Dò hỏi
← Ch.114 | Ch.116 → |
Khi Viễn Trần điều chỉnh lại dây đàn, thì đám người Hiên Viên Dât Phi cũng đi vào khoang thuyền, lúc này mặt hồ phẳng lặng giống như một mặt kính lớn, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm sáng rực rỡ một mảnh, thỉnh thoảng có bóng vài chiêc thuyền lướt qua trước mắt.
Hoàn Vũ ngồi xuống cuối cùng, ánh mắt liền hướng ta mà nhìn: "Phiêu cô nương, mấy ngày không gặp, nàng càng ngàng càng đẹp lên rồi."
"Cám ơn Hoàn Vũ Vương Tử khích lệ." Ta gật đầu, khéo léo cảm tạ.
Phong Thanh Nhã nhìn về phía ta, ta mỉm cười, ánh mắt của nàng trong lúc vô tình rơi xuống chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay trái của ta, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, mày liễu nhíu lại, lâm vào trầm tư.
Tiếng đàn của Viễn Trần ung dung mà đến, làm cho mọi người có cảm giác mát mẻ trong ngày hè oi bức. Sau khi hết một khúc, Hoàn Vũ nhìn ta.
"Viễn Trần công tử hiến khúc cho chúng ta, vậy Phiêu cô nương hôm nay sẽ đem điều bất ngờ gì đến cho chúng ta đây? Hay vẫn là kể chuyện cười?" Hoàn Vũ hình như hắn hoàn toàn không coi ta là nữ nhân của Hiên Viên Dật Phi, hiển nhiên vẫn phóng điện tới tấp.
Ta ba phần mỉm cười, Hoàn Vũ a ngươi cũng chỉ là một con gà lông vàng mà thôi.
"Phiêu, ngươi hãy cố gắng mà học thành tài, đừng để cho trẫm mất mặt." Hiên Viên Dật Phi cứu tràng, ta như vẫn trước ba phần mỉm cười, trước đây khi còn học đại học ta cũng đã từng làm bồi bàn của khách sạn 4 sao, cho nên nụ cười này 10 phần chuyên nghiệp.
"Vậy..." Hoàn Vũ vừa định nói chuyện, thuyền đã đến gần bờ, thân tàu thoáng rung một cái, Thuần Vu Tử Thần cười nói: "Đã đến Tam Tiên sơn, mời Hoàn Vũ vương tử lên núi du ngoạn."
"Ai nha, lại là Tam Tiên sơn, Sơ Nguyệt hồ, Hiên Viên quốc chủ a, chẳng lẽ nơi này của các ngươi không còn chỗ nào để chơi đùa sao?" Hoàn vũ chít chít meo meo oán than.
Tam Tiên sơn, Sơ Nguyệt hồ? Thật quen tai a. Ta chợt nghĩ ra, Khi lúc đầu Hoàn Vũ ghé thăm Hộ Quốc Phủ, Viễn Trần hình như cũng đàn hai khúc nhạc liên quan đến hai nơi này. Viễn Trần đàn chính là khúc Túy Tam Tiên, Sơ Nguyệt, lúc ấy ta cũng có chút cảm giác kỳ quái, hiện tại đến núi Tam Tiên cùng hồ Sơ Nguyệt. Hẳn là trùng hợp đi.
Đang mải nghĩ ngợi, mọi người đã xuống thuyền.
"Thê chủ!" Hậu Huyền nhỏ giọng nhắc nhở, ta lập tức gắt gao đuổi theo.
Dựa theo cấp bậc mà đi, đi tuốt ở đàng trước là Hiên Viên Dật Phi cùng với Hoàn Vũ, PhongThanh Nhã cùng Thuần Vu Tử Thần đi theo ngay phía sau, sau đó là Viễn Trần và ta, Hậu Huyền dĩ nhiên đi ở phía sau ta.
Mặc dù một mực vẫn ở trong kinh thành. Nhưng mà núi Tam Tiên và Sơ Nguyệt hồ ta cũng chưa từng được đặt chân tới, hồi tưởng lúc ấy Viễn Tràn đàn ba khúc, càng ngày càng cảm giác được không đúng, ta nhớ kỹ ba khúc nhạc được gọi là Hạ Vũ, Tam Tiên sơn, Sơ Nguyệt hồ, Hạ Vũ, ta lập tức đặt chân nhìn phía xa xa, đứng trên sườn núi Tam Tiên nhìn xuống hồ Sơ Nguyệt thật giống một khối bảo ngọc.
Chẳng lẽ là thời gian và địa điểm?
"Sơ Nguyệt hồ này thực sự rất đẹp." Viễn Trần nhẹ nhàng kêu lên.
"Đúng vậy. Giống như một khối bảo ngọc." Bất tri bất giác, ta cùng với Viễn Trần ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
"Phiêu cô nương cùng với trước đây có thay đổi rất lớn."
"Hoàng cung không thể so sánh với Bách Hoa cung, ta làm sao dám giương oai."
"Ai, đáng tiếc a đáng tiếc..." Viễn Trần nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ta nhìn hắn, đáy mắt hắn lộ một phân cay đắng cùng bất đắc dĩ. Ta lúc này cười nói: "Đã là cá trong chậu chim trong lồng, không bằng an phận thủ thường, ba nghìn phiền não? Không bằng vứt bỏ toàn bộ, tâm tình thoải mái ăn được lại ngủ được không tốt sao." Nói xong thuận tay vỗ vỗ vào lưng Viên Trần, đây là thói quen của ta mà thôi, chờ đến khi ta phát hiện ra. Viễn Trần đã ngẩn người.
Ta vội nói: "Thật sự xin lỗi, Phiêu xuất thân Bách Hoa cung, cử chỉ còn có chút bất nhã, thỉnh Viễn Trần công tử thứ lỗi."
Viễn Trần tiếp tục ngẩn người.
"Thê chủ. Hoàng Thượng đang nhìn đó." Hậu Huyền ở bên tai ta nói thầm, ta nhìn lại, Hiên Viên Dật Phi cũng nhìn về phía này. Vội vàng cúi đầu, theo sau.
Đều tự trách mình không tốt. Lại tùy tiện hướng nam nhân khác động thủ động cước, cái... thói quen này phải từ bỏ thôi.
Hiên Viên Dật Phi cố ý dẫn ta đi du hồ mục đích chính là để Hộ Quốc phu nhân biết được rằng ta rất được hắn sủng ái, để cho ta dễ dàng đi vào Hộ Quốc phủ. Nhưng ta đã tìm ra một đáp án, căn cứ sự quan sát cẩn thận của ta, ta phát hiện Viễn Trần và Hoàn Vũ thường xuyên "Mặt mày đưa tình", có biến, nhất định là có vấn đề.
Khi trở về không thể lay chuyển được Hoàn Vũ, đánh biểu diễn cho bọn hắn xem mấy thủ thuật ảo thuật nho nhỏ, nhìn hai mắt Hoàn Vũ bắn kim quang, hắn hướng Hiên Viên Dật Phi nói muốn dùng mỹ nhân để đổi ta, đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội này.
"Có muốn ... làm quan hay không?" Chập chờn dưới ánh đèn, đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi hỏi ta.
Ta đứng ở phía đối diện Hiên Viên Dật Phi, ánh mắt nháy nháy hồi lâu.
"Ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta, đi tắm đi." Hiên Viên Dật Phi bắt đầu phê duyệt tấu chương của hắn.
Ta ngấy ngốc cùng tiểu cung nữ đi tắm rửa, Hiên Viên Dật Phi hỏi ta có muốn.. làm quan hay không? Hắn hỏi ta có muốn ... làm quan hay không?! Làm quan!
Muốn không? Hay không muốn? Rốt cuộc có là có nên làm hay không? Làm hay là không làm? Có khó như vậy sao? —-!!! Tại sao bản thân ta lại phải đắn do chuyện làm quan hay không làm quan, mà ta chỉ đang do dự cái kia....
Làm, sẽ không có tự do, Hiên Viên Dật Phi chắc chắn sẽ để ta ở dưới mí mắt của hắn.
Không làm, sẽ mất đi cơ hội kiếm tiền, đúng vậy, là tiền! Ta chưa từng nghĩ tới bản thân có thể làm một vị quan tốt, tham, ta rất tham, nhưng ta chỉ tham của quan, tham không tham cua dân chúng. Làm quan, ta là có thể tiếp tục làm làm việc mà mình muốn, dù sao lúc điều tra vụ Cổ Minh Khải, đáy lòng của ta vô cùng thích thú chuyện như vậy.
Rốt cuộc có làm hay không?
Hiên Viên Dật Phi thật đáng ghét, làm cho ta nghĩ ngợi mệt mỏi như vậy, sự lựa chọn tràn ngập dụ dỗ. Sao hắn hỏi có muốn làm phi tử của hắn hay không, mà là làm quan. Hắn rõ ràng, nếu như hắn hỏi như vậy, hắn căn bản không cần hỏi, nhưng là vế sau, làm cho ta suy nghĩ thống khổ như vậy, giãy dụa như vậy, quấn quít như vậy.
"Cô nương mời." Tiểu cung nữ cởi tất cả trang phục của ta, rồi dìu ta vào bể, làn nước ấm áp ao thấm vào da tay của ta.
Cánh hoa từ đầu trên bay xuống, bắt đầu từ bây giờ, tráng lệ lệ tắm rửa.
Ta là một người đối mặt với sự hưởng thụ thì sẽ hoàn toàn quên đi phiền não, có làm hay không quan trọng, tắm rửa xong rồi nói.
Nhưng, lúc ta đang thoải mái hưởng thụ làn nước ấm áp, đột nhiên, từ cửa đối diện đi ra hai nam nhân, hiện tại không phải trời mùa đông, cho nên không có hơi nước, ta xnhìn thây rất rõ ràng, là hai người mặc nam nhân áo choàng tắm màu trắng, hơn nữa, vẫn còn là mỹ thiếu niên!
Gương mặt trắng nõn, ánh mắt sáng, lông mi thật dài, môi đỏ mọng diễm lệ, tóc dài nhẹ nhàng, vạt áo nửa khép nửa mở, từ dưới áo choàng khép hờ kia, là bắp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
"A!" Ta lúc này giật minh trợn mắt, nhiệt huyết bắt đầu dâng lên, không có trào khỏi lỗ mũi, mà là dồn lên mặt.
Mỹ thiếu niên đi tới rìa bể, không nói hai lời, liền cởi đi áo choàng tắm, lập tức, máu lập tức dồn lên não, bị Thiên Lôi oanh đỉnh, không cách nào nhúc nhích, này, này, này rốt cuộc là chuyện gi đây?!
Sự việc phát triển quá bất ngờ, ta thậm chí không còn kịp xem bọn họ là nam nhân hay là thái giám nữa, bọn họ đã đi bước xuống hồ, hướng ta đi tới, lập tức, ta theo phản xạ tính hô to: "Dừng chân! Không không không, các ngươi đứng lại cho ta!" Ta vốn vẫn nằm trong ao nước, hơn nữa bên trên người đều là cánh hoa, hoàn toàn che được thân thể ở dưới nước.
Ta với tay mò lấy áo choàng bên cạnh ao nước, kép xuống cuống quít mặc vào.
"Phu nhân, tiểu nhân là tới hầu hạ ngài tắm rửa."
"Hầu hạ?" Ta quay đầu lại nhìn, bọn họ lẳng lặng đứng ở trong ao, nước ấm áp làm gương mặt bọn họ đỏ hồng.
"Cút! Cút ngay! Bằng không ta đánh các ngươi!" Ta vung lên nắm tay, hai mỹ thiếu niên hai mặt nhìn nhau một hồi, hướng ta lại lần nữa rảo bước tiến lên.
"Các ngươi đừng tới đây!" Khí lực toàn thân của ta đều tập trung ở hai tay, nhắm chặc hai mắt kinh hoảng hướng bọn họ đẩy đi, trong giây lát, có hai cổ lực thần kỳ từ lòng bàn tay phát ra.
"A —- "
"Phụt phụt!"
Bên tai truyền đến âm thanh kỳ quái, ta mở mắt nhìn lại, lập tức hoảng sợ nhảy người lên, hai mỹ thiếu niên trắng noản không biết vì sao đụng vào miệng ao đối diện, miệng phun máu tươi, đỏ quạnh một khoảng, đồ sộ, rất đồ sộ.
Đột nhiên thức tỉnh, vội vàng từ trong bồn tắm đi ra, liền chạy đi.
"Phiêu cô nương —- Phiêu cô nương —" tiểu cung nữ một mạch đuổi theo ta, ta chỉ nghĩ muốn mau chóng nói cho Hiên Viên Dật Phi, để cho hắn xử lý thảm án phòng tắm giùm ta.
Tiểu cung nữ đi theo ta đến gần viện thì không theo cùng nữa, Hiên Viên Dật Phi đã có lệnh, bất luận kẻ nào không được tới gần viện của ta.
"Hiên Viên Dật Phi, Hiên Viên Dật Phi." Ta chạy được vào trong phòng, Hiên Viên Dật Phi hắn vẫn ngồi chỗ đó phê duyệt tấu chương như lúc ta rời đi.
"Hiên Viên Dật Phi, Hiên Viên Dật Phi, ôi ôi..." Ta chạy đến trước bàn của hắn, bàn tay vẫn còn ướt đè lên tấu chương của hắn, giọt nước theo áo choàng ở trên bàn nhỏ từng giọt từng giọt.
Hắn nhíu nhíu mày, từ tâu chương ngẩng mặt lên, nhìn thấy bộ dáng này của ta, đôi măt đang nheo lại của hắn trợn tròn, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên nóng rực.
"Không, không tốt, không tốt rồi, người chết, có người chết." Ta bối rối nói.
"Người chết?!" Hắn lập tức đứng lên, chiếc ghế phía sau hắn bị động mà đổ kềnh ra đất tạo ra âm thanh chói tai.
"Ta, ta, ta không phải cố ý, ta đang tắm, đột nhiên, ccó hai tiểu mỹ nam xông tới, ta sợ hãi quá, cho nên ..... giết... bọn họ rồi." Càng nói giọng càng nhỏ, càng nói càng không có đầu đuôi.
"Ngươi... giết bọn họ?" giọng nói của Hiên Viên Dật Phi có chút chất vấn.
"Hay là có ai đó cố ý xắp xếp hại ta? Nguy rồi, ta không phải lộ rồi chứ, vậy phải làm sao bây giờ? Có phải là Phong Tuyết Âm xắp xếp hay không, nhưng tại sao nàng lại hoài nghi ta? Tại sao..."
"Phiêu, là ta."
"Rốt cuộc là ai... Cái gì? Ngươi!" Ta giật mình không nói được gì.
Đây là tại sao!
← Ch. 114 | Ch. 116 → |