Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 164

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 164
Có thể khó hầu hạ hơn nữa không, Phạm tiên sinh?
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giang Tâm Đóa vừa từ thang máy bước ra thì đã thấy Phạm Uyển Viện đứng đó chờ sẵn.

"Sara, Phạm Trọng Nam thế nào rồi?"

"Đừng lo lắng quá, phẫu thuật rất thành công. Frank đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi. Nhưng cho tới giờ vẫn im lặng không chịu nói tiếng nào. "

Lúc hai người tiến vào phòng bệnh cũng là lúc bác sĩ và hộ lý đưa thuốc kháng sinh, thuốc giảm đau và một ít thuốc chuyên dụng về mắt vào, thuận tiện dặn dò hai người một số điểm cần lưu ý, Giang Tâm Đóa cẩn thận nghe và ghi nhớ lại.

Còn Phạm Trọng Nam đang nằm trên giường bệnh, cho dù nghe được giọng nói mà hắn trông chờ được nghe nhất lại vẫn làm như mắt lấp tai ngơ, không chịu nói một lời, như ngăn cách hoàn toàn với thế giới xung quanh, mà thực sự lúc này trong lòng hắn đang nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn mất đi tất cả cảm giác.

Đối với một người đã quen đứng ở vị trí đỉnh cao quyết định tất cả mọi chuyện như Phạm Trọng Nam mà nói, lúc này đây phải nằm trên giường mặc người ta bài bố, mắt hắn đau, lòng tự tôn càng đau hơn, hắn không quen làm một kẻ yếu, nhất là làm một kẻ yếu trước mặt người phụ nữ mà mình yêu.

Hắn thậm chí còn nghĩ, có phải cô nên đợi sau khi mắt hắn tìm lại được ánh sáng rồi mới trở lại thì tốt hơn không?

Nỗi đau đớn hiện giờ, hắn chẳng thà một mình mình chịu đựng còn hơn.

Bác sĩ sau khi dặn dò kỹ càng người nhà xong, quay sang giúp Phạm Trọng Nam kiểm tra kỹ bệnh trạng xong thì rời đi, Phạm Uyển Viện nói hai đứa nhỏ cũng muốn vào thăm ba mình cho nên giao hắn lại cho cô xong cũng vội vàng rời đi.

Giang Tâm Đóa ngồi xuống bên giường bệnh nhìn người đàn ông mắt bị băng kín đang nằm trên giường, từ lúc cô vào phòng đến giờ chưa nói một câu kia, đưa tay lật chiếc chăn mỏng ra, định nắm lấy tay hắn mới phát hiện, tay hắn đã nắm chặt thành nắm đấm tự bao giờ.

Cô biết, hắn đã tỉnh lại sau cơn phẫu thuật, biết cô đã quay trở lại nhưng lại luôn không chủ động lên tiếng nói chuyện với cô.

Hắn khó chịu, cô biết! Cô hiểu chứ!

"Xin lỗi anh... " Cô rũ hàng mi dài, đôi tay nhỏ nhắn vươn ra nắm lấy bàn tay đang nắm chặt lại của hắn.

Khoảnh khắc mà cô nắm lấy bàn tay hắn đó, độ ấm quen thuộc đó khiến hắn theo phản xạ bản năng chỉ muốn rụt tay về nhưng cô lại nắm chặt tay hắn không buông, "Còn đau lắm phải không? Em xin lỗi, em quay lại trễ quá, không có cùng với anh... "

Cô nói một hồi, nước mắt cũng không kìm được, bắt đầu lăn dài trên má, lách tách rơi trên mu bàn tay hắn khiến bàn tay vốn đang nắm chặt lại từ từ buông lỏng ra.

Gian phòng bệnh xa hoa như khách sạn thoáng chốc im lặng như tờ, hắn vẫn duy trì sự trầm mặc, cô cũng không nói thêm gì nữa, cứ như vậy, nắm chặt lấy tay hắn, ngồi đó cùng hắn.

Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa nghe thấy tiếng hô hấp của hắn càng lúc càng đều đặn, biết hắn đã ngủ rồi nhưng vẫn ngồi đó, tay vẫn nắm chặt tay hắn, đáy mắt vô hạn nhu hòa.

Nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi rất nhiều nhưng vẫn không mất vẻ tuấn dật và cương nghị kia, lòng cô đau thắt từng cơn!

Hắn luôn là như vậy, không hề biết chăm sóc bản thân, lúc nào cũng tham công tiếc việc, cũng không biết hắn làm sao sống được cho tới giờ này nữa.

Nếu như không nể tình hắn đang là bệnh nhân, cô thực sự rất muốn lay tỉnh hắn để mắng một trận, thế nào lại còn thua cả hai đứa nhỏ, ngay cả tự chăm sóc cho mình cũng không biết chứ?

Đang suy nghĩ miên mang thì cửa phòng bệnh chợt mở ra để lộ hai gương mặt đáng yêu giống nhau như đúc, sau đó hai anh em rón rén đi vào.

Giang Tâm Đóa nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau thì vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Phạm Uyển Viện đã đưa hai đứa nhỏ đến thì vội đưa tay trỏ lên môi ra hiệu cho chúng đừng làm ồn rồi sẽ sàng gỡ tay ra khỏi tay hắn, sau khi xác định người trên giường vẫn còn đang ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng đứng lên nắm tay hai con đi về phía gian phòng tiếp khách phụ ở bên ngoài phòng bệnh.

Vừa đóng cửa phòng tiếp khách lại thì hai đứa nhỏ đã không chờ kịp, vội bổ nhào vào lòng mẹ...

"Mẹ, con nhớ mẹ quá chừng!"

"Mẹ, mẹ có khỏe không?"

Cả Giang Bối Bối lẫn Phạm Dật Triển không hẹn mà cùng bật thốt lên.

"Mẹ cũng nhớ các con lắm. " Vành mắt ươn ướt, Giang Tâm Đóa mỗi tay nắm một đứa nhỏ đi đến bên sofa ngồi xuống, cúi đầu hôn lên má con gái, lại hôn lên trán con trai, xúc động nói.

"Sau khi cháu đi rồi hai đứa nhóc này suốt ngày cứ bám theo cô mà hỏi xem bao giờ thì cháu về, có phải cháu không cần chúng nữa rồi không, phiền chết đi được!" Phạm Uyển Viện mắng yêu.

"Xin lỗi các con, mẹ làm sao không cần các con được chứ? Ở Singapore, không phải ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại về nói chuyện với các con đó sao?"

"Mẹ, mẹ vừa đi thì ba cũng đi công tác, cho tới bây giờ còn chưa về nhà, bây giờ lại còn sinh bệnh nằm viện nữa, chắc là mẹ không còn giận ba nữa chứ?" Giang Bối Bối dè dặt hỏi.

"Đúng đó, mẹ, ba còn bảo cô Sharon giúp chúng con làm thủ tục chuyển trường, bắt đầu từ học kỳ sau, bọn con sẽ theo mẹ về Melbourne học. Nhưng giờ ba bệnh rồi, con không yên tâm để ba một mình ở lại Luân Đôn. " Phạm Dật Triển vội tiếp lời em gái.

Hai đứa nhỏ anh một câu em một câu thi nhau nói khiến Giang Tâm Đóa kinh ngạc vô cùng, "Sao vậy? Sao tự dưng ba lại làm thủ tục chuyển các con về Melbourne học chứ?"

Phạm Trọng Nam này, làm chuyện gì cũng hoàn toàn ngoài dự đoán của cô!

Cho dù có đặc quyền hắn cũng không cần dùng một cách không kiêng nể gì như vậy chứ? Mới vừa nói chuyển trường cho con gái và cô về Luân Đôn học, trường học còn chưa khai giảng, giờ lại bắt Hi Nhiên chuyển trở về Melbourne?!

Làm như vậy cũng không khỏi quá trẻ con rồi!

"Là vì ba lo mẹ không chịu quay lại Luân Đôn, ba nói con nít thì cần phải có tình thương của mẹ, nói bọn con đi với mẹ thì sẽ tốt hơn, ba còn phải ra ngoài làm việc, đi công tác nhiều nơi, không có thời gian chăm sóc bọn con. " Giọng của Phạm Dật Triển có chút thất lạc.

Tuy rằng trước đây cậu nhóc cũng rất giận ba mình bởi vì ba nói dối là mình sinh bệnh khiến cho mẹ và tất cả mọi người đều lo lắng nhưng giờ thấy ba bệnh thật, hơn nữa còn phải phẫu thuật, lại còn muốn ba mẹ con cùng về Melbourne, cậu nhóc có chút không đành lòng.

"Mẹ có nói là sẽ đưa các con về Melbourne sao?" Giang Tâm Đóa thật sự cảm thấy mình nên tìm thứ gì đó bổ đầu hắn ra xem thử bên trong rốt cuộc là chứa cái gì.

"Mẹ, vậy mẹ về đây có phải là sẽ không đi nữa không?" Giang Bối Bối lập tức vui trở lại, hớn hở hỏi.

"Đúng đó, mẹ, ba bị bệnh rồi, chúng ta ở lại đây với ba có được không? Như vậy ba mới vui, bệnh mới nhanh khỏi được. "

Nhìn hai đứa con cực kỳ hiểu chuyện lại biết nghe lời của mình, Giang Tâm Đóa cảm động vô cùng, cô giang tay ôm hai đứa vào lòng, ôm thật chặt, vành mắt hoen hoen đỏ, "Ừ, chúng ta không đi, chúng ta ở lại với ba, cho đến khi nào ba khỏi mới thôi. "

Nhìn ba mẹ con đang ôm nhau trên sofa, vành mắt Phạm Uyển Viện cũng không khỏi nóng lên.

Chỉ mong là lần này một nhà bốn người sẽ không bao giờ tách rời nữa!

***

Hai đứa nhỏ lưu lại phòng bệnh khoảng hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, Phạm Trọng Nam vẫn luôn ngủ say không tỉnh, cuối cùng Phạm Uyển Viện quyết định đưa hai đứa nhỏ về nhà trước, còn Giang Tâm Đóa thì nhất quyết phải ở lại cùng hắn, nói sao cũng không chịu về nghỉ ngơi.

Tám giờ tối, khi Giang Tâm Đóa ngồi bên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay hắn, bởi vì bay một chuyến bay dài mà có chút mệt mỏi và buồn ngủ nên ngủ gà ngủ gật thì Phạm Trọng Nam tỉnh lại.

Tuy rằng mắt đã bị băng kín, tạm thời chưa thể nhìn thấy được gì nhưng hắn vẫn biết cô nhất định là mệt lắm, mà ngồi như vậy, làm sao có thể ngủ ngon được.

Hắn khẽ rụt tay về, chầm chậm đưa về phía trước, đầu tiên là sờ đến mái tóc mượt mà của cô, xúc cảm mềm mại như tơ khiến Phạm Trọng Nam không nỡ rời tay, một lúc sau, tay hắn lại tiến về phía trước một chút, rốt cuộc cũng sờ được đến một nửa sườn mặt của cô.

Có phải cô gầy đi rồi không? Chưa bao giờ Phạm Trọng Nam thống hận bản thân không có cách nào tận mắt nhìn thấy gương mặt của cô như lúc này...

Tại sao vậy? Tại sao trước khi xảy ra chuyện hắn không đuổi theo cô, năn nỉ cô quay trở lại? Tại sao cứ miệt mài với mớ công việc vớ vẩn kia khiến bản thân trở thành như thế này chứ? Thật sự không đáng...

Nếu như hắn thật sự không nhìn thấy được thì phải làm sao đây? Đối với giả thuyết này, bỗng dưng hắn cảm thấy bản thân cực kỳ mờ mịt và bối rối, lúc này hắn mới nhận ra, thực ra bản thân rất để ý đến chuyện này.

Hắn biết, nếu như không chịu thực hiện ca phẫu thuật này, cơ hội mất đi ánh sáng là 100%, giờ tuy rằng ca phẫu thuật rất thành công nhưng đôi mắt khôi phục đến mức nào, thực ra không có ai dự đoán được.

Lỡ như hắn...

Phạm Trọng Nam không dám nghĩ tiếp nữa!

*****

Bởi vì sự khẩn trương và hoảng hốt trong lòng nên hắn có phần không tự chủ được, động tác trên tay hơi lớn một chút khiến cho Giang Tâm Đóa vốn đang ngủ không sâu lắm giật mình tỉnh giấc...

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giữ lấy bàn tay dày rộng của hắn vốn đang đặt nơi gò má mình lại, nhỏ nhẹ hỏi, "Thức rồi sao? Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?"

"Không muốn ăn. "

Đây là câu nói đầu tiên từ lúc cô quay trở lại đến giờ nghe được từ miệng hắn, chỉ đơn giản mấy chữ thôi nhưng vẫn giữ nguyên cái tính tùy hứng và bá đạo, thân là bệnh nhân lại còn cự tuyệt ăn uống, thật là đủ lắm rồi!

"Không cho phép không ăn gì!" Giang Tâm Đóa mềm mỏng thuyết phục, "Em bảo quản gia chuẩn bị chút cháo dinh dưỡng, đã mang đến đây rồi, em múc một chén cho anh. "

Nói rồi bất kể hắn có đồng ý hay không, Giang Tâm Đóa đứng lên bước ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của cô càng lúc càng xa dần, Phạm Trọng Nam lần nữa cảm thấy bản thân bất lực đến kỳ cùng.

Hắn giờ này có khác gì một kẻ mù dở đâu, nhìn không thấy cô, bắt không được cô, cũng không có cách nào đuổi theo cô.

Giang Tâm Đóa múc một chén cháo thịt nạc độ ấm vừa đủ mang vào, thấy hắn đang chán nản nằm im bất động trên giường thì môi nhẹ câu lên một nụ cười.

Cô đi đến bên giường ngồi xuống, đặt chén cháo lên tủ đầu giường, "Đệm gối xuống đầu cho cao lên một tí, được không?"

Đáng tiếc là người trên giường lại bắt đầu dùng sự trầm mặc để kháng nghị với cô.

Giang Tâm Đóa mặc kệ hắn sự phản kháng của hắn, đưa tay cầm lấy chiếc gối mà vừa nãy nhờ hộ lý mang thêm vào nhét xuống dưới đầu hắn, một bàn tay luồn qua cổ hắn, "Nâng đầu cao lên một chút. "

Không nhúc nhích!

"Phạm Trọng Nam, nâng đầu cao lên một chút!"

Lần này giọng điệu đã nặng hơn mấy phần! Cuối cùng hắn cũng phối hợp, nâng cao đầu lên để cô có thể nhét gối xuống dưới đầu, đợi đến khi cô rụt tay về, cầm chén cháo lên, múc một muỗng đưa đến miệng thì mới nghe hắn rầu rĩ bật ra một câu, "Anh không muốn ăn. "

"Há miệng, nghe lời!" Giang Tâm Đóa cảm thấy mình giống như có thêm một đứa con trai nữa vậy, hơn nữa đứa con trai này, tính tình không phải khó chịu bình thường.

"Anh tự làm tự chịu. " Hắn đột nhiên thốt ra một câu.

Nghe câu nói không đầu không đuôi của hắn, Giang Tâm Đóa thoáng sững người sau đó nở một cười tỏ vẻ đa xuất hiện, "Biết sai chịu sửa mới là tốt nhất. Nào, nghe lời em, ăn chút gì đi. "

Cuối cùng, hắn không nói thêm bất cứ câu gì tùy hứng nữa, để cô từng muỗng từng muỗng đút hết số cháo trong chén cho mình, lấp đầy dạ dày đang trống rỗng của hắn.

"Còn muốn ăn thêm nữa không?" Cô lấy khăn giấy vừa nhẹ nhàng giúp hắn lau miệng vừa hỏi.

Hắn nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không muốn.

Ăn xong không bao lâu thì hộ lý tiến vào nói mắt hắn đã đến giờ tra thuốc nhỏ mắt, nhưng Phạm Trọng Nam lại tỏ vẻ không quá tình nguyện để cho hộ lý làm cho mình. Biết hắn hiện giờ sinh bệnh tính tình có chút kỳ quặc cho nên dưới sự chỉ bảo và quan sát của hộ lý, Giang Tâm Đóa cẩn thận giúp hắn tra thuốc nhỏ mắt.

Sau khi xong xuôi tất cả, theo lời dặn của bác sĩ, với tình trạng hiện giờ mắt hắn còn chưa thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh cho nên cô chỉ giữ lại một ngọn đèn nhỏ có ánh sáng nhu hòa rồi mới cẩn thận giúp hắn gỡ tấm che mắt ra.

Phạm Trọng Nam rất phối hợp để cô phục vụ. Hắn biết, khoảng thời gian này mắt hắn vẫn còn trong tình trạng tránh tiếp xúc với ánh sáng, đau và không thể nhìn thấy gì, trên lý thuyết có lẽ phải cần bảy đến mười ngày mới có thể khôi phục lại một chút thị lực nhưng hiện giờ, trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng xóa mênh mông.

"Ngủ đi!" Giang Tâm Đóa nói rồi cẩn thận giúp hắn dịch lại chăn.

"Anh muốn ra viện. " Hắn mới vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, lúc này căn bản là không hề buồn ngủ.

Hắn cảm thấy mình thật sự không thể quen được với những ngày như vậy, suốt ngày chỉ biết nằm trên giường không làm được gì cả, ngay cả ăn uống, đi vệ sinh cũng phải cần người khác giúp đỡ. Bộ dạng yếu ớt và đầy lệ thuộc như vậy, hắn thống hận đến cực điểm.

Mà càng khiến người ta cảm thấy khó chịu chính là, rơi vào hoàn cảnh hôm nay hắn lại không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình đã hại mình, quả đắng này, hắn phải tự chịu thôi.

"Bác sĩ nói anh còn phải ở đây theo dõi thêm mấy ngày. " Cô biết hắn không quen ở trong bệnh viện, cũng còn chưa thích ứng được với thân phận "bệnh nhân" của mình, nhưng tình huống hiện giờ của hắn quả thực là không thích hợp xuất viện.

"Sáng mai em bảo Sara đến xử lý những chuyện này đi, anh không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. " Phạm Trọng Nam lần nữa nhấn mạnh ý mình.

"Được rồi được rồi, em biết rồi. Ngày mai khi bác sĩ đến kiểm tra, em sẽ hỏi ý kiến của bác sĩ xem thế nào, vậy được rồi chứ?" Giang Tâm Đóa biết lúc này không nên lấy cứng chọi cứng với hắn cho nên rất nhẫn nại trấn an.

Nếu như cứ cứng rắn bắt hắn lưu lại bệnh viện, chỉ sợ càng khiến hắn tức giận, như vậy không tốt cho việc hồi phục, hơn nữa cá tính hắn trước giờ đều không thích bị người khác ép buộc, ép buộc chỉ càng phản tác dụng mà thôi.

"Em lên đây!" Phạm Trọng Nam lần tìm tay cô, nắm chặt.

"Làm chi?"

"Ngủ. "

Tuy rằng hiện giờ hắn hoàn toàn không muốn ngủ nhưng lại rất muốn cảm nhận được cảm giác có cô đang ngủ bên cạnh mình.

Giang Tâm Đóa lên giường, cẩn thận nằm nép bên cạnh hắn, đưa tay nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền, "Đợi anh khỏe rồi, chúng ta cùng nhau về nhà!"

***

Sáng hôm sau, sau khi Phạm Uyển Viện đến, mời bác sĩ đến kiểm tra và xác nhận, cuối cùng đồng ý cho hắn xuất viện về nhà.

Giang Tâm Đóa dìu Phạm Trọng Nam chậm rãi rời khỏi bệnh viện, lên xe nhưng suốt trên đường từ đó về nhà, mặt hắn cứ nghiêm lại không chịu nói một lời, đôi kính râm che trên mặt hắn khiến cô không cách nào nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn nắm chặt tay hắn chưa từng rời ra cho nên cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng, tâm trạng hắn đang rất căng thẳng.

Gương mặt tuấn dật có chút tái nhợt, chút tiều tụy, thiếu đi một phần quả đoán, giống như một người đang muốn từ bỏ đấu tranh.

Cô phải làm thế nào mới có thể khiến hắn có lại ý chí phấn đấu đây?

Hai đứa nhỏ đã ở nhà chờ sẵn, khi nhìn thấy người cha đeo kính râm, bộ dạng suy yếu như người bệnh của mình đang phải nhờ vào sự dìu đỡ của mẹ mới có thể đi vào trong nhà thì có chút luống cuống không biết làm sao, tình cảnh này trước giờ chúng chưa từng hình dung ra được.

Mà vẻ mặt nghiêm nghị của ba càng khiến hai đứa nhỏ lo lắng không thôi.

"Ba, ba đỡ nhiều chưa?"

Hai đứa nhỏ chạy đến trước mặt ba mình, ngước cao đầu nhìn người cha trước đây oai phong như một thiên thần của mình, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.

"Tốt lắm. " Hắn đưa tay xoa đầu hai con sau đó quay sang Giang Tâm Đóa, "Đưa anh đến thư phòng đi. "

"Ba, ba mới vừa trở về mà đã phải làm việc rồi sao? Không được đâu?" Phạm Dật Triển nghe ba mình nói như vậy thì lập tức lên tiếng kháng nghị còn Giang Bối Bối cũng phản đối một cách kịch liệt, "Đúng vậy đó, ba, bác sĩ nói ba chính là vì làm việc quá mệt nên mới thành ra như thế, sau này ba đừng nên vậy nữa. "

Nghe câu kháng nghị của hai đứa nhỏ, khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một nụ cười, "Không phải ba muốn làm việc, lên đó nghỉ ngơi một lát thôi. "

"Muốn nghỉ ngơi thì phải về phòng mới đúng chứ, có phải không anh?" Giang Bối Bối đương nhiên không tin.

Phạm Dật Triển cũng gật đầu tiếp lời, "Đúng vậy. "

"Được rồi, hai đứa vào phòng khách ngồi tạm đi, mẹ đưa ba các con lên thư phòng trước đã. Yên tâm đi, mẹ sẽ coi chừng không cho ba làm việc, như vậy được không?" Giang Tâm Đóa cũng không biết hắn muốn làm gì nhưng lúc này cô chỉ muốn thuận theo ý hắn.

Người bị bệnh lớn nhất, không phải sao? Huống gì lần này cô nghĩ hắn đã nhận được bài học thích đáng rồi.

Giang Tâm Đóa làm đúng như lời, đỡ Phạm Trọng Nam lên đến thư phòng trên lầu, dìu hắn đến chiếc ghế lớn bằng da thật sau bàn làm việc, ngồi xuống đàng hoàng hắn mới thở ra một hơi, "Anh muốn yên tĩnh một lát, em về phòng nghỉ ngơi trước đi. "

"Ừ, em xuống lầu nói chuyện với hai đứa nhỏ một lát, nếu anh có gì cần thì cứ gọi. " Dịu giọng dặn dò xong, Giang Tâm Đóa hôn nhẹ lên má hắn một cái mới rời đi.

Nhưng, cô sao lại có thể bỏ hắn một mình trong phòng được chứ?

Giang Tâm Đóa đi ra ngoài nhưng không rời đi mà cứ đứng tựa vào cửa phòng lẳng lặng nhìn vào bên trong, xem có động tĩnh gì không.

Từ khi mắt hắn không nhìn thấy đường, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi rất lớn nơi hắn cho nên sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì khiến người ta không trở tay kịp.

*****

Im lặng ngồi trên ghế một lúc thật lâu rồi Phạm Trọng Nam đưa hai tay sờ soạng những vật vốn vô cùng quen thuộc với mình...

Lúc đôi mắt còn bình thường, sẽ không ai cảm thấy thì ra nhìn thấy ánh sáng lại là một điều xa xỉ đến vậy, sẽ không ai nghĩ đến, chỉ trong thời gian một chớp mắt, ánh sáng và bóng tối hoàn toàn có thể thay thế cho nhau.

Chỉ tiếc là chỉ đến khi bạn mất đi ánh sáng rồi mới biết, thì ra thứ mà bạn cho rằng rất tầm thường kia lại đáng quý đến dường nào.

Thị lực của hắn còn chưa hồi phục, sau này cũng không biết sẽ hồi phục đến mức độ nào, hiện giờ mắt hắn cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng, tối một chút thì nhìn không thấy, sáng một chút thì chói mắt cực kỳ, thực ra so với một kẻ mù không có gì khác biệt.

"Cạch" một tiếng... Có thứ gì đó vừa bị đẩy rơi xuống đất, tuy rằng sàn nhà đã được trải thảm dày nhưng Giang Tâm Đóa vẫn nghe được tiếng động, cô nhịn không được, bước vào, "Anh muốn tìm cái gì, để em giúp anh. "

Phạm Trọng Nam không ngờ là cô vẫn còn ở ngoài cửa, hơn nữa lúc mình chật vật làm rơi đồ còn bị cô nhìn thấy, thân hình cao lớn cứng đờ, "Không cần, anh tự làm được rồi. "

Hắn khuỵu chân xuống, sờ soạng trên sàn định nhặt lên tập văn kiện mà vừa nãy mình không cẩn thận đẩy rớt xuống bàn lên, động tác cực kỳ vụng về hơn nữa bởi vì không nhìn thấy, một lúc lâu sau vẫn chưa nhặt lên được, Giang Tâm Đóa không kìm được nỗi đau đớn trong lòng, cô bước đến đỡ hắn đứng dậy, buồn bã nói, "Anh không khỏe, để em giúp anh, được không?"

"Anh nói rồi, anh không cần. Em ra ngoài! Ra ngoài! Anh muốn yên tĩnh một mình. " Sau cuộc phẫu thuật dường như hắn càng trở nên khó nói chuyện hơn, Giang Tâm Đóa biết tâm lý của hắn trong nhất thời khó mà thích ứng được với đả kích lớn như vậy, hắn không muốn bất cứ người nào nhìn thấy vẻ vô dụng và yếu ớt của mình trong lúc này.

"Được, em ra ngoài. " Bó tay với hắn, Giang Tâm Đóa chỉ đành lần nữa rời đi.

"Đóng cửa lại. " Trước khi cô đi, hắn trầm giọng dặn dò.

Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng cửa thư phòng sập lại, cả người Phạm Trọng Nam như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống ghế.

***

Giang Tâm Đóa quay xuống lầu thì thấy hai vợ chồng Phạm Uyển Viện đang ngồi nói chuyện với hai đứa nhỏ. Thấy cô bước xuống, Phạm Uyển Viện bảo hai đứa nhỏ ra vườn chơi để người lớn nói chuyện.

"Frank thế nào rồi?" Lạc Khải hỏi.

"Anh ấy nói muốn yên tĩnh một mình. " Giang Tâm Đóa ngồi xuống sofa đối diện hai người, thở dài một tiếng.

"Frank chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được thực tế cho nên tính tình mới táo bạo và bất an như vậy thôi, đối với một người tự dưng mất đi mục tiêu và dũng khí sống, hơn nữa còn sợ hãi sẽ liên lụy đến những người thân cận nhất của mình, tâm trạng đó cô nghĩ chắc cháu cũng hiểu. " Phạm Uyển Viện nói một thôi một hồi, còn không quên nhìn sang chồng mình một cái.

Năm đó khi ông bị tai nạn giao thông, tạm thời mắt không nhìn thấy, cũng mang tâm trạng không khác gì Frank bây giờ.

Nếu như lúc này Đóa Đóa còn chưa quay lại, thực ra bà cũng không biết còn ai có thể tiếp cận với Frank mà không bị hắn đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Bị vợ mình nhìn với ánh mắt hiểu rõ như vậy, Lạc Khải có chút ngượng ngùng chỉ đành cười trừ.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nghe Phạm Uyển Viện nói vậy, Giang Tâm Đóa càng thêm lo lắng.

Tuy rằng hắn không biểu hiện quá giận dữ hoặc quá nóng nảy ra ngoài nhưng sự bất an của hắn cô vẫn cảm nhận được. Vừa nãy thậm chí hắn còn lớn tiếng đuổi cô ra khỏi thư phòng, nói rằng chỉ muốn yên tĩnh một mình.

"Không cần lo lắng như vậy, từ từ sẽ tốt hơn thôi. Vất vả cháu, phải chăm sóc cho Frank, còn hai đứa nhỏ nữa... "

"Đây là chuyện cháu nên làm mà. " Cô chỉ sợ mình không biết nên làm thế nào để cho hắn lấy lại lòng tin và dũng khí sống.

"Xem ra hôm nay Frank chắc không phải rất muốn gặp mặt tôi, chuyện công ty cứ để tôi lo, bảo hắn không cần lo lắng nhiều, cứ yên tâm dưỡng bệnh. " Cuối cùng Lạc Khải lên tiếng.

"Nếu Frank có tình huống gì mới, nhớ là phải gọi điện thoại báo cho tôi đầu tiên. Ngày mai tôi lại đến thăm nó. "

Tiễn hai vợ chồng Lạc Khải ra về xong, Giang Tâm Đóa đến vườn hoa tìm hai đứa nhỏ, cho chúng ăn cơm rồi dỗ chúng ngủ trưa.

Suốt một ngày này, Phạm Trọng Nam giam mình trong phòng sách không chịu ra ngoài, Giang Tâm Đóa lên gõ cửa mấy lần nhưng không lần nào hắn cho cô vào, cô cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

Nhưng nhịn suốt một ngày rồi, cơm tối cô không thể để hắn tìm thêm bất kỳ cái cớ nào để né tránh nữa.

Bê khay thức ăn lên phòng, cô gõ cửa lần nữa, không nghe hắn trả lời, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Sau bàn làm việc không thấy bóng dáng hắn đâu, cô nhìn một vòng quanh phòng, lúc này mới phát hiện hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất mặt quay về phía bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ.

"Qua đây ăn chút gì được không?" Cô mỉm cười đi đến sau lưng hắn.

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Phạm Trọng Nam vẫn không quay lại, "Cứ để đó, lát nữa anh tự ăn. "

Hắn không muốn nổi cáu với cô nhưng cũng không muốn cô ở bên cạnh lúc này, tất cả những gì hắn muốn bây giờ là được an tĩnh ở một mình.

"Anh bây giờ cần phải ăn uống đúng giờ, như vậy sức khỏe mới có thể hồi phục nhanh được, có biết không?"

"Anh biết nên làm thế nào. Em ra ngoài đi. " Hắn chỉ có thị lực không rõ ràng chứ đầu óc không có bệnh.

"Ba, bác sĩ nói người bệnh cần phải ăn ngủ đúng giờ thì mới có sức chống lại bệnh tật. " Giang Phẩm Huyên tựa người bên cửa nhoài người vào nhìn bóng lưng của ba mình, nói một cách nghiêm túc.

Nghe tiếng con, Giang Tâm Đóa quay lại nhìn lúc này mới thấy cả hai đứa nhỏ đều đang ở đây, "Ba không có nói là không ăn, các con trở về phòng trước đi, được không?"

"Khong được. " Giang Bối Bối đi vào phòng, bước đến bên cạnh người đàn ông vẫn một mực quay lưng về phía ba người kia, nắm lấy tay hắn, "Ba, ba phải nghe lời một chút. Qua đây ăn cơm đi. Nếu như ba không muốn tự mình ăn thì có thể bảo mẹ đút cho ba, con đâu có cười ba đâu. Lúc con bị bệnh mẹ cũng đút cho con ăn mà. "

Tuy rằng trong lòng có trăm ngàn cái không muốn nhưng khi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nắm lấy tay mình, Phạm Trọng Nam không đành lòng rũ ra, thế nên chỉ có thể mặc cho cô công chúa nhỏ của mình kéo đến sofa ngồi xuống.

Nhưng vì để chứng minh mình không phải là người ngay cả chuyện ăn uống cũng không thể tự giải quyết, Phạm tiên sinh thực ra vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Hắn cầm lấy đôi đũa mà Giang Tâm Đóa đưa đến tận tay, bắt đầu ăn cơm.

Nhưng lần nào cũng chỉ và cơm trong chiếc chén trước mặt mà không hề đụng đến những dĩa thức ăn bên cạnh.

"Thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Giang Tâm Đóa thực ra cũng không biết là hắn sợ mất mặt trước mặt hai đứa nhỏ, sợ mình gắp thức ăn có thể sẽ bị rơi xuống nên không quá mạnh dạn ăn các món ăn ngoài cơm.

"Ba, không được kén ăn đâu. " Giang Bối Bối nãy giờ vẫn chống cằm ngồi giám sát ba mình ăn cơm lại lên tiếng.

Vì để chứng minh không phải thức ăn không hợp khẩu vị, bản thân cũng không kén ăn, hắn rốt cuộc đưa đũa về phía một dĩa thức ăn không biết là món gì kia, lúc gắp được một đũa, định rụt tay về thì bởi vì không thấy mà làm đổ chén canh bên cạnh...

Chất lỏng màu trắng kem trong chớp mắt tràn ra ngoài...

"Ôi chao... " Giang Bối Bối kêu thất thanh một tiếng.

"Anh có sao không?" Giang Tâm Đóa lo lắng vội vàng chạy đến định xem xem tay hắn có bị phỏng hay không thì bị Phạm Trọng Nam đột ngột đẩy ra, "cạch" một tiếng, đôi đũa trong tay bị đặt mạnh xuống bàn, vẻ mặt căng thẳng hơn bao giờ hết, "Ba mẹ con ra ngoài cả đi. "

Giang Bối Bối bị vẻ nghiêm nghị của ba mình làm cho sợ run lên, ba trước giờ chưa từng hung dữ với cô bé như vậy! Vành mắt đỏ hồng, nước mắt đã bắt đầu lăn xuống như cô bé sợ đến nỗi không dám khóc thành tiếng.

"Bối Bối, anh đưa em về phòng. " Nãy giờ chỉ lẳng lặng ngồi nơi sofa thấy tình hình căng thẳng, Phạm Dật Triển đứng dậy nắm lấy tay em gái, dịu giọng nói. Mắt của ba không tốt, tâm trạng đương nhiên cũng không tốt, tính tình lại càng không tốt, hai đứa vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.

Giang Tâm Đóa vẫy tay ra hiệu cho hai con rời phòng trước rồi mới lấy khăn ăn thấm khô nước canh bị đổ ra bên ngoài sau đó lau lại một lần cho sạch sẽ.

Cuối cùng cô đứng dậy cầm khay thức ăn lên, "Em bảo người làm chuẩn bị một phần khác đưa lên cho anh. "

"Không cần đâu. Anh không đói bụng, không muốn ăn. Đừng làm phiền anh. " Phạm Trọng Nam siết chặt bàn tay, mím môi nói.

Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì, cầm lấy khay rời đi.

Về đến phòng, cô mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc giường lớn êm ái nghĩ về Phạm Trọng Nam, với tính tình thay đổi nhiều như thế này của hắn, không biết đến bao giờ mới tốt lên được đây? Hay là, có khi nào tính tình và tâm trạng của hắn sẽ trở nên càng tệ hơn hay không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)