Chiến tranh lạnh
← Ch.151 | Ch.153 → |
Giang Tâm Đóa đi theo sau hắn vào thư phòng rồi thuận tay khóa cửa lại, lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông thật lâu mà hắn vẫn không có ý định quay lại, cũng không lên tiếng, hai người cứ thế đứng đó, cả không gian rộng lớn im lặng như tờ.
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa mới nghe được âm thanh của chính mình, "Anh đã làm gì Tịnh Văn rồi?"
Cô vừa lên tiếng đã chất vấn hắn chuyện của người khác, thân thể cao lớn của Phạm Trọng Nam thoáng động nhưng vẫn không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt tùy ý trả lời, "Không chết được. "
"Có phải mạng người đối với anh mà nói đều không chút quan trọng hay không? Không phải Tịnh Văn là người của nhà họ Phạm sao?" Bàn tay thả hai bên sườn của Giang Tâm Đóa khẽ khàng siết lại, cố nén cảm giác bất mãn.
Bởi vì thái độ của hắn, cũng bởi vì sự giấu diếm của hắn.
"Cô ta đã làm gì em, chắc em sẽ không quên đó chứ? Muốn lấy đức báo oán sao? Vậy anh nói cho em biết, trước giờ anh đều không buông tha cho bất kỳ ai dám tính kế anh. "
"Nhưng Tịnh Văn đã bị trừng phạt rồi! Hiện giờ cũng đã biết sai rồi, anh không thể buông tha cho hai mẹ con họ sao?" Nhớ lại tình cảnh vừa nãy Tạ Lệ Á quỳ trước mặt mình, trong lòng Giang Tâm Đóa cảm thấy chua xót vô cùng.
Đây có thể coi như sự hy sinh và nhượng bộ lớn nhất mà một người mẹ có thể làm cho con mình.
"Buổi tối hôm đó, em đã nghe được bao nhiêu?" Phạm Trọng Nam đột nhiên dời đi đề tài.
Cái gì chứ? Giang Tâm Đóa ngơ ngẩn nhìn hắn.
"Lúc anh với em trai em nói chuyện, em nghe được bao nhiêu?" Hắn rốt cuộc xoay người lại đối mặt với cô. Trong phòng sách còn chưa mở đèn, có chút u ám mà hắn đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, bị ngược sáng nên cô hoàn toàn không nhìn rõ biểu tình trên gương mặt hắn lúc này.
Cô nghe được bao nhiêu? Giang Tâm Đóa nhớ lại những chuyện mà tối đó cô nghe được, bắt đầu từ lúc hai người nhắc đến chuyện kho hàng của nhà họ Giang bị cháy là do nhà họ Phạm làm...
Trước đó chẳng lẽ còn bí mật gì mà cô chưa nghe được sao?
Thấy cô không có phản ứng gì, hắn nặng nề thở ra một hơi thật dài, "Không phải em muốn biết Giang Tịnh Văn có quan hệ gì với anh sao? Cô ta chính là con gái riêng mà Tạ Lệ Á phản bội ba em cùng Phạm Bác Văn sinh ra. Nhà họ Giang sở dĩ lâm vào tình trạng phá sản, đầu tiên là do hai người họ liên kết nhau tạo nên, từ âm mưu cài bẫy ba em trong kế hoạch khai thác mảnh đất ở Úc, từng bước từng bước bòn rút sản nghiệp của nhà họ Giang vào túi riêng, thậm chí còn tạo nên tai nạn xe cộ của em trai em, chính là vì muốn nhà họ Giang tuyệt tử tuyệt tôn. Em với Ngụy Nhất Minh bị người ta bỏ thuốc, đưa đến khách sạn cũng là kiệt tác của họ. Bây giờ em còn cảm thấy họ đáng thương nữa không? Có còn cảm thấy anh tàn nhẫn quá không? Còn những chuyện khác mà hai mẹ con họ đã làm có cần anh kể hết từng chuyện cho em nghe không?"
Cả người Giang Tâm Đóa như một quả bóng bị xì hơi, phải tựa cả người vào cánh cửa mới giữ nổi cho thân hình không đổ xuống, sắc mặt cô tái nhợt, thật lâu cũng không nói được một lời.
Tịnh Văn là con gái riêng của Tạ Lệ Á và lão quỷ háo sắc Phạm Bác Văn?!
Họ không chỉ bày mưu hãm hại ba cô còn tính kế đẩy Tiểu Hàng vào chỗ chết. Bởi vì như vậy cho nên Tiểu Hàng mới hận người nhà họ Phạm như vậy sao?
Vậy tính kỹ lại, Giang Tịnh Văn là em họ của Phạm Trọng Nam sao?
Lòng người thật quá khó dò! Cô sống ở nhà họ Giang bấy nhiêu năm, còn cho rằng mình đã hiểu hết những mặt xấu xa nhất của con người, thật không thể ngờ rằng, vĩnh viễn không có xấu xa nhất, chỉ có xấu xa hơn.
Một tay mình tạo nghiệt rồi sẽ có một ngày phải hoàn trả. Mà lúc này đây, hai mẹ con họ rốt cuộc đã ăn được quả đắng!
"Anh đối xử với họ như vậy, không chỉ đơn giản vì những chuyện họ đã làm với nhà họ Giang, với em, đúng không?" Cộng thêm món nợ bỏ thuốc hắn, thật sự là có nhiều thứ để tính sổ. Hơn nữa em trai cô mới chính là chủ mưu, nhưng Phạm Trọng Nam lại chỉ ra tay với hai mẹ con Tạ Lệ Á, có phải hai người đã biết chuyện gì về hắn không? Hoặc nói chính xác hơn là, biết được chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng của nhà họ Phạm của hắn không?
Vừa nãy em trai nói hắn giết cha...
Cô không phải không bị chấn động! Cho dù là năm năm trước cô đã từ miệng Phạm Nhân Kính nghe được chút manh mối về chuyện này nhưng lúc đó cô lựa chọn tin tưởng hắn một cách vô điều kiện.
Cảm giác của cô lúc đó là chuyện này có thể coi như bí mật tuyệt đối không thể lộ ra ngoài của bất kỳ một gia đình nào, cô tin hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhất định là Phạm Nhân Kính ngậm máu phun người, cho dù không phải hiểu lầm, thì nhất định cũng có nguyên nhân riêng của nó.
Cho nên trước giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện này với ai, cũng chưa từng hỏi hắn xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng giờ em trai cũng biết, mà Tạ Lệ Á nhất định là từ miệng Phạm Bác Văn bên đó biết được gì đó, sau đó nói lại cho em trai bởi vì vừa nãy bà không chỉ một lần thề thốt với cô là bà tuyệt đối sẽ không tiết lộ một lời với bất kỳ ai.
Hơn nữa lúc Tiểu Hàng nhắc đến chuyện đó tâm tình của hắn biến động quá lớn, phẫn nộ đến nỗi suýt nữa thì giết chết em trai cô, cảm giác rét lạnh đầy hận ý toát ra từ người hắn giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ run...
Quá nhiều cảm xúc và cách thức làm việc không cho ai biết của hắn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đó... rốt cuộc là chuyện như thế nào mà có thể khiến cho người trước giờ luôn lạnh mạc và bình tĩnh như Phạm Trọng Nam lại phẫn nộ và tức giận đến như thé?
Hắn... có chịu chia sẻ với cô không?
Cô muốn biết gì? Mà hắn, có thể nói với cô bao nhiêu đây?
Phạm Trọng Nam chậm rãi dịch chuyển, mỗi bước chân, đều như bị đổ chì, nặng đến ngàn cân.
Đi đến bên cạnh cô, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cô...
"Đóa Đóa... "
Bàn tay của hắn hơi lạnh, chừng như mang theo một chút hơi nước. Giang Tâm Đóa ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, tầm mắt hai người lặng lẽ giao nhau trên không trung.
Cô nâng cả hai tay nắm chặt cổ tay hắn, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, "Anh có muốn nói không?"
Nếu như bây giờ hắn không muốn nói, vậy cô cũng sẽ không ép hắn. Nhưng cô thực sự hy vọng hắn có thể đi ra được thế giới nội tâm có quá nhiều bí mật của mình, cô muốn hiểu nhiều về hắn hơn nữa.
Bất kể là những chuyện hắn đã trải qua là sáng sủa hay tối tăm, bất kể chúng alf vui vẻ hay đau khổ cô đều muốn cùng hắn chia sẻ.
Cô biết, Phạm Trọng Nam vẫn chưa hoàn toàn từ những chuyện quá khứ không vui vẻ gì đó thoát ra ngoài, bằng không sẽ không có khả năng người khác vừa nhắc đến chuyện đó trước mặt hắn thì hắn liền như một con nhím, dựng hết gai nhọn toàn thân để ép đối phương lùi lại.
"Những gì họ nói đó... là sự thật. " Giọng hắn vẫn nhàn nhạt nhưng có thể nghe ra trong đó mang theo một chút hờ hững, một chút u buồn, một chút phức tạp nhưng Giang Tâm Đóa cũng biết, thực ra hắn cần phải có rất nhiều dũng khí mới có thể đích thân thừa nhận chuyện đó với cô.
Hắn thực sự ra tay giết chết cha ruột của mình sao? Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn ra tay ác liệt như vậy?
Mà hắn, phải một mình gánh chịu gánh nặng tâm lý đó bao nhiêu năm qua, hắn không cảm thấy mệt sao?
"Chỗ này, còn thấy khó chịu không?" Giang Tâm Đóa rút ra một tay đặt lên ngực hắn, nước mắt từng giọt từng giọt dâng lên trong hốc mắt rồi bắt đầu tràn ra khóe mi.
"Không đâu. " Hắn nhắm chặt mắt, trả lời cô chỉ bằng hai chữ nhẹ như bông.
Sẽ không khó chịu sao? Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện nắm xưa lòng hắn vẫn như bị một vật bén nhọn gì đó hung hăng đâm vào, thật đau, thật đau...
Ký ức năm đó quá khắc sâu, cho dù hắn cỡ nào hy vọng bản thân có thể quên đi nhưng thực tế đã chứng minh, đó chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng, lưu lại trong lòng cũng là một cảm giác dày vò đến khổ sở, vết thương trong lòng chỉ cần có người đụng chạm đến liền giống như lần đầu, đau đớn khôn cùng...
"Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy? Có thể cho em biết được không?"
Vốn cô một lòng một dạ muốn cùng hắn chia sẻ tất cả những chuyện không vui nhưng một tiếng "không" đơn điệu của hắn như một gáo nước lạnh dập tắt hết một nửa lòng tin và dũng khí của cô, mà động tác nhắm chặt mắt của hắn khiến một nửa lòng tin còn lại cũng bị dập tắt.
Thì ra...
Không phải hắn không khổ sở mà là cho dù hắn có khổ sở đến đâu thì cũng sẽ không nói ra, cho dù người đó là cô cũng vậy.
Hắn đối với cô, vẫn luôn không chịu mở lòng.
Cho nên, có rất nhiều chuyện hắn đều muốn giấu cô, bất kể là chuyện có liên quan đến cô hay không, hắn đều không muốn chia sẻ.
Bàn tay đang đặt nơi ngực hắn chậm rãi trượt xuống...
Phát hiện ra động tác của cô, Phạm Trọng Nam vụt mở mắt ra, theo bản năng lập tức đưa tay giữ chặt đôi vai mảnh khảnh của cô.
"Những chuyện đã qua rồi, em không cần phải biết. " Giọng nói của hắn trĩu nặng tâm sự, bàn tay đang đặt lên vai cô càng thêm dùng sức, bóp đến nỗi cô nhăn mặt vì đau nhưng nơi đau nhất không phải là bờ vai đang bị hắn bóp chặt đó mà là...
Lòng cô...
... đau quá!
Đau vì hắn, đau vì chính mình.
Hắn nói cô không cần phải biết!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô nghe được giọng của chính mình nói gì đó sau đó cô đẩy đôi tay đang giữ chặt vai mình ra, mở cửa phòng sách, xoay người rời đi.
*****
Phạm Trọng Nam nhìn đôi tay trống không của mình, nhìn bóng dáng mảnh mai của cô rời đi khuất dần tầm mắt mình, cảm giác như có thứ gì đó từ trong lòng mình chảy ra không thể nắm bắt được, có chút hoảng hốt, hắn vội vàng xông ra cửa, gọi với theo bóng dáng càng lúc càng xa kia...
"Giang Tâm Đóa, em rốt cuộc muốn biết cái gì? Em muốn biết về quá khứ của anh đến vậy sao? Có phải em cảm thấy anh là một người hai mặt cho nên mới muốn biết bộ mặt thật của anh là thế nào? Em thật sự muốn biết sao? Em thật sự dám sao?" Phạm Trọng Nam cắn răng, ngay bản thân hắn cũng nhận ra một cách rõ ràng rằng mình nói quá lời nhưng lời đã nói ra như tên đã rời cung, làm sao thu lại được?
Giọng điệu gai góc của hắn, làm tổn thương chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Giang Tâm Đóa đã nhìn thấy rất nhiều biểu hiện khác nhau của Phạm Trọng Nam, bất kể là vẻ lạnh lùng, quyết Đóan trong công việc hay vẻ cao ngạo, tự phụ đời thương, hoặc là vẻ vô lại hay lưu manh những khi chỉ có riêng hai người, vẻ nghiêm nghị của một người cha khi đối mặt với hai đứa nhỏ nhưng lúc này đây, lần đầu tiên cô nhìn thấy một Phạm Trọng Nam tự ti và khổ sở như vậy.
Giang Tâm Đóa biết mình không nên chọc thủng bức tường phòng vệ mà hắn đã kiên trì xây dựng trong lòng mình bao nhiêu năm qua khi hắn chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cô nóng vội quá! "Xin lỗi anh, không phải em cố tình đào bới quá khứ của anh, em chỉ là... "
... tò mò một chút mà thôi.
Nhưng cô sẽ không bởi vì nhất thời tò mò mà đi sâu tìm hiểu vùng cấm kỵ trong lòng một người khác, chỉ trừ hắn, cô nghĩ mình có thể bao dung tất cả bởi vì cô yêu hắn, cô hy vọng hắn có thể chia sẻ với cô đoạn thời gian tăm tối vẫn đè nặng trong lòng hắn từ bao nhiêu năm qua, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng hiện giờ hắn phản ứng thế này...
"Chỉ là thế nào?"
Thấy Giang Tâm Đóa không nói hết lời, cơn giận trong lòng Phạm Trọng Nam càng lớn. Hắn bước mấy bước dài, vươn tay giữ chặt tay cô, "Có phải bởi vì anh thừa nhận mình đã từng giết người cho nên em cũng sợ hãi không? Cho nên em mới muốn biết tất cả những chuyện không thể lộ ra ánh sáng kia không?"
"Phạm Trọng Nam, anh bình tĩnh lại một chút. Trước giờ em chưa từng nghĩ như vậy. " Sự hiểu lầm của hắn khiến cô cảm thấy vừa đau lòng vừa khổ sở. Sao hắn lại có thể nghĩ về cô như vậy chứ?
"Không nghĩ như vậy sao? Vậy tại sao em lại muốn bỏ đi? Em cũng điện thoại hai tay anh nhuốm máu, cảm thấy anh dơ bẩn đến không chịu nổi, đúng không?"
"Em không có. Anh có thể thả em ra không, đau quá!" Hắn càng nói càng kích động, lực đạo nơi bàn tay chừng như muốn bẻ gãy cổ tay cô.
Nếu như hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nói với cô, vậy cô sẽ không ép hắn, nhưng lúc này tâm tình của hắn kích động như vậy, cô căn bản là không có cách nào giải thích cho hắn hiểu.
"Buông ra? Đau? Em sợ rồi phải không? Yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương, dù sao đã nhiều năm như vậy chưa ra tay với ai rồi, muốn giết người cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. "
Hắn rũ mạnh tay cô ra, lùi về sau mấy bước, lồng ngực rắn rỏi bởi vì kích động mà phập phù không ngừng.
Cô đau lòng nhìn hắn, cố nén những giọt nước mắt đã sắp tràn mi mà ra, nói rành mạch từng chữ một, "Phạm Trọng Nam, sao anh phải nói như thế về mình chứ? Anh rõ ràng biết là em sẽ không bao giờ nghĩ về anh như vậy kia mà. Anh không muốn nói, em có thể chờ. Nhiều năm như vậy rồi, những chuyện anh không muốn nói với em còn ít hay sao? An căn bản là không hiểu gì về em hết!"
Rống xong một câu như phát tiết nỗi lòng rồi Giang Tâm Đóa xoay người chạy thẳng vào phòng, lúc này nước mắt đã không còn nhịn được nữa.
Sau này cũng không muốn quan tâm hắn nữa, hắn căn bản là không hiểu gì hết!
Hiểu, không chỉ đơn giản là thể hiện trong hành động và lời nói mà là tâm linh.
Hắn không hiểu, qua nhiều năm như vậy, qua nhiều chuyện như vậy rồi cô vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh hắn, đó là vì cái gì chứ?
Chuyện cô muốn làm, chẳng qua chỉ là bạn đường có thể nắm tay hắn đi suốt quãng đường đời con lại!
Cùng hắn nắm tay đi qua mưa to gió lớn, đi qua những vất vả gian truân, bên nhau đến già.
Mà hắn, ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không dành cho cô!
Khốn kiếp! Xấu xa! Đáng ghét!
Phạm Trọng Nam, anh là người đàn ông đáng ghét nhất trên đời này!
Giang Tâm Đóa trượt xuống cửa, ngồi thụp xuống sàn, nức nở khóc.
Giang Tâm Đóa chạy vào phòng, Phạm Trọng Nam cũng không đuổi theo cô mà xoay người đi xuống lầu.
Nhưng mới vừa ngoặt sang ngã rẽ cầu thang hắn đã nhìn thấy gương mặt đầy bối rối lẫn âu lo của hai đứa nhỏ.
Hắn đưa tay vuốt mặt, tận lực khiến cho bản thân bình tĩnh lại đôi chút rồi mới đưa tay sờ đầu hai đứa nhỏ, dùng giọng điệu bình thản nhất lên tiếng, "Ba còn có công việc phải xử lý, có lẽ sẽ về trễ một chút, tối nay hai đứa ăn cơm với mẹ nhé. "
Nói rồi bất kể hai đứa nhỏ còn có gì muốn hỏi hay không, hắn sải bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của ba mình, Giang Phẩm Huyên quay sang anh trai, đôi môi phấn hồng chu ra, nước mắt lách cách rơi, "Anh ơi, ba với mẹ cãi nhau thật rồi, làm sao bây giờ?"
"Bối Bối, đừng khóc nữa. " Phạm Dật Triển bối rối ôm đứa em gái đang khóc sùi sụt của mình vào lòng, "Anh gọi điện thoại cho Sara bảo bà qua đây xem thế nào, được không?"
***
Phạm Uyển Viện nhận được điện thoại của hai đứa nhỏ thì vội vội vàng vàng chạy đến nhưng Giang Tâm Đóa vẫn một mực ở trong phòng, nói muốn một mình yên tĩnh, nói thế nào cũng không chịu nói chuyện với bà, bà cũng không thể miễn cưỡng cô. Chỉ là, sau khi hỏi thăm quản gia và hai đứa nhỏ tình hình cụ thể, trong lòng Phạm Uyển Viện mười phần đã Đóan được tám chín vì sao hai người họ lại cãi nhau.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, Frank quả nhiên vẫn còn chưa chịu chính diện đối mặt với những chuyện này, khi đối tượng là người trong lòng mình yêu mến, hắn lại càng co cụm, sợ hãi hơn nữa.
Nhưng, bà có thể thay hắn nói ra những chuyện kia cho Đóa Đóa biết được không? Không được!
Điều mà một người phụ nữ để tâm không phải là người đàn ông của mình đã làm những gì hoặc đã trải qua những chuyện gì mà là anh ta có chịu chia sẻ những chuyện mà mình dã trải qua đó cho cô ấy nghe hay không.
Mà người trước giờ luôn trung thành với chủ nghĩa đại nam nhân như Phạm Trọng Nam có lẽ sẽ cho rằng điều đó là không cần thiết nhưng rõ ràng là, hắn căn bản là không hiểu gì về tâm tư của phụ nữ.
Nếu như không phải vì ở đây còn có hai đứa nhỏ và Phạm Tuyết Chân, Phạm Uyển Viện nghĩ bà thật sự sẽ mắng Phạm Trọng Nam một trận.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng trong lòng bà mà thôi.
Gọi điện thoại đến công ty hỏi thăm, James nói boss của hắn sớm đã rời khỏi công ty, hỏi Lạc Khải xem có biết hắn đi đâu thì ông nói không nhìn thấy hắn, mà điện thoại di động tư nhân của hắn thì liên tục trong trạng thái không có người nghe.
Rốt cuộc Phạm Trọng Nam đã đi đâu chứ?
Hai đứa nhỏ nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của bà thì không khỏi càng thêm lo lắng.
"Sara, ba của cháu chắc sẽ không có chuyện gì chứ?" Đôi mày anh khí của Phạm Dật Triển thoáng nhíu lại, giọng nghiêm nghị như một ông cụ non.
"Cháu cũng rất lo lắng cho ba. "
Thu hết vẻ lo lắng của hai đứa nhỏ vào trong đáy mắt, trên mặt Phạm Uyển Viện thoáng lộ nụ cười an ủi, có được hai đứa con hiểu chuyện như vậy, hắn còn muốn thế nào nữa đây?
"Làm sao có chuyện được chứ, ba của các con là người lớn, có chuyện gì ba con đều sẽ tự mình giải quyết. " Phạm Uyển Viện thương mến vuốt ve gương mặt hai đứa nhỏ, "Các con lên lầu gọi mẹ xuống đây, chúng ta ăn cơm, được không?"
Giang Tâm Đóa cho dù tâm tình có tệ đến mấy đi nữa, có muốn một mình yên lặng đến mấy đi nữa thì cũng không có khả năng khiến cho hai đứa nhỏ lo lắng.
Xuống lầu, cùng mọi người dùng cơm, sau đó lại cùng các con về phòng đọc sách, lo cho hai đứa tắm rửa rồi dỗ chúng ngủ, từ đầu đến cuối Giang Tâm Đóa đều không muốn cùng Phạm Uyển Viện riêng lẻ nói chuyện về cô và Phạm Trọng Nam.
Cô thật sự không muốn nói chuyện, dù là với Phạm Uyển Viện hay bất cứ ai, mà mãi đến khi cô trở về phòng tắm xong nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu hắn vẫn chưa trở lại, ngay cả một cú điện thoại gọi về cũng không có, mà cô cũng không muốn chủ động gọi cho hắn.
Hắn muốn yên lặng, cô cũng vậy.
Vậy cứ để hai người giống như mấy ngày hôm nay, tiếp tục ai nấy tự tìm sự an tĩnh cho mình thôi.
Nhưng Giang Tâm Đóa nằm trên giường thật lâu vẫn không có cách nào ngủ được, nhìn lên đồng hồ trên tường thì thấy đã quá mười một giờ đêm, nếu đã không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi về Melbourne.
"Đóa Đóa, sao vậy?" Bà Giang rất nhanh đã đón nghe điện thoại, có chút ngạc nhiên vì sao con gái muộn như vậy rồi còn gọi cho mình.
"Mẹ, còn đang xem tivi sao?" Giang Tâm Đóa lòng dạ rối bời, qua loa hỏi.
"Cũng sắp đi ngủ rồi. " Bà Giang vừa trả lời con gái vừa lấy remote tắt tivi, căn phòng khách lập tức an tĩnh trở lại, thật lâu thấy con gái trầm mặc không nói gì, bà lo âu hỏi, "Đóa Đóa, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải công ty của Trọng Nam lại có vấn đề gì không?"
Khoảng thời gian này bà vẫn luôn theo dõi các kênh tài chính và kinh tế, nghe tin tức nói là đã không có chuyện gì nghiêm trọng, vậy Đóa Đóa tại sao nửa đêm nửa hôm còn ngủ không được mà gọi điện thoại cho bà chứ?
*****
"Công ty đã không có việc gì. " Giang Tâm Đóa dịch người ngồi tựa vào đầu giường, tay với một chiếc gối ôm vào lòng, trong khoang mũi lúc này tràn ngập hương vị quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của hắn.
Mấy ngày nay tuy rằng hai người không nói chuyện với nhau nhưng mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, đương nhiên là ai lo phận người ấy, nhưng tối nay chắc là hắn sẽ không trở về rồi.
Nghĩ đến đây, có chút bực bội định ném chiếc gối đi nhưng cuối cùng, vẫn thở dài một tiếng, lại ôm nó vào lòng.
"Vậy con với Trọng Nam cãi nhau sao?" Bà Giang dè dặt cẩn trọng hỏi.
"Mẹ... " Mẹ cô làm gì mà sợ hai người cãi nhau đến thế chứ? Chỉ kêu một tiếng "mẹ" rồi Giang Tâm Đóa khựng lại, trong đầu không ngừng xoay chuyển, tính toán xem nên nói với mẹ mình chuyện khoảng thời gian này cô gần như bị buộc phải biết những chuyện của nhà họ Giang kia thế nào.
Tuy rằng nhà họ Giang sớm đã chia năm xẻ bảy nhưng cô cảm thấy mẹ mình vẫn có quyền được biết. Hoặc có lẽ là bản thân cô cũng đang tìm một người có thể nghe cô kể lể về những chuyện khiến cô bất an và phiền muộn vô cùng này, mà mẹ cô, không nghi ngờ gì, là một thính giả tốt nhất.
"Có chuyện gì không thể nói với mẹ sao? Hay là Tiểu Hàng ở bên đó lại làm ra chuyện gì sai trái rồi?" Chuyện đầu tiên mà bà Giang nghĩ tới chính là chuyện con trai mình có thể sẽ cầm tờ chi phiếu có chữ ký của Phạm Trọng Nam cầm đi tìm hắn để đối chất, cho nên lúc này đây Đóa Đóa mới khó xử như vậy.
Bà thật hối hận, tờ chi phiếu đó bà không nên giữ lại! Thật sự không nên giữ lại!
Mẹ cô biết Tiểu Hàng ở bên ngày làm chuyện gì sao? Giang Tâm Đóa cũng rất ngạc nhiên, chuyện này sao có thể chứ? Mà mẹ cô đã biết được gì rồi?
Nhưng cô không trực tiếp nhắc tới chuyện này mà dời sang chủ đề khác, "Không phải là Tiểu Hàng. Con ở bên này tình cờ gặp được má lớn, cả Tịnh Văn nữa... "
Qua điện thoại, Giang Tâm Đóa kể hết những chuyện cô đã trải qua gần đây, bao gồm cả những chuyện cô đã nhìn thấy, đã nghe thấy, toàn bộ kể cho mẹ mình nghe hết, ngoại trừ chuyện Giang Viễn Hàng làm giả con dấu, giả mạo chữ ký của Phạm Trọng Nam khiến cho tập đoàn Phạm thị dầu sôi lửa bỏng, cô không muốn mẹ mình lo nghĩn nhiều quá.
Cả đời này thật không dễ dàng mẹ cô mới có thể ổn định như bây giờ, cô không nên khiến cho bà lại vì hai đứa con mà thêm phiền não nữa.
Nghe con gái kể hết những chuyện đó, bàn tay đang cầm điện thoại của bà Giang càng siết chặt hơn, thật lâu thật lâu vẫn chưa lên tiếng trả lời.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Giang Tâm Đóa lo lắng không biết mẹ mình có phải sẽ bị những chuyện kia dọa đến thất hồn lạc phách hay không nữa.
"Mẹ... " Bà Giang chưa trả lời, Giang Tâm Đóa lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này, âm lượng rõ ràng là cao hơn mấy phần.
"Mẹ đang nghe... " Giọng bà Giang chợt như già hơn thật nhiều, rõ ràng là nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận hết nhiều thông tin như vậy, nhất là chuyện của hai mẹ con Tạ Lệ Á đã gây cho bà sự chấn động quá lớn.
Bà thật không ngờ hai mẹ con họ lại có thể làm ra những chuyện như vậy, những chuyện này, chắc là Tịnh Nhã cũng không biết đúng không?
Nhớ đến đứa con gái lớn nhất của nhà họ Giang, Giang Tịnh Nhã, bà Giang rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao mấy năm gần đây thái độ của Tiểu Hàng đối với con bé luôn luôn không mặn không nhạt như vậy.
"Mẹ, có phải mẹ cũng hận nhà họ Phạm không? Hận họ đã làm ra những chuyện này với nhà họ Giang chúng ta?" Thực ra điều cô muốn hỏi chính là, có phải mẹ cũng giống như em trai, cho rằng cô không nên ở bên cạnh Phạm Trọng Nam hay không?
Mà cô bây giờ đây, cõi lòng tràn ngập bất an và hoảng hốt, thật sự rất cần có người ủng hộ, nếu như sự ủng hộ đó đến từ chính mẹ mình, đối với cô càng có ý nghĩa hơn.
"Đóa Đóa... " Bà Giang thở một hơi thật dài, "Cả đời này điều mẹ mong mỏi nhất chính là con với Tiểu Hàng có thể trải qua những ngày tháng an ổn, thuận lợi. Nếu như con muốn biết có phải mẹ sẽ phản đối con với Phạm Trọng Nam ở bên nhau hay không, vậy mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không phản đối. Con chỉ cần làm theo suy nghĩ trong đầu con, đi theo tiếng gọi của trái tim con là được rồi. Tiểu Hàng tuổi còn nhỏ cộng thêm trước đây tình cảm giữa nó với ba con quá tốt cho nên nhất thời nó không thể chấp nhận được, chuyện này cũng rất bình thường. Sau này nó sẽ từ từ hiểu ra thôi, con không cần lo cho nó. Nếu như Tiểu Hàng còn tiếp tục quấy rối con, con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đi nói chuyện với nó. "
"Mẹ... " Giang Tâm Đóa không ngờ mẹ mình sau khi nghe tất cả những chuyện kia rồi mà vẫn không hề phản đối cô và Phạm Trọng Nam đến với nhau, hơn nữa, trong giọng điệu của bàn hoàn toàn không có chút oán giận nào đối với nhà họ Phạm cả, điều này khiến nỗi phiền muộn trong lòng Giang Tâm Đóa nhất thời được xoa dịu không ít.
"Tờ chi phiếu trong tay Tiểu Hàng là nó lấy trộm từ chỗ mẹ. " Bà Giang lại thở dài một tiếng.
"Mẹ, mẹ sớm đã biết chuyện này sao?" Thảo nào...
"Năm đó khi mẹ đi Macao đem tro cốt của ba con đưa về Mã Lai, là má hai của con đưa nó cho mẹ. Sao mẹ lại không biết đến nó chứ? Đóa Đóa, chuyện đã qua hãy để cho nó qua luôn đi, đừng tiếp tục truy cứu nữa. Đời này ba con đã làm chuyện có lỗi với rất nhiều người, còn con thì không hề làm chuyện gì có lỗi với ba con, với nhà họ Giang, thân làm một người con gái, những gì con có thể làm cũng đã làm cho ông ấy, cho cái nhà này rồi. Cuộc sống sau này của con là do con tự lựa chọn, chứ không phải vì người đã khuất mà lựa chọn. "
Những lời này của mẹ khiến tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay rốt cuộc rơi xuống, "Mẹ, mẹ có từng yêu ba con không?"
Nếu như không phải vì yêu, sao mẹ có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ông ấy dù chỉ với thân phận vợ bé, chấp nhận cái tính lăng nhăng không có điểm dừng của ông chứ? Nhưng, nếu như yêu, sao bà lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy được?
Nghe con gái hỏi như vậy, bà Giang lắc đầu cười khổ, "Chắc là có chứ sao không? Mẹ cũng không biết loại tình cảm đó có tính là yêu hay không nữa, nhưng chí ít là mẹ có tình cảm với ông ấy. Đóa Đóa, mẹ đã không muốn suy nghĩ về chuyện quá khứ nữa, nguyện vọng duy nhất của mẹ lúc này là có thể nhìn thấy các con thành gia lập thất, an ổn hạnh phúc. Khuya lắm rồi, không nói nữa, đi ngủ đi thôi. "
Nhìn lên đồng hồ, bất tri bất giác mà hai mẹ con đã trò chuyện hơn một tiếng đòng hồ, điện thoại của cô đã nóng ran, mà cũng sắp hết pin rồi.
"Mẹ, vậy con đi ngủ. Mẹ ngủ ngon. "
"Ngủ ngon. " Bà Giang ngắt điện thoại, vừa định lên lầu nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy Giang Tịnh Nhã, người sớm đã về phòng nghỉ ngơi lúc này đang đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nhìn mình.
"Tịnh Nhã, sao con còn chưa ngủ?"
"Dì à, lúc nãy dì đang nói chuyện điện thoại với Đóa Đóa sao?" Trong mắt Giang Tịnh Nhã tràn đầy nghi hoặc và lo âu.
Trước giờ cô chưa từng thấy bà Giang nói chuyện điện thoại lâu như vậy, mà loáng thoáng cô còn nghe được hai mẹ con chừng như đang nói về chuyện của nhà họ Giang, hơn nữa còn nhắc đến tên của mẹ và em gái, hai người mà cô đã lâu không gặp nhiều lần.
Nhưng cô không tiện tiến đến quấy rầy bà nên chỉ đành đứng đây chờ.
"Phải đó, đã lâu không nói chuyện phiếm với nó, nói một hồi quên cả thời gian. Khuya lắm rồi, con về phòng nghỉ đi thôi. " Bà Giang không định nói với Giang Tịnh Nhã về những chuyện vừa nghe được qua điện thoại.
Bà tin những chuyện này không có liên quan gì đến Tịnh Nhã, cô nhất định không biết gì về những chuyện mà mẹ và em gái mình đã làm cả.
Trước đây tính tình Giang Tịnh Nhã cao ngạo, kiêu kỳ nhưng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cả người cô như lột xác, trở thành một người hoàn toàn khác, không còn là một Giang Tịnh Nhã năm đó nữa.
"Dì, có phải hai người đang nói đến mẹ và em gái con không?"
Những năm này có thể nói là cô và mẹ mình hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi tìm lại họ nhưng hôm nay khi nghe dì Giang nói chuyện với Đóa Đóa về mẹ và em gái mình, giọng điệu lại không giống như chỉ nói chuyện phiếm, hơn nữa vừa nãy thái độ của bà Giang rõ ràng là không muốn nói chuyện cho cô biết điều này khiến Giang Tịnh Nhã không khỏi nghi ngờ.
"Đóa Đóa nói đã gặp được hai người ở Luân Đôn, chỉ là cuộc sống của họ không quá như ý. Con có muốn đi thăm mẹ và em gái không?" Bà Giang suy nghĩ một lúc rốt cuộc vẫn nói ra.
Nhưng bà chỉ chọn chuyện nhẹ nhất nói cho Giang Tịnh Nhã, có những chuyện, không biết đôi khi đỡ phiền não.
Giang Tịnh Nhã trầm mặc vài giây sau đó mới lên tiếng, "Cho dù là không như ý đến đâu, đó cũng là sự lựa chọn của họ, không liên quan gì đến con. Dì à, con về phòng trước, dì cũng nghỉ sớm nhé. Ngủ ngon. "
Nói rồi Giang Tịnh Nhã xoay người đi trở về phòng.
Năm đó khi cô bụng mang dạ chửa khắp nơi cầu xin giúp đỡ, thân là một người mẹ, bà chẳng những không chìa tay ra giúp đỡ mà còn chê bai cô li hôn làm mình mất mặt, còn đến tận nhà Đóa Đóa tìm cô để chửi mắng.
Vậy thì, cho dù giờ đây cuộc sống của họ đã rơi vào bước đường cùng, cô cũng không muốn xen vào.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |