Tiểu Miêu & Đường Kình
← Ch.02 | Ch.04 → |
Mấy ngày cuối cùng của năm cũ, Tô Tiểu Miêu cứ níu chặt lấy Đường Kình, không chịu rời. Suốt ngày cứ lượn qua lượn lại xung quanh anh như một con ong chăm chỉ, thêm vào đó, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của anh chàng này lại không giống những người bình thường, đi ngủ thường muộn hơn các cô gái, khi tỉnh giấc lại sớm hơn cả lũ gà. Vì vậy, chỉ cần cô tỉnh táo một chút, liền bám chặt lấy Đường Kình, không chịu buông tha.
Đường Kình cuối cùng cũng phải sợ sự đeo bám của cô, cuối cùng, chỉ còn cách bế cô ngồi lên đùi mình, lôi ra một tấm séc còn để trống.
"Cần bao nhiêu, tự điền vào nhé!"
Không sai, lý do có thể khiến Tô Tiểu Miêu nhiệt tình như vậy chỉ có một: muốn có tiền mừng tuổi...
Tiểu Miêu hồ hởi phấn khởi điền một loạt các con số, giơ tấm séc ra trước mặt anh một cách không chút khách khí, nở một nụ cười rất uốn éo: "Cần phải ký tên..."
"..."
Không thể không thừa nhận, mấy năm gần đây, độ dày da mặt của Tô Tiểu Miêu càng ngày càng hiện rõ sự nhảy vọt về chất, gặp phải một viên kẹo ngọt ương ngạnh như vậy, Đường Kình thật sự chẳng còn cách nào khác.
Anh đón lấy tấm séc, tiện tay gõ vào trán cô một cái: "Bình thường em nghèo đến mức như vậy ư?"
"Đương nhiên là không phải rồi." Tiểu Miêu ôm đầu mỉm cười: "Sợ anh dùng không hết mà, em giúp anh tiêu bớt..."
Tính khí của Đường Kình rất tốt, mặc kệ cô lải nhải linh tinh ngay bên cạnh, ký tên lên tấm séc, đưa cho cô.
"Năm nay muốn ăn Tết như thế nào?"
Cô là một người thích sự náo nhiệt, những năm trước đều kéo một đám bạn tới nhà tiệc tùng thâu đêm. May mà Đường Kình – dù ở phương diện tính nhẫn nại hay phương diện tiền bạc đều vô cùng lớn mạnh, cô chơi bời như vậy anh cũng không bận tâm, chỉ cần cô vui là được.
Nghe thấy Đường Kình hỏi vậy, Tô Tiểu Miêu nghĩ một lát, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, xúc động ôm lấy Đường Kình, nói: "Năm nay chúng ta sẽ ăn Tết cùng Ninh Ninh nhé!"
Vừa nghe thấy câu nói này, Đường Kình liền nở một nụ cười đầy suy ngẫm, nhìn cô với khuôn mặt như cười mà không phải cười: "Em không nghi ngờ anh có tình ý với cô ấy đấy chứ?"
Đây là vết sử đen mà cô không muốn nhắc tới, Tiểu Miêu lập tức tỏ thái độ cho dù đánh chết cũng không chịu thừa nhận: "Em không! Không có!"
Không sai, thái độ của Tô Tiểu Miêu đối với Kỷ Dĩ Ninh đã trải qua chặng đường mâu thuẫn từ "khẳng định – phủ định – lại khẳng định" rồi.
Hai năm trước, chỉ bằng một câu nói, Đường Dịch đã cướp ngay cô con gái nhà lành, ép người ta làm vợ mình. Sau khi Kỷ Dĩ Ninh được gả cho anh rồi, các vấn đề khác cũng theo đó mà ập tới. Con người của Đường Dịch từ trước đến nay đều không thể hiện rõ cảm xúc trên sắc mặt, khiến người ta không biết phải làm thế nào. Thêm vào đó, Đường Dịch lại không phải là Đường Kình, không hề có tính kiên nhẫn "lắng nghe tâm tư của thiếu nữ dưới ánh trăng" như Đường Kình, vậy là trong khoảng thời gian Kỷ Dĩ Ninh mới quen biết anh, cuộc chuyện trò giữa hai người về cơ bản luôn rơi vào tình trạng như thế này.
Đường Dịch: "Em đi ngủ đi."
Kỷ Dĩ Ninh: "Ừm..."
Mười phút sau.
Đường Dịch: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Kỷ Dĩ Ninh: "Không ngủ được..."
Đường Dịch: "Không ngủ được cũng phải ngủ."
Kỷ Dĩ Ninh: "..."
Do đó, mọi người đều có thể tưởng tượng ra, trong trường hợp không thể trò chuyện được với bất kỳ người nào trong nhà họ Đường, bỗng nhiên lại xuất hiện một người đàn ông tính tình tốt, nhân cách tốt, phẩm hạnh tốt như Đường Kình, đối với Kỷ Dĩ Ninh, đó là một chuyện đáng mừng biết bao. Đó chính là hy vọng, là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô.
Vậy là, mỗi khi Kỷ Dĩ Ninh bối rối không biết phải làm như thế nào, cô chỉ dám thổ lộ với Đường Kình.
Từ nhỏ, Kỷ Dĩ Ninh đã được nuôi dạy cẩn thận, khi gọi điện thoại cho Đường Kình cũng rất biết lựa chọn thời gian. Ban ngày, Đường Kình rất bận rộn, điện thoại di động của anh đều do trợ lý nghe, Kỷ Dĩ Ninh ngại không dám làm phiền anh, vậy là cô lựa chọn gọi điện thoại cho anh vào buổi tối. Đương nhiên, không thể vào những lúc đêm khuya, cô biết Đường Kình là một người đàn ông đã có gia thất, đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện cho anh ấy thì vợ của anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Kỷ Dĩ Ninh sau khi cân nhắc thật kỹ, quyết định gọi cho anh vào lúc chập tối. Thời điểm này là tốt nhất, vừa ăn tối xong, anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi, sẽ không dẫn tới những hiểu lầm không đáng có.
Kỷ Dĩ Ninh đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ tính sai một chuyện. Tô Tiểu Miêu của nhà Đường Kình không phải là người bình thường, tư duy khác với người bình thường, vậy là ngay cả tác phong, hành động cũng không giống với những người bình thường trên địa cầu này.
Người bình thường sau khi ăn tối xong sẽ ung dung ngồi xem ti vi, Tô Tiểu Miêu lại không như vậy.
Cô thậm chí còn không thể ngồi ăn cơm một cách yên ổn, cô thích vận động...
Loại vận động này, đương nhiên không phải là những hình thức vận động thể dục như chạy bộ, đánh cầu thông thường...
Cô rất thích bám riết bên cạnh Đường Kình, đặc biệt là khi ở nhà. Lao tới, ôm ấp, vuốt ve, cắn... chẳng có hành động nào là không làm được cả. Đường Kình là một quân tử, điểm này không cần phải nghi ngờ, nhưng đồng thời, Đường Kình cũng là một người đàn ông hết sức bình thường về mặt sinh lý. E rằng bất cứ người đàn ông nào cũng đều không thể chịu đựng nổi sự khêu gợi rõ ràng và mạnh bạo này, vậy là anh thường hung hăng đè ngửa cô xuống để hành sự. Vợ chồng mà, ở bên nhau mà không vận động thì mới là lạ.
Thế nên, chính vào lúc vợ chồng họ còn đang ngọt ngào thắm thiết, Kỷ Dĩ Ninh lại gọi điện tới...
Có thể tưởng tượng, cứ liên tiếp vài lần đang trong lúc tràn đầy hưng phấn với Đường Kình, bỗng nhiên có một người phụ nữ gọi điện tới làm gián đoạn, tâm trạng của Tô Tiểu Miêu sẽ cảm thấy không thoải mái như thế nào.
Đường Kình giải thích với cô bằng ký hiệu ngón tay: "Người của Đường Dịch."
Tiểu Miêu bĩu môi.
Cô biết đối phương là người của Đường Dịch, nhưng rốt cuộc, đó là người như thế nào, Tiểu Miêu thật sự không rõ.
Nhưng!
Cho dù là người như thế nào của Đường Dịch, làm gì có chuyện người anh không để ý tới thì suốt ngày tới tìm người em, thật chẳng ra làm sao.
Đối với Đường Kình, Tô Tiểu Miêu hận một nỗi không thể dùng loa phóng thanh ngày ngày thông báo trên các kênh trực tuyến về một thế giới hiện thực rằng: Đường Kình đã có chủ, bất cứ ai dám có ý đồ mờ ám, giết ngay không cần luận tội!
Đường Kình nghe điện thoại xong, Tiểu Miêu lập tức ấm ức rên rỉ: "Anh Đường Dịch còn chưa có bạn gái ư...?" Mau chóng kết hôn đi, cứ giữ mãi một cái họa lớn như vậy, khiến cho các cô gái luôn đi đường vòng với Đường Kình rồi.
Đường Kình nhướng mày: "Ai nói với em là anh ấy còn độc thân?"
Tiểu Miêu tròn xoe mắt, kêu lên một tiếng: "Á?"
Đường Kình véo vào má Tiểu Miêu, anh rất yêu biểu hiện nghi hoặc đó trên khuôn mặt cô.
"Nói cho em biết một bí mật nhé, Đường Dịch đã kết hôn rồi..."
Chuyện này không chỉ là một quả bom lớn.
Đối với Đường Dịch, Tô Tiểu Miêu luôn có cảm giác giống như sùng bái thần tượng.
Nhiều năm ở trong nhà họ Đường đã khiến Tô Tiểu Miêu hoàn toàn nhận thức được về bản sắc của Đường Dịch. Cho dù trong quần thể nhà họ Đường có người tốt đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể sánh được với con người Đường Dịch.
Người đó, cho dù không nói một câu, chỉ cần khe khẽ nhướng mày, là có thể khiến người ta muốn được đi theo. Một câu, một chữ của anh, thậm chí chỉ là một ký hiệu tay đơn giản, đều mang hàm ý sâu xa, không ai có thể phản kháng. Nói một cách đơn giản, Đường Dịch lúc đó đã thật sự có được khí thế thống trị thiên hạ rồi.
Vầng hào quang thần tượng trên cơ thể của người đàn ông này quả thực quá chói mắt, một người như vậy, liệu sẽ ưng ý với một người phụ nữ như thế nào đây?
Hai năm qua, Đường Dịch luôn bảo vệ, che giấu Kỷ Dĩ Ninh một cách vô cùng kỹ lưỡng, ngay cả Tô Tiểu Miêu cũng chưa từng được gặp cô nhiều lần.
Dịp cuối năm, rõ ràng là một cơ hội.
Tô Tiểu Miêu đã có sẵn chủ ý, muốn được cùng ăn cơm tất niên với Kỷ Dĩ Ninh. Tiểu Miêu đương nhiên sẽ không liều chết mà tới bám riết Đường Dịch, đòi anh đồng ý, cô biết rõ một cách giảo hoạt rằng, chỉ cần bám riết Đường Kình, chỉ cần anh ấy đồng ý là được rồi.
Vậy là ba ngày sau, vào ngày cuối năm, chiếc Spyker C8 của thiếu chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Đường chậm rãi xuất hiện bên ngoài nhà Đường Kình.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |