Đời đời kiếp kiếp tương phùng (1)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Khi màn đêm buông xuống, một chiếc xe Bentley dừng lại bên ngoài một công trường bị bỏ hoang.
Hứa Dị mặc bộ vest đen, áo sơ mi đen, không thắt cà vạt. Hắn khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý bên cạnh: "Chủ tịch Hứa, chúng ta đến nơi rồi."
Hứa Dị từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Mọi người về trước đi, tôi ở đây yên tĩnh một lúc."
Trợ lý do dự: "Có cần để một người ở lại không ạ?" Trên xe ngoài tài xế còn có vệ sĩ.
"Không cần."
Họ đều xuống xe và rời đi, Hứa Dị châm một điếu thuốc, chậm rãi hút hết, cởi áo vest vứt lên xe, mở ngăn chứa đồ bên cạnh ghế, lấy ra một con dao găm rồi nhét vào túi. Ánh mắt hắn dừng lại, với tay vào đáy ngăn chứa đồ lấy ra một túi giấy, bên trong là một khẩu súng ngắn.
Tầm mắt hắn bỗng mờ đi trong giây lát, như thể nhìn thấy ảo ảnh. Hắn nhìn thấy một bàn tay khác đặt khẩu súng trở lại, chỉ lấy con dao găm.
Ảo giác này thoáng qua trong chớp mắt.
Hứa Dị nhìn chằm chằm vào khẩu súng ngắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đây là chuyện kiếp trước sao?
Vậy thì hôm nay hắn sẽ có lựa chọn khác.
Hắn đeo bao súng vào thắt lưng, mặc lại áo vest, mở cửa xuống xe.
Đi về phía trước vài chục mét, đến trước một nhà máy cũ màu nâu đất, có một chiếc xe Jeep màu đen đậu ở đó, một người từ phía sau nhà bước ra, cười nói: "Trợ lý Hứa rất đúng giờ."
Hứa Dị đứng cách đó hơn mười mét, nói: "Nói đi, lại có chuyện gì?"
Trình Xuyên của bây giờ, so với ngày xưa như hai người khác nhau. Ông ta béo hơn, cũng đen đi, trên mặt thêm hai vết sẹo, không đeo gọng kính nữa, có lẽ đang đeo kính áp tròng. Tròng mắt ông ta lồi ra rõ ràng, không còn vẻ khiêm tốn giả tạo ngày xưa. Vẻ độc ác, tàn bạo từng ẩn sâu sau cặp kính ngày xưa, giờ đây hiện rõ trên khuôn mặt.
Ông ta thờ ơ nói: "Tôi phải cảm ơn trợ lý Hứa, bây giờ đã là một ông chủ lớn như vậy, tôi chỉ là một tội phạm đang bị cải tạo, mà gọi một tiếng là chịu ra gặp ngay. Quả nhiên những tài liệu và chuyện cũ của Phúc Minh mà tôi nắm trong tay vẫn còn giá trị."
Hứa Dị hai tay đút túi quần, im lặng không lên tiếng.
Tuy nhiên vẻ ngoài đẹp trai, khí chất quý phái, sự sạch sẽ và bình tĩnh của hắn, không khác gì chiếc kim đâm vào dây thần kinh của Trình Xuyên. Trình Xuyên đột nhiên nổi giận, quát: "300 nghìn tệ? Lần trước tôi tìm cậu, 300 nghìn đã muốn đuổi tôi đi sao? Tôi về nghĩ lại thấy không đúng, đường đường là chủ tịch tập đoàn Mộc Thần, giá trị con người là bao nhiêu? 5 tỷ? 10 tỷ? Nếu không có tôi năm đó, Hứa Dị cậu móc đâu ra nhiều tiền như vậy làm vốn khởi nghiệp? Tôi là người anh em tốt nhất của Trương Mặc Vân, chị em nhà cậu đều dựa vào thế lực của tôi mới có thể tung hoành ở Phúc Minh!"
"Vậy nên rốt cuộc ông muốn thế nào?"
"Tôi muốn cổ phần của Tập đoàn Mộc Thần!" Trong mắt Trình Xuyên lóe lên ánh sáng khác thường, ông ta nghiến răng nói, "Cho tôi 5%! Không! 10%! Những chuyện năm đó tôi sẽ chôn sâu trong bụng. Đợi khi tôi trở thành cổ đông của Mộc Thần, tôi và cậu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cậu có thể yên tâm!"
Hứa Dị tháo kính, lấy khăn lau kính từ trong túi ra, tỉ mỉ lau kính, nói: "Không sợ tôi tìm người giết ông sao?"
Trình Xuyên cười ha hả: "Chúng ta đều là hội cùng thuyền, tôi mới là người không còn gì để mất. Nói thật với cậu, những tài liệu đó, tôi đã để lại bản sao cho một bạn tù. Nếu tôi chết, ông ta sẽ lập tức tố cáo cậu với cảnh sát. Lúc đó cá chết lưới rách, mạng của cậu đáng giá hơn mạng tôi nhiều."
Cuối cùng trên mặt Hứa Dị cũng lộ vẻ tức giận, lồng ngực phập phồng bởi vì thở gấp.
Trình Xuyên đắc ý: "Thế nào trợ lý Hứa, có thể cho cổ phần không? Oan gia nên giải không nên kết, tôi cũng không muốn đối địch với cậu, chỉ là muốn lấy lại phần mà tôi nên được nhận. Sau này chúng ta cùng kiếm tiền, tôi còn có thể quản lý tài chính cho cậu. Chúng ta hóa thù thành bạn, cậu cũng được bình yên, thế còn không tốt sao? Với lại, tôi cũng coi như từng là anh rể của cậu, chúng ta vẫn còn tình nghĩa mà."
