Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 163

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 163
Là thật, không phải giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Cùng một buổi tối đó, trong một quán bar náo nhiệt

Phạm Tuyết Chân lắc nhẹ ly cocktail, chất lỏng đủ màu dưới ánh đèn muôn màu từ trên nóc quán bar chiếu xuống trông càng thêm bắt mắt, cô tò mò uống một ngụm rồi mới nhìn sang Lạc Tư đang ngồi bên cạnh nói, "Mùi vị cũng không tệ. Nhưng sao không giống ly của anh?"

"Ngốc ạ, loại của em là cocktail chuyên dành cho những cô nhóc uống. Anh không định lát nữa phải khiêng một ma men về nhà để bị nghe mẹ mắng đâu. " Lạc Tư bĩu môi.

Mẹ của hắn khoảng thời gian này sống quá nhàn nhã nên kéo Phạm Tuyết Chân về nhà hắn ở, thỉnh thoảng lại mời những thanh niên cùng lứa tuổi mà bà cho rằng phù hợp với cô đến nhà ăn cơm, mục đích thế nào thì đã quá rõ ràng rồi.

Tuy rằng Chân Chân cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng bề ngoài và cả tư duy đều non nớt như một cô gái vị thành niên. Ngay cả đại học con chưa học thế mà mẹ hắn lại không ngừng làm mai làm mối cho những thanh niên mà bà cho là tuổi trẻ có tài, theo hắn, không bằng mẹ cho cô vào đời sớm một tí, nhận biết xã hội này hiểm ác thế nào, tiếp xúc nhiều với cuộc sống thực còn có ý nghĩa hơn.

Cho nên hôm nay tranh thủ lúc mẹ hắn theo ba đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, Lạc Tư mới kéo cô ra đây, cho cô tăng thêm một chút kiến thức.

"Lạc Tư, sao tự dưng lại mắng người ta?" Phạm Tuyết Chân mở to đôi mắt to tròn trong suốt trừng hắn.

"Tiểu thư à, câu nào của anh mắng em chứ?"

"Anh mắng em ngốc!"

"Em không ngốc thì là gì?" Lạc Tư đưa tay gõ nhẹ vầng trán trơn bóng của cô, đau đến nỗi đôi mày thanh tú nhíu lại, "Mẹ anh bảo em ăn cơm với những người kia thì em không dám phản đối sao? Tuổi không còn nhỏ nữa rồi sao đầu óc lại ấu trĩ như vậy? Chẳng trách Tống đại ca anh ấy không thích mà chỉ thích mấy cô nàng nóng bỏng thôi. "

Nhắc tới Tống Cẩn Hành người đã lâu không xuất hiện, gương mặt vốn đang vui vẻ của Phạm Tuyết Chân lập tức sụ xuống, "Em biết anh ấy không thích em mà, không cần phải nói. "

"Em cứ trốn ở phía sau bày ra vẻ đáng thương, tội nghiệp ấy cũng vô dụng thôi. Nếu em thực sự thích anh ấy, vậy thì khiến mình trở thành kiểu phụ nữ mà anh ấy thích đi. " Quân sư quạt mo Lạc đại thiếu gia bày mưu tính kế cho cô.

"Muốn em trở thành mấy người đẹp nóng bỏng ăn mặc sexy như vậy sao? Không được đâu. Frank với Sara nhất định sẽ mắng em chết. Mà em cũng không thích. " Cô thật sự không có cách nào biến mình thành loại con gái như vậy được.

"Vậy thì bó tay rồi. " Lạc Tư phủi tay, nhấc ly của mình lên uống một ngụm.

"Lạc Tư, tại sao ai nấy cũng nhìn ra được là em thích anh Cẩn Hành mà anh ấy lại không biết chứ?"

"Bởi vì anh ta cũng ngốc như em vậy. " Lạc Tư nhếch môi cười.

"Không được nói anh Cẩn Hành như vậy. " Phạm Tuyết Chân nói bằng giọng bao che.

"Còn chưa phải là người của anh ta mà đã bao biện như vậy rồi sao?" Lạc Tư cười trêu cô.

"Nói tóm lại là anh không được phép nói xấu anh ấy. "

"Không cho anh nói xấu anh ấy? Nhưng anh Cẩn Hành của em đang làm chuyện xấu kìa. "

"Hừm, anh Cẩn Hành sẽ không làm chuyện xấu đâu. Anh đừng vu oan cho anh ấy. "

"Em không tin sao?"

"Không tin. "

"Được. Không tin thì anh đưa em đi xem thử, xem anh ta làm chuyện xấu gì. "

Lạc Tư nói rồi nhảy xuống ghế, kéo Phạm Tuyết Chân cùng đi vào trong, lên đến tầng đỉnh sau đó kéo cô đi về phía một gian phòng bao.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Phạm Tuyết Chân tò mò nhìn một dãy phòng trước mặt, cánh cửa phòng nào cũng đang đóng chặt, dè dặt hỏi.

"Đi xem anh Cẩn Hành của em đang làm gì. "

"Anh Cẩn Hành cũng đang ở chỗ này sao? Sao bây giờ anh mới nói?" Vậy sao vừa nãy cô không nhìn thấy anh ấy nhỉ?

"Chuyện gì anh biết cũng đều phải báo cáo lại cho em hết sao?"

Lạc Tư dẫn Phạm Tuyết Chân đi đến căn phòng cuối cùng của hành lang dài rồi dừng lại trước cánh cửa đang đóng kín, quay sang nhìn cô gái nét mặt đầy ngơ ngác kia, "Đã chuẩn bị tâm lý xong cả chưa?"

Tuy rằng không hiểu hắn nói vậy là có ý gì nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Tư gõ nhẹ hai cái rồi tự động đẩy cửa vào.

Căn phòng được trang hoàng hết sức xa hoa lộng lẫy, ánh đèn tranh sáng tranh tối một cách đầy ái muội, tiếng ca tiếng nhạc du dương động lòng người. Vào trong một chút nữa, là một bộ sofa lớn đặt giữa phòng, nhìn sơ có khoảng mười cô gái quần áo lộ liễu, thân hình nóng bỏng, có cô thì ngồi ở sofa hầu rượu, có người thì ở phía trước sofa lắc lư theo tiếng nhạc, hai ba người đang đứng sau sofa chờ nghe sai khiến, khắp phòng tiếng cười tiếng nói rộn rã, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

Tiếng mở cửa, cùng sự xuất hiện của người lạ không tạo ra quá nhiều sự chú ý của các cô gái đó bởi họ tưởng là nhân viên phục vụ đưa rượu vào.

Lạc Tư kéo tay Phạm Tuyết Chân cùng đi vào, tuy rằng có chút sợ hãi, dưới ánh đèn thoắt sáng thoắt tối mờ ám, những người đàn ông, những cô gái xa lạ nhiều đến hoa cả mắt cô nhưng chỉ liếc nhìn một cái cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đó, anh Cẩn Hành của cô...

Phạm Tuyết Chân sững sờ nhìn người đàn ông đang thoải mái ngồi dựa vào chiếc sofa rộng rãi bằng da thật, tư thái ung dung mà tùy ý, một cô gái thân hình nóng bỏng đang xoạc chân ngồi trên đùi hắn, chiếc váy siêu ngắn gần như không thể che hết những nơi cần che đậy, nội y như ẩn như hiện khêu gợi đến tận cùng...

Mà cô gái đó, đang cùng hắn triền miên không dứt...

Cô gái kia nào phải đối thủ của hắn, rất nhanh đã không chống đỡ nổi đổ vào ngực hắn, "Tống thiếu gia... ", ngừng một lát rồi ngọt ngấy nói, "... anh có phản ứng... "

Những người bên cạnh bật cười ha hả, "Ô kìa, Tống thiếu, nhịn không nổi rồi sao? Chắc là không thất thủ nhanh như vậy chứ?"

"Anh Cẩn Hành... anh... " Không biết dũng khí và sức lực đến từ đâu, Phạm Tuyết Chân tiến đến mấy bước kéo tay của Tống Cẩn Hành, "Anh đi về với em đi. "

"A, ở đâu xuất hiện một tiểu mỹ nhân thế này? Tống thiếu gia thật sự diễm phúc không cạn nha. "

"Anh Cẩn Hành, kêu nghe mới thân thiết làm sao!"

Những người đàn ông ngồi vây quanh Tống Cẩn Hành không hẹn mà cùng cười trêu, thậm chí có người còn định đưa tay định sờ cô nhưng trước khi làm rõ thân phận, họ chỉ dám nghĩ mà thôi.

Nghe tiếng kêu, Tống Cẩn Hành ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên là không có phản ứng gì bởi vì hắn không tin tiểu công chúa của hắn đời này lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này.

Sau đó, lúc nghe được câu "Anh Cẩn Hành" mà những người xung quanh nhại lại, hắn rốt cuộc định thần lại, không chút thương hương tiếc ngọc trực tiếp đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình xuống đất rồi từ sofa đứng bật dậy, hai tay giữ chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, giận dữ khó nén rống lớn, "Ai cho phép em đến những chỗ này?"

Bị tiếng rống giận của Tống Cẩn Hành dọa đến giật nảy mình, không dám nói câu gì, Phạm Tuyết Chân chỉ sửng sốt đứng đó nhìn hắn...

Những người xung quanh cũng bị tiếng rống của Tống Cẩn Hành dọa đến, trước giờ họ chưa từng thấy vị Tống thiếu gia này tức giận đến như vậy, xem ra cô em gái xinh đẹp như thiên sứ từ trên trời rơi xuống này thực sự có uy lực kinh người nha!

Nhìn thấy Phạm Tuyết Chân sợ đến nỗi nói không nên lời, Tống Cẩn Hành cố nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, liếc sang Lạc Tư đang đứng đó nãy giờ chỉ cười không nói gì, cắn môi rủa thầm một câu, tiểu tử chết tiệt này, món nợ này, hắn nhất định sẽ tính đàng hoàng với hắn.

Hiện giờ nên làm là đưa cô công chúa nhỏ của hắn đi, miễn cho bị không khí ở đây làm ô nhiễm! Cũng không biết vừa nãy cô nhìn thấy được bao nhiêu nữa.

"Đi theo anh!" Hắn nắm lấy cánh tay cô kéo thẳng ra ngoài, đi xuyên qua hành lang dài, đại sảnh sau đó rời khỏi quán bar, nhìn thấy cô lạnh đến nỗi rụt vai lại, cơn tức nãy giờ cố đè nén lại bùng lên lần nữa, định cởi áo khoác của mình xuống khoác cho cô mới sực nhớ ra áo khoác bị hắn ném ở sofa, lúc nãy tức giận quá chỉ lo kéo cô đi, nào có nhớ đến nó.

"Ai cho em đến chỗ này?" Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ bởi vì lạnh mà hơi tái đi của cô, cơn tức lại lớn thêm một chút.

"Anh đến được, tại sao em lại không đến được?" Đây là lần đầu tiên Phạm Tuyết Chân nói chuyện với Tống Cẩn Hành lớn tiếng như vậy, trong giọng nói giấu không được oán giận cùng ủy khuất.

"Em là con nít, anh là người lớn. " Tống Cẩn Hành không ngờ cô công chúa nhỏ ngày thường nhu thuận nghe lời là thế hôm nay lại dám phản bác lại.

"Em không phải con nít. " Phạm Tuyết Chân cắn răng nói.

"Trong mắt anh, em vĩnh viễn là một đứa bé. Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau này không được đến những chỗ như vậy nữa. " Hắn không muốn đứng bên vỉa hè rét lạnh cãi nhau với cô.

Đang định nắm lấy tay cô, không ngờ lại bị Phạm Tuyết Chân giãy ra.

"Anh Cẩn Hành, em hai mươi hai tuổi rồi, không cần anh đưa em về. "

"Cho dù em tám mươi hai tuổi, đối với anh, em vẫn là con nít. "

"Cho nên anh mới không thích em, có phải không?" Cô cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt đã sắp tràn ra khỏi khóe mi, thốt ra câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn luôn chất chứa trong đáy lòng không dám nói nên lời.

*****

Thấy hắn thật lâu không nói gì, cô cắn môi, lấy hết can đảm hỏi tiếp, "Phải làm thế nào anh mới có thể thích em như thích những cô gái khác?"

Tống Cẩn Hành đưa tay vuốt mặt, muốn để cho bản thân tỉnh táo một chút.

"Chân Chân... " Hắn lần nữa đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, "Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh chỉ xem em như em gái mà thôi, tình cảm anh dành cho em, sự chìu chuộng anh dành cho em chỉ là của một người anh dành cho đứa em gái của mình mà thôi. Lần sau đừng nói những lời khiến người ta hiểu làm nữa. "

"Em thật sự không thể trở thành bạn gái của anh sao?"

"Bạn gái muốn đổi lúc nào thì đổi, em gái anh sẽ thương yêu cả đời, hiểu không?"

"Không thể vừa là em gái, vừa là bạn gái sao? Không thể chỉ cần có một bạn gái không thay đổi sao?"

"Đối với anh mà nói, rất khó. "

Lời đã nói đến mức này, Tống Cẩn Hành nghĩ mình không cần nói hơn nữa, hắn không muốn làm cô tổn thương nhưng nếu như một lần không nói rõ ràng, hắn sợ cô sẽ còn tiếp tục chấp mê bất ngộ.

Cô quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu! Hắn không phải người tốt như cô nghĩ! Thế giới của hắn quá lớn, quá phức tạp, quá nguy hiểm, cuộc sống rày đây mai đó của hắn, cô căn bản là không thích ứng nổi.

Ánh mắt Phạm Tuyết Chân vụt trở nên ảm đạm.

Thì ra là thật! Anh Cẩn Hành đối với cô thật sự một chút tình cảm nam nữ cũng không có!

"Em biết rồi. Em về trước đây. " Phạm Tuyết Chân cúi thấp đầu, lùi về sau một bước, lại lùi thêm một bước nữa, giữ một khoảng cách với hắn.

"Anh đưa em về. "

Rõ ràng biết là cự tuyệt phải cự tuyệt cho triệt để nhưng khi nhìn thấy cô dần kéo dài khoảng cách với hắn, trong lòng Tống Cẩn Hành tự dưng lại thấy thắt lại thật khó chịu. Rất muốt đưa tay định ôm cô vào lòng an ủi một chút, xóa đi vẻ ảm đạm trên gương mặt thiên thần kia...

Không được! Tống Cẩn Hành, mày không thể cầm thú như vậy được, không thể như thế với một người em gái như Chân Chân...

"Không cần đâu. " Phạm Tuyết Chân quay sang hướng khác, nhìn thấy Lạc Tư đang từ trong quán bar thong thả bước ra thì như gặp được cứu tinh, "Lạc Tư, chúng ta có thể về nhà chưa?"

"Được chứ. Nếu em không muốn chơi nữa thì chúng ta về nhà thôi. " Lạc Tư bước đến bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, động tác ôn nhu và đầy vẻ che chở kia khiến Tống Cẩn Hành nhìn mà hai mắt sắp bốc lửa.

Từ lúc nào mà tiểu tử kia với cô công chúa nhỏ của hắn thân thiết đến vậy?

"Tống đại ca, chúng tôi về trước, anh ở lại chơi vui vẻ. " Lạc Tư nhìn hắn, nói một cách đầy thâm ý.

"Sau này không được dẫn cô ấy đến những nơi thế này nữa. " Nhìn theo bóng hai người nắm tay nhau rời đi, nắm tay của Tống Cẩn Hành siết chặt lúc nào không biết.

***

Khi Giang Tâm Đóa đang ngồi máy bay quay trở lại Luân Đôn thì ở bên này, Phạm Trọng Nam thức giấc trong cơn đau đầu kịch liệt.

Tối hôm qua rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu vậy?

Chống tay lên nệm Phạm Trọng Nam gượng ngồi dậy nhưng chừng một phút sau hắn mới mở mắt ra nổi, gian nan nhìn một vòng xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy lọ thuốc, ly nước và một mảnh giấy để lại.

Là chữ của Phạm Hi Nhiên, cô nhắc hắn sau khi thức dậy nếu đau đầu thì uống hai viên thuốc.

Phạm Trọng Nam với tay lấy ly nước uống liền mấy hớp rồi mới mở lọ lấy ra hai viên thuốc.

Uống thuốc xong hắn vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong đã thấy toàn thân thư thái không ít nhưng khi đứng trước gương cạo râu, mắt hắn bỗng dưng tối sầm lại nhưng mấy giây sau lại khôi phục như bình thường.

Dùng nước rửa sạch số kem cạo râu trên mặt, Phạm Trọng Nam mở to mắt nhìn chính mình trong gương, đôi mắt thâm thúy lúc này giăng đầy tơ máu, gương mặt rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều, ngay chính hắn cũng không dám tin, trước đây cho dù một ngày một đêm không ngủ mắt hắn cũng không có hiện tượng như vậy.

Rũ mạnh đầu cho tỉnh táo lại, Phạm Trọng Nam đi ra khỏi phòng nghỉ lúc này đã là chín giờ rưỡi sáng.

Đang định bước đến bàn làm việc ngồi xuống thì đã nghe ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của James, trợ lý của hắn.

Sau khi cho anh ta tiến vào, hắn vừa chạm tay và ghế thì trước mắt như lại phủ trùm bởi một đám mây đen. Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Lúc James đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chính là tình cảnh boss của mình đang dùng tay giữ chặt mép bàn, thân hình cao lớn lảo đảo như muốn ngã.

"Boss?" James kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng chạy đến đỡ lấy người của Phạm Trọng Nam, lúc đó mới phát hiện cả người hắn đang run lên dữ dội thì vội hỏi, "Boss, ngài không khỏe sao?"

Phạm Trọng Nam mở miệng định nói gì nhưng không nói được câu nào, thân thể mất đi sức chống đỡ như chiếc lá khô trong gió, vạn phần không cam lòng ngã nhào vào lòng James...

***

Xe cấp cứu đến rất nhanh, Phạm Trọng Nam lập tức được đưa lên cáng cứu thương, đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Vừa mới rời khỏi văn phòng của Phạm Trọng Nam chưa lâu, Phạm Hi Nhiên nhận được tin lập tức đuổi tới bệnh viện thì thấy Phạm Uyển Viện cũng đang vội vàng chạy đến.

Trong phòng cấp cứu, ba vị bác sĩ đang hội chẩn, khi hai người đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ Victor người hôm nay vốn được nghỉ phép nghe tin cũng vội chạy đến.

"Cứ bình tĩnh, tôi vào trong xem sao đã. " Thấy họ, bác sĩ Victor vội vàng trấn an một câu rồi lập tức bước vào phòng cấp cứu.

Hai người cho dù lòng nóng như lửa đốt thì cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi tin.

"James, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Phạm Uyển Viện sốt ruột hỏi James, người cũng đang đợi ở ngoài cửa.

Hắn lại ngất xỉu thêm lần nữa, lần này thực sự khiến bà sợ chết khiếp.

Lần trước rõ ràng nghe nói là trong đầu hắn không có bất kỳ khối u nào, sao giờ lại như thế nữa chứ?

"Chắc là boss mệt mỏi quá độ mà thôi. Vừa nãy khi tôi bước vào văn phòng, còn chưa kịp báo cáo gì với ngài ấy thì đã thấy ngài ấy ngã xuống rồi. "

Hai tay Phạm Uyển Viện vuốt mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn, trong đầu không ngừng nghĩ tới, "kiệt sức mà chết", "đột tử", "lao lực quá độ thành bệnh" những cụm từ này, càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng phải vịn tay vào tường mới đứng vững được.

"Sara, đừng lo lắng, Frank sẽ không sao đâu!" Phạm Hi Nhiên bước đến khoác tay lên vai bà, trong lòng áy náy đến cực điểm.

Tại sao cô không chờ Frank tỉnh lại rồi mới đi chứ? Nếu như không phải có James vào phòng đúng lúc đó, vậy anh ấy ngất xỉu trong phòng mà không ai biết, không được cấp cứu kịp thời thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào chứ?

Mà điều khiến cô thấy khổ sở nhất là, rõ ràng biết không nên để Frank uống rượu thế mà tối qua cô lại không cản Bách Thiếu Khuynh chuốc say anh ấy.

Thân thể đã mệt như vậy rồi, còn uống nhiều rượu như vậy, quả nhiên là xảy ra chuyện mà!

"Frank nó như thế này, bảo cô làm sao không lo lắng cho được?" Vành mắt Phạm Uyển Viện thoáng chốc đỏ ửng, lúc nhỏ hắn chịu khổ nhiều như thế mà bà lúc đó vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại không thường ở nhà, căn bản là không giúp được gì cho hắn. Giờ Frank đã trưởng thành rồi, cưới vợ sinh con rồi mà vẫn khiến cho bà lo lắng không thôi.

Lạc Khải cứ hay nói bà quan tâm Frank còn hơn cả con trai ruột của mình, đó là bởi vì con trai bà tuy rằng rất thường chọc bà giận nhưng bà biết, con trai mình sẽ không hành xử cực đoan, làm việc bất chấp hậu quả như Frank.

"Đóa Đóa đang trên trên máy bay quay lại Luân Đôn rồi. " Phạm Hi Nhiên cũng chỉ mới vừa nhận được tin nhắn mà Giang Tâm Đóa gửi cho cô sáng nay nên mới biết được.

"Đóa Đóa chịu quay lại thật sao?" Nghe Phạm Hi Nhiên nói như vậy, Phạm Uyển Viện rốt cuộc cũng cảm thấy an ủi đôi chút.

Đóa Đóa chịu quay về, chuyện này đối với Frank mà nói có tác dụng vô cùng lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người không tranh chấp với nhau nữa thì mới được.

Mà lần này, bà nhất định sẽ không để cô rời đi nữa.

"Phải đó. "

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu mở ra, người bước ra là bác sĩ Victor, thấy ông, hai người vội ngừng cuộc nói chuyện, tiến đến.

"Có phải Frank gần đây mệt mỏi quá độ hay không?" Bác sĩ Victor đi ngày vào vấn đề.

James lập tức gật đầu, "Đúng vậy, chừng nửa tháng nay chúng tôi gần như đã đi công tác khắp châu Âu, ngài ấy thường xuyên làm việc thâu đêm, thời gian ăn cơm cũng rất vội vàng, một ngày làm việc tuyệt đối không dưới mười bốn tiếng, còn chưa nói đến các bữa cơm và yến tiệc xã giao khác. "

Bác sĩ Victor nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, "Huyết áp của Frank thấp, nhịp tim tương đối chậm, có lẽ là do lao lực quá độ nên mới ngất xỉu thôi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, phiền phức nhất là đôi mắt của anh ta. "

Đôi mắt? Cả Phạm Uyển Viện lẫn Phạm Hi Nhiên đều cảm thấy kỳ lạ vô cùng khi nghe điều này, thị lực của Frank trước giờ luôn rất tốt, chưa bao giờ nghe nói có vấn đề gì về đôi mắt cả.

Thấy vẻ ngạc nhiên của hai người, bác sĩ Victor lập tức giải thích, "Lần trước tôi giúp anh ta kiểm tra đúng là không có vấn đề gì nhưng vừa nãy tôi có kiểm tra lại, chúng tôi nghi ngờ có lẽ võng mạc của Frank xuất hiện tình trạng bong tróc do tiết dịch, nguyên nhân chủ yếu là do sử dụng mắt quá nhiều, áp lực công việc quá lớn, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuyên gia nhãn khoa đến để hội chẩn cho anh ta. "

"Có phải là nghiêm trọng lắm không?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cả Phạm Uyển Viện và Phạm Hi Nhiên đối với căn bệnh kỳ lạ này đều không biết gì nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết, võng mạc mắt là một bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể người, nếu như bị tổn thương nghiêm trọng, rất có khả năng người đó sẽ mất đi ánh sáng.

*****

Sao lại có thể như thế được? Đều là lỗi của bà, bà không có cách nào khuyên bảo nổi hắn! Phạm Uyển Viện thật lâu vẫn bị nỗi khiếp sợ vây phủ, mãi vẫn không thốt được một lời.

"Tình trạng của Frank rất khẩn cấp, đợi sau khi các bác sĩ khoa mắt hội chẩn xong phải lập tức tiến hành giải phẫu. "

"Giải phẫu? Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Bác sĩ Victor giải thích nguyên nhân căn bệnh một cách đơn giản cho hai người, "Sở dĩ căn bệnh này gọi là bong tróc võng mạc chính là võng mạc xuất hiện tình trạng bong tróc ra khỏi nhãn cầu, trong đại đa số tình huống, nguyên nhân chủ yếu là do võng mạc mắt có hiện tượng rách hoặc bị tổn thương, dịch thể từ trong thủy tinh cầu theo vết rách ấy rách đó mà tiết ra võng mạc, đẩy võng mạc tách rời khỏi nhãn cầu. Thực ra đây là căn bệnh khá hiếm gặp, trong một triệu người mới có một trường hợp mắc phải. "

"Nhưng Frank còn trẻ tuổi mà, đang khỏe mạnh đàng hoàng sau lại bị căn bệnh như vậy?" Mới ngoài ba mươi thôi mà, đang tuổi sung mãn nhất của một người đàn ông.

"Tình huống của Frank tương đối đặc biệt, anh ta không bị cận thị, tuổi tác lại không cao, cũng chưa từng bị bất kỳ ngoại thương gì nghiêm trọng, theo lý mà nói, không thuộc vào nhóm có nguy cơ bị bệnh nhưng cũng không phải chưa từng có trường hợp tương tự. Trong môi trường làm việc có áp lực quá lớn, công việc quá bận rộn, mắt bị sử dụng thời gian dài thì vẫn có khả năng xảy ra tình trạng bong tróc võng mạc này, những trường hợp tương tự cũng không hiếm gặp. " Người bây giờ cuộc sống quá tất bật, áp lực quá lớn, công việc bận rộn đâu đâu cũng có, thân là một bác sĩ ngoại khoa, thường phải cầm dao phẫu thuật, ngay cả bản thân ông cũng lo lắng đôi mắt của mình có ngày chịu không nổi.

"Frank chính là bị bản thân ép buộc quá mà thành bệnh... " Phạm Uyển Viện lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thốt lên sự thật mà không ai có thể phủ nhận này. Hắn chính là như vậy, làm việc bất chấp sức khỏe ai khuyên cũng không có tác dụng kiểu này nên mới khiến cho thân thể chịu không nổi mà suy sụp.

"Nhất định phải phẫu thuật mới giải quyết được sao? Còn cách nào khác nữa không?" Phạm Hi Nhiên dè dặt hỏi.

"Nếu như không phẫu thuật kịp thời để sắp đặt võng mạc trở về vị trí vốn có thì sẽ tạo thành tình trạng co rút võng mạc, đến lúc đó người bệnh rất có khả năng mất đi ánh sáng. Ước tính có khoảng bảy đến tám mươi phần trăm người bệnh chỉ cần phẫu thuật một lần là có thể thành công nhưng cũng có một số trường hợp người bệnh cần phải phẫu thuật nhiều lần bởi vì một khi bị căn bệnh bong tróc võng mạc này, tỷ lệ người bệnh bị mất đi ánh sáng ước tính là khoảng 10%. " Bác sĩ Victor nói thật cho họ biết tình huống xấu nhất là gì để gia đình có chuẩn bị tâm lý sẵn.

"Xem ra chỉ có phẫu thuật là cách duy nhất mà thôi. " Nếu không phẫu thuật tức là hoàn toàn không có hy vọng, phẫu thuật, ít nhất vẫn còn cơ hội.

"Mắt là bộ phận cực kỳ quan trọng và tinh vi trên cơ thể người, sau khi phẫu thuật xong nhất định phải tái khám đúng hạn, tuân thủ nghiêm ngặt theo quá trình trị liệu mà bác sĩ đề ra. Thông thường một quá trình trị liệu sẽ kéo dài vài tháng, có khi cần một đến hai năm. Khoảng thời gian này người bệnh phải kiên nhẫn tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, người nhà cũng cần phải phối hợp, chăm sóc tốt cho anh ta. "

Trong lúc bác sĩ Victor giải thích bệnh trạng của Phạm Trọng Nam thì hai bác sĩ chuyên khoa mắt cũng đã tranh thủ thời gian đuổi đến phòng cấp cứu, thấy bác sĩ Victor, hai bên chào hỏi xong thì lập tức tiến hành hội chẩn.

***

Sau khi Phạm Trọng Nam tỉnh lại, Phạm Uyển Viện, Phạm Hi Nhiên, phía sau còn có Lạc Tư và Phạm Tuyết Chân đều vào phòng thăm hắn.

Thấy mọi người vào, Phạm Trọng Nam vẫn nằm trên giường không nói một lời, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

"Frank, bác sĩ đề nghị phải giãi phẫu. " Thân là người có quyền phát ngôn nhất ở đây, Phạm Uyển Viện lên tiếng đầu tiên.

Nhưng Phạm Trọng Nam vẫn im lặng không nói không rằng.

Phạm Uyển Viện đi đến bên giường bệnh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bởi vì gầy đi nên ngũ quan càng thêm sắc nét của hắn, "Không nói chuyện có phải là đồng ý rồi không? Vừa nãy bác sĩ Victor và bác sĩ nhãn khoa Felix chắc là đã giải thích rõ với cháu mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này rồi đúng không? Nếu cháu không đồng ý phẫu thuật, đôi mắt sẽ bởi vì tổn thương nghiêm trọng mà rất có khả năng mất đi ánh sáng. "

Bà tin Frank không phải một đứa trẻ tùy hứng, bà tin hắn biết lúc nào thì nên có những quyết định sáng suốt nhất.

Mất đi ánh sáng? Nhìn không thấy? Hắn biết chứ! Khóe môi Phạm Trọng Nam khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang đầy vẻ tự giễu, "Nhìn không thấy thì nhìn không thấy thôi!"

Nếu như hắn mở mắt ra, nhìn không thấy bóng dáng quen thuộc của cô, không có cô ở bên cạnh, cho dù thấy hay không thì có quan trọng gì đâu.

"Cháu... " Phạm Uyển Viện thật không ngờ hắn thực sự nói ra những lời ấu trĩ như vậy.

Còn Phạm Hi Nhiên thì cũng chau chặt đôi mày thanh tú, vẻ mặt đầy lo lắng, "Frank, Đóa Đóa đang trên đường quay về đây rồi. "

Quả nhiên, vừa nghe đến tên của cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong, cả người hắn như được tiếp thêm sức mạnh, kích động đến nỗi muốn ngồi dậy nhưng lại bị Phạm Uyển Viện đưa tay ngăn lại, "Nếu như cháu còn muốn nhìn thấy Đóa Đóa, vậy nhất định phải làm phẫu thuật. "

"Nếu như anh thật sự bị mù rồi, đến lúc đó chỉ sợ đi đường cũng phải nhờ người dìu đỡ, còn có năng lực gì giành Đóa Đóa với em đây?" Lạc Tư nãy giờ đứng im một bên lúc này chợt ném ra một câu, thành công chọc cho người trên giường giận đến nỗi suýt nữa thì bật ngồi dậy, "Ra ngoài!"

Phạm Trọng Nam cắn răng bật ra hai chữ.

Còn Phạm Uyển Viện thì quay lại trừng mắt nhìn đứa con trai bất trị của mình, "Con quay về công ty đi, đừng ở chỗ này vướng bận tay chân. "

Còn Phạm Hi Nhiên thì vỗ vai Lạc Tư, "Về đi thôi, ở đây không hoan nghênh cậu. "

"Đóa Đóa sáng ngày mai sẽ đến Luân Đôn, em đi đón cô ấy, thuận tiện hỏi cô ấy thử xem có muốn cùng một người đàn ông mù sống cả đời hay không?"

"Nhiều chuyện quá, đi đi!" Lời của hắn còn chưa dứt thì đã bị Phạm Hi Nhiên túm cổ đuổi ra ngoài.

"Thả tay em ra đi, haizz, phụ nữ mà mạnh bạo như vậy, thật sự không biết Bách đại thiếu gia nhìn trúng... "

Một cú đánh không hề nể tình chuẩn xác rơi trên vai Lạc Tư, đau đến nỗi hắn suýt nữa thì bật kêu lên.

"Cậu còn nói nhăng nói cuội thêm một câu nữa, xem tôi xử lý cậu thế nào. " Phạm Hi Nhiên hướng tay về phía sau gáy hắn.

"Có gan làm mà không có gan nhận hay sao?" Lạc Tư cười càng đắc ý.

"Cút ngay. Không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu. "

Phạm Hi Nhiên vừa mắng vừa vung tay lên lần nữa, lần này thì Lạc Tư không ngốc như vừa nãy, vội vàng xoay người lẩn mất.

"Có muốn phẫu thuật hay không?"

Lúc Phạm Hi Nhiên quay trở lại phòng bệnh thì nghe Phạm Uyển Viện hỏi Phạm Trọng Nam lại lần nữa.

"Sắp xếp đi. " Hắn lầu bầu.

Nghe Phạm Trọng Nam đồng ý phẫu thuật, ba người trong phòng cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay tối hôm đó. Ca mổ kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, trên cơ bản là thành công tốt đẹp nhưng mức độ hồi phục như thế nào thì phải xem cơ địa của mỗi người. Bác sĩ đề nghị hắn ở lại bệnh viện ba ngày để theo dõi, không chỉ là vì đề phòng nhiễm khuẩn sau phẫu thuật mà quan trọng hơn là vì với tình trạng sức khỏe hiện thời của hắn, rất có khả năng ngất xỉu bất cứ lúc nào, điều này đối với một bệnh nhân vừa mới mổ mà nói là rất nguy hiểm.

Thật sự là, bệnh đến như núi đổ, không ai ngăn cản nổi.

***

Giang Tâm Đóa không ngờ là nghênh đón cô về lại Luân Đôn lại là một tin tức động trời như vậy.

Hắn nhập viện rồi, vừa mới làm xong phẫu thuật!

Lần này là tuyệt đối chính xác! Sao lại có thể như thế chứ?

Chẳng trách lúc ở Singapore nhận được cú điện thoại kia của hắn, trong lòng cô luôn có cảm giác thắc thỏm không yên, lo lắng không biết liệu sẽ xảy ra chuyện gì không may hay không, thật không ngờ lại là sự thật, hắn lần nữa ngất xỉu.

Ngồi trên xe Lạc Tư từ sân bay chở cô thẳng đến bệnh viện, Giang Tâm Đóa khóc mãi không ngừng khiến cho Lạc Tư cũng luống cuống tay chân, thật sự hối hận mình không nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ít ra cũng đợi đến lúc đưa cô đến bệnh viện rồi giải thích sau cũng được.

An ủi con gái khóc trước giờ đều không phải thế mạnh của Lạc thiếu gia.

Hắn rất muốn tăng tốc hết cỡ, nhanh chóng chạy đến bệnh viện nhưng lại nhớ đến chuyện cô sợ ngồi xe tốc độ cao, cuối cùng chỉ đành nhịn xuống.

Thật không dễ dàng gì mới đến được bệnh viện, Giang Tâm Đóa vừa xuống xe liền đi thẳng vào trong, ngay cả một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)