← Ch.05 | Ch.07 → |
Được một người đàn ông ôm chặt trong vòn ngực ấm áp vững chãi là như vậy a! Tiểu Miêu nghĩ thầm, cảm giác chẳng qua chỉ là thêm một người cùng cô giành chăn bông, như thế mà thôi.
Nhưng là, cô bây giờ thống hận căm ghét nhất là người đang giám giành chăn bông với mình.
Tiểu Miêu dùng sức kéo lại, chăn bông có thể đoạt lại được, bất quá, cô còn không kịp dương dương đắc ý, thì lại cảm giác bên cạnh mình có cái gì đó rất ấm áp, cường tráng. A.......... không! là nam nhân tuấn dật lỏa thể tiêu sái nằm ngủ.
Rất khó không chú ý đến giữa hai chân..., kia chí khí dương cao, khổng lồ hùng vĩ, so với chủ nhân của hắn một dạng, rất lớn lối kiêu ngạo.
Tiểu Miêu nhìn chung quanh, nhớ lại ngày hôm qua rất phong tình.
Trời ạ, trời ạ! Cô cư nhiên cũng học người khác làm mất sự trong trắng, lão mẹ a, con là thành con gái hư, thật xin lỗi.
Tiểu Miêu vội vàng muốn xuống giường tìm áo quần, nhưng là mới vừa cử động, giữa hai chân liền truyền đến một trận đau đớn.
"A!" Cô khẽ kêu một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng thuận tiện xem anh có hay không tỉnh lại.
Hoàn hảo không có tỉnh.
Tiếp, cô lại bắt đầu tìm quần lót.
Đang mặc y phục lại, chuẩn bị muốn bỏ chạy thì lại không kìm được nhìn lại anh một cái.
"A!" cô không nhịn được phát ra một tiếng ca ngợi thở dài.
Tại sao có thể có nam nhân ngay cả tướng ngủ cũng đẹp trai như vậy, bộ dáng ngủ say như đứa trẻ ngây thơ, nhưng là nằm ở trên giường trần truồng lại cỡ nào làm cho người ta đỏ mặt tim đập!
Cô lại nghĩ tới đêm qua, thật muốn ban thưởng cho anh một bạt tai.
Anh thật là quá thô bạo, không nghĩ tới anh dáng dấp lịch sự, nhân tài xuất chúng, vậy mà, đằng sau con người đó chính làm một loại cầm thú.
Hảo! Nếu tỉnh lại đúng lúc cô nhất định cho ăn giày!
"Chào buổi sáng."
Thanh âm một người giống u hồn thình lình ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói. Tiểu Miêu theo bản năng vươn tay nắm quyền, sau đó hung hăng vung lên!
"A!" Tiếng kêu cực kỳ bi thảm lập tức truyền đến, chỉ thấy Ngàn Thần hai tay che lỗ mũi ngã xuống giường gào khóc.
Nghe anh kêu gào thê thảm như vậy, cô có hay không hạ thủ quá nặng?
"Uy! Anh không sao chứ?"
Tiểu Miêu đi tới bên cạnh, vội vàng muốn nhìn một chút vết thương của anh, kết quả khóe mắt vừa đưa ra, phát hiện góc tường có một tiểu chuột sư huynh đang nhìn mình...Không thể nào? Quán trọ này không sạch sẽ sao? Có chuột!
"A!" cô cũng không còn suy nghĩ nhiều, thét lớn nhảy lên giường, chỉ sợ nó sẽ bò qua.
"A!" Trên giường nam nhân cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Không thể nào? Người dáng dấp lớn như vậy, cũng sẽ giống như tiểu nữ sinh sợ con chuột đó?
"Em dẫm lên tiểu huynh đệ của anh! Mèo ngốc."
Tiểu Miêu cúi đầu nhìn, lập tức giật mình, phát hiện mình giữa đầu gối và bắp chân đang vững vàng đè ở huynh đệ của anh.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô dùng dằng muốn rời đi, kết quả ở trong hỗn loạn, bàn tay không cẩn thận lại đè xuống huynh đệ của anh lần nữa.
Nong nóng, mềm nhũn...... Hai người bốn mắt giao tiếp, chỉ thấy sắc mặt anh xanh mét, lỗ mũi anh tuấn cũng đã hồng hồng, giống như mũi ông già noel a.
"Thật buồn nôn." Tiểu Miêu lập tức rút tay về, ở trên ra giường nhanh chóng qua lại lau.
Cái gì? Ghê tởm?
Ngàn Thần mắt đen nhíu lại, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mặc dù huynh đệ của anh gặp công kích của cô, đau chết, nhưng là, phái nam danh dự phải lấy lại.
"Nói gì ghê tởm!" Anh tựa như Ngạ Lang bổ nhào phi thân đè lên cô, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ cách cô mấy tấc mà thôi."Quên tối hôm qua cái ghê tởm đó làm cho em rên rỉ đến trời sáng sao?" Anh xấu xa nói, lộ ra mỉm cười chết người.
"Ít nói hưu nói vượn, em là đau đến kêu thành tiếng." một câu nói hình dung đúng nghĩa cô bi thảm như thế nào, đó chính là "Anh thì thoải mái, còn tôi thì chỉ có khổ".
Ngàn Thần đột nhiên vươn tay, ôm lấy mặt của cô, thâm tình nói:"Tiểu mèo ngốc, anh không phải cố ý làm đau em."
Đó! Là đang nói xin lỗi sao? Coi như anh còn có chút tính người. Tiểu Miêu nghĩ thầm:"Biết là tốt rồi."
"Bất quá, đừng lo lắng, lần này anh nhất định sẽ rất ôn nhu, rất ôn nhu, để cho em tuyệt không cảm thấy đau."
Cô một hồi kinh ngạc, sau đó liều mạng khước từ anh, "Anh đừng mơ tưởng em sẽ cùng với anh nữa, ngày hôm qua hết thảy...... Chúng ta coi như là tình một đêm là được."
"Tình một đêm?"
"Đúng, đại gia vui đùa một chút là tốt rồi."
Tiểu Miêu tựa hồ thấy một cổ lửa giận từ tròng mắt xinh đẹp đen sâu của anh thoát ra, ngay sau đó như điên cuồng thiêu cháy.
"Vui đùa một chút là tốt rồi?" Thanh âm của anh lạnh lùng.
"Đúng vậy!" Nếu không thì làm làm sao? Nếu như bị lão mẹ ở Đài Nam biết được, cô nhất định sẽ bị giết chất mất, cho nên vô luận như thế nào cũng nhất định cùng anh nói cho rõ ràng.
"Dù sao anh ăn cũng đã ăn rồi, cũng nên thu tay lại, em biết rõ, anh đối với em chỉ là một loại tình cảm muốn chinh phục, nam nhân ai cũng thích như vậy để chứng minh mình rất.... Được rồi...... Dù sao em không phải là rất rõ ràng sao! chỉ là hy vọng...... hai người chúng ta mọi chuyện nên ngừng tại đây thôi."
"Em nghĩ bởi vì anh đã có được em, cho nên sẽ phải vứt bỏ em?" Vẻ mặt của anh càng thêm nghiêm túc.
"Em chỉ là thay anh giải quyết phiền toái...... sau này."
Anh đột nhiên buông cô ra, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Muốn chơi đùa phải không? Được, vậy thì tới chơi đi!"
"A?" Cô không hiểu ý tứ của anh, hơn nữa anh thoạt nhìn thật hung dữ, đang tức giận sao?
Ngàn Thần đứng lên, sau đó ngồi trên ghế salong, hai tay khoác lên trên ghế dựa, hai chân cũng tức giận mở lớn ra, giống như là ngồi ở long ỷ của hoàng thượng một dạng.
Duy nhất làm người ta tim đập dồn dập không thôi chính là —— anh không có mặc y phục.
"Tới đây."
"Cái gì?"
"Tới phục vụ! Đến trước mặt của tôi thể hiện cô là người có mị lực, chứng minh cô có khả năng quyến rủ được tôi." Anh từng chữ từng câu mang theo lực sát thương.
"Em chỉ.... ."
"Dùng miệng của cô cùng hai tay, tôi luôn luôn đều là như vậy vui đùa hưởng thụ chút khoái cảm."
Tiểu Miêu nghe thế mới biết anh là giận thật, bất quá, cô còn tức hơn. Anh tại sao muốn cô làm việc này...... cho dù đã từng có thân mật với nhau nhưng cô căn bản cũng sẽ không làm như vậy.
Tiểu Miêu đối với anh lắc đầu một cái.
"Không muốn? xấu hổ?" Anh giễu cợt.
Cô không lên tiếng, chẳng qua là quật cường nhìn chằm chằm anh.
"Giúp anh cái đó, tôi và anh như vậy sẽ không còn liên quan gì nhau nữa?"
Anh trầm mặc, nhưng tư thái là khiêu khích.
Đáng giận! làm thì làm, nghĩ là cô sợ sao? Dù sao khi ra khỏi căn phòng này, cô hi vọng có thể khôi phục như trước là được rồi, tuyệt xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hãy nghĩ, cái kia là soái ca đẹp trai, lại miễn phí, coi như mình không chấp nhất đi. Chỉ giờ phút này, cô chấp nhận làm một cao mèo dâm đãng a! Dù sao có thể là nữ nhân được Hoàng thái tử xem để trong lòng, muốn một cuộc kích tình, cô như vậy cũng coi kiếm được chút lời.
Còn có, cô muốn trả thù!
Tối hôm qua anh đã hành hạ cô đến chết đi sống lại, lần này đổi lại sẽ là cô.
Cô đi tới trước mặt của anh, đưa ra tay nhỏ bé, vừa đụng đến, làm hai người giật nảy mình phản ứng mãnh liệt.
Cô thật đúng là không biết làm thế nào để hạ thủ....
"Thế nào? Ngay cả việc muốn làm cho nam nhân vui vẻ cũng không dám, còn nói cái gì vui đùa một chút là tốt rồi."
"Anh câm mồm." Tiểu Miêu tức giận.
Anh là câm mồm, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh như băng, phảng phất đang cười cô, nói cô không làm được nổi một trò chơi dâm đãng
Cô biết nếu như bị anh nói trúng, về sau cô còn có cơ hội gì đối kháng anh? Một khi kháng cự không được, cô rất sợ mình trở thành thiếu nữ yếu ớt, tâm sẽ bị anh giữ.
Cá tính không chịu thua của cô giúp cô lấy dũng khí há cái miệng nhỏ ra, đưa ra cái lưỡi nhỏ đinh hương chạm vào tiểu huynh đệ nhẹ nhàng liếm. Cô có thể cảm nhận được thân thể anh hơi chấn động, nhưng là rất nhanh lại khống chế được.
Tiểu Miêu cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm chuyện như vậy, càng không có nghĩ tới lại với nam nhân này, hơn nữa cô phát hiện, mùi vị của anh chẳng những không có cho cô cảm giác ghê tởm, ngược lại còn có một loại mùi vị nam nhân tinh khiết.
Cô tựa như đang liếm một cây kem, nhiệt tình qua lại, sau đó đi tới đỉnh đầu nhạy cảm nhất, tay nhỏ bé cũng đồng thời trên dưới vuốt ve.
Len lén nhìn của phản ứng anh. Hả? Không có phản ứng?
Nghe nói nam nhân đều thích nữ nhân hầu hạ như thế, nhưng là anh trừ dục vọng càng lúc càng bộc phát ra, cư nhiên mặt lại không chút thay đổi!
Anh không phải là cũng muốn say mê, hưởng thụ dục tiên dục tử ở bộ dạng này sao?
Chẳng lẽ đúng như anh nói, cô cái gì cũng không biết, ngay cả làm cho nam nhân phát ra dục hỏa đốt người cũng không làm được
"Vì sao lại dừng?" Anh đột nhiên lạnh lùng ra lệnh, "Không cho phép ngừng."
Tiểu Miêu kiên định đem nam căn của anh bắt lấy ngậm vào, hết liếm rồi cắn nhẹ. Nhất định phải làm cho anh khuất phục, cho anh biết cô cũng có thể làm cho anh điên cuồng!
Mãi nghĩ, Tiểu Miêu bỗng cảm thấy miệng có vị chua, đang muốn buông ra thì anh đột nhiên bưng lấy đầu nhỏ của cô, ép vào sâu hơn, để cho mình ở trong miệng nhỏ cô luật động ra vào nhanh hơn, sâu hơn. Cái miệng nhỏ bị anh nhét đến phình to lên, hơn nữa sao quá thô lỗ, hại cô không cách nào hít thở được. Tiểu Miêu quơ múa hai tay nhỏ bé, ý bảo cô không thể tiếp tục.
Cứu mạng a! Cô không muốn trở thành người duy nhất bởi vì bú liếm hít thở không thông mà chết.
Nhưng anh tựa hồ không khống chế được mình, vẫn nhanh chóng luật động, cảm thụ cái miệng nhỏ của cô đang mang đến vô cùng khoái cảm.
Anh biết anh sắp đi ra. Tự cho là mình có thể khắc chế được, cho là có thể dùng loại phương pháp này trừng phạt cô, trả thù cô. Nhưng cô lại mang cho sự trả thù đầy thích thú.
Khi một cổ quen thuộc khoái cảm xông thẳng lên đầu, anh đem mình thật sâu chống đỡ ở trong cổ của cô, sau đó một hồi nóng bỏng bắn ra......
Tiểu Miêu bị hành động của anh làm cho giật mình, muốn trong miệng phun ra dịch trùng, anh lại đưa tay nắm cái mũi nhỏ của cô.
"Nuốt xuống."
Cô không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống, nhưng là vì ủy khuất nước mắt cũng lúc này vô thanh vô thức từ hốc mắt lăn xuống.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Ngàn Thần cảm thấy tâm tựa hồ bị một đôi tay vô hình hung hăng níu lấy.
"Cô làm gì khóc?"
Rõ ràng chọc người tức đến hộc máu chính là cô, anh tức giận cũng là lẽ tự nhiên, thế sao hiện tại đổi thành cô khóc rồi?
Tiểu Miêu chạy về bên giường, không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình. Cô cũng không muốn khóc a! Nhưng nước mắt chính là không nghe lời cứ xông ra.
Rơi lệ thế này, cô rốt cuộc biết rõ một chuyện.
Cô thích anh.
Cũng bởi vì như thế, cho nên khi anh đem mình làm thành kỹ nữ, vô tình đùa bỡn thì cô cảm thấy tâm mình đau, đau như bị ai cắn xé.
Giờ mới hiểu được cô thích anh sủng ái, mặc dù có chút bá đạo, tự đại, nhưng có thể cho cô cảm nhận được cô còn đối với người nào đó có một chút ý nghĩa
Bất quá, giờ biết được đã quá muộn.
Nghĩ đến anh mới vừa rồi vô tình nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biểu cảm gì, biết rõ cô thật chẳng qua là thứ cho anh vui đùa một chút, cô đối với anh một chút ý nghĩa cũng không có. Ô ô!
"Tiểu Miêu?"
"Tôi thừa nhận thua, tôi không chơi nữa." Tiểu Miêu tức giận lấy tay lau đi nước mắt. Xoay người đi tới cửa, vừa mới cầm tay nắm cửa, liền bị tay anh mạnh mẽ có lực đè xuống tay cô.
Tiểu Miêu nhẹ nhàng nâng lên cặp mắt đầy lệ nhìn lại anh, bốn mắt giao tiếp một khắc, trong hai người tình cảm tràn đầy cũng không che giấu được nữa.
"Vậy thì không cần chơi." Anh khàn khàn nói, vốn là cố ý lộ ra ánh mắt lạnh như băng che lấp đi sự cuồng nhiệt đang bộc phát trong người
Trong căn phòng, không khí khẩn trương rồi lại buông lỏng tràn ngập, không có một người nào mở miệng nói chuyện.
Thật lâu sau ——
"Vậy thì sao?" Tiểu Miêu tuyệt vọng hỏi.
"Yêu anh là tốt, không được phép kháng cự." Anh nói nhỏ, giọng nói như gió xuân êm ái, cũng tựa cứng như sắt thép đầy kiên quyết.
Tiểu Miêu chu cái miệng nhỏ nhắn, kháng nghị nói: "Tại sao tôi phải yêu anh, mà không phải là anh yêu tôi?"
Đột nhiên, ánh mắt của anh trở nên ôn nhu làm người ta không cách nào hô hấp, nụ cười trên khóe miệng của anh hiện ra.
"Bởi vì......"
"Bởi vì như thế nào?"
"Anh đã sớm yêu em, đã sớm đầu hàng, không phản kháng." Nói vừa xong, anh bá đạo ôm hông của cô, thật sâu hôn lên môi.
Tiểu Miêu bị hôn đến choáng váng, không cách nào suy nghĩ, chỉ có một việc duy nhất tràn đầy trong đầu ——
Anh nói anh đã sớm yêu cô?
Trời ạ! cô đang nằm mộng sao?
Tiểu Miêu bắt đầu cảm nhận được mình đang ở trong giai đoạn tình yêu ngọt ngào, vô cùng tốt đẹp. Cái loại tư vị đó thật giống như cô mong ước, tình đầu có thể vừa chua xót trải qua nhiều đắng cay cũng vừa ngọt ngào đầy mềm mại a.
Đột nhiên, thầy chủ nhiệm chặn lại đường đi của cô
"Chào thầy chủ nhiệm, em tên là Lâm Tiểu Miêu."
"Cùng đi với thầy đến phòng hiệu trưởng!"
"Hả?!"
Tiểu Miêu dọc theo đường đi luôn suy nghĩ, cô có làm ra chuyện gì mà phải cần hiệu trưởng tự mình tiếp kiến sao? Cô cũng không có phải là học sinh giỏi nhất trường nha! Có thể chen vào sanh sách 100 người là mừng muốn ăn tiệc rồi.
Đến phòng hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm liền dừng bước lại, sau đó hết sức tàn khốc vô tình đem cô đẩy mạnh vào.
Ô ô! Chủ nhiệm, người cũng quá tàn nhẫn đi!
Tiểu Miêu vừa vào phòng hiệu trưởng, liền bị không khí bên trong làm cho chấn động, xem ra cũng chỉ có trường học tư nhân mới có thể có được phòng hiệu trưởng xoa hoa và phô trương như vậy.
Hiệu trưởng là người rất nghiêm tkhắc, đối với học sinh yêu cầu nhân phẩm cùng việc học hết sức cao, nếu như nói về chức trách của một hiểu trưởng thì ông tuyệt đối xứng đáng được học sinh kính nể.
Quan trọng hơn là, người hiệu trường này là ông của Ngàn Thần
"Chào hiệu trưởng."
Lão nhân một đầu tóc trắng, ánh mắt sáng ngời hữu thần, trong miệng còn phả ra một cổ khỏi thuốc, thoạt nhìn bộ dạng rất oai phong.
"Cô là Lâm Tiểu Miêu?"
"Vâng"
"Mời ngồi."
Tiểu Miêu thấp thỏm trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi cũng không muốn nói nhiều lời dài dòng vô nghĩa, trường học này của chúng ta có thể nói là trường học quý tộc nổi danh cả nước, không những tập hợp những thầy cô giáo giỏi nhất, thiết bị hạng nhất, mà điều kiện học tập cũng tốt, nên tất nhiên học phí cũng không phải là ít."
Đúng a! Thật là danh xứng với thực nha, trường học "Đắt" nhất. Tiểu Miêu hết sức đồng tình.
"Nghe nói cha mẹ cô ở quê làm nghề buôn bán ở chợ đêm?"
Bán ở chợ đêm thì thế nào? Làm gì khẩu khí khinh thường như vậy?
Người ta ba mẹ bán ở chợ đêm không cần nộp thuế lại không cần mướn tiệm, mặc dù có cực khổ, bất quá vừa tự do lại không bị người khác trông chừng, cũng coi là công việc rất tốt nha.
"Phải" Trong lòng cô rất bất bình, nhưng là vì người này là hiệu trưởng, cô không thể không nhịn xuống.
"Cha mẹ cô khổ cực như vậy để cho cô đọc sách, cô không thể cô phụ ba mẹ khổ tâm, nói đúng không?"
"Đúng!"
Là ba mẹ đặc biệt gọi điện thoại tới nhờ chiếu cố sao? Cho nên hiệu trưởng mới có thể nói với cô những lời này?
"Xem ra cô là cô gái tốt, tôi hi vọng cô có thể chăm chỉ chú tâm học tập."
"Tôi tất nhiên có a! Tôi......"
"Không muốn cùng Ngàn Thần dây dưa không rõ."
Tiểu Miêu bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là hiệu trưởng là bởi vì bảo bối Tôn Tử của hắn nên mới gọi cô tới nói chuyện.
"Hiệu trưởng, ngài hiểu lầm, tôi cùng Thần...... Cùng Ngàn Thần học trưởng chẳng qua là đồng học, cũng không phải như ngài nghĩ......"
Cô lời nói chưa xong, hiệu trưởng liền lấy một túi giấy màu vàng vứt xuống trước mặt cô, "trước nhìn đã."
Tiểu Miêu mở ra vừa nhìn, sắc mặt một hồi trắng xanh."Đây không phải là......"
"Chẳng qua là đồng học mà đi thuê phòng ở quán trọ tình nhân?" Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, "Đừng nghĩ lừa gạt lão nhân gia, tôi còn không có lú lẫn."
Tiểu Miêu thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, thanh âm cứng rắn nói: "Ngài phái người theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn chụp hình, như vậy không phải là quá hạ lưu......"
Hiệu trưởng một tay dùng sức vỗ bàn, "Càn rỡ, dám nói ta hạ lưu, vậy là con gái mà cùng nam nhân thuê phòng qua đêm vậy thì cao thượng tốt đẹp sao?"
Tiểu Miêu nhanh chóng đứng lên, lớn tiếng hướng về phía lão nhân tự cao tựa đại nói: "Là đứa cháu bảo bối của ngài theo đuổi tôi, hơn nữa hiện tại cũng đã là thời hiện đại, tình yêu nam nữ như vậy rất bình thường a!"
"Cô không sợ bị nghỉ học?" Hiệu trưởng lạnh lùng nói: "Muốn ta đem những hình này đưa cho cha mẹ cô nhìn?"
Tiểu Miêu thân rét run, không thể nói gì thêm.
Hiệu trưởng hết sức hài lòng phản ứng của cô, càng thêm tàn nhẫn nói: "Hơn nữa Ngàn Thần đối với cô cũng không phải là nghiêm túc, nó chẳng qua là vui đùa một chút, bởi vì nó ở Anh quốc đã có vị hôn thê rồi, chờ sau khi tốt nghiệp, sẽ trở về Anh quốc cùng nàng ta kết hôn sinh con, mà còn cô! Đừng nói Anh quốc, sợ rằng ngay cả những nơi trong nước cũng chưa từng được đi"
Rống! Làm cho người rất tức giận, lão nhân này xem thường người quá đáng!
Tiểu Miêu hất cằm lên đối với hắn khiêu khích nói: "Tôi nói rồi, là cháu của ngài tới trêu chọc tôi, không phải là bổn tiểu thư không biết xấu hổ dính vào, cho nên chính ngài mới là người nên trông nom anh ta cho tốt, tôi thật khinh thường anh ta."
Nói xong, cô liền sãi bước đi tới cửa, đến cửa, đầu cô cũng không quên quay lại nói một câu khiêu khích, "Tôi từng đi qua lục đảo, cho nên có thể được nói sớm ra khỏi nước?"
Phanh! Đóng mạnh cửa, cô cưỡng bách mình làm một con Tiểu Miêu dũng cảm đi về phía trước.
Nước mắt, vô luận như thế nào cũng không được phép rớt xuống.
Không cho phép!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |