Truyện:Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Chương 337

Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Trọn bộ 569 chương
Chương 337
Phản ứng của mọi người, bí mật ngầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-569)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


“Thiệp mời?” Ăn cơm trưa xong, Kỷ Tình đang nhắm mắt ngả mình nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ đột nhiên mở mắt ra.

Thím Bình thận trọng bưng đồ lên trước mặt, có điều nó chỉ là một tấm thiệp mời mỏng manh, nhưng nhìn thấy bà ta bất giác cúi người, dáng vẻ của sự khiêm tốn dường như đã khắc sâu vào xương tủy, ngấm vào linh hồn của bà ta.

Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt chợt tụ lại, Kỷ Tình cười nhạt một tiếng, cầm tấm thiệp ném lên người thím Bình, “Lần sau đừng đưa những thứ bẩn thỉu như này đến trước mặt tôi! Trông thật chướng mắt!”

Thím Bình toàn thân run rẩy, cúi đầu thấp xuống, phần eo cũng cúi thấp hơn, “Cô chủ bớt giận, lần sau những thứ này tôi sẽ trực tiếp......”

“Đợi đã!” Kỷ Tình giơ tay ra, ngắt lời bà ta, “Nhặt nó lên, đưa cho tôi xem xem.”

Thím Bình vui vẻ nhặt lại tờ giấy lên, lau lau vào áo của mình, sau khi lau sạch bụi, mới khom người lại rồi đưa tới trước mặt Kỷ Tình.

Lúc lâu sau, Kỷ Tình mới nhìn vào tấm thiệp, nụ cười lạnh nhạt sớm đã đầy trên khóe môi, “Kính mời mười lăm thím của các chi trong gia tộc? Cô ta thật là biết đối nhân xử thế, chỉ e rằng... biết đối nhân xử thế quá mức rồi!”

Thím Bình rụt cổ lại, cúi đầu xuống, bà ta đã theo hầu Kỷ Tình mấy chục năm nay, đương nhiên biết Kỷ Tình hiện giờ đang tức giận, có điều là đang miễn cưỡng kìm nén lại. Quả nhiên——

Choang, chén trà, đĩa hoa quả rơi vãi khắp sàn, một mỡ hỗn độn, chiếc bàn vuông nhỏ cũng bị đập vang lên thành tiếng, thím Bình còn chưa kịp mở lời khuyên nhủ, thì đã nghe thấy Kỷ Tình liên tiếp mắng chửi những lời sắc bén.

“Con ranh đó! Cô ta có quyền gì mà gửi thiệp mời cho người khác? Còn tự cho rằng mình là người có mặt mũi à? Nếu đám người lắm chuyện đó thật sự dám đi, xem tôi sẽ trừng trị bọn chúng như thế nào!” Kỷ Tình giận đỏ hai mắt, nghiến răng nghiến lợi.

“Ôi ôi, cô chủ của tôi ơi! Cô hà tất phải tự làm khổ mình như vậy? Biết rằng sẽ không có kết quả tốt, cô ta còn giám gửi thiệp cho chúng ta, rõ ràng là đang cố tình chọc tức cô chủ, cô xem xem, sao lại có thể dễ dàng bị lừa như vậy chứ!” Thím Bình hết lời khuyên bảo, suy cho cùng bà ta cũng lớn hơn vài tuổi, có thể nhìn rõ mọi việc.

Nghe đến đây, Kỷ Tình bình tĩnh lại, hít thở thật sâu, một lúc sau mới kiềm chế lại được cơn giận đang quằn quại trong lòng.

“Thím Bình, mấy cô gái bây giờ trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi! Haha...” Bà ta nhếch khóe môi lên, “Lên đảo chưa quá hai ngày, đã khoa tay múa chân rồi?”

Trong đôi mắt già nua, lóe lên một tia sắc bén, thím Bình nhân cơ hội đặt chén trà vào tay Kỷ Tình, “Cô chủ, uống chút trà cho hạ hỏa. Tôi sẽ từ từ kể cho cô chủ nghe......”

Sắc mặt Kỷ Tình dịu lại, các đường gân cứng trên khuôn mặt dần dần được xoa dịu, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, bên đó, thím Bình đang thủ thỉ nói.

“Hôm trước, gia chủ và người phụ nữ đó đi đến cảng, cô chủ không để cho mấy người kia ra đón tiếp, lần đầu tiên lên đảo đã ra oai phủ đầu người phụ nữ đó, hôm nay tôi đã đi nghe ngóng rồi, các người hầu đều đang bàn tán, nói rằng cô ả họ Dạ kia có xuất thân không trong sạch, dù đã sinh con, cũng không nhận được sự công nhận của cô chủ, càng không nhận được các phu nhân chi phụ chào đón.”

Kỷ Tình mím chặt môi, trong ánh mắt khẽ lóe lên ý cười.

“Cô chủ làm vậy, chẳng khác nào quạt cho cô ta một cái bạt tai ngay trước mặt mọi người, sao con ranh đó có thể chịu được? Đấy là lý do tại sao hôm nay mới gửi tấm thiệp mời này đến để chọc tức cô chủ đấy!”

Kỷ Tình hừ lạnh, “Đúng là hồ li tinh chuyển kiếp! Cô ta muốn cố ý chọc tức tôi, tôi còn lâu mới giận, con ranh đó không xứng.”

Lúc này thím Bình mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù gì bà ta cũng ở bên cạnh Kỷ Tình suốt mấy chục năm nay, những năm đầu lúc vẫn còn ở nhà họ Kỷ, bà ta được phái đến hầu hạ vị đại tiểu thư này, đương nhiên có thể hiểu rõ bảy tám phần tính cách của Kỷ Tình.

Thở dài một tiếng, Kỷ Tình chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, “Ngồi xuống nói chuyện.”

“Cô chủ, điều này không thể được......” Thím Bình ngạc nhiên, liên tục từ chối.

“Bảo bà ngồi, thì cứ ngồi xuống đi! Tính ra, quan hệ chủ tớ của chúng ta cũng sắp được bốn mươi năm rồi nhỉ?”

Thím Bình vuốt vuốt vạt áo, nhẹ nhàng ngồi xuống, tấm lưng còi cọc thẳng đứng, vẻ mặt căng thẳng, nghe đến đây, trong đôi mắt chợt lóe lên một vài ký ức, “Đúng vậy, đón năm mới xong là nữa là vừa tròn năm thứ bốn mươi. Nhớ đến khoảng thời gian mà tôi mới vào nhà họ Kỷ, cứ như mới là ngày hôm qua, lúc đó cô chủ vẫn là một cô bé ôm búp bê đứng dưới chân cầu thang......”

“Được rồi,” Trong ánh mắt thoáng qua vẻ thiếu kiên nhẫn, Kỷ Tình ngắt lời, “Chuyện đã qua rồi, thì không phải nhắc lại nữa.”

Nụ cười trên môi thím Bình cứng lại, thở dài trong lòng, nhưng vẫn gật đầu nghe theo, “Dạ, chúng ta không nhắc, không nhắc nữa......”

“Tôi biết, là bà không nhẫn tâm nhìn tôi tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe, nên mới dùng những lời đó để kích thích tôi.”

“Cô chủ, tôi không có......”

“Thìm Bình,” Kỷ Tình đột nhiên cười nhẹ, “Đứng trước mặt tôi, bà không cần phải nói dối, vả lại, bà làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi, tấm chân tình này, tôi xin nhận.”

“Haizzz! Cô chủ, cô nói xem tại sao cô với gia chủ lại cãi nhau ra nông nỗi này? Dù gì hai người cũng là......”

“Đủ rồi.”

Thím Bình toàn thân rung động, bật dậy như lò xo, gương mặt lập tức mang bộ dạng phục tùng.

Kỷ Tình xoa xoa hàng lông mày, ánh mặt hiện ra vẻ mơ hồ mệt mỏi, “Thôi bỏ đi... bà đã quen với việc luôn luôn nghĩ cho tôi, nhưng quan hệ mẹ con từ trước đến nay nhạt như nước lã, tôi cứ coi như... chưa từng sinh ra đứa con này. Bà cũng không cần phải hết lời khuyên bảo nữa, hai mươi mấy năm đều trôi qua như vậy, sớm đã quen rồi, còn mong đợi thay đổi như nào nữa?”

Nói đến cuối cùng, giọng điệu khó có thể che giấu sự mỉa mai châm biếm.

“Thay vì mất thời gian cho một mỗi quan hệ mẹ con mơ hồ có cũng như không, còn không bằng nắm trong những điều thật sự quan trọng. Lòng người khó đoán, tình cảm có thể thay đổi, nhưng sống chết chung quy vẫn là do bản thân.”

Thím Bình trong lòng cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, không khuyên nhủ thêm nữa, để tránh gây thêm phiền phức.

Ánh mắt nhìn lướt qua tấm thiệp mời màu trắng đang trải ra trên bàn, suy ngẫm một lúc, bà ta mở lời: “Cô chủ, vậy chúng ta... có đi không?

“Đi chứ.”

Thím Bình có vẻ kinh ngạc.

Kỷ Tình ngước mắt lên nhìn bà ta, khóe môi hơi nhếch lên, “Thiệp mời đã được gửi đến trước mắt rồi, nếu không đi thì thật là bất lịch sự, người ta không biết lại tưởng rằng tôi là một bà mẹ chồng độc ác.”

“Nhưng mà cô chủ, tôi sợ người phụ nữ họ Dạ đó sẽ dùng thủ đoạn.” Một người có thể khiến cho An Tuyển Hoàng chết mê chết mệt, không ngần ngại những lời bàn tán dị nghị mà đưa cô ta vào nhà họ An, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó!

“Ồ......” Kỷ Tình tay cầm chén trà, nhẹ nhàng thưởng thức, “Nếu cô ta đã dám mời, vậy tôi cũng giám đi.” Nói ra thì, tới bây giờ vẫn chưa được gặp đứa con, dâu, tốt, này đâu......”

Bên này, Kỷ Tình vì một tấm thiệp mời mà trở nên tức giận; bên kia, phản ứng của các vị phu nhân khác khi nhận được thiệp mời cũng không giống nhau.

Lúc người hầu gửi thiệp đến, An Bính Lương và Trịnh Bình mới ngủ trưa dậy.

“Bính Lương, ông nói xem đứa cháu dâu này của chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì?” Trịnh Bình gập tấm thiệp lại, để sang một bên, khom người và pha trà cho chồng.

An Bính Lương nghe xong những lời này, đưa tay chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt sáng sủa được chăm sóc chu đáo, nhìn qua chỉ chừng bốn năm mươi tuổi.

“Trên thiệp viết những gì vậy?”

Trịnh Bình động tác linh hoạt, vừa pha trà, vừa trả lời: “Cô ta mời đến nhà chính ngắm hoa, uống trà chiều. Các chị em khác chắc cũng đã nhận được thiệp mời rồi. Bình thường, tôi đều nghe từ miệng người khác nói Dạ Cô Tinh như này như kia, cũng nhìn thấy trên ảnh, chỉ là chưa nhìn thấy người thật, đây có lẽ là một cơ hội tốt.”

An Bính Lương gật đầu đồng tình, “Gần gũi với cô ta một chút cũng không phải chuyện xấu. Dù gì... mọi việc lớn nhỏ trong cái nhà này, sau này đều giao đến tay cô ta.”

Bàn tay đang cầm ấm trà của Trịnh Bình khẽ run, nước trà bị lệch ra ngoài, rơi xuống mặt bàn.

An Bính Lương trông thấy vậy, nhìn vợ với ánh mắt sâu sắc, “Nước đầy ắt sẽ tràn, muốn có lợi phải chịu thiệt. Lần sau chú ý một chút.”

Trịnh Bình cười mỉm, dịu dàng thanh tú, “Vâng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

An Bính Lương ừ nhẹ một tiếng, cũng không còn hứng thú uống trà nữa, đi đến bên cửa, chân dừng lại một bước, “Tối nay không cần đợi cơm, tôi sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Thu Nhạn.”

“Vâng, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ bảo người đưa qua cho ông một bộ đồ ngủ mới, những loại vải khác rất thô ráp, tôi sợ ông mặc không quen.”

“Như vậy cũng được.”

Năm phút sau, khoảng sân trong yên tĩnh vang lên âm thanh của cốc chén bị rơi vỡ, ngay sau đó lại trở nên bình thường, dường như chưa xảy ra chuyện gì.

Lúc mà Tống Á Thu nhận được thiệp mời, đang cùng với Úc Khải Luân xem tạp trí thời trang thảo luận về mẫu trang phục mới của mùa xuân năm nay.

“Phu, phu nhân......” Một cô người hầu hổn hển chạy vào.

Đặt tạp chí sang một bên, Tống Á Thu nghiêm mặt, “Cái con này, không có quy củ gì cả, thường ngày tôi dạy cô như thế nào?! Luống ca luống cuống, muốn làm mất mặt bà tám này à?!”

