Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 165

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 165
Một đoạn quá khứ cô chưa từng được biết
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Chín giờ tối, điện thoại của cô đổ chuông, là Dung Dung gọi đến.

"Bệnh tình của Phạm tiên sinh giờ thế nào rồi?" Vừa nghe đầu bên kia trả lời, Dương Dung Dung sốt ruột hỏi ngay. Cô cũng là mới vừa nãy mới từ chỗ Lý Triết biết được Phạm Trọng Nam bởi vì lao lực quá độ mà ngất xỉu cộng thêm mắt xuất hiện vấn đề tương đối nghiêm trọng nên mới lập tức gọi điện cho bạn tốt.

"Ra viện rồi. " Nghe giọng quan tâm của bạn mình, lần này Giang Tâm Đóa thở dài mấy tiếng liền.

"Ra viện là chuyện tốt mà, sao bạn nói nghe như sự tình không mấy lạc quan vậy?"

"Anh ấy rất khó hầu hạ! Bạn không biết đâu, tính tình tùy hứng lại bướng như một đứa trẻ vậy. " Giang Tâm Đóa lại thở dài một tiếng.

"Đàn ông vốn là đứa trẻ sống lâu năm mà. Xem ra không thể đánh giá quá cao Phạm tiên sinh, dáng người thì cao lớn đĩnh đạc, bộ dạng rất "men" nhưng nếu như nổi tính trẻ con lên, chắc là cũng đủ khiến bạn đau đầu rồi. "

"Gần đây sự hiểu biết của Dương đại tiểu thư về đàn ông có vẻ tiến bộ nhiều rồi nhỉ!" Cho dù tâm trạng có giảm xuống thấp đến đâu, nói chuyện phiếm với bạn tốt vài câu, cảm giác bức bối đã giảm đi không ít.

"Mình nhàn rỗi mà, ngoại trừ ru rú ở nhà đọc mấy sách về thai giáo, thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu đàn ông. "

"Vậy Lý Triết nhà bạn có phải đã bị bạn nghiên cứu thấu triệt rồi không?"

"Cũng tàm tạm rồi. "

"Ngày kết hôn đã quyết định chưa?" Giang Tâm Đóa lại hỏi.

"Còn chưa. Công ty của ba mình gần đây có chút phiền phức. Đợi xử lý ổn thỏa rồi tính sau. " Giọng của Dương Dung Dung có chút không vui.

"Hai mẹ con họ Ngụy kia thật sự dám ra tay sao? Nghiêm trọng lắm không?"

"Yên tâm đi, có Lý Triết ở đây, anh ấy sẽ giúp mình xử lý. Không cần lo lắng cho mình, toàn tâm toàn ý chăm sóc Phạm tiên sinh cho khỏi bệnh là tốt rồi. "

"Mình biết rồi. Bạn cũng vậy đó. Nhớ phải chăm sóc tốt cho mình và cục cưng. " Giang Tâm Đóa không quên dặn dò bạn tốt.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Dung Dung, Giang Tâm Đóa nhìn lên đồng hồ, lúc này cũng gần đến lúc hắn phải tra thuốc nhỏ mắt rồi, tuy rằng hiện giờ chắc chắn là hắn vẫn lộ vẻ khó chịu với cô nhưng cô cũng không thể để hắn muốn làm gì thì làm được, ít nhất là thuốc thang phải đúng giờ thì bệnh mới mau bình phục được.

Đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi vừa định xuống giường tìm hắn thì mới phát hiện Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã trở về phòng, lúc này đang đứng tựa cửa hướng mặt về phía cô.

"Anh về phòng bao giờ vậy? Mau đến giường nằm xuống đi, em giúp anh tra thuốc nhỏ mắt. " Cô bước đến nắm lấy tay hắn định kéo đi nhưng hắn cứ đứng im bất động.

"Sao vậy?" Còn đang giận sao?

"Ba mẹ con lúc nào thì quay về Melbourne?" Phạm Trọng Nam mặt không chút biểu tình hỏi.

Quay về Melbourne? Là ý gì? Là vì năng lực lý giải của cô quá kém sao?

Thấy cô không trả lời, hắn lại tiếp tục, "Trước khi em quay về Singapore không phải đã nói muốn đưa Bối Bối trở về Melbourne học tiếp sao? Anh đã bảo Sharon làm thủ tục chuyển trường cho cả hai đứa. Lúc nào muốn trở về, em bảo Sharon giúp em sắp xếp máy bay riêng. "

"Ý anh là thế nào?" Giang Tâm Đóa rốt cuộc xem như đã hiểu. Hắn đây là muốn đuổi cô và các con rời khỏi mình, có đúng không?

"Anh chỉ làm đúng theo ý của em mà thôi. Hiện giờ anh không khác gì một kẻ mù dở, chính mình còn không tự chăm sóc được cho mình, để các con theo em thì tốt hơn. " Phạm Trọng Nam mím môi, nói.

Chết tiệt cái gọi là "tốt" của anh! Giang Tâm Đóa không nhịn được mắng thầm một câu thô tục. Hắn lại bắt đầu muốn dùng cách bá đạo của mình giải quyết ba mẹ con cô đúng không?

"Phạm Trọng Nam, anh lại muốn bỏ rơi em với các con, có phải không?"

Giang Tâm Đóa giận không thể át nhìn hắn rống lớn.

Tức chết cô! Thật sự là cô sắp bị hắn làm cho tức chết rồi! Cô thật sự không muốn tức giận với hắn nhưng nhìn bộ dạng hắn thế này, nghe hắn nói thế này, cô thực sự không nhịn nổi cơn tức này.

"Anh... " Lần đầu tiên thấy cô quát to với mình, Phạm Trọng Nam thật sự bị dọa đến, hắn không ngờ là cô lại có phản ứng lớn như vậy.

"Anh cái gì mà anh? Phạm Trọng Nam, nếu như anh thực sự dám bỏ rơi em với hai đứa nhỏ, em nhất định sẽ mang theo chúng gả cho người khác, để chúng gọi người khác là ba, đời này anh cũng đừng mong gặp lại các con nữa. "

Có chuyện có thể nhịn được, có chuyện không thể nhịn được nữa!

"Em dám?"

"Anh dám nói thêm một câu để em với các con về Melbourne thử xem em có dám hay không?"

Muốn so lớn tiếng chứ gì? Muốn uy hiếp chứ gì? Không chỉ mỗi mình hắn giỏi, cô cũng biết! Thật là tức chết rồi!

"Em... " Lần đầu tiên bị một cô gái làm cho nghẹn lời, hơn nữa cô gái này trước giờ luôn rất ngoan hiền, nghe lời, sắc mặt Phạm Trọng Nam thực sự khó coi.

"Em gì mà em chứ? Nhanh trở lị giường nằm xuống, tới giờ nhỏ thuốc rồi. "

Không biết có phải vì uy thế "cọp mẹ" của cô phát huy tác dụng hay không mà Phạm tiên sinh mới vừa một giây trước còn cáu kỉnh giở thói gia trưởng ra lúc này lại ngoan ngoãn để mặc người ta nắm tay dẫn trở về giường, lại ngoan ngoãn nằm xuống chờ nhỏ mắt sau đó còn bị "uy hiếp" lần nữa ăn bữa tối, tắm rửa, không một chuyện nào dám phản kháng cả.

Khi thấy hắn nằm yên trên giường giống như là đã ngủ Giang Tâm Đóa mới nhận ra được một điều, thì ra làm cho người ta tức nghẹn không nói được lời nào đôi khi thực sự là một chuyện rất sảng khoái!

***

Nếu như Giang Tâm Đóa cho rằng tối hôm trước hắn chịu thỏa hiệp thì cô đã đạt được thắng lợi, vậy thì đúng là cô vui mừng quá sớm rồi.

Phạm tiên sinh đúng là không tiếp tục lạnh lùng hỏi cô khi nào thì về Melbourne nữa nhưng tính thì thì càng lúc càng kỳ lạ khó hiểu, có thể giam mình suốt một ngày trong thư phòng chẳng nói chẳng rằng, muốn hắn ăn cơm thì hắn ăn, muốn hắn uống thuốc hay nhỏ thuốc cũng đều cực kỳ phối hợp nhưng một Phạm Trọng Nam như vậy lại khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.

Trường học đã khai giảng trở lại, hai đứa nhỏ đều phải đến trường vì thế trong nhà càng trở nên yên tĩnh hơn.

Nhưng cô với hắn ngồi trong thư phòng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, hắn chỉ lặng lẽ ngồi đó, mặc cô tìm đủ mọi chủ đề để gợi chuyện với hắn hắn cũng vẫn một mực duy trì sự trầm mặc, ngay cả một câu cũng không buồn nói.

Giang Tâm Đóa nói đến khô cả cổ mà thấy hắn không có phản ứng gì, có chút bực mình đứng dậy, "Em xuống lầu uống nước. "

Vừa xuống đến dưới lầu thì Phạm Uyển Viện cũng vừa đến, thấy sắc mặt cô có chút bực bội, bà ngạc nhiên hỏi, "Frank đâu?"

"Ở trên lầu, nhưng có khả năng anh ấy không muốn gặp bất kỳ ai đâu. " Ngay cả nói chuyện với cô mà hắn cũng không chịu thì còn nói gì đến gặp người khác chứ?

"Nó lại làm chuyện gì khiến cháu tức giận sao?" Phạm Uyển Viện hỏi một cách thận trọng.

"Cháu không tức giận, chỉ là có chút... " Giang Tâm Đóa thực ra cũng không phải thực sự tức giận với hắn, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, có chút ngột ngạt mà thôi.

Tuy rằng cô biết với tình trạng thế này, cô không nên so đo với hắn mới phải nhưng mà...

Cô không biết phải làm thế nào mới có thể khiến hắn thôi chán chường, uể oải, phiến diện như vậy mà trở nên phấn chấn hơn nhưng hoàn toàn không có cách nào, cảm giác này khiến cô cảm thấy mình bất lực vô cùng.

"Cô hiểu mà, chăm sóc người đàn ông bị mất đi lòng tin kiểu này thật sự là một chuyện rất mệt mỏi. Cô không có ý trách gì cháu đâu. Đóa Đóa, cháu chịu ở lại bên cạnh Frank là cô đã cám ơn cháu nhiều lắm rồi. Frank ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, nhưng ăn xong thì cứ ngồi đó như pho tượng không chịu nói năng gì. "

"Cứ để nó yên tĩnh một mình đi. Lần trước khi Lạc Khải bị tai nạn giao thông cũng giống hệt như Frank vậy nên cô hiểu, chăm sóc người bệnh nhất định là mệt lắm, chi bằng chúng ta đi ra ngoài cho khuây khỏa, cháu thấy thế nào?"

"Cháu không yên tâm để anh ấy ở nhà một mình. " Cô sợ lỡ như Phạm Trọng Nam muốn tìm gì đó hoặc muốn làm gì lại không muốn nhờ tay người khác mà lúc đó không lại không có ở bên cạnh, vậy không phải hắn sẽ cảm thấy rất khổ sở sao?

"Frank cũng không phải con nít, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy được, trong nhà lại có nhiều người làm như vậy, chẳng lẽ chỉ để bài trí cho đẹp hay sao? Đừng lo lắng, cháu đi nói với nó một tiếng, nói muốn ra ngoài một lát, trước bữa cơm tối sẽ quay lại. " Phạm Uyển Viện trấn an.

Thấy bà nhất quyết muốn đưa cô ra ngoài, Giang Tâm Đóa đoán chắc là Phạm Uyển Viện có chuyện gì muốn nói riêng với mình, "Vậy chúng ta đi đâu?"

"Trang viên Hoa Hồng!"

*****

Phạm Uyển Viện tự mình lái xe đưa Giang Tâm Đóa đến Trang viên Hoa Hồng. Suốt trên đường đi, tâm trạng của cô không ngừng thắc thỏm phập phồng, mấy lần muốn lên tiếng hỏi Phạm Uyển Viện xem bà muốn đưa cô đến đó để làm gì nhưng mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn cố nhịn xuống còn Phạm Uyển Viện thì cũng chỉ im lặng lái xe, không hé một lời.

Khi xe dừng lại trước cánh cổng sắt bề thế của Trang viên Hoa Hồng, Giang Tâm Đóa cảm thấy tim mình càng lúc càng đập dữ dội, trực giác cho cô biết, đến đây, cô sẽ biết được một bí mật quan trọng nào đó.

Cảm giác như sắp có thứ gì đó được phơi bày dưới ánh sáng khiến cô vừa chờ mong vừa sợ hãi...

Phạm Uyển Viện xuống xe, Giang Tâm Đóa cũng không chần chừ lập tức bước xuống...

Hai người chống dù đứng bên ngoài cửa sắt nhìn vào tòa trang viên cổ xưa đang chìm dưới màn mưa lất phất cách đó không xa, tình cảnh này, quen thuộc mà lại xa lạ, còn mang theo một chút chạnh lòng.

"Sợ không?" Phạm Uyển Viện quay sang cô, nhàn nhạt cười.

"Sợ cái gì?" Giang Tâm Đóa cũng nhàn nhạt trả lời bà.

"Sự thật. "

"Không sợ. " Tuy rằng ngoài miệng Giang Tâm Đóa nói vậy nhưng bàn tay đang cầm dù bóp chặt lại một cách vô thức, "Cháu chỉ sợ anh ấy cứ mãi chìm đắm trong những chuyện quá khứ không muốn bước ra chứ không phải cháu muốn đào bới quá khứ của anh ấy, muốn xát muối lên vết thương của anh ấy. "

"Những chuyện đó nếu như là Frank chính miệng nói cho cháu biết thì tốt hơn nhưng cô nghĩ, đời này có lẽ cũng không có khả năng nó sẽ tiết lộ với bất cứ ai. Nhưng nếu như cháu và nó đã quyết định đến với nhau, có một số chuyện cô nghĩ là cháu nên biết. Cô không hy vọng trong lòng cháu còn bất kỳ vướng mắc gì. " Nhất là dưới tình trạng hiện giờ của Frank, bà sợ hai người cứ tiếp tục tranh chấp với nhau mãi.

Bà muốn Đóa Đóa hiểu về Frank nhiều hơn một chút, như vậy có lẽ cô có thể bao dung cho hắn nhiều hơn một chút. Lúc này đây, người có thể đưa hắn vượt qua giai đoạn gian nan này, ngoài cô ra bà không nghĩ ra được còn có ai nữa.

"Không đâu. Cho dù Phạm Trọng Nam không muốn nói với cháu, cháu cũng sẽ không trách anh ấy. "

Lúc này vị quản gia già đã che dù bước ra, lúc nhìn thấy Giang Tâm Đóa, trên mặt ông không che dấu được sự kinh ngạc.

"Đại tiểu thư... "

"Mở cửa. " Phạm Uyển Viện ra lệnh.

Cánh cửa sắt nặng nề chậm chậm mở ra, "Xin mời vào. "

Lần này vị quản gia già nhìn sang Giang Tâm Đóa, nói một cách cung kính.

Không ngờ là đại tiểu thư lại đưa Giang tiểu thư đến chỗ này, chuyện này rõ ràng là có liên quan đến thiếu gia rồi.

Xem ra, nếu như số phận đã định sẵn hai người đến với nhau, cho dù người khác có làm gì cũng không thể tách rời họ khỏi nhau được.

Phạm Uyển Viện dẫn Giang Tâm Đóa đi tham quan một vòng tòa trang viên cổ xưa rộng mênh mông này một lần dưới cơn mưa phùn lay lắt, cuối cùng bà bảo người quản gia già cắt một bó hoa tươi lớn vào cho mình rồi ôm nó, dẫn theo Giang Tâm Đóa đến một vườn hoa nhỏ nằm ở phía sau tòa trang viên.

Hai ngôi mộ rõ ràng đã hứng chịu không ít sương gió khiến lòng Giang Tâm Đóa chợt run lên, bước chân cũng không tự chủ được mà khựng lại.

"Sợ sao?" Phạm Uyển Viện quay lại nhìn cô.

Giang Tâm Đóa nhẹ lắc đầu.

Ở nước Anh, bất kể là khi anh đi trên đường lớn hay trong hẻm nhỏ đều thường xuyên có thể nhìn thấy những nghĩa trang lớn nhỏ đủ kiểu, người nước Anh bây giờ, có thể đơn giản hình dung là ngủ cùng với những phần mộ.

Đối với đại đa số người bản địa mà nói, nghĩa trang không chỉ đơn giản là có sự liên hệ với cái chết mà càng quan trọng hơn, nó là một loại văn hóa kế thừa từ đời này sang đời khác. Đa số những gia đình ở Anh tin tưởng và sùng bái tôn giáo, đối với họ mà nói, nghĩa trang là nơi gần gũi với thiên đường nhất.

Có rất nhiều người tổ chức hôn lễ hoặc lễ mừng đầy tháng cho con mình, thậm chí nhiều trường hợp bạn bè gặp mặt cũng đều tổ chức ở nghĩa trang.

Sau khi người thân của mình qua đời, muốn chôn cất họ ở nơi gần gũi với mình nhất cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, huống gì chỉ chôn trong vườn hoa nhỏ của tòa trang viên rộng lớn này.

Phạm Uyển Viện không nói thêm gì nữa, bà bước lên phía trước thêm mấy bước, hạ dù xuống, đặt bó hoa trên tay xuống trước mộ. Giang Tâm Đóa cũng theo chân bà tiến đến gần.

"Anh trai, chị dâu, đây là vợ của Frank, Đóa Đóa. "

Hai ngôi mộ này là của ba mẹ Phạm Trọng Nam sao? Giang Tâm Đóa hướng về phía họ, nghiêm trang cúi đầu thật sâu sau đó đứng thẳng dậy, mở to mắt nhìn chăm chú bức ảnh của người đàn ông trẻ tuổi được khắc trên mộ, ông còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới ngoài ba mươi. Ngược lại với người đàn ông, gương mặt của người phụ nữ trong bức ảnh được khắc trên ngôi mộ bên cạnh cho thấy cuộc đời bà đã trải qua không ít sương gió nhưng dù vậy vẫn giữ được nét đẹp đến ngỡ ngàng của mình, đôi mắt đen mở to giống như muốn gửi gấm điều gì đến cô vậy.

Phạm Uyển Viện rút trong túi ra một chiếc khăn tay trắng, cúi xuống lau đi những giọt nước mưa đang đọng trên hình của hai người, động tác thực dịu dàng và đầy trân trọng. Giang Tâm Đóa cũng quỳ xuống bên cạnh bà, lặng lẽ nhìn những dòng chữ khắc trên hai ngôi mộ, người đàn ông tên là Phạm Cát Ân, thời điểm ông qua đời là cách đây hai mươi ba năm, còn người phụ nữ tên là Diệp Minh Châu, bà qua đời cách đây năm năm, ba tháng sau khi cô rời khỏi Luân Đôn...

Khoảng thời gian đó...

Vậy còn Phạm Nhân Kính đâu? Ông cũng được chôn ở chỗ này sao? Giang Tâm Đóa ngước mắt lên nhìn một vòng xung quanh nhưng ngoài dự đoán của cô, không phát hiện được ngôi mộ nào khác.

"Ba của cô không được chôn ở chỗ này. " Phạm Uyển Viện trầm giọng giải thích, "Anh trai của cô chắc sẽ không muốn ở cùng chỗ với ông ấy. "

Giữa hai người lúc còn sống có quá nhiều oán hận đến vậy, sau khi chết rồi đương nhiên sẽ không muốn được chôn cùng nhau, như vậy ai nấy đều không được an ổn.

"Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người không tốt sao?"

"Nào chỉ là không tốt thôi đâu. Anh trai cô qua đời sớm như vậy đều là do cha cô một tay tạo thành!" Tron giọng nói của Phạm Uyển Viện mang theo một tia oán giận không dễ dàng phát hiện.

Tuy rằng ba của bà đã qua đời nhiều năm, những chuyện đã qua nên để cho nó trôi qua đạo lý này bà biết cho nên sau khi ông qua đời bà vẫn muốn gọi ông là ba nhưng cũng không thể phủ nhận, có một số chuyện, cho dù là người có liên quan đến nó đã không còn trên đời này nữa nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn xóa bỏ nó trong tâm thức của những người còn sống.

"Ông ấy tuổi còn trẻ như vậy đã... Là bị bệnh sao? Bọn họ nói là... " Giang Tâm Đóa mở miệng mấy lần nhưng có một vài chuyện, thế nào cũng không thể thốt ra lời.

"Không phải là sinh bệnh. Nếu như phải nói, cô sẽ nói thế này, tất cả những chuyện ba cô làm là một ngòi nổ, còn Frank chính là người châm lửa... "

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được chuyện này nhưng khi Phạm Uyển Viện chính miệng thừa nhận, Giang Tâm Đóa vẫn kinh ngạc vô cùng.

"Cô có thể đem đầu đuôi gốc ngọn kể hết cho cháu một lần không? Cháu không tin Phạm Trọng Nam sẽ vô duyên vô cớ ra tay... "

Không thể phủ nhận, đối với những chuyện quá khứ của nhà họ Phạm thực ra cô cũng rất muốn biết, cô muốn biết "sự thật" mà Phạm Uyển Viện nói ngay từ đầu rốt cuộc là thế nào.

Phạm Uyển Viện phóng mắt nhìn về một điểm vô định, đắm chìm vào quá khứ...

...

"Thực ra cái được gọi là "sự thật", nếu đứng ở những góc độ khác nhau mà nhìn thì sẽ có những cách giải thích và cách hiểu khác nhau. Chị dâu cô là hoa Kiều mang quốc tịch Anh, là con gái độc nhất của nhà họ Diệp, từ nhỏ đã là bạn chơi cùng cho đến lúc lớn của anh trai cô Cát Ân. Ba cô thì vẫn luôn hy vọng hai người có thể tiến xa hơn, kết hôn sinh con nhưng anh trai cô từ sau khi lên đại học mới xác định xu hướng tính dục của mình. Sau khi tốt nghiệp, vì để né tránh sự bức hôn của ba cô nên anh ấy quyết định đến Đức làm việc, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà. "

"Vậy sau này hai người tại sao lại kết hôn?" Lại còn có đến ba đứa con chứ? Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi lại.

*****

"Vậy sau này hai người tại sao lại kết hôn?" Lại còn có đến ba đứa con chứ? Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi lại.

"Công ty quản lý tài sản của nhà họ Diệp lúc đó có thể nói là lớn số một số hai ở Anh, quản lý số tài sản trị giá gần 10 tỷ bảng Anh. Chị dâu rất yêu anh trai cô, một lòng muốn gả cho anh ấy mà của hồi môn của chị ấy chính là số tài sản mà tập đoàn Diệp thị quản lý, sau khi kết hôn nó sẽ được chuyển sang tay của tập đoàn Phạm thị. Một cuộc giao dịch đáng giá như vậy, người cha trong mắt chỉ có tiền tài và quyền thế kia của cô sao lại có thể bỏ qua được chứ? Ông ấy lợi dụng những mỗi quan hệ của mình, đầu tiên là ép đến nỗi anh trai của cô ở bên Đức không thể tiếp tục làm việc, sau đó chỉ thiếu chút nữa là hại chết người tình của anh ấy ở bên đó. Anh trai không muốn chuyện của mình liên lụy đến người vô tội nên chỉ có thể đồng ý quay về nhà kết hôn theo ý ba cô. "

"Nhưng, tuy rằng anh trai cô đồng ý kết hôn nhưng lại không chịu nghe theo tất cả những yêu cầu và kỳ vọng của ba, sau khi kết hôn với chị dâu thì vẫn một mực cự tuyệt phát sinh quan hệ với chị ấy. Chị cô một lòng yêu anh ấy, cho dù anh ấy không muốn là một đôi vợ chồng thực sự với chị ấy nhưng vẫn chấp nhận chờ đợi. Lúc đầu chị ấy vẫn còn có thể chịu đựng, hy vọng anh trai cô dần dần chấp nhận mình. Nhưng hai người họ kết hôn đã một năm rồi mà anh ấy lại vẫn cự tuyệt chị ấy như trước. Chị dâu bắt đầu có chút không vui, nhà họ Diệp bên đó cũng bắt đầu có lời ra tiếng vào. Ba của cô đương nhiên rất tức giận bởi vì chuyện này liên quan đến việc hợp tác giữa hai gia tộc, đến cuối cùng, sự trầm mặc kháng nghị của anh Cát Ân khiến cho ông ấy tức giận không thể át, sau một lần say rượu, ông ấy cưỡng hiếp chị dâu cô... Cho nên, Frank... thực ra là em trai cô. "

Chiếc dù trong tay Giang Tâm Đóa tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất. Nhất thời không cách nào chấp nhận được sự thật này.

Thảo nào, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Phạm Trọng Nam và Phạm Nhân Kính quá mức lạnh nhạt, quá mức căng thẳng, thì ra, băng dày một tấc không phải là chuyện một sớm một chiều là chuyện thật, thì ra, quan hệ không thể cho người ngoài biết được giữa hai người thực ra lại là...

Nếu vậy Phạm Trọng Nam với Phạm Uyển Viện là hai chị em cùng cha khác mẹ. Chẳng trách trước giờ hắn chưa từng nói rõ quan hệ giữa họ cho cô biết, bởi vì thực sự khó mà nói được nên lời.

"Lúc đó chị dâu tôi cũng chỉ là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, bị một người trưởng bối mà mình từ nhỏ đã biết và kính trọng làm chuyện như vậy với mình, chị ấy căn bản là không có cách nào chấp nhận sự thật này, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng. Sau đó ba của cô bởi vì chuyện làm ăn mà trở mặt với nhà họ Diệp, cuối cùng còn lợi dụng thủ đoạn nuốt trọn cả tập đoàn Diệp thị còn chị dâu bởi vì tinh thần suy sụp, lúc phát hiện mình có mang thì đã gần năm tháng, nếu như bỏ đứa nhỏ sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho người mẹ, hơn nữa sẽ càng làm cho tinh thần của chị ấy bị ảnh hưởng cho nên cuối cùng đứa bé ấy vẫn được sinh ra. Cả anh trai và chị dâu của cô đều không có cách nào quên được sự ra đời của đứa bé là bằng chứng của một tội ác còn ba của cô, lúc ban đầu ông cũng rất thống hận bản thân, vì một lúc mất đi khống chế mà làm ra những hành vi không bằng loài cầm thú của mình nên căn bản là không quan tâm gì đến Frank. Cả tuổi thơ của Frank trôi qua thực sự rất thống khổ, không được yêu thương, không được quan tâm, còn cô lúc bấy giờ còn là học sinh nội trú, căn bản là không biết trong nhà lại xảy ra tội ác ghê tởm như vậy... "

Phạm Uyển Viện nói đến đây, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống...

Giang Tâm Đóa ngồi sát đến gần bà, đưa tay giúp bà lau nước mắt, "Đây đâu phải là lỗi của cô... "

Thảo nào chỉ cần có người đề cập đến những chuyện liên quan đến thân thế của hắn, tâm trạng của Phạm Trọng Nam thay đổi cực lớn, cho dù bản thân hắn cố đè nén thì cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Hắn, chắc hẳn là muốn bảo vệ một chút tự tôn cuối cùng của mình.

"Sau khi Frank ra đời, anh trai của cô bởi vì đồng tình với chị dâu cộng thêm áy náy vì chính mình cũng có phần hại chị ấy cho nên chăm sóc cho chị ấy rất tận tình. Dần dà, bệnh tình của chị dâu của cô dần dần hồi phục, sau đó quan hệ của hai người cũng trở nên tốt và thân mật hơn, lúc Frank được bảy tuổi, hai người sinh ra Sharon. Lúc đó chúng tôi đều cho rằng, cái nhà này chắc là từ đây về sau có thể an ổn rồi. Nhưng rồi cóm lần, ba của cô lại mượn rượu giả điên, lại muốn làm bậy với chị dâu cô lần nữa, cũng may là được anh trai cô bởi vì đi công tác trở về sớm nhìn thấy, kịp thời can ngăn. Anh trai cô hận chết hành vi của ba cô, cãi nhau với ông ấy một trận, cuối cùng rồi dọn hẳn ra ngoài ở... "

"Ra ngoài ở một thời gian thì anh trai của cô lại có tình cảm với thư ký của anh ấy, chị dâu sau khi biết được chịu không nổi, tinh thần lại lần nữa trở nên thất thường, so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn nhiều, cuối cùng phải đưa đến bệnh viện tâm thần, ở lại đó hơn một năm mới được về nhà. Anh trai cô bởi vì chuyện này mà vô cùng hối hận, cắt đứt quan hệ với cô gái bên ngoài kia, lần nữa quay về nghiêm túc chăm sóc chị dâu. Mấy năm đó, chị dâu phải thường xuyên đi đi về về bệnh viện tái khám, lại còn phải đi tư vấn với bác sĩ tâm lý, còn Frank còn nhỏ có một làn suýt nữa thì bị chị dâu dìm chết trong ao nước, chắc là vì lương tâm trỗi dậy, ba của cô cứu nó rồi đưa nó về bên cạnh mình nhưng cũng không để tâm chăm sóc Frank cho lắm cho nên, suốt thời thơ ấu nó đều trưởng thành trong sự kiên cường và cô độc như vậy... "

Phạm Uyển Viện một hơi nói thật nhiều thật nhiều còn nãy giờ chuyên chú lắng nghe câu chuyện xưa của bà, Giang Tâm Đóa sớm đã lệ rơi đầy mặt.

"Vậy sau đó, sao anh ấy lại... "

"Năm Frank tám tuổi thì bắt đầu được đưa vào trường nam học sinh nội trú toàn thời gian, chính trong khoảng thời gian đó nó quen biết Tống Cẩn Hành. Tên nhóc đó tặng cho Phạm Trọng Nam món quà gặp mặt chính là một khẩu súng ngắn, lúc được nghỉ về nhà Frank có lấy nó ra cho cô xem, cô còn tưởng đó chỉ là một cây súng đồ chơi. Nào có ai ngờ chính là khẩu súng đó... " Phạm Uyển Viện nói đến đây chợt khựng lại, một lúc sau mới nói tiếp, "Khẩu súng đó Frank một mực mang theo bên cạnh mình, mãi cho đến năm nó được mười hai tuổi, cô vẫn không xem cây súng đó là thật. Lúc đó tình cảm giữa anh trai với chị dâu của cô lại xảy ra biến cố, tinh thần của chị dâu càng lúc khôi phục càng tốt nhưng cũng vì vậy mà càng lúc càng thân cận với vị bác sĩ tâm lý đó... Một buổi tối đó, anh trai của cô không biết vì lý do gì mà uống thật nhiều, vừa về nhà thì bắt đầu chửi mắng chị dâu cô, mắng càng lúc càng khó nghe. Lúc đó cô mới vừa kết hôn với Lạc Khải, rất ít khi về nhà, hôm đó Lạc Khải đi công tác nên không có ở nhà, vì thế cô về nhà chơi, vừa khéo lúc đó Frank cũng được nghỉ phép về nhà. Chúng tôi nghe tiếng cãi cọ ồn ào từ phòng của hai người vọng ra, tất cả những người làm cũng bị tiếng mắng chửi của anh trai cô làm sợ đến nỗi không dám ra ngoài, cũng chính trong lúc hai người tranh cãi với nhau đó, chúng tôi mới biết được thân thế thực sự của Frank mà lúc đó, chị dâu lại mang thai hơn bốn tháng, mà cha của đứa bé lại không phải anh trai của cô, mà là của vị bác sĩ tâm lý kia... "

"Đứa bé đó, là Chân Chân?" Giang Tâm Đóa thật sự không thể tưởng tượng nổi quan hệ giữa họ lại phức tạp đến như vậy, chẳng trách trước giờ Phạm Trọng Nam đều không chịu nói rõ với cô quan hệ giữa hắn với ba người phụ nữ họ Phạm trong nhà.

Trước đây cô còn bởi vì chuyện này mà rất tức giận với hắn, cũng còn may là cô không trực tiếp lên tiếng hỏi hắn bởi vì điều đó có khác gì xát muối lên vết thương của hắn đâu chứ?

Phạm Uyển Viện gật nhẹ đầu, "Tối hôm đó chúng tôi muốn khuyên hai người đừng cãi nhau nữa nhưng họ căn bản là không nghe, cô sốt ruột nên vội vàng gọi điện thoại cho ba cô, bảo ông ấy lập tức về nhà xử lý. Chính lúc cô đi gọi điện thoại đó, hai người từ cãi nhau chuyển sang đánh nhau, cuối cùng anh trai của cô còn định cưỡng bức chị dâu... Cô không biết Frank tại sao lại lấy súng nhắm vào anh ấy, cũng không rõ chuyện xảy ra thế nào nhưng lúc cô và ba cô quay trở lại trên lầu thì anh trai đã qua đời rồi, tấm thảm trắng trải sàn nhuộm đầy máu tươi còn chị dâu của cô, giống như vừa phải chịu cơn sợ hãi quá độ mà ôm Frank cùng trốn trong tủ áo... "

"Sara, đừng nói nữa. Xin cô, đừng nói nữa... " Giang Tâm Đóa ôm lấy Phạm Uyển Viện khóc òa lên, nghẹn ngào nói...

Cô quá sức đau lòng khi nghĩ tới hắn, nghĩ tới lúc đó hắn còn non nớt như vậy đã phải chịu đựng bao nhiêu bạo ngược và dằn vặt không thể diễn tả bằng lời, càng nghĩ nước mắt cô rơi càng dữ dội.

*****

Còn Phạm Uyển Viện thì giống như đã xem nhạt chuyện này nên không có quá nhiều cảm xúc, nhàn nhạt kể tiếp, "Nếu như đã muốn nghe chuyện xưa, đương nhiên là phải nghe từ đầu đến cuối, có đúng không? Về sau ba của cô áp xuống chuyện này, không cho bất kỳ ai nói ra. Sau khi anh trai cô qua đời, tinh thần của chị dâu triệt để rơi vào sụp đổ, trở nên sợ hãi khi gặp bất cứ người nào ngoại trừ Frank. Trước khi chị ấy chuẩn bị sinh con, ba của cô biết đứa con trong bụng chị ấy không phải là của họ Phạm nên định ép chị ấy đến bệnh viện bỏ đứa nhỏ nhưng Frank cầm súng uy hiếp, không cho phép bất kỳ ai đụng đến chị ấy bằng không nó sẽ đem chuyện xấu của nhà họ Phạm toàn bộ công bố ra ngoài, điều này đối với nhà họ Phạm chúng tôi mà nói, đối với tập đoàn Phạm thị mà nói là chuyện có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Về sau ba của tôi đành phải thỏa hiệp nhưng bắt buộc chị ấy và đứa nhỏ phải về nhà lớn họ Phạm ở Singapore, từ đó về sau không được đặt chân lên Luân Đôn một bước. "

"Lục La Viên chính vì hai người mà tạo nên, có phải không?"

Giang Tâm Đóa nghẹn ngào hỏi.

"Đúng vậy. "

"Vậy còn Sharon thì sao? Sao cô ấy vẫn luôn ở Moscow?"

"Sau khi đưa chị dâu và đứa nhỏ về Singapore, thái độ của ba cô dành cho Frank càng lúc càng nghiêm khắc bởi vì Frank đang trưởng thành dần lên, không còn là đứa nhỏ non nớt chuyện gì cũng không biết năm xưa nữa. Frank hận ông nhưng bởi vì sức lực bản thân còn yếu, không có cách nào mạnh chọi mạnh với ông mà ba của cô đối xử với Frank cũng rất tàn nhẫn, làm chuyện gì không đúng, không tốt lập tức bị ông lạnh lùng chửi mắng, không thì châm chọc cười nhạo, có một lần sau khi uống rượu say, ông còn vừa đánh vừa đem chuyện năm xưa ra nói hết, tình cờ lại bị Sharon lúc đó chỉ mới bảy tuổi nghe được... "

"Từ nhỏ đến lớn Sharon đều đặc biệt trưởng thành sớm, hiểu chuyện sớm, sau đó con bé nói muốn rời khỏi Luân Đôn đến Moscow, cô cũng không hỏi nguyên nhân, lén lút ba cô đưa Sharon đi. Ba của cô căn bản là không quan tâm đến con bé, chỉ riêng có Frank ông ấy xem như là người thừa kế huyết mạch duy nhất của mình để bồi dưỡng nên Frank không có cách nào rời đi, chỉ có thể hết nhịn lại nhẫn, một mực ở lại bên cạnh ông ấy, thầm lặng học tập, bồi dưỡng, tự làm cho bản thân trở nên mạnh hơn. Sáu năm trước ba của cô yêu cầu Frank kết hôn, yêu cầu nó sinh cho ông một người thừa kế hợp pháp. Frank đương nhiên không bằng lòng nhưng nếu như không chịu kết hôn, ba của tôi sẽ thu hồi lại tất cả mọi thứ của nó, còn nếu như Frank chịu kết hôn, sinh cho ông ấy một người thừa kế hợp pháp thì ông đồng ý giao lại quyền chủ đạo của tập đoàn Phạm thị cho nó. Frank suy nghĩ thật lâu cuối cùng đồng ý nhưng điều kiện duy nhất là đối tượng kết hôn phải do nó tự chọn. "

"Cho nên, anh ấy chọn trúng cháu... " Giang Tâm Đóa tiếp lời bà.

Cho nên, hai người mới được gặp nhau, biết nhau sau đó yêu nhau.

Con đường nối họ lại với nhau này thực ra đi cũng quá chậm, trải qua quá nhiều sự kiện, có đủ cả ngọt ngào, thống khổ, tổn thương, chia ly, hiểu lầm, nhưng đến cuối cùng, hai người vẫn về lại với nhau. Đó thật sự là một điều đáng trân trọng.

"Năm đó Frank li hôn với cháu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Không có quyền lực tuyệt đối nó làm sao có thể bảo vệ những người mình cần bảo vệ? Chân Chân, Hi Nhiên, còn có mẹ của họ mà quan trọng nhất chính là cháu và hai đứa con còn chưa ra đời. Hiện thực trần trụi ép Frank không thể không có quyết định này. Frank chỉ có thể lựa chọn giải quyết tất cả mọi chuyện trong một lần để từ đó nắm được đại cuộc. Thực ra Frank là một người có tinh thần trách nhiệm và ý thức bảo hộ người khác rất lớn, chỉ có điều là nó không giỏi biểu đạt ra ngoài mà thôi. "

"Chuyện đó cháu sớm đã không trách anh ấy rồi. " Cô biết, bất luận Phạm Trọng Nam làm chuyện gì đều có sự suy tính riêng của mình, chỉ là trước giờ không muốn nói quá nhiều với người khác mà thôi.

"Những năm nay Frank sống thực sự không tốt, vốn tưởng rằng sau khi hai đứa quay lại với nhau, người một nhà cuối cùng cũng được đoàn tụ nhưng nào ngờ cuộc đời đúng là trắc trở khó lường. Giờ mắt của nó lại thành thế này, Đóa Đóa, cô chỉ có thể giao Frank lại cho cháu, cô đã không có cách nào quản chuyện của nó được ồi. "

"Sara, bất kể là xảy ra chuyện gì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy, sẽ không bao giờ rời đi nữa. "

Cô làm sao có thể rời đi được đây? Làm sao nỡ lòng? Làm sao có thể nhẫn tâm để hắn một mình chịu đựng bóng tối, chịu đựng thống khổ, làm sao để hắn một mình cô độc và bất lực được chứ?

Bất kể sau này Phạm Trọng Nam trở thành thế nào cô đều sẽ rất kiên định đứng bên cạnh hắn, cùng hắn tay nắm tay đi qua mỗi ngày.

Cho dù cách làm của hắn có bá đạo, ngoan cố, bất chấp lý lẽ đến mấy, cho dù những chuyện hắn làm đôi khi khiến người ta vừa buồn cười vừa buồn bực đến mấy, cho dù cô có tức giận đến mấy cũng sẽ không giận đến xoay lưng bỏ đi, rời xa hắn nữa, cô phải cùng hắn tay nắm tay, vai sánh vai đến cuối cuộc đời.

Giang Tâm Đóa và Phạm Uyển Viện ở lại vườn hoa nhỏ trong Trang viên Hoa Hồng thật lâu, nghe hết một câu chuyện dài xong mới cáo biệt hai vị trưởng bối rồi quay trở lại nhà chính, lúc này y phục trên người hai người đã thấm nước mưa ướt sũng.

Giang Tâm Đóa đi bên cạnh Phạm Uyển Viện, đánh giá gian nhà cổ kính mà hoa lệ này một vòng, ưu nhã cổ điển mà cao quý, thần bí mà tịch mịch nhưng lại mang đến cho người ta không ít cảm giác uy nghiêm và tiêu điều.

Thảm trải sàn dày màu đỏ, những bức tranh nghệ thuật vẽ phong cảnh theo phong cách thời kỳ phục hưng, đồ nội thất theo phong cách Victoria với chiếc đồng hồ đứng hình dạng cổ kính, những chiếc ghế tựa rộng rãi có tay, sofa và tủ gỗ, đương nhiên là không thiếu lò sưởi theo phong cách cổ điển bằng đá hoa cương, ngọn lửa bập bùng bên trong khiến người vừa bước vào lập tức cảm thấy ấm áp.

Thì ra đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên.

Nơi này mang đến cho hắn những ký ức có lẽ cả đời này cũng khó có thể xóa nhòa.

Hôm nay rốt cuộc cô cũng có cơ hội được đứng ở đây, cho dù cô không được tham dự vào quá khứ của hắn nhưng khi đứng giữa căn nhà cổ kính này cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn đã tiến gần hơn một bước.

"Lên lầu thay quần áo đi, cẩn thận kẻo bị cảm. " Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn cô gái đang đứng quan sát mọi thứ với ánh mắt tò mò, vừa nói vừa kéo tay cô đi về phía cầu thang. Đi đến gian phòng thứ hai ở bên trái, bà mở cánh cửa gỗ nặng nề, "Đây là phòng của Frank, mọi thứ bên trong đều được giữ gìn hệt như trước đây. Cháu có thể vào phòng tắm tắm rửa, cô đi dặn người chuẩn bị quần áo cho cháu. "

"Được. Cám ơn cô. "

Giang Tâm Đóa rất muốn biết gian phòng trước đây hắn ở như thế nào nên khi Phạm Uyển Viện rời đi rồi, cô tò mò đi một vòng xung quanh.

Gian phòng này hoàn toàn dung hòa phong cách Victoria và phong cách thiết kế hiên đại làm một một cách khéo léo, hào hoa mà không kém phần mạnh mẽ, mỗi một góc nhỏ đều thể hiện sự tinh tế và sang trọng.

Gian phòng tuy rằng đã lâu không có người ở nhưng vẫn được bảo trì hết sức chu toàn, có thể nhìn ra mỗi ngày đều có người làm đến quét dọn.

Cô đi vào phòng thay quần áo, mở chiếc tủ gỗ dày ra xem, những quần áo và phụ kiện của hắn được xếp một cách ngăn nắp gọn gàng bên trong, lại mở tiếp một ngăn tủ khác, bên trong là áo ngủ, các quần áo mặc ở nhà và đồ lót cũng được sắp xếp ngăn nắp giống như tủ bên kia.

Nhưng, hấp dẫn ánh mắt cô nhất lại là một ngăn nhỏ đựng đầy những chiếc khăn tay màu trắng.

Phạm Trọng Nam cũng sẽ mang bên người những thứ này sao? Giang Tâm Đóa suy nghĩ thật lâu, dường như vẫn không có chút ấn tượng nào, tủ quần áo trong nhà dường như không thấy bóng dáng của những chiếc khăn trắng này thì phải? Cô đưa tay rút một chiếc ra xem thử, bên trong vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt. Chiếc khăn được làm bằng chất liệu thượng hạng có kiểu dáng đơn giản, ngoại trừ đường viền có một đường chỉ bạc rất tinh tế ra, bên trên không có bất kỳ trang trí gì khác, còn phía góc trên cùng của chiếc khăn tay có thêu một đóa hoa tường vi nhỏ màu đỏ cực kỳ tinh xảo...

Giang Tâm Đóa nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ được thêu rất bắt mắt trên chiếc khăn trắng, mẫu thêu này... dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-215)