← Ch.03 | Ch.05 → |
Đổng Trinh Hoa nhìn nam tử cứu nàng trước mắt, hắn thoạt nhìn tao nhã, khí chất phi phàm, khẳng định không phải nhân vật bình thường, nhưng biểu tình giờ phút này của hắn thực khiếp sợ, giống như nàng không nên xuất hiện ở trên thế giới này, khiến nàng cực kỳ buồn bực.
Vừa rồi hắn gọi nàng Ngọc Ly? Nàng xác định chính mình lúc trước từng nghe qua tên này, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào, nàng trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ không ra.
"Ngọc Ly?" Bác Tuyên khiếp sợ đưa tay sờ sờ khuôn mặt Đổng Trinh Hoa, như là đang xác nhận nàng có phải người hay không, "Thật là ngươi sao? Ta không phải là đang nằm mơ..."
Gương mặt của nàng nóng, nàng rõ ràng là người, nhưng... Nhưng Ngọc Ly rõ ràng sớm đã mất năm năm trước...
"Đợi chút, ta không phải Ngọc Ly gì như lời ngươi nói." Đổng Trinh Hoa cảnh giác nhanh chóng lui về phía sau từng bước, không cho hắn tiếp tục sờ nàng, "Ta gọi là Đổng Trinh Hoa, ngươi nhận lầm người."
Bác Tuyên từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt có chút không vui của nàng, mới phát hiện hành động mới vừa rồi của mình quá mức vô lễ, liền nhanh chóng xin lỗi, "Thật xin lỗi, ta nhất thời quá kích động, cho nên hành động quá mức."
Nàng không phải Ngọc Ly? Nhưng bộ dạng của nàng đích xác cực kỳ giống Ngọc Ly, giống đến làm cho hắn nghĩ rằng, Ngọc Ly sống lại...
Bác Tuyên âm thầm cười khổ, cái này căn bản là chuyện không thể, hắn đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Đổng Trinh Hoa không đếm xỉa tới ánh mắt phức tạp khi hắn nhìn nàng, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, "Cám ơn ngươi đã cứu ta, chúng ta ở đường này chia ra a, sau này còn gặp lại."
"Đợi chút, cô nương."
"Còn có việc sao?" Đổng Trinh Hoa ngừng bước chân lại.
Bác Tuyên không muốn mất đi sự gặp gỡ với nàng, dù sao bộ dạng của nàng thật sự rất giống Ngọc Ly, làm cho hắn luyến tiếc khi phải buông tay, "Không biết ngươi muốn đi đâu?"
"Ách?" Nếu hắn không hỏi, nàng thật đúng là không nghĩ qua vấn đề này, "Này... Ta cũng tạm thời không biết mình nên đi nơi nào..."
Lúc trước nàng một lòng chỉ muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, nhưng sau khi thật sự chạy trốn thuận lợi, kế hoạch tiếp theo rốt cuộc là cái gì, nàng căn bản còn chưa có nghĩ nhiều như vậy.
Bác Tuyên vui sướng đề nghị, "Cô nương, một mình ngươi ở bên ngoài quá nguy hiểm, bằng không tạm thời tới nơi của ta trước, chờ ngươi nghĩ kỹ kế tiếp nên đi đâu, lại hành động cũng không muộn."
"Đến chỗ của ngươi? Nhưng..." Nàng lại không biết hắn, đến nhà một nam nhân xa lạ, có thể an toàn hơn so với tự mình ở bên ngoài dạo chơi sao?
"Cô nương, ta cũng không có ác ý, chỉ là lo lắng một mình ngươi ở bên ngoài, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thôi." Bác Tuyên giải thích hết sức, hy vọng có thể tranh thủ sự tín nhiệm của nàng.
Đổng Trinh Hoa do dự mãi, không biết nên đáp ứng hay không, bất quá rất kỳ quái là, nàng có một loại cảm giác, biết hắn không phải là người xấu, hắn đối với nàng thật không có ác ý.
Phải tin tưởng trực giác của mình sao? Thật sự là khó có thể lựa chọn...
Bác Tuyên thấy thái độ của nàng tựa hồ có chút dao động, liền không ngừng cố gắng thuyết phục, "Cô nương, ta dùng tính mạng của ta cam đoan, ta đối với ngươi tuyệt đối không có ác ý."
Đổng Trinh Hoa có thể cảm giác được thành ý của hắn, rốt cục ném đi một tia nghi ngờ cuối cùng, gật đầu đáp ứng, "Được rồi, thật ngại, phải tạm thời quấy rầy ngươi."
Nàng đích xác tạm thời tìm một chỗ đặt chân đã, cẩn thận suy nghĩ kế tiếp chính mình rốt cuộc nên làm cái gì mới tốt.
Thật sự phải rời khỏi Thịnh Hạo sao? Đột nhiên trong lúc đó, lòng của nàng có chút mờ mịt, nhưng lại ê ẩm, rất khó chịu cảm thấy có chút... Không thôi...
***
Đổng Trinh Hoa vốn nghĩ đến, Bác Tuyên có thể là công tử nhà giàu gì đó, nhưng đợi đến lúc nàng đi theo hắn đến trước cửa nhà hắn thì nàng mới biết được... Chính mình quả thực rất sai lầm!
"Phủ bối lặc?" Nhìn đến tấm biển trên cửa lớn, Đổng Trinh Hoa không dám tin nhìn Bác Tuyên, "Ngươi cũng là bối lặc sao?"
Bây giờ là như thế nào? Chẳng lẽ bối lặc trong thành Bắc Kinh chạy đầy đường, tùy tiện một cái tấm biển đặt xuống, đều có thể đặt vào một bối lặc gia sao?
"Cũng?" Bác Tuyên tò mò hỏi, "Ngươi còn quen bối lặc khác?"
"Không... Không có, ta chỉ là nhất thời nói sai mà thôi." Đổng Trinh Hoa có chút xấu hổ cười, nàng cũng không thể cho hắn biết nàng từ trong phủ bối lặc của Thịnh Hạo chạy đến, nếu hai người có giao tình, hành tung của nàng không phải tiết lộ sao.
Nếu Đổng Trinh Hoa không đề cập tới, Bác Tuyên cũng thức thời không truy vấn nữa, lễ phép mời nàng vào cửa, "Đổng cô nương, mời vào đi."
"Uh, được."
Đổng Trinh Hoa đi theo Bác Tuyên vào trong phủ bối lặc, đi vào phòng trước, hai người mới vừa vào đến phòng trước, còn có một cô cô nương xinh đẹp mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu hồng vọt tới trước mặt Bác Tuyên, mở ra nụ cười, "Bác Tuyên ca, ca ca chạy đến đâu vậy, ta đã ở chỗ này đã chờ rất lâu a!"
"Ta ra ngoài làm việc, sao muội không báo trước cho ta biết một tiếng đã tới đây rồi?" Bác Tuyên ôn nhu cười nhạt đối với nàng, nhìn ra được rất sủng với cô nương này.
"Nhất thời cao hứng, đột nhiên lại đây..." Lúc này cô nương xinh đẹp mới phát hiện Đổng Trinh Hoa đứng ở sau lưng Bác Tuyên, vẻ tươi cười sáng lạn lúc đầu nhất thời thu hồi, không dám tin hít mạnh một hơi, "Tỷ... Tỷ tỷ?"
"A?" Đổng Trinh Hoa vô cùng không rõ, vì sao nàng vẫn bị người ngộ nhận thành những người khác? "Ta không phải tỷ tỷ ngươi, ta gọi là Đổng Trinh Hoa."
"Không phải..." Ngọc Hô (hô trong san hô) bắt lấy ống tay áo của Bác Tuyên, kinh ngạc hỏi: "Bác Tuyên ca, ca tìm được người giống như tỷ tỷ ở đâu vậy?"
Nếu tỷ tỷ còn sống, khẳng định chính là hình dạng hiện tại của nàng, không nghĩ tới trên đời này lại tồn tại hai người giống nhau như vậy.
"Cho nên nói, "Ngọc Ly" và "tỷ tỷ" trong miệng các ngươi thật ra là cùng là một người?" Đổng Trinh Hoa nhíu nhẹ lông mày, "Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?"
Đối mặt câu hỏi của Đổng Trinh Hoa, Bác Tuyên cũng không giấu diếm nữa, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, thành thật nói cho nàng biết, "Kỳ thật bộ dạng của ngươi rất giống thê tử chưa thành thân lại vì ngoài ý muốn mà qua đời của ta - Ngọc Ly, mà nàng là muội muội của Ngọc Ly - Ngọc Hô, các nàng là cách cách của Đoan Quận Vương phủ."
"Ah, thật sự là khéo..." Bây giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Bác Tuyên vẫn có ý đồ giữ nàng lại, nguyên lai nàng giống thê tử chưa xuất giá của hắn...
Loại cảm giác này thật là kỳ quái, nàng cảm giác mình giống như trở thành thế thân của Ngọc Ly, Đổng Trinh Hoa sắp không còn là Đổng Trinh Hoa nữa rồi.
Sau khi biết nguyên nhân Bác Tuyên giữ nàng lại, nàng ngược lại không muốn ở tại chỗ này nữa rồi, nàng chán ghét cảm giác bị xem thành thế thân, điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
"Bối lặc gia, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài." Đổng Trinh Hoa khom mình hành lễ với Bác Tuyên, "Bất quá ta nghĩ, ta không nên quấy rầy ngài mới tốt, chúng ta chia tay ở đây đi."
Bác Tuyên lo lắng muốn ngăn cản nàng rời đi, "Đổng cô nương, xin đừng đi, ta thật không có ác ý, ta bất quá chỉ là..."
"Ngươi chẳng qua là muốn coi ta như thế thân của Ngọc Ly cách cách mà thôi, đúng không?"
Hắn chột dạ một chút, vẫn trả lời, "Cũng không hoàn toàn là như vậy, ta biết ngươi không phải Ngọc Ly, ta cũng không muốn ngươi thay thế nàng..."
Ngọc Hô ở một bên lẳng lặng nhìn Bác Tuyên ca của nàng đem toàn lực chú ý đặt ở trên người Đổng Trinh Hoa, hoàn toàn xem nhẹ nàng, cảm thấy rất không thích, cảm giác với Đổng Trinh Hoa nguyên bản từ khiếp sợ, đã đổi thành ghen, nàng đột nhiên thực hi vọng Đổng Trinh Hoa chưa có xuất hiện.
Đổng Trinh Hoa chỉ là diện mạo giống tỷ tỷ, liền dễ dàng có được đến chú ý của Bác Tuyên ca, nàng tính cái gì, nàng làm bạn ở bên cạnh Bác Tuyên ca đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ còn không sánh bằng một nữ nhân đột nhiên xuất hiện sao?
"Bối lặc gia!" Lúc này một gã người hầu vội vàng chạy vào đại sảnh, "Thịnh Hạo bối lặc tới phủ của chúng ta, nói muốn gặp bối lặc gia ngài."
"Thịnh Hạo?" Vừa nghe đến tên của hắn, trong mắt Bác Tuyên nhiều hơn một cỗ oán giận, "Hắn tới làm cái gì? Hai chúng ta không có giao tình gì tốt để gặp!"
Đổng Trinh Hoa âm thầm kinh hãi, Thịnh Hạo đến nơi đây rồi? Chẳng lẽ hắn biết nàng ở đây?
"Nhưng... Nhưng Thịnh Hạo bối lặc cố ý muốn gặp ngài..." Ngay sau đó, Thịnh Hạo sẽ không chú ý sự can ngăn của thủ vệ, dám đi vào trong phủ Bác Tuyên bối lặc, đi thẳng tới trong phòng trước, "Bác Tuyên, đã lâu không gặp."
"Ngươi đến làm cái gì? Ta không cho rằng, chúng ta còn có cái gì để nói." Bác Tuyên tràn ngập địch ý với Thịnh Hạo, bởi vì Ngọc Ly, hai người nguyên bản thân là bạn tốt bắt đầu trở mặt, sớm không có qua lại, không nghĩ tới hiện tại Thịnh Hạo lại còn dám chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Thật sự ta không phải tới tìm ngươi ôn chuyện, ta là tới để mang người của ta trở về." Thịnh Hạo nhìn, hướng Đổng Trinh Hoa một bên dị thường chột dạ, hoàn toàn không dám mở mắt nhìn hắn, "Trinh Hoa, theo ta hồi phủ."
May mắn hắn ngoài A Thiết ra, còn âm thầm phái những người khác đi theo bọn họ, mới không để cho Đổng Trinh Hoa chuồn mất, vừa biết nàng bị Bác Tuyên mang về phủ bối lặc, hắn liền lập tức xông lại, nói cái gì đều phải mang nàng đi.
Không nghĩ tới nàng gặp Bác Tuyên, chỉ sợ Bác Tuyên đúng là bởi vì diện mạo của nàng giống Ngọc Ly, mới mang nàng về phủ bối lặc của mình.
Đổng Trinh Hoa chột dạ nhìn Thịnh Hạo, hắn quả nhiên là bởi vì biết nàng ở trong này, cho nên mới một mình tới cửa để bắt nàng trở về.
Bác Tuyên nhìn Đổng Trinh Hoa một cái, rồi lại nhìn về phía Thịnh Hạo, "Ngươi cũng quen Đổng cô nương?"
"Không chỉ quen, nàng vẫn là nô tỳ của ta."
"Cái gì?!" Bác Tuyên kinh ngạc sửng sốt, nếu như Đổng Trinh Hoa là người tự do, hắn không cho Thịnh Hạo mang người đi cũng không cần căng thẳng, nhưng nếu nàng là nô tỳ của Thịnh Hạo, hắn ngay cả cái cớ để giữ nàng lại cũng không có
Vì sao? Tại sao là Thịnh Hạo gặp được Đổng Trinh Hoa trước, mà không phải hắn?
"Trinh Hoa." Thịnh Hạo vươn tay với Đổng Trinh Hoa, thái độ kiên định cường thế, "Lại đây."
Đổng Trinh Hoa từ chối trong chốc lát, vẫn là bất đắc dĩ tiêu sái đến bên người Thịnh Hạo, xem ra sau này nàng cũng không cần vọng tưởng còn có thể chạy trốn nữa, lần này trở về, hắn chắc chắn sẽ khiến nàng không có cơ hội bước ra khỏi phủ bối lặc.
"Bác Tuyên, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi." Thịnh Hạo sau khi đạt được mục đích, không hề ở lâu, liền xoay người mang theo Đổng Trinh Hoa rời đi.
Bác Tuyên không có ngăn cản hắn, nhưng hắn vẫn hướng tới bóng lưng Thịnh Hạo lạnh giọng nói: "Ngươi là bởi vì diện mạo nàng giống Ngọc Ly, mới giữ nàng ở bên người a?"
"Ách?" Đổng Trinh Hoa nhìn về phía Thịnh Hạo, rốt cục nàng cũng nhớ được ở nơi nào nghe qua tên Ngọc Ly này, chính là lần đầu tiên nàng gặp hắn ở trên chiến trường thì hắn thốt ra tên Ngọc Ly đối với nàng.
Nguyên lai hắn... Cũng chỉ muốn coi nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly?
Sống lưng Thịnh Hạo hơi hơi cứng ngắc, cũng không quay đầu lại, "Cái đó và ngươi không quan hệ."
Hắn nắm tay Đổng Trinh Hoa thật chặt, không chút lựa chọn mang nàng ra khỏi Phủ bối lặc Bác Tuyên, tham lam muốn giữ lấy nàng làm cho hắn không hy vọng nàng sẽ tiếp tục ở đây.
Đổng Trinh Hoa là của hắn, hắn sẽ không để cho Bác Tuyên có cơ hội tham gia, cướp nàng từ trong tay hắn, làm cho hắn lại hối hận không thôi.
Vô luận như thế nào, lần này hắn nhất định phải giữ Đổng Trinh Hoa ở lại bên cạnh mình, nàng chỉ có thể là của một mình hắn!
***
Đổng Trinh Hoa trầm mặc đi theo Thịnh Hạo trở lại phủ bối lặc, dọc theo đường đi hai người không phản bác gì, không khí ngưng đọng dị thường.
Đợi cho sau khi trở lại trong phủ, Thịnh Hạo mới lạnh giọng cảnh cáo nàng, "Đừng nghĩ đến chủ ý gì nữa, bởi vì ngươi sẽ không thành công."
Cho nàng ra ngoài một lần, nàng liền lập tức muốn chạy trốn, hắn sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai nữa, đây là do chính nàng gây ra, đừng trách hắn.
Đổng Trinh Hoa không có trả lời lời của hắn, ngược lại hỏi: "Ngọc Ly chính là người ngươi từng nói qua, cô nương đã vì ngươi mà chạy trốn hôn lễ, còn đuổi theo tới Tây Vực?"
Bác Tuyên là vị bạn tốt hắn từng đề cập qua? Đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện, Thịnh Hạo lúc mới bắt đầu cũng đã xem nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly, nguyên nhân hắn giữ nàng ở bên người, chỉ là bởi vì diện mạo nàng giống Ngọc Ly, có thể bù lại kết quả tiếc nuối giữa hắn và Ngọc Ly.
Việc đã đến nước này, thịnh hạo cũng không có giấu diếm nữa tất yếu, trực tiếp trả lời, "phải"
"Cho nên... Diện mạo thật sự rất giống Ngọc Ly?"
"Rất giống, giống đến khiến cho ta thậm chí đã từng một lần nghĩ đến... Ngọc Ly chết mà sống lại."
"Cho nên, ngươi vẫn coi ta là thế thân của Ngọc Ly?" Đổng Trinh Hoa hừ cười ra tiếng, biểu tình cực kỳ bi thương, "Ta chịu đủ rồi, ta là Đổng Trinh Hoa, cho tới bây giờ cũng không phải là Ngọc Ly, vì sao các ngươi đều phải coi ta trở thành một nữ nhân khác đây?"
Người trong mắt của hắn căn bản không phải nàng, hắn chính là xuyên thấu qua nàng nhớ đến nữ nhân kêu Ngọc Ly kia, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì?
Bác Tuyên coi nàng là Ngọc Ly, nàng nhiều lắm chỉ là cảm thấy không thoải mái, nhưng vừa biết ngay cả Thịnh Hạo cũng coi nàng trở thành Ngọc Ly, trong nội tâm nàng xuất hiện cảm giác mất mát chua xót mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thất vọng đối với hắn.
Nàng không muốn trở thành vật thay thế cho người khác, nàng hi vọng người trong mắt của hắn là nàng, nữ nhân gọi là Đổng Trinh Hoa, mà không phải Ngọc Ly!
"Ta thừa nhận, mỗi lần gặp lại ngươi, ta đều không tự chủ được nghĩ đến Ngọc Ly, nhưng ta đã thực cố gắng phân biệt ngươi và Ngọc Ly, cũng không muốn xem ngươi trở thành thế thân của nàng."
Tuy rằng vừa mới bắt đầu, thật sự hắn rất khó tách nàng với thân ảnh Ngọc Ly ra, luôn không thoát khỏi được ràng buộc qua lại, nhưng từ sau khi nàng ở dưới đêm trăng giúp hắn cởi bỏ tự trách ràng buộc, hắn liền dần dần buông tiếc nuối với Ngọc Ly, cố gắng xem nàng trở thành một nữ nhân khác mà đối đãi, không hề từ trên người nàng tìm kiếm bóng dáng của Ngọc Ly.
Muốn hắn quên mất Ngọc Ly là không thể nào, nàng sẽ vĩnh viễn chiếm lấy một phần nhỏ trong lòng hắn, có lẽ sau này tình cảm đối với nàng sẽ từ từ giảm đi, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn muốn Đổng Trinh Hoa, nàng với hắn mà nói, là một bắt đầu mới, đã không còn là vì bù lại tiếc nuối với Ngọc Ly.
"Cho nên bây giờ ngươi để ta lưu lại, rốt cuộc là bởi vì ta là Đổng Trinh Hoa, hay là bởi vì ta giống Ngọc Ly?"
"Đương nhiên bởi vì ngươi là Đổng Trinh Hoa."
"Phải không? Nhưng ta giờ này khắc này, cũng rất khó tin tưởng câu trả lời của ngươi." Đổng Trinh Hoa cười khổ vuốt khuôn mặt của mình, "Chỉ cần ta đây... Khuôn mặt không thay đổi, ta liền vĩnh viễn không thoát khỏi bóng ma của Ngọc Ly được, vĩnh viễn sẽ hoài nghi, ngươi là xuyên thấu qua ta nhìn Ngọc Ly, mà không phải là đang nhìn chính ta đây."
Trừ phi nàng thay đổi mặt, hoặc là hủy dung, bằng không, chỉ sợ nàng vĩnh viễn đều không thể tiêu tan...
Thịnh Hạo thực sự cảm giác hết đường chối cãi, không biết nên nói cái gì mới có thể tiêu trừ nghi ngờ trong nội tâm nàng, "Trinh Hoa..."
"Ta mệt mỏi, xin ngươi cho ta đi nghỉ ngơi."
Đổng Trinh Hoa xoay người, tạm thời không muốn đối mặt hắn, không muốn nói chuyện với hắn, nàng chỉ muốn một mình yên lặng một chút, một mình với cảm xúc cô đơn khó chịu giờ phút này.
Nàng chẳng lẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm thế thân của Ngọc Ly sao? Nàng không cam lòng, thật sự rất không cam tâm...
Thịnh Hạo không ngăn cản nàng rời đi, chỉ là nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn bóng lưng nàng rời đi, lo lắng quan hệ giữa hai người sẽ vì vậy mà sinh ra biến hóa lớn gì đó.
Nếu không phải bởi vì bề ngoài của nàng rất giống Ngọc Ly, hai người bọn họ ngay từ đầu liền không có quan hệ gì, nhưng bây giờ cũng bởi vì dạng này, làm cho quan hệ cả hai xuất hiện những biến đổi khó có thể đoán trước.
Đây là một vấn đề khó giải, thực khó giải quyết, xử lý như thế nào cũng không đúng...
***
Đổng Trinh Hoa tạm thời đã bỏ qua ý nghĩ rời đi, bởi vì nàng biết, chỉ cần lần đầu tiên không thành công, Thịnh Hạo cũng không cho nàng cơ hội tiếp theo, nàng giãy dụa thế nào cũng chỉ là lãng phí hơi sức.
Mà nàng hiện tại cũng không có tâm tình đi hỏi chuyện chạy trốn, cả ngày đều lười, tâm tình xuống thấp đến mức ngay cả động cũng không muốn động, thủy chung tự giam mình ở trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Nàng nghĩ, mình thật sự thích Thịnh Hạo rồi, bằng không khi biết hắn cũng coi nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly thì nàng sẽ cảm thấy mất mát, thương tâm, chỉ kém một điều không chảy ra nước mắt như vậy.
Nhưng Ngọc Ly đã là người chết, dù nàng lợi hại thế nào, cũng đánh không lại một người chết, đạo bóng ma sẽ vĩnh viễn tồn tại, muốn thoát khỏi cũng thoát khỏi không xong.
"Ai..." Nàng cô đơn khẽ thở dài, cảm giác mình sắp hít thở không thông, rốt cục quyết định ra khỏi phòng hít thở không khí, không tự giam mình ở trong phòng nữa.
Ra sân, nàng muốn đi hoa viên nhìn xem một chút, cách đó không xa hai nô tỳ trùng hợp đi qua, vừa đi vừa thảo luận sự tình, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ làm cho Đổng Trinh Hoa nghe được các nàng đang nói cái gì.
"Bác Tuyên bối lặc lại tới?"
"Đúng nha, hiện tại đang ở trong đại sảnh, bối lặc gia chúng ta vẫn ngăn trở hắn, không cho hắn gặp người."
"Nhắc tới cũng thật tức cười, hai phủ chúng ta trước đây là vì một nữ nhân mà đoạn tuyệt qua lại, nhưng bây giờ lại vì một nữ nhân mà cùng tiếp tục dây dưa, tuy rằng việc cùng xuất hiện này... Có cũng như không."
"Thật không nghĩ tới, nguyên lai bộ dạng nàng..."
"Bác Tuyên bối lặc đến đây?" Đổng Trinh Hoa đột nhiên đi đến trước mặt hai người, hại các nàng hoảng sợ, "Tại sao hắn đến đây?"
"Ách? Đổng... Đổng cô nương." Tụi nô tỳ nhìn lẫn nhau, biểu tình có chút lung túng, không biết nên nói hay không.
"Các ngươi vừa mới nói, bối lặc gia không cho hắn gặp người, hắn muốn gặp ai?"
"Là... Chính là muốn gặp Đổng cô nương nha." Nô tỳ dứt khoát thẳng thắn, "Bác Tuyên bối lặc đã tới thật nhiều lần, nói muốn gặp Đổng cô nương, nhưng đều bị bối lặc gia chúng ta cự tuyệt."
"Bác Tuyên bối lặc có nói tại sao muốn gặp ta không?" Nàng nhíu lông mày lại, không phải lại bởi vì gương mặt giống Ngọc Ly này chứ?
"Cái này... Chúng nô tỳ không được rõ lắm." Đổng Trinh Hoa nghĩ rằng, nếu nàng không hiện ra, Bác Tuyên nhất định sẽ tiếp tục tới đây, chẳng bằng nàng ra ngay lúc này giải thích với hắn, giảm đi phiền toái sau này.
Nếu hắn thật là bởi vì gương mặt này của nàng mà đến, nàng sẽ không chút lựa chọn xin hắn chặt đứt ý nghĩ này, nàng không muốn làm thế thân của bất kì kẻ nào!
Đổng Trinh Hoa tiến đến đại sảnh, liền gặp được Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên giương cung bạt kiếm đứng nhìn nhau, trong không khí ẩn hàm một cỗ mùi thuốc súng nồng đậm, giống như một giây sau hai người sẽ bởi vì không hợp liền đánh nhau.
Thịnh Hạo phát hiện Đổng Trinh Hoa đi vào đại sảnh, kinh ngạc nhíu chặt lông mày, "Sao ngươi ra đây?"
Hắn chính là không cho Bác Tuyên có cơ hội gặp Đổng Trinh Hoa, cho nên hạ lệnh với mọi người trong phủ, không thể để cho nàng biết chuyện này, tại sao nàng lại đột nhiên tự động xuất hiện?
Sau đó Bác Tuyên mới phát hiện thân ảnh Đổng Trinh Hoa, lập tức tươi cười vui sướng, muốn đi về phía nàng, "Đổng cô nương..."
Thịnh Hạo nhanh chóng nắm chặt cổ tay Bác Tuyên, làm cho hắn không thể động đậy, Bác Tuyên quay đầu lại trừng mắt với hắn, giữa hai người tựa hồ lại toát ra không ít lửa phẫn nộ, tùy thời cũng có thể hừng hực bốc cháy lên.
"Ngừng lại, Bác Tuyên bối lặc, ta nghĩ ngươi nên đứng ở bên đó là tốt rồi." Đổng Trinh Hoa thở dài, nàng một chút cũng không hy vọng hai người bọn họ vì gương mặt này của nàng mà đánh nhau, "Nghe nói ngươi muốn gặp ta, không biết có chuyện gì?"
Vừa nghe đến nàng chủ động hỏi, Bác Tuyên dùng sức bỏ tay Thịnh Hạo ra, thật vất vả rốt cục có thể nhìn thấy mặt Đổng Trinh Hoa, hắn đương nhiên không thể buông tha cơ hội này, "Ta tới xin Đổng cô nương hỗ trợ."
"Ta sẽ không để cho nàng giúp ngươi." Thịnh Hạo thẳng thắn giúp Đổng Trinh Hoa cự tuyệt.
"Ta mời nàng chiếu cố, là quốc gia đại sự, cho dù nàng là nô tỳ của ngươi, giúp việc này cũng là thiên kinh địa nghĩa, ngươi không nên ngăn cản." Bác Tuyên nghĩa chính từ nghiêm nói.
Thịnh Hạo mặc kệ nhiều chuyện như vậy, hắn chính là không muốn cho Bác Tuyên có cơ hội cùng Đổng Trinh Hoa ở chung, "Ta bất kể là chuyện gì, tóm lại chính là không cho phép!"
"Ngươi không cho phép, ta đây liền trực tiếp tấu thỉnh hoàng thượng, xin hoàng thượng ân chuẩn ta mượn nô tỳ của ngươi, đến lúc đó ngươi không cho phép cũng phải cho." Bác Tuyên đã muốn bất cứ giá nào cũng phải để Đổng Trinh Hoa giúp việc này.
"Ngươi ──"
"Hai vị đừng cãi, cứ tiếp tục ầm ỹ cũng không giải quyết được gì, không phải sao?" Đổng Trinh Hoa than nhẹ một tiếng, này cảm giác mình một ngày nào đó sẽ bị đội lên đầu tiếng xấu hồng nhan họa thủy, "bối lặc gia, ngươi dù sao cũng phải để cho Bác Tuyên bối lặc nói xem là việc gì trước, mới quyết định muốn giúp hay không?"
"Bất kể là có chuyện gì gấp, ta đều..." Bác Tuyên cũng sẽ không buông tha cơ hội tốt này, không để ý Thịnh Hạo ngăn cản, trực tiếp nói với Đổng Trinh Hoa, "Đổng cô nương, còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp là ở ngoài một tòa giáo đường không?"
"Nhớ rõ, làm sao vậy?"
"Kỳ thật ngày ấy ta đi giáo đường, là vì điều tra cha xứ giáo đường và 'Thiên Địa hội' có quan hệ gì hay không."
Nha, Thiên Địa hội! Các loại phim truyền hình lịch sử đời Thanh và điện ảnh, đều thích lấy ân oán giữa triều đình cùng Thiên Địa hội viết văn chương, Đổng Trinh Hoa cũng không phải suy nghĩ nhiều liền biết tình huống, biết Thiên Địa hội là tổ chức dân gian phản Thanh phục Minh, luôn cùng triều đình Mãn Thanh đối nghịch.
"Ta đã từng tiếp xúc với người vị cha xứ kia, lục soát không ít thư tiếng nước ngoài, ngày đó ta nghe đến ngươi nói tiếng nước ngoài, nói vậy ngươi nhất định biết tiếng nước ngoài, cho nên ta hy vọng có thể mời ngươi hỗ trợ, xem có thể từ những thư kia, nhìn ra cha xứ cùng Thiên Địa hội rốt cuộc có quan hệ hay không."
Thịnh Hạo lập tức tìm được lý do phản bác hắn, "Trong cung không phải là không có người nước ngoài hoặc người biết tiếng nước ngoài, ngươi có thể tìm những người đó hỗ trợ."
"Ta không tin những người trong cung, những thư kia thật vất vả mới đến tay, nếu bởi vậy tiết lộ tin tức ra ngoài, thời gian dài ta diều tra liền uổng phí."
"Ngươi không tin người trong cung, lại chỉ tin nô tỳ của ta, ngươi không thấy là cực kỳ buồn cười sao?" Đừng tưởng rằng hắn không biết Bác Tuyên đang có cái chủ ý gì, hắn căn bản chính là muốn dùng danh nghĩa tra án ở chung với Đổng Trinh Hoa, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Ta cũng không cảm thấy điều này có gì buồn cười." Bác Tuyên không hề sợ hãi trừng mắt với hắn, "Tuy rằng ta và Đổng cô nương không có quá nhiều cơ hội ở chung, nhưng bằng giao tình ngắn ngủi kia, ta tin tưởng Đổng cô nương là một người có thể tin được, ta đối với ánh mắt nhìn người của mình còn có chút tự tin."
"Bác Tuyên, ta khuyên ngươi đừng si tâm vọng tưởng." Thịnh Hạo lại trầm giọng cảnh cáo lần nữa.
"Nếu ngươi cố ý muốn gây trở ngại tra án, cũng đừng ép ta thật sự tấu thỉnh hoàng thượng." Bác Tuyên cũng không cam chịu yếu thế uy hiếp.
Mắt thấy điềm báo hai nam nhân rất có khả năng không hợp liền động thủ, Đổng Trinh Hoa nhanh chóng mở miệng, "Bối lặc gia, để cho ta giúp Bác Tuyên bối lặc chuyện này đi."
Thịnh Hạo thật không dám tin tưởng nàng cư nhiên sẽ chọn nghiêng về bên Bác Tuyên, "Trinh Hoa, ngươi..."
"Dù sao hai người các ngươi nếu quả thật vì một chuyện này náo loạn đến trước mặt hoàng thượng, không chỉ đối với danh dự các ngươi có điều tổn thất, đối với ta cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng hoàng thượng còn có thể cho ta là họa thủy, bởi vì ta hại các ngươi khinh thường chính sự, giữ lại không được."
Những lời này của Đổng Trinh Hoa nói rất có đạo lý, cho dù Thịnh Hạo muốn cự tuyệt thế nào, cũng không mở miệng được, nàng nói không sai, nếu hắn và Bác Tuyên bởi vì hành động theo cảm tình mà làm cho sự tình náo loạn lớn, ngược lại sẽ hại Đổng Trinh Hoa khó làm người.
Bác Tuyên vui sướng tươi cười, "Xem ra vẫn là Đổng cô nương biết tình thế."
"Bối lặc gia, sau khi ta giúp Bác Tuyên bối lặc xem hết những thư kia, lập tức sẽ trở về, tuyệt đối sẽ không ở lâu nửa khắc, xin ngươi yên tâm." Nàng có thể làm được đúng là như vậy, nếu Thịnh Hạo vẫn không yên tâm được, nàng cũng không còn biện pháp.
Nàng cảm giác được, hắn thực lo lắng nàng sẽ bị Bác Tuyên cướp đi, nhưng phải xem nàng có nguyện ý bị cướp hay không mới được, chỉ có một bên đơn phương tình nguyện là không thể thực hiện được.
Đổng Trinh Hoa đột nhiên sửng sốt, cho nên mới nói, trong tiềm thức của nàng thật ra là muốn lưu ở bên người Thịnh Hạo, cho nên mới để cho hắn có thể đủ thuận lợi mang nàng về kinh thành, mà không phải dọc theo đường đi nghĩ hết biện pháp đào tẩu?
Nguyên lai... Lòng của nàng vẫn luôn không lý trí hướng về hắn, nàng ngầm cười khổ, không nghĩ tới chính mình sớm chìm sâu như vậy, lại hoàn toàn không biết gì cả, cho tới giờ khắc này mới bừng tỉnh hiểu ra...
Thịnh Hạo cho dù không muốn, giờ phút này cũng không thể không đáp ứng, không muốn để sự tình náo loạn lớn, "Đó là ngươi tự mình nói, phải cam đoan nhất định làm được."
"Đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, sẽ bằng tốc độ nhanh nhất trở về."
Nàng chấp nhận, cho dù hắn coi nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly, cũng không thay đổi được sự thật nàng đã thật sự thích hắn, không thay đổi được lòng của nàng ngay từ khi vừa mới bắt đầu liền hướng về hắn, tâm ý thủy chung muốn ở bên cạnh hắn.
Nàng bây giờ chỉ có thể hi vọng, trong mắt của hắn nhìn đến chính là nàng, tựa theo như lời hắn, hắn sở dĩ giữ nàng lại, là vì nàng là Đổng Trinh Hoa, mà không phải Ngọc Ly.
Nhưng nàng thật sự nên vì hắn, mà buông tha cho việc trở lại thế kỷ hai mươi mốt như vậy sao? Nàng thực bối rối, cha mẹ nàng đều ở bên kia, hai bên đều có người nàng để ý, lý trí của nàng cùng tình cảm cùng nhau rời bỏ (đối chọi nhau), thật sự là thế khó xử...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |