Tiểu lão bà và Tiểu bạch kiểm
← Ch.113 | Ch.115 → |
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, nhịn nữa sẽ nghẹn mà chảy máu mất! Ta lúc này anh minh quyết đoán hành động, giơ lên bàn tay thon dài đẹp đẽ của ta, tráng lệ lệ đánh về phía Hậu Huyền.
"Thê chủ!" Hậu Huyền chặn lại chân của ta, ta phẫn nộ vươn tay đánh hắn, Hậu Huyền vội vàng chống đỡ, tay đưa chân đá qua, lại thành chiêu thức.
"Thê chủ!" Hậu Huyền chế trụ cánh tay của ta, nhíu mi, "Công phu có tiến bộ a."
"Công cái đầu ngươi, ngươi cũng đã thành thái giám rồi, còn muốn làm công á!" Cổ tay vừa chuyển, lập tức, từ trong tay Hậu Huyền thoát ra, Hậu Huyền kinh ngạc, nháy mắt một cái: "Chẳng lẽ đây là bộ công phu kia sao!" Nói xong, hắn hài lòng nở nụ cười, "Thê chủ, lần này ta đánh thật đấy." Nói xong, hắn hướng ta đánh tới.
Nha, sao lại còn muốn đánh ta nữa, lửa giận làm cho ta nhiệt huyết toàn thân sôi trào, bắt lấy cánh tay của hắn lưng mượn lực vừa chuyển động, mượn lực sử dụng lực, đem hắn ném đi ra ngoài, Hậu Huyền thuận thế lật người một cánh xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống, vui vẻ nhìn bản thân mình: "Ta hiểu được rồi! Hiểu rồi! Thì ra là như vậy!"
Ta vén ống tay áo, còn muốn đập hắn thêm cái nữa, đột nhiên nhìn thấy Hiên Viên Dật Phi từ ngoài cửa vội vã đi đến.
Ta vẫn còn chưa lên nghênh đón hắn, Hậu Huyền đã phi thân tới, biểu hiện không thua gì những...phi tử trong cung si mê Hoàng Đế. Ta buồn bực quả thật muốn mua khối đậu hủ để đâm chết hắn, ta sao lại quen biết với Hậu Huyền chứ? Hiện tại thật hối hận mà.
"Hiên Viên Dật Phi, xem chiêu." Hậu Huyền vung tay tung chưởng, đột nhiên. Có người từ phía sau Hiên Viên Dật Phi phi thân bay ra, tiếp đòn của Hậu Huyền, Hậu Huyền thu chiêu, "Thuần Vu Tử Thần."
"Hậu Huyền, nếu không phải thân phận Minh Chủ võ lâm của ngươi. Hoàng thượng đã sớm đem ngươi giải vào thiên lao rồi! Hoàng thượng bận rôn chính vụ hàng ngày, làm gì có thời gian chơi đùa với ngươi!" Thuần Vu Tử Thần mày kiếm nhíu lại, đôi mắt hồ ly xinh đẹp liên tiếp bắn ra sát khí sắc bén.
"Chơi đùa? Bổn thiếu gia giống như là đang đùa sao? Chơi đùa cũng sẽ không đi làm thái giám." Hậu Huyền lắc lắc cái mũ thái giám trên đầu, lỗ mũi hướng lên trời.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi thực sự thái giám sao! Đừng tưởng rằng mặc y phục thái giám thì ngươi chính là thái giám!" Thuần Vu Tử Thần thật sự tức giận, mặt đỏ rần.
Ai, thật sự là đủ loạn nha.
Ta lúc này chuyên tâm chơi với đồng tiền trong tay, coi như là một loại luyện tập.
"Phiêu." Bỗng, Hiên Viên Dật Phi gọi ta một tiếng.
"Cái gì vậy?"
"Đem thú cưng của nàng quản lại cho tốt đi."
"Thú cưng? A! Phải a" ta lúc này đem Hậu Huyền đang đứng ở trước mặt Thuần Vu Tử Thần kéo về phía mình"Hậu Huyền, ngươi thật sự muốn làm thái giám hay sao hả?"
Hậu Huyền nhún nhún vai, buông tay, bĩu môi, nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
"Phiêu cô nương." Thuần Vu Tử Thần xuất phát từ lễ nghi chào hỏi ta một tiếng, ta cũng mỉm cười gật đầu.
Hiên Viên Dật Phi đương nhiên sẽ không thèm đê ý đến sự tồn tại của Hậu Huyền, hắn nhìn thoáng qua Thuần Vu Tử Thần, Thuần Vu Tử Thần lập tức từ trong lòng ngực đem ra một mảnh da nhỏ, ở trước mặt ta mở ra. Cái này là cái gì đây. Ta nhìn vào miếng da. Hậu Huyền cũng tự nhiên mà nghển đầu vào xem.
Hiên Viên Dật Phi híp lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía Hậu Huyền, hiển nhiên là nhìn hắn không vừa mắt, có lẽ hiện tại hắn đang nghĩ xem muốn xử Hậu Huyền tội gì. Còn ta nhanh chóng quyết định dùng thân thể của mình ngăn trở tầm nhìn của Hậu Huyền, cũng may vóc người hắn nhỏ, có thể dễ dàng che lại. Sau đó hướng Hiên Viên Dật Phi mỉm cười, Hiên Viên Dật Phi cũng thu hồi lại ánh mắt nhin miếng da trên mặt bàn. Trên miếng da hầu như không có cái gì hết. Chỉ có 7 cái chấm màu đỏ
"Thê chủ, ngươi chắn trước mặt ta làm cái gì?" Hậu Huyền đương nhiên là không có phát hiện ra tâm trạng vừa rồi của Hiên Viên Dật Phi. Nếu như hắn thật sự muốn biến ngươi thành thái giám thì sao đây.
"Phiêu, ngươi xem đi." Hiên Viên Dật Phi chỉ vào miếng da trên bàn. Ta không hiểu được nhìn lại Hiên Viên Dật Phi. Lại quay qua nhìn Thuần Vu Tử Thần, thì hắn đã mở miệng: "Đây chính là bản đồ Hoa Liễu để lại cho chúng ta."
"A?" Ta cầm lấy miếng da, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có 7 cái chấm đỏ trên đó, nối lại với nhau hình như cũng không thể nào tạo thành bản đồ được.
Điểm đỏ cũng chỉ là dùng phấn Yên chi thường dùng để trang điểm điểm lên, vẫn còn mang theo mùi thơm của phấn Yên Chi. Hiên Viên Dật Phi không bao giờ đến tìm ta vào lúc này. Mà hiện tại lại còn đặc biệt đem theo Thuần Vu Tử Thần tới đây. Hẳn là chính là vì bản đồ này.
"Cái...này trước cứ để ở đây." Hiên Viên Dật Phi thấy ta nhất thời tìm không ra bí mật của bản đồ này thì đứng dậy.
Thuần Vu tử thần nhìn thoáng qua Hậu Huyền: "Phiêu cô nương, hiện tại cô là người của hoàng thượng. Hậu Huyền công tử cho dù trước đây cùng với cô có... quan hệ, nhưng chỉ sợ hiện tại ở lại bên cạnh cô cũng không phải là ý kiến hay."
Thuần Vu Tử Thần nói chuyện rất uyển chuyển, ta nhìn hướng Hiên Viên Dật Phi, chỉ sợ đó cũng là ý nghĩ của hắn đi, bọn họ nhất định cho là chuyện "nhân tình" kia có thật.
"Ta cùng với thê chủ không có quan hệ gì hết!" Hậu Huyền đột nhiên hô to, ta mặt mày đen xì, tiểu tử này chỉ vì muốn lưu lại ngay cả ta cũng có thể bán đưng, hắn vẫn còn đụng ta một cái, "Pthê chủ, có phải như vậy hay không?"
Ta nghiêm mặt, khinh bỉ nhìn Hậu Huyền, sau đó hỏi Hiên Viên Dật Phi: "Hoàng thượng, hiện tại trong cung có thiếu thái giám hay không ạ?"
"Thiếu." Lần này Hiên Viên Dật Phi trả lời vô cùng dứt khoát lưu loát.
Sau đó ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Hậu Huyền, Hậu Huyền mở to đôi mắt Phượng của hắn, bắt đầu đi bước một lui về phía sau, bởi vì hắn biết, hắn bây giờ còn không phải là đối thủ của Hiên Viên Dật Phi, nếu Hiên Viên Dật Phi thực sự muốn vậy, hắn sẽ thật sự bị đem đi thiến, sau đó vinh quang trở thành một người thái giám chân chính, Có thể Hiên Viên Dật Phi nể tình, cho hắn làm tổng quản thái giám linh tinh các loại.
Chuyện này, Hậu Huyền liền trở nên thành thật, Hiên Viên Dật Phi cũng ngầm đồng ý cho tên thái giám giả này ở lại, làm sủng vật của ta: Hậu HUyền, đường đường chính chính ở lại hoàng cung.
***
Khi đi du hồ thì Hậu Huyền dịch dung, trở thanh một tiểu thái giám bình thường. Hậu Huyền lưu lại một là vì Hiên Viên Dạt Phi, hai là vì ta, còn có lí do chính xác hơn là ở lại đây chơi vui hơn. Ở cái điểm này, ta cùng với Hậu Huyền rất giống nhua, ham chơi, hơn nữa là chơi mà không sợ chết.
Ở trong cung khó chịu đã lâu, vừa ra khỏi hoàng cung ta liền trở nên hưng phấn, còn gặp được tên Hoàn Vũ đã không thấy, lần này du hồ cũng là vì bồi hắn. Hộ Quốc phu nhân, Viễn Trần cũng đến, Viễn Trần tới là vì Hoàn Vũ thích tiêng cầm của hắn.
Vẫn nhớ khi ta còn là Hộ Quốc phu nhân, có một lần Hoàn Vũ đến thăm phủ, liền bị tiếng đàn của Viễn Trần mê hoặc. Hai người bọn họ người tỉnh táo tương tiếc, người đánh đàn gặp được tri âm người kia muôn phân sung sướng, những ký ức này đối với ta vẫn còn rất mới mở. Thật sự là tình yêu xuyên quốc gia. Ách...
Hôm nay ngày mùa hè nóng nực, không khí oi bức, nói thật là, đã vào hè, đây cũng không phải là mùa hợp cho những chuyến du ngoạn. Nhưng ở trong hồ Sơ Nguyệt, cũng rất là mát mẻ, bốn phía này là núi Tam Tiên, thực sự là non sông tươi đẹp, cảnh sắc mê người.
Ba hòn núi lớn.... Chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa phong kiến, chủ nghĩa tư bản quan liêu.. Ba hòn núi lớn mới... Học phí, chữa bệnh phí cùng nhà ở... Mêt, Mệt....
"Phiêu a, chúc mừng ngươi." Bên tai truyền đến âm thanh động đất của Phong Thanh Nhã âm, tâm tình của nàng hôm nay khá tốt. Phía trước, là đám người Hiên Viên Dật Phi, Hoàn Vũ, Thuần Vu Tử Thần, từ trong khoang thuyền, truyền đến tiếng đàn ung dung, đương nhiên không phải là Viễn Trần, bằng không cũng quá là không tôn trọng hắn.
"Là Hộ Quốc phu nhân cho Phiêu có cơ hội hầu hạ hoàng thượng." Ta cũng khách khách khí khí.
"Nghe nói ngươi gần nhất rất được sủng ái, nhưng vẫn là không có danh phận, không bằng để cho bổn phu nhân thay ngươi nói một."
"Không không không, tạ ơn phu nhân, Phiêu cảm thấy như vây giờ rất tốt, không cần tới danh phận." Nổi danh quá mức thì làm sao mà rời đi? Nhưng, Phong Thanh Nhã như vậy ta cũng không thích, ta vẫn thích Phong Thanh Nhã trước đây cùng ta đầu võ mồm hơn, đó...mới thật sự là nàng, mà người này thì... không phải.
"Phiêu, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là trên mặt bổn phu nhân có cái gì?"
"A, không có, chỉ là cảm giác được phu nhân rất đẹp."
Trong chốc lát, Phong Thanh Nhã ngẩn ngơ, ta mỉm cười gật đầu, đi vào khoang thuyền.
Viễn Trần đang ở bên trong khoang thuyền phẩm trà, hắn hôm nay vẫn như trước là một thân tố bào, chỉ là mấy tháng không gặp, mái tóc của hắn ban đầu chỉ tới ngực hiện tại đã đến lưng, vẫn như trước buộc lại rủ xuống trước ngực.
Trên người của hắn chỉ có đôi môi đỏ mọng là nổi bật, không có bất kỳ chỗ nào nổi bật khác. Có lẽ, như vậy, mới có thể có được đôi môi diễm lệ như vậy.
Hắn nhẹ nhàng mà chà lau được dây cầm, giở tay nhấc chân đều lộ ra một loại thiện ý, cho nên, ta không hiểu, một người lương thiện y như vậy, vì sao muốn nổi loạn? Chẳng lẽ hắn chấp nhất với ngồi vị Hoàng Đế kia?
Cùng Viễn Trần chung một chỗ, có một loại cảm giác tĩnh lặng, cho nên ban đầu, ta thích đi vào rừng trúc của hắn, nghe hắn đánh đàn, có thể bài trừ tất cả tạp niệm trong lòng, trời đất trong lúc đó chỉ còn lại có chính ngươi.
"Phiêu cô nương thích cầm sao?" Viễn Trần nhàn nhạt hỏi, ta gật đầu, bởi vì ta không dám nhìn hắn quá lâu, cho nên chỉ có thể nhìn cầm của hắn: "Chỉ là đàn không được tốt."
"Phu nhân đã thông báo cho Viễn Trần, dạy cô nương học cầm." Phiêu vụng về, sau này xin xin Viễn Trần công tử chỉ giáo nhiều hơn." Một người là thiếp của Hoàng đế một người là thị lang của Hộ Quốc phu nhan, quan hệ rất kỳ quái, cảm giác thấy rất tức cười.
Ta là tiểu lão bà của Hiên Viên Dật Phi, hắn là tiểu bạch kiểm của Phong Thanh Nhã, này chẳng lẽ chính tiểu lão bà cùng tiểu bạch kiểm chung cực trong truyền thuyết
← Ch. 113 | Ch. 115 → |