Hứa Dị lạnh lùng nhìn ông ta, lặng im một lúc rồi nói: "Nhiều nhất là 1%."
Trình Xuyên cười khẩy: "Cậu đang bố thí cho ăn mày đấy à?"
"Giá trị thị trường hiện tại của Mộc Thần gần 10 tỷ!"
Tim Trình Xuyên đập thình thịch, nhưng ông ta chỉ chịu nhượng bộ một nửa: "5%! Không thể ít hơn!"
"3% là giới hạn cuối cùng của tôi. Cổ phần không nằm trong tay một mình tôi, còn phải qua hội đồng quản trị. Nhiều hơn sẽ bị nghi ngờ, không thể tiếp tục làm được. Tôi có thể bổ sung thêm cho ông 10 triệu tiền mặt, không thể nhiều hơn. Nhưng tôi có điều kiện, tất cả tài liệu và bản sao trong tay ông đều phải tiêu hủy toàn bộ. Lấy tiền xong, ông phải ra nước ngoài, không được quay lại nữa."
Thực ra Trình Xuyên muốn ở lại trong nước hơn, lấy được cổ phần của Mộc Thần, tốt nhất là được quản lý công ty con. Nhưng sự cám dỗ của 300 triệu quả thật quá lớn, yết hầu ông ta chuyển động, quyết định đồng ý trước, còn về sau có đưa ra yêu cầu khác hay không, dù sao cũng không phải do một mình Hứa Dị định đoạt.
Cả hai đều am hiểu sâu tài chính và vận hành công ty, cơ bản đã bàn bạc sơ qua về cách thức thực hiện. Hứa Dị đồng ý giúp ông ta đăng ký một công ty ma trước, tạo cho ông ta một thân phận tử tế và bí ẩn, sau đó chuyển nhượng 3% cổ phần công ty đứng tên ông ta. Cụ thể bao gồm sổ sách làm như nào, giải thích ra sao với hội đồng quản trị, cả hai đều đã thỏa thuận. Tim Trình Xuyên càng lúc càng nóng lên, cuối cùng tin rằng Hứa Dị bây giờ là cây cao đón gió lớn. Chuyện năm xưa thật sự quá lớn, cậu ta không thể giấu được, chỉ còn hi vọng của đi thay người.
"Tôi đã thể hiện thành ý, còn ông thì sao?" Hứa Dị nghiêng người tựa vào cửa xe của Trình Xuyên, hỏi ông.
Trình Xuyên cười ha ha đáp: "Ông chủ Hứa yên tâm, tôi chỉ muốn tiền thôi, nếu chuyện năm xưa bị phanh phui, tôi cũng lại phải vào tù. Tuy nhiên cổ phần và tiền chưa đến tay, tôi không thể đưa đồ cho cậu ngay bây giờ được."
"Vậy lợi ích của tôi làm sao bảo đảm được? Không thấy đồ, cổ phần sẽ không chuyển nhượng cho ông."
"Được, tôi sẽ đưa cho cậu bản trong tay tôi trước, như vậy đã đủ thành ý chưa?" Trình Xuyên nói, "Khi cổ phần chuyển nhượng xong, tôi sẽ gọi bạn tù đến, tiêu hủy bản trong tay ông ta trước mặt cậu, đảm bảo sạch sẽ hoàn toàn."
"Tất cả nơi ở, đồ đạc, còn có thiết bị điện tử, tài khoản của các ông và những người xung quanh, tôi sẽ cho người dọn sạch một lượt."
Tim Trình Xuyên chùng xuống, nhưng miệng vẫn đồng ý trước: "Không vấn đề gì."
Hứa Dị: "Bản trong tay ông ở đâu?"
Trình Xuyên hiểu chỉ khi tận mắt thấy đồ, tin vào giá trị của nó, Hứa Dị mới đồng ý trả giá. Ông ta cười nói: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." sau đó đi về phía cốp xe, cúi người mở ra.
Hứa Dị đi theo, lòng bàn tay lộ ra một lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào lưng Trình Xuyên. Toàn thân Trình Xuyên run lên, tuy nhiên ông ta đã lăn lộn trong tù 5 năm, không còn là vị quản lý cấp cao được sống trong nhung lụa như năm xưa nữa. Ông ta nhịn đau, đột ngột xoay người, đấm thẳng vào mặt Hứa Dị. Hứa Dị nghiêng đầu dễ dàng tránh được. Hắn luôn là người cực kỳ cẩn trọng, những năm qua, kinh doanh ngày càng mở rộng, tiền càng kiếm được nhiều. Mặc dù hắn ra vào đều có vệ sĩ đi theo, nhưng mỗi ngày vẫn tập thể hình và luyện võ, chỉ để tự bảo vệ mình trong tình huống nguy cấp. Huấn luyện viên võ thuật mà hắn mời đương nhiên là cao thủ hàng đầu, chỉ dựa vào mình hắn, một chọi ba cũng không thành vấn đề. Đó là lý do tại sao hôm nay hắn dám để vệ sĩ rời đi hết, một mình đến nơi hẹn. Những chuyện Trình Xuyên nói, hắn sẽ không để người thứ ba nghe được một chữ nào.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |