sẽ thấy một cửa hàng tiện lợi, đi qua vài con phố là đến một siêu thị lớn, giao thông quanh đây cũng rất thuận tiện, tóm lại là vị trí chỗ này cũng không tồi, bên trong khu chung cư cũng rất an toàn, sống ở đây không cần lo lắng vấn đề nhân thân."

"Tiểu Thố, đã làm phiền cậu rồi, căn phòng này xem như là tớ thuê, tôi sẽ gửi tiền thuê phòng cho cậu."

"Có gì phiền chứ, chúng ta không phải là bạn bè ư? Cần phải như vậy hay sao? Dù sao tớ cũng để trống nhà, cậu muốn ở bao lâu cũng được." Lúc mới sống cùng Giản Chính Dương, Tiểu Thố quả thật đã từng nghĩ đến cho thuê phòng, nhưng sau này cả nhà ông bà ngoại đến đây ở, lúc cậu rời đi cũng nhắc nhở Tiểu Thố để như vậy cũng không vấn đề gì, thi thoảng bọn họ về nước có thể đến đây ở, nơi này là nơi mà chị gái đã từng sinh sống, đừng mang đi cho thuê, để lại hơi thở của người ngoài ở đây.

Hơn nữa số tiền lì xì quá lớn của cậu, Tiểu Thố như thế nào cũng không cho thuê phòng nữa, dùng câu nói của Triệu Bản Sơn mà nói, cô hiện tại, không thiếu tiền.

Tiểu Hùng mím mím môi, nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Tiểu Thố, biết cô sẽ không nhận tiền thuê phòng của mình, cuối cùng đè xuống lời muốn nói, có lúc, hai từ cảm ơn quá mức nhỏ bé, trong lòng cảm tạ, ghi tạc trong tim đã được rồi.

"Chồng à, giúp Tiểu Hùng xách hành lí đi."

Nhìn cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Hùng xách vali hành lí to như thế, đúng thật là không tiện lắm, Tiểu Thố đẩy đẩy Giản Chính Dương, tên đàn ông này có lúc làm cô dở khóc dở cười, quả thật chậm chạp khiến cho người ta hộc máu, nếu như mình không mở miệng, có lẽ Hắc Tiểu Hùng có cầm thêm nhiều đồ hơn nữa, anh cũng sẽ không chủ động đi lên giúp đỡ.

Đối với người phụ nữ có ý đồ xấu với chồng mình, cô sẽ không ngốc đến mức bảo anh đi giúp đỡ cô ta thậm chí để chồng mình lại gần cô ta, nhưng Hắc Tiểu Hùng là bạn của mình, hơn nữa trong lòng đã có người mình thích, vì thế không vấn đề gì.

Đồng thời, Giản Chính Dương cũng biết mối quan hệ không thể tháo gỡ giữa Hắc Tiểu Hùng và Hạ Lương, cho nên lúc đối xử với Hắc Tiểu Hùng, cũng không chán ghét như những cô gái khác, bởi vì cô cũng không có lấy ánh mắt mê đắm mà nhìn mình, hơn nữa là người bạn mà Tiểu Thố thích, anh sẽ miễn cưỡng thân thiện một chút.

"A, không cần đâu, cái này không nặng, tớ kéo đi là được rồi." Nghe thấy Tiểu Thố nói như vậy, Hắc Tiểu Hùng lắc đầu liên tục, làm phiền Tiểu Thố đã rất ngại rồi, còn để người đàn ông lạnh lùng Giản Chính Dương cầm đồ cho, cô sợ mình không có phúc như thế.

"Không sao đâu, đưa cho anh ấy cầm đi, chờ lát nữa, lên tầng không dễ kéo đâu." Tiểu Thố nói, đẩy đẩy Giản Chính Dương.

Dưới sự ra hiệu của Tiểu Thố, Giản Chính Dương đành phải đưa tay ra: "Đưa tôi."

Nhìn dáng vẻ Giản Chính Dương như cô thiếu nợ anh tám trăm vạn, đè xuống lời nói khách khí trong lòng, bèn đưa hành lý giao cho anh. Mẹ ơi, thật sự không chịu nổi cái khí thế này của anh, làm khó Tiểu Thố rồi.

"Haha, chúng ta đi thôi." Thấy Giản Chính Dương nhận lấy hành lý, Tiểu Thố kéo cô đí đến phía trước.

Lúc lên tầng, Giản Chính Dương ở phía sau nhắc nhở: "Vợ à, em đi chậm thôi, vịn vào lan can bên cạnh đi."

"Em nào có yếu ớt như vậy."

Tiểu Thố lườm anh, từ khi biết mình muốn tới đây sắc mặt đã không tốt rồi, người đàn ông này, bởi vì tức giận Tiểu Hùng làm phiền mình mang thai, từ sau khi Tiểu Hùng xuất hiện liền không cho sắc mặt tốt, quay về nhất định phải dạy dỗ.

Không mất bao lâu đã đi đến cửa phòng mình, có một khoảng thời gian không quay lại, Tiểu Thố nhìn Tiểu Hùng: "Lúc rời đi đã lấy vải che lên đồ dùng trong nhà để che chắn rồi, có điều có thể vẫn phải dọn dẹp một chút, có một khoảng thời gian không có người ở."

Tiểu Hùng gật gật đầu: "Tớ biết rồi, cảm ơn."

"Đừng nói mấy lời này, đi, vào thôi."

"Ừm."

"Chờ chút." Giản Chính Dương giữ chặt lấy Tiểu Thố đang định đi vào, tiến lên: "Chờ anh đi vào mở cửa sổ ra đã, không khí bên trong không tốt, anh bảo em vào em hãy vào."

"Được thôi." Đối với sự cẩn thận của Giản Chính Dương, Tiểu Thố chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, lôi léo Tiểu Hùng: "Tiểu Hùng, cậu cũng ở bên ngoài chờ đợi với tớ đi."

Hắc Tiểu Hùng nhìn Giản Chính Dương đã bước một chân vào, gật gật đầu nhìn Tiểu Thố: "Cậu thật hạnh phúc."

"Hạnh phúc là tự mình giành lấy." Tiểu Thố cười tủm tỉm nhìn Hắc Tiểu Hùng: "Nếu như xác định anh ấy là hạnh phúc của mình, dù thế nào tớ cũng phải nắm chặt trong tay, không để anh ấy chạy mất. Nếu như không phải, dù có luyến tiếc thế nào, cũng phải nhanh chóng gạt bỏ, bởi vì cứ tiếp tục kéo dài, cuối cùng chỉ khiến bản thân mình càng do dự chần chừ, nói không chừng sẽ càng thêm đau khổ mà thôi."

Lời nói này Tiệu Thố đã suy nghĩ trước, mặc dù cô biết không nhiều, nhưng cũng đoán được không ít. Cô biết năm đó Tô Lương và Hắc Tiểu Hùng hẳn là đều yêu đối phương. Nhưng vừa đi đã đi liền năm năm, một câu nói cũng không có, bây giờ quay về, dường như vẫn còn yêu nhau, nhưng bọn họ lại không ở bên nhau, cô nghĩ, trong đó chắc chắn có chuyện mà người ngoài không biết.

Giữa hai người, rõ ràng là Hắc Tiểu Hùng đang chạy trốn, Tô Lương chạy theo. Nếu như là mình, Giản Chính Dương không để lại một lời bèn rời xa mình tận năm năm, sau năm năm không có chuyện gì cứ bình thản mà trở lại, vẫn không có một câu giải thích, cho rằng mọi chuyện là đương nhiên, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.

Sau khi Giản Chính Dương mở cửa sổ năm phút Hắc Tiểu Hùng đã đi vào, dù sao đây là nơi mình ở, cũng không thể để Giản Chính Dương thu dọn cho mình được. Cô chịu không nổi khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Mà Tiểu Thố, được Giản Chính Dương cầm cho một cái ghế ra ngoài ngồi chờ, phải đợi đến khi anh cảm thấy không khí bên trong hoàn toàn trong lành mới có thể đi vào, Tiểu Thố không lay chuyển được anh, chỉ có thể tùy ý anh như vậy, bảo anh đi vào giúp đỡ quét dọn một chút, dù sao đây cũng là nhà của mình, Tiểu Hùng nghe thấy lắc đầu liên tục nói mình tự làm là được rồi. Tiểu Thố còn muốn đẩy Giản Chính Dương đang không tình nguyện, Hắc Tiểu Hùng lại nói:

"Tiểu Thô, thật sự không cần đâu, tớ muốn tìm một số việc cho mình làm, cậu hãy để tớ tự làm đi. Nếu cái gì cũng sắp xếp xong cả, tớ không có việc để làm, ngược lại lại đau khổ."

Tiểu Thố ngẩn người, nhìn Tiểu Hùng, rốt cuộc cũng không ép Giản Chính Dương đi giúp đỡ nữa.

Vì thế Tiểu Thố và Giản Chính Dương một người ngồi một người đứng ở trước cửa, Hắc Tiểu Hùng ở bên trong quét dọn một mình. Lúc hai người ngồi chờ, một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đi từ dưới tầng lên, nhìn thấy Tiểu Thố và Giản Chính Dương rõ ràng có hơi sửng sốt, Tiểu Thố vội vàng dời cái ghế một chút, để cho người đàn ông trẻ tuổi đi qua, có điều người đàn ông trẻ lại bỏ qua Tiểu Thố đang đứng đối diện cửa, nhìn hai người:

"Hai người vừa mới chuyển đến?"

Không chờ Tiểu Thố trả lời, lại nói: "Tôi vừa mới chuyển đến đây, sau này đều là hàng xóm, xin hãy giúp đỡ lẫn nhau."

Tiểu Thố vội vàng đứng lên: "Xin chào, đây là nhà tôi, có điều tôi không thường đến đây, bây giờ cho bạn tôi ở nhờ."

Cùng lúc đó, cảm thấy không khí trong phòng đã tốt hơn nhiều Hắc Tiểu Hùng đi ra: "Tiểu Thố, có thể vào rồi, tớ đã quét dọn sơ qua một chút, không khí lưu thông rồi."

"Ồ, được..."

"Tiểu Bổn Hùng." (Bổn: ngốc)

Tiểu Thố vừa muốn xoay người, người đàn ông trẻ tuổi tự xung là hàng xóm mới lại đầy kích động mà nhìn Hắc Tiểu Hùng.

Nghe thấy tên gọi này, Hắc Tiểu Hùng buộc phải nhìn về phía người đàn ông đội mũ lưới trai, đáng tiếc khuôn mặt đối phương đã bị che mất hơn một nửa.

Mà lúc này, người đàn ông cởi mũ ra, cùng lúc đó Tiểu Thố nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trẻ tuổi, khuyết điểm duy nhất chính là một vết sẹo trên trán, phá hủy tổng thể khuôn mặt.

"Anh..." Hắc Tiểu Hùng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, lại bất thình lình có loại xúc động muốn chạy trốn: "Anh là...Đỗ Chân."

Đỗ Chân mỉm cười, nhìn Hắc Tiểu Hùng: "Không tệ, vẫn chưa quên anh, Tiểu Bổn Hùng."

"Sao anh lại ở đây?"

"Em đã từng nói, trong thành phố này có ký ức đẹp nhất và đau khổ nhất, cũng là gốc rễ của em nữa." Ánh mắt Đỗ Chân sáng rực nhìn Hắc Tiểu Hùng: "Cho nên anh nghĩ, cho dù em có đi đâu, cuối cùng cũng sẽ quay về thành phố này. Năm đó không nói một câu nào với anh đã rời đi, chẳng lẽ anh ở trong lòng em không có chút địa vị nào hay sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng đồng sinh cộng tử, em nhìn vết sẹo trên trán của anh đi, cái này là em để lại cho anh. Tiểu Bổn Hùng, anh bị em hủy hoại dung mạo, không tìm được bà xã, em đền cho anh một bà xã đi, nếu không đời này anh sẽ không để yên cho em."

Mặc dù nói bị hủy hoại dung mạo, nhưng cái vẻ mặt đó có chút nào tỏ ra như vậy đâu chứ. Trên thực tế, mặc dù trên trán có thêm một vết sẹo, nhưng cũng không phải quá rõ ràng, chỉ cần để tóc mái rủ xuống thì sẽ che khuất được, mà vết sẹo này, năm đó bác sĩ đã từng nói, có thể xóa đi, nhưng anh ta không đồng ý. Bởi vì đây là vết tích duy nhất mà Tiểu Bổn Hùng để lại trên người anh, anh muốn giữ lại, vĩnh viễn lưu lại vết tích cô tạo ra trên cơ thể mình, để cô cả đời cũng không chạy thoát khỏi anh.

Đáng tiếc, năm đó anh không cẩn thận đã để Tiểu Bổn Hùng chạy thoát, khiến anh vất vả tìm kiếm. Trên thực tế, vẫn là trời không phụ lòng người, đây không phải là mang Tiểu Bổn Hùng đến bên cạnh mình đây rồi hay sao?

Ánh mắt Đỗ Chân nóng rực nhìn Hắc Tiểu Hùng, hơn hai năm không gặp, cô trở nên xinh đẹp rồi. Có điều vẫn còn quá gầy, xem ra sau này mình có thêm chuyện rồi, người phụ nữ của anh, không thể nào gầy như vậy được.

Hắc Tiểu Hùng bị nóng bỏng trong mắt của Đỗ Chân đốt cháy, xúc động chạy trốn lại càng thêm rõ ràng. Đáng tiếc dưới ánh mắt của Đỗ Chân muốn chạy cũng chạy không nổi: "Anh, anh đùng nói lung tung, ai đồng sinh cộng tử với anh."

Hơn hai năm không gặp, chàng trai lúc cô tuyệt vọng nhất đã cho cô ấm áp cảm giác đã thay đổi rồi, trước đây, anh giống như một đứa trẻ sưởi ấm cho cô, khiến cho bản thân ngay lúc thế giới tuyệt vọng nhất tìm thấy một tia ánh sáng và sức mạnh, nhưng bây giờ, anh cho cô cảm giác, giống như một ngọn núi lớn, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Con ngươi Tiểu Thố không ngừng đảo đi đảo lại giữa hai người bên cạnh, cô ngửi thấy có mùi mờ ám ở đây, ánh mắt sáng rực nhìn hai người: "Hai người quen nhau hả?"

"Không những quen, mà còn rất thân thuộc." Đỗ Chân cười như không cười nhìn Hắc Tiểu Hùng đang có vẻ không được tự nhiên: "Chuyện giữa hai chúng tôi, thế thì nói một ngày một đêm cũng không nói hết được."

"Nói không hết thì từ từ nói vậy." Tiểu Thố cười tủm tỉm tiếp lời: "Đúng lúc hiện tại hai người là hàng xóm, sau này có cơ hội từ từ chung sống, Đỗ tiên sinh..."

"Cô là bạn của Tiểu Bổn Hùng, gọi thẳng tên tôi Đỗ Chân là được rồi."

"Được thôi, Đỗ Chân, Tiểu Hùng là một cô gái, có đôi khi có một số chuyện không được thuận tiện cho lắm, anh là bạn của cô ấy lại còn là hàng xóm, nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé."

"Cái này không thành vấn đề."

"Ừm, vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây." Tiểu Thố lôi kéo Giản Chính Dương dự định rút lui: "Cái đó, Tiểu Hùng, đồ đạc trong nhà tùy ý sử dụng nhé, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ, đương nhiên, nếu như có thể, sát vách có Đỗ tiên sinh, tớ tin anh ấy rất sẵn lòng giúp đỡ cậu. Cậu biết tớ đang mang thai mà, mặc dù mới ở kỳ đầu, nhưng chồng tớ quản khá chặt, bình thường không làm sao ra ngoài được, có cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, hai người tương thân tương ái nha, có chuyện gì giúp đỡ lẫn nhau, ừm vậy tôi đi trước đây, đây là chìa khóa, nè, Tiểu ~ Bổn ~ Hùng."

"Tiểu Thố ~" Hắc Tiểu Hùng dở khóc dở cười, đáng tiếc Tiểu Thố chỉ quay lại nghịch ngợm làm mặt quỷ rồi chạy mất.

Tiểu Hùng quay đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc mà thâm tình của Đỗ Chân, nhất thời ngẩn người, có hơi bối rối nói: "Tôi vừa mới chuyển đến đây, cần phải sắp xếp một chút, không nói chuyện cùng anh nữa."

Để mặc Tiểu Hùng chạy vào trong phòng, trong mắt Đỗ Chân lóe lên một tia đau đớn, Tiểu Bốn Hùng, em vẫn chưa thoát ra khỏi tình cảm năm đó hay sao? Có điều không quan trọng, anh có thể chờ đợi, lần này, anh sẽ không để em chạy thoát khỏi tầm mắt của anh nữa, anh sẽ lấy tình yêu của anh, xua đuổi người đàn ông trong lòng em, anh sẽ khiến em có một ngày đứng trước mặt anh, bình thản nói ra chuyện của em và người đó, sau đó nói với anh, tất cả, đều đã qua rồi.

Tiểu Bổn Hùng, em chạy không thoát khỏi anh đâu.

Hắc Tiểu Hùng không ngờ mình thật vất vả mới tìm được một nơi yên tĩnh, thế mà lại chạm phải Đỗ Chân, nếu như nói Hạ Lương mang đến cho cô sự kết hợp giữa ngọt ngào va đau đớn, thì Đỗ Chân cho cô chính là ấm áp, Cô với Hạ Lương là không hận, không dám yêu, đối với Đỗ Chân, lại là tràn đầy áy náy.

Chứng bệnh mất ngủ năm đó của cô, chứng lo âu và những chứng bệnh khác cùng lúc xuất hiện cô suýt chút nữa chống đỡ không nổi nữa, bắt buộc phải gặp bác sĩ tâm lý, bản thân Đỗ Chân là bác sĩ tâm lý, nhưng chính anh cũng mắc bệnh tâm lý. Lúc đó anh để đồng nghiệp của mình giúp đỡ mình, mà cô đúng lúc đến tìm đồng nghiệp của Đỗ Chân khám bệnh, thường xuyên qua lại, hai người bắt đầu trở nên quen thuộc, sau đó Đỗ Chân lấy được bệnh án của cô từ chỗ đồng nghiệp, bắt đầu thay đồng nghiệp điều trị tâm lí cho cô.

Đối với cô, ban đầu Đỗ Chân chỉ là cảm thấy cô gái này thật đáng thương, nhiều nhất chính là thương tiếc. Thế nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt đã bắt đầu xoay xung quanh cô, ngay cả Đỗ Chân cũng không rõ, chỉ biết lúc anh nhận ra tình cảm của mình, ánh mắt đã không thể nào rời khỏi cô. Yêu bệnh nhân của mình, là tối kỵ trong nghề nghiệp, Đỗ Chân không phải chưa từng do dự, nhưng lúc anh phát hiện đột nhiên Hắc Tiểu Hùng rời đi, lúc anh không liên lạc được với cô, anh mới nhận ra, mình sớm đã yêu cô gái vừa yếu đuối vừa kiên cường, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu đó, thậm chí tình yêu của anh còn nhiều hơn cả anh tưởng tượng.

Anh tự cho là mình đã từng nói chuyện yêu đương, có lý trí trong tình yêu, nhưng lúc Tiểu Thố biến mất khỏi thế giới của mình, anh mới nhận ra, thì ra anh còn có cảm xúc mãnh liệt như thế, cuộc sống mà không có Hắc Tiểu Hùng, căn bản không gọi là cuộc sống.

Lúc điều trị cho Hắc Tiểu Hùng, vấn đề tâm lý của Đỗ Chân đã được giải quyết, sau khi không tìm thấy Hắc Tiểu Hùng, anh đến thành phố của Hắc Tiểu Hùng, đáng tiếc địa chỉ năm đó Hắc Tiểu Hùng để lại là giả, anh chỉ có thể biết thành phố Hắc Tiểu Hùng từng sống lại không biết địa chỉ cụ thể, vì thế chỉ có thế ở đây tưởng tượng ra những nơi mà Hắc Tiểu Hùng có thể xuất hiện, cách một thời gian lại chuyển nhà, bởi vì anh tin, chỉ cần mình yêu sâu đậm, nhất định ông trời sẽ cảm động, sẽ có một ngày để anh và cô gặp nhau.

Và sự thật là, ông trời quả nhiên thương người có lòng, chờ đợi hai năm, cuối cùng anh lại được trời cao chiếu cố lần nữa, lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cô rời xa mình nữa.

Nhìn Tiểu Bổn Hùng chạy về phòng, Đỗ Chân cũng không về nhà, mà lặng lẽ đứng ở đầu cầu thang, dựa lưng vào một bên cửa nhà Tiểu Thố, Đây là góc chết, từ bên trong nhìn qua mắt mèo sẽ không thể nhìn thấy anh.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Hắc Tiểu Hùng rối rắm một hồi cuối cùng cũng quyết định rời đi lần nữa, cô có thể đi du lịch hoặc là đến khách sạn ở tạm, chờ tìm được phòng lại chuyển đi, cô không thể làm hàng xóm với Đỗ Chân được.

Từ mắt mèo nhìn ra, cửa phòng đối diện đang đóng chặt, Tiểu Hùng thở phào một hơi, chân tay nhẹ nhàng mở cửa, kéo vali của mình, thừa dịp Đỗ Chân còn chưa phát hiện, nhanh chóng rời đi.

"Muốn đi đâu?"

Vừa đóng cửa lại, mới nhấc chân lên, sau lưng đã truyền đến giọng nói.

Cả người Hắc Tiểu Hùng cứng đờ, quay đầu, không thể tin nổi nhìn Đỗ Chân đang đứng ở đầu cầu thang, mấp máy môi, không nói được lời nào.

Nhìn vali trong tay cô, quả nhiên lại muốn chạy trốn đúng không? Trong mắt Đỗ Chân xẹt qua một tia đau xót không dễ phát hiện, khóe miệng cong lên, toát ra nụ cười không đứng đắn:

"Tiểu Bổn Hùng, em đừng nói với anh, em muốn ra ngoài đi dạo phố nhé."

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh không ở đây, thì em đã không rời đi rồi."

"A... ha ha..." Hắc Tiểu Hùng xấu hổ cười cười.

Thấy dáng vẻ khó xử của cô, đột nhiên tâm trạng của Đỗ Chân liền vui vẻ, ít nhất Hắc Tiểu Hùng còn thấy xấu hổ với mình, nói rõ trong lòng cô, mình cũng có một vị trí đặc biệt, không phải sao?"

"Cho em một lựa chọn, xem em muốn làm hàng xóm của anh hay là chung sống với anh?"

"Em, làm hàng xóm."

"Rất tốt." Kéo tay Hắc Tiểu Hùng, lấy chìa khóa ở trong tay cô, thay cô mở cửa, ý bảo cô đi vào, mình cũng vào theo, cầm lấy vali của cô, trực tiếp mở ra.

"Này này, đây là hành lý của tôi, anh làm gì đấy?" Trong vali còn có áo trong và quần lót của mình, Hắc Tiểu Hùng thấy Đỗ Chân cứ như vậy lục đồ của mình, lập tức kêu lên, càng nhiều hơn là xấu hổ, mặt đỏ như trái cà chua.

Trên tay cầm một cái áo trong, Đỗ Chân xấu xa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hắc Tiểu Hùng: "Kích cỡ không tệ nha."

Hắc Tiểu Hùng: "..."

Tìm ra chứng minh thư của Hắc Tiểu Hùng, nhìn cô: "Để đề phòng em, con gấu ngốc này chạy thoát, mấy thứ này để anh giữ nhé."

"Này... Anh." Hắc Tiểu Hùng buồn bực nhìn anh.

"Tiểu Bổn Hùng, anh đã từng nói, sẽ không để em chạy thoát." Đỗ Chân thâm trầm nhìn cô: "Nếu như em dám chạy, anh sẽ đánh gãy chân em, để em mãi mãi ở bên cạnh anh."

Hơi thở phả vào khuôn mặt Hắc Tiểu Hùng, cô không dám cử động, trái tim dường như mất khống chế, đập dồn dập. Sự gian ác trong mắt Đỗ Chân cô chưa từng nhìn thấy, đây không giống Đỗ Chân mà cô từng quen biết, lại càng làm cho cô không còn cách nào.

Hài lòng nhìn khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Hắc Tiểu Hùng, tâm trạng buồn bực của Đỗ Chân cuối cùng cũng được làm diu đi một chút, khua khua mấy thứ trong tay, vô cùng thân thiết mà véo mũi cô: "Trưa nay làm cho em món ăn em thích ăn nhất, lát nữa qua đây."

Vẻ mặt cưng chiều làm cho Hắc Tiểu Hùng không kịp thích ứng, nghiêng đầu thoát ra khỏi bàn tay của Đỗ Chân: "Tôi không qua đâu, đồ ăn anh làm khó ăn như thế."

"Haha..." Đỗ Chân cười cười, nhớ đến lần đầu tiên mình nấu cơm cho cô ăn, quả thật rất khó ăn, nhưng cô một miếng lại một miếng ăn hết, có lẽ chính là lúc đó, trái tim anh đã rung động.

"Yên tâm đi, mấy năm nay anh đều tự mình nấu cơm, mặc dù không thể so sánh với đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng cũng có thể bỏ vào miệng."

Trong lòng Hắc Tiểu Hùng khẽ động, lại không muốn để mình rơi vào cạm bẫy ấm áp của anh, đành phải giơ tay đẩy anh ra: "Anh mau đi đi."

"Haha..." Đỗ Chân theo lực đẩy của cô mà đi ra, dịu dàng nhìn cô: "Lát nữa qua đây thì gọi anh."

"Cút..." Hắc Tiểu Hùng thẹn quá hóa giận đuổi anh ra ngoài.

"Haha..." Tâm trạng Đỗ Chân rất tốt, quay về nhà.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phía đối diện, sắc mặt Hắc Tiểu Hùng trầm xuống, xoa xoa ngực mình. Vì thất thố của mình mà rất không hài lòng, cô đây là làm sao vậy, trái tim của cô, ngoại trừ Tô Lương, còn đập loạn xạ vì người đàn ông khác. Thế này rất không bình thường, không nên như vậy...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)