Dụ hoặc
← Ch.01 | Ch.03 → |
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, lại một ngày nữa trôi qua.
Khi một người phụ nữ đương đầu với thời gian, kết cục thường có hai cách: một là hóa điên, hai là điềm tĩnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kỷ Dĩ Ninh là người chiến thắng.
Cô có đủ sự thông minh và tỉnh táo để biết rằng đối thủ mà cô gặp phải là Đường Dịch. Người đàn ông này là một câu đố, không ai có thể giải đáp, anh cũng không cho phép bất kỳ ai đặt chân lên con đường dẫn tới thế giới nội tâm của anh.
Cô giúp anh thu dọn thư phòng, vô tình lật giở các loại văn bản tuyệt mật trên bàn, nguồn tài chính đồ sộ với nội dung tỉ mỉ, anh phơi bày toàn bộ bí mật của nhà họ Đường ra trước mắt cô, không chút kiêng nể, dường như đã tin tưởng rằng cô tuyệt đối trung thành với anh, hoặc cũng có lẽ vì anh căn bản chẳng để ý đến nó. Theo sự hiểu biết của cô về anh, anh đã dám phơi bày tất cả mọi nhược điểm trước mặt cô, điều đó cho thấy anh cũng đã có thủ đoạn để đối phó với cô nếu cô phản bội lại anh.
Cứ lộng hành ngang ngược như vậy.
Đôi khi cô cũng tự an ủi bản thân, Đường Dịch tốt xấu gì cũng không áp dụng những hình phạt tàn khốc với cô như trói chặt người lại, dùng gạch kê cao chân lên hoặc dùng nước có pha chất cay để bôi vào vết thương, vào mắt, vào mũi. Anh luôn dành cho cô sự chăm sóc với thức ăn ngon, ở nhà đẹp, mặc dù đối với cô, nơi đó chẳng khác nào một nhà giam biến tướng, nhưng người ngoài nhìn vào, rõ ràng đã hình dung cô là người "dựa vào vị thế của đại gia".
Đối với một người đàn ông không có bất kỳ quy luật đáng tin nào như vậy, Kỷ Dĩ Ninh tuyệt đối không dám nói rằng bản thân mình chưa từng có ý định phản kháng. Nhưng đã hai năm rồi, cô không làm điều gì cả, cô thậm chí đã từ bỏ toàn bộ ý định phản kháng.
Chỉ bởi vì, trong một lần vô tình, cô đã nhìn thấy anh khiêu vũ một mình.
Đó là một đêm khuya giữa mùa đông.
Anh ôm chặt cô trong phòng ngủ, cả người anh trở nên trầm lặng khác thường.
Bình thường, anh sẽ mỉm cười quyến rũ và nói những lời âu yếm, ngắm nhìn điệu bộ bất đắc dĩ và luống cuống của cô, trong giây phút cô từ bỏ sự phản kháng, anh bắt đầu chiếm hữu cô, còn có cả những câu nói dịu dàng, ấm áp. Mỗi lần, khi vô tình đối diện với anh, trong ánh sáng trắng, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh, cô đều không thể lý giải nổi, con người trong hình dáng này, rốt cuộc có trái tim chân thành không nhỉ?!
Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ cảm nhận được rằng anh đã ôm cô rất lâu trong vòng tay ấm áp, cô bị anh làm cho sức cùng lực kiệt, nhất thời luyến tiếc vòng tay ấm áp của anh, cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Nửa đêm, cô bỗng nhiên tỉnh giấc. Sờ tay sang bên cạnh, không thấy bóng dáng anh đâu.
Một tâm trạng không thể diễn tả nổi bỗng nhói lên trong tim, cuộc sống chung bấy lâu nay khiến cô rốt cuộc cũng hiểu được hai, ba phần tâm tư của anh. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh cô đơn nhìn từ phía sau của anh mỗi khi anh lật người bước ra khỏi giường.
Anh là sự mê hoặc trong định mệnh của cô, lôi kéo cô, khiến cô không thể dừng bước.
Cô nhỏm dậy, khoác áo ngủ, rời khỏi căn phòng. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn sáng trong thư phòng, cô lặng lẽ bước lại gần, vốn nghĩ rằng anh đang xử lý công việc, nhưng không ngờ, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng mà cô không thể nào quên trong cuộc đời này.
Anh đang khiêu vũ.
Một mình.
Hệ thống cách âm của tất cả các căn phòng trong ngôi biệt thự này đều rất tốt, vậy là, cho tới khi cô khe khẽ mở cánh cửa thư phòng thì mới có thể nghe thấy tiếng nhạc ở bên trong, chát chúa và đinh tai nhức óc.
Đó là điệu Latin yêu kiều, hồi hộp, cuồng nhiệt, gợi cảm, lực kéo căng giữa tình cảm và ham muốn, vừa chạm tới đã bùng nổ.
Cô bỗng chốc bị người đàn ông xa lạ đó mê hoặc, níu giữ bước chân.
Cô là một cô gái được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang danh giá, mặc dù cuối cùng người mất nhà tan, nhưng dường như không thể thay đổi được nền giáo dục mà cô đã được thụ hưởng. Cô chưa hề tiếp xúc với âm nhạc Latin, bởi vì bố mẹ cô sẽ không cho phép, bạn bè của cô sẽ không tán đồng, tất cả mọi vũ điệu Latin trong mắt họ đều mang sắc thái hoang dại nguyên thủy, là một vũ điệu mang đậm màu sắc khiêu dâm, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có xuất thân lương thiện, danh giá như cô.
Không thể ngờ rằng, anh lại là một cao thủ.
Đối với anh, sự trói buộc của lễ giáo chỉ là một tờ giấy lộn, ngay cả các điều khoản luật pháp anh còn không coi ra gì, không hề để ý tới ánh mắt của người khác. Anh chỉ làm những việc mà anh muốn làm, cho dù đúng hay sai, một cách tự do tự tại.
Vậy là, vào một đêm khuya giữa mùa đông, cô nhìn thấy một Đường Dịch hoàn toàn xa lạ: Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.
Đôi dép lê bị anh đá vào một góc, đôi chân trần tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà. Anh cũng không mặc áo khoác hay âu phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cài vài ba khuy, thùng thình khoác trên người. Vừa bước ra khỏi cuộc mây mưa ân ái, cả người anh dường như vẫn còn lưu lại dư vị của khoái lạc, thấp thoáng còn mang hơi thở của cô, kết hợp với những bước nhảy thần kỳ cổ quái riêng biệt của vũ điệu Latin, mỗi bước đều gây nên sự sửng sốt.
Không thể hình dung nổi cảnh tượng đó.
Cô không thể không thừa nhận rằng, cô chưa từng gặp một người đàn ông nào yêu kiều hơn và cũng biết cách mê hoặc người khác hơn anh.
Một người, nếu muốn thể hiện bản thân mình, những phương thức có thể dùng quả thực quá nhiều, tuy nhiên Đường Dịch lại muốn dùng ảo giác này để diễn đạt.
Điều đáng sợ trên thế giới chính là ảo giác. Cần biết rằng, tất cả sự mở đầu của sự việc đều là ảo giác. Một người thông minh như cô đương nhiên biết rõ rằng, nếu tiếp tục nhìn nữa, sẽ bị ảo giác đó lôi kéo vào, không thể nào thoát ra được. Nếu như cô đủ thông minh, thì cần phải rời đi ngay lập tức, nhưng không hiểu tại sao, bước chân lại không chịu nghe theo sự sai khiến của não bộ, cứ đứng yên không chịu bước đi. Dường như có một sức mạnh tận nơi sâu kín nói với cô rằng, bỏ qua lần này, cô sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy một Đường Dịch như vậy nữa.
Người ngoài khi nhắc tới người đàn ông này, chỉ có mấy chữ: "nhà họ Đường", "Dịch thiếu gia".
Người đàn ông được người ngoài nhìn nhận là một người không thể dò đoán được này, theo cô, luôn là một người trầm lặng, khi đã độc ác thì vô cùng độc ác, tình yêu và giết chóc đều bị anh làm tới mức cực điểm, không ai có thể chịu đựng nổi tình yêu của anh, cũng không ai có thể chịu đựng nổi sự ghét bỏ của anh. Nhưng không ngờ, chính người đàn ông bị cho rằng không có tính người này lại có những động tác nhiệt tình đến vậy, lại có một mặt dịu dàng như thế.
Cô luôn tin rằng, Latin là đỉnh cao của sự khống chế và vận động của bản thân con người, hay nói một cách khác, là đỉnh cao của sự buông thả và say đắm, tự giải phóng bản thân mình một cách cuồng nhiệt.
Cô nhìn cơ thể anh vô cùng mềm dẻo mỗi khi xoay tròn, nhìn thấy khoảnh khắc khi anh buông hai tay xuống, cả thế giới như cũng tĩnh lặng theo, nhìn anh mang theo những bước nhảy vẫy vùng giống như bị buộc chặt trước cột ranh giới giữa chính và tà, khiến người ta không thể lại gần, không thể sợ hãi, cô còn nhìn thấy, giữa đôi môi mím chặt của anh ẩn giấu rất nhiều lời nói không thể diễn đạt thành lời.
Kỷ Dĩ Ninh nhìn ngắm đến nỗi đôi mắt đẫm lệ.
Con người này, rốt cuộc là người như thế nào đây?!
Đêm khuya, sương nặng hạt.
Khoảnh khắc một mình khiêu vũ ngắn ngủi đó, anh đã kìm nén và chống trả trận chiến với nỗi cô đơn như thế nào nhỉ?!
Cuối cùng, cô lặng lẽ rút lui, đóng cửa thư phòng lại, không làm phiền đến thế giới của riêng anh.
Trở về phòng, trái tim cô tắc nghẹn như dòng nước lặng.
Kìm nén rồi lại kìm nén, cuối cùng không thể kìm nén nổi, cô gọi điện thoại cho một người, là một người đàn ông khác rất quan trọng trong nhà họ Đường.
Dù giữa đêm khuya, giọng nói của Đường Kình ở đầu dây bên kia vẫn rất hòa nhã, dường như không có một chút buồn bực vì bị làm phiền, anh hơi nghi ngờ, hỏi một câu: "Dĩ Ninh?"
"Em đây." Cô ôm lấy chiếc điện thoại, trống ngực đập thình thịch, cuối cùng cũng hỏi một câu: "Hôm nay là một ngày đặc biệt như thế nào đối với Đường Dịch vậy?"
Nếu không, sao lại có thể có một Đường Dịch khác lạ như vậy...
"Em không biết ư?" Đường Kình ngạc nhiên hỏi lại: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh ấy mà..."
Cô lập tức hiểu ra.
Thảo nào, thảo nào một người giống như anh, cũng có thể dịu dàng như vậy.
Hóa ra, không phải là anh không có tình yêu, chỉ là anh đã yêu quá sâu đậm, cố ý để tất cả mọi người không nhìn thấy được.
Suy cho cùng, cô quá lương thiện, vậy là một mặt khác trong con người anh vô tình bị cô nhìn thấy cứ lưu giữ mãi trong trái tim cô. Đặc biệt, cô nhớ rất rõ dáng vẻ của anh khi anh khiêu vũ một mình, biểu hiện vô cùng tươi đẹp và cũng vô cùng tàn sát đó, chuẩn xác tới từng chi tiết, khiến cô không thể không dò đoán rằng liệu có phải anh cũng đã từng phải chịu một sự tổn thương sâu sắc? Từ đó, cô bắt đầu cảm thấy bất lực, không biết phải bảo toàn sinh mệnh này như thế nào.
Thời gian quá dài.
Ai có thể tác thành cho cô trong tình cảm yêu mến đầu tiên này?
*****
Màn đêm buông xuống, Kỷ Dĩ Ninh tắm gội xong, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm. Phòng ngủ với không gian tĩnh lặng, đêm nay, chắc lại là một đêm cô phải ở một mình rồi.
Hành tung của Đường Dịch luôn rất bí hiểm, ngoài Khiêm Nhân – trợ thủ thân tín ra, rất ít người được biết về hành tung của anh. Mười ngày hay nửa tháng không thấy bóng dáng của anh quả thực là chuyện quá bình thường.
Cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh. Ban đầu là do cô không muốn, sau này là do cô không dám. Không muốn, là bởi vì lúc đầu, giữa cô và anh không có tình cảm sâu sắc lưu luyến khó rời của hai người khác giới, anh không ở bên cô, cô mới cảm thấy an toàn.
Nhưng sau này, cô lại trở nên không dám.
Thứ cảm giác thận trọng như đi trên băng mỏng này quả thực rất tồi tệ, nó luôn khiến cô nghi ngờ rằng bản thân mình đã nảy sinh tình cảm không thể diễn đạt bằng lời với anh rồi.
Cuối cùng, cô vẫn rụt lại.
Không thổ lộ, một trái tim sẽ không bị bỏ rơi.
Lau khô mái tóc, trải sẵn chăn gối, chui vào trong ổ chăn ấm áp, Kỷ Dĩ Ninh ngồi dựa lưng vào thành giường, cầm một quyển sách ở đầu giường lên đọc.
Đây là cuốn mà cô nhìn thấy trên giá sách trong thư phòng của anh, cuốn sách bằng tiếng Hy Lạp sâu xa và khó hiểu, ẩn chứa sau những con chữ không thể nắm bắt được đó là văn hóa Hy Lạp nguyên thủy cổ xưa nhất. Cô khó có thể tưởng tượng được rằng một người như anh lại có thể đọc được loại sách này.
Trước đây, cô cứ nghĩ rằng, anh là một người không hiểu về tình cảm. Giết người, nhuốm máu, anh là người hoàn toàn không cùng chung một thế giới với cô.
Nhưng sau này, thời gian đã làm thay đổi mọi nhìn nhận của cô đối với anh.
Anh là một cá thể cực kỳ phức tạp, giống như một luồng ánh sáng, sáng chói trong nơi sâu thẳm nhất của rừng rậm Amazon. Anh khiến cô bị lạc đường trong thế giới huyền bí của anh, sau đó dùng nguồn ánh sáng chói lòa thu hút, khiến cô không ngừng muốn nhìn nhận rõ về bộ mặt thật của anh.
Vậy là Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng đã phát hiện ra, anh thật quá tàn nhẫn, dường như không hề nương tay với cô. Anh trói chặt sự tự do của cô, còn không chịu bỏ qua trái tim của cô nữa.
Còn cô lại không biết bản thân mình rốt cuộc có còn tâm trí và hơi sức để đương đầu với một người nào đó, một sự việc nào đó nữa không. Thế nào là đương đầu nhỉ? Chắc là giống như tín ngưỡng của Hypatia[1], cho dù xinh đẹp cũng có thể từ chối tất cả những người khác với lý do: "Tôi đã được gả cho chân lý", thậm chí, đến phút cuối cùng bị mưu sát một cách tàn nhẫn cũng không hề nuối tiếc.
Vì vậy, bạn thử nhìn xem, đương đầu với chuyện này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như bạn tưởng tượng, nó còn mang theo cả máu, rất tàn khốc.
Đọc sách được một lát, Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng phải thừa nhận, cô quả thực không thể nhìn nhận được toàn bộ diện mạo, phương thức tư duy của Đường Dịch. Thứ ngôn ngữ Hy Lạp sâu xa và khó hiểu này, mặc dù cô có thể hiểu được, nhưng cũng bị đày đọa tới mức hoa mắt chóng mặt. Cô bất giác nhớ tới một câu bình luận về Đường Dịch của Thiệu Kỳ Hiên: "Tần số sóng não trong bộ não của cậu ấy không cùng một phạm vi với sóng não của người bình thường".
Quả đúng là một câu nói rất có lý.
Kỷ Dĩ Ninh nhắm mắt lại một chút, sau đó cầm chiếc điều khiển lên, bấm nút bật chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng.
Màn hình lóe sáng, Kỷ Dĩ Ninh bỗng ngồi ngây người.
Lại nhìn thấy hình bóng của anh.
Bản tin tài chính buổi tối. Nhìn thấy anh, thực ra không phải là một chuyện kỳ lạ.
Thiên hạ của nhà họ Đường không hoàn toàn thuộc thế giới xã hội đen, Đường Dịch luôn làm việc một cách rất khéo léo, sản nghiệp chính thống cũng đủ lớn mạnh. Trong thế giới trắng, anh là một đại gia với mức nộp thuế lớn, từng nguồn tiền khổng lồ được đưa vào thị trường, kiểu ra tay dễ dàng này khiến các thế lực đều phải nhượng bộ với anh vài phần.
Đây là bản tin được phát lại, nội dung chủ yếu đưa tin về việc Đường Dịch đầu tư nguồn vốn khổng lồ, dành được một dự án hợp tác quốc tế, đồng thời bỏ ra một khoản tiền lớn để ký kết hợp đồng với người phát ngôn cho một mùa mới.
Bản tin tài chính, đương nhiên là coi trọng vấn đề tài chính. Nhưng nhân viên quay phim rõ ràng đã nắm bắt rất rõ tâm lý của khán giả, cảnh quay mà ống kính hướng tới chính là hình ảnh Dịch thiếu gia nhà họ Đường sóng đôi bên cạnh người phát ngôn xinh đẹp mới.
Nhìn kỹ ở cự ly gần thì không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông này quả thật nằm ngoài sự khảo nghiệm về ngoại hình của người đời. Khi người ta bình luận về một người, trực giác đầu tiên thường là đôi mắt, sắc mặt, màu môi, không thể không nói rằng người đàn ông này vô cùng nổi bật, muốn tìm ra điểm thiếu sót trên con người anh quả là một điều không dễ dàng gì. Nữ phát ngôn viên xinh đẹp dịu dàng vịn vào cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào lớp áo comple của anh, không chịu buông, chi tiết nhỏ này thể hiện rõ sự yêu thích của cô ấy đối với anh, không cần nói cũng hiểu.
Trên màn hình, Kỷ Dĩ Ninh không nhìn rõ được trong đáy mắt anh liệu có tràn ngập sự dịu dàng giống như vậy hay không.
Cuối cùng, cô quyết định không xem nữa.
Đặt quyển sách xuống, bước xuống giường, cô cảm thấy mình phải tìm một việc khác để làm.
Theo lời đồn đại, cuộc sống riêng tư của Đường Dịch khi còn độc thân vô cùng đặc sắc.
Về chuyện yêu đương nam nữ, vốn liếng của đàn ông không ngoài ba thứ: kỹ năng, ngoại hình, tiền bạc. Đặc biệt là đối với một người phụ nữ không mong ước xa xôi về tình yêu, xem chuyện tình một đêm là chuyện bình thường, có một người đàn ông với ngoại hình ưa nhìn, dùng mọi kỹ năng điêu luyện và thủ đoạn cao siêu khiến người ta nếm trải hương vị tuyệt vời nguyên thủy nhất, lại thêm chút tấm lòng với một số tiền bù đắp tinh thần, cái gọi là tình duyên đẹp như sương sớm chóng tàn này đại khái là như vậy đấy.
Còn Đường Dịch, anh rõ ràng hội tụ tất cả mọi vốn liếng.
"Có phải em đang nghĩ, một người đàn ông như Đường Dịch, rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài...?"
"Ừm..."
Kỷ Dĩ Ninh đang ngây người bỗng bừng tỉnh, cảm thấy sửng sốt.
Không biết từ lúc nào, cô đã bị một người ôm chặt vào lòng từ phía sau, nhân vật gây rối đó đang gục đầu vào gáy cô, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Người này đi lại nhẹ nhàng như ma quỷ vậy.
[1] Hypatia (370-415): nhà triết học Hy Lạp, được tôn vinh như là "người bảo vệ khoa học chống lại tôn giáo".
*****
Kỷ Dĩ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm sự thô lỗ không kiêng nể của Đường Dịch.
Điệu bộ khi nói chuyện của anh luôn giống như đang đùa giỡn, khóe môi cong lên, ánh mắt nể nang, hệt như những lời nói ra đều chỉ để cười đùa. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, thì người đó mới biết rằng, anh căn bản không phải đang nói đùa.
Đường Kình đã từng nói cho cô biết.
"Dĩ Ninh, ngay cả việc giết người, Đường Dịch cũng quen dùng điệu bộ tán tỉnh, đối với em, anh ấy càng không thể nương tay."
Đã nói là phải chịu phạt gấp đôi, anh ấy nhất định sẽ yêu cầu cô phải chịu phạt đủ hai lần.
Kỷ Dĩ Ninh ngồi chống chân, ôm gọn cơ thể mình trong bồn tắm, nước rất ấm áp, nhưng cơ thể cô lại vì một nỗi sợ hãi không biết rõ nào đó mà trở nên cứng đờ, giống như người đang chờ đợi bị hành hình.
Xét cho cùng, cô và anh cũng mới chỉ chung sống với nhau được hai năm, so với quãng đời hai mươi lăm năm của cô, chẳng qua cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Vậy là, so với sự thô lỗ không kiêng nể gì của anh, sự trói buộc của lễ giáo mà cô được thụ hưởng trong suốt hai mươi lăm năm qua tuyệt đối chiếm ưu thế.
Cô không thể thân mật như vậy với bất kỳ người đàn ông nào. Khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc đời cô, việc thân mật giữa nam và nữ, mức độ cao nhất mà cô từng đón nhận chẳng qua chỉ là nụ hôn trên má.
Mà chuyện đó cũng không xảy ra ở trong nước, mà xảy ra ở London. Khi cô còn theo học ở Cambridge, đã từng có một người bạn khác giới rất tốt, anh ấy tên là Trình Ưng Trí, cùng học chuyên ngành Lịch sử văn học châu Âu với cô. Bên trong ngoại hình nho nhã là một khí chất nhã nhặn, lịch sự. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, trong sáng hòa nhã, anh mỉm cười nói với cô rằng anh thích cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên má cô.
Cô còn nhớ, đó chỉ là một nụ hôn đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân nóng ran lên như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, cuối cùng thật thà nói một câu: "Xin lỗi, em không quen." Chỉ một câu nói "không quen" đơn giản đã khiến Ưng Trí cuống quýt đến nỗi ngay lập tức xin lỗi về hành động thất lễ của mình.
Cô còn nhớ, lúc đó, cô sợ làm tổn thương trái tim của Ưng Trí, liền đưa tay về phía anh, sắc mặt ửng đỏ, khe khẽ hỏi: "Nắm tay thì có thể, anh có muốn không?"
Cô luôn ngây thơ cho rằng, vợ chồng nhất định phải bắt đầu từ việc nắm tay, từng bước từng bước, sau nhiều năm lắng đọng, mới có thể tiến sâu hơn.
Lúc đó, không thể ngờ rằng, sau này, cô lại gặp một người đàn ông khác. Anh cứ ào ạt ập tới, từ trên trời rơi xuống trong cuộc đời bình lặng của cô như vậy. Anh chuyên làm những chuyện khiến cô kinh sợ, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn bị đảo lộn.
Mặt nước đầy ắp trong bồn tắm bỗng trở nên dập dềnh, trên bề mặt xuất hiện những vòng xoáy.
Không có thêm người bước vào trong bồn tắm, Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bấy giờ mới nhìn thấy Đường Dịch đã ngồi trên thành bồn tắm từ bao giờ, anh lại không thay quần áo giống như trong tưởng tượng của cô, vẫn mặc chiếc quần tây và áo sơ mi màu đen trên người, cổ áo được cởi tung, ống tay áo cũng được xắn lên ngang bắp tay. Dù Kỷ Dĩ Ninh biết Đường Dịch đang trong trạng thái thoải mái, nhưng áp lực khi cô phải đối diện với anh dường như không hề thuyên giảm.
Cô muốn nói rồi lại thôi: "Ừm, à ờ..."
Làm người, giữ đúng lời hứa là một việc rất quan trọng. Bất luận là việc hai vợ chồng họ đã nửa tháng rồi không gần gũi nhau, hay là ban nãy cô đã chịu thua nên cần phải chịu phạt, bây giờ đều cần cô thể hiện một cử chỉ nào đó, không thể né tránh được.
Kỷ Dĩ Ninh lấy hết dũng khí mới khẽ khàng mở miệng nói: "Anh có muốn... muốn vào cùng tắm không?"
Đường Dịch với tay lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, thái độ đùa cợt: "Anh mà vào, đêm nay em đừng mong có thể ngủ được."
"..."
Kỷ Dĩ Ninh chắc chắn không hy vọng anh bước vào tắm chung!
"Tuy nhiên." Đường Dịch chậm rãi bổ sung, giọng điệu sâu xa: "Cho dù không tắm chung, đêm nay em cũng sẽ không được ngủ nhiều đâu."
"..."
Đối với người đàn ông này, Kỷ Dĩ Ninh không còn lời nào để nói...
Dường như cảm thấy phản ứng ngây người vì kinh ngạc của cô rất thú vị, Đường Dịch vô cùng có hứng thú với một Kỷ Dĩ Ninh như thế, vậy là, anh không hề chịu buông tha cho cô, mỉm cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Xấu hổ như vậy ư, mặt lại đỏ như thế, hả?"
"Nhiệt độ của nước cao quá, nóng quá..."
"Người em nóng như vậy, anh khiến em căng thẳng lắm à?"
"Đâu có..." Bất kỳ ai khi đối diện với anh đều phải căng thẳng, được chưa?...
"Kỷ Dĩ Ninh." Anh bất ngờ cúi người, đưa tay vuốt ve đôi má cô, ghé sát vào đôi môi cô: "Em sợ anh như vậy, không sợ mang họa vào thân sao? Có một đạo lý, em chắc cũng biết, đôi khi, đàn ông vô cùng thích được voi đòi tiên đấy."
"..."
Với một người còn chưa hiểu biết nhiều về cuộc đời như Kỷ Dĩ Ninh, đâu hiểu được chuyện tán tỉnh, lại gặp ngay phải tay cao thủ là Đường Dịch, chỉ có thể nói rằng cô quả không may mắn, hết ngày đến đêm, anh dường như luôn đối với cô như vậy, dịu dàng mà điên cuồng.
Đường Dịch mỉm cười thu tay về, làm ra vẻ như không có chuyện gì, ung dung nói một cách dường như không có chủ ý: "Có chuyện này anh rất hứng thú muốn biết, em chỉ sợ một mình anh hay là đối với những người đàn ông khác đều như vậy?"
Tốc độ phản ứng của Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn không thể theo kịp được phương thức suy nghĩ của anh. Cô căn bản cũng không hiểu nổi câu nói của anh, hỏi lại theo phản xạ:
"... Gì cơ?"
Còn chưa kịp để cô biểu hiện bất kỳ phản ứng gì, anh đã bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, sức bóp không quá mạnh, ngón tay sạch sẽ, thon dài vuốt ve khuôn mặt cô.
Giọng nói gợi cảm của anh mang theo hơi nước mờ mịt, một câu hỏi bỗng xuất hiện giữa đôi môi anh, nhiệt độ không lạnh, cũng tuyệt đối không nóng.
"Ban nãy một mình em ở đây, em đang nghĩ đến ai?"
Kỷ Dĩ Ninh giống như vừa bị giội một gáo nước lạnh, bỗng nhiên bừng tỉnh trong nỗi bàng hoàng.
Trước mặt anh, cô trở nên trong suốt, không thể giấu nổi bất cứ bí mật nào. Cô bỗng nhiên hiểu ra, bắt đầu từ khi anh bước vào trong nhà tắm, anh đã nhìn thấu tâm can của cô rồi. Cô không biết bằng cách nào mà anh có thể nhìn thấu được, nhưng có một điều cô dám khẳng định, anh đã biết, ban nãy, khi ngồi một mình trong phòng tắm, đã có vài phút, cô nhớ tới Trình Ưng Trí.
Trong chốc lát, rõ ràng là đang ngâm mình trong làn nước ấm, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên có cảm giác toàn thân ớn lạnh. Người đàn ông này quá đáng sợ, anh mỉm cười tán tỉnh cô, anh lấy khăn tắm lau người cho cô, động tác dịu dàng, nhưng hóa ra, tất cả những điều đó đều có thể là giả dối, trong lòng anh sớm đã có luồng không khí lạnh uy hiếp người khác, chỉ đợi đến phút cuối cùng để khiêu khích mũi kiếm trong tay mà thôi.
Kỷ Dĩ Ninh không phủ nhận, đối với anh, cô có chừng mực, biết rõ bản thân mình không thể thắng nổi anh, vì vậy cô chưa từng làm những việc uổng công vô ích. Không ngụy biện, không phủ nhận, đó là cách thức tự bảo vệ duy nhất của cô.
Cô mỉm cười một cách thông minh: "Ban nãy chẳng phải anh ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện quan trọng à?"
Đường Dịch không trả lời. Trong mắt anh có một luồng ánh sáng nặng nề, cứ khóa chặt lấy cô không chịu buông.
Cảm giác bị ức chế nhanh chóng ôm trọn toàn thân.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, ban nãy mình đã làm một việc cực kỳ tồi tệ."Em..." Miệng lưỡi cô khô đắng, rõ ràng là muốn phân minh, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ.
"Kỷ Dĩ Ninh."
Anh bỗng nhiên dịu dàng gọi tên cô, dường như có cả nụ cười, lời nói lại rõ ràng có trọng lượng của sự tức giận.
"... Em là người đầu tiên dám chuyển chủ đề câu chuyện với anh."
Kỷ Dĩ Ninh trong chốc lát liền cảm thấy nguy hiểm như đang có một lưỡi dao gí sát bên cổ họng.
Cô lập tức bừng tỉnh, anh không phải là Trình Ưng Trí, không phải là bất cứ người đàn ông nào khác, không phải là người đàn ông mà cô chỉ cần giở chút trò thông minh vặt là có thể lừa gạt qua mắt được.
Anh là Đường Dịch, lạnh lùng tàn ác. Người đàn ông mà chỉ một câu nói đã có thể đưa cô vào án tù chung thân.
Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống làn nước, thận trọng hỏi: "Anh giận rồi phải không?"
Anh không nói.
Chỉ đưa cánh tay trái lên, mở tung búi tóc của cô, mái tóc đen óng mượt lập tức xõa xuống, ngọn tóc lòa xòa trên mặt nước, ngón tay anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô.
Cô có chút ngây người, sững sờ trước động tác dịu dàng này của anh.
Cô là một cô gái đã từng học về Lịch sử văn học cổ đại, hiểu rõ tập tục yêu của thời cổ đại. Phụ nữ thời cổ đại sau khi kết hôn sẽ búi tóc lên, đêm xuống, chỉ có người chồng mới có thể rũ tung mái tóc của vợ, biểu thị sự lâu dài như trời đất của tình yêu.
Không thể ngờ rằng, anh cũng hiểu rõ điều đó.
Một động tác dịu dàng tình cảm do chính bàn tay anh tạo nên, quả thực khiến cô được yêu chiều mà giật mình.
Kỷ Dĩ Ninh khẽ khàng ngước mắt nhìn anh. Thấy người đàn ông ngay trước mắt cô, trong bộ quần áo màu đen, trong làn hơi nước mờ mịt, dung nhan tuyệt sắc, rõ ràng đang ở một nơi mà chỉ cần đưa tay ra là cô có thể chạm tới được, nhưng vẫn sâu kín đến mức không thể dò đoán, giống như một màu đen thuần khiết.
"Đường Dịch..."
Trong giọng nói của cô có chút run rẩy, đó là nỗi sợ hãi, cũng là sự nũng nịu.
Anh bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười dịu dàng. Bàn tay nâng cằm cô lên, anh cúi người xuống, cắn chặt vào đôi môi cô.
"Sau này, nhớ không được nghĩ tới người đàn ông khác trước mặt anh. Bởi vì lần sau, anh không dám bảo đảm sẽ lại khống chế được bản thân mình."
Một câu nói đã vạch rõ giới hạn của anh trước mặt cô. Anh thu lại uy thế đe dọa, sức mạnh ban nãy đã dần dần tan biến, khiến cô lập tức hiểu ra, anh đã có ý tha cho cô một lần.
Trong nụ hôn nồng nhiệt mà anh trao tặng, cô khẽ khàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng của anh, trái tim cô bỗng chốc kinh ngạc.
Ưng Trí đã từng nói với cô, chỉ khi người đàn ông đắm mình vào một tình yêu sâu đậm mới có biểu hiện dịu dàng đến nỗi sát thương bằng ánh mắt như vậy.
Kỷ Dĩ Ninh chịu đựng sự dịu dàng của anh, khép đôi mắt lại.
Vậy thì, Ưng Trí, anh hãy nói cho em biết, đàn ông trên thế gian này nhiều như vậy, tại sao em lại gặp phải người này? Rất quả quyết, cũng rất dịu dàng. Còn em, ngay cả việc anh ấy yêu hay không yêu, cũng hoàn toàn không thể hiểu được.
*****
Vốn cứ nghĩ rằng anh sẽ yêu cô ngay trong nhà tắm, đặc biệt là cô lại vừa làm một việc không nên làm ngay trước mặt anh, đã nhớ tới người không nên nhớ tới.
Nhưng không ngờ, anh không làm gì cả.
Giống như chưa xảy ra chuyện gì, cả con người anh bình lặng như mặt nước hồ đã đóng băng trong mùa đông, không thấy một gợn sóng nhỏ. Anh chỉ với tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, lau khô cơ thể cô, động tác dịu dàng mà cô đơn.
Trong chốc lát, Kỷ Dĩ Ninh không biết phải làm sao.
Không phải thế chứ?
Chỉ vào để tắm thôi ư?
Thôi được, cứ cho là chỉ để tắm rửa, cô cũng có đức hạnh gì, khả năng gì mà được đích thân Dịch thiếu gia của nhà họ Đường tắm rửa cho?
Anh vốn là một người vô cùng mê hoặc và đầy cám dỗ, thêm vào đó là sự gọt giũa tinh tế từ cử chỉ hành động đến phương thức tư duy ngay từ nhỏ, đã trải qua bao năm rèn luyện trầm lặng như vậy, thành quả mà người đàn ông này có được tới ngày hôm nay chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: "tuyệt đối không tầm thường".
Chắc trong đầu anh không có suy nghĩ "tắm rửa sạch sẽ để dễ dàng hành động" đấy chứ?
Kỷ Dĩ Ninh mím chặt môi, cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nói thật, cô rất sợ anh. Mỗi lần anh và cô ở bên nhau nhưng không phải đang ở trên giường, cô lại càng lo sợ. Anh không làm gì cả, chỉ đối xử với cô rất tốt, giống như tung tấm thiên la địa võng, dịu dàng từng chút, từng chút một, chụp lấy cuộc đời cô.
Không nói đến những chuyện khác, Đường Dịch có một ưu điểm rất đáng được khẳng định, đó là khả năng giường chiếu không tồi chút nào. Khi trên giường, anh luôn trong thế chủ động dẫn dắt, tuyệt đối không để xuất hiện những tình huống khiến cô bối rối, không biết phải làm thế nào, luôn suy nghĩ chu đáo cả hai phương diện tâm sinh lý.
Lúc này, Kỷ Dĩ Ninh thật sự muốn nói thẳng với anh: "Anh muốn làm thì cứ làm đi, đừng tắm rửa nữa, anh cứ lạ lùng như vậy khiến em phải chịu áp lực tâm lý quá lớn đấy..."
Quả thực không thể trách cô có suy nghĩ đó được.
Người đàn ông mang tên Đường Dịch này luôn không ổn định, suy nghĩ trong lòng và biểu hiện trên khuôn mặt luôn đi ngược với mục đích. Khi cô mới quen biết anh, đã chịu đủ nỗi khổ, cuối cùng quả thực đã sợ anh, cô không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp hỏi Doãn Khiêm Nhân – người luôn làm việc bên cạnh Đường Dịch: "Dịch thiếu gia nhà các anh... rốt cuộc là một người có tính cách như thế nào?"
Câu trả lời của Khiêm Nhân vô cùng ngắn gọn, súc tích: "Kỷ tiểu thư, cô chỉ cần nhớ rằng, khi anh ấy cười, chưa chắc là anh ấy đang vui, khi sắc mặt của anh ấy trở nên lạnh lùng, chưa chắc là đang tức giận."
Kỷ Dĩ Ninh suy nghĩ: "Như vậy có nghĩa là cứ đảo ngược theo hướng ngược với tư duy là được sao?"
Khiêm Nhân lễ phép nói: "Cũng không phải, đối với người như Dịch thiếu gia, cô chỉ có thể phân tích cụ thể theo từng vấn đề cụ thể mà thôi."
Hỏi rồi cũng như là chưa hỏi.
Phân tích cụ thể theo từng vấn đề cụ thể.
Nói luôn dễ hơn làm.
Cô không phải là người thích dùng thủ đoạn, mưu kế, tất cả chẳng qua cũng chỉ là muốn gần gũi với anh hơn một chút mà thôi.
Kỷ Dĩ Ninh thở dài một tiếng, bất ngờ thấy ngón tay Đường Dịch đang vuốt ve phía trên ngực trái của cô.
Động tác này không phải là không có ý khơi gợi, nhưng bất kỳ động tác nào, chỉ cần xuất phát từ bản thân anh, thì đâu có đơn thuần cơ chứ?
Kỷ Dĩ Ninh không hề có suy nghĩ lệch lạc, cô cất tiếng nói một cách rất ngượng nghịu.
"Vết sẹo này... không đẹp, đúng không?"
Đúng vậy, đây là dấu tích của vết thương duy nhất trên người cô.
Cách ngực trái năm centimét có một vết sẹo hình chữ thập, giống như cây thánh giá mà Chúa Jesus phải chịu tội, hằn sâu trên cơ thể vốn hoàn mỹ không chút tì vết của cô.
Đây là dấu ấn duy nhất lưu lại trên người cô trong trận đại hỏa hoạn ở nhà họ Kỷ năm đó.
Anh có thể cứu cô thoát khỏi biển lửa, nhưng lại không có cách nào xóa sạch được dấu ấn đã lưu lại trên cơ thể cô.
Anh thường chăm chú nhìn vào vết thương này trên cơ thể cô, thái độ chăm chú đến nỗi khiến người ta xúc động, giống như không chỉ là đang nhìn một vết sẹo, mà là đang nhìn một khoảng thời gian, một bí mật không ai có thể chạm tới. Sự chăm chú này dường như khiến cô có ảo giác rằng tình cảm của anh đối với cô rất sâu đậm.
Đường Dịch bỗng nhiên lên tiếng.
"Vài hôm nữa sẽ có mấy chuyên gia trong giới y học của Mỹ đến, anh sẽ bảo họ kiểm tra giúp em."
Kỷ Dĩ Ninh gật đầu theo bản năng.
Ngay cả Thiệu Kỳ Hiên cũng đã từng khuyên cô, Dĩ Ninh, vết thương này của cô là một vết bỏng nặng, nếu muốn không để lại sẹo thì không thể không tiến hành phẫu thuật được.
Chỉ riêng mình anh không nghe lời khuyên bảo.
Hai năm qua, anh không hề từ bỏ ý định tìm bác sĩ chữa trị vết thương này cho cô, khiến cô hoàn toàn hiểu rõ về sự cố chấp trong tính cách của anh.
Ồ, có lẽ là không phải.
Sự cố chấp của anh đối với cô, ngay từ khi mới quen, cô đã được chứng kiến phần nào rồi.
Hai năm trước, Thiệu Kỳ Hiên đang chữa trị các vết bỏng trên người cô khi cô mới tỉnh lại trong bệnh viện. Những vết thương ở chỗ khác đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng vết thương ở nơi này lại khiến anh gặp khó khăn trong khâu chữa trị.
Thiệu Kỳ Hiên là một bác sĩ đầy y đức, đương nhiên sẽ không có bất cứ suy nghĩ lệch lạc nào khác, anh chỉ buột miệng nói theo bản năng: "Cô Kỷ, hãy cởi áo lót ra."
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Đường Dịch – người đang đứng bên cạnh bỗng nhiên cứng nhắc buông ra mấy chữ: "Không được phép cởi."
Thiệu Kỳ Hiên quay lại, nhìn người đàn ông này một cách đầy khó hiểu: "Cô ấy không cởi thì tôi chữa trị thế nào được?"
Đường Dịch lạnh lùng nhìn anh: "Tôi không cần biết cậu chữa trị như thế nào, tóm lại là không được phép cởi."
"..."
Thiệu Kỳ Hiên ủ ê nét mặt. Ồ! Không được phép cởi, lại yêu cầu anh chữa trị, thiếu gia, cậu muốn tôi phải làm thế nào hả? Anh là bác sĩ, chứ không phải là siêu nhân.
Bác sĩ Thiệu quyết định không để ý tới Đường Dịch, quay người động viên cô, nói: "Đừng để ý tới con người biến thái Đường Dịch đó, chúng ta chữa bệnh của chúng ta."
Thiệu Kỳ Hiên dám coi khinh sự tồn tại của Đường Dịch nhưng Kỷ Dĩ Ninh thì không dám. Anh đã nói không cho phép cởi, cô sẽ không dám làm.
Thiệu Kỳ Hiên quả thực hết cách, chỉ có thể tự tay cởi khóa áo lót của cô.
Kết quả là ngày hôm đó, vị bác sĩ cứu người sắp chết, giúp người bị thương họ Thiệu đó suýt nữa thì bị Đường Dịch diệt khẩu.
Tính khí của Kỳ Hiên dù có tốt đến mấy cũng phải nổi cáu, đập bàn đứng dậy hét lên một câu: "Đường Dịch! Cậu nghĩ rằng ông mày đây không có phụ nữ hay sao hả?!" Anh không phải là không thiết gì tới mạng sống nữa, ai dám có ý nghĩ đen tối với người phụ nữ của Dịch thiếu gia nhà họ Đường chứ.
Cuối cùng, Đường Kình đã kịp tới lôi vị bác sĩ khó bảo này ra ngoài.
Giờ nhớ lại những chuyện đó, Kỷ Dĩ Ninh bỗng có một vài hoài niệm.
Có sẹo đương nhiên là không tốt. Đặc biệt đó lại là vết sẹo ở ngực. Cô là phụ nữ, mỗi lần tắm rửa, vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, vẫn thường đưa mắt nhìn sang nơi khác theo bản năng.
Cô cảm thấy áy náy với anh một cách khó hiểu. Dù đã trở thành bà Đường rồi, nhưng cô luôn có một sợi dây tình cảm không đồng điệu đối với anh.
Một người đàn ông thoáng nhìn một cái đã biết đó là người từng trải trên tình trường, có biết bao người đẹp như ngọc đi qua trước mắt, nhưng cuối cùng, anh nhất định không chịu buông tha một người phụ nữ không hoàn mỹ như cô.
Nhưng, có khiếm khuyết này cũng không phải là không may mắn.
Nó khiến cô có thể thấy được một Đường Dịch mà người khác không nhìn thấy được.
Kỷ Dĩ Ninh buột miệng nói: "Thực ra, em cảm thấy không có vấn đề gì. Đẹp hay xấu, đều là cơ thể của mình cả."
Đường Dịch không trả lời.
Chỉ chăm chú nhìn vào khuôn ngực cô, ngón tay anh lướt qua vết sẹo trên đó.
Lát sau, cô chỉ nghe thấy một câu nói khe khẽ thốt ra từ giữa đôi môi anh.
"Con gái mà có sẹo trên người, dù thế nào cũng không tốt."
Nghe vậy, cô chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đường Dịch đang nhìn cô, khóe môi nhếch lên một tia ấm áp.
"Cho dù bố mẹ không cảm thấy ấm ức thay cho em, bạn bè không cảm thấy ấm ức thay cho em, bản thân em trước sau gì cũng sẽ cảm thấy ấm ức."
Mỗi lần, khi anh và cô gần gũi nhau, cô luôn dùng tay che vết sẹo đó theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy, cũng giống như mỗi lần cô tắm rửa, đều có thói quen không nhìn vào gương, chỉ đến khi quần áo đã được khoác lên người, mới liếc mắt nhìn vào đó một chút. Tất cả những điều đó đều lọt vào tầm mắt của anh.
Đường Dịch cúi người, đôi môi mỏng khẽ hôn lên vết sẹo màu xám trên ngực cô, để mặc làn nước trong bồn tắm làm ướt mái tóc đen của anh. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói.
"Nỗi ấm ức trong lòng em, bất kể là do ai mang lại, đều do anh chịu trách nhiệm."
Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thốt ra được lời nào.
Bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện giữa cô và Đường Kình từ hai năm trước. Hồi đó cô mới trở thành bà Đường, cô rất sợ nhà họ Đường, đặc biệt là Đường Dịch. Cả nhà họ Đường, cô chỉ dám nói chuyện với Đường Kình.
Về Đường Dịch, cô không phải là không hiếu kỳ.
"Anh ấy có nhân tình không?"
"Không có."
"Á!" Cô cảm thán một cách vô thức: "Anh ấy không giống một người đàn ông thiếu phụ nữ."
"Quả thực anh ấy không thiếu, nhưng anh ấy chưa từng ra tay với bất kỳ người phụ nữ nào."
"Tại sao?"
Đường Kình mỉm cười.
"Dĩ Ninh, một người đối với một người như thế nào mới được coi là dịu dàng, em có thật sự hiểu được không?" Đường Kình nhìn cô, mỉm cười nói: "Đàn ông một khi đã chơi bời, không có sự khác biệt, đặc biệt là Đường Dịch. Nếu cố ý ra tay với người phụ nữ mà anh ấy không có chút rung động, cả cuộc đời của cô ấy thật sự bị hủy hoại trong tay anh ấy rồi. Về điểm này, Đường Dịch là người hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy anh nói như thế, em hiểu rồi chứ?"
Tâm tình rung động, đúng như vậy chăng?
Cho đến ngày hôm nay, Đường Dịch chỉ ra tay và cũng chịu trách nhiệm với một mình Kỷ Dĩ Ninh.
Vậy là, chỉ mình cô mới biết, khi anh quyết định đối xử tốt với một người, rốt cuộc có thể làm đến mức độ nào. Đường Kình đã đúng, thử hỏi có người phụ nữ nào trên thế gian này sau khi đã được nếm trải sự dịu dàng của Đường Dịch vẫn còn tâm sức để sống hết cuộc đời không có Đường Dịch ở bên cạnh?
Thu lại tâm tư rối bời, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên đưa tay ra, vòng quanh phần eo của anh, ôm chặt lấy anh.
"Tuần sau anh có rảnh không?"
Cuối năm, là thời điểm anh bận rộn nhất.
Không đợi anh trả lời, cô tranh mở miệng cầu xin trước một bước: "Tuần sau là năm mới, anh về nhà với em nhé!"
Anh nghĩ một lát, lạnh lùng nói: "Tuần sau em phải chuẩn bị gặp chuyên gia y học của Mỹ."
"Em không muốn khám nữa." Cô gục đầu vào sâu trong cổ anh, cố níu giữ lời thỉnh cầu ban nãy: "Anh về nhà với em nhé!"
Cô chưa từng nũng nịu với anh như vậy.
Chỉ một lần này, nhưng sức sát thương lại vô cùng lớn.
Đường Dịch dụi dụi lên mái tóc cô, thoáng nghe bên tai mình nói ra một chữ: "... Được."
Kỷ Dĩ Ninh lập tức mỉm cười.
Thuốc giảm đau mạnh nhất trên đời này chính là anh, so với bác sĩ còn tốt hơn nhiều.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |