Kết thúc chính truyện (1)
← Ch.144 | Ch.146 → |
Khi Trương Tĩnh Thiền hồi tưởng lại chuyện trước đây, anh nhận ra mình thực sự có lỗi với Lý Vi Ý. Cụ thể ở việc: Cô vì anh mà đã ghen tuông nhiều lần.
Sau khi Phúc Minh phá sản, có một khoảng thời gian, những cô gái theo đuổi Trương Tĩnh Thiền giảm đi đáng kể. Nhưng sau đó mọi người dần dần nhận ra nhà Trương không đến nỗi thê thảm như họ nghĩ, có tin đồn Trương Mặc Vân đã vựng dậy và bắt đầu đào tạo Trương Tĩnh Thiền tiếp quản việc kinh doanh. Thêm vào đó bản thân Trương Tĩnh Thiền thực sự thực sự có ngoại hình nổi bật và tài năng xuất chúng. Rất nhanh sau đó, những người theo đuổi anh lại quay trở lại tình cảnh người người nối đuôi nhau.
Trương Tĩnh Thiền một mực từ chối và tuyên bố đã có bạn gái. Mọi người đương nhiên là không tin, chỉ toàn thấy bên cạnh anh có vài người anh em, thân thiết với anh nhất là Lê Duẫn Mặc. Chắc không phải Lê Duẫn Mặc là bạn gái anh chứ, ha ha ha.
Trong khoảng thời gian đó, diễn đàn trong trường còn lan truyền một fan-fic ngắn về cặp đôi Trương Lê.
Cho đến tháng 9 năm sau, Trương Tĩnh Thiền danh tiếng lẫy lừng đã đưa một cô em tân sinh viên năm nhất Học viện Mỹ thuật đi ăn ở căng tin, lên khu tự học. Anh còn thường xuyên đứng đợi dưới ký túc xá nữ của Học viện Mỹ thuật, khiến vô số người ngỡ ngàng.
Một hai năm đó, hai người họ thực sự yêu nhau cuồng nhiệt. Hai thiếu niên không còn chịu sự ràng buộc, cũng không có khoảng cách về thời gian và không gian. Trải qua hơn một năm "dạy kèm", hai người đã sớm đắm chìm trong tình yêu, khó mà tách rời.
Trương Tĩnh Thiền chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Chỉ cần vừa nhắc đến cô, nhìn thấy cô, anh đã không kìm được muốn cười. Anh cảm thấy cô bình thường vừa ngốc vừa ngơ, nhưng vào lúc quan trọng lại thông minh và độ lượng. Anh thường xuyên muốn trêu chọc cô, lại đặc biệt muốn chiếm hữu, có được cô. Tình cảm của hai thiếu niên, giống như một đốm lửa rơi xuống bãi cỏ xanh um tùm, trong nháy mắt ngọn lửa lan ra khắp núi đồi, cuồn cuộn trào dâng.
Họ muốn ở bên nhau mọi lúc. Khi không có tiết, anh cầm một cuốn sách chuyên ngành ngồi bên ngoài phòng vẽ của cô, đợi hàng giờ liền. Cuối cùng, giáo viên Học viện Mỹ thuật còn kê cho anh một chiếc ghế tròn ở cuối phòng vẽ, tất cả mọi người Học viện Mỹ thuật đều biết đó là chỗ của Trương Tĩnh Thiền. Cô có nhiều thời gian rảnh hơn, đi học cùng anh đến những lớp chuyên ngành mà cô hoàn toàn không hiểu, đi cùng anh đến văn phòng của bố anh để tăng ca. Khi đó, Trương Tĩnh Thiền mới 20 tuổi, đã cảm nhận được cảm giác "đồng cam cộng khổ".
Họ hôn nhau cuồng nhiệt ở trong góc rạp chiếu phim tối om; ở hồ bơi của biệt thự nhà Trương không người lúc buổi chiều, bơi cả buổi chiều cũng không biết mệt, ngược lại được thử một lần càng muốn được thử tiếp. Họ cũng lẻn vào khu rừng nhỏ của trường vài lần... Khi đó Trương Tĩnh Thiền ôm cô bạn gái như vậy có cảm giác như thế nào? Muốn móc cả trái tim trao cho cô. Chỉ mong rằng lời hứa hẹn trọn đời trọn kiếp lúc này, thực sự có thể đi đến trọn đời trọn kiếp. Câu nói phổ thông nhất "anh yêu em" "em yêu anh", mỗi ngày hai người đều phải nói, như thể chỉ có việc lặp đi lặp lại xác nhận và bày tỏ, thì tình cảm nồng nhiệt này mới được giải tỏa và yên lòng.
Lần đầu tiên hai người cãi nhau là khi Trương Tĩnh Thiền bận rộn với luận văn tốt nghiệp, suốt hơn một tuần không có thời gian gặp cô.
Thời gian đó, việc học Lý Vi Ý cũng rất bận. Nhưng cô vẫn trốn ra khỏi trường sau một tiết học quan trọng vào tối thứ Sáu, đến trường của Trương Tĩnh Thiền tìm anh.
Tối hôm đó rất lạnh, Lý Vi Ý đứng bên ngoài phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn anh, thấy bên trong đèn sáng, chỉ có anh và một sinh viên nữ trong đó.
Sinh viên nữ rất xinh đẹp, Lý Vi Ý cũng biết, là sinh viên cùng khóa khác lớp anh, đứng thứ ba toàn khoa. Mắt Trương Tĩnh Thiền luôn nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay gõ trên bàn phím. Nữ sinh đứng bên bàn anh, liên tục cười nói gì đó, rồi vỗ vai anh. Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu, cười với cô ấy, cũng nói gì đó.
Lúc đó Lý Vi Ý như muốn nổ tung.
Thực ra cô biết Trương Tĩnh Thiền sẽ không có ý định gì, anh tốt như vậy, thích cô như vậy. Trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc thuận buồm xuôi gió phát triển với cô đến năm 2022, hai dòng thời gian hòa hợp viên mãn. Không hề nói quá khi Lý Vi Ý cảm thấy anh quả thật đang yêu cô với tâm thế như đang tu đạo.
Nhưng hiểu là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác.
Rất nhiều chuyện cô không nói với anh, nhưng không có nghĩa là nó không chôn giấu trong lòng. Khi cô đi bên cạnh anh, nhiều ánh mắt kinh ngạc, viết rõ ràng chữ "không xứng". Mặc dù đối mặt với những ánh mắt như vậy, Lý Vi Ý sẽ đảo mắt tỏ vẻ khinh thường. Còn có một số người ở trường cô, đối với việc cô "trèo" tới con trai của cựu tỷ phú, họ công khai và âm thầm chế giễu, thậm chí còn tung tin đồn từ hồi cấp ba cô đã dựa vào thân xác để quyến rũ Trương Tĩnh Thiền. Mặc dù lúc đó cô đã chửi lại, đến mức sau này những người đó không dám giở trò trước mặt cô... Nhưng suy cho cùng cô chỉ mới 18 tuổi, cũng sẽ tức đến chảy nước mắt, cũng sẽ oán trách trong lòng Trương Tĩnh Thiền quá nổi bật thu hút ong bướm.
Lúc Trương Tĩnh Thiền sắp tốt nghiệp, việc công ty cần tiếp quản ngày càng nhiều, cô nhìn anh dần trở nên trưởng thành, trở thành dáng vẻ một người đàn ông chín chắn không để lộ bất kỳ cảm xúc bên ngoài. Anh sẽ bởi vì áp lực việc công ty mà thức trắng đêm. Lúc đó Lý Vi Ý không giúp được gì, thậm chí còn không thể hiểu hết và theo kịp nhiều việc anh làm. Chẳng hạn như việc cha con nhà Trương trong năm thứ hai sau khi phá sản, đã cùng nhau kiếm lại được một tỷ. Điều này đối với một nữ sinh năm hai đại học bình thường, đó là việc hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Áp lực của Lý Vi Ý cũng rất lớn, chỉ là áp lực của cô không rõ ràng, cụ thể như của Trương Tĩnh Thiền. Chúng như những sợi tơ nhỏ quấn quanh những chuyện liên quan đến Trương Tĩnh Thiền. Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được áp lực đó là gì.
Nhưng vào tối hôm đó, khi nhìn thấy anh và người bạn học cũng xuất sắc như vậy, trai đơn gái chiếc nhìn nhau cười, áp lực của Lý Vi Ý trong phút chốc đã đạt đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, Lý Vi Ý chưa bao giờ là người có tính cách trốn tránh hay là ngốc nghếch xông thẳng đến, cô cố gắng điều chỉnh nét mặt, nụ cười nở trên khuôn mặt và bước vào gọi: "A Thiền."
Trương Tĩnh Thiền quay đầu, nhìn thấy cô liền cười, đẩy bàn phím mà cả ngày chưa buông tay, chìa một tay về phía cô: "Sao em lại đến? Cũng không nói một tiếng, anh đi đón em."
Lý Vi Ý cười hơi gượng, đi đến nắm tay anh, rồi gật đầu với sinh viên nữ kia.
Sinh viên nữ đó còn gượng gạo hơn cô, hai nữ sinh mắt đối mắt, đều hiểu ra điều gì đó. Tuy nhiên nữ sinh này từng trải nhiều hơn Lý Vi Ý, trên mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, xán lạn hoàn hảo: "Bạn gái cậu đến rồi, tôi không làm phiền nữa, mấy vấn đề còn lại, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp nhé."
Trương Tĩnh Thiền nói: "Được."
Nữ sinh đi rồi, Trương Tĩnh Thiền nói: "Em có thể đợi anh thêm một chút nữa được không, còn ít vẫn chưa làm xong."
"Được."
Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền không thể không đẩy bàn phím ra thêm lần nữa, nhìn về phía cô gái đang cúi đầu lặng im bên cạnh. Cô không bình thường.
Nhưng trong lòng anh thực sự rất gấp, ngày mai phần luận văn này phải nộp cho giáo viên. Anh thực sự quá bận, thời gian đều phải tranh thủ từng chút một. Hơn nữa mạch suy nghĩ bị gián đoạn liên tiếp hai lần, trong lòng anh cũng hơi buồn bực.
Trương Tĩnh Thiền vuốt mái tóc của Lý Vi Ý, hỏi: "Sao vậy?"
Lý Vi Ý hỏi: "Sao chỉ có anh và cô ấy ở đây?"
Trương Tĩnh Thiền thoáng ngây người, bật cười: "Không phải chứ, em cũng ghen tuông chuyện này sao? Chỉ là một người bạn học mà thôi, phần phân tích số liệu này anh và cô ấy làm cùng nhau."
← Ch. 144 | Ch. 146 → |