Vay nóng Tinvay

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 105

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 105
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Cảm nhận được phập phồng trong lồng ngực mình, trái tim Hắc Tiểu Hùng chầm chậm bình tĩnh trở lại, tổn thương, cả đời này chỉ cần chịu đựng một lần thôi là đủ rồi, cô không phải không biết tình cảm của Đỗ Chân, chỉ là, làm bạn bè thì có thể, làm người yêu, thời gian lâu dài, có lẽ sẽ thay đổi, cô không muốn trở thành nô lệ tình cảm thêm một lần nào nữa.

Có lẽ như vậy quá ích kỷ, nhưng cô thật sự không muốn lại vì yêu mà vào bệnh viện một lần nữa, nói cô yếu đuối hay cái gì cũng được, cứ như thế vậy đi.

Cô có thể thừa nhận, Đỗ Chân của bây giờ, đối xử với cô rất tốt, nhưng lúc bọn họ gặp nhau, là lúc cô thảm hại nhất, tất cả chật vật và xấu xí của cô đều bị anh nhìn thấy, có lẽ anh chỉ là đồng cảm với cô mà thôi, chờ mình thật sự trở thành bạn gái của anh, anh sẽ nhận ra, mình không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh, hoặc là đã không còn sự đồng cảm, đến lúc đó sẽ xoay người rời đi, để cô ở lại một mình, lại một lần nữa mất đi ấm áp.

Không, không thể như vậy được, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra một lần nữa, thà rằng chặt đứt đi đường lui trước, còn hơn có khả năng lại mất đi một lần nữa, như thế, cũng rất tốt.

Vậy thì xem anh như tri kỷ đi.

Ra quyết định, Hắc Tiểu Hùng bỏ qua một mảnh trống rỗng trong trái tim, nhiều lần nhắc nhở mình, Đỗ Chân chỉ là tri kỷ, bạn bè của mình mà thôi.

Bởi vì muốn mặt đối mặt với Hắc Tiểu Hùng, cho nên Đỗ Chân nấu bữa trưa rất nhanh, đây là lần đầu tiên anh nấu nghiêm túc đến như thế, tự mình lén lút nếm thử một chút, hình như hương vị ngon hơn tất cả các bữa ăn nào trước đây.

Vui vẻ đi đến nhà đối diện gõ cửa, vốn cho rằng phải tốn một phen miệng lưỡi mới có thể làm cho Hắc Tiểu Hùng bướng bỉnh đi ra, không ngờ mình vừa mới gõ cửa, cô đã đi ra mở cửa.

Sửng sốt một lát, đôi mắt hoa đào của Đỗ Chân sáng rực: "Tiểu Bổn Hùng, phải ăn cơm rồi."

"Ừm." Hắc Tiểu Hùng hòa nhã nhìn anh cười cười, đi đến cửa đối diện.

Dáng vẻ dịu hiền này, Đỗ Chân đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần, nếu như là trước đây, Hắc Tiểu Hùng cười với nhanh như thế, sợ rằng anh đã vui vẻ đến mấy ngày.

Nhưng bây giờ, Đỗ Chân không vui vẻ một chút nào, vởi vì anh nhận ra mặc dù Hắc Tiểu Hùng cười với mình, nhưng là ánh mắt lễ phép mà xa cách, dường như trong khoảng thời gian ít ỏi anh làm cơm, cô đã có quyết định gì đó quan trọng, mà quyết định này, có liên quan đến anh, loại trực giác này khiến cho anh rất buồn bực.

Kiềm nén khó chịu trong lòng, anh cùng ăn cơm trưa với Hắc Tiểu Hùng, rất săn sóc mà gắp thức ăn cho cô, mặc kệ Hắc Tiểu Hùng có quyết định gì, anh cũng phải làm tan chảy tảng đá lạnh giá này.

"Cảm ơn." Ăn cơm xong, Hắc Tiểu Hùng nói câu đầu tiên khi vào nhà: "Ăn ngon lắm."

Quả nhiên toàn là món cô thích ăn, mùi vị rất ngon, nhanh như thế đã nấu ăn được đến trình độ này, trước kia là người đàn ông mười ngón tay không dính nước, bây giờ nấu món ăn cô thích ngon như vậy, nếu như không cảm động thì không thể nào.

Thậm chí suýt chút nữa, phòng tuyến trong lòng Hắc Tiểu Hùng đã muốn sụp đổ, nhưng nghĩ đến quyết định của mình, lại vội vàng đeo mặt nạ lên, lịch sự cảm ơn, thật sự như một người làm khách.

"Để thể hiện lòng biết ơn, để tôi đi rửa bát cho."

Đa số người nấu cơm đều có một bệnh chung, đó là không thích thu dọn. Đỗ Chân xoa xoa cái bụng đã rất no của mình, bởi vì Hắc Tiểu Hùng ngối đối diện, ngay cả khẩu vị của anh cũng trở nên tốt lên, nghe thấy Hắc Tiểu Hùng muốn đi rửa bát, nếu như không có hai từ cảm ơn trước đó, anh có lẽ sẽ càng vui vẻ.

Nói như vậy, chủ nhà không thể để khách động tay được, mặc dù anh không thích rửa bát, nhưng cũng không nỡ để Hắc Tiểu Hùng ra tay, nhưng Hắc Tiểu Hùng nói hai từ cảm ơn, chọc cho anh tức giận, cho nên anh phải để cho cô rửa bát, anh chính là muốn để cô biết, khách đến nhà không cần động tay, cô vào nhà này, ở trong lòng anh, không phải là khách, cho nên anh như ông lớn mà chỉ Hắc Tiểu Hùng:

"Đi rửa đi."

Hắc Tiểu Hùng nhìn anh với ánh mắt quái dị, cứ cảm thấy giọng điệu này của anh không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng, có điều, quan tâm anh làm gì, được bao ăn bao uống cũng khiến trong lòng cô không yên, rửa bát cũng làm cho cô thoải mái.

Thu dọn bát đũa trên bàn, Đỗ Chân nhìn bóng lưng của cô trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy mình nấu cơm, cô rửa bát cũng không tệ.

"Tiểu Bổn Hùng."

Chờ đến khi Hắc Tiểu Hùng đi ra khỏi phòng bếp, Đỗ Chân ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, đôi mắt hoa đào mang theo chút trêu ghẹo.

Giả vờ như không hiểu, Hắc Tiểu Hùng nhìn Đỗ Chân: "Chuyện gì?"

"Chúng ta thương lượng một chút đi." Đỗ Chân cười nói: "Ăn cơm một mình rất nhàm chán, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, sau này mỗi ngày cùng nhau ăn cơm đi, anh phụ trách nấu cơm, em phụ trách rửa bát, thế nào?"

Đáy mắt Hắc Tiểu Hùng xẹt qua một chút do dự, nhưng cô không muốn ngày ngày ăn cơm cùng Đỗ Chân, thế nhưng nếu làm như vậy, cô không cần đi mua sắm, chắc là có thể trốn tránh được Hạ Lương.

Thấy cô do dự, Đỗ Châm mỉm cười: "Có phải em cảm thấy chỉ cần rửa bát mà ngày ngày ăn cơm của anh, sợ anh chịu thiệt không? Anh là một người đàn ông, không để ý đâu, anh không thiệt một chút nào. Thế này đi, nếu em cảm thấy không ổn, thế thì nửa tháng đầu ăn cơm nhà anh, nửa tháng sau đến nhà em ăn cơm, đến lúc đó điện nước các thứ em tự bỏ, cũng xem như là bỏ tiền."

Mỗi ngày đều phải ăn cơm cùng nhau ư? Đỗ Chân đã nói đến như vậy, mình mà từ chối thì không phải là không cho anh mặt mũi ư, nhưng, nếu như ngày ngày bên nhau, vậy tình cảm của Đỗ Chân thì sao?

"Nghĩ cái gì vậy?" Đỗ Chân không vui nhíu mày: "Tiểu Bổn Hùng, chúng ta đã hai năm không gặp, em đã muốn xa cách anh như vậy rồi hay sao?" Hắc Tiểu Hùng ngẩn người, trong mắt Đỗ Chân đều là sự gian ác khiền cho cô có hơi rùng mình, liên tục lắc đầu: "Không có."

"Thế thì cứ quyết định như vậy đi." Đỗ Chân cười cười: "Nửa tháng đầu ăn ở nhà anh, nửa tháng sau ăn ở nhà em."

Việc Đỗ Chân đã quyết định, không ai có thể thay đổi, Hắc Tiểu Hùng nghĩ mình mà đưa tiền ăn, trong lòng chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng lời nói đã đến cửa miệng, đã bị Đỗ Chân phát hiện ra suy nghĩ, lấy ánh mắt uy hiếp mà nhìn cô, Hắc Tiểu Hùng liền không dám mở miệng nữa.

Nhất là năm đó cô không từ mà biết, ba năm sống chung, cũng đủ để cô nảy sinh tình hữu nghị với Đỗ Chân, nếu như chỉ là tình bạn đơn thuần, cô sẽ không từ chối. Nhưng tình cảm đối với cô Đỗ Chân không hề giấu diếm, điều này khiến cho cô rất khó xử, có điều cô vẫn luôn âm thầm chờ mong Đỗ Chân chỉ mập mờ với mình như vậy, đợi đến một ngày nào đó, anh tìm thấy mục tiêu mới, thì sẽ quay đầu, mà mình cũng chỉ nằm ở vị trí vừa là người bệnh vừa làm bạn với anh, như vậy cũng rất tốt.

Thế nhưng cô không ngờ Đỗ Chân làm việc hoàn toàn dựa và hứng thú và niềm yêu thích của mình, một lần cô nói câu khiến Đỗ Chân không vui, kết quả suýt chút nữa bị anh hành quyết ngay tại chỗ, sau đó liền bắt đầu cuộc sống anh đuổi tôi trốn.

Thất sắc mặt đỏ hồng của cô, trong mắt xẹt lên một tia xấu hổ, Đỗ Chân ngẩn người, lập tức có cảm giác miệng khô lưỡi nóng, mặc dù Tiểu Bổn Hùng không được coi là đẫy đà, nhưng, sức hấp dẫn đối với anh thật sự là đủ lớn đấy.

"Tôi về trước đây." Dưới ánh mắt nóng rực của Đỗ Chân, Hắc Tiểu Hùng cảm thấy không được tự nhiên, bèn đứng dậy muốn tách ra.

"Vội quay về như vậy làm gì?" Đỗ Chân đứng dậy chặn Hắc Tiểu Hùng lại, không để cho cô đi.

Thân thể Hắc Tiểu Hùng cứng đờ, coi như không có gì lùi lại nửa bước, cô đã ngửi thấy hương thơm thanh mát trên người Đỗ Chân: "Tôi vừa mới chuyển đến, đồ đạc trong nhà còn chưa sắp xếp."

"Cũng đúng." Đỗ Chân cảm thấy cũng có đạo lý.

Hắc Tiểu Hùng vui vẻ: "Trước tiên tôi về nhà thu dọn đã."

"Anh giúp em nhé." Đỗ Chân cướp lời: "Một người đàn ông như anh ở ngay bên cạnh lại không có chuyện gì, rõ ràng biết em là một cô gái đang thu dọn cũng không đến giúp đỡ thì thật không thể nào nói nổi."

Không đợi Hắc Tiểu Hùng lên tiếng, liền dẫn đầu lôi kéo Hắc Tiểu Hùng ra cửa, đi đến cửa nhà đối diện ý bảo Hắc Tiểu Hùng mở cửa:

"Thật sự không cần đâu." Hắc Tiểu Hùng nỗ lực xóa đi quyết định của anh.

"Chìa khóa đâu?" Đỗ Chân giơ tay lần mò trên người Hắc Tiểu Hùng.

"Ối..... Tôi tự lấy." Sợ tới mức vội vàng lấy chìa khóa ra, nhìn thấy Đỗ Chân đảo khách thành chủ thoải mái đi vào căn phòng mình ở, trong lòng Hắc Tiểu Hùng dâng lên cảm giác vô lực. Vì sao trước mặt anh, cô lại có một loại cảm giác không nói thành lời, hai năm không gặp, khí thế của Đỗ Chân dường như đã mạnh vô cùng.

Lúc Hắc Tiểu Hùng và Đỗ Chân đang đấu trí đấu dũng, Tiểu Thố và Giản Chính Dương cũng không nhàn rỗi.

Sau một đêm tiêu hồn, Uy Lợi tinh thần sảng khoái, sỉ nhục phải chịu tối hôm trước ở nhà họ Giản cũng đã biến mất, ở trong khách sạn rửa mặt trải đầu, trước tiên đến nơi bán xe xem một vòng, sau khi nhìn trúng một chiếc xe thì trực tiếp trả tiền mua xe, làm cho ông chủ cửa hàng xe vui mừng hớn hở, làm kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên thấy người mua thẳng thắn như vậy đó.

Lái chiếc xe xa hoa, lại đi đến nhà hàng Pháp ăn một bữa, sau đó mới bảo vệ sĩ lái xe về nhà họ Giản.

Ban đầu Tiểu Thố thấy buổi sáng ông không đến, cho rằng hôm nay ông sẽ không tới, không ngờ vừa ăn xong bữa trưa, Uy Lợi đã mang theo hai người vệ sĩ của ông tới đây, lần này còn nhiều hơn tối hôm qua một người trẻ tuổi.

bởi vì tối hôm trước tranh đấu không vui vẻ, sáng sớm Tần Ca đã tìm người mang tới bảo vệ nhà họ Trạch, hơn nữa còn ra lệnh, không được để đám người Uy Lợi đi vào.

Cho nên đi đến cổng, Uy Lợi bị ăn một mà không cho khách vào nhà.

Nhục nhã từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu, gần như trong hai ngày đã phải nhận lấy, nếu như lại chạm trán thêm vài ngày, không biết sẽ phải nhận nhục nhã như thế nào nữa. Uy Lợi tức giận tới mức nổ phổi, sau mấy lần gõ cửa mà không có người để ý, bèn trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ đi lên đá văng cửa ra.

AL ở bên cạnh khuyên ngăn: "Chú Uy Lợi, hay là thôi đi, dù sao ở đây cũng không phải là nước Mỹ, chúng ta phải nhập gia tùy tục, nếu không sẽ dẫn tới phiền phức."

"Dừng, chú sợ mấy loại phiền phức bé nhỏ đó hay sao?" Uy Lợi hừ lạnh một tiếng, nói với vệ sĩ: "Tiếp tục đạp cửa."

"Vâng, ông chủ."

"Bọn họ đạp cửa, làm sao bây giở?" Ở tầng ba, từ ô cửa sổ nhìn thấy hành động của đám người Uy Lợi, Tiểu Thố có hơi lo lắng: "Đúng là cách làm của đám lưu manh mà, còn không có pháp luật, không phả nói người nước ngoài đều là thân sĩ hay sao? Em nhìn mãi cũng không ra chút nào."

"Đừng nhìn nữa, mặc kệ bọn họ." Giản Chính Dương đỡ Tiểu Thố tránh xa cửa sổ "Em không thể chịu kinh hãi được, cũng đừng dọa đến con của chúng ta, để bọn họ đạp đi, cửa của nhà chúng ta cũng không dễ đạp hư như vậy, nếu như hỏng thì cũng đúng lúc."

"Hả, anh nói gì vậy?"

"Đúng lúc nên đổi cái cửa mới rồi đó."

Tầng hai, Giản Tình và Tần Ca cũng đang ngồi trong phòng mình, động tĩnh bên ngoài đương nhiên là đã nghe thấy, đáy mắt Tần Ca xẹt qua một tia sắc bén: "Xem ra người đàn ông này thật đúng là không có lòng kiên nhẫn."

Giản Tình cười lạnh: "Có lẽ là cuộc sống đã tâng bốc ông ta lên quá cao, thế cho nên không nhìn thấy mặt đất nữa rồi."

Uy Lợi khi còn trẻ, ngoài trừ lăng nhăng, nhưng cũng không có nhiều tật xấu như thế.

"Tôi đi đánh ông ta, em có phải sẽ đau lòng không?" Tần Ca nhìn Giản Tình nói.

"Tôi có gì mà phải đau lòng?" Giản Tình lườm ông, "Ông ta cũng không phải là tới tìm tôi, chúng ta cũng không cần quan tâm, để Tiểu Dương giải quyết đi. Chờ nó giải quyết không nổi thì chúng ta sẽ ra tay."

"Được thôi."

Hai vệ sĩ cũng không phải là đồ vô dụng, không đến vài cước đã đá văng cửa rồi, Tần Ca bảo bốn người chặn cửa lại, lạnh lùng đứng ở ngoài cửa cùng bốn người hình thành thế giằng co.

"Giản, Giản...." Bốn người đàn ông cường tráng vừa nhìn là biết đã từng được huấn luyện, không cần phải chiếm được tiện nghi, Uy lợi lớn tiếng gọi tên Giản Tình, đáp lại ông ta là một mảnh im lặng.

"Chính Dương, Chính Dương....." Không nhận được câu trả lời của Giản Tình, Uy Lợi lại gọi tên Giản Chính Dương, cũng giống như Giản Tình, không có bất kỳ câu trả lời nào.

Đây là thái độ đãi khách đấy à?

Nếu như không phải vì lợi ích của chính mình, ông mới không cần nhận đứa con trai này đâu? Hừ lạnh một tiếng, nếu như ông ta có đứa con khác, cho dù nó có lớn lên giống ông nội như thế nào, ông cũng không muốn nhận nó.

Lấy di dộng ra gọi điện thoại cho Giản Tình, bà đã sớm tắt máy rồi. Uy Lợi biết nhà họ Giản nhất định có người, chỉ là bọn họ không đi ra mà thôi, vì thế ra lệnh xông vào bên trong.

Trong vườn hoa ngay lập tức trở nên hỗn loạn, hai đánh hai, còn lại hai người cảnh giác nhìn Uy Lợi và Al, hai người đều có dáng người cao lớn của người nước ngoài, nhưng đánh nhau cũng với người đã được huấn luyện, vẫn không thể nắm chắc, Uy Lợi hết cách chỉ có thể đặt hi vọng lên người hai vệ sĩ của mình, hi vọng bọn họ có thể lấy hai thắng bốn.

Đáng tiếc lúc hai bên đang còn bế tắc, xe cảnh sát ầm ĩ lao đến:

"Dừng tay, dừng tay."

Xe dừng lại trước cổng nhà họ Giản, mấy vị cảnh sát xuống xe: "Làm gì thế?"

Thấy cảnh sát đến, mấy vệ sĩ mà Tần Ca mời đến dừng tay trước, mà vệ sĩ Uy Lợi mang theo cũng đứng sang một bên, Uy lợi bất mãn nhìn cảnh sát: "Ai bảo các người đến đây?"

Đây là cái thái độ gì đây hả? Phải biết ở Trung Quốc, cảnh sát đối với phần lớn người dân còn có tác dụng đe dọa, rất nhiều tên lưu manh nhìn thấy cảnh sát còn phải thành thật, thực lực gia tộc Bố Lãng, không phải ai cũng biết, huống hồ còn ở xa Trung Quốc, trong mắt cảnh sát, Uy Lực chẳng qua chỉ là một người nước ngoài mà thôi, ở nước người ta đã mở miệng ăn nói như thế, thật sự cho rằng đây là địa bàn của ông ta đấy à?

Đồng chí cảnh sát có chủ nghĩ yêu nước vẻ mặt nghiêm túc: "Có người báo cảnh sát nói rằng có tự ý người xông vào nhà mình, là ai đã báo cảnh sát?"

Đúng lúc đó, cảnh cửa vẫn luôn đóng chặt mở ra, Giản Chính Dương đi đến: "Là tôi."

Vừa nhìn thấy Giản Chính Dương, Uy Lợi đã trừng mắt: "Thằng khốn nạn."

"Bây giờ lại tăng thêm một tội, lăng mạ người khác." Giản Chính Dương không thèm nhìn Uy Lợi: "Đồng chí cảnh sát, phiền các anh đưa hắn đi cho, tối hôm qua ông ta đã mang người đến nhà chúng ta quấy rối một lần, hôm nay lại đến, anh xem cửa nhà chúng ta vừa rồi đã bị bọn họ đạp hỏng, tôi yêu cầu bọn họ phải đền bù tổn thất."

Cảnh sát kinh ngạc nhìn hai khuôn mặt vô cùng giống nhau: "Hai người có quan hệ gì?"

"Tôi là ba ruột của nó." Uy Lợi trợn mắt nói.

"Ba ruột phạm pháp, cũng phải bị trừng phạt." Giản Chính Dương lạnh lùng mở miệng: "Về mặt pháp luật mà nói, tôi cũng không phải con trai ông, ông tự tiện xông vào nhà của tôi, làm hỏng của nhà tôi, lại tấn công người thân của tôi, những điều này đều là sự thật. Tôi yêu cầu truy cứu trách nhiệm pháp luật của ông, về tình về lý đều là hợp pháp, đồng chí cảnh sát, các anh sẽ không vì thế mà không giải quyết chứ?"

Thế giới rộng lớn chuyện kì lạ gì cũng có, làm cảnh sát mấy năm đều biết, giữa người thân ruột thịt kiện nhau lên tòa án cũng không ít, thậm chí còn cầm đao hướng về phía nhau. Cái này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên cảnh sát nghi hoặc một lát, lập tức giải quyết công việc nói:

"Đương nhiên, trước tiên ông làm một số ghi chép với chúng tôi, các cậu cũng làm ghi chép đi."

"Cái gì, làm ghi chép, cậu biết tôi là ai không, thằng khốn, tôi sợ cậu chọc không nổi." Uy Lợi nhảy dựng lên tức giận nói.

Cảnh sát chuẩn bị thay Uy Lợi làm ghi chép mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, tiếp nhận tư tưởng chủ nghĩa yêu nước bao nhiêu năm, chính là lúc một bầu nhiệt huyết muốn đền ơn Tổ Quốc, trong lòng có hai từ công bằng, chính nghĩa, nghe nhiều nhất chính là "Bố tôi là xx" hoặc là "Tôi là xxx" các loại. Uy Lợi nói như vậy, không những không dọa sợ đến đồng chí cảnh sát mà còn là cảnh sát thấy phản cảm.

"Chọc nổi hay không không phải ông nói là được, trong địa bàn của chúng tôi, chính là do chúng tôi định đoạt, hộ chiếu đâu, lấy ra đây."

"Không có."

"Cái gì, ông nhập cư trái phép đến đây?" Mặc dù không biết là người từ đâu tới, nhưng người cảnh sát trẻ tuổi lập tức sợ hãi kêu lên, đập cửa nhà người ta, bồi thường ít tiền làm cái ghi chép nhận sai là xong rồi, nhưng nếu như là nhập cảnh trái phép, tính chất sự việc đã khác rồi, nói nhỏ thì là ông không có sự đồng ý của tôi đã chạy đến địa bàn của tôi, nói lớn thì là ai biết ông đến đây làm cái gì, nếu như làm gián điệp các loại, cái này chính là ảnh hưởng tình hữu nghị giữa hai quốc gia, là vấn đề chính trị.

Nhất là cái dáng vẻ ra oai của Uy Lợi, hoàn toàn không giống người không làm nổi hộ chiếu, mang theo hai vệ sĩ bên người, không thể không làm cho bọn họ nghi ngờ, Uy Lợi vừa nói ra lời này, lập tức mấy đồng nghiệp cảnh sát bèn bao vây lấy ông ta, vẻ mặt rõ ràng khác với lúc nãy.

Buông quyển sổ ghi chép xuống, lạnh lùng nhìn Uy Lợi: "Xin lỗi, mấy vị, các vị càn phải theo chúng tôi đến dốn cảnh sát một chuyến."

"Chỉ dựa vào mấy người?" Uy Lợi cười lạnh.

"Nếu như ông muốn chống lại lệnh bắt, chúng tôi có lí do nghi ngờ ông tiến vào lãnh thổ chúng tôi với mục đích phi pháp, thời điểm cần thiết, có thể dùng vũ lực." Một cảnh sát trong đó rất nghiêm túc cảnh cáo Uy Lợi để ông không làm loạn.

"Khốn nạn, cậu nhìn thấy gián điệp nào lộ liễu như vậy chưa?"

"Cái này không thể chắc chắn, càng không có khả năng thì thường lại càng có khả năng." Cảnh sát cười lạnh một tiếng: "Vị tiên sinh này, tốt nhất là ông đừng nên phản kháng, nếu không đừng trách chúng tôi."

Al còn xem như là tương đối lí trí, kéo Uy Lợi đang nổi nóng, cái gọi là rồng mạnh không áp nổi rắn trong lòng đất, hiện tại bọn họ ở địa bàn của người ta, thế lực của mình đều ở nước Mỹ, người mang đến đây cũng chỉ có hai người, nếu thật sự phải cứng đối cứng, người chịu thiệt chỉ có thể là bọn họ, đến lúc đó ấn cho bọn họ tội dah gián điệp rồi giết bọn họ, thì có người trả thù cho bọn họ cũng chẳng cần nữa, vì sao? Chết cũng đã chết rồi, tôi giúp anh báo thù anh có thể sống lại hay không? Cho nên sống mới có hy vọng, mới có thể làm chuyện mình muốn làm.

"Chú Uy Lợi...."

Uy Lợi cũng không ngu ngốc, Al chỉ ra ám hiệu một lát, Uy Lợi đã nhịn lại cơn giận, hừ lạnh một tiếng: "Tôi đến Trung Quốc, là muốn nhận lại đứa con ruột của mình, tôi quả thật là không có hội chiếu, đó là bởi bì tôi đi máy bay tư nhân tới đây."

"Máy bay tư nhân nhập cảnh, cũng cần có thủ tục, tiên sinh."

"Máy bay của tôi đương nhiên là đã thực hiện thủ tục." Mặc dù không thường đến đây, nhưng máy bay tư nhân của gia tộc Bố Lãng bọn họ đã sớm đạt được sự đồng ý của các quốc gia khi tiến vào lãnh thổ, đương nhiên mấy cái này đều là thuộc loại văn kiện cơ mật, không đáng để cho người ngoài biết, giống như là đám cảnh sát cấp thấp này sẽ không biết.

Hừ lạnh một tiếng, nhìn Giản Chính Dương: "Nó chắc hẳn có thể làm chứng tôi tới đây không hề có ác ý."

Giản Chính Dương miễn cưỡng liếc nhìn Uy Lợi: "Cái này tôi không biết."

"Mày...." Uy Lợi suýt nữa tức đến lệch mũi.

"Chú Uy Lợi, bình tĩnh nào." Thấy Uy Lợi lại không kiềm chế được, Al vội vàng nhắc nhở.

Thật vất vả mới đè nén được cơn giận: "Các cậu nếu không tin, có thể đi điều tra, máy bay tư nhân của tôi hiện nay đang ở...."

Nói đến đây, cảnh sát nhìn nhau, xem ra thật đúng là người có tiền nha, có điều cái này có liên quan gì đến bọn họ đâu: "Tiên sinh, mới ông đi cùng chúng tôi một chuyến, đợi chúng tôi điều tra rõ ràng, nếu như ông bị oan, đương nhiên sẽ tạ lỗi với ông."

"Lời xin lỗi của mấy người không đáng để so sánh với thể diện của tôi." Uy Lợi kinh thường nói.

Khóe miệng cảnh sát run rẩy: "Đã như vậy, nếu như chúng tôi thật sự để ông bị oan, ông cũng không cần chúng tôi phải xin lỗi đâu nhỉ? Vậy được rồi, cảm ơn sự ủng hộ của ông đối với công việc của chúng tôi. Mời."

"Các người...."

Quả thật ứng với câu nói kia, rồng mạnh đấu không lại rắn trong lòng đất.

Cuối cùng đám người Uy Lợi vẫn bị cảnh sát đưa đi, trước khi đi còn không cam lòng mà phải bồi thường tiền cửa bị đạp hỏng, tức tới mức mũi suýt phun lửa. Từ đầu đến cuối Giản Chính Dương đều rất bình tĩnh, sau khi cảnh sát rời đi, tiện tay đưa tiền cho vệ sĩ ở bên cạnh:

"Làm lại cửa đi."

"Giản tiên sinh, không cần nhiều như vậy đâu." Uy Lợi ném ra một sấp đô la, nếu đổi ra nhân dân tệ, đừng nói một cái cửa, mười cái cửa cũng có.

Giản Chính Dương rất hào phóng, anh không định có bất kỳ mối quan hệ gì cùng với Uy Lợi: "Tiền thừa thì các anh tự giải quyết."

Tiền đến dễ dàng như vậy sao?

Mấy người liên tục gật đầu: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh."

"Ừm." Giản Chính Dương quay về phòng, Giản Tình và Tần Ca vẫn chưa xuất hiện, quay về tầng ba, đã đối mặt với ánh mắt sùng bái của Tiểu Thố: "Chồng à, chiêu này của anh thật đủ ác nha."

"Thích không?" Đối phó với người như vậy, phải lợi dùng tài nguyên bên ngoài, nếu không, ngày ngày đến đập của, anh sợ ảnh hưởng đến việc bà xã yêu quý của mình nghỉ ngơi.

Muốn gật đầu, lại ý thức được người này còn là ba chồng của mình, nếu như mình vui sướng khi ba chồng gặp họa, có phải là quá mức vô tâm hay không?"

Vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh ôm cô vào trong lồng ngực: "Đối với người mình không thích, thì phải ác một chút."

"Anh với ông ấy, là cảm giác gì?" Thành thật mà nói, mặc dù không biết Uy Lợi sao lại đến đây, nhưng từ dáng vẻ đến giọng điệu của ông ta, rõ ràng là muốn cao hơn nhà họ Giản một khúc lớn, nếu như để Giản Chính Dương nhận lại tổ tông, không biết người con dâu là mình đây có nhận được sự chào đón của bọn họ hay không? Hơn nữa quan trọng là cô đã từng đọc không ít tiểu thuyết, gia đình quyền thế, quan hệ không thể nào tốt được, mình gả cho Giản Chính Dương, có thể đạt được sự chấp nhận của Giản Tình, ông bà ngoại Giản Chính Dương có thể nghĩ thoáng ra cũng không dễ dàng. Nếu như lại vào một nhà quyền thế nữa, thấy Uy Lợi như vậy, rõ ràng không phải cùng đẳng cấp với Giản Tình, đến lúc đó nếu như ngược lại lại khiến Giản Chính Dương rời xa mình, cô thà rằng Giản Chính Dương không nhận cha ruột.

Mặc dù như vậy là rất ích kỹ, nhưng con người không phải đều ích kỷ hay sao?

Tuy rằng thái độ hiện tại của Giản Chính Dương rất kiên định, nhưng suy cho cùng máu mủ tình thâm, cô đúng thật là không biết Giản Chính Dương sẽ như thế nào.

"Nếu như ba em quay về muốn em sống cùng ông ấy, em sẽ như thế nào?" Giản Chính Dương nhìn ra được lo lâu của Tiểu Thố, có lẽ là do mang thai, cảm xúc của cô luôn dễ dàng dao động, còn thích suy nghĩ lung tung, khiến anh một ngày phải an ủi không biết bao nhiêu lần.

Thì ra mang thai không những dày vò bà bầu, ngay cả ba cũng không được dễ chịu, Giản Chính Dương xin thề Tiểu Thố sinh xong đứa nhóc này sẽ không bao giờ sinh con nữa. Anh không muốn ngày ngày bị Tiểu Thố nghi ngờ tình cảm của chính mình.

"Ba em hả?" Nhiều năm không gặp, lại không chung sống, đối với từ ba này đúng thật là rất xa lạ, suy đi nghĩ lại, Tiểu Thố trả lời rõ ràng:

"Nếu như trước khi kết hôn, ông ấy muốn em về ở, thật ra em lại cảm thấy không sao cả, trước đó ông ấy không muốn can thiệp vào cuộc sống của em, còn bây giờ ấy hả, ông ấy vốn là ba của em, em nhận ông ấy cũng không sai, nếu như ông ấy yêu cầu, một năm quay về ở mấy ngày cũng được, nhưng em tuyệt đối sẽ không ở mãi tại nhà của ông ấy."

Bây giờ ba có gia đình của mình, mặc dù giữa cô và Bạch Tiểu Vũ chẳng có thù hận gì, nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia, dù sao vẫn không vui vẻ nổi, dù cho đã biết chân tướng chuyện năm đó đi nữa, vẫn không vui. Hơn nữa bây giờ cô đã kết hôn, không có lý do gì ở lại nhà mẹ đẻ, cô cũng không muốn để mọi người nói lời ong tiếng ve, càng quan trọng hơn là ở cùng với nhau dù sao cũng rất lúng túng, chẳng bằng cách xa nhau một chút, ngày lễ tết gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm nhau cũng coi như không tồi rồi.

"Anh chẳng có tình cảm gì với ông ta." Giản Chính Dương vỗ vỗ đầu Tiểu Thố: "Cho nên, lựa chọn của anh và em giống nhau, nếu như ông ta cứ muốn anh nhận lại tổ tông, trước hết cần chấp nhận em, hơn nữa anh không cho phép bất kỳ ai đến can thiệp vào cuộc đời của anh, hôn nhân của anh."

"Chính Dương, gần đây mỗi ngày em cứ suy nghĩ lung tung, có phải rất phiền hay không?" Tiểu Thố biết mình không nên nghĩ lung tung, nhưng lại nhịn không được: "Không biết vì sao, trong lòng em cứ luôn lo lắng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi anh vậy."

Giản Chính Dương cười cười: "Đừng nghĩ lung tung, một ngày hai mươi tư tiếng anh đều ở bên cạnh em, sẽ không có cơ hội làm chuyện có lỗi với em đâu, dù cho có cơ hội, anh cũng sẽ không làm."

"Anh nói rồi đó."

"Ừm."

"Vậy được rồi, nếu như anh dám làm chuyện có lỗi với em, em sẽ đánh con trai của anh." Tiểu Thố ra vẻ trẻ con, muốn đánh bụng mình, dọa cho Giản Chính Dương vội vàng lấy tay chặn lại:

"Bảo bối, đừng làm loạn."

"Haha...." Tiểu Thố bật cười "Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, đương nhiên em sẽ không hành hạ con trai của anh."

Phụ nữ có thai là lớn nhất, Giản Chính Dương khép nép gật đầu: "Sẽ không bao giờ có ngày đó đâu."

"Hừ."

Lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương đang âu yếm bên nhau, thì sắc mặt đám người Uy Lợi bị mời đến cục cảnh sát không tốt đẹp được như thế, nhất là Uy Lợi, thật cự cảm nhận được cảm giác con hổ lạc vào đồng bằng đến chó cũng coi khinh là như thế nào.

Mặc dù rất muốn làm cho ông ta kinh hãi, nhưng suy nghĩ đến quan hệ quốc tế, cảnh sát vẫn rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã điều tra ra máy bay tư nhân của Uy Lợi, đúng thật là có giấy tờ đến đây, mặc dù bọn họ đến đây trước, sau đó mới bổ sung thủ tục, nhưng người ta có thể bổ sung, thì đó chính là bản lĩnh nha.

Mà bọn họ đi điều tra nguồn gốc của máy bay tư nhân, đương nhiên sẽ tra ra một số chuyện cơ mật, phía trên không nói nhiều, nhưng đích thân gọi điện thoại đến cho đồn trường đồn công an, vì thế sau khi đồn trưởng nhận cuộc điện thoại cấp trên gọi tới, đã đích thân đi gặp Uy Lợi, sau khi giải quyết thủ tục liên quan, rất khách khí mời ông ta ra ngoài, mặc dù từ đầu đến cuối chưa đến hai giờ đồng hồ, nhưng vẫn làm cho Uy Lợi khá tức giận.

"Chú Uy Lợi, đây là Trung Quốc, tuy hiện tại chúng ta để lộ thân phận, những cảnh sát này khách khí với chúng ta, nhưng dù sao cũng không phải địa bàn của chúng ta, hơn nữa muốn làm cho Tiểu thiếu gia về nước cùng với chú, sợ rằng còn phải có được sự đồng ý của cậu ấy, cháu thấy chúng ta tốt nhất vẫn nên bình tĩnh hòa nhã nói chuyện mới cách giải quyết chuyện này, chú thấy sao?" Mặc dù tuổi tác Al còn nhỏ, nhưng xử lý công việc, lại tương đối khôn khéo.

Sắc mặt Uy Lợi không tốt lắm: "Chẳng lẽ cứ như thế này rồi thôi à?"

Al cười cười: "Mọi người đều nói cha con không có thù hận qua đêm, con cái không hiểu chuyện, chú hãy rộng lượng mà tha thứ cho cậu ấy đi."

Những lời Al nói rất có tác dụng, tâng bốc xu nịnh Uy Lợi, từ góc độ người làm ba Uy Lợi muốn tức giận thì tức giận, nhưng có quan hệ huyết thống, cũng không phải kẻ thù không đội trời chung gì, tức giận một chút thì cũng thôi, không cần phải chấp nhặt với một đứa nhỏ, một là âm thầm nhắc nhở Uy Lợi giữ gìn tác phong bề trên trong nhà, hai là sẽ không bì Uy Lợi tức giận mà làm ra hành vi quá khích, làm mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Mà sự thật chứng minh lời nói của Al rất có tác dụng, sau khi nghe anh nói, cơn tức của Uy Lợi ngay lập tức mất đi hơn nửa, ông đúng thật là không có cách nào không nể mặt Al đã nói như thế mà còn đi tìm Giản Chính Dương gây phiền phức.

Trên thực tế lời cậu nói cũng có lý, đối phương có nói như thế nào cũng là con của mình, nếu như là kẻ thù, ông sớm đã ra tay độc ác rồi.

Bây giờ phải làm chính là, phải làm như thế nào để lấy được mấy thứ trên người Giản Chính Dương để mình và nó có thể xét nghiệm DNA, chỉ cần báo cáo trong tay Al đưa ra cho ông nội xem, đến lúc đó Giản Chính Dương không quay về, ông tin vị trí của mình cũng lớn hơn trước nhiều.

Mà cái này còn có nghĩa là ông còn muốn gặp lại Giản Chính Dương, nói thật lòng, vứt bỏ đi tất cả lợi ích, ông cũng hi vọng mình có một đứa con trai, dù sai đứa con trai này không làm cho ông bận tâm đã lớn như vậy rồi, hơn lớn lên cũng rất giống mình, đây quả thật là một loại cảm giác đặc biệt, nhưng tính tình thằng nhóc này khiến ông không thích nổi, ông đúng là muốn lấy gia pháp dạy dỗ nó.

Con trai không nghe lời, mặc dù Al làm cho Uy Lợi mất đi ý nghĩ trả thù, nhưng như lời Giản Tình nói, đã nhiều năm như vậy rồi, con người cũng sẽ thay đổi, đặc biệt là người sống trong một gia tộc lớn. Uy Lợi bây giờ, không những nịnh bợ, hơn nữa ngay cả tính cách cũng cũng bắt đầu trở nên hẹp hòi, đối với Giản Chính Dương, dù sao vẫn là không có bao nhiêu kỳ vọng như mới bắt đầu.

Thời gian này hết lần này đến lần khác lại nhận được cuộc điện thoại từ xa của ông nội, hỏi ông có mang chắt trai quay về cho ông nội không, Lần trước anh em Đường Sơn Đường Mai quay về giâ tộc, ông nội cũng không quan tâm đến như vậy, cứ để cho bọn họ trở về thì cũng chỉ là người xa lạ bình thường, chẳng qua lúc ăn cơm thêm hai đôi đũa, vì thế anh em Đường Sơn Đường Mai mới có địa vị trong gia tộc tương đối khó xử, bởi vì sự trở về của bọn họ, làm cho mặt mũi của anh cả cũng không tốt lắm, bên ngoài chị dâu coi như không có gì, nhưng sau lưng chưa biết chưa biết đã muốn trách móc anh cả như thế nào đâu. Ngay cả Johnny và ba cũng sinh ra sự xa cách, mà lần này, Giản Chính Dương còn chưa trở về, ông nội đã chủ động gọi điện đến hỏi, như vậy nói rõ, địa vị Giản Chính Dương không giống với anh em Đường Sơn.

Chỉ cần ông nội có cái nhìn khác với ông, gia tộc đó sẽ không có người dám đối xử với ông thế nào nữa, mà làm mình làm ba, chẳng phải là vinh quang cùng hưởng thất bại cùng chung hay sao.

Luôn nói trên thế giới này chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, nghĩ đến hai chữ lợi ích, Uy Lợi đã quên đi tất cả mọi chuyện Giản Chính Dương đã làm, hiện tại ông phải làm một người ba đạt tiêu chuẩn.

Quay đầu nhìn mấy người ở bên cạnh, cười cười: "Chùng ta về khách sạn, trước tiên tắm trôi hết vận xui cái đã, lát nữa tôi lại đi một chuyện, các cậu ở lại khách sạn nghĩ ngơi đi, không cần chờ tôi."

"Vâng, chú Uy Lợi."

"Vâng, tiên sinh."

Mang theo biện pháp lấy dịu dàng mà đối đãi, Uy Lợi còn nhẹ nhàng phong độ xuất hiện thêm một lần nữa trước cổng nhà họ Giản, vệ sĩ vừa mới thay cửa, phát hiện ông lại đến, ngay lập tức đề phòng.

"Tôi đến để gặp bạn cũ." Uy Lợi cũng trở nên thông minh, biết Giản Chính Dương nhất định không tiếp đón mình, dứt khoát gọi thẳng Giản Tình: "Nhân tiện tôi tới xin lỗi vì sự thô lỗ vừa rồi, có thể nói với Giản Tình một tiếng, bạn cũ tới chơi."

Thấy ông ta đến một mình, thái độ thành khẩn, trên tay còn cầm quà tặng, bảo an thật sự ngại chặn ông ta ngoài cửa, vì thế để ông ta chờ một lát, trước tiên đi vào nói với ông chủ một tiếng xem có để ông ta đi vào hay không.

"Cảm ơn." Mang ra lễ nghi của mình, Uy Lợi thật sự rất khéo léo.

Trong phòng khách, Giản Tình vừa ăn hoa quả với Tần Ca vừa xem tivi, nghe bảo an nói như thế, còn kinh ngạc, thay đổi nhanh như thế, xem ra Uy Lợi không những có tâm cơ sâu, da mặt cũng dày không kém.

"Nếu như không muốn gặp thì đừng gặp." Đối với người bạn cũ này, Tần Ca không chào đón chút nào.

"Ông ta đã nói là bạn cũ, nếu như tôi không cho ông ta đi vào, chẳng phải rõ ràng là tôi không lịch sự hay sao?" Giản Tình cười cười "Để ông ta vào đi, tôi lại muốn xem xem, ông ta sẽ làm đến mức nào."

Vì thế Tần Ca đành phải không cam lòng mà gật đầu, thế thế, bảo an ra ngoài dẫn Uy Lợi đi vào.

"Hi, Giản thân ái." Thấy Giản Tình, Uy Lợi liền muốn đi đến ôm bà, bị Tần Ca chặn lại, sắc mặt không tốt lắm: "Đây là Trung Quốc, vẫn nên theo lễ tiết của Trung Quốc đi."

Giản Tình thiếu chút nữa bật cười, ở cùng Giản Chính Dương một khoảng thời gian, hình như tính ghen tuông của người đàn ông này ngày càng lớn hơn rồi, chẳng lẽ cái này cũng có thể truyền nhiễm ư? "Ngồi đi."

Bị Tần Ca cảnh cáo, khóe môi Uy Lợi hơi co giật, lấy quà từ trong tay ra đưa đến: "Một chút tấm lòng."

Còn đưa cả quà cáp, ánh mắt Giản Tình xẹt qua một tia ngạc nhiên: "Cảm ơn."

"Đúng là để anh hao tổn tâm trí rồi." Tần Ca nhận quà, chỉ là giọng nói như thế nào cũng thấy có sự phẫn nộ xen lẫn trong đó, quà này, là người đàn ông trước đây của Giản Tình tặng, ông tuyệt đôi, tuyệt đối sẽ không để Giản Tình ăn, chờ ông ta đi rồi, ông sẽ ném đi ngay. Hừ, cái khuôn mặt dâm đãng này lắc lư trước mặt ông làm gì, nhìn là chỉ muốn đánh người.

Uy Lợi không hề để ý mà ngồi xuống, lúc này mới nói thẳng: "Tôi muốn gặp con trai và con dâu tôi, tối hôm qua gặp mặt cũng không vui vẻ gì, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cần phải giải quyết."

"Chỉ sợ hai đứa không muốn gặp anh."

Uy Lợi mỉm cười, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối trợn mắt không vui nhìn mình, lộ ra hàm răng trắng bóng, Tần Ca xin thề, từ trong đó ông nhìn thấy bốn chữ có ý đồ xấu.

"Nếu đã như vậy, vậy thì cũng hết cách, chúng ta đã nhiều năm không gặp, không bằng cùng nhau tâm sự xem những năm qua đã trải qua như thế nào đi. Nói thật lòng, tôi thật sự không ngờ, em sẽ vì anh mà sinh một đứa con, lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, anh thật sự đã rất kinh ngạc, đương nhiên sau đó đã rất kích động. Giản, anh biết anh lăng nhăng, nhưng anh có thể thề với trời cao, trong những người phụ nữ của anh, em là người đầu tiên anh động lòng, thậm chí anh đã từng có suy nghĩ cưới em, đáng tiếc...."

"Tôi đi gọi Chính Dương và Tiểu Thố." Tần Ca không thể nghe nổi nữa, mẹ nó, ông nhìn ra tên khốn này cố ý, nếu như không gọi Giản Chính Dương xuống đây, ông ta sẽ lại nói chuyện tình cảm với Giản Tình, ông ta.......

Được thôi ông thừa nhận mình thật sự bị Giản Chính Dương ảnh hưởng, càng ngày càng nhỏ nhen, chỉ cần đụng đến Giản Tình, thì ông sẽ tương đối hẹp hòi.

Ông sẽ không để tên khốn này ở đây ôn lại chuyện cũ với Giản Tình, gọi A Hoa đến, cho bà một ánh mắt: "Chị ở đây, thái thái muốn gì thì sẽ tiện hơn."

Thật ra là để A Hoa giám thị tên khốn nào đó, không để ông ta động tay động chân, trải quan tình huống ngày hôm qua, A Hoa chỉ biết thật giả tốt xấu lẫn lộn, đương nhiên xem Uy Lợi như kẻ thù mà đối xử.

Nhìn ánh mắt của A Hoa, Tần Ca hài lòng, đứng dậy bước nhanh lên tầng.

"Tật không ngờ, em cũng có một ngày làm trái với lẽ thường." Uy Lợi nhìn Giản Tình, có chút cảm thán: "Cậu ta hẳn là nhỏ tuổi hơn em nhỉ."

"Đúng vậy." Giản Tình gật gật đầu.

"Tôi rất tò mò, cậu ta làm như thế nào mà khiến em rung động thế?" Uy Lợi mang vẻ mặt xin được chỉ bảo. Giản Tình của hiện tại, chỉ đang mặc áo ngủ ngồi trước mặt ông, bởi vì có liên quan đến chuyện mang thai, nên cũng không trang điểm, mặc dù chăm sóc rất tốt, nhưng một người phụ nữ sắp đến năm mươi mà không trang điểm, dù sao cũng không thể so sánh với các cô gái trẻ tuổi được, cho dù là vợ của mình, ông cũng chưa từng thấy dáng vẻ từng thấy dáng vẻ không trang điểm của bà ấy. Cho nên dáng vẻ này của Giản Tình đối với người chỉ thích người ngắm người đẹp như Uy Lợi mà nói, đúng là đánh sâu vào thị giác.

Cho nên, đối với Giản Tình, ông có thể sẽ có cảm giác tò mò, nhưng tuyệt đối sẽ không xa cách nhiều năm như vậy chỉ cần một cái liếc mắt mà tình yêu nảy mầm trong lòng, chỉ có thẻ nói, phức tạp, có thể ngay cả chính ông cũng không rõ mình với Giản Tình rốt cuộc là cảm giác gì.

Nói đến cùng, chẳng qua một người từ nhỏ đã không hiểu chuyện tình cảm, chỉ người đàn ông hiểu chuyện tình cảm không biết sắp xếp suy nghĩ của mình. Dù sao vứt bỏ chữ tình này, theo tình cách có thể nói, dục vọng của ông đối với Giản Tình không mạnh.

Hơn nữa mục đích lần này ông đến đây là Giản Chính Dương, không phải Giản Tình, cho nên, trừ lần đầu tiên nhìn thấy có hơi kích động, nhưng thật sự cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của Giản Tình.

Chỉ là ông suy nghĩ, hạnh phúc của người khác, cũng không phải muốn phá hoại là phá hoại được.

Giản Tình nhìn vẻ mặt tò mò của Uy Lợi, biết nhau bao nhiêu năm rồi, sợ rằng ông vẫn còn chưa hiểu đạo lý tình yêu đích thực, mặc dù ông luôn miệng nói mình là người phụ nữ đầu tiên ông yêu, nhưng, tính và yêu của ông là tách ra, cho dù ông yêu bà, cũng sẽ không từ bỏ chuyện lên giường cũng vời người phụ nữ khác. Đây là một điều, năm đó sau khi biết, trải qua khoảng thời gian đấu tranh, cuối cùng không có cách nào mà chấp nhận, mới đưa ra lời chia tay.

"Chân thành, chung thủy."

Bốn chữ ngắn ngủi, nói rõ lý do mình bị Tần Ca làm cho rung động, đương nhiên con có một lý do rất lớn đó là tuổi tác của bà cũng không còn nhỏ nữa, ba mẹ và con trai đều hạnh phúc như thế, không có lí do gì mà mình phải sống một mình, cũng muốn tìm một người đàn ông bầu bạn bên cạnh suốt quãng đời còn lại, hi vọng khi mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, có nhiệt độ ấm nóng ở đầu chăn bên kia.

Nhưng những thứ này bà cũng không định chia sẻ với ông ta, mà Uy Lợi, rõ ràng vẫn còn chưa hiểu rõ, đối với phụ nữ Trung Quốc mà nói, chung thủy vì sao quan trọng như vậy.

Hai người chưa nói được bao nhiêu, Tần Ca đã đưa Tiểu Thố và Giản Chính Dương xuống dưới tầng, đương nhiên sống chung lâu như vậy rồi, Tần Ca biết làm như thế nào để Giản Chính Dương ngoan ngoãn xuống tầng với mình, chỉ cần trực tiếp đưa Tiểu Thố đi là được. Chút thể diện này, trên danh nghĩa vẫn phải cho, vì thế ông bảo Tiểu Thố xuống tầng, liền trực tiếp khiến cho Giản Chính Dương xuống dưới theo.

"Tiểu Thố, lại đây."

Giản Tình vẫy vẫy tay gọi Tiểu Thố.

So sánh với mình, Tiểu Thố mang thai ban đầu có vẻ thoải mái hơn mình rất nhiều, có điều sáng nay có hơi nôn khôn một chút thì không còn phản ứng gì nữa, điều này làm cho Giản Tình nôn đến thiếu chút nữa là tróc một tầng da ngưỡng mộ không thôi.

"Mẹ." Tiểu Thố nhìn qua Uy Lợi, đi đến ngồi bên cạnh Giản Tình.

Hai người phụ nữ ngồi ở giữa, hai người đàn ông lần lượt vây quanh người phụ nữ của mình, Uy Lợi nhìn thấy như vậy, khóe môi giật giật, ho khan một tiếng:

"Khụ, cái đó, thái độ trước đó của tôi không tốt lắm, hôm nay đến đây, là muốn xin lỗi mọi người, hi vọng mọi người có thể tha thứ."

Lời xin lỗi này đối với Giản Chính Dương và Tiểu Thố mà nói đến quá đột ngột, phải biết rằng, một người rõ ràng không bao lâu trước mới nói lời hung dữ với mình, đột nhiên thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bất kỳ ai cũng cảm thấy trong này có âm mưu.

Giản Chính Dương sẽ không trả lời, Giản Tình biết Uy Lợi không phải nói với mình, đương nhiên sẽ không đứng ra hòa giải, Tần Ca vốn đã nhìn ông không thuận mắt nên sẽ càng không, mà Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương không mở miệng đương nhiên cũng sẽ không mở miệng rồi.

Vì thế trong phòng khách nhất thời có hơi lúng túng, có điều Uy Lợi cũng không tức giận, biết nguyên nhân ban đầu Giản Chính Dương không ưa mình là do trong mắt mình ông cho rằng con dâu không đủ tư cách, vì thế cười tủm tỉm chuyển ánh mắt sang Tiểu Thố:

"Con tên là Tiểu Thố đúng không?"

Tiểu Thố cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, không ngờ Uy Lợi sẽ nhắc đến tên mình, có điều xét đến cách cư xử tối hôm qua của ông, vẻ mặt Tiểu Thố cũng không mấy nhiệt tình, chỉ gật gật đầu:

"Ừm."

Đứa con gái không được dạy dỗ tử tế, sao có thể không lễ phép như thế. Trong lòng Uy Lợi suy nghĩ, nhưng kiềm nén cơn giận của mình lại: "Nói đên trước kia vì không viết sự tồn tại của Tiểu Dương, cho nên hôn lễ của hai đứa ba cũng không thể tham gia, bao lì xì này, coi như là ba bối thường, nhận đi."

Mắt Tiểu Thố mở to, rõ ràng là bị thái độ này của Uy Lợi dọa sợ.

"Cứ coi như cho cháu trai chưa ra đời đi, không thể từ chối." Uy Lợi cười đến hiền từ, hôm nay ông tới, ngoài muốn mình tỏ ra yếu thế, còn muốn đi theo con đường tình thân.

Giản Chính Dương càu mày nhìn Uy Lợi, anh cũng không tin bỗng nhiên thái độ của ông liền thay đổi hoàn toàn như thế, nếu như không nói là quái gở.

Người sống tình cảm càng mẫn cảm hơn với người bình thường, anh có thể cảm nhận được yêu thích của Uy Lợi dành cho Tiểu Thố không phải là thật lòng, anh sẽ không cho phép Uy Lợi có ý đồ xấu gì, ôm lấy Tiểu Thố:

"Không cần đâu."

Uy Lợi cau mày, nhìn Giản Chính Dương: "Thế nào, ba cho con dâu tiền lì xì cũng không được hay sao?"

Giản Chính Dương bình thản nhìn ông ta: "Chúng tôi có thể từ chối."

Ý là ông có thể cho, nhưng tôi cũng có thể từ chối.

Uy Lợi nhất thời bị nghẹn lời, đành phải nhìn Tiểu Thố: "Tiểu Thố...."

Tiểu Thố co lại trong lồng ngực Giản Chính Dương, chỉ dùng bốn chữ biểu đạt suy nghĩ của mình: "Lấy chồng theo chồng."

Lấy lời nói của Uy Lợi mà nói, Giản Chính Dương và Tiểu Thố đúng thật là quá cứng đầu, suýt chút nữa ông đã giận điên, nhưng lại nghĩ đến cuộc điện thoại của ông ngoại, lại thâm sâu mà nhịn xuống, cuối cùng đành phải đứng dậy nói lời tạm biệt, nhưng ông ta vẫn kiên quyết nói với mọi người, ông sẽ không từ bỏ, sẽ còn đến nữa.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)