Ánh mắt cô hầu gái đầy hoảng sợ, vô cùng lúng túng, liên tiếp cầu xin.

Tống Á Thu vẫn không chịu bỏ qua, khí chất của một nữ chủ nhà oai phong lẫm liệt.

Úc Khải Luân ngồi một bên, cũng không nói lời nào, lặng lẽ quan sát, nếu nhìn kĩ hơn, ắt hẳn sẽ nhìn thấy sự khinh thường hiện qua ánh mắt của bà ta.

Haha... trước mặt bà ta lại dạy dỗ người của mình, đích thị ra vẻ ta đây, rõ ràng là diễn cho bà ta xem chứ còn sao nữa?

Ấu trĩ!

“Thím Tám à, chị thấy cô bé đó cũng không phải cố ý, thím xem nó chạy vội thế kia, nói không chừng là có việc gấp cũng nên? Hay là thím để nó đứng lên nói xem xem, động tí là chắp tay cúi lạy, nhà cũng không phải có tang, thật xui xẻo!”

Tống Á Thu trừng mắt nhìn, những lời này có vẻ hơi chói tai, nhưng từ từ suy ngẫm lại cũng không có gì sai, bà ta chỉ đành khua khua tay, từ từ nói: “Cô đứng dậy trước đi”

“Sao lại hốt hoảng thế, có việc gì gấp vậy?” Úc Khải Luân nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng cộng với giọng điệu xoa dịu lòng người, thật dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.

Đều nói bà sáu là người hiền lành nhất, đối xử với người dưới cũng rất là khoan dung, không ngờ đều là sự thật! Cô hầu gái này đã bị khuất phục trước những lời nói kịp thời đầy sự thuyết phục của Úc Khải Luân, nghĩ ngay đến việc điều chuyển người, mong có thể đến hầu hạ cho bà sáu.

Tống Á Thu bĩu môi, bà sáu đã quen với việc đối nhân xử thế, để mà so sánh, ngược lại bà ta luôn hẹp hòi, hà khắc, tính toán so đo!

“Nói đi, có việc gì? Còn nõi không rõ ràng, xem tôi trừng trị cô như thế nào!”

Cô hầu gái rụt rụt cổ, “Phu, phu nhân, bên nhà chính gửi thiệp mời đến rồi!”

“Nhà chính?!” Cùng lúc Tống Á Thu và Úc Khải Luân tỏ vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiện lên vẻ mặt không dám tin vào sự thật.

Tất cả mọi người đều biết, An Tuyển Hoàng tính cách lạnh nhạt, từ trước đến nay đối với mười lăm người thím này, ngoài việc công ra thì không bao giờ ngó ngàng tới, cứ coi là gửi thiệp mời đi thì cũng nên gửi đến tay người đàn ông trong nhà chứ, tại sao lại gửi đến cho chúng ta?

“Chẳng lẽ... là cháu dâu mới của chúng ta?” Úc Khải Luân một lời nói thẳng ra.

Tống Á Thu vẫy vẫy tay với người giúp việc, “Còn ngây ra đấy làm gì?! Mau đưa thiệp qua đây!”

“À? Vâng......” Cô ta cuống quýt cả lên.

Dạ Cô Tinh vừa ngủ trưa dậy, đã có người tới cửa, cô cũng không ngước nhìn, sắc mặt không thay đổi, ngồi dưới sàn nhà, dắt tay con gái đang tập tễnh tập đi.

So với An Tuyệt còn nhỏ đã thông minh vượt bậc, bé Húc lại giống với một đứa trẻ bình thường hơn, làm gì cũng phải từng bước từng bước một, cần người dẫn dắt tiến lên trước, không ngừng học đi học lại nhiều lần.

Như vậy, cũng đủ làm hài lòng người làm cha mẹ như An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh rồi.

Thử nghĩ mà xem, khi bạn định bế con ra ngoài đi dạo, đứa bé này đã biết chạy chảy, biết nói chuyện, đối với cha mẹ mà nói, đó là một đòn chí mạng! Thật tốt, sự tồn tại của bé Húc đã bù đắp lại sự hối tiếc của hai người.

Chỗ cửa ra vào, phảng phất nghe được giọng Đặng Tuyết đang nói chuyện với người khác, Dạ Cô Tinh chơi đùa cùng con gái, có vẻ không quan tâm.

“Nhóc con, đững vững nhé, mẹ bỏ tay ra nhé! 1, 2, 3......”

An Húc đứng lung lay, miệng méo mó, dáng vẻ như muốn khóc.

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh nhè nhẹ vụt qua, cô bé dùng đôi mắt cố chấp lại có phần tủi thân nhìn về phía mẹ, chớp chớp mắt, long lanh long lanh.

Thấy con gái nhìn mình như vậy, Dạ Cô Tinh phút chốc mềm lòng, ho nhẹ hai tiếng, thân mật chạm vào sống mũi của cô bé, “Đừng nhìn mẹ, mẹ không phải là cha của con, không dễ dàng để con nũng nịu vậy đâu......”

An Tuyển Hoàng cưng chiều con gái, đã đạt đến mức không có giới hạn luôn rồi, chỉ cần một ánh mắt tủi thân của cô nhóc, đã đủ khiến anh đầu hàng, cho nên, Dạ Cô Tinh không có chút hi vọng nào ở việc anh sẽ dạy con gái mình tập đi.

Đến cuối cùng, vẫn là để người làm mẹ này đích thân ra tay, người lớn người bé, mỗi một người đều khiến cô phải lo lắng.

Lúc sau, Đặng Tuyết bước vào, “Cô chủ, là người phụ trách của bộ phận nhân sự.”

Dạ Cô Tinh đưa con gái sang cho An Du bế, cô đi đến quầy rượu, lấy ra một chai rượu vang, hai chiếc ly đế cao, mở nắp chai, động tác điêu luyện, dáng vẻ tao nhã, thật phù hợp với câu——người đẹp làm gì cũng đẹp, có chùi nhà xí trông cũng vẫn đẹp!

Khụ khụ.... ví von hơi thiếu nho nhã, nhưng mà nó đúng, ha ha.

Rót rượu, cụng ly, Đặng Tuyết nhìn ly rượu đỏ tươi trước mặt vẫn không khỏi ngơ ngác, Dạ Cô Tinh cười tự nhiên, “Nếm thử đi.”

Đặng Tuyết nâng ly, nhấp nhẹ một ngụm, “Chateau Lafite.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Đoán xem năm nào.”

“Chín tư...... à không, hình như là chín hai......”

“Là năm chín sáu.” Dạ Cô Tinh tiết lộ đáp án, nhìn cô ta với ánh mắt bình thản, “Đều nói uống rượu và hút thuốc là hai mối nguy hiểm của nhân loại, lần sau nếu lại thèm thuốc lá, không bằng lấy độc trị độc.”

Đặng Tuyết ngạc nhiên, “Sao cô chủ lại biết......” Bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ, cô ấy không thể không bỏ thuốc, thứ này một khi đã bỏ, xương khớp toàn thân đau nhức, khả năng tập trung cũng không được như bình thường, có điều, cô ấy vẫn có thể khống chế bản thân.

Cứ tưởng rằng sẽ không có người phát hiện, xem ra cô ấy đã quá tự cao rồi.

“Trên cơ thể của người hút thuốc, sẽ có một hơi thở đặc trưng, có thể nói là, mùi đặc trưng, đặc biệt là nữ giới.”

Đặng Tuyết cười nói, “Cảm ơn cô chủ.”

Hai người cạn ly, Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Không cần cảm ơn.”

“Vừa nãy người phụ trách nhân sự đến đây, ông ta nói, theo lệ thì nên sắp xếp người hầu về nhà chính, để chăm sóc cô chủ.”

Dạ Cô Tinh nghe xong, nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Đặng Tuyết, “Thế cô trả lời như nào?”

Đặng Tuyết mím chặt môi, trong mắt có chút thấp thỏm không yên, “Tôi... bảo ông ta cứ phái người đến, chỉ cần thông minh nhanh nhẹn một chút.”

Đôi mắt nhíu lại, Dạ Cô Tinh đặt ly rượu trong tay xuống, chiếc ly chạm vào mặt đá cẩm thạch đen mịn sáng bóng, phát ra một âm thanh, nói là lớn cũng không phải, nói là nhỏ cũng không đúng, nhưng vẫn đủ để nhận ra tâm trạng không hài lòng của cô.

“Cô đang tự làm theo ý mình à?”

Toàn thân Đặng Tuyết căng thẳng, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh buốt phả vào mặt, hơi nghiến răng, vì dùng lực quá mạnh quá cắn nát lợi trong khoang miệng, mùi máu tanh nhẹ làm cô ta ngập ngừng, “Tôi chỉ làm việc theo sự dặn dò của cô chủ, không hề tự làm theo ý mình.”

“Việc tôi dặn dò?” Khoanh tay trước ngực, Dạ Cô Tinh nheo mắt, cười như không cười, như mỉa mai mà không phải mỉa mai.

“Đúng vậy.” Đặng Tuyết hít thở sâu, “Vừa rồi lúc mà người đó đến trước cửa, cô chủ đã không ra lệnh đuổi đi, ngược lại ông ta còn có thể đi qua trước mặt bảo vệ và các máy quay giám sát trong sân, như vậy hẳn là đã có sự đồng ý của cô chủ. Cho nên, tôi đoán, cô chủ là muốn thuận nước đẩy thuyền, để việc này cứ thế tiến hành, cho nên tôi mới to gan đưa ra quyết định.”

Bộp bộp bộp——

Tiếng vỗ tay vang lên, Dạ Cô Tinh cong môi cười, “Cô làm tốt lắm.”

Lúc này trái tim thấp thỏm mới được lắng xuống, hai má nhợt nhạt, Đặng Tuyết cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.

“Cô chủ, tôi không hiểu. Mấy hôm trước, cô vừa mới đuổi đi mấy người do phòng nhân sự phái đến, tại sao bây giờ lại làm theo mong muốn của họ?”

Việc điều chuyển nhân sự này, mọi người đều hiểu! Kỷ Tình kiểm soát chặt chẽ bộ phận nhân sự, có quyền lực tuyệt đối đối với việc phân phối người hầu, nếu như, bà ta nhân cơ hội này cho người thân tín đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, há chẳng phải bất cứ lúc nào cũng phải sống dưới ánh mắt của người khác sao?

Đặng Tuyết tự nhận mình không ngốc, nhưng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của người đang ở trước mặt mình.

Có lẽ, không chỉ có cô ta, tất cả mọi người, đều không có cách nào đoán được......

“Biết rõ trên núi có hổ, mà vẫn đi lên núi.” Lắc lư ly rượu, nhẹ nhành ngâm nga, giai điệu uyển chuyển, mang theo một cảm giác thần bí, nó khiến người ta có ảo giác như đang giẫm trên một hố sâu không đáy.

Đặng Tuyết sững sờ, vốn dĩ trên thế giới này, phụ nữ cũng có thể sống như một người đàn ông, đầu đội trời, chân đạp đất, bày mưu tính kế, chiến thắng vạn dặm.

“Việc thiệp mời, có phản hồi chưa?”

Đặng Tuyết bình tĩnh trở lại, thận trọng trả lời: “Bên phía Kỷ Tình đã nhắn lại, chiều mai có mặt đúng giờ.”

“Vậy còn mười lăm người kia thì sao?”

“Bà sáu nhận được thiệp mời thì đã cho người nhắn lại, nói rằng ngày mai nhất định sẽ đến đúng hẹn; Bà Trịnh của chi thứ hai cũng nói rằng sẽ đến, những người khác đều là chờ đợi sau khi Kỷ Tình đồng ý, mới gật đầu nghe theo.”

“Xem ra, sức ảnh hưởng của Kỷ Tình không nhỏ, thật đáng tiếc, không thể bảo vệ được toàn bộ. Chi thứ sáu và chi thứ hai? Thật thú vị......”

“Trà và điểm tâm đã được nhà bếp chuẩn bị xong rồi, chỉ là địa điểm tổ chức có ba điểm chưa được thống nhất, thứ nhất là phòng ăn trong nhà, thứ hai là quán cà phê ngoài trời, cuối cùng là đình nghỉ mát trong vườn hoa, cô xem......”

“Nghe nói khu vườn kính này vào mùa đông cũng có không ít các loại côn trùng, rắn, rết, kiến hay di chuyển......” Dạ Cô Tinh vuốt vuốt cằm, đầy ắp tiếng cười.

“Vậy thì loại bỏ lựa chọn cuối cùng, giữ lại......”

Không đợi cô ấy nói xong, Dạ Cô Tinh gật đầu, nói nhẹ một câu, “Đình nghỉ mát trong vườn hoa đi, tôi cảm thấy ở đó phong cảnh rất đẹp.”

“Còn nữa, ai nói uống trà chiều là phải có trà và điểm tâm? Một khi khách quý đến nhà, đương nhiên phải tiếp đãi bọn họ thật...... đặc biệt.”

Crypto.com Exchange

Chương (1-569)