Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 151

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 151
Hai người, gần nhau mà quá xa xôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Em trai nói những điều đó, đều là thật cả sao? Hắn, thực ra là người nắm giữ hết thảy mọi chuyện nhưng vẫn trơ mắt nhìn nhà họ Giang phá sản, cả gia đình tan nát trước mắt mình, hơn nữa, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện phải nói với cô, một người cũng mang họ Giang một tiếng sao?

Dù rằng đối với cái nhà đó, đối với những người trong cái nhà đó, tình cảm của cô nhạt đến mức gần như không có nhưng tốt xấu gì, cái nhà đó, những người đó cũng coi như đã nuôi dưỡng cô khôn lớn.

Nhà họ Giang chia năm xẻ bảy, cô không phải trách hắn không chìa tay giúp đỡ, cô biết đó là vì bản thân họ không có năng lực duy trì, không trách được ai. Điều cô để ý chính là, rõ ràng là hắn biết được tất cả mọi chuyện nhưng trước giờ chưa từng nói với cô một lời.

Mà điều cô để ý hơn cả đó là, trước khi ba cô mất tích ở Macao, rõ ràng hắn đã gặp ông ở đó, còn đưa cho ông tờ chi phiếu kia nhưng sau khi tin tức ba cô mất tích truyền ra khắp nơi, cả nhà họ Giang như rắn mất đầu, hỗn loạn vô cùng thì hắn vẫn như vậy, không hề hé môi.

Chẳng lẽ giống như lời em trai, cái chết của ba cô không phải là tai nạn mà thực sự là có quan hệ với hắn?

"Phạm Trọng Nam, nói cho em biết, có phải hay không?" Cô thật lòng hy vọng hắn nói với cô là không phải.

"Em không tin anh?" Phạm Trọng Nam sâu lắng nhìn cô gái đang bước từng bước về phía mình, đưa tay định vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai nhưng tay còn chưa đụng đến cô thì đã bị cô rũ ra.

Đôi tay đó đã từng cùng với hắn mười ngón giao triền, cô đã từng nói muốn nắm tay hắn cùng vượt qua sóng to gió lớn, lúc này đây, lại khiến cô cảm thấy cực xa lạ, cực xa lạ.

Hắn luôn là vậy, cứ thích chuyện gì cũng tự mình gánh vác nhưng chuyện có liên quan đến cô, cô nghĩ mình có quyền được biết.

Giang Tâm Đóa hy vọng hắn xem cô như là người bạn đời, một người có thể cùng chia sẻ mọi chuyện chứ không phải là một cô gái cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu chỉ cần ngây ngốc đi bên cạnh hắn, lặng yên chờ hắn giúp mình giải quyết mọi chuyện.

Mà rốt cuộc là, Phạm Trọng Nam đã giấu cô bao nhiêu chuyện?

Chuyện của nhà họ Giang, chuyện của nhà họ Phạm, hắn gần như chưa từng nghĩ sẽ nói cho cô biết.

Cô vẫn một mực chờ đợi, đợi hắn nói cho cô biết nhưng hắn không có.

"Em muốn tin anh nhưng chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, chuyện gì anh cũng muốn giấu diếm em, anh bảo em làm sao tin anh cho được?" Nước mắt cô đã không kìm được tràn mi.

Nhìn những giọt nước mắt trong suốt, lóng lánh như trân châu từng giọt từng giọt lăn dài trên má cô, trái tim hắn như chìm xuống đáy cốc.

"Phạm Trọng Nam, anh đừng xem chị em như đồ ngốc, chuyện gì cũng muốn giấu chị ấy nữa. Nếu như anh không làm chuyện gì trái với lương tâm, vậy thì nói cho chúng tôi biết, anh có phải là người cuối cùng gặp mặt ba tôi hay không?" Giang Viễn Hàng bước đến, đưa tay khoác lên vai chị gái, giọng sắc bén hỏi, hôm nay hắn nhất quyết phải nghe được câu trả lời từ Phạm Trọng Nam.

"Đúng là tôi đã gặp ông ấy ở Macao, chi phiếu cũng là tôi đưa cho ông ấy. " Phạm Trọng Nam lẳng lặng nhìn hai chị em đang ôm nhau kia, "Cho dù tôi là người cuối cùng gặp ông ấy, vậy điều đó nói lên được gì chứ? Chứng minh tôi là người hại chết ông ấy? Làm như vậy đối với tôi có ích lợi gì?"

Nếu như không phải là hắn giúp Giang Hán Sinh trả sạch nợ cờ bạc sau đó còn đưa cho ông ta tờ chi phiếu ấy để ông rời đi, nói không chừng Giang Hán Sinh chết còn nhanh hơn nữa, nói không chừng, ông chưa kịp rời khỏi sòng bạc thì đã bị những tên cho vay nặng lãi chém chết rồi.

Chỉ là, những điều này hắn trước giờ khinh thường mở miệng giải thích.

"Cho dù không phải là anh đích thân hại chết ba tôi, vậy ông ấy cũng bởi vì anh mà chết, là người nhà họ Phạm các người ra tay giết người. " Giang Viễn Hàng nói một cách quả quyết.

"Giang Viễn Hàng, những chuyện không chứng không cớ, cậu không được ngậm máu phun người. Nếu như là Phạm Trọng Nam tôi ra tay, tôi tuyệt đối không phủ nhận, chuyện không phải tôi làm, tôi vĩnh viễn cũng không ôm vào người. "

"Vậy chuyện anh đã từng gặp ba em ở Macao, tại sao trước giờ anh không nói với em?" Cô nghẹn ngào hỏi, trong đôi mắt trong trẻo nhìn hắn lúc này tràn ngập nỗi thất vọng, điều cô để ý là chuyện hắn cố tình giấu diếm mình.

Cô nhớ lúc đó hình như họ vừa từ Moscow quay về Singapore, tình yêu của hai người đang bùng cháy, đang trong giai đoạn ngọt ngào thắm thiết nhưng hắn lại không nói với cô gì cả.

"Nói với em thì có thể giải quyết được vấn đề sao?" Phạm Trọng Nam ngưỡng cao cằm.

"Cho dù em không thể giải quyết thì anh cũng nên nói với em một tiếng. "

"Đúng là tôi không có chứng cứ chứng minh anh là người đã hại chết ba tôi nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng, cái chết của ba tôi có quan hệ trực tiếp với người nhà họ Phạm của anh. Thủ đoạn của người nhà họ Phạm tôi đã biết rồi, ai nấy đều nham hiểm tàn bạo. " Giang Viễn Hàng cười lạnh một tiếng quay sang chị mình, "Chị, chuyện mà Phạm Trọng Nam gạt chị đâu chỉ có một chuyện này? Ngay cả chuyện tối nay anh ta đi đâu, làm gì chắc là cũng không nói cho chị biết, đúng không?"

Mắt nhòa lệ, Giang Tâm Đóa sít sao nhìn Phạm Trọng Nam chằm chằm, cô đúng là không biết tối nay tại sao hắn đi đến nửa đêm nửa hôm mới về, trên người lại có mùi rượu mùi thuốc nồng nặc như vậy, còn có, mùi gỗ thông xa lạ kia nữa.

Hắn nói mình vẫn luôn ở công ty, vậy nên cô tin hắn.

Nhưng bây giờ nghe em trai nói vậy, cô biết, nhất định Phạm Trọng Nam lại làm chuyện gì mà giấu diếm không cho cô biết.

Tại sao chứ? Tại sao chuyện gì hắn cũng khư khư giữ trong lòng không chịu nói với cô?

"Giang Viễn Hàng, cậu cực lực gây chia rẽ mối quan hệ giữa tôi với chị gái cậu như vậy, đối với cậu có ích lợi gì chứ?" Phạm Trọng Nam thở ra một hơi thật dài, khom lưng nhặt bao thuốc và bật lửa ném trên trên bàn trà, rút ra một điếu.

Hắn muốn nhờ chất nicotine làm cho mình bình tĩnh lại một chút, không thể để mặc Giang Viễn Hàng dùng những lời xuyên tạc kia khiến cho Đóa Đóa có những suy nghĩ phiến diện về mình.

"Anh cũng sợ tôi gây chia rẽ sao? Lúc đầu khi anh quyết định giấu diếm chị tôi tất cả những chuyện đó, có bao giờ anh nghĩ là giấy không gói được lửa không?" Giang Viễn Hàng nói rành mạch từng chữ, "Tôi chính là không muốn chị của tôi và anh ở bên nhau đấy. Có thể là tình cảm mà chị dành cho ba tôi so với tình cảm mà tôi dành cho ông ấy căn bản là nhạt đến không đáng nhắc tới nhưng cho dù như vậy vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ông ấy vẫn là ba của chúng tôi, rằng nhà họ Giang sinh ra chị ấy, nuôi lớn chị ấy, chị ấy có quyền được biết tất cả những chuyện này. Cho dù chuyện nhà họ Giang chia năm xẻ bảy và cái chết của ba tôi không phải là do anh đích thân gây ra nhưng anh không thể phủ nhận tất cả những chuyện đó có liên quan đến chú của anh, ông nội của anh, đúng không? Nhà họ Phạm các người nợ nhà chúng tôi một mạng người, nếu như không phải nhờ tôi mạng lớn, thì đã là hai mạng người. Anh cảm thấy chị tôi còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra cùng anh chung sống suốt đời sao? Chị... " Giang Viễn Hàng xoay qua mặt đối mặt với Giang Tâm Đóa, lúc này sắc mặt đã không còn chút máu, "Chị có thể không để tâm đến cảm nhận của em, an lòng cùng anh ta qua cả đời sao? Ba đúng là có lỗi với chị nhưng trước giờ ba chưa từng đối xử tệ với em. Mà chúng ta là gì chứ? Chúng ta là chị em ruột, trên người chảy chung một dòng máu mà. "

Cho dù ba lơ là chị nhưng họ vẫn là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, chẳng lẽ chị không hề cảm nhận được sự khổ sở và không cam lòng của hắn sao?

"Nói đủ chưa?" Phạm Trọng Nam nhả ra một vòng khói, lạnh nhạt nhìn chàng thanh niên vẫn luôn một lòng một dạ muốn đẩy chị mình ra khỏi người hắn kia, hừm, Giang Viễn Hàng thật biết suy nghĩ, chỉ biết đem toàn bộ mối hận trong lòng mình đối với nhà họ Phạm đổ hết lên người hắn.

"Chưa đâu. " Giang Viễn Hàng hung hăng trừng hắn, "Phạm Trọng Nam, đời này dù chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho người nhà họ Phạm của anh. "

"Tôi cũng không cần sự tha thứ của cậu. " Hắn lạnh nhạt nói, đôi mắt thâm thúy đăm đắm nhìn Giang Tâm Đóa, "Đóa Đóa, qua đây. "

Giang Viễn Hàng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Giang, từ lúc vừa sinh ra đời đã nhận được sự quan tâm chìu chuộng gấp bội của tất cả mọi người, nhất là từ Giang Hán Sinh, tình cảm giữa họ sâu nặng đến đâu, không cần phải nói cũng hiểu.

Nhưng Đóa Đóa không cần phải bị suy nghĩ của cậu ta tác động đến mà dao động.

"Chị, không được qua đó. " Bàn tay của Giang Viễn Hàng giữ vai chị mình càng dùng sức hơn.

"Giang Viễn Hàng, cậu cứ luôn chỉ trích tôi giấu diếm chị cậu, tôi gạt chị cậu, vậy chuyện cậu và hai mẹ con Tạ Lệ Á lén lút liên kết với nhau bỏ thuốc tôi cậu có nói cho cô ấy biết không? Chuyện cô gái có gương mặt giống với chị cậu y như đúc kia cũng là một người chị khác của cậu, cậu có nói cho cô ấy biết không?"

*****

Cái gì? Cô gái kia cũng là chị của Tiểu Hàng? Giang Tâm Đóa kinh ngạc đến há miệng trợn mắt, cô vụt ngẩng đầu lên, đôi mắt đăm đắm nhìn về phía Giang Viễn Hàng.

Chuyện này vẫn luôn là mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng cô mà bỗng dưng hôm nay được hai người nhắc đến. Cô ta cũng là chị của Tiểu Hàng? Chị nào chứ? Má lớn chỉ có hai cô con gái, chị Tịnh Nhã thì đang ở Melbourne, căn bản là không thể nào, vậy chỉ có một khả năng...

"Nói thẳng ra, Giang Tịnh Văn là người của nhà họ Phạm của anh, liên quan gì đến tôi? Cô ta có gương mặt giống với chị tôi là vì ông nội của anh đặc biệt giúp cô ta giải phẫu thẩm mỹ mà có, chuyện này anh đừng nói với tôi là anh không biết sớm hơn tôi. "

Giang Tâm Đóa cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, căn bản là không có cách nào tiếp nhận nổi những chuyện mà hai người đang nói đến, rốt cuộc chuyện gì là thật, chuyện gì là giả đây?

Cô gái có gương mặt giống với cô y như đúc kia lại là Giang Tịnh Văn sao? Sao Giang Tịnh Văn lại trở thành người nhà họ Phạm? Phạm lão gia, người ông đã qua đời của hắn tốn bao tâm tư tạo ra một cô gái giống hệt như cô mục đích để làm gì chứ?

Chẳng lẽ chỉ đơn giản và vì muốn gây chia rẽ cô và Phạm Trọng Nam sao?

Giang Tâm Đóa thấy lòng rối như tơ, đầu óc một mảnh trống rỗng, không nói được một câu gì.

"Câm miệng. Thả tay ra. " Thấy cô sắc mặt tái nhợt, hồn phi phách tán như vậy, Phạm Trọng Nam không muốn Giang Viễn Hàng nói thêm gì nữa, đưa tay định kéo cô trở về bên cạnh mình thì Giang Viễn Hàng lại nhanh hơn, thuận tay kéo Giang Tâm Đóa ra sau lưng mình.

"Hai người đừng cãi nhau nữa. " Giang Tâm Đóa giãy dụa thoát khỏi sự kìm chế của em trai, lùi hẳn về sau mấy bước, cách hai người thật xa, đôi mắt vốn trong trẻo lúc này tràn đầy bi thương nhìn về phía người đàn ông chiếm giữ một vị trí không thể dao động trong cuộc đời cô, trong lòng cô, sau cùng, ánh mắt cô rơi trên gương mặt với những đường nét rõ ràng của hắn, mà hắn, thì cũng đang sâu lắng nhìn cô.

Cuối cùng, hít sâu một hơi cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, cô hỏi nhỏ nhưng dứt khoát, "Phạm Trọng Nam, rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu em?"

Phạm Trọng Nam rít mạnh một hơi thuốc, trầm ngâm một chút mới hỏi lại, "Em muốn biết chuyện gì?"

Giang Tâm Đóa nhắm mắt lại, hắn hỏi cô muốn biết gì sao?

Hắn vẫn không hiểu, trong thâm tâm không phải là cô muốn biết điều gì mà là muốn chia sẻ với hắn, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, bất kể là chuyện vui hay chuyện buồn, cô chỉ muốn cùng hắn gánh vác.

Cho dù có nhiều chuyện cô không thể giải quyết được nhưng cô vẫn muốn nắm lấy tay hắn một mực duy trì hắn, một mực cùng hắn vượt qua...

Thấy chị mình nhắm mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, Giang Viễn Hàng lùi lại bên cạnh cô, lần nữa khoác tay lên vai cô, "Chị, chúng ta đi thôi. "

Thấy Giang Viễn Hàng định đưa Giang Tâm Đóa đi, Phạm Trọng Nam lòng nóng như lửa đốt, vội dụi điếu thuốc trên tay xông đến chặn trước mặt hai người, "Ai cho phép cậu đưa cô ấy đi?"

"Chị của tôi cũng không có kết hôn với anh, chị ấy có tự do của mình, dựa vào cái gì mà anh không cho phép chị ấy đi?" Giang Viễn Hàng nhìn Phạm Trọng Nam, hỏi bằng giọng khiêu khích thật rõ ràng.

"Đừng nói nữa. " Giang Tâm Đóa đẩy em trai ra, "Chị muốn yên tĩnh một mình. "

Nói xong không buồn nhìn hai người một lần nào nữa, cô xoay người bước thẳng lên lầu.

"Hài lòng rồi chứ?" Phạm Trọng Nam lạnh lùng nhìn về phía tiểu tử không biết trời cao đất dày kia.

"Trừ phi chị tôi rời khỏi anh, bằng không tôi cũng sẽ không hài lòng. "

Giang Viễn Hàng cắn chặt răng, xoay người rời đi.

***

Phạm Trọng Nam quay lại phòng ngủ chính trên lầu, vốn hắn còn tưởng rằng cửa phòng sẽ bị cô khóa trái, không ngờ lại có thể mở ra dễ dàng.

Chậm rãi bước vào, khi nhìn thấy chiếc chăn bị đội lên, biết là cô đang trốn dưới chăn, có lẽ là đang khóc thì bước đến, vừa định ngồi xuống giường thì đã thấy chăn bị đẩy ra lộ ra gương mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc của cô.

"Đóa Đóa... " Phạm Trọng Nam gọi khẽ tên cô.

"Em muốn yên tĩnh một mình, có được không?"

Ý cô là bảo hắn rời đi, phải không?

Nếu như cô nổi điên cãi nhau với hắn, hắn nghĩ có lẽ mình còn có cách thuyết phục cô nhưng chính bởi vì cô quá diềm tĩnh, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo một nỗi ưu thương nhàn nhạt khiến Phạm Trọng Nam chỉ còn cách thỏa hiệp.

Ít ra, cô không theo Giang Viễn Hàng rời đi, ít ra, cô còn chịu trở về căn phòng này.

Chắc là bởi vì một lúc có quá nhiều sự thật được phơi bày khiến cô trong nhất thời không thể tiêu hóa nổi, được thôi, cô muốn yên tĩnh, vậy hắn cho cô thời gian.

Phạm Trọng Nam đứng dậy, lùi một bước khỏi giường, "Em nghỉ sớm đi, anh đi phòng dành cho khách. "

Mãi đến khi nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, Giang Tâm Đóa mới lần nữa từ trong chăn lộ mặt ra.

Cô không khóc, rõ ràng là thân thể và tâm trí đã mệt mỏi đến cực hạn nhưng thế nào cũng ngủ không được.

Cô nghĩ lại những lời đối thoại giữa hai người mà lúc nãy vô tình nghe được, nghĩ về nỗi oán hận mà em trai dành cho nhà họ Phạm, nghĩ về chuyện người đàn ông mà cô yêu nhất lại giấu diếm cô nhiều chuyện như vậy, nghĩ về rất nhiều thứ, đầu óc vẫn không cách nào thanh tỉnh được, cứ thế miên man cho đến trời sáng...

Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, thật sự cảm thấy mệt quá, mệt quá! Cả thân và tâm đều mệt!

Còn Phạm Trọng Nam sau khi rời phòng ngủ thì đi đến phòng dành cho khách, ở đó, hắn cũng như cô một đêm không ngủ, trên đất, tàn thuốc rải đầy...

Giang Tâm Đóa không biết giữa mình với Phạm Trọng Nam bây giờ có xem như là đang chiến tranh lạnh hay không nữa nhưng cô chính là không muốn nói chuyện với hắn.

Mấy ngày nay em trai đã nhiều lần gọi điện thoại cho cô, muốn cô dọn đến chỗ của mình ở, em trai cô bảo còn có chuyện muốn nói với cô nhưng cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt, cuối cùng, thậm chí điện thoại của Tiểu Hàng cô cũng không muốn nhận.

Những chuyện đã qua, những người và chuyện trước giờ cô chưa từng tham dự vào kia lúc này lại không ngừng dày vò, kích thích từng sợi thần kinh của cô.

Em trai hận nhà họ Phạm nhưng không phải em cô cũng đã khiến cho cả tập đoàn Phạm thị lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng rồi hay sao? Điều duy nhất kích thích hệ thần kinh cô lúc này chính là chuyện Phạm Trọng Nam có thể là hung thủ hại chết cha cô Giang Hán Sinh hoặc ít ra là có liên quan trực tiếp đến chuyện đó, đây mới là điều khiến lòng cô thắc thỏm không yên nhất.

Sáng hôm nay Giang Viễn Hàng lại gọi điện thoại đến, trong điện thoại em trai lại lần nữa bảo cô rời khỏi nhà họ Phạm, cô mệt mỏi đến nỗi không muốn nói bất kỳ điều gì, trước khi ngắt điện thoại em trai cô còn đột ngột bồi thêm một câu, "Chị luyến tiếc anh ta đến vậy sao? Chị nghĩ mình biết về con người Phạm Trọng Nam, về gia đình anh ta được bao nhiêu chứ? Loại người chuyện gì cũng không muốn chia sẻ với chị như anh ta, cho dù thương chị đến đâu chăng nữa cũng sẽ không thực sự xem chị như người nhà đâu. Chị ở bên cạnh anh ta, thực sự có thể an lòng được sao? Chị, đừng ngốc như vậy nữa, hai người căn bản là không thích hợp đến với nhau đâu. "

Cô hiểu về Phạm Trọng Nam được bao nhiêu sao? Cẩn thận ngẫm lại, thật sự không nhiều lắm, nhưng cô cũng biết, cho dù không hiểu nhiều về hắn cô vẫn một lòng một dạ chui vào lưới tình, từ sáu năm trước cho đến bây giờ, cô chưa từng thoát thân được.

Cho nên, thực ra tình yêu sâu hay cạn hoàn toàn không liên can đến chuyện bản thân có hiểu biết về đối phương hay không.

Cô hiểu về gia đình hắn được bao nhiêu đây? So với bản thân hắn, lại càng ít đến đáng thương, mãi cho đến bây giờ, cô còn chưa làm rõ mối quan hệ giữa hắn với Phạm Uyển Viện, Phạm Hi Nhiên và Phạm Tuyết Chân.

Nhưng chuyện họ đối xử tốt với cô lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện cô có hiểu rõ về quan hệ trong nhà họ Phạm hay không, thậm chí khi em trai dùng thủ đoạn khiến cho tập đoàn Phạm thị lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng cũng không có ai trách cô một câu, thậm chí còn không báo cảnh sát bắt em trai, bằng không Tiểu Hàng có lẽ đã sớm lâm vào cảnh lao tù rồi.

Mà tình yêu cô dành cho hắn thì cũng không bởi vì trước giờ hắn chưa từng đề cập với mình về mối quan hệ rối rắm trong nhà họ Phạm mà giảm đi mảy may.

Bởi vì, tình yêu thực ra cũng không liên quan gì nhiều đến hoàn cảnh gia đình của đối phương.

Cô yêu hắn, không bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào cả.

Nếu nhất định phải nói, có lẽ là vì người phụ nữ nào cũng sẽ dành tình cảm đặc biệt cho người đàn ông đầu tiên của mình, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì cô bị sự chìu chuộng, luyến tiếc, ân cần của hắn khiến cho bản thân càng lúc càng hãm sâu vào, đến lúc muốn thoát ra thì đã muộn.

Tình yêu, thực sự không cần lý do gì cả.

Yêu là yêu thôi

Nhưng cô thực sự có thể giống như trước đây, an lòng yêu, an lòng ở bên cạnh hắn không?

Có thực sự an lòng không?

Không an lòng bởi sự phản đối quyết liệt của em trai hay không an lòng bởi vì trước giờ hắn đối với cô luôn có điều giữ lại?

*****

Giang Tâm Đóa đứng bên ngoài nhà kính trồng hoa, cách một lớp thủy tinh trong suốt thẫn thờ nhìn trăm ngàn đóa hoa bách hợp đang nở rộ bên trong...

Mà lúc này bởi vì kỳ nghỉ lễ chưa kết thúc, không cần đến trường, Giang Bối Bối và Phạm Dật Triển cùng đứng nơi ban công nhìn vẻ thẫn thờ của mẹ, nhất thời cả hai cũng chìm trong trầm mặc.

Ba với mẹ rốt cuộc là thế nào vậy? Có phải là đang dỗi nhau hay không?

"Anh ơi, anh nói xem phải làm sao bây giờ?" Giang Phẩm Huyên chống tay lên chiếc cằm nhỏ, đôi mày thoáng chau lại.

"Em à, đừng buồn nữa. Tối nay đợi khi nào ba về, anh sẽ nói chuyện với ba xem rốt cuộc là có chuyện gì. Phạm Dật Triển giọng điệu hệt như người lớn an ủi em gái.

"Vậy có phải là ba bắt nạt mẹ không?"

Mấy ngày nay mẹ không thèm để ý đến ba, tuy rằng ba không nói gì nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.

"Không đâu. Ba sao lại bắt nạt mẹ chứ. " Phạm Dật Triển điềm tĩnh cười nói, "Nhất định là vì gần đây công việc bận quá cho nên ba mới như vậy thôi. "

"Nhưng mẹ đâu có công việc gì, với lại, ba với mẹ không có ngủ chung. " Giang Phẩm Huyên chu đôi môi hồng phấn.

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hay là tối nay chúng ta cùng nhau hỏi ba, được không?"

"Dạ được. "

"Chúng ta xuống nhà uống trà chiều thôi. " Phạm Dật Triển nói rồi nắm tay em gái cùng rời khỏi ban công.

***

Giang Tâm Đóa không biết mình đứng ở ngoài nhà kính bao lâu, mãi đến khi có những giọt mưa lất phất rơi trên mặt cô mới hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc ô lớn màu đen che kín trên đầu.

"Phu nhân, có muốn vào nhà chưa?" Là quản gia Melina.

"Đưa dù cho tôi, tôi còn muốn đi dạo. " Trở về cũng chỉ nằm trong phòng ngẩn người, không bằng ra ngoài đi dạo, hưởng thụ chút không khí trong lành còn tốt hơn.

Biết nữ chủ nhân của mình mấy ngày qua tâm tình không tốt, chừng như là đang giận dỗi gì với tiên sinh nên Melina cũng không hỏi nhiều nhưng lại không đưa dù cho Giang Tâm Đóa, "Tôi cùng cô đi dạo nhé. "

"Không cần đâu. Tôi muốn yên tĩnh một mình. " Thấy vẻ kiên quyết trên mặt cô, cuối cùng Melina vẫn thỏa hiệp, đưa dù cho nữ chủ nhân của mình.

Giang Tâm Đóa cũng không ra ngoài, cô chỉ che dù đi dạo một vòng trong vườn hoa, nghĩ chắc hai đứa nhỏ đang ở trong nhà dùng trà chiều nên quyết định đi vào nhà nhưng mới vừa đi đến cửa lớn thì đã thấy một chiếc xe màu xám bạc chạy thẳng vào rồi thắng lại trước cửa sắt.

Đây không phải là xe của nhà họ Phạm, vậy ai lại đến vào giờ này?

Giang Tâm Đóa lẳng lặng chống dù đứng đó nhìn cửa xe mở ra, người xuống xe là một phụ nữ, đợi khi cô nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó, chiếc dù trên tay cô suýt tí nữa là rơi xuống đất.

Giang Tâm Đóa nhìn thấy người khách mới đến, người đó đương nhiên cũng nhìn thấy cô.

Trước đây thân phận của Tạ Lệ Á là người vợ chính thức được Giang Hán Sinh cưới vào nhà, ngày thường ở trước mặt những bà vợ nhỏ và những đứa con của họ luôn tác oai tác quái, tỏ rõ uy phong "vợ lớn" của mình, trước giờ chưa từng vui vẻ hòa nhã với những người trong nhà bao giờ.

Nhưng bà hôm nay đã mất đi hết sự cao ngạo và kiêu kỳ của một quý phụ phu nhân, trên mặt bà bây giờ chỉ còn lại sự thê lương và suy sụp, tuổi của bà với mẹ cô cũng không hơn kém nhau bao nhiêu nhưng lúc này nhìn kỹ, trông Tạ Lệ Á như già hơn mẹ cô đến tận mười tuổi.

Giang Tâm Đóa không biết mục đích bà đến đây hôm nay là gì. Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ cho rằng bà đến tìm mình nhưng sau khi biết được Giang Tịnh Văn thực ra là người nhà họ Phạm thì cô không thể xác định được thực ra Tạ Lệ Á có quan hệ gì với nhà họ Phạm. Càng không xác định là có phải bà đến tìm mình hay không.

Nhưng khi nhìn thấy bà, cô không khỏi vì người cha đã mất của mình mà cảm thấy bi ai.

Dù rằng ba cô tính tình phong lưu đúng là khiến người ta khó mà chấp nhận được nhưng bà...

Trước khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, họ vẫn luôn duy trì quan hệ vợ chồng, có ai mà ngờ được bà lại phản bội ba cô làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn giúp người khác sinh con mà cả nhà không một ai hay biết.

Chẳng trách sau khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, cả hai mẹ con lập tức biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả khi ba qua đời, trong đám tang hai mẹ con cũng chưa từng lộ mặt.

Còn chị Tịnh Nhã, chắc là cũng không hay không biết gì đúng không?

Quan hệ phức tạp, rối rắm này khiến cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có lẽ là, không biết gì cả thì sẽ hạnh phúc hơn.

Giang Tâm Đóa không lên tiếng, Tạ Lệ Á cũng đứng đó lẳng lặng nhìn cô, mãi đến khi những vệ sĩ trong bộ đồng phục nhìn thấy nữ chủ nhân của mình không có ý định tiến lên đón khách thì vội chạy đến định đuổi bà ta đi thì Tạ Lệ Á mới vội vàng lên tiếng, "Đóa Đóa, dì có chuyện tìm con. "

Giang Tâm Đóa nhướng mắt nhìn những người vệ sĩ, vẫy tay ra hiệu cho họ lui xuống rồi chậm rãi đi đến cửa sắt, cách một lớp cửa nhìn ra người phụ nữ nét mặt thảm sầu kia, "Có chuyện gì?"

Tạ Lệ Á chỉ đến một mình, Giang Tâm Đóa thì lại muốn xem Giang Tịnh Văn, người đã chỉnh sửa gương mặt mình cho giống hệt với cô kia, muốn hỏi cô xem, làm như vậy, có thực sự đáng giá không?

Nhưng, cô không nhìn thấy Giang Tịnh Văn.

Tạ Lệ Á thấy Giang Tâm Đóa nhìn sang những vệ sĩ sau lưng mình, biết ý của cô, rồi như hạ quyết tâm rất lớn, bà đột nhiên quỳ xuống. Mà Giang Tâm Đóa bởi vì hành động quá đột ngột của bà mà bị dọa đến giật nảy mình...

"Má lớn, đừng làm như vậy... " Cho dù có bao nhiêu oán giận đi nữa nhưng khi nhìn thấy một người tuổi còn lớn hơn cả mẹ mình quỳ trước mặt, Giang Tâm Đóa vẫn thấy mềm lòng.

Mà cách xưng hô hai mươi năm qua cứ bật ra tự nhiên như thế.

"Đóa Đóa, con còn chịu kêu dì một tiếng "má lớn", vậy tức là con vẫn còn nghĩ đến tình xưa đúng không?" Nói đến đây nước mắt Tạ Lệ Á đã tràn mi. Đời này, nhân sinh của ba thật đủ bi ai, mãi đến lúc tuổi già rồi vẫn còn chưa được an ổn, còn phải quỳ gối cầu xin người mà trước giờ bà luôn xem thường nhưng ngoại trừ làm như vậy, bà bây giờ đã không còn cách nào khác.

"Dì đứng dậy trước đi, được không? Có chuyện gì đứng dậy rồi nói sau. " Giang Tâm Đóa bước đến mấy bước, nhỏ nhẹ nói.

Nhưng Tạ Lệ Á chết sống không chịu, bà nhìn Giang Tâm Đóa vẻ ăn năn, "Dì biết trước đây khi ở nhà họ Giang, dì đối với ba mẹ con con không tốt, cũng đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con nhưng mà Đóa Đóa, mẹ con dì đã bị báo ứng rồi, con có thể nể tình, cầu xin Phạm Trọng Nam buông tha cho mẹ con dì được không?"

Phạm Trọng Nam đã làm gì hai mẹ con Tạ Lệ Á đến nỗi bà bất chấp tôn nghiêm quỳ gối cầu xin cô thế này? Trong lòng Giang Tâm Đóa, nỗi bất an càng lúc càng sâu.

"Anh ấy đã làm gì?"

"Phạm Trọng Nam... hắn... Hôm đó bỏ thuốc hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ muốn giúp Tiểu Hàng kéo dài chút thời gian, Tịnh Văn cũng không phải thật sự muốn cùng hắn... " Tạ Lệ Á quệt nước mắt, nghẹn ngào kể lại nguồn cơn mọi chuyện cùng buổi tối mà cả đời này họ cũng không thể quên được đó cho cô nghe.

Giang Tâm Đóa nghe một hồi, chiếc dù trên tay rơi xuống lúc nào cô cũng không hay biết...

Người đàn ông mà Tạ Lệ Á đang nói đến đó, người đàn ông ác liệt, tàn bạo, máu lạnh, vô tình đó thực sự là người đàn ông mà cô biết hay sao?

Bà kể lại chuyện tối hôm đó, chính là buổi tối mà hắn đi đến gần sáng mới về, trên người còn mang theo mùi thông là lạ đó sao?

Hôm đó em trai hỏi cô có biết Phạm Trọng Nam đã làm gì không?

Cô thật không ngờ, hắn lại ra tay trả thù một cô gái một cách tàn nhẫn như vậy! Cho dù Giang Tịnh Văn bỏ thuốc hắn là không nên nhưng sắp đặt cho nhiều người đàn ông cường bạo cô như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt một người mẹ thì...

Trái tim cô run lên!

Cả người cũng run rẩy không ngừng!

"Tịnh Văn đâu?" Chẳng lẽ bởi vì như vậy nên bị những người đó chơi đến chết rồi?

"Sau khi nó hôn mê bất tỉnh thì bị người ta mang đi mất rồi. Dì cũng không biết giờ Tịnh Văn thế nào nữa cho nên mới đến tìm con. Cầu xin con, con nói giúp với Phạm Trọng Nam, xin nó buông tha cho Tịnh Văn. Hai mẹ con dì xin thề, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời bất kỳ chuyện gì của nhà họ Phạm... "

Giờ bà chỉ muốn đưa con gái trốn đi thật xa, hai mẹ con sống trộm qua ngày nhưng giờ ngay cả con gái mình sống chết thế nào bà còn chưa rõ, còn có thể làm gì được đây?

"Là Phạm Trọng Nam đưa đi sao?" Giang Tâm Đóa khàn giọng hỏi.

Nếu như hắn đã trả thù xong rồi, sao còn phải đưa Giang Tịnh Văn đi? Mà đưa đi đâu chứ?

"Là những người đàn ông kia mang đi. Đóa Đóa, nếu như Tịnh Văn còn sống, con giúp dì xin với Phạm Trọng Nam đừng đưa nó đến Trung Đông, dì nