← Ch.04 | Ch.06 → |
Bác Tuyên rốt cục mượn được Đổng Trinh Hoa ra khỏi phủ bối lặc Thịnh Hạo, mang về phủ đệ của mình, có thể có cơ hội ở chung với Đổng Trinh Hoa.
Nhưng Thịnh Hạo đương nhiên không có khả năng làm cho một mình Đổng Trinh Hoa cùng Bác Tuyên rời đi, hắn phái A Thiết làm người hầu, không cho hai người bọn họ ở chung một mình.
Tuy rằng cảm thấy A Thiết chướng mắt, Bác Tuyên vẫn chỉ có thể để cho A Thiết đi theo, dù sao hắn chỉ là nô bộc, tính chất uy hiếp không lớn, hắn không để ở trong mắt.
Bác Tuyên dẫn Đổng Trinh Hoa vào trong thư phòng, mang thư đã cất kĩ ra giao vào trong tay nàng, nàng ngồi ở trước bàn chăm chú xem, hắn an vị ở một bên làm bạn với nàng, mặc kệ A Thiết canh giữ ở sau lưng nàng như là linh hồn u oán, dùng sức trừng mắt nhìn hắn như thế nào, hắn đều cố ý xem nhẹ, làm như không thấy.
Hắn nhìn biểu tình nghiêm túc của Đổng Trinh Hoa, nội tâm cảm thấy cực kỳ vui mừng, hắn vì Ngọc Ly chết đi mà thống khổ suốt năm năm, thủy chung không thể quên, mà Đổng Trinh Hoa xuất hiện, làm cho hắn nhất thời có mục tiêu tỉnh lại, hắn hy vọng có thể giữ lấy nàng, bù lại tiếc nuối năm năm trước.
Cho dù nàng bây giờ là nô tỳ của Thịnh Hạo, thì đã sao? Chỉ cần cho hắn thời gian và cơ hội, hắn sẽ có biện pháp đoạt lấy nàng.
Hắn nghĩ, trên trời sở dĩ cho hắn và Đổng Trinh Hoa gặp nhau, chính là cho hắn có cơ hội cạnh tranh với Thịnh Hạo, không cho một mình Thịnh Hạo vụng trộm giữ lấy nàng.
"Đổng cô nương, có nhìn ra manh mối gì không?"
"Uh... Những thư này sử dụng ngữ pháp có chút kỳ quái, cảm giác như là ở giữa những hàng chữ ẩn dấu cái gì đó khác nữa, ta còn phải nghĩ, mới có biện pháp trả lời ngươi."
Tốt xấu gì nàng ở đại học ngoại văn đã học hai năm, mỗi học kỳ đều lấy ba cuốn sách thưởng, chỗ quái dị bên trong ngữ pháp nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra, hoàn toàn chạy không khỏi pháp nhãn của nàng.
Cha xứ kia che dấu tin tức trong chỗ phức tạp của ngữ pháp, người thường xem không hiểu, là mật mã tốt nhất, nhưng gặp nàng, những mật mã liền không chỗ nào che giấu.
A, không nghĩ tới nàng học hệ ngoại văn, đi vào Thanh triều cũng có thể có không gian phát huy, thật sự là không thể tưởng được, sau này nàng cứ xung phong nhận đảm đương việc đi phiên dịch cho người nước ngoài, khẳng định cực kỳ cao tay!
"Đừng lo, ngươi có thể từ từ xem, chậm rãi suy nghĩ, ta cũng không vội." Bác Tuyên gợi lên một chút cười nhạt ôn nhu, cực kỳ quý trọng thời gian ở chung này, thật hy vọng nàng có thể mãi ở lại bên cạnh hắn.
Một màn này thật giống như trở lại ngày Ngọc Ly còn sống, hắn cũng thường xuyên làm bạn với nàng, cho nàng bất kỳ vật gì hắn có khả năng cho, ngay cả tâm cũng thế.
"Bác Tuyên ca!" Lúc này Ngọc Hô vui vẻ vọt vào thư phòng, bởi vì lúc trước Bác Tuyên đều dung túng nàng tùy ý đi lại trong phủ bối lặc của hắn, cho nên nàng hoàn toàn không có bị ngăn cản, "Ta đã phát hiện một chỗ tốt..."
"Ngọc Hô, làm sao muội lại tùy tiện vào thư phòng của ta?" Bác Tuyên lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Hô, "Hiện tại ta đang làm việc, muội trở về trước, có chuyện gì, lần tới nói sau, được không?"
"Ca ca đang bận việc gì sao?" Ngọc Hô trừng mắt nhìn Đổng Trinh Hoa một cái, nũng nịu chất vấn, "Tại sao nàng phải ở trong này? Ca ca có thể bận rộn cái gì với nàng?"
Đổng Trinh Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Hô, nàng từ trong ánh mắt của nàng cảm nhận được địch ý cực kỳ cường liệt, nàng nhất thời hiểu được, Ngọc Hô khẳng định thích Bác Tuyên.
Thật sự là quan hệ phức tạp, Ngọc Hô thích Bác Tuyên, Bác Tuyên lại thích Ngọc Ly, mà Ngọc Ly thích lại là Thịnh Hạo, a, thật đúng là giống một chuỗi đồ ăn. (ý nàng ta là giống lưới thức ăn chúng ta đã học trong sinh học a)
"Nàng tới giúp ta."
"Ta không tin, nàng có thể giúp Ca cái gì?" Ngọc Hô cố ý muốn một đáp án.
"Ngọc Hô, chúng ta thật sự đang làm việc quan trọng, muội trở về trước, chờ ta làm xong chuyện này, ta liền đi tìm muội, được không?" Bác Tuyên ôn nhu dụ dỗ, chỉ vì nàng là muội muội của Ngọc Ly, hắn đối với nàng liền có chút bao dung hơn, đồng dạng xem nàng thành muội muội của mình mà đối đãi.
"Bác Tuyên ca..."
"Ngọc Hô, ngoan ngoãn nghe lời."
Ngọc Hô cực kì không cam lòng cắn môi dưới, trước khi đi còn hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn Đổng Trinh Hoa một cái, nàng rõ ràng cảm giác được, từ sau khi nữ nhân này xuất hiện, tất cả tâm tư của Bác Tuyên ca đều đặt ở trên người nàng ta, cho nên căn bản không thời gian để ý đến nàng.
Nàng chỉ có thể tạm thời rời đi trước, nhưng nàng sẽ không để yên như thế, nàng nhất định phải làm cho Đổng Trinh Hoa biết, Bác Tuyên ca là của một mình nàng, những người khác cũng đừng nghĩ tranh với nàng.
Nàng tuyệt đối phải tìm cơ hội làm cho Đổng Trinh Hoa đẹp mặt, cảnh cáo nàng một phen mới được!
***
Trong khoảng thời gian Đổng Trinh Hoa đến chỗ Bác Tuyên, Thịnh Hạo quả thực ngồi cũng bất an, sống một ngày bằng một năm, hận không thể lập tức vọt tới quý phủ bối lặc của Bác Tuyên, mang nàng về.
Hắn không thể không coi Bác Tuyên là một sự uy hiếp, bởi vì ý đồ của Bác Tuyên đối với Đổng Trinh Hoa cực kỳ rõ ràng, hắn nhìn ra được Bác Tuyên đối với nàng có khát vọng thật lớn, hy vọng có thể giữ lấy nàng.
Nếu hắn không phải trong lúc mấu chốt này bị điều về kinh thành, cũng không bị Bác Tuyên phát hiện Đổng Trinh Hoa tồn tại, nếu hai người tiếp tục ở lại Tây Vực, có lẽ sẽ có bất cứ vẫn đề gì, hắn cũng sẽ không làm phức tạp mọi chuyện như thế.
Đây chỉ là bắt đầu, hắn tin tưởng sau này Bác Tuyên còn có thể càng tìm nhiều lý do tiếp cận nàng, hắn phải nghĩ biện pháp ngăn cản, không thể không phòng!
"Bối lặc gia, Đổng cô nương đã trở lại." Trong lúc đó một nô tỳ nhìn đến Đổng Trinh Hoa xuất hiện, liền chạy nhanh đến đại sảnh bẩm báo tin tức.
Thịnh Hạo lập tức từ trên ghế đứng dậy, khó nén vui sướng lao ra, hai người không bao lâu gặp ở hành lang, lại đều không có nói chuyện, chỉ là nhìn vào đối phương.
Thịnh Hạo thật cao hứng nàng đã trở lại, nhưng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, sau đó lại nghĩ tới chuyện trước đây nàng cố ý tránh hắn, nhất thời trầm mặc lại, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đổng Trinh Hoa không dự đoán được hắn sẽ chạy ra như vậy, biết hắn kỳ thật cực kỳ để ý nàng, rồi lại trầm mặc không nói được lời gì tốt để phá vỡ cục diện bế tắc, nàng đành phải nhịn cười, chính mình mở miệng trước, "Bối lặc gia, ta đã trở về."
Nhìn đến trong mắt của hắn chỉ có nàng, lòng của nàng liền ấm áp, ngọt ngào, tuy rằng hắn luôn bá đạo thô lỗ chút, nhưng thỉnh thoảng hắn để lộ ra sự quan tâm đối với nàng, nhưng cũng luôn có thể làm cho nàng cảm thấy vui sướng, tâm buồn bực khổ sở cứ như vậy dễ dàng được vỗ yên xuống.
Thịnh Hạo cảm thấy có chút xấu hổ, bình thường giọng điệu mệnh lệnh của hắn luôn chiếm đa số, căn bản không hiểu tại sao lúc này lại nhỏ nhẹ, cuối cùng vẫn chỉ có thể cứng ngắc lấy giọng ra lệnh trả lời, "Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa."
"Vâng"
"Ngươi... trở về phòng nghỉ ngơi đi." Không biết còn muốn nói những gì nữa, Thịnh Hạo xoay người trở về, cứ như vậy đơn giản chấm dứt đối thoại giữa hai người.
"Ách?" Đổng Trinh Hoa nguyên bản vẫn chờ hắn nói rồi nói, không nghĩ tới cứ như vậy đã xong, nàng đành phải tự mình chủ động đuổi theo, "Bối lặc gia..."
Nàng biết một thời gian trước mình trốn hắn, khiến cho hai người cũng không dễ chịu, là nên hướng hắn nói lời xin lỗi, tránh cho hai người vẫn có vướng mắc tồn tại.
Nàng không biết mình rốt cuộc còn cơ hội quay về thế kỷ hai mươi mốt hay không, nhưng ít ra khi còn ở chỗ này, nàng hy vọng có thể cùng hắn ở chung, đừng có bất kỳ tranh chấp gì nữa.
Vô luận ngày sau hai người bọn họ có thể có kết quả hay không, nàng cũng không tính được nhiều như vậy, nàng chỉ có thể nắm chắc hiện tại, đừng để cho tương lai mình phải hối hận cả đời.
Nàng thích hắn nha, nàng trong lúc vô tình đã đặt hắn ở trong lòng rồi, đã bất tri bất giác có tình cảm đối với hắn, đợi nàng phát hiện thì cảm tình cho đi đã không thu trở lại được, nhất định rơi mất trên người hắn...
"Bối lặc gia... Ai nha!"
Đổng Trinh Hoa đuổi đến quá mau, không nghĩ qua dẫm lên làn váy của mình, mắt thấy cũng sắp chật vật ngã xuống đất, Thịnh Hạo nghe được nàng lên tiếng kinh hô, nhanh chóng xoay người lại, vươn tay vững vàng ôm lấy nàng, "Cẩn thận!"
Nàng va chạm vào trong ngực của hắn, liền không nhịn được thẹn thùng hai gò má ửng hồng, liền nhìn cũng không dám nhìn hắn, Thịnh Hạo phát hiện hai người cơ hồ gắt gao dán cùng một chỗ, liền nhanh chóng buông tay muốn giãn ra khoảng cách giữa hai người.
Không nghĩ tới Đổng Trinh Hoa vừa nhận thấy được Thịnh Hạo có ý đồ buông tay, cố lấy dũng nhanh chóng khí vươn tay ôm hắn lại, không cho hắn rời đi, cử động như vậy làm cho trong lòng Thịnh Hạo đột nhiên chấn động, có loại kích động vui sướng mãnh liệt không thể nói rõ, cơ hồ sắp không cách nào nén xuống.
Nàng cử động như vậy... Là hắn tính sai sao?
Đổng Trinh Hoa thầm tự cổ vũ làm tinh thần hăng hái thêm, ở trong lòng hắn nũng nịu thấp giọng lẩm bẩm, như là đang làm nũng với hắn, "Chuyện lúc trước... Thực xin lỗi..."
Cho tới giờ khắc này, Thịnh Hạo mới dám tin tưởng tất cả đều là thật sự, nguyên lai không phải chỉ có hắn đơn phương tình nguyện, nguyên lai nàng đối với hắn cũng có tình cảm.
Hắn vui vẻ ôm lấy nàng thật chặt, không hề có bất kỳ băn khoăn gì, nàng có tình cảm với hắn, là chuyện làm hắn hưng phấn nhất, cho dù thăng quan tấn tước cũng không làm cho hắn kích động như thế, hắn hiện tại chỉ muốn ôm nàng, vui vẻ lên tiếng hô to.
Hắn khó nén vui sướng ôn nhu đáp nhẹ, "Không có việc gì... Không có việc gì..."
Chỉ cần nàng có tình cảm với hắn, hắn còn tin tưởng có thể giữ nàng ở lại bên cạnh mình, chỉ cần khiến nàng lại thích hắn nhiều hơn một chút, hắn tin tưởng, nàng sẽ luyến tiếc khi rời hắn đi.
Lại cho hắn nhiều thời gian một chút, hắn sẽ làm nàng càng ngày càng thích hắn, nhất định sẽ...
Tuy rằng Đổng Trinh Hoa và Thịnh Hạo cũng không có cho nhau hứa hẹn xác thực gì, nhưng một cái ôm này cũng đủ để làm cho hai người đính ước, biết tâm ý của nhau, cũng xác định quan hệ giữa hai người.
Nàng không hề giận dỗi hắn, ngược lại im lặng ở bên cạnh hắn, chỉ cần khi hắn ở trong phủ, nàng sẽ đi theo hắn, hai người như hình với bóng, cảm tình càng ngày càng tăng. Cuộc sống đột nhiên trở nên quá hạnh phúc, Đổng Trinh Hoa ngược lại có một loại cảm giác không thật, cảm thấy tựa hồ tùy thời đều sẽ có biến...
"Ngọc Hô cách cách mời ta đến Đoan Quận Vương phủ?"
Đổng Trinh Hoa vốn đang cùng Thịnh Hạo ở trong vườn hoa vừa tản bộ vừa ngắm cảnh, không nghĩ tới một nô tỳ lại chạy đến trước mặt bọn họ, nói Ngọc Hô phái người đến phủ bối lặc, hy vọng có thể mời Đổng Trinh Hoa đến Quận Vương phủ một chuyến.
Thịnh Hạo nhăn lại mày rậm, cực kỳ chán ghét có người thất lễ muốn "mượn" nàng, chỉ là muốn "mời" nàng ra ngoài, "Ngọc Hô có nói là chuyện gì không?"
"Người đến truyền lời nói là, bởi vì Đổng cô nương khiến nàng nghĩ đến tỷ tỷ đã qua đời, cho nên hy vọng có thể mời Đổng cô nương đi Đoan Quận Vương phủ ngồi một chút, nói chuyện, thỏa nỗi nhớ tỷ tỷ."
Thịnh Hạo vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nếu Ngọc Hô thật sự có loại ý nghĩ này, tại sao ngay sau khi nhìn thấy Đổng Trinh Hoa không làm chuyện này ngay mà lại để sau một thời gian ngắn, mới đột nhiên muốn tìm nàng tán gẫu?
Đổng Trinh Hoa cũng hiểu được mục đích của Ngọc Hô không đơn giản như vậy, nàng lúc ở chỗ Bác Tuyên đã mạnh mẽ cảm thụ qua cái nhìn chằm chằm của Ngọc Hô, hiện tại nàng ta lại nói muốn tìm nàng nói chuyện, Hm... Khẳng định có tâm bất lương.
Nhưng nếu không đi, lại có vẻ bọn họ đang làm bộ làm tịch, Đổng Trinh Hoa cân nhắc một chút, vẫn là nói: "Bối lặc gia, để cho ta đi gặp Ngọc Hô cách cách đi."
"Ta cảm thấy không ổn." Thịnh Hạo uyển chuyển biểu đạt ý kiến chính mình.
Đổng Trinh Hoa hơi hơi gợi cười, hắn thật là tiến bộ, không phải trực tiếp nói cho nàng biết "Không cho phép", mà là uyển chuyển nói "Không ổn", tuy rằng ý tứ hắn muốn biểu đạt kỳ thật vẫn giống nhau, nhưng nghe qua như vậy, cũng làm cho nàng cảm thấy thoải mái không ít.
"Bối lặc gia, ta nghĩ không có việc gì." Nàng mỉm cười nhẹ kéo cánh tay hắn, làm nũng với hắn, "Nàng ta hẳn chỉ là muốn tìm ta nói một chút, nói xong chuyện cô nương đó cũng sẽ thả người, để cho ta đi đi."
"Ta cảm thấy không ổn." Hắn gắt gao chau lông mày, có loại cảm giác bất an, không muốn để nàng rời đi bên cạnh hắn.
"Để cho ta đi một lần đi, bằng không... Chỉ sợ lại sẽ như Bác Tuyên bối lặc lần trước, liều mình phái người lại đây dây dưa mãi không ngớt, thế nào cũng phải quấy nhiễu đến khi chúng ta đáp ứng mới được."
Thịnh Hạo vừa nghĩ tới lần trước Bác Tuyên mỗi ngày đều không buông tay, liền cảm thấy phiền chán, từ chối một hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Đổng Trinh Hoa, để cho nàng đi Đoan Quận Vương phủ một chuyến.
Dù sao lần này là Ngọc Hô, không phải Bác Tuyên, đối với hắn không có tính chất uy hiếp gì, chắc không xảy ra chuyện gì...
Sau khi được đến sự cho phép của Thịnh Hạo, Đổng Trinh Hoa liền ngồi trên xe ngựa mà Đoan Quận Vương phủ đặc biệt phái tới, chờ gặp Ngọc Hô.
Ngọc Hô rốt cuộc muốn nói gì với nàng? Nàng đoán, khẳng định không thoát được quan hệ với Bác Tuyên.
Qua không bao lâu, Đổng Trinh Hoa đã đến Đoan Quận Vương phủ, được nô tỳ dẫn dắt, nàng đi vào ở trong lương đình bên hồ, Ngọc Hô tựa hồ sớm ở nơi đó chờ đợi đã lâu.
Đổng Trinh Hoa vừa nhìn thấy nàng, liền có lễ khom mình hành lễ, "Đổng Trinh Hoa tham kiến Ngọc Hô cách cách."
"Đổng cô nương, không cần đa lễ, mời ngồi đi."
"Cám ơn." Chờ sau khi Đổng Trinh Hoa ngồi vào chỗ của mình, Ngọc Hô liền tận lễ của chủ nhân tiếp đón nàng, "Điểm tâm trên bàn xin cứ thoải mái mà thưởng thức, không cần phải khách khí."
"Ta đây sẽ thật sự không khách khí." Đổng Trinh Hoa lập tức cầm lấy một khối bánh hoa quế, ung dung chờ Ngọc Hô ra chiêu.
Trên mặt Ngọc Hô vẫn duy trì lễ phép mỉm cười, thử hỏi: "Đổng cô nương, lần trước ta thấy ngươi ở trong thư phòng của Bác Tuyên ca, không biết ngươi đang giúp Bác Tuyên ca làm cái gì?"
Quả nhiên, nàng đã nói ý đồ của nàng tuyệt đối thoát không được quan hệ với Bác Tuyên."Cách cách, đó là công việc của Bác Tuyên bối lặc, ta không tiện tiết lộ, nếu ngươi thật sự muốn biết, vẫn nên trực tiếp đến hỏi hắn đi, nếu hắn nguyện ý nói cho ngươi biết, hắn sẽ nói."
Nàng ở trong mấy bức thư kia phát hiện có thể là ám hiệu Thiên Địa hội muốn tập kích một vị quan lớn, nàng cũng đã nói cho Bác Tuyên tất cả những phần mình có thể giải, không biết hắn có thuận lợi ngăn cản sự kiện ám sát xảy ra hay không?
"Ngươi thật đang giúp việc của hắn, mà không phải quan hệ mờ ám với hắn sao?" Ngọc Hô trầm biểu tình xuống, cũng không cố ý lấy lòng nàng, chỉ muốn biết đến sự tình nàng suy nghĩ, "Ta không tin, ngươi có thể có năng lực gì giúp Bác Tuyên ca, hai người các ngươi khẳng định có cái gì khác."
"Giữa ta và Bác Tuyên bối lặc, thật sự quan hệ gì đều không có, xin cách cách không nên nghĩ nhiều như vậy."
Nàng có thể nào không nghĩ ngợi thêm? Từ khi Đổng Trinh Hoa vừa xuất hiện, toàn bộ tâm tư của Bác Tuyên ca chuyển dời đến trên người nàng ta, nàng làm sao có biện pháp không nghĩ ngợi thêm!
"Đổng cô nương, xin ngươi nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có nhiều vọng tưởng, Bác Tuyên ca là bối lặc, không phải loại người nô tỳ như ngươi có thể trèo cao được, ngươi tốt nhất phải có tự mình hiểu lấy."
Đổng Trinh Hoa cố gắng bảo trì tươi cười, tuy rằng nàng đã có một chút tức giận rồi, "Cách cách, ngươi thật sự quá lo lắng, ta cho tới bây giờ chưa nghĩ như vậy."
"Ngươi dựa vào cái gì muốn ta tin tưởng lời ngươi nói? Chỉ cần ngươi ở kinh thành một ngày, ta liền giống như đứng ngồi không yên, lúc nào cũng đều phải đề phòng Bác Tuyên ca bị gương mặt này của ngươi mê hoặc, tưởng lầm ngươi là tỷ tỷ ta!"
Ngay cả nàng không muốn cũng phải thừa nhận, gương mặt của Đổng Trinh Hoa giống tỷ tỷ đến đáng sợ, thậm chí nàng còn có loại ảo giác, hiện tại ngồi ở trước mặt nàng, tựa hồ thật là tỷ tỷ của nàng, mà không phải người khác.
"Khuôn mặt của ta trưởng thành đã như vậy, cũng không phải ta có thể khống chế, nếu Bác Tuyên bối lặc thật sự bởi vậy mà nhạn nhầm ta thành Ngọc Ly cách cách, thì đó cũng là vấn đề của Bác Tuyên bối lặc, cùng với ta không liên quan!" Đổng Trinh Hoa căm tức từ ghế đứng dậy, quyết định không nói tiếp với Ngọc Hô nữa, bởi vì nói cũng là nói vô ích, nàng căn bản không nghe vào, "Ta không có tiện ở lâu, xin thứ cho ta phải đi bây giờ, cảm tạ cách cách đã chiêu đãi."
Nói xong Đổng Trinh Hoa lập tức xoay người rời đi lương đình, không muốn lưu lại thêm thời khắc nào nữa, thầm nghĩ bằng tốc độ nhanh nhất trở lại bên người Thịnh Hạo.
"Đợi chút, ai chuẩn ngươi đi!" Ngọc Hô căm phẫn đứng lên đuổi theo ra lương đình, "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ngọc Hô đuổi theo bước chân Đổng Trinh Hoa, giữ chặt ống tay áo của nàng, không cho nàng đi, "Ta lời còn chưa nói hết, không cho phép ngươi đi!"
"Cách cách, hai chúng ta đã không có gì nói, xin thả ta đi!" Đổng Trinh Hoa muốn bỏ tay nàng ra, không nghĩ tới nàng lại nắm thật chặt, đẩy như thế nào cũng đẩy không xong.
"Không thả, ta chết cũng không thả!"
"Ngươi ──"
Hai nữ nhân ngay tại bên hồ giằng co, ai cũng không nhường ai, tụi nô tỳ một bên đều sợ không biết nên làm thế nào mới tốt, đang do dự muốn tiến lên ngăn cản, tách ra hai người hay không.
Ngay lúc tụi nô tỳ còn chần chờ thì Ngọc Hô đột nhiên tức giận đến hung hăng đẩy Đổng Trinh Hoa một cái, hại nàng nhất thời mất trọng tâm ngã ra sau, cứ như vậy trước mặt mọi người, ngã vào trong hồ phía sau.
"A ──"
Ba một tiếng, một đạo bọt nước vẩy ra trên bờ hồ, tạt ướt một thân xiêm y của Ngọc Hô, giờ khắc này nàng mới đột nhiên từ trong phẫn nộ giật mình tỉnh lại, ý thức được chính mình cư nhiên nhất thời thất thủ đẩy Đổng Trinh Hoa rơi xuống hồ.
"Khụ khụ, cứu mạng..." Đổng Trinh Hoa trên mặt hồ lúc chìm lúc nổi, liều mình giãy dụa, "Ta không biết bơi... Cứu mạng..."
Ngọc Hô kinh sợ cả người ngu ngơ, ngay cả nô tỳ một bên cũng đều bị sợ tới mức không biết làm sao, cuối cùng vẫn là Ngọc Hô hồi về thần trí trước, nhanh chóng hướng đám nô tỳ hô to, "Mau, nhanh đi tìm nô bộc biết bơi lại đây!"
"Dạ!" Tụi nô tỳ bối rối đi tìm hỗ trợ chung quanh, không dám có gì chần chờ nữa.
Ngọc Hô sợ hãi nhìn Đổng Trinh Hoa tiếp tục ở mặt hồ giãy dụa, tùy thời cũng có thể chìm xuống, nàng chỉ là muốn cho nàng ta một chút cảnh cáo mà thôi, tuyệt đối không có ý hại chết nàng, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Một lát sau, liền có vài tên nô bộc tới bên hồ, nhảy xuống nước cứu Đổng Trinh Hoa lên, nhưng lúc này nàng đã ngất đi, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Ngọc Hô mắt thấy tình huống không ổn, lại nhanh chóng mệnh lệnh nô tỳ, "Mau, nhanh đi mời đại phu lại đây!"
"Nô tỳ lập tức đi!"
Người hầu đặt Đổng Trinh Hoa toàn thân ướt đẫm ở trên đất, đè bụng của nàng muốn cho nàng ói ra nước hồ trước, làm chút cấp cứu đơn giản, Ngọc Hô khẩn trương ở một bên nhìn, chỉ sợ Đổng Trinh Hoa thật có bất trắc gì, nàng sẽ trở thành hung thủ giết người.
Giữa lơ đãng, nàng đột nhiên phát hiện tay áo trái bị vén lên cao của Đổng Trinh Hoa, trên cánh tay tựa hồ có dấu vết kỳ quái, cẩn thận nhìn lên, mới nhìn đến trên cánh tay trái nàng có một vết thương cũ dài, như là ra ngoài ý muốn mà lưu lại.
Nàng xem đến một ít vết thương, thình lình thở hốc vì kinh ngạc, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vết thương này nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai, trên cánh tay tỷ tỷ cũng có một cái, đó là mới trước đây hai người bọn họ du ngoạn thì không cẩn thận bị thương, lúc ấy tỷ tỷ còn chảy rất nhiều máu, khiến nàng khắc sâu ấn tượng.
Ngọc Hô ngu ngơ nhìn Đổng Trinh Hoa vẫn còn ở trong hôn mê, không dám tin thì thào nói nhỏ, "... Tỷ tỷ?"
Đổng Trinh Hoa chính là Ngọc Ly? Chẳng lẽ năm năm trước Ngọc Ly kỳ thật... Không chết?
Thịnh Hạo vừa nhận được tin tức từ Đoan Quận Vương phủ truyền đến, nói Đổng Trinh Hoa bởi vì ngoài ý muốn rơi hồ mà hôn mê, liền lo lắng lập tức tới, không thể tin được cư nhiên sẽ xảy ra loại chuyện này.
Trinh Hoa tại sao đột nhiên rơi trong hồ? Khẳng định có vấn đề, cũng không phải ngoài ý muốn đơn giản như vậy!
Lòng hắn nóng như lửa đốt đi theo nô tỳ đi ở trên hành lang gấp khúc trong phủ, muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng, thật vất vả rốt cục đi vào phòng khách, trong phòng trừ bỏ Ngọc Hô ra, không nghĩ tới ngay cả Đoan Quận Vương cũng ở đó.
Sau khi xảy ra ngoài ý muốn, Ngọc Hô ngoài việc phái người thông tri cho Thịnh Hạo ra, đồng dạng cũng phái người đến trong cung mời Đoan Quận Vương trở về, sắc mặt của cha và con gái đều có một loại ngưng trọng kỳ quái, không khí có chút quỷ dị.
Thịnh Hạo một lòng chỉ muốn xác nhận tình trạng của Đổng Trinh Hoa, không rảnh bận tâm lễ tiết nên có với Đoan Quận Vương, lập tức chạy vội tới bên giường, lo lắng nhìn dung nhan tái nhợt của nàng, "Trinh Hoa, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại..."
"Đại phu đã tới xem rồi, nàng cũng không có trở ngại gì, chỉ là uống nhiều nước hồ quá, tạm thời bất tỉnh thôi." Ngọc Hô ra tiếng giải thích.
Lúc này Thịnh Hạo mới có thể tạm thời buông lỏng một hơi, quay người lại hành lễ với Đoan Quận Vương, "Đoan Quận Vương, xin thứ cho tại hạ vừa rồi đã thất lễ."
"Không sao." Đoan Quận Vương nhìn thần sắc Thịnh Hạo có chút phức tạp.
"Ngọc Hô, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thịnh Hạo ngược lại chất vấn nàng, "Trinh Hoa đồng ý nhận lời mời của ngươi mà đến, vì sao lại đột nhiên rơi vào trong hồ? Mời ngươi cần phải cho ta một đáp án hợp lý."
Nếu sớm biết rằng sẽ xảy ra ngoài ý muốn, dù nói cái gì hắn cũng sẽ ngăn cản Trinh Hoa lại đây, hắn hiện tại quả thực hối hận không thôi!
"Thật là ngoài ý muốn, ta cũng không nghĩ tới... Nàng tại sao lại rơi xuống hồ." Ngọc Hô chột dạ trả lời.
"Thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?" Vừa thấy vẻ mặt của nàng, Thịnh Hạo liền khẳng định không phải ngoài ý muốn, "Ngọc Hô, lúc này đây may mắn Trinh Hoa không có trở ngại, ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng ta cũng nói cho ngươi biết, sẽ không có lần tiếp theo, ta tuyệt không cho ngươi có cơ hội tiếp xúc Trinh Hoa nữa."
Ngọc Hô không thể phản bác lời nói của hắn, bởi vì trong lòng nàng thật sự sợ, biết mình thật đã làm sai.
"Ta muốn lập tức mang Trinh Hoa đi, thứ cho không ở lâu."
Không nghĩ tới Đoan Quận Vương đột nhiên ra tiếng ngăn cản hắn vào lúc này, "Không, ta không thể để cho ngươi mang nàng đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng rất có thể là đại nữ nhi 'Ngọc Ly' của ta."
"Không có khả năng!" Thịnh Hạo phản bác như đinh chém sắt, "Ngọc Ly từ năm năm trước đã chết, nàng lâm vào giữa cát lún, hài cốt không còn, không phải chỉ có ta nhìn thấy, rất nhiều người đều thấy được, cho nên nàng tuyệt đối không thể nào là Ngọc Ly."
"Nhưng trên tay của nàng đã có một vết thương giống như trước đây tỷ tỷ từng chịu, hơn nữa vị trí, hình dạng đều giống nhau như đúc." Ngọc Hô lần lượt vạch ra căn cứ chính xác, "Không chỉ vết thương trên vai, trên vai sau của tỷ tỷ có một bớt nhỏ màu đó, đó là từ trong bụng mẹ đi ra đã có, trên người 'Đổng Trinh Hoa' như lời ngươi nói, cũng có một cái bớt như vậy, hơn nữa vị trí không sai chút nào, hơn nữa bộ dạng nàng và tỷ tỷ cực kỳ tương tự, nàng rõ ràng chính là tỷ tỷ."
Nàng cũng là bởi vì phát hiện Đổng Trinh Hoa rất có thể chính là tỷ tỷ, mới nhanh chóng kêu A mã trở về, tuy rằng chuyện này cực kỳ không thể tin được, nhưng rất nhiều chứng cớ đều biểu hiện quan hệ giữa Đổng Trinh Hoa và tỷ tỷ, nàng không tin cũng không được.
"Ngươi nói cái gì?!" Thịnh Hạo vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, này... Làm sao có thể?
Hắn nhìn tận mắt Ngọc Ly bị cát lún nuốt hết, ngay cả thi thể cũng không tìm được, làm sao có thể thoát khỏi?
Đoan Quận Vương lại nhắc lại một lần nữa, "Nói ngắn lại, Thịnh Hạo bối lặc, giờ này khắc này ta sẽ không cho ngươi mang Đổng cô nương có thể chính là Ngọc Ly đi."
Ông mặc kệ lâm vào giữa cát lún rốt cuộc có còn khả năng còn sống trở về hay không, ông chỉ nhận định đủ loại đặc điểm trên người Đổng Trinh Hoa phù hợp với Ngọc Ly, cứ như vậy nhận định nàng khẳng định là đại nữ nhi tránh được kiếp chết của ông.
Không nghĩ tới đại nữ nhi còn có cơ hội còn sống trở lại bên người bọn họ, vô luận như thế nào, ông đều nhất định phải giữ đại nữ nhi lại, không cho phép bất luận kẻ nào mang nàng đi!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |