Vay nóng Tima

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 154

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 154
Duyên phận long đong
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


"Anh Nhất Minh?" Giang Tâm Đóa ngạc nhiên gọi, không phải Ngụy Nhất Minh đang ở Mỹ sao?

"Anh Nhất Minh đến là muốn chào tạm biệt chị. " Giang Viễn Hàng tiến đến ngồi xuống trước.

"Tổng công ty bên đó có việc, anh phải tạm thời quay về một thời gian. " Ngụy Nhất Minh nhàn nhạt giải thích, chịu ảnh hưởng từ nguy cơ tài chính lần này, tổng công ty bên Mỹ cũng không tránh khỏi gợn sóng, hắn phải quay về bên đó giúp đỡ xử lý một số nghiệp vụ.

Ngụy Nhất Minh nhìn hai đôi mắt to tròn trong suốt của hai đứa nhỏ, trên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chủ động tiến đến chào hỏi, "Hello, chú là Ngụy Nhất Minh. "

"Chào chú, cháu là Bối Bối. " Giang Phẩm Huyên nhìn Ngụy Nhất Minh, trên môi là nụ cười rạng rỡ đáng yêu, gương mặt nhỏ xíu với nụ cười ngọt ngào ấy chừng như là giống hệt với gương mặt của người nào đó cách đây rất lâu rất lâu khiến Ngụy Nhất Minh nhất thời nhìn đến thất thần.

"Cháu là Phạm Dật Triển. "

Hai đứa nhỏ tò mò nhìn vẻ thất thần quá rõ ràng trên mặt Ngụy Nhất Minh.

"Mẹ, chú bị sao vậy?" Giang Bối Bối nhìn mẹ hỏi một cách khó hiểu. Câu hỏi của cô bé khiến Ngụy Nhất Minh hoàn hồn lại, hắn đưa bàn tay to âu yếm sờ mái tóc cô bé, "Xin lỗi cháu, chú nhìn tháy cháu giống như nhìn thấy mẹ cháu lúc nhỏ cho nên hơi ngạc nhiên. "

Giang Tâm Đóa nghe Ngụy Nhất Minh nhắc đến chuyện lúc nhỏ, tâm tình không khỏi có chút gợn sóng.

Lúc đó hai mẹ con được đưa về nhà họ Giang, căn nhà lớn đó đối với cô bé Giang Tâm Đóa mà nói hoàn toàn xa lạ, không có ai dùng ánh mắt hòa hảo nhìn cô, không ai đối xử thân thiện với cô. Nếu như lúc đó không có Ngụy Nhất Minh bầu bạn trong suốt mấy năm đầu, cô thật không biết mình làm thế nào thích ứng được với cuộc sống phức tạp ở nhà họ Giang.

Năm tháng như thoi đưa, hai người đều đã trưởng thành, số phận đã định sẵn họ không thể đi chung trên một con đường, sau này cũng không thể quay về như lúc ban đầu được.

Sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngồi xong, gọi mấy món điểm tâm mà chúng thích ăn rồi họ mới có thời gian trò chuyện.

"Gần đây tập đoàn Phạm thị chắc là không có vấn đề gì nữa rồi chứ?" Ngụy Nhất Minh vừa khuấy nhẹ ly cà phê vừa nhìn Giang Tâm Đóa hỏi. "Thực xin lỗi, anh không biết là đưa Tiểu Hàng vào thị trường chứng khoán lại gây ra phiền phức lớn như vậy. " Ngụy Nhất Minh nói một cách thực lòng.

Sau khi sự tình bùng phát rồi hắn mới kinh ngạc phát hiện ra chàng thiếu niên ở bên cạnh mình lại giỏi che giấu hơn sức tưởng tượng của hắn nhiều. Ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Phạm hắn không muốn hỏi đến, hắn chỉ hy vọng Đóa Đóa có thể sống vui vẻ, vậy là tốt rồi.

Cuộc đánh cược giữa hắn với Phạm Trọng Nam đó đương nhiên cũng không còn giá trị, cho dù hắn thực sự thắng ván cược ấy, Ngụy Nhất Minh tự biết rõ mình không có khả năng cướp Đóa Đóa trở về.

Sau khi chứng kiến những biến cố xảy ra trong khoảng thời gian này, tất cả những giãy giụa, tất cả không cam lòng của hắn đều trở nên không còn quá quan trọng nữa. cảm giác trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Nó tự trở nên xấu, làm sao có thể trách được ai chứ?" Giang Tâm Đóa trừng mắt nhìn đứa em trai vẻ mặt vẫn không biết hối cải của mình, trong lòng âm thầm mắng, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, nếu một ngày nào đó thật sự lật thuyền trong mương chắc là hắn mới biết bên ngoài trời cao đất dày thế nào.

Nếu như không phải vì cô, giờ này chắc là em trai đã bị tống vào cục cảnh sát, ngủ phòng giam rồi.

Nói đến phòng giam, mấy ngày nay không biết hai mẹ con Tạ Lệ Á thế nào rồi?

"Tiểu Hàng, em có gặp lại hai mẹ con má lớn không?" Cô nhìn sang em trai hỏi.

"Không. " Giang Viễn Hàng rõ ràng là không muốn nhắc đến hai mẹ con kia, "Dù sao cũng không chết được, chị lo cái gì chứ. "

Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, không nhắc nữa. Mấy ngày nay Phạm Trọng Nam không về nhà, cô cũng không có cơ hội hỏi hắn, thôi cứ đến đâu hay đến đấy vậy.

"Anh Nhất Minh, anh sắp rời Luân Đôn rồi sao?" Cô nhớ lại lúc nãy em trai nói anh Nhất Minh đến chào tạm biệt.

"Có phải không nỡ xa anh không?" Ngụy Nhất Minh hời hợt đùa một câu, "Nếu có dịp đến New York, nhớ phải tìm anh đấy. "

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió, mọi sự thuận lợi. " Đứng trên lập trường một người bạn, cô đương nhiên là có chút không nỡ nhưng đời này đã định sẵn, họ chỉ có thể làm bạn bè mà thôi.

"Tiểu Hàng em phải quản giáo cậu ta nhiều hơn. " Ngụy Nhất Minh liếc sang cậu thanh niên một cái, "Tuổi còn nhỏ, tính tình nông nổi, dễ gây ra chuyện lắm. "

"Anh Nhất Minh, làm gì mà nói em tệ vậy?" Giang Viễn Hàng bất mãn bĩu môi.

"Em vốn là như vậy mà, không có người quản giáo là không được. Nếu như em còn không đặt tâm tư vào chuyện học hành, chị nói cho em biết, chị đuổi em về Melbourne. "

"Chị, chị làm gì mà cứ bênh người ngoài vậy? Tất cả những chuyện em làm không phải đều là vì nhà họ Giang đó sao? Chị cũng đâu còn theo họ Phạm của người ta nữa đâu mà suốt ngày cứ theo người ngoài chà đạp em mình. " Giang Viễn Hàng vừa nghĩ đến chuyện này trong lòng cơn tức lại dâng lên.

"Chú không thích nhà họ Phạm của cháu sao?" Nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh nghe ba người nói chuyện, lúc này Phạm Dật Triển nghiêm nghị lên tiếng hỏi.

"Khó mà thích được. " Giang Viễn Hàng hời hợt đáp.

"Tại sao chứ?" Phạm Dật Triển hỏi tiếp.

"Đúng đó, cháu cũng muốn biết. Cậu à, tại sao cậu lại không thích nhà họ Phạm chứ? Ba cháu với anh trai, còn có Sara, Sally và Sharon, họ đều là người nhà họ Phạm nha, hơn nữa ai cũng rất đáng yêu. "

"Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào. Cậu chỉ nói lung tung thôi, không cần phải để ý cậu ấy. " Giang Tâm Đóa vội vàng trấn an hai đứa nhỏ sợ chúng bị thái độ của Giang Viễn Hàng ảnh hưởng không tốt.

"Chị... "

"Câm miệng, chị không muốn nói chuyện với em nữa. "

"Được rồi, hai chị em không thể giống như trước đây được sao?" Ngụy Nhất Minh nhìn hai chị em đang cãi nhau kia, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Hàng, chuyện của nhà họ Giang đã qua lâu lắm rồi, em đừng suốt ngày ghi khắc trong lòng nữa, như vậy khiến chị em rất khó xử mà em thì cũng không vui vẻ gì. "

"Anh Nhất Minh, nếu như ba anh bị người ta hại chết, anh có thể dễ dàng tha thứ cho hung thủ như vậy không?"

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến cha mình, sắc mặt Ngụy Nhất Minh chợt trầm xuống, "Tiểu Hàng, ba của anh tuy hiện giờ vẫn khỏe mạnh nhưng trước đây ông làm sao bị đuổi khỏi nhà họ Giang, còn anh làm sao phải lưu lạc đến nước Mỹ, những chuyện này, nếu như anh thực sự muốn truy cứu, em nói xem anh phải truy cứu thế nào đây? Đòi ai đây? Em sao?"

Ông Ngụy năm đó làm quản gia cho nhà họ Giang, hơn nữa trung thành tận tụy hơn hai mươi năm, làm việc cho nhà họ Giang không chút nề hà, đến cuối cùng vì hắn với Đóa Đóa bị người ta tính kế, gây ra những tin đồn thất thiệt kia mà bị Giang Hán Sinh đuổi ra khỏi nhà họ Giang một cách không thương tiếc, còn hắn năm đó đang là nghiên cứu sinh mới vừa tốt nghiệp, công việc còn chưa ổn định cũng bị Giang Hán Sinh dùng thế lực bức ép đến nỗi phải từ chức, thậm chí, ở đất nước Singapore nhỏ bé kia gần như không còn chỗ đứng, phải lưu lạc đến nước Mỹ tìm hướng phát triển khác.

Nếu như không nhờ có sự giúp đỡ của giáo viên hướng dẫn, nhờ ông giới thiệu đến Mỹ làm việc, thì giờ đây hắn sẽ thế nào, chính Ngụy Nhất Minh cũng không tưởng tượng ra nổi.

Nếu thực sự muốn truy cứu, vậy phải truy cứu với ai đây?

Chẳng lẽ hắn chưa từng oán giận Giang Hán Sinh sao? Nhưng khi hắn có được thành tựu như ngày hôm nay còn nhà họ Giang sớm đã người ngã ngựa đổ, chia năm xẻ bảy, không thể vực dậy được nữa thì hắn đã nghĩ thông suốt rồi, đã nhìn thấu sự đời rồi.

Lấy oán báo oán, oán kia bao giờ mới hết?

Nghe Ngụy Nhất Minh phản bác như vậy, cả Giang Viễn Hàng và Giang Tâm Đóa đều trầm mặc hẳn đi.

Nhà họ Giang của họ đâu chỉ có lỗi với gia đình của anh Nhất Minh thôi đâu? Mà anh Nhất Minh trước giờ cũng có nghĩ đến chuyện trả đũa đâu?

Thấy những người lớn bỗng dưng đều im lặng cả, hai đứa nhỏ cũng không dám làm rộn, anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng Giang Bối Bối thì ngoan ngoãn ăn điểm tâm còn Phạm Dật Triển đối với điểm tâm ngọt trước giờ không có quá nhiều hứng thì thì lấy Ipad từ trong ba lô ra, bắt đầu lên mạng.

"Xin lỗi anh Nhất Minh. "

Cuối cùng, vẫn là Giang Tâm Đóa lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, còn Giang Viễn Hàng thì mím chặt môi, chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.

"Em cũng là người bị hại, không cần phải nói xin lỗi với anh. " Ngụy Nhất Minh đạm mạc cười một tiếng, "Tiểu Hàng, anh cũng không phải ỷ vào tuổi tác, ỷ vào kinh nghiệm mà khuyên bảo em cái gì. Anh chỉ muốn đem những cảm giác mình từng có nói cho em biết, sự thống khổ của em, sự oán giận của em, tin anh đi, anh đều hiểu hết. Nhưng có lúc nếu cứ dồn mình vào ngõ cụt, người bị tổn thương nặng nhất vẫn là chính bản thân em. Lúc đó anh một thân một mình lưu lạc đến nước Mỹ, mỗi lần anh nghĩ đến vận mệnh đối với mình không công bằng, anh liên nhốt mình ở trong phòng, không mở đèn, không mở cửa sổ, để cho bóng tối bao trùm lấy anh. Nhưng có một lần, anh càng trốn tránh càng cảm thấy thống khổ, rốt cuộc đứng lên mở cửa sổ, khi ánh mặt trời sáng rọi từ cửa sổ chiếu vào người anh, rốt cuộc anh đã hiểu. "

"Anh Nhất Minh, em không phải là anh, em không có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy, không thể nhìn cuộc sống theo cách của anh. " Giang Viễn Hàng rốt cuộc lên tiếng nhưng vẫn kiên trì theo đuổi cách nghĩ của mình.

"Không. Cái em cần chỉ là thời gian. " Ngụy Nhất Minh điềm tĩnh nói.

Tuổi của cậu ta còn nhỏ nhưng những chuyện đã trải qua đích thực là gập ghềnh khúc chiết hơn hắn nhiều lắm, nhưng nhiều năm trước không phải cậu ta cũng có thể vượt qua đó sao? Chỉ là nhất thời cậu ta bị thù hận che mắt mà thôi.

*****

"Anh Nhất Minh, cám ơn anh. " Cám ơn sự tha thứ của anh dành cho nhà họ Giang. Mà những lời vừa nãy hắn nói cũng giúp cô sáng tỏ được không ít.

"Ngốc à, cùng anh nói cám ơn gi chứ?" Ngụy Nhất Minh mỉm cười, bàn tay theo thói quen đưa lên xoa đầu cô.

Phạm Dật Triển ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác thân mật này, lập tức dùng giọng nghiêm nghị nói, "Chú à, người Trung quốc có một câu nói, nam nữ thọ thọ bất thân, chú không thể tùy tiện đụng mẹ cháu. "

"Mẹ cháu với chú cũng giống như cháu với Bối Bối vậy thôi, chúng tôi thân nhau giống như anh em ruột thịt, biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tại sao chú không thể xoa đầu mẹ cháu?" Ngụy Nhất Minh cố ý chọc cậu nhóc lớn trước tuổi này.

Con, các con của Đóa Đóa, con của Đóa Đóa với người đàn ông kia! Giữa họ cho dù có thân thiết đến mấy cũng không thể thân thiết bằng cô với người đàn ông kia, họ là vợ chồng, mỗi ngày ngủ chung trên một chiếc giường, cho dù đã từng tách ra cũng không ngăn trở được họ quay lại với nhau.

Kiếp sau, nếu như hắn vẫn còn có thể gặp lại cô sớm hơn người đàn ông đó, nhất định, nhất định hắn sẽ không lại ngu ngốc như vậy, để mặc cô rời đi ngay trước mắt mình.

"Cho dù là anh em thân như ruột thịt thì cũng không phải là anh em ruột mà!" Phạm Dật Triển lập tức phản bác lại.

Giang Tâm Đóa ngượng ngùng xoa đầu thằng bé, "Được rồi, Tiểu Dật, người lớn đang nói chuyện con đừng chen vào. "

"Ba đã nói với con, khi có chuyện gì không hiểu, con nít cũng có thể kháng nghị với người lớn. "

"Nhanh ăn điểm tâm đi. " Giang Tâm Đóa đẩy đĩa bánh ngọt trước mặt mình đến trước mặt con trai, định chặn miệng cậu nhóc lại. Phạm Trọng Nam này cũng thật là, dạy con như vậy không biết là tốt hay là xấu đây.

"Con không thích đồ ngọt, em gái, em có muốn ăn không?" Phạm Dật Triển đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Giang Bối Bối đang phấn đấu hết mình với những món điểm tâm hấp dẫn trên bàn.

Giang Bối Bối chu đôi môi hồng phấn, "Muốn, muốn... "

"Vậy thì ăn nhanh lên, những thứ này cho em hết, đừng để bị nghẹn đấy. " Phạm Dật Triển nhìn em gái bằng ánh mắt lo âu.

Tại sao con gái ai cũng thích những món ngọt đến ngấy này vậy nhỉ?

Nhìn thấy hai đứa nhỏ đã dời đi sự chú ý, Giang Tâm Đóa lần nữa nhìn sang em trai, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi đã xoay chuyển trong đầu cô rất nhiều ngày nay, "Tiểu Hàng, máy tính của Phạm Trọng Nam bị hacker xâm nhập, có phải cũng là em làm không?"

"Phải thì sao chứ?" Giang Viễn Hàng hoàn toàn không để tâm, hắn cũng đâu có xâm nhập thành công, hơn nữa còn bị người ta nắm thóp tại chỗ, mà nếu như hắn không Đóan nhầm, người chộp được hắn chính là tên tiểu quỷ Quan Cảnh Duệ ở cạnh nhà.

Mới có tí tuổi mà đạo hạnh đã cao thâm như thế, lại còn dám giăng bẫy bắt hắn, lần sau trở về Melbourne, không túm tên tiểu quỷ kia lại đánh cho một trận thì cơn tức này không làm sao tiêu được.

Chỉ có điều Giang Viễn Hàng không biết là, lần sau khi hắn gặp lại được Quan Cảnh Duệ, giá trị con người của tên tiểu quỷ kia đã được nâng cao gấp trăm ngàn lần, còn ai dám đụng đến một sợi tóc của cậu nhóc kia nữa chứ?

Còn Giang Bối Bối tuy rằng đang mải mê chiến đấu với những đĩa điểm tâm vẫn không quên vểnh tai lên nghe, khi nghe Giang Viễn Hàng nói vậy liền ngước mặt lên, ngón tay mập mạp chỉ về phía hắn, "Cậu à, sao cậu lại có thể xấu như vậy, sao cậu dám xâm nhập vào máy tính của ba chứ?"

"Tại sao cậu phải làm như vậy?" Trong giọng nói Phạm Dật Triển mang theo một chút khó có thể tin lẫn bất mãn nối tiếp lời em gái.

"Chỉ muốn xem thử hắn đang đầu tư loại cổ phiếu gì thôi mà. Dù sao cuộc đánh cược giữa em với anh Nhất Minh cùng hắn, bọn em đã thua rồi. "

"Đánh cược cái gì?" Giang Tâm Đóa chỉ muốn hỏi em trai mình vì sao lại tự tiện xâm nhập vào máy tính của Phạm Trọng Nam, thật không ngờ giữa họ lại còn có chuyện đánh cược gì đó mà cô còn chưa biết.

Chẳng lẽ tối hôm đó khi em trai và anh Nhất Minh đến biệt thự của Phạm Trọng Nam tìm hắn bàn chuyện chính là vì chuyện đánh cược quỷ quái gì đó sao?

Ngụy Nhất Minh rõ ràng là có điều khó nói, ngượng ngùng ho khan một tiếng, "Cũng không có gì đặc biệt, chính là ai nấy thi đua đầu tư, thử thách một chút năng lực đầu tư thôi mà. "

"Thử thách năng lực đầu tư mà cần phải nửa đêm nửa hôm cũng đến tìm anh ta sao? Còn đánh cược cái gì nữa đó? Tiểu Hàng, em đã thua bao nhiêu?"

"Chị, bọn em không có thua tiền. Lúc đó em đi tìm Phạm Trọng Nam chỉ là muốn anh ta xác nhận chuyện tờ chi phiếu kia mà thôi, thuận tiện dò xét anh ta một chút. Anh Nhất Minh thì đánh cược với anh ta, nếu như Phạm Trọng Nam thua thì không thể kết hôn với chị, bọn họ là cạnh tranh công bằng mà. " Giang Viễn Hàng có chút vô sỉ bán đứng Ngụy Nhất Minh.

"Anh ta cũng đồng ý? Giang Tâm Đóa thật sự không ngờ là hai người đàn ông này lại xem cô như chiến lợi phẩm để đánh cược. Đây coi là gì chứ?

"Đồng ý chứ. Chị, chuyện này chẳng lẽ Phạm Trọng Nam cũng sẽ không nói cho chị biết hay sao chứ?" Giang Viễn Hàng chính là không muốn Phạm Trọng Nam sống khá giả.

"Em không cần hết lần này đến lần khác gây chia rẽ mối quan hệ giữa chị với anh ấy. Chuyện này ba người đều có phần, thực sự là quá đáng lắm. " Giang Tâm Đóa tức giận đến nỗi đứng bật dậy, nhìn sang hai đứa nhỏ, "Tiểu Dật, Bối Bối, chúng ta đi thôi. "

Hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, cùng nhau đứng dậy, Giang Tâm Đóa mỗi tay dắt một đứa không nói không rằng rời đi. Chuyện này quả thực khiến cô thấy mình bị tổn thương quá mức, giờ cô không muốn nói gì nữa hết.

"Đóa Đóa, chuyện đó chỉ là... " Ngụy Nhất Minh cũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng đang dần rời xa của cô, gọi với theo nhưng Giang Tâm Đóa ngay cả quay đầu lại nhìn một lần cũng không muốn.

Hắn bất lực ngồi phịch xuống, trừng mắt nhìn Giang Viễn Hàng vẻ mặt đầy khiêu khích kia, "Em tên tiểu tử này, rồi sẽ có ngày ăn phải quả đắng cho xem. "

Giang Viễn Hàng nhún nhún vai, "Đợi đến ngày đó rồi tính sau. "

***

Singapore

Duyên phận giữa người với người đôi khi thật kỳ diệu.

Sau khi Dương Dung Dung khám thai xong thì cầm quyển sổ ghi chép những điều cần lưu ý cho thai phụ bước ra khỏi phòng khám, vừa xuống thang máy bước ra đại sảnh bệnh viện thì lại đụng phải Mã Bồi Dực.

"Hi, đã lâu không gặp. " Vừa lúc nhìn thấy cô, Mã Bồi Dực tươi cười bước đến chào hỏi, "Về Singapore lúc nào vây? Tối hôm qua anh gặp ba em, ba em còn nói em đang ở công ty con ở Melbourne, sao hôm nay đã thấy xuất hiện ở đây rồi?"

"Bạn học Mã, anh nói chuyện một thôi một hồi như vậy, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, anh muốn tôi trả lời câu nào trước đây??? Dương Dung Dung liếc hắn một cái, "Em về Singapore chỉ là để xử lý chút chuyện riêng, ba em không biết em về. Hôm nào anh có gặp ba em, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện của em nửa lời, có nghe chưa hở?"

Nói rồi cô còn không quên vung nắm đấm về phía hắn thị uy.

"Thì ra là em giấu ba mình trốn về đây sao? Vậy đến bệnh viện để làm gì chứ? Không khỏe sao?" Mã Bồi Dực bị vẻ hung hãn khi huơ nắm đấm của Dương Dung Dung dọa đến, vội vàng lùi về sau hai bước nhưng nhờ vào khoảng cách đó, hắn mới có dịp quan sát cô gái này, không khỏi tò mò khi thấy thân thể cô tròn trịa lên không ít, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận, chiếc cằm đầy đặn, vừa nãy hắn thậm chí còn cảm nhận được sức lực của cô khi huơ nắm đấm về phía mình.

"Liên quan gì đến anh chứ? Nhiều chuyện!" Dương Dung Dung quát hắn một câu, đang định xoay người rời đi thì điện thoại trong túi xách chợt vang lên, là tiếng chuông riêng cô đặc biệt cài đặt cho Lý Triết.

Khoảng thời gian này bởi vì công ty có một kế hoạch hợp tác lớn nên Lý Triết bận đến nỗi mấy ngày liền không về nhà, đương nhiên cũng chẳng có thời gian đâu mà để ý đến cha mẹ hắn, cũng không có thể gian và tâm tư đâu mà để ý đến cơ thể cô có phải đã đầy đặn hơn nhiều, nhất là vùng bụng, đã tròn ba tháng rồi nha! Thế nhưng hắn còn chưa biết mình sắp làm cha.

Hôm đó sau khi cùng ba mẹ hắn chia tay trong không vui, cuối cùng cô vẫn chưa nói cho Lý Triết biết chuyện mình mang thai. Nhưng xem tình hình thế này, Đóan rằng cũng không giấu được bao lâu nữa.

Thôi, vẫn là tìm thời cơ tốt nói cho hắn biết thôi, có kết hôn hay không là một chuyện, cho hắn biết hay không lại là một chuyện khác.

Thở dài một tiếng, Dương Dung Dung mở túi cách lấy điện thoại ra nhưng lục tìm thật lâu mới tìm thấy, lúc cô lấy được điện thoại ra, quyển sổ ghi chép những điều cần lưu ý cho thai phụ cô đang cầm ở tay kia lại rơi xuống đất.

Dương Dung Dung vừa đón nghe điện thoại vừa cúi xuống định nhặt lên thì một bàn tay to đã thay cô làm điều đó.

*****

"Này, trả lại cho tôi. " Dương Dung Dung không ngờ Mã Bồi Dực người đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy, ai bảo anh ta nhặt lên đâu? Lại còn xem hết những thứ cô vốn là định cho ba của cục cưng xem đầu tiên nữa chứ! Thật đáng ghét!

"Dung Dung, sao vậy?" Ngồi ở văn phòng công ty, sau khi điện thoại gọi thông, Lý Triết không nghe cô trả lời mà lại nghe tiếng cô mơ hồ quát gì đó nên lo lắng hỏi.

"Không có việc gì. Lát nữa em gọi lại cho anh. " Dương Dung Dung không đợi hắn trả lời đã vội ngắt điện thoại, "Mã Bồi Dực, lập tức nhắm mắt lại cho tôi. "

Đáng tiếc là mắt của Mã Bồi Dực không mù, sớm đã xem rõ ràng rạch mạch tiêu đề in trên quyển hướng dẫn kia.

Trả cho cô thì có sao đâu! Nhưng, về chuyện cô gái này chưa kết hôn đã sinh con, lại giấu diếm người nhà, hắn vẫn không tránh khỏi có chút kinh ngạc, hơn nữa còn có một cảm giác khó mà nói rõ ràng.

Có một chút ghen tỵ đối với người đàn ông khiến cô tình nguyện mang thai sinh con có hắn, có một chút tò mò, vì sao người đó lại không kết hôn với cô.

Nếu như là hắn, hắn sẽ lập tức kéo cô đến cục dân chính đi đăng ký kết hôn, đóng dấu "Mã phu nhân" lên người cô! Cho dù sau này mỗi ngày bị đánh cũng cam tâm tình nguyện.

"Ba của cục cưng đâu" Hắn nén lại những cảm xúc rối rắm trong lòng, tươi cười đem quyển sổ trả lại cho cô.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?" Dương Dung Dung vội vàng thu quyển sổ lại cất vào túi xách, "Mã Bồi Dực, tốt nhất là anh cứ làm như không thấy, không biết gì là được. "

"Khẩn trương như vậy làm gì chứ? Lúc nào thì mời anh uống rượu mừng đây?"

"Không biết nữa. Đừng chắn đường, em phải đi rồi. " Cô còn phải gọi điện thoại cho Lý Triết nữa.

Cô với hắn sẽ kết hôn hay không vẫn còn là một vấn đề chưa giải quyết. Nhưng cho dù không kết hôn thì thé nào chứ? Nhớ đến tình cảnh lần đó đến nhà hắn gặp mặt ba mẹ hắn, cô đối với hôn nhân đã không ôm ấp quá nhiều ý tưởng rồi.

Hai người không kết hôn, cùng nhau nuôi con khôn lớn cũng là một lựa chọn không tồi, đây là điều khoảng thời gian này cô suy nghĩ được, có được kết luận này rồi, tâm tình của cô cũng vui vẻ, sáng láng hơn nhiều.

"Có phải là Lý tổng không? Anh ta không chịu cưới em sao?" Dương Dung Dung không muốn nói nhiều nhưng Mã Bồi Dực lại cứ bám riết không buông khiến cô muốn gọi một cuộc điện thoại cũng không được.

"Là anh ấy thì lại thế nào? Kết hôn hay không là chuyện của chúng tôi, anh hỏi nhiều quá làm gì?" Bạn học Mã, anh đang lo lắng vớ vẩn gì vậy?

"Chẳng lẽ em thưc sự muốn mình chưa kết hôn đã sinh con sao? Dương Dung Dung, ba em nhất định sẽ không đồng ý đâu. " Ba của cô một lòng chờ mong con gái mình sớm tìm được một người thích hợp để gả kia mà.

Ngày hôm qua lúc gặp ông Dương, ông còn không ngừng cổ động hắn đi Melbourne tìm cô, hy vọng hai người có cơ hội.

"Nếu như em chưa kết hôn đã sinh con cũng là chuyện của nhà họ Dương em, liên quan gì đến anh chứ?"

"Anh chỉ quan tâm em thôi mà. "

"Tôi không cần anh quan tâm. "

Hai người đứng ở đại sảnh bệnh viện người đến người đi nườm nượp lớn tiếng nói chuyện, không ngờ những câu đối thoại này lại bị người khác nghe được, hơn nữa, người nói vô tình, người nghe lại có ý.

"Thật không ngờ tư tưởng của Dương tiểu thư lại phóng khoáng như vậy, chuyện chưa kết hôn sinh con cũng có thể lớn tiếng tuyên cáo trước đám đông như vậy. "

Nghe sau lưng mình truyền đến một giọng nói quen thuộc, Dương Dung Dung vụt quay đầu lại...

Trên đời này, không chỉ người có duyên sẽ gặp mặt mà càng nhiều hơn là, oan gia ngõ hẹp...

Dương Dung Dung thế nào cũng không thể ngờ là lại ở nơi này gặp được Tiền Hiểu Nhu, còn có bà Lý.

Tiền Hiểu Nhu rõ ràng là đi theo bà Lý đến đây, nói xong những lời này, trên mặt cô còn lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa còn sắc mặt của bà Lý thì cũng không tốt hơn là bao.

"Tiền tiểu thư, vậy thì sao? Liên quan gì đến cô?" Nơi đây không phải nhà họ Lý, cô cũng sẽ không cần nhường nhịn cô gái này nữa, cho dù mẹ của Lý Triết ở đây thì thế nào? Dù sao bà cũng đã không thích cô, Đóan là dù cho cô làm gì đi nữa, cố gắng lấy lòng hai ông bà đến đâu cũng không có tác dụng gì, cho nên hiện giờ lời nói của Dương Dung Dung đã không còn mang nhiều cố kỵ nữa, "Nhà họ Dương chúng tôi, đừng nói là muốn nuôi một đứa bé, cho dù phải nuôi mười đứa nhỏ cũng không thành vấn đề. "

"Cô thật sự đang có thai sao?" Bà Lý nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của Dương Dung Dung, nếu như cô gái này thực sự có thai, vậy Lý Triết nhà bà càng không có khả năng chia cắt với cô rồi. Chỉ là bà thực sự không có cách nào bởi vì đứa con trong bụng mà thích Dương Dung Dung được.

"Phải. " Dương Dung Dung không kiêu không nịnh nói.

"Đã bao lớn rồi? A Triết nó đã biết chưa?" Nếu như con trai của bà đã biết rồi, chắc chắn sẽ không im hơi lặng tiếng mà không báo cho hai vợ chồng ông tiếng nào đâu.

Nhìn thấy bà Lý quan tâm chuyện có phải Dương Dung Dung đang mang thai hay không như vậy, vẻ mặt Tiền Hiểu Nhu lập tức trở nên u ám, "Dì Lý, đứa con của cô ấy đã chắc là của anh Lý Triết hay chưa? Nếu như thực sự là của anh Lý Triết, sao lại có người đàn ông khác cùng cô ấy đến bệnh viện khám thai chứ?"

"Tiền tiểu thư, cô còn dám nói thêm một câu không phải về con của tôi, có tin tôi xé rách mặt cô ra hay không?" Dương Dung Dung tức giận không kìm chế được, trợn to đôi mắt đẹp nhìn Tiền Hiểu Nhu trừng trừng khiến cô không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước, "Dì Lý, con chỉ là muốn xách nhạn một chút thôi mà, cô ta làm gì hung dữ như vậy chứ?"

"Vị tiểu thư này, cô có biết "ngậm máu phun người" hành vi này thất đức lắm không? Nếu không biết tôi cũng không ngại dạy cô. Tôi với Dung Dung chỉ là bạn bè, đừng làm ô nhục thanh danh của cô ấy, cũng đừng bôi nhọ tôi. " Mã Bồi Dực cũng nghiêm giọng cảnh cáo.

"Bạn bè cũng chỉ là hai người tự nói thôi, ai mà biết được chứ?" Tiền Hiểu Nhu cắn môi, trên mặt lộ vẻ oan uổng, tội nghiệp, "Lần trước, khi ở nhà hàng Equino Complex, lúc con với anh Lý Triết bước vào còn nhìn thấy Dương tiểu thư và vị tiên sinh này cùng nhau ăn bữa tối món Pháp lãng mạn, còn có một lần, họ còn nhắm tay nhau cùng đứng ở cửa bệnh viện... "

"Dương tiểu thư, đứa con trong bụng cô thực sự là của A Triết nhà chúng tôi sao?" Bà Lý nghe Tiền Hiểu Nhu nói như vậy thì trong lòng chợt lạnh xuống, giọng cũng không khỏi trở nên lạnh lùng hơn, nhất là khi nhìn thấy Dương Dung Dung và Mã Bồi Dực đứng bên cạnh nhau, càng nhìn càng thấy thân mật vô cùng, hiện giờ người tuổi trẻ quan hệ nam nữ phức tạp đến thế nào không phải là người ở lứa tuổi của bà có thể lý giải được.

Nếu như những lời của Tiền Hiểu Nhu vừa nãy khiến cho Dương Dung Dung tức giận không thôi thì sự nghi ngờ của bà Lý lúc này không nghi ngờ gì là một cái tát quật thẳng vào má cô, hiện giờ cô đúng là lửa giận ngút trời nhưng trong lòng càng giận thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng rọi.

Cô chủ động đưa tay khoác vào cánh tay Mã Bồi Dực, cười tươi như hoa nói, "Cho dù đứa bé trong bụng cháu không phải là con của Lý Triết, cháu cũng sẽ mang nó theo gả cho anh ấy, để anh ấy làm người cha thực thụ của đứa bé. "

"Cô... cô... " Bà Lý quả thực đã bị những lời của Dương Dung Dung chọc cho tức đến run người, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

Còn Tiền Hiểu Nhu thì dùng ánh mắt khó thể tin được nhìn cô, "Da mặt của cô sao lại có thể dày như vậy được chứ?"

"Cho dù da mặt tôi có dày đến đâu cũng không liên quan đến cô. Đời này Lý Triết đã định sẵn là người đàn ông của tôi rồi, không có phần cô đâu, tốt nhất là cô nên cút xa một chút!" Ném lại những lời này xong Dương Dung Dung nhấc lấy túi xách ung dung rời đi.

Còn đang bước theo sau chân cô, Mã Bồi Dực bỗng dưng cảm thấy mình có lẽ sẽ thật xui xẻo, nếu không phải bị người ta đánh một trận thì là...

Nói tóm lại một câu, tuyệt đối không có kết cuộc tốt.

***

Lúc Dương Dung Dung về đến dưới lầu căn hộ của Lý Triết thì nhận được điện thoại của hắn.

Vừa nãy bởi vì ở bệnh viện tình cờ gặp được bà Lý và Tiền Hiểu Nhu nên tâm tình của cô cực độ không tốt cho nên lời hứa gọi lại cho hắn lúc nãy cũng quên luôn, mà hắn vào lúc này lại gọi cho cô, hơn nữa giọng điệu cực kỳ lo lắng, "Em đang ở đâu?"

"Có chuyện gì?" Trong lòng Dương Dung Dung cơn tức vẫn còn chưa nguôi, đương nhiên giọng điệu chẳng tốt đến đâu.

"Vừa nãy em ở bệnh viện gặp được mẹ anh, đã nói với mẹ những gì vậy?"Đang đáp thang máy chuyên dụng rời khỏi công ty, Lý Triết vừa đưa tay day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau vừa dùng hết kiên nhẫn nói chuyện với cô.

Sẽ không phải vừa ăn cướp vừa la làng đấy chứ? Nhanh như vậy sao? Dương Dung Dung trả lời có chút không kiên nhẫn, "Chỉ tùy tiện nói vài câu thôi mà. Không có việc gì em lên nhà trước. "

Thực sự là không muốn tiếp tục bàn về vấn đề khiến người ta không vui này nữa.

"Dung Dung, mẹ anh huyết áp đột ngột tăng cao phải nhập viện rồi. Bất kể giữa em và má đã xảy ra xung đột gì thì cũng nên dẹp sang một bên, cùng anh đi bệnh viện một chuyến, được không?" Giọng hắn có chút bất đắc dĩ nói.

*****

Hắn biết mẹ mình vẫn chưa thể thực sự tiếp nhận Dung Dung còn tính tình của Dung Dung trước giờ vẫn luôn tùy hứng lại rất nóng nảy, hai người ngoài ý muốn gặp nhau như vậy, nhất định là đã có xung đột gì rồi.

Một người là người mẹ đã sinh ra hắn nuôi lớn hắn, một người là người hắn đã thề cả đời này sẽ yêu thương, muốn kết hôn, lúc này đây hắn thực tình thể hội được cảm giác bị kẹp ở giữa khó xử đến thế nào.

Mẹ của hắn bị chọc tức đến phải nhập viện? Hơn nữa còn chưa nói với Lý Triết chuyện cô mang thai? Bàn tay đang nắm điện thoại của Dương Dung Dung vô thức bóp chặt lại một cách đầy bất an, "Bác ấy không có việc gì chứ?"

Nghe tin mẹ của hắn bị chọc tức đến nỗi huyết áp tăng cao, sự tức giận trong lòng Dương Dung Dung lập tức bị thay thế bằng cảm giác bất an. Nếu như mẹ Lý Triết thực sự bởi vì tranh chấp với cô mà có chuyện, giữa cô với hắn thực sự là khó mà đi tiếp được nữa rồi.

Tuy là ngoài miệng luôn nói không thèm gả cho hắn nhưng cũng không phải trong lòng cô thực sự nghĩ vậy, cô đúng là thương hắn mà!

Nếu thực sự phải chia cắt, làm sao đành lòng chứ?

"Còn đang truyền nước biển. Anh về nhà đón em, được không?"

Hắn rốt cuộc cũng không dám nói rõ muốn cô đi xin lỗi mẹ mình nhưng Dương Dung Dung vẫn Đóan ra được.

Cho dù là bà Lý và Tiền Hiểu Nhu không đúng trước nhưng thân làm vãn bối như cô, nói lời xin lỗi cũng là nên mà. Chỉ là, một câu xin lỗi thì có thể sao? Dương Dung Dung đứng dưới lầu chung cư chờ Lý Triết trở về, trong đầu muôn vàn suy nghĩ đan xen nhau.

Nửa tiếng sau, xe của Lý Triết đã về đến, Dương Dung Dung lên xe, lập tức nổ máy chạy về hướng bệnh viện.

"Anh đang giận em sao?" Dương Dung Dung liếc sang sườn mặt căng thẳng của hắn, nhỏ giọng hỏi.

Lý Triết thở ra một hơi thật dài, "Không có. " Hắn chỉ là đang phiền, rất phiền, không biết phải làm sao xử lý chuyện giữa hai bên cho vẹn toàn.

"Không phải em cố ý chọc bác gái tức giận đâu, là... "

Lời của Dương Dung Dung còn chưa nói hết, Lý Triết đã khoác tay chặn lại...

Lúc này vừa khéo là đèn đỏ, Lý Triết cho xe dừng lại, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, giọng nặng nề, "Dung Dung, anh biết mẹ của anh nhất định đã nói những lời gì đó hơi khó nghe nên em với mẹ mới xảy ra tranh chấp nhưng bất kể thế nào, mẹ vẫn là mẹ của anh, hơn nữa tuổi cũng lớn rồi, một khi tức giận huyết áp sẽ dễ dàng tăng cao. Còn em là người anh yêu nhất, khiến em phải chịu ủy khuất, trong lòng anh cũng trăm ngàn lần không nỡ nhưng lần này, em có thể... có muốn... "

Những lời còn lại, Lý Triết nói không nổi nữa, nếu không giải quyết được chuyện này, hắn có lẽ sẽ bị ép điên.

Nếu như lần này cô thực sự chọc giận mẹ hắn triệt để, không thể tiếp nhận cô nữa, vậy họ không phải sẽ không có tương lai sao? Có phải là hắn muốn nói như vậy không?

Đột nhiên Dương Dung Dung cảm thấy trong lòng lạnh quá, khi nhận ra cô cùng hắn đi bệnh viện là để đối mặt với mẹ hắn, người trước giờ luôn không thích cô thật sự là một chuyện rất đáng sợ...

Rất đáng sợ! Nhưng vì hạnh phúc, vì tương lai của cô và hắn, Dương Dung Dung chỉ đành cứng rắn đi đối mặt.

"Em biết rồi. " Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

Đến bệnh viện, bà Lý đang nằm trong phòng cấp cứu truyền nước biển còn ông Lý và Tiền Hiểu Nhu đang canh chừng bên giường.

Lý Triết nắm tay Dương Dung Dung thật chặt, cảm nhận được sự bất an của cô, hắn ôm chặt cô vào lòng, "Dung Dung, vì tương lai của chúng ta, thật sự phải ủy khuất em. "

"Chúng ta vào đi thôi. " Dương Dung Dung nhìn hắn, trên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Khi họ tay trong tay bước vào, nhìn thấy họ, ánh mắt ông Lý trực tiếp bỏ qua Dung Dung, nhìn thẳng mặt con trai, "Còn ngại chưa chọc giận mẹ con đủ hay sao?"

"Anh Lý Triết, dì Lý thật không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, cô ta có phải... " Tiền Hiểu Nhu liếc về phía Dương Dung Dung một cách đầy ác ý, trong lòng âm thầm cảm thấy đắc ý, lần này, cho dù có Lý Triết che chở, dì Lý cũng không có khả năng sẽ tha thứ cho cô ta.

Còn bà Lý đang nằm nhắm hờ mắt trên giường bệnh nghỉ ngơi nghe tiếng nói chuyện của hai người cũng biết là con trai lại đưa cô gái đã chọc tức bà đến suýt nữa thì vỡ mạch máu đến chết kia đến đây rồi.

Mắt cũng không buồn mở nhưng giọng cực kỳ bất mãn, bà Lý lên tiếng, "A Triết, mẹ không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào không phải là người nhà chúng ta. "

"Mẹ... " Lý Triết vẫn nắm tay Dung Dung, đưa cô đi đến bên giường.

"Dương tiểu thư, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô đi đi thôi. " Bà Lý cảm nhận được có người đi đến bên giường, đột nhiên mở mắt ra.

"Bác gái, cháu... " Dương Dung Dung hé miệng rồi lại khép, mấy lần rồi mà lời xin lỗi vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói được nên lời.

Lý Triết nắm bàn tay cô càng thêm chặt, cảm nhận được lòng bàn tay cô đang không ngừng toát ra hồ hôi lạnh.

Phòng bệnh trong phút chốc yên lặng như tờ, chính ngay lúc bà Lý định lên tiếng đuổi người lần nữa, Dương Dung Dung lại, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, buông tay Lý Triết ra, "thụp" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, câu "Cháu xin lỗi!" cũng từ đó mà bật ra...

"Cháu không phải cố ý muốn chọc giận dì đâu, cục cưng là của Lý Triết. "

Tất cả mọi người đều bị hành động này của cô làm cho chấn động, thật lâu cũng không nói nên lời!

Ông Lý, bà Lý và cả Tiền Hiểu Nhu là bởi vì hành động quỳ xuống của vị thiên kim đại tiểu thư tính tình kiêu kỳ này còn Lý Triết thì lại là vì...

Cô nói cái gì? Cục cưng? Con của hắn???

***

Luân Đôn

Lúc Giang Tâm Đóa Đưa con trai và con gái về nhà, Phạm Trọng Nam vẫn còn chưa về. Bởi cơn giận mấy ngày qua cộng thêm chiều nay biết được chuyện cá cược giữa hắn và anh nhất mình, cô đương nhiên sẽ không chủ động gọi điện thoại cho hắn. Sau khi dặn dò hai đứa nhỏ trở về phòng tự chơi với nhau, ôm trong lòng nỗi phiền muộn, Giang Tâm Đóa lê những bước nặng nề quay trở về phòng mình.

Vừa nghĩ tới những lời mà em trai cô và anh Nhất Minh lúc nãy thú nhận rằng đã đem cô trở thành vật đánh cược với Phạm Trọng Nam, cơn tức trong lòng cô thế nào cũng không không tiêu tan được. Ở trong phòng buồn bực, rầu rĩ suốt cả một buổi chiều, mãi đến khi gần giờ cơm tối, quản gia lên gõ cửa nhắc nhở cô mới xuống giường sửa soạn một chút rồi bước ra định xuống lầu cùng hai con ăn cơm tối.

"Mẹ!" Khi bóng cô vừa xuất hiện nơi đầu cầu thang thì từ phòng ăn đã vang lên một dòng non nớt đầy vui sướng gọi. Giang Bối Bối sốt ruột không chờ kịp mẹ mình bước xuống đã phóng như bay đến, bổ nhào vào lòng cô còn Phạm Dật Triển thì mặc dù vẫn nghiêm túc ngồi ở phòng khách đợi nhưng trên mặt cũng lộ rõ sự vui vẻ.

"Có chuyện gì mà vui vậy?" Giang Tâm Đóa ôm con gái bước xuống lầu, vừa đi vừa hỏi. "Mẹ, con với anh trai có một tin tức tốt muốn báo cho mẹ!"

Tin tức tốt? Giang Tâm Đóa ngẩn người. Cô ở trong phòng suốt một buổi chiều, chẳng lẽ trong mấy giờ ngắn ngủi đó mà hai con cô đã có tin tức quan trọng gì muốn báo cho cô sao?

Ôm con gái đến bên sofa, hai mẹ con vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy quản gia Melina tươi cười bước đến nói, "Phu nhân, tôi đã dặn người làm pha sẵn một ly hồng trà nóng đến, cô uống một chút, bữa tối còn đang chuẩn bị, rất nhanh sẽ có thể dùng cơm!"

Giang Tâm Đóa gật đầu, quản gia còn chưa rời đi thì Phạm Dật Triển đã chạy ào đến, ngồi ghé sát vào bên người mẹ.

"Được rồi, có tin tốt gì giờ có thể báo cho mẹ biết rồi đấy!" Giang Tâm Đóa mỉm cười.

Giang Bối Bối rúc vào vòng tay ấm áp của mẹ, sung sướng cười, giọng thật ngọt, "Anh trai, anh nói cho mẹ biết đi!"

"Mẹ, ba nói về sau cả nhà chúng ta đều có thể ở lại Luân Đôn. Ba nói đã giúp Bối Bối làm xong thủ tục nhập học, sau này con với em gái có thể đi học chung một trường rồi. " Phạm Dật Triển đem toàn bộ những lời mà ba mình nói chiều nay kể hết cho mẹ biết.

"Đúng đó! Mẹ, con vui quá đi mất! Sau này con có thể cùng anh trai đến trường, cùng anh trai đi trượt tuyết, sẽ không tách ra nữa!" Giang Phẩm Huyên cười càng thêm vui vẻ.

"Cái gì? Ba nói là các con sau này đều sẽ ở ở Luân Đôn đi học sao?" Giang Tâm Đóa suýt nữa thì nghẹn đến không thể thở được.

Mấy ngày nay hai người liên tục ở trong tình trạng chiến tranh lạnh, hắn không hối cải thì thôi đi, giờ lại còn dám giấu diếm cô, tự mình xử lý chuyện học hành của hai đứa nhỏ.

Thật là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà! Sao cô lại có thể cảm thấy Phạm Trọng Nam con người này sẽ thay đổi chứ? Hừm, vẫn luôn luôn bá đạo không nói lý lẽ như vậy. Chẳng lẽ chuyện gì cũng chỉ có thể do một mình hắn quyết định, chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không, hắn muốn nói hay không mà thôi, người khác không được quyền có ý kiến gì sao?

Trước đây khi hai người ở Melbourne không phải đã nói rất rõ rồi sao? Sao hắn lại không có chút tôn trọng nào đối với ý nguyện của một người mẹ như cô vậy?

Cô cho rằng khoảng thời gian ở Melbourne, cá tính của hắn đã thay đổi rất nhiều, thật không ngờ là khi quay trở lại Luân Đôn, trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, hắn lại hiện nguyên hình là một người đàn ông bá đạo và quá đáng như vậy!

Quá đáng! Thực sự là rất quá đáng mà! Ngay cả một câu thương lượng với mình hắn cũng chưa nói, rốt cuộc hắn có để cô vào mắt không? Hắn xem cô là gì chứ? Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng luôn dấu diếm cô.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)