← Ch.172 | Ch.174 → |
Bản thân Lâu Tử Hoán đã mơ hồ. Hắn không dám tin tưởng nhìn xem, người nằm kia là cha hắn sao. Ông thực sự sẽ chết như thế sao, hắn làm sao có thể tin đột nhiên lại như vậy, trở tay không kịp như vậy.
Bác sĩ đẩy cửa tiến đến: "Lâu thiếu, chúng tôi phải đẩy Lâu lão tiên sinh đến nhà xác rồi!"
Lâu Tử Hoán hồi thần lại, lúc này mới ý thức được tất cả xảy ra đây là thực sự. Cha hắn liền chết như thế sao, một câu cũng chưa nói, thậm chí ngay cả một ánh mắt, một biểu tình cũng không có liền đã chết như thế. « Các người có phải lầm không, người này căn bản không có khả năng sẽ tự sát, tôi yêu cầu các người hội chẩn một lần nữa, ông ấy không có khả năng liền chết như thế, không thể nào. »
Bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, hơi liếc nhìn hắn."Lâu thiếu, nếu như cậu không tin, bản thân có thể đi vào kiểm tra. Hiện tại lệnh tôn hẳn là tim đã không còn đập, đã không còn độ ấm. Lâu lão tiên sinh đã uống một lượng lớn thuốc ngủ, ông ấy cố tình. Chưa kể bệnh tim, người bình thường cứu chữa trễ cũng có khả năng sẽ chết, huống chi lại là một ông già hơn sáu mươi tuổi."
"Câm miệng!" Viền mắt Lâu Tử Hoán đỏ lên, "không có khả năng ông ấy sẽ tự sát, không thể nào!" Một người hiếu thắng như vậy, một người không thể chinh phục như vậy tự dưng lại tự sát, hắn không tin, hắn không tin!
Lâu Nhược Hi ngồi ngơ ngẩn. Cô ta muốn thử đi chạm vào ông nhưng cô ta không có dũng khí. Cô ta vẫn hận, trước đây suy nghĩ trăm phương nghìn cách để dằn vặt ông, để ông trả giá vì việc ông đã làm năm đó. Nhưng khi ông lạnh băng nằm đó, một chút sự sống cũng không còn thì cô ta không hề thấy vui sướng như cô ta đã nghĩ. Thậm chí thấy tuyệt vọng. Cô hận nhiều năm như vậy nhưng ông lại chỉ dùng cái chết đổi lại. Kết quả này không phải cái cô ta muốn, cô ta không cần kết quả này, những tính toán của cô ta trước đây tính là gì đây.
Bác sĩ nhìn Lâu Tử Hoán không khống chế được như thế nhưng cũng hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài cửa, lẳng lặng chờ.
"Anh, anh biết không em thật sự rất hận ông ấy, rất hận, rất hận!" Lâu Nhược Hi nhìn cha mình, lẳng lặng nói: "Em không có cách nào quên thời gian mẹ chịu khổ năm đó. Khi anh ở ký túc xá, ông ta mang theo người đàn bà kia đi vào trong nhà. Ánh mắt An Dạ Vũ nhìn mẹ khinh miệt đến cỡ nào. Bà ta cười nhạo mẹ, lời nói đều rất khó nghe. Vậy mà ông ấy đứng ở bên cạnh, thờ ơ để cho người đàn bà kia ngủ trong phòng chính, đuổi mẹ ra ngoài. Sau này mẹ ôm em, hàng đêm nghe bọn họ mà rơi nước mắt. Thời gian đó, em thực sự rất hận, thế nhưng, ngoại trừ ở bên cạnh mẹ đang rơi lệ, em đều không làm được cả. Ông ấy là cha ruột của em, làm sao có thể ra bộ dạng đó. Mẹ đối với ông ấy tốt như vậy, thế nhưng ông ấy lại đối với mẹ như thế, nên không thể tha thứ cho ông ấy, không thể."
"Anh cũng không thể" Lâu Tử Hoán nghe em gái nói những lời này, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ."Anh càng không thể! Anh đã từng nhìn thấy ông ấy và An Dạ Vũ trên thực tế. Khi mẹ mang em đến nhà bà ngoại thì anh về nhà thay đồ, anh đã từng thấy ông ấy và người đàn bà kia ngủ ở phòng mẹ. Thời gian đấy anh liền hận ông ấy, trước đó anh sùng bái ông ấy như vậy, chỉ chốc lát anh liền hận không thể biến ông ấy không phải là cha mình.
"Ông ấy làm nhiều chuyện xấu, một tay ông ấy phá hủy gia đình của chúng ta, làm sao có thể không hận ông ấy." Lâu Nhược Hi nói đến đây, nước mắt chảy ra."Thế nhưng, thế nhưng vì sao hiện tại ông ấy biến thành như vầy, lòng em lại đau nhức đây. Em rất hận ông ấy mà."
Lâu Tử Hoán ôm cô ta, khóe mắt hắn cũng chảy ra nước mắt, gánh nặng hận thù kéo dài nhiều thế hệ. Cha hắn để trả thù Tịch gia mà đã gây ra nhiều lỗi lầm, bọn họ để trả thù cha mình cũng đã gây ra nhiều lỗi lầm. Lẽ nào thù hận của người nhà Lâu gia đều phải kéo dài một đời như vậy.
"Anh, ông ấy làm sao có thể như thế." Lâu Nhược Hi ôm lấy anh trai."Em phải làm sao bây giờ." Cô ta đã tự bức cha mình đưa vào con đường này, cô ta thực sự làm được rồi, nhưng vì sao lại thống khổ như thế.
Lâu Tử Hoán ôm chặt lấy em gái. Hắn muốn kêu to, không nên hỏi hắn bởi vì hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tử Khê đứng ở ngoài cửa. Cô cũng vừa biết được tin Lâu Ngọc Đường tự sát được đưa đến bệnh viện. Tin tức này quá đột nhiên, cô vừa mới nghe xong cũng tưởng là ảo giác. Cho tới bây giờ cô mới cảm giác đó là thực sự, người kia thế mà cứ như vậy đã chết, thực sự đã chết. Trong trí nhớ của cô, ông ta lạnh lùng như vậy, cao ngạo trịnh thượng như vậy. Lần đầu tiên tiến vào Lâu gia thì cô đi theo sau mẹ. Lâu Ngọc Đường lạnh lùng nhìn cô một cái, từ đó về sau không hề có một cái nhìn nào nữa. Khi còn bé, cô muốn dùng mọi biện pháp lấy lòng ông, cô nỗ lực học tập, ở nhà cũng ngoan ngoãn, thế nhưng trái lại ông ấy thủy chung không có liếc mắt nhìn cô. Cho đến khi có một lần cô ước ao một cái váy đẹp mà Lâu Nhược Hi có, cô len lén vào gian phòng của Lâu Nhược Hi muốn mặc thử một chút, mặc váy hoa sẽ là cảm giác gì. Ai biết sau lại biến thành cô xé váy của Lâu Nhược Hi, mà sau khi Lâu Ngọc Đường biết liền ra mặt cho cô một bạt tai, cho cô một cảnh cáo mạnh mẽ. Bắt đầu từ khi đó, cô chỉ biết bất kể cô có làm cái gì, Lâu gia đều không có khả năng thích cô bởi vì mẹ của cô chia rẽ gia đình họ. Những năm ở Lâu gia đó là ác mộng của cô. Dù cho sau này cô lại biết được Lâu Ngọc Đường là cha mình, rồi lại biết được căn bản ông vẫn không phải là cha mình, cũng không thể cải biến tình cảm mà cô dành cho ông. Đó là có qua có lại, ông không có cho cô nhiều ôn nhu, tự nhiên cô cũng không có nhiều tình thân với ông.
Thế nhưng giờ khắc này, người kia thực sự đã chết. Lòng cô tràn đầy bi thương thậm chí trong ngực còn có chút đau. Thì ra cô cũng không đạm mạc đối với ông ta như mình tưởng vậy. Bỏ qua việc ông ta là cha cô là thật hay giả thì ông cũng đã từng tồn tại chân thực, khắc sâu trong cuộc sống của cô.
Lâu Tử Hoán đẩy cửa ra, hai mắt nhìn cô, hắn không nói thêm cái gì mà là hướng về phía y tá cách đó không xa nói: "Các người nên làm việc của mình đi."
Bác sĩ không dám chậm trễ với một nhân vật lớn như hắn nên thúc đốc y tá nhanh chân đi vào.
Lúc này vang lên tiếng giày từ xa tới. Âm thanh ngày càng gần, chính là Niên Mạn Linh.
Niên Mạn Linh nhìn Tử Khê, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi Lâu Tử Hoán: "Bác thế nào?"
Lâu Tử Hoán cau mày. Niên Mạn Linh xuất hiện, y tá đã đẩy Lâu Ngọc Đường đi ra, Niên Mạn Linh lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì, khóe mắt chảy ra nước mắt: "Tại sao có thể như vậy, bác sao nói đi là đi rồi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà! Hôn lễ, ông ấy còn chưa kịp nhìn thấy."
Lâu Tử Hoán không để ý tới Niên Mạn Linh diễn trò, hắn hướng An Tử Khê nói: "Em về trước đi."
An Tử Khê nhìn hắn một cái, cô ở đây quả thực cũng chẳng làm gì được, huống hồ Niên Mạn Linh tới, một chút cũng không cần cô.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |