← Ch.171 | Ch.173 → |
"Bà phát điên cái gì? Lâu Ngọc Đường nhìn bộ dáng tươi cười của bà, rất khó chịu."Lại điên cái gì, muốn điên quay về gian phòng của bà mà điên."
"Ba!" Lâu Nhược Hi chậm rãi, yếu ớt đi tới. « Mẹ kế, Lâu thái thái của ba hôm nay chắc là đã gặp phải chuyện gì đặc biệt, thú vị mới có thể cười như thế, con nói đúng không Lâu thái thái."
An Dạ Vũ nhìn về phía Lâu Nhược Hi. Cô ta cười rất đắc ý giống như bà có bộ dạng như bây giờ là bình thường, bất quá An Dạ Vũ vậy mới hiểu được, bà đã bị tính kế, cô ta lợi dụng mình, lợi dụng mình thương tổn Tử Khê. Trời ạ! Bà lại làm cái gì, tất cả đều rơi vào tròng của Lâu Nhược Hi. Bà bước từng bước về phòng.
"Kế mẫu đại nhân, bà đi tìm được con gái bảo bối của bà rồi sao?" Lâu Nhược Hi giả vờ quan tâm tiêu sái đứng trước mặt bà hỏi.
Toàn thân An Dạ Vũ phát run. Cô gái trước mắt có dáng vẻ thiện lương vô tội là thế, nhưng ai biết cô ta lòng dạ rắn rết.
"An Dạ Vũ, bà gặp Tử Khê làm cái gì?" Nhắc tới Tử Khê, Lâu Ngọc Đường cũng khẩn trương. Lần trước họ xuất hiện khiến Nhạc Nhạc xảy ra tai nạn xe cộ còn cưa mất chân. Ông ta không dám đến bệnh viện xem, thế nhưng đó cũng không có nghĩa là ông ta không quan tâm họ.
"Ba, dì An có lẽ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đi!" Lâu Nhược Hi chính là nói với Lâu Ngọc Đường, thế nhưng con mắt lại buồn cười nhìn chằm chằm An Dạ Vũ.
An Dạ Vũ trợn tròn mắt. Bà ý thức được Lâu Nhược Hi muốn nói gì."Nhược Hi, cô không thể, không thể làm như vậy."
"Tôi vì sao không thể!" Lâu Nhược Hi kéo tay."Tôi chính là đã làm sai, tôi muốn nhận sai với ba, không ai có thể ngăn cản không phải sao?"
"Nhược Hi, hai người đang nói gì?" Lâu Ngọc Đường cũng nóng nảy "Con có làm sai chuyện gì sao, con muốn thú tội gì với ta?"
"Không!" An Dạ Vũ nhìn Lâu Nhược Hi lập tức muốn nói, bà kích động muốn đi che lại miệng của cô ta."Cô không thể nói, không thể." Bà không có con gái, cái gì cũng không có, chỉ còn lại danh phận Lâu thái thái, bà không thể rời khỏi gia đình này.
Lâu Nhược Hi nhanh nhẹn né tránh: "Trương tẩu, Mạnh thúc, giúp tôi giữ bà ta, bà ta điên rồi."
Trương tẩu và Mạnh thúc từ trước đến nay đều láy Lâu Nhược Hi làm trung tâm, lập tức đi tới giữ lấy An Dạ Vũ."Thái thái, người không nên động thủ với tiểu thư nếu không chúng tôi không buông tha cho người."
An Dạ Vũ cực lực giãy dụa: "Buông, buông ra Lâu Nhược Hi, cô không thể, không thể làm như vậy"
Lâu Nhược Hi đã không muốn quan tâm tới bà ta, mà là mang theo nụ cười hướng cha mình nói: "Có chuyện ba vẫn không biết, ba vẫn nghĩ hổ thẹn với Tử Khê, kỳ thực căn bản ba không cần, vì An Tử Khê không phải là con gái của ba."
"Con, con nói cái gì?" Lâu Ngọc Đường hoài nghi mình có nghe lầm hay không, đây là ông trời đang đùa với ông sao?"
"Năm đó, báo cáo giám định ADN là của con và ba, căn bản không phải của ba và An Tử Khê." Lâu Nhược Hi nắm chắc là chuyện này sẽ làm cho ông nhiều đả kích. Trên thực tế nhìn ông ta thống khổ cũng là phương thức trả thù vui vẻ nhất đối với cô.
"Làm sao có thể." Lâu Ngọc Đường lập tức phủ nhận."Ta rất khẳng định đó là tóc của Tử Khê và tóc của ta được đem đi làm xét nghiệm, thế nào lại biến thành của con. Nhược Hi, ta biết con ghét Tử Khê, nhưng là lời nói dối như vậy thật khó tin."
"Cái trước đó, ba lấy đúng là của người và An Tử Khê thế nhưng mẫu xét nghiệm là của con và ba. Con và Hắc Diệu Tư đã tráo đổi trong quá trình thực hiện, mục đích chính là vì cho ba tin tưởng An Tử Khê là con gái ruột của mình!" Lâu Nhược Hi chậm rãi giải thích, "Nếu như không tin ba có thể lấy của ba và An Tử Khê đi xét nghiệm một lần nữa, căn bản An Tử Khê không có khả năng là con gái của ba."
Lâu Ngọc Đường kinh hãi ngồi trở lại sô pha."Lên lầu" Những gì Nhược Hi nói khiến ông ta khó lòng mà tin được.
"Ba, ba không tin con, có thể hỏi bà ta." Lâu Nhược Hi cười nhìn về phía An Dạ Vũ sắc mặt tái nhợt, bà sợ hãi thống khổ giãy dụa. Tốt, đây mới là cái mà cô ta muốn đòi lại trên người đàn bà đã hại mẹ mình.
"Nhược Hi nói có đúng sự thực không?" Lâu Ngọc Đường vô lực nhìn về phía bà "Tử Khê thực sự không phải là con gái tôi?"
An Dạ Vũ đã không có khí lực nói dối. Cả đời này bà nói dối hết người này đến người khác, thế nhưng hiện tại bà lại không muốn tiếp tục như vậy nữa."Đúng, Tử Khê đích xác không phải con gái ông, không phải!"
Lâu Ngọc Đường cười thê lương không gì sánh được. Ông trời thật thích trêu người. Khiến Tử Khê sau một đêm thành con gái ông, thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại nói cho ông Tử Khê không phải con gái ông. Tử Khê là một đứa trẻ ngoan, lòng ông rõ ràng rất muốn chiếu cố, muốn cho cô tình thương của cha, ông thậm chí thấy may mắn. Lâu Ngọc Đường suốt đời tạo nhiều nghiệt, có thể có một người con gái như Tử Khê, dù cho có chết đi cũng thấy đáng giá.
"Ba, là con lừa ba. Tất cả mọi chuyện năm đó là do con chủ mưu." Lâu Nhược Hi tuy là nhận sai nhưng không hề có thái độ nhận sai."Kẻ ti tiện như An Tử Khê làm sao có tư cách làm người nhà họ Lâu, ba hẳn là nên thở phào mới đúng. Chí ít anh trai không có cưới cô ta không phải sao?"
"Nhược Hi, Nhược Hi" Lâu Ngọc Đường đau lòng nhìn con gái. Ông cho rằng trải qua nhiều năm như vậy, con gái đã biến đổi nhiều nhưng nhìn bộ dạng của nó hiện tại, ông mới biết được mình thật ngây thơ. Nhược Hi có khuôn mặt thiên sứ, thế nhưng trái tim đều tràn ngập cừu hận, căn bản không có khả năng thay đổi."Vì sao con lại biến thành bộ dạng này, ta là cha con, Tử Hoán là anh trai ruột của con, con thế nào có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Con làm cái gì?"Lâu Nhược Hi vô tội hỏi lại."Anh trai nói sẽ chiếu cố tôi cả đời, thế nhưng anh nói không giữ lời. Mẹ đối với ông hết hy vọng mà chết, ông tuy cho tôi sống khá giả, bất quá năm đó tôi đem tất cả trả lại cho ông mà thôi."
"Con!" Lâu Ngọc Đường tức giận đến ngực phát đau nhức, bệnh tim của ông cũng chưa khỏe hẳn. Ông che ngực: "Con, con chính là không chịu tha thứ ba, chính là hận ta như thế"
"Tôi chưa từng có nói sẽ tha thứ cho ông." Lâu Nhược Hi thờ ơ đối với sự thống khổ của cha mình, còn từng bước ép tới: "Tôi sẽ không tha thứ cho ông, cả đời cũng sẽ không. Tôi không chỉ không có tha thứ cho ông, mà ông và An Dạ Vũ vì chuyện năm đó đều phải trả giá."
"Lão gia!" Trương tẩu nhìn sắc mặt Lâu Ngọc Đường tái nhợt, biết ông ta bệnh tim phát tác, liền buông lỏng An Dạ Vũ ra "Tôi đi lấy thuốc cho ngài."
"Trương tẩu" Lâu Nhược Hi lạnh lùng gọi lại. Bà còn nhớ rõ mẹ tôi không? Bà còn nhớ rõ mẹ tôi chết như thế nào không? Hiện tại vậy mà bà lại giúp người đàn ông này."
Trương tẩu không thể hiểu nổi nhìn Lâu Nhược Hi: « Tiểu thư, bệnh tim của lão gia phát tác, ông ấy lập tức phải uống thuốc! » Tiểu thư làm sao vậy nhìn cha mình thống khổ thành bộ dạng này vậy mà cô ta lại không nhúc nhích.
Lâu Nhược Hi của hiện tại đã không còn thiện lương như bà đã biết. Có lẽ cô ta không nên sinh ra trong một gia đình có người đàn ông như vậy, hình ảnh mẹ cô chết đã in sâu trong tâm trí cô khiến cô mất đi thiện lương.
Trương tẩu vội vàng lấy nước và thuốc cho Lâu Ngọc Đường. Mạnh thúc cũng run rẩy giúp Lâu Ngọc Đường uống thuốc.
Lâu Nhược Hi cười nhạt: "Ba, ông hẳn là may mắn, ông còn có hai người hầu trung thành."
Lâu Ngọc Đường thở hổn hển nhìn con gái, rồi nhìn một chút An Dạ Vũ: "Các ngươi đều cút cho ta, lập tức cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi!"
"Ba vậy là không thể được" Lâu Nhược Hi cười nhìn ông. "Con là con gái của ba. Trước mặt người ngoài chúng ta là cha con tình thâm. Làm sao con có thể rời khỏi ba, bất quá hiện tại ba không muốn nhìn thấy con, con liền lên lầu là được rồi."
Lâu Nhược Hi vui vẻ ra khỏi phòng khách, đi qua An Dạ Vũ thì hướng bà cười: "Kế mẫu đại nhân, tự giải quyết cho tốt"
"Ngọc Đường, tôi không phải cố ý muốn lừa gạt ông." An Dạ Vũ quỳ gối trước mặt Lâu Ngọc Đường "Ông không cần đuổi tôi đi, van cầu ông, van cầu ông."
Lâu Ngọc Đường nhìn bà chỉ cảm thấy phiền lòng. Người đàn bà này vốn là một vết nhơ trong cuộc đời ông. Năm đó, để trả thù Tịch gia, ông tìm tới An Dạ Vũ, một người tai tiếng xấu nhất trong Dạ. Ông đã lâm vào vực sâu báo thù không thể kềm chế. Để trả thù Tịch gia, ông ta bất chấp thủ đoạn tựa như Nhược Hi hiện tại. Nhược Hi không hổ là con gái ông, ông cho rằng tất cả cừu hận sẽ biến mất theo cái chết của Tịch Lan, không nghĩ tới lại báo ứng trên người con gái, đây là tội nghiệt của ông.
"Bà cũng lên lầu đi thôi!" Lâu Ngọc Đường cực kỳ yếu ớt ngồi ở trên sô pha."Bà yên tâm, tạm thời sẽ không ly hôn". Người hơn sáu mươi tuổi còn ly hôn, ông không muốn trở thành trò cười của xã hội thượng lưu, huống chi Tử Khê cho dù nó có phải là con gái ông hay không, ông đều thấy hổ thẹn. Ông chỉ có thể đối xử tử tế với mẹ của nó.
An Dạ Vũ lo lắng nhìn. Bà cũng không dám nhiều lời, cũng vội vàng đi lên lầu.
Tiếng cười của Lâu Ngọc Đường vang lên, nhìn trang trí trong phòng đã qua nhiều thời gian như vậy vẫn cũng không có thay đổi, có đôi khi, khi ông xoay người thì ông dường như còn có thể thấy Tịch Lan đang khoác áo choàng nhung màu trắng, cười nhìn ông. Thời gian bà ấy mất đi tính ra cũng đã qua vài chục năm rồi.
Hôm sau, Trương tẩu đi gọi Lâu Ngọc Đường ăn sáng thì phát hiện toàn thân Lâu Ngọc Đường lạnh băng, thân thể bà run rẩy thử xem thì thấy ông không còn một chút hơi thở, lúc này bà mới kêu to "Lão gia đã xảy ra chuyện!"
Lâu Ngọc Đường được đưa đến bệnh viện thì đã chết! Bác sĩ chẩn định ông ta là uống quá liều thuốc ngủ nên mới chết, có lẽ là ông ta cố tình. Một người bị bệnh tim cùng cao huyết áp thế mà lại uống một lọ thuốc ngủ, thân thể ông dĩ nhiên là chịu không được.
Trong lúc tiễn đưa tại bệnh viện, sắc mặt Lâu Nhược Hi vẫn tái nhợt. Cô ta tĩnh lặng không biểu tình đi theo, một câu cũng không nói, chỉ có miệng An Dạ Vũ vẫn lẩm bẩm: "Là do tôi sai, đều là tôi làm hại, là tôi làm hại."
Khi bác sĩ tuyên bố Lâu Ngọc Đường tử vong thì An Dạ Vũ suy sụp, cuộn mình lại. Bà không biết làm sao, thậm chí điên cuồng kêu to cho đến khi bác sĩ đè lại bà, cho bà một mũi thuốc an thần bà mới ngất đi.
Bản thân Lâu Nhược Hi rất bình tĩnh, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâu Ngọc Đường đang nằm trên giường bệnh. Ông ta đã chết, chỉ một đêm như thế mà ông ta đã chết. Cô ta không tin, không chịu tin, người cô ta hận hai mươi mấy năm liền chết như thế. Cô ta cho rằng đây là một loạt âm mưu lừa cô ta, cô ta muốn đứng đây để chờ ông ta tỉnh lại.
Lâu Tử Hoán tới thì Lâu Nhược Hi cũng không phát hiện. Khi Lâu Tử Hoán nhận được điện thoại, trong đầu trống rỗng, hắn thế nào cũng không tin chuyện này là thật. Cha hắn đã từng là người đàn ông kiên cường như thế, nhưng lại uống thuốc ngủ tự sát. Làm sao cha hắn có khả năng sẽ tự sát đây! Hắn không tin, tuyệt đối không tin.
Thế nhưng hiện tại đứng ở trước giường bệnh, cha hắn đang nằm dường như ngủ. Hắn không dám tiến lên đụng vào, một chút dũng khí cũng không có. Khi ông còn sống, rất nhiều lần đã chống đối lại ông, hắn đã từng hận ông thấu xương, hận ông tàn nhẫn đối với mẹ. Nhưng khi hắn biết được ân oán giữa ông và Tịch gia, khi hắn biết cha hắn có tình cảm với mẹ thì hắn đã từng thử đi tha thứ ông, mang theo em gái về nước mạnh mẽ tiến vào Lâu thị, mạnh mẽ lấy đi quyền lực của ông, chấn áp tất cả ông có, làm cho ông ở tại nhà cũ dưỡng bệnh. Giữa họ có một vật cản quá lớn, cho dù hắn đã từng muốn tha thứ, thế nhưng hắn cũng không có cách nào thể hiện tình cảm với ông ta.
Sau khi An Tử Khê rời khỏi hắn, lòng hắn oán hận ông, hắn rời khỏi nhà cũ, một năm cũng không chịu gặp ông. Mỗi lần quay về hắn đều không quan tâm đến ông. Thì ra bản thân lại không chịu được, khi mất đi lại thực sự rất đau đớn.
"Anh, nói xem có phải là âm mưu của ông ấy không? Làm sao ông ấy lại tự sát, làm sao có khả năng chết như thế. Đây không phải thật buồn cười lắm sao?" Lâu Nhược Hi nhìn chăm chú sau đó nhắm lại hai mắt, miệng cười thành tiếng.
Lâu Tử Hoán cũng không muốn tin, hắn thậm chí không biết tất cả chuyện này là phát sinh thế nào, có lẽ ngoài ý muốn và cũng thật là đáng sợ.
"Anh, anh trả lời em đi!" Lâu Nhược Hi ngẩng đầu cười nhìn hắn, mắt long lanh nước mắt.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |