← Ch.05 | Ch.07 → |
Đổng Trinh Hoa không biết mình ngủ mê bao lâu, khi nàng mở hai mắt ra lần nữa thì sắc trời đã tối, trong phòng thắp lên ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt hơi hơi lay động.
Nàng ngồi dậy, vẫn nhìn phòng xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn còn nhớ không nổi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chờ thanh tỉnh một chút mới nghĩ đến, nàng bị Ngọc Hô đẩy vào hồ, tiếp theo ấn tượng gì cũng không có.
"Nơi này là chỗ nào? Chẳng lẽ ta còn ở Đoan Quận Vương phủ?"
Nàng mê man đã bao lâu? Nếu không nhanh đi về, Thịnh Hạo sẽ lo lắng, không nên không nên, nàng lập tức rời đi mới được.
Đổng Trinh Hoa đang muốn xuống giường, lại đột nhiên truyền đến thanh âm có người mở cửa vào, ngay sau đó Ngọc Hô mang theo nô tỳ từ ngoài đi vào trong phòng, nhìn thấy Đổng Trinh Hoa đã tỉnh, vui sướng lập tức tươi cười.
"Tỷ tỷ, cám ơn trời đất, tỷ rốt cục tỉnh!"
Sau khi nàng và A Mã mời Thịnh Hạo về, không cho hắn mang tỷ tỷ đi, bọn họ vẫn đang đợi nàng tỉnh lại, cứ như vậy đợi cho đến đêm, thật vất vả nàng mới thanh tỉnh.
"Tỷ tỷ?" Đổng Trinh Hoa vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, "Cách cách, ta không có thân phận làm tỷ tỷ của ngươi, ngươi kêu ta như vậy, sẽ làm ta giảm thọ."
"Không, tỷ tỷ thật là tỷ của ta..." Đổng Trinh Hoa căn bản là không để tâm nghe xem nàng ta còn muốn nói nhiều cái gì, "Thật ngại, ta phải trở về phủ bối lặc rồi, xin cho ta rời đi."
"Không, tỷ không thể rời đi Đoan Quận Vương phủ!"
"Vì sao?"
"Ta đã nói rồi, tỷ là tỷ tỷ của ta nha." Ngọc Hô cầm chặt lấy tay nàng, không cho nàng đi, "Ta không biết tại sao tỷ đối chúng ta không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng trên người tỷ có thật nhiều đặc thù giống như tỷ tỷ, cho nên tỷ nhất định là tỷ tỷ của ta."
Ngọc Hô vội vàng vạch ra tất cả đặc thù nàng giống với Ngọc Ly, cố gắng muốn khiến nàng tin tưởng nàng chính là Ngọc Ly, nhưng Đổng Trinh Hoa càng nghe lại càng kinh ngạc, không hiểu trên đời này làm sao có thể có nhiều trùng hợp đều xảy ra ở trên người nàng và Ngọc Ly như vậy, quả thực chính là không thể tin tới cực điểm.
"Các ngươi không phải bởi vì gương mặt này của ta, liền định đâm lao phải theo lao, gạt ta là trên người có vài điểm giống Ngọc Ly cách cách, dẫn ta mắc mưu đấy chứ?"
"Không, ta nói thật, cũng không có lừa tỷ, bằng không tỷ nói, vết thương trên cánh tay trái tỷ là thế nào mà có?"
"Ách?" Đổng Trinh Hoa kinh ngạc sửng sốt, "Ta không ấn tượng..."
Nàng biết trên cánh tay mình có sẹo, nhưng nàng lại tìm không ra bất cứ trí nhớ gì có liên quan với vết sẹo này trong đầu, giống như vết sẹo là không căn cứ xuất hiện.
Ngọc Hô tiếp tục truy vấn: "Chẳng lẽ tỷ thật sự một chút ấn tượng đối với ta cũng không có, thậm chí đối với Đoan Quận Vương phủ tỷ đã ở mười lăm năm cũng không có một chút cảm giác quen thuộc gì?"
"Ta thật không có ấn tượng gì, ta cũng không cho rằng chính mình nên có cảm giác quen thuộc đối với tất cả nơi này." Đổng Trinh Hoa chỉ cảm thấy khó hiểu, "Huống hồ các ngươi cũng nói, Ngọc Ly cách cách đã sớm chết rồi, làm sao có thể chết mà sống lại đây?"
Ngọc Hô cảm thấy rất giận, không biết nên làm như thế nào mới có thể để cho nàng tin tưởng, "Chúng ta cũng không hiểu vì sao, tuy rằng năm năm trước tỷ tỷ xác thực rơi vào cát lún, bị cát lún nuốt mất..."
"Cái gì?! Ngọc Ly cách cách cũng là rơi vào cát lún?"
Đột nhiên trong lúc đó, một loại cảm giác đau đớn kỳ quái lủi qua chỗ sâu trong óc Đổng Trinh Hoa, giống như có hình ảnh gì chợt lóe lên ở trước mắt, đầu của nàng nháy mắt bốc lên một cỗ trướng đau, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, như là có đồ vật gì đó muốn ở nổ tung trong đầu của nàng.
Hạo ca ca, cứu ta!
Ngọc Ly ──
Là ai ở trong đầu của nàng nói chuyện? Nàng đau đớn ôm lấy đầu, nhíu chặt hai hàng lông mày, càng ngày càng nhiều hình ảnh kỳ quái và hỗn loạn lần lượt thay đổi xuất hiện, nàng hoàn toàn không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cha, mẹ, con làm sao vậy?
Không có việc gì, Trinh Hoa, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi...
Đúng nha, nàng kêu Đổng Trinh Hoa, ba mẹ của nàng đều ở thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể sẽ là Đoan Quận Vương gì ở Thanh triều, ba mẹ của nàng chỉ có một nữ nhi là nàng, nàng mới không có cô muội muội Ngọc Hô này.
Tỷ tỷ, đợi ta với!
Tiểu Hô, ngươi đi nhanh một chút!
Kỳ quái, vì sao trong đầu của nàng sẽ xuất hiện Ngọc Hô trước đây, thậm chí là Thịnh Hạo, Bác Tuyên tuổi nhỏ hơn chút, nàng tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng bốn người bọn họ vui vẻ du lịch, giống như thật sự từng xảy ra?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không được, đầu nàng đau quá, nàng sắp chịu không nổi rồi, nhanh chóng đình chỉ...
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Ngọc Hô lo lắng nhìn nàng tựa hồ đau đến sắp bất tỉnh, lại bó tay vô sách, "Có đau lắm không? Bằng không ta nhanh chóng phái người đi gọi đại phu..."
"Đủ rồi, ta không muốn nhìn nữa, ngừng lại đi!" Nàng đau đớn khó nhịn rên rỉ ra tiếng, trong đầu vẫn hiện lên nhiều hình ảnh lắm, khiến nàng hoàn toàn không thể gánh vác.
Ngọc Ly...
Trinh Hoa...
Đầu đau tới cực điểm, mắt Đổng Trinh Hoa nhắm lại, lại ngất đi lần nữa, nhưng hình ảnh vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, hoàn toàn không chịu buông tha nàng.
"Tỷ tỷ ──"
Nàng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc người nào là nàng? Giờ này khắc này nàng... Mê hoặc...
***
Trí nhớ bị cố ý che dấu, ở một khắc này như suối tuôn từ ở chỗ sâu trong óc mãnh liệt xuất hiện, nàng không muốn xem, lại bị buộc phải xem, trốn tránh không được...
"Ngọc Ly ──"
Nàng vùi ở giữa cát lún, nhìn Thịnh Hạo bị khống chế trên mặt đất, muốn tới gần lại không gần được, nàng cố gắng vươn tay, lại không chạm được đến hắn, hai người chỉ có thể cách xa nhau, gặp phải vận mệnh chia cách.
Nàng thật sự phải chết ở trong cát lún? Không, nàng muốn ở bên cạnh Hạo ca ca, nàng không muốn chết...
Cát lún che mất nàng, ý thức của nàng ở giờ phút này bị gián đoạn, lâm vào trong một mảnh hắc ám, không biết mất đi ý thức bao lâu, khi nàng tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện chính mình cư nhiên không chết, ngược lại đi vào một chỗ cực kỳ kỳ quái.
Nàng từ trên giường đứng dậy, nhìn phòng quái dị xa lạ, cửa sổ là mặt trong suốt nàng chưa từng thấy, phóng mặt nhìn lại, bên ngoài có thật nhiều hòm kỳ quái đi qua, đi lại rất nhanh, một cái nhà cao lớn kỳ quái đứng vững, hoàn toàn không giống với thế giới nàng biết.
Nơi này rốt cuộc là đâu? Nàng đi vào điạ phương kỳ quái gì?
"Cháu đã tỉnh?" Một phụ nữ trung niên giờ phút này mở cửa đi vào trong phòng, vui sướng nhìn nàng, "Bác sĩ nói cháu chỉ là mất nước té xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ không có chuyện gì."
Nàng nhìn người phụ nữ trung niên một thân trang phục kỳ lạ, hoang mang hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
"Cháu té xỉu ở trên đường, được bác và chồng bác phát hiện, chúng ta liền tạm thời mang cháu về trước."
"Tôi... Té xỉu ở trên đường?" Nàng khó hiểu nhăn lại lông mày, nàng không phải là bị cát lún nuốt mất rồi sao? Kết quả nàng chẳng những không có chết, lại đi tới địa phương kỳ quái này.
"Cháu tên là gì? Nhà ở ở nơi nào? Chúng tôi sẽ đưa cháu trở về."
"Tôi là Ngọc Ly cách cách ở Đoan Quận Vương phủ, tôi ở tại Đoan Quận Vương phủ kinh thành, nhưng tôi không muốn quay về kinh, tôi không muốn gả cho Bác Tuyên ca, tôi muốn đi Tây Vực tìm Hạo ca ca..."
"Đoan Quận Vương phủ? Ngọc ly cách cách?" Mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ kinh ngạc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, "Ông xã, ông mau tới đây..." Một người đàn ông trung niên vừa nghe đến tiếng gọi, vội vàng đi đến, hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nàng rõ ràng đều trả lời từng cái theo tình hình thực tế, lại chỉ đổi lấy biểu tình càng ngày càng kinh ngạc của bọn họ.
Bọn họ nói, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, Thanh triều sớm diệt vong, Đoan Quận Vương phủ, kinh thành, hiện tại đã không còn những thứ này.
Nàng kinh ngạc nghe bọn họ giải thích, hoàn toàn không thể tin chính mình như thế nào gặp được chuyện kỳ quái như thế, nàng mới không tin chuyện ma quỷ Thanh triều đã diệt vong, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng bọn họ không để nàng đi, nói lo lắng cho tình trạng tinh thần của nàng, hi vọng nàng có thể tiếp tục lưu lại tĩnh dưỡng một lát.
Nàng bị bọn họ giữ lại, ngoài phòng ở ra, chỗ nào cũng không thể đi, thật vất vả để nàng tìm được cơ hội chạy trốn, lại bị cảnh tượng hoàn toàn xa lạ bên ngoài làm cho sợ hãi, hoàn toàn không thể thích ứng.
Không qua bao lâu, đôi vợ chồng trung niên tìm được nàng, mang nàng về, nàng bởi vì đã bị đả kích quá lớn, không thể đối mặt chuyển biến thật lớn thình lình xảy ra, dứt khoát nhốt chính mình trong phòng, thậm chí cự tuyệt tiếp nhận bọn họ tới gần.
Nàng núp ở một góc giường, ôm chặt lấy hai đầu gối, không ngừng chảy nước mắt, nàng muốn trở lại bên cạnh Thịnh Hạo, nàng không muốn ở lại địa phương hoàn toàn xa lạ này....
"Ông thật sự muốn làm như vậy? Kế hoạch lấy lại trí nhớ kia không phải còn đang ở trong giai đoạn thử nghiệm, không biết có thể thành công hay không?"
Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe được đôi vợ chồng này tranh luận ở ngoài phòng của nàng, nàng nghe không hiểu bọn họ rốt cuộc đang ầm ỹ những thứ gì, chỉ là mờ mịt tiếp tục ở trong phòng, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Nhưng hiện tại con bé ở tình huống này, cực đoan bài xích tất cả sự tình, hoàn toàn không thể thích ứng, cứ tiếp tục như thế, tinh thần của con bé có thể bị hỏng mất, chẳng bằng cho con bé đi thử, nếu quả thật thành công, con bé giống như là trọng sinh, có thể thuận lợi thích ứng xã hội này, sẽ không xuất hiện bài xích hoặc ngăn cách gì nữa."
"Nhưng kế hoạch này có chút mạo hiểm..."
"Bà không hy vọng có thể giữ con bé lại, trở thành con gái của mình để chăm sóc sao? Vậy bà phải mạo hiểm như vậy, chỉ cần thành công, con bé sẽ biến thành con gái của chúng ta, thích ứng trên sinh hoạt cũng không có vấn đề gì..."
Hai người lại tranh chấp hồi lâu ở ngoài cửa phòng, cuối cùng, người phụ nữ trung niên mềm hoá, thỏa hiệp rồi, hai người bọn họ mới cùng nhau đi vào trong phòng của nàng.
Nàng mở to mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn bọn họ, dùng tiếng nói suy yếu hỏi: "Hai người muốn tôi làm cái gì?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười hòa ái, ý đồ tới gần nàng, "Tin tưởng bác, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cháu."
"Đừng tới đây!" Một đôi tay nhỏ bé của nàng liều mình vung loạn trên không trung, hoàn toàn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, "Cút ngay, tất cả đều cút ngay, đừng đụng vào tôi ──"
"Cháu bình tĩnh, chúng tôi thật sự sẽ không hại cháu!" Người đàn ông lấy ra khăn tay sớm dự bị tốt, đè vào miệng và mũi của nàng, hương vị gay mũi trên khăn tay khiến nàng thống khổ giãy dụa, không bao lâu, ý thức của nàng dần dần tan rã, toàn thân xụi lơ vô lực chống cự, rất nhanh ngất đi.
Sau đó, nàng phần lớn là trong tình trạng hôn mê, ngẫu nhiên vài lần ngắn ngủi tỉnh lại, chỉ thấy chính mình nằm ở trong một gian phòng màu trắng, rất nhiều người xa lạ mặc áo bào màu trắng ở trên đầu nàng, trên mặt mang thứ kỳ quái, nàng muốn giãy dụa, lại toàn thân vô lực, chỉ có thể một lần lại một lần mê man đi.
Nàng không biết mình ở trong phòng màu trắng bao lâu, chỉ biết một lần cuối cùng mình từ đang ngủ mê man tỉnh lại thì đã ở trong phòng trước kia (phòng mà chị ấy ở khi vừa tỉnh), đôi vợ chồng thì khẩn trương đợi ở bên giường, tựa hồ đã đợi nàng tỉnh lại thật lâu.
Nàng mở to hai mắt mệt mỏi, không hiểu hai người bọn họ vì sao thoạt nhìn có chút khẩn trương, thực tự nhiên hô: "Cha, mẹ, con làm sao vậy?"
Bọn họ nhất thời tươi cười vui mừng, ôn nhu trấn an nàng, "Không có việc gì, Trinh Hoa, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi..."
Giờ này khắc này, nàng rốt cục nhớ tới tất cả, bọn họ xây dựng trí nhớ của nàng một lần nữa, mang tri thức thông thường mà đứa nhỏ mười lăm tuổi thế kỷ hai mươi mốt nên có, tất cả đều cài đặt vào trong đầu của nàng, khiến cho nàng sau khi tỉnh lại, liền có thể giống như người bình thường, để dung nhập cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt, không có chút không thích ứng.
Mà bọn họ cũng mang trí nhớ của "Đổng Trinh Hoa" đã hư cấu ra, che dấu trí nhớ nguyên bản của nàng, khiến nàng vừa tỉnh dậy liền cho là mình là Đổng Trinh Hoa, là con gái của bọn họ, không có bất kỳ nghi ngờ.
Nguyên lai là như vậy, nguyên lai từ lúc vừa mới bắt đầu vốn không có "Đổng Trinh Hoa" tồn tại, nguyên lai nàng... Căn bản chính là Ngọc Ly!
Sau khi nàng bị cát lún cũng chưa chết, ngược lại ngoài ý muốn xuyên qua thời không đi vào thế kỷ hai mươi mốt, bị cha mẹ ở thế kỷ hai mươi mốt của nàng nhặt được, sau lợi dụng thân phận Đổng Trinh Hoa để tồn tại, lên cấp 3, học đại học, ở thế kỷ hai mươi mốt sinh sống năm năm, mới bởi vì tự mình đến Tân Cương du lịch, lại lần nữa lâm vào cát lún, xuyên qua thời không, lại một lần nữa trở lại thế giới chân chính thuộc về nàng.
Khó trách cha mẹ của nàng vừa nghe đến nàng muốn đi Tân Cương, lại lộ ra biểu tình kỳ quái như vậy, nguyên lai đây là chân tướng của tất cả sự thật...
Ngọc Ly lệ rơi đầy mặt chậm rãi thức tỉnh, cả người vẫn còn kinh ngạc, thật lâu không thể bình phục cảm xúc, hiện tại nàng đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, biết tất cả chân tướng, không còn có gì hoang mang.
Nàng chính là Ngọc Ly, địa phương mà nàng nên trở về, căn bản không phải thế kỷ hai mươi mốt, mà là Thanh triều, nơi này mới chân chính là nhà của nàng, người nhà của nàng, tất cả mọi người nàng yêu ở trong này nha...
"Tỷ tỷ, thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh..."
"Ngọc Ly..."
Nàng nhìn A Mã và muội muội vẫn canh giữ ở bên giường, nước mắt lại ngăn không được mà chảy xuống, "A mã, Tiểu Hô..."
Đoan Quận Vương cùng Ngọc Hô vui sướng cười lên, bọn họ rôta cuộc cũng đợi được đến lúc nàng khôi phục bình thường, nhận ra bọn họ, nàng thật là Ngọc Ly của bọn họ.
Mất tích năm năm, Ngọc Ly đã trở lại, nàng nhất định trở lại chỗ này, một lần nữa đối mặt với quan hệ tam giác giữa nàng, Thịnh Hạo và Bác Tuyên.
Kế tiếp sẽ như thế nào, nàng cũng không biết, chỉ có thể đi từng bước, tính từng bước...
***
Từ sau khi "Đổng Trinh Hoa" bị Đoan Quận Vương giữ lại, không cho Thịnh Hạo mang đi, mỗi ngày Thịnh Hạo đều đi vào Đoan Quận Vương phủ cầu kiến, tuy nhiên cũng bị Đoan Quận Vương từ chối, hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định tiếp tục cầu kiến, thế nào cũng phải nhìn thấy "Đổng Trinh Hoa" mới được.
Chỉ cần nàng nói nàng không phải Ngọc Ly, nàng muốn trở về với hắn, hắn sẽ liều lĩnh mang nàng đi xa khỏi Đoan Quận Vương phủ, mặc kệ làm như vậy có thể sẽ đắc tội Đoan Quận Vương, hắn đều không thèm quan tâm!
Hắn chỉ hy vọng nàng có thể trở về đến bên cạnh hắn, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào đều được!
Sau khi Ngọc Ly thức tỉnh, bởi vì nàng trải qua rất nhiều điều kỳ lạ, đã bị rung động quá mạnh, cảm xúc còn cực kỳ không ổn định, cho nên Đoan Quận Vương không cho bất luận kẻ nào gặp nàng, cũng tạm thời phong tỏa tin tức Ngọc Ly trở lại Đoan Quận Vương phủ một lần nữa, miễn cho ảnh hưởng nàng tĩnh dưỡng.
Nàng không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện mình từng đã đến thế kỷ hai mươi mốt, nàng nghĩ, cho dù nói cũng sẽ không có người tin tưởng, cho nên đừng nói, để điều bí mật này chôn dấu dưới đáy lòng, coi như nắm giấc mộng đi.
Nhưng đến ngày Thứ năm, chuyện Đoan Quận Vương tìm về Ngọc Ly cách cách vẫn truyền ra ngoài, mọi người ai cũng kinh ngạc, cảm thấy sau khi Ngọc Ly rơi xuống cát lún rất không có khả năng còn sống, nhưng Đoan Quận Vương với lời thề son sắt vẫn tin tưởng mình đã tìm được nữ nhi trở về rồi, những người khác cũng không còn nói gì.
Nhưng tin tức càng đồn, Thịnh Hạo thì càng kiên quyết muốn gặp Đoan Quận Vương, chỉ sợ Đoan Quận Vương dùng thủ đoạn bắt buộc gì, ép "Đổng Trinh Hoa" thừa nhận thân phận cách cách này.
"Thịnh Hạo bối lặc, Vương gia chúng ta bây giờ không có ở bên trong phủ, thật sự không thể gặp ngài."
Trong đại sảnh, Nghiêm tổng quản Đoan Quận Vương phủ dám chối từ Thịnh Hạo, dựa theo chỉ thị của Đoan Quận Vương, tạm thời không thể để cho Thịnh Hạo có cơ hội nhìn thấy Ngọc Ly.
"Vương gia các ngươi thật không trong phủ? Tốt lắm, ta sẽ ở đây đợi cho Vương gia các ngươi hồi phủ mới thôi!" Hôm nay Thịnh Hạo quyết định, thế nào cũng phải làm rõ chuyện này mới được.
Bên ngoài đã lưu truyền chuyện Đổng Trinh Hoa là Ngọc Ly, nếu không nhanh chóng ngăn cản loại lời đồn đãi này tiếp tục lan tràn, chỉ sợ Đổng Trinh Hoa thật phải gánh thân phận Ngọc Ly cả đời.
"Bối lặc gia, hay là như vậy ngài vẫn là tạm thời trở về đi, chờ Vương gia chúng ta hồi phủ, tiểu nhân lại phái người đi thông báo bối lặc gia một tiếng, như vậy có được không?"
"Chỉ sợ ta đây trở về, vĩnh viễn đợi không được thông báo của quý phủ." Thịnh Hạo không hề vô nghĩa với Nghiêm tổng quản, trực tiếp muốn xông vào phủ, "Ta muốn gặp Trinh Hoa, ta tuyệt không để nàng bị các ngươi kiềm chế!"
"Bối lặc gia, xin dừng bước, thân thể đại cách cách không khoẻ, tạm thời không tiếp khách, thỉnh bối lặc gia đừng làm khó dễ tiểu nhân!" Nghiêm tổng quản nhanh chóng đỡ được.
"Mau tránh ra, hôm nay ta nhất định phải gặp Trinh Hoa!"
"Nàng đã không phải là Trinh Hoa, nàng là Ngọc Ly cách cách của chúng ta."
"Nàng không phải, nàng là bị các ngươi buộc trở thành Ngọc Ly!"
"Không, đại cách cách đã tự mình thừa nhận, nàng là Ngọc Ly cách cách đã mất tích năm năm."
"Cái gì?!" Thịnh Hạo kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản bác, "Ta không tin, các ngươi nhất định là gạt người!"
Nếu nàng quả thật là Ngọc Ly, nàng đã sớm thừa nhận, huống hồ lúc trước hắn ở chung với nàng, rất rõ ràng cảm nhận được, trừ bỏ khuôn mặt nàng giống Ngọc Ly ra, cá tính, khí chất căn bản hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Chúng ta thật không có gạt người! Nàng đích xác là Ngọc..."
"Mau tránh ra, đừng làm cản trở ta!" Thịnh Hạo dám gạt bỏ ngăn cản của Nghiêm tổng quản, rất nhanh xâm nhập bên trong phủ Quận Vương.
"Thịnh Hạo bối lặc? Xin dừng bước, không có Vương gia cho phép, ngài không nên xông vào..." Nghiêm tổng quản đau đầu nhanh chóng đuổi theo.
Thịnh Hạo mặc kệ Nghiêm tổng quản đuổi theo ngăn cản thế nào, dám xông vào trong hoa viên Vương Phủ, không qua bao lâu, hắn liền nhìn đến một thân ảnh quen thuộc ngồi ở trong lương đình hoa viên, một mình không biết đang phát ngốc cái gì.
"Trinh Hoa!"
"Gì vậy?" Ngọc Ly ở trong lương đình sững sờ hồi về thần trí, liền đứng dậy nhìn Thịnh Hạo hướng nàng chậm rãi tới gần, nội tâm cảm thấy trăm vị phức tạp, "Hạo ca ca..."
Thịnh Hạo tới gần ngoài lương đình nhìn nàng đang kinh ngạc, có chút hoài nghi vừa rồi mình rốt cuộc nghe được cái gì, "Ngươi... Gọi ta cái gì?"
Hạo ca ca... Đó là Ngọc Ly mới có thể gọi hắn như vậy, Trinh Hoa không gọi hắn như vậy, vì sao nàng đột nhiên như là... Thay đổi một người?
"Hạo ca ca... Ta là Ngọc Ly, ta thật là Ngọc Ly." Nhớ tới sinh ly tử biệt lúc trước của hai người, nàng không khỏi sầu não rơi lệ, "Ta không có chết... Bởi vì một ít nguyên nhân, ta mất đi trí nhớ nguyên bản, thẳng đến mấy ngày trước đây mới rốt cục nhớ tới mọi chuyện cần thiết..."
Thịnh Hạo chấn động vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận sự thật này, đầu của hắn thậm chí cảm thấy một đoàn hỗn loạn, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ngọc Ly không chết? Điều này sao có thể? Sau đó còn năm năm sau biến thành Đổng Trinh Hoa xuất hiện, cùng hắn chung sống một đoạn ngày như vậy, khi hắn cho là mình có thể không hề cố kỵ giữ lấy nàng thì nàng lại biến trở về thân phận Ngọc Ly, không còn là Đổng Trinh Hoa hắn có khả năng độc chiếm?
Này... Quả thực rất không thể tin! Tim của hắn cũng hỗn loạn theo, không biết mình rốt cuộc nên vui nên giận hay nên buồn, thế cho nên chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Ly, không đáp lại được gì.
"Bác Tuyên bối lặc, ngài không thể xông loạn, đại cách cách chúng ta..." Không nghĩ tới Bác Tuyên đã ở lúc này xông vào Đoan Quận Vương phủ, liều lĩnh đi tới hoa viên, không người nào ngăn cản được hắn, hắn kích động đi tới ngoài lương đình, vô tâm để ý tới Thịnh Hạo đã ở một bên, nhìn Ngọc Ly biểu tình lộ vẻ vui sướng,
"Nàng thật là Ngọc Ly?!"
Sau khi hắn nghe tin tức đại nữ nhi của Đoan Quận vương đã trở về, lập tức liền đuổi tới Đoan Quận Vương phủ, muốn xác nhận chuyện này đến tột cùng là thật hay giả, nội tâm kích động không thôi.
Nếu nàng thật là Ngọc Ly, hắn còn có lý do cướp Ngọc Ly về bên cạnh mình một lần nữa, cái này, Thịnh Hạo cũng đã không thể ngăn cản hắn có được Ngọc Ly, bởi vì Ngọc Ly vốn chính là thuộc về hắn!
Ngọc Ly nhìn qua lại Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên, cảm thấy thế khó xử, nàng không biết nên đối mặt tam giác khó giải giữa mình và hai người bọn họ như thế nào, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt nên dùng tâm tính gì đối mặt bọn họ, cho nên hai người bọn họ đồng thời xuất hiện, chỉ làm cho nàng cảm giác được rất có áp lực.
"Mời hai người các người đi về trước, được không?" Ngọc Ly chỉ có thể tạm thời lựa chọn trốn tránh, hốc mắt hiện nước mắt nói, "Tâm tình của ta còn cực kỳ hỗn loạn, hiện tại ta đây chỉ muốn một mình yên lặng một chút, cho nên xin tha thứ ta... Tạm thời còn không thể đối mặt các ngươi..."
Nàng cảm thấy thực vô lực, bất lực, mệt mỏi, một lần nữa tìm về thân phận Ngọc Ly này, nàng có thật nhiều sự tình phải thích ứng lần nữa, cho nên thật sự còn không thể đối mặt vấn đề tình cảm khó giải.
Nàng cần thời gian tự hỏi, năm năm trước nàng dùng phương pháp trốn tránh để giải quyết vấn đề này, nghĩ đến chỉ cần theo Thịnh Hạo đến Tây Vực, cùng hắn sống chung ở Tây vực, tất cả sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng năm năm sau, nàng đã không còn lỗ mãng ngây thơ như vậy, cũng biết làm như vậy căn bản không thể giải quyết vấn đề.
Nàng sẽ không xúc động như vậy nữa, nhưng nàng cũng tạm thời không biết nên xử lý vấn đề này như thế nào, nàng bây giờ chỉ muốn một mình lẳng lặng lắng đọng lại tâm tình, suy nghĩ, đợi nàng rốt cục có thể bình tĩnh lại, mới có đủ tâm lực để đối mặt với hai người bọn họ.
Nghiêm tổng quản bắt được cơ hội, lập tức che ở trước mặt Ngọc Ly, khuyên Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên rời đi, "Hai vị bối lặc gia, ngài hẳn là nghe được lời đại cách cách chúng ta chứ? Đại cách cách còn cần thời gian tĩnh dưỡng, thỉnh hai vị bối lặc gia đừng làm khó xử đại cách cách chúng ta nữa, xin về phủ bối lặc trước đi."
Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên nhìn Ngọc Ly thần sắc tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tùy thời có thể té xỉu, cũng không nhẫn tâm làm cho nàng có thêm áp lực gì, cho dù rất không cam tâm, vẫn là chỉ có thể tạm thời rời khỏi Đoan Quận Vương phủ, theo như lời nàng, để một mình nàng lắng đọng lại tâm tình.
Chuyện Ngọc Ly trở lại Đoan Quận Vương phủ một lần nữa, đối Bác Tuyên mà nói là tin tức tốt, đối Thịnh Hạo mà nói lại là tin tức xấu, tình thế hai người ngay tại nháy mắt thân phận Ngọc Ly được xác định mà nghịch chuyển, ai cũng không lường trước được...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |