Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 153

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 153
Nỗi lòng của Phạm Trọng Nam
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Trang viên Hoa Hồng và lúc đêm khuya yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe được.

Ngoài cổng trang viên, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại trước cổng sắt lớn, vài giây sau, một người đàn ông vóc dáng cao ráo xuống xe, vòng qua đầu xe đến cửa phụ lái, mở ra rồi hơi lùi lại nhường cho một người phụ nữ vóc dáng cũng cao ráo không kém xuống xe.

Những hạt mưa đêm lất phất bay, nhẹ nhàng đáp lên người hai người, người đàn ông một tay cẩn thận giúp người phụ nữ che dù, tay kia vòng qua người bà siết chặt, như sợ bà bị lạnh vậy.

Hai người cứ thế dựa vào nhau đứng ở ngoài cửa đợi, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống hai người, kéo hai chiếc bóng thật dài thật dài...

Chờ khoảng chừng năm phút, cuối cùng nơi nhà chính cũng có động tĩnh, cánh cửa cao không một tiếng động mở ra, một bóng người, bởi khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ là ai, một tay che dù đi về phía cổng sắt.

Càng đi càng gần, cuối cùng, bóng người đó rốt cuộc dừng lại phía sau cổng sắt, nương theo ánh đèn đường, khi nhìn rõ hai người khách đến là ai, đôi mắt già nua của ông trong chớp mắt bừng sáng lên, "Đại tiểu thư, cô gia, hai người đến rồi sao?"

Lạc Khải chỉ gật nhẹ đầu với người quản gia già, Phạm Uyển Viện chậm rãi lên tiếng, "Quản gia, đã lâu không gặp. Mở cửa đi. "

Đã từng, bà thề với lòng mình sẽ không quay lại trang viên Hoa Hồng này một bước nhưng hôm nay, bà không thể không phá vỡ lời thề của mình một lần.

Thời gian năm năm chỉ trôi qua trong chớp mắt, sóng lưng thẳng tắp của người quản gia già ngày xưa giờ đã hơi khòm, chỉ là, động tác mở cửa vẫn nhanh nhẹn linh hoạt như xưa.

Hai người song song bước vào, chiếc cửa sắt lần nữa đóng lại sau lưng họ.

"Đại tiểu thư, có muốn bảo người chuẩn bị phòng cho cô không?"

Sau khi lão thái gia qua đời, những năm qua trang viên Hoa Hồng này không còn người chủ nào mà ông thì vẫn không đành lòng rời đi, những người hầu lớn tuổi đã từng chứng kiến tòa trang viên này từ lúc hưng thịnh cho đến lúc tang thương cũng cùng một lòng với ông, lưu lại nơi này gìn giữ nó.

Mỗi ngày họ đều dọn dẹp sạch sẽ từng căn phòng một trong trang viên, ngay cả vườn hoa bãi cỏ cũng được họ chăm sóc cực kỳ sạch sẽ đàng hoàng, cho dù thiếu gia, tiểu thư gần như không lại bước vào đây một lần nào nhưng họ vẫn không chút lơ là, một lòng một dạ làm tròn bổn phận của mình.

"Không cần đâu. Frank đâu?" Mục đích hôm nay bà đến là tìm Phạm Trọng Nam. "

"Thiếu gia đang ở đằng sau. " Người quản gia già cũng Đóan được hôm nay đại tiểu thư quay về đây chắc chắn là vì thiếu gia.

Phía sau mà người quản gia nói là một vườn hoa nhỏ nằm ở sau nhà chính, nơi đó chôn cất anh trai của cô và... chị dâu.

"Frank ở đó đã bao lâu rồi?" Phạm Uyển Viện vừa đi theo ông vừa hỏi.

"Trời vừa tối thì thiếu gia đã đến đây, một mực ngồi ngoài đấy cho đến giờ. "

Cũng chính là nói, hắn đã ở nơi đó mấy giờ liền rồi.

"Em qua đó tìm Frank. " Phạm Uyển Viện ngừng bước, quay sang nhìn Lạc Khải.

"Có cần anh đi theo em không?"

"Không cần đâu. " Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn chồng. Frank hiện giờ chắc chắn là không muốn gặp bất kỳ ai, cho dù là Lạc Khải cũng vậy. "Quản gia, ông đưa cô gia vào trong nhà chờ tôi. "

"Không cần phải xem anh là khách. Em cẩn thận một chút. " Lạc Khải cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán bà sau đó đưa cây dù trong tay mình cho bà.

"Em biết rồi. " Phạm Uyển Viện đón lấy cây dù, nương theo ánh sáng từ nhà chính, men theo con đường mòn chậm rãi đi về phía vườn hoa nhỏ.

So với gian nhà chính phía trước, vườn hoa nhỏ an tĩnh hơn nhiều lắm, tất cả cảnh vật nơi đây trong đem tối toàn bộ đều hóa thành những bóng mờ.

Hôm nay Phạm Uyển Viện mang một đôi bốt đế mềm, nhưng trong bóng tối, tiếng chân bà vẫn vang lên một cách rõ ràng. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần nhưng Phạm Trọng Nam vẫn không quay đầu lại.

Hắn cứ vậy, lẳng lặng ngồi đó, trên tay kẹp một điếu thuốc, trong cơn mưa lất phất, đầu điếu thuốc đã tắt nhưng trên đất rơi vãi vô số những tàn thuốc đã cháy hết.

Mãi đến khi chiếc dù lớn trên tay Phạm Uyển Viện che trên đầu mình, Phạm Trọng Nam vẫn giữ nguyên một tư thế đó, không hề động đậy.

Phạm Uyển Viện ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài một tiếng, rút điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay hắn ra, ngón tay chạm vào bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay khiến bà kìm lòng không được thoáng chau đôi mày thanh tú, sau đó lại đưa tay sờ lên người hắn, quần áo toàn bộ đã ướt sũng, nếu cứ ngồi mãi trong đêm mưa lạnh thế này, hắn không chết rét thì cũng sẽ cảm lạnh thôi.

"Trở về thôi. "

"Trở về đâu?" Giọng Phạm Trọng Nam vừa thấp vừa khàn.

Cái nhà nơi hắn và cô cãi nhau đó, hắn không muốn trở về, còn những phòng ốc khác của hắn có rải rác trên khắp thế giới, lại không có một cái nào chân chính là nhà của hắn.

Giờ hắn không muốn đi chỗ nào cả, chỉ muốn lẳng lặng ngồi đây một mình.

"Frank, cháu như vậy, mọi người đều không an tâm. Theo cô trở về đi, được không?" Phạm Uyển Viện biết một khi tính cố chấp của Phạm Trọng Nam trỗi lên, chín con ngựa cũng không kéo nổi hắn nhưng bà không thể không tìm cách khuyên giải hắn.

"Mọi người có gì mà không yên tâm chứ?" Phạm Trọng Nam cười khẽ một tiếng, "Chết rồi thì chuyện gì cũng không cần suy nghĩ nữa. " Người sống trên đời này vĩnh viễn phải mang theo chiếc thấp tự giá nặng nề trên lưng, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.

"Frank, chết là hết. " Xem ra tâm trạng của hắn hôm nay thực sự rất không tốt, bằng không cũng sẽ không oán trách như vậy.

"Cháu biết. " Hắn làm sao không biết chuyện đó chứ? Thực ra hai người nằm đây chết rồi đúng là nhẹ nhàng hơn sống nhiều lắm. Chỉ là hắn hôm nay tâm tình quả thực nghẹn đến khó chịu, u uất không biết làm sao phát tiết.

"Đừng để Đóa Đóa với hai đứa nhỏ lo lắng cho cháu nữa, phải nhớ bây giờ cháu không còn một mình. " Nếu như không còn cách nào để khuyên hắn, vậy chỉ có thể đem Đóa Đóa và hai đứa con ra vậy.

"Cô ấy còn lo lắng cho cháu sao?" Hắn cúi thấp đầu, trong đầu thoáng hiện tình cảnh hai người cãi vã chiều nay, trong lòng càng thêm phiền muộn, lạc lõng như rơi vào một lỗ đen vô cùng vô tận, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được...

Một Phạm Trọng Nam tiêu cực mất hết ý chí như thế này cũng là lần đầu tiên Phạm Uyển Viện nhìn thấy.

Có thể nói Phạm Uyển Viện đã nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn từng bước từng bước, tuy có sóng gió gập ghền nhưng vẫn kiên định đi đến thành công. Đối với tình thân, Phạm Trọng Nam trước giờ luôn biểu hiện lạnh nhạt, ngoại trừ chiếu cố đầy đủ mọi nhu cầu của người nhà ra, những phương diện khác, có thể nói hắn quan tâm cực ít, cực ít.

Nhưng cho dù một người đàn ông cảm tình đạm bạc, lạnh nhạt đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ có lúc chịu thua trước nhu tình của một cô gái. Không liên quan gì đến quyền thế, thân phận, địa vị, tài phú, chỉ đơn giản vì tình cảm, vì tình yêu, vì luyến tiếc đối phương.

Hắn yêu cô gái kia, yêu đến tự ti, tự ti bởi vì thân thế quá phức tạp và khó nói nên lời của chính mình.

"Sao cháu lại có thể nghi ngờ tình cảm chân thật mà Đóa Đóa dành cho cháu chứ?" Phạm Uyển Viện nói một cách đầy thâm ý, "Có chuyện gì không thể chia sẻ với Đóa Đóa chứ? Những chuyện đó sớm đã qua rồi, cháu không nên giữ chúng mãi trong lòng để rồi cảm thấy khổ sở, tự ti. Không có một người phụ nữ nào lại thích người bên gối giấu diếm hết chuyện này đến chuyện khác đâu. Đóa Đóa không phải muốn đào bới quá khứ của cháu, nó chỉ là muốn quan tâm cháu, muốn chia sẻ với cháu thôi. Frank, cháu không thể chủ động một chút, thẳng thắn bày tỏ với nó sao?"

Thẳng thắn? Khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một nụ cười khổ sở, hắn phát hiện, một khi nhìn thẳng vào đôi mắt thuần thúy, trong trẻo như sớm đã nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn vẫn là không có cách nào thẳng thắn được với cô.

"Chuyện của cháu cháu sẽ tự mình giải quyết. " Cuối cùng, hắn chỉ trả lời Phạm Uyển Viện được như thế.

"Cháu sẽ tự mình giải quyết sao? Ngồi ở đây dầm mưa suốt một đêm, cuối cùng cháu đã nghĩ ra được cách gì để giải quyết chưa? Frank, giữa người với người ở chung với nhau, quý nhất là thành thật thẳng thắn, nhất là giữa người yêu hay vợ chồng với nhau, không chịu nổi lừa gạt giấu diếm nhau đâu. Cho dù bây giờ cháu còn chưa thể thẳng thắn với Đóa Đóa, vậy thái độ có thể nào tốt hơn một chút được không?"

Người trước giờ luôn không thích bất kỳ ai cứ càm ràm suốt bên tai mình như Phạm Trọng Nam bị Phạm Uyển Viện nói một hồi đã có chút mất kiên nhẫn, "Cháu nói rồi, chuyện giữa cháu với cô ấy cháu sẽ tự mình giải quyết. "

Nói xong hắn đứng dậy, đưa tay rũ mái tóc đã ướt sũng mưa đêm cùng quần áo của mình rồi nhìn sang Phạm Uyển Viện, "Cô không cần phải can thiệp vào nhiều quá, những chuyện nên nói cháu sẽ nói với cô ấy, chuyện gì không nên nói, cháu một câu cũng không muốn nói. "

Cái gì gọi là "chuyện nên nói", cái gì gọi là "chuyện không nên nói" chứ? Phạm Uyển Viện tay vẫn cầm chiếc dù, đứng nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn rời đi, giận đến nỗi chỉ muốn ném thẳng chiếc dù vào người cháu cứng đầu này của mình.

Thật sự là chủ nghĩa đại nam nhân siêu cấp đáng ghét!!!

*****

Phạm Uyển Viện xoay người người, khuỵu chân xuống chỗ Phạm Trọng Nam lúc nãy đã ngồi, nương theo ánh đèn yếu ớt bên ngoài chiếu vào, bà nhìn gương mặt người đàn ông tuổi chỉ chừng ngoài ba mươi, trên mặt tràn đầy ý cười trên bia mộ kia...

Đưa tay bà nhẹ nhàng, trân trọng phủi sạch những giọt nước mưa rơi trên gương mặt đó...

"Anh à, Frank nó lớn rồi, đã kết hôn, lại còn sinh được hai đứa con thật đáng yêu nhưng nó vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma của năm xưa, em phải làm sao mới giúp được nó đây?"

...

Lúc Phạm Uyển Viện rời khỏi vườn hoa nhỏ đi vào nhà chính, Lạc Khải đang ngồi nơi sofa phòng khách chậm rãi dùng trà, trong lò sưởi ngọn lửa đang nhảy nhót, ánh lửa bập bùng khiến cả căn phòng khách rộng thêm thang trở nên ấm áp hơn hẳn.

"Frank đâu?" Bà đi đến bên cạnh chồng ngồi xuống, người hầu già trong nhà được huấn luyện cẩn thận thấy bà ngồi xuống lập tức tiến đến, dâng lên một ly trà nóng.

"Đi rồi. " Lạc Khải đặt tách trà trên tay xuống, "Hai người đã nói được gì chưa?"

"Chỉ nói được đôi ba câu, nó không chịu nghe lời em. " Phạm Uyển Viện uống một ngụm trà rồi bực dọc nói, "Hừm, chủ nghĩa đại nam nhân, mặc kệ nó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu. "

Lạc Khải bật cười một tiếng, người nhà họ Phạm của bà có ai tính tình không cứng rắn đâu chứ? Vị đại tiểu thư bên cạnh ông đay, một khi nổi tính quật cường lên cũng đáng sợ lắm chứ.

"Cười cái gì?" Phạm Uyển Viện lườm chồng.

"Không có gì. " Lạc Khải nhẹ giọng đáp, "Khuya lắm rồi, em muốn về nhà hay là ngủ lại đây?"

"Anh muốn ở lại không?" Phạm Uyển Viện nhìn quanh một vòng căn phòng được giữ gần như nguyên vẹn suốt mấy mươi năm qua này, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Có hận đến mấy, có oán đến mấy, nơi đây vẫn là nơi bà được sinh ra, được nuôi lớn, những năm tháng đẹp đẽ nhất, những ký ức khó quên nhất giữa bà với mẹ đều là ở đây, ở trang viên Hoa Hồng này. Mà người kia sớm đã không còn, có lẽ bà nên thường xuyên quay lại đây thăm nom mới đúng.

Mà bà với Lạc Khải, tuy rằng hai người đã kết hôn gần ba mươi năm rồi nhưng số lần ông ở lại nơi này chắc hẳn là đếm không quá mười đầu ngón tay.

Thời tiết vừa lạnh vừa đổ mưa, lại khuya quá rồi, ngủ lại nơi này xem ra là sự lựa chọn tốt nhất.

"Dẫn anh đi phòng của em xem thử nhé. " Phạm Uyển Viện đặt tách trà trên tay xuống, đứng dậy nắm lấy tay Lạc Khải hào hứng kéo ông đi về phía cầu thang, bộ dạng không khác gì một thiếu nữ mười mấy tuổi.

"Bên trong có bí mật gì không?" Đáy mắt Lạc Khải tràn đầy ý cười hỏi.

"Lên thì biết ngay thôi. "

Hai người hệt như một đôi đôi thanh niên nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu tay trong tay nhau cùng bước lên lầu.

Người quản gia già vừa giúp hai người thu dọn phòng xong bước ra ngoài nhìn thấy cảnh hai vợ chồng khăng khít và âu yếm như vậy thì không khỏi nở một nụ cười cảm khái. Vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân giữa đại tiểu thư và cô gia không thể đi đến cuối đường, thật không ngờ chẳng những cuối cùng hai người vẫn có thể nắm tay nhau cùng vượt qua sóng to gió lớn hơn nữa còn thân mật khắng khít, yêu thương nhau dù đã qua từng ấy năm như vậy, thật khiến người ta cảm thấy an ủi.

Nhìn hai người ông không khỏi nhớ tới người đàn ông mà ông đã tận tụy và trung thành phục vụ suốt cả đời kia, không biết ở bên kia thế giới liệu ông có hối hận về những sai lầm mà trước đây mình đã tạo ra không?

***

Sao cuộc cãi vã ngày hôm đó Phạm Trọng Nam vẫn luôn không quay về nhà, sau khi hỏi thăm Phạm Uyển Viện, biết hắn gần như ăn ngủ ở ở trong công ty, Giang Tâm Đóa dứt khoát mặc kệ, không thèm để ý đến hắn nữa.

Việc kinh doanh của tập đoàn Phạm Thị đã gần như quay trở lại quỹ đạo thường ngày, tuy nhiên Phạm Hi Nhiên bởi vì phải tham gia vào công việc của BCF, tập đoàn tài chính mới được thành lập từ sự kết hợp giữa tập đoàn M&C, tập đoàn Anh Hoa và tập đoàn Shelton mà trở nên cực kỳ bận rộn, hơn nữa cũng dọn ra ngoài, rất ít khi quay lại nhà họ Phạm. Trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ vì vẫn đang trong kỳ nghỉ đông chưa kết thúc nên ở nhà cùng cô.

Hôm đó sau bữa ăn trưa, khó được có ngày thời tiết sáng sủa, không mưa cũng không có tuyết, Giang Tâm Đóa quyết định đưa hai đứa nhỏ ra ngoài dạo chơi, thay đổi không khí Nhưng xe vừa mới lái ra đến cổng chính thì cô nhận được điện thoại của em trai mình Giang Viễn Hàng, nói muốn gặp mặt nói chuyện.

Vốn Giang Tâm Đóa không muốn gặp đứa em trai này cho lắm nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được, sau khi hẹn thời gian và địa điểm với em trai, cô bảo tài xế lái xe đến đó.

Khi Giang Tâm Đóa và hai đứa nhỏ đến nơi hẹn thì đã nhìn thấy Giang Viễn Hàng đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

Giang Bối Bối bởi vì đã lâu không gặp Giang Viễn Hàng nên vừa xuống xe đã chạy thẳng về phía hắn hào hứng gọi, "Cậu, cậu xấu thật, ở Luân Đôn mà chẳng chịu đến thăm mẹ và bọn cháu gì cả. "

Giang Viễn Hàng trước giờ luôn rất yêu thương đứa cháu gái này, nhìn thấy Bối Bối chạy đến liền cúi xuống bế bổng cô bé lên, hôn mấy cái lên đôi má phúng phính kia rồi mới nói, "Thật xin lỗi, khoảng thời gian này cậu hơi bận. "

"Trường học nào cũng nghỉ đông cả, cậu bận cái gì chứ?" Giang Bối Bối chu môi phụng phịu nói rồi trượt xuống khỏi tay cậu mình, chỉ tay về phía Phạm Dật Triển nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Giang Tâm Đóa, hào hứng nói. "Cậu à đây là anh trai cháu. Anh ơi, qua đây đi!"

Đối với những gút mắc giữa người lớn với nhau, hai đứa trẻ đương nhiên là không hay không biết gì, Phạm Dật Triển thì sớm đã từ miệng em gái biết được mình còn có một người cậu hiện giờ đang học trung học ở Luân Đôn nhưng đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt. Dù vậy cậu bé vẫn cảm nhận được thái độ của người cậu này đối với mình dường như không giống với em gái, tuy rằng trên mặt vẫn treo nụ cười vui vẻ nhưng trong đáy mắt không che giấu được một tia dò xét.

Phạm Dật Triển tuy tuổi còn nhỏ nhưng sớm đã học được quan sát sắc mặt người khác, người khác thích hay không thích mình, cậu bé nhìn một cái là biết ngay.

Giang Viễn Hàng quả thực là đang quan sát Phạm Dật Triển, cậu bé này tuy có gương mặt giống hệt như Giang Bối Bối nhưng trong ánh mắt đó có một thứ gì đó mà Bối Bối hoàn toàn không có.

Mà "thứ gì đó" đó hắn đã nhìn thấy trong mắt Phạm Trọng Nam rất nhiều lần. Xem ra gần mực thì đen gần đèn thì sáng câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ đến lớn sống bên cạnh người kia thì không thể không bị tính cách của người kia lây nhiễm. Hơn nữa cậu bé họ Phạm, không phải họ Giang, đây chính là điều khiến cho Giang Viễn Hàng không thể mở lòng ra đón nhận, yêu thương giống như với Giang Bối Bối.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ cứ như thế đứng quan sát, đánh giá đối phương.

"Cậu, đây là anh trai cháu, cậu không muốn làm quen sao?" Giang Bối Bối nắm lấy bàn tay hắn lắc nhẹ, giọng đầy bất mãn.

"Tiểu Dật, qua chào hỏi cậu đi!" Giang Tâm Đóa nói rồi nắm tay con trai dẫn cậu bé cùng đi về phía hai cậu cháu.

Cho dù em trai đối với nhà họ Phạm có bao nhiêu bất mãn đi chăng nữa thì vẫn không thể chối bỏ mối quan hệ máu mủ không cách nào xóa sạch của các con cô.

"Xin chào, cháu là Phạm Dật Triển. " Cậu bé không có cách nào gọi người đàn ông trước mặt một tiếng cậu thân thiết như em gái mình đã gọi, chỉ nghiêm trang đứng đó vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Tuổi còn nhỏ mà đã đường hoàng đứng đắn như người lớn, quả nhiên là con trai của Phạm Trọng Nam! Khóe môi Giang Viễn Hàng hơi nhếch lên, đưa tay bắt bàn tay nhỏ của cậu bé, "Chào cháu, cậu là Giang Viễn Hàng. Cháu có thể gọi là cậu giống như Bối Bối vậy. "

"Cám ơn. "

Giang Tâm Đóa trừng em trai một cái, "Cái gì kêu là có thể gọi em là cậu chứ? Em vốn là cậu của nó. "

"Em chỉ sợ cậu nhóc này lớn lên ở nước ngoài, không quen với cách xưng hô của người Trung Quốc thôi. " Giang Viễn Hàng nhún vai nói một cách hời hợt.

"Mẹ, chúng ta có thể vào được chưa?" Phạm Dật Triển ngước mặt lên nhìn mẹ mình, vốn ba mẹ con muốn đi bảo tàng dành cho nhi đồng nhưng vì mẹ nhận được điện thoại của người này nên tạm thời ba người đành thay đổi hành trình.

Mẹ nói mọi người đều là người nhà của nhau mà lại chưa gặp mặt lần nào cho nên cậu nhóc nghe lời mẹ, đồng ý qua đây nhưng người cậu này lại không đối xử với cậu nhóc đầy hảo cảm giống như bà ngoại và dì Tịnh Nhã ở Melbourne. Nhưng cậu nhóc cũng biết không thể ép buộc mỗi một người khi gặp mình đều yêu thích mình bởi điều này căn bản là không thể.

"Được. Chúng ta vào đi thôi. " Giang Tâm Đóa mỗi tay dắt một đứa con cùng nhau vào trong.

Điều mà cô không ngờ là Ngụy Nhất Minh đã đợi sẵn ở bên trong, nhìn thấy hai đứa nhỏ có gương mặt gần như giống y đúc, hắn kinh ngạc vô cùng, ngây ngẩn đứng nhìn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-215)