Thua cũng phải có khí thế, dùng tự do để đổi
← Ch.335 | Ch.337 → |
Sau khi tắt điện thoại, Dạ Cô Tinh chống tay lên lan can gỗ trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ cảm nhận sự yên tĩnh và thanh bình của màn đêm.
Trước mắt là nhà cửa san sát, xen lẫn với nhau, giống như một bức tranh cổ dần dần được hé mở ra, thấm đẫm mùi mực, mơ hồ hiện ra cảnh tượng đầy màu sắc của lịch sử.
Từng phồn vinh một thời, đến nay hưng thịnh hiên ngang, đây vốn nên là tín ngưỡng và kiêu ngạo của một dòng họ
Đáng tiếc, thời thế đang thay đổi, các tật xấu tích tụ dần dần nổi lên, tuy sức mạnh ngày càng tăng, nhưng tư tưởng lại đứt đoạn, cuối cùng gia tộc này chỉ còn sót lại vẻ bề ngoài hào nhoáng, thiếu hụt bản chất bên trong, cuối cùng không thoát khỏi sự suy tàn.
Cô tin rằng An Tuyển Hoàng cũng nhìn thấy được, cũng muốn thực hiện đổi mới, nhưng một con ngựa không thể kéo nổi cả một đoàn tàu, đường vẫn còn dài, tương lai vẫn chưa biết trước được.
Khẽ than một tiếng, Dạ Cô Tinh đưa mắt hướng ra xa, dưới ánh trăng, những ngọn núi nhấp nhô như được phủ một lớp bạc mỏng sáng chói, tối tăm mênh mông, như thể muốn hòa vào đêm đen này.
Đi một bước tính một bước, xe đến trước núi ắt có đường.
Cô cười vui vẻ, lạc quan.
Thu về ánh mắt, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ mun phía sau bàn làm việc, sau đó bấm số gọi cho Anh Tử Lạc.
“Dì nhỏ?”
“Lạc Lạc, là dì.”
“Dì với dượng ra biển vào đêm khuya đấy à?” Trên điện thoại của cô ấy có thiết bị định vị: “Trời! Hai người vậy mà lại ở phía Nam của.... Thái Bình Dương?!”
“Bọn dì trở về nhà chính, nhân tiện nhắc nhở một câu, trên đảo có thiết bị chống định vị, nếu không muốn bị theo dõi thì tắt tín hiệu đi...”
Lời còn chưa dứt, một tiếng bíp dài, Anh Tử Lạc thốt ra một câu chửi thề, cuộc gọi bị gián đoạn.
Một phút sau, Anh Tử Lạc gọi đến, Dạ Cô Tinh ấn nút nghe máy.
“Dọa chết con rồi! Chỉ thiếu một chút nữa thôi, một chút xíu nữa .... Mấy người nhà họ An đó thật biến thái mà, gọi một cuộc điện thoại mà cứ như đánh nhau, chưa kể đến điều tra theo dõi, xém chút nữa con bị hack tài khoản ngân hàng qua điện thoại rồi ....”
Dạ Cô Tinh cong môi, cười cười, cắt ngang lời phàn nàn của cô: “Mọi chuyện thuận lợi không?”
Đầu bên kia đột nhiên yên lặng, lúc lâu sau, “... đều trong kế hoạch. Ngân Nguyệt... góp phần không ít”
“Con có thể nhìn nhận sự việc theo quan điểm khách quan, dì rất vui.”
“Nhưng sớm muộn gì con cũng sẽ giết anh ta.” Bầu trời vừa mới quang đãng, chớp mắt lại u ám ảm đạm.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Điều đầu tiên là con phải có năng lực đó cái đã.”
“... Con sẽ có.”
“Vậy con có phải đã quyết tâm giết sạch những người của Liên Minh Tử Thần đã từng đi theo Rio?”
“......”
“Hay là, sự căm thù của con, chỉ nhắm vào một mình Ngân Nguyệt?”
“Con không biết, nhưng con không buông bỏ được, là bọn họ hại chết cha con.”
“Trên đời này, kẻ mạnh đè bẹp kẻ yếu, không có đúng sai, có chẳng qua chỉ là cạnh tranh sinh tồn, kẻ nào thắng thì được sống! Thủ đoạn của Anh Tước Tự không bằng người khác, cho nên bị sự nham hiểm của Rio đánh bại, súng đạn của con đầy đủ, nên đã đánh bại được Rio. Ở đời gieo nhân nào thì gặt quả đấy, có nhân mới có quả.”
“Dì nhỏ, dì cảm thấy cha, của, con, là, kẻ, yếu?” Anh Tử Lạc nghiến răng nghiến lợi, dường như một giây nữa sẽ nghiền nát chiếc điện thoại này, Anh Tử Lạc trước giờ chưa từng dùng giọng điệu chất vấn như vậy đối với cô.
Đây là lần đầu tiên.
“Thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù mỗi người có cách nhìn nhận riêng, nhưng cũng không hẳn là không có lý.”
Anh Tước Tự thua bởi sự bảo thủ và sự không quả quyết của chính bản thân, tự cho rằng mình có thể thuần phục con ngựa hoang kia, nhưng không biết rằng đó là một con sói đói muốn ăn thịt người, đây là nguyên nhân thứ nhất.
Sau khi phát hiện đối phương có ý đồ bất chính, chỉ quan sát mà không quyết đoán diệt trừ tận gốc, đây là nguyên nhân thứ hai.
“Không! Những gì dì nói đều không đúng! Cha con trước giờ không phải là kẻ yếu, ông ấy chỉ là... chỉ là...”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là lương thiện một chút? Hay chỉ là mềm lòng một chút? Ngu xuẩn.”
“Trên đời này ai cũng có thể hắt nước bẩn lên người ông ấy, chỉ có dì! Chỉ có dì là không thể! Bởi vì ông ấy....”
“Hắt nước bẩn?!” Dạ Cô Tinh sắc bén cắt lời của cô ấy, “Cái gì gọi là hắt nước bẩn? Dì chỉ muốn con nhìn rõ hiện thực, để con không đi vào vết xe đổ của cha con! Anh Tử Lạc, máu chảy trong người con là của anh ấy, sự hèn nhát của anh ấy ẩn nấp trong tính cách con, con không an lòng, muốn dùng giết chóc để che dấu, nhưng mọi thứ con làm đều là đang tự phơi bày khuyết điểm của mình ra, căn bản đều vô dụng!”
Lặng ngắt như tờ.
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Trong tình huống không biết đối phương là bạn hay địch, con muốn giết chết tất cả mọi người, kể cả Ngân Nguyệt, trong lòng con biết rõ ràng, bọn họ đi nương nhờ Rio chẳng qua chỉ là kế tạm thời để bảo toàn mạng sống, con lại cứ nhất quyết muốn giết hết bọn họ, không phải vì muốn trả thù cho Anh Tước Tự, mà chẳng qua là vì con không phân biệt được ai trung thành ai gian xảo.”
“Vì vậy con định châm một mồi lửa, vừa đơn giản vừa thô bạo, là tốt hay là xấu đều đốt rụi sau đó làm lại từ đầu. Dì nói có đúng không?”
Sau một lúc lâu, “....Con không còn cách nào khác.” Suy sụp, thê lương, hệt như một con thú bị giam, không thể thoát ra.
“Con có. Dùng chính đôi mắt của mình để nhìn, trái tim để cảm nhận, thiện và ác, cuối cùng sẽ phân biệt được, khi phải tàn nhẫn, tuyệt đối không thể giơ cao đánh khẽ, khi tin tưởng, nhất định phải không giữ lại chút nào, không cần biết phán đoán của con là đúng hay sai, đó luôn là quyết định mà chính bản thân đưa ra, dù cho đó là con đường chết thì cũng phải đi đến cùng, dù cho đầu rơi máu chảy thì cũng không được ngoảnh lại.”
“Bởi vì đây là do chính bản thân con chọn, con phải kiên trì đến cùng và can đảm gánh vác mọi thứ.”
Cầu nhân đức được nhân đức, chỉ có kẻ vô dụng mới than thở, phàn nàn, oán trời trách đất.
“Cho dù có thua thì cũng phải có khí thế.”
Đáp lại cô vẫn là một mảnh lặng im, lần này lâu hơn mấy lần trước, lâu đến mức Dạ Cô Tinh bắt đầu ngáp và muốn cúp điện thoại.
“Những gì dì nhỏ nói, con đều hiểu cả rồi.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, mỉm cười: “Đừng tùy tiện nói cho có, phải dùng hành động để chứng minh.”
Cô tin rằng Abbott và Lin sẽ cho cô ấy trải nghiệm một khóa học vừa thiết thực lại vừa sinh động.
Sau khi cúp máy Dạ Cô Tinh mới phát hiện, điện thoại nóng rực do trò chuyện quá lâu, cô dứt khoát nhấc điện thoại bàn lên, nhìn vào danh bạ điện thoại, bấm số gọi cho một người khác.
“Lầu hai, căn phòng thứ hai bên phải, đi lên đây.”
“Vâng.” Là giọng của một người phụ nữ, nghe cũng không tệ, nhưng lại rất xa lạ, ít nhất trước giờ Dạ Cô Tinh không nói chuyện điện thoại với người này, thậm chí cũng không thường gặp mặt.
Bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng, ba giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Người đến có một mái tóc màu nâu sẫm gợn sóng thả tự nhiên, lọn tóc trượt xuống gò má theo động tác cụp mắt gật đầu của cô ấy, tôn lên khuôn mặt trái xoan của người phụ nữ lộ vẻ thê lương lỗi lạc, phong thái yểu điệu.
“Cô chủ.”
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa vào tay vịn của chiếc ghế gỗ mun, vẻ mặt lười biếng, dùng giọng điệu thờ ơ và rời rạc.
“Lên đảo được một ngày, các quy tắc học cũng khá đấy.”
Người phụ nữ kia hạ mày khép mắt, nét mặt cung kính, mặc dù là người hầu, nhưng lưng từ đầu đến cuối vẫn luôn thẳng, được khen nhưng trước sau vẫn không để lộ vẻ đắc ý, vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Đặng Tuyết, tôi hỏi cô lần cuối cùng, đây là lựa chọn của cô? Dù cho sau này mất đi tự do, bị người khác sai khiến?”
“Vâng. Tôi đã quyết định thề chết đi theo cô chủ.”
“Ha ha... cho tôi một lý do để tin tưởng cô.”
“Mạng của tôi là do cô chủ cứu”
Trước đây không lâu, Quang Ảnh đại loạn, cha con nhà họ Cố bị điều tra, cuối cùng bị kết tội hiếp dâm, bị phạt tù ba năm bảy tháng, mà Cố Doãn Trạch bị buộc tội biển thủ công quỹ, chưa nói đến trốn thuế, còn dính líu đến góp vốn phi pháp, gian lận thương mại, lãnh án tù treo ba năm, được phép bảo lãnh.
Việc Cố Nguyên ngồi tù không thể thay đổi được, Cố Doãn Trạch may mắn hơn cha anh ta, không phải ăn cơm tù, nhưng việc nhà họ Cố suy tàn đã không thể cứu vãn được nữa.
Đặng Tuyết tìm tới Dạ Cô Tinh sau hôm Cố Doãn Trạch bị cảnh sát dẫn đi.
“Xin cô hãy nể tình chúng ta từng là người một đội, xin hãy nương nay cứu lấy tôi.”
“Cứu cô? Tôi không nghĩ là cô Đặng cần người khác cứu.”
“Chứng cứ phạm tội của Cố Doãn Trạch đều nằm trong tay tôi, cảnh sát đã phát lệnh truy nã rồi, nhà họ Cố và nhà họ Giang đã bắt đầu cho người tìm kiếm, tôi... tôi thật sự không có chỗ nào để đi, chỉ cần cô chịu đứng ra nói một tiếng, mạng của tôi sẽ được cứu, xin cô hãy giúp tôi.”
“Giúp cô? Tôi trước giờ không làm chuyện không có thù lao.”
“Cô muốn thứ gì?” Trong nháy mắt, Đặng Tuyết như nhìn thấy một cái bẫy, nhưng ngoài việc bước chân vào thì cô ấy đã không còn cách nào khác.
“Sự tự do.... của cô.”
“Được.”
Ký kết thành công, hợp tác vui vẻ.
Dạ Cô Tinh giúp cô ấy thoát tội, thoát khỏi sự quấy rầy của cảnh sát và nhà họ Cố, coi như trao đổi, Đặng Tuyết dùng thời gian mười năm vì cô làm trâu làm ngựa, tùy ý sai khiến.
Lần này lên đảo, Dạ Cô Tinh đem theo hai người, đều không phải là người nhà họ An, một người là Tịch Cẩn, người còn lại là Đặng Tuyết!
Không có lí do gì khác, mà là vì muốn nắm quyền, cô cần một người trợ giúp linh hoạt.
Cuộc thi vật lý toàn quốc, Đặng Tuyết cùng với cô một đội, đây là một cô gái thông minh biết tùy cơ ứng biến, Dạ Cô Tinh đánh giá như vậy.
“Cứ thoải mái, nói tôi xem, một ngày qua đã nghe ngóng được gì rồi?” Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, nghiêm giọng nói, Đặng Tuyết vừa là đàn chị, là bạn học, hiện giờ hai người lại trở thành chủ tớ, cô ấy cảm thấy thật nực cười, mặc dù không tin số trời nhưng cũng không khỏi cảm khái một câu: tạo hóa trêu người.
Trầm ngâm phút chốc như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Quyền hành trong nhà hiện giờ đều nằm trong tay của bà An...”
“Dừng.” Dạ Cô Tinh nhấc tay, “Từ bà An này bà ta không xứng, sau này gọi cả tên lẫn họ, gọi—— Kỷ, Tình.”
“... Vâng.”
“Tiếp tục đi.”
“Vẫn còn một phần nhỏ quyền lực nằm trong tay của bà chủ chi phụ thứ hai.”
“Chi thứ hai? Trịnh Bình?”
“Vâng.”
“Đều nói chó sủa sẽ không cắn người, xem ra thím hai này cũng không phải là một người dễ đối phó rồi....” Tựa như đang than thở lại tựa như không phải vậy, khiến người ta càng nghĩ càng mơ hồ.
“Không, ngược lại, tính cách của bà hai này hay nhân duyên đều rất tốt.” Đặng Tuyết nhẹ giọng bác bỏ, ánh mắt vừa chuyên nghiệp lại cẩn thận, hệt như đang khoác trên người một bộ đồ trắng đứng trong phòng thí nghiệm kiểm tra số liệu, cẩn thận từng chút, chỉ sợ phạm lỗi.
“Có chút thú vị....” Dạ Cô Tinh xoa xoa cằm, rơi vào trạng thái suy nghĩ, trong mắt có chút trống rỗng.
Đặng Tuyết đứng bên cạnh, không dám tùy tiện mở miệng, trong đầu lại nhanh chóng nhớ lại tất cả các manh mối đáng nghi đã phát hiện được vào hôm nay.
“Còn có phát hiện gì khác không? Tiếp tục nói....”
“Bộ xây dựng và phòng ẩm thực do bà hai phụ trách, bà An... Kỷ Tình dường như không ra khỏi cửa, nhưng rất có lực uy hiếp, những người phụ nữ trong nhà đều kiêng kỵ bà ta.”
“Vậy sao...” Thanh âm kéo dài, Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười.
Đặng Tuyết đột nhiên rùng mình một cái, mắt phải giật giật.
“Gửi thiệp mời cho mười lăm người thím, nói là tôi vừa mới đến và chưa được gặp bọn họ, lần này đặc biệt gặp nhau, xin bọn họ hãy nể mặt, đừng quên gửi cho bà già kia một tấm.”
“...Vâng.”
← Ch. 335 | Ch. 337 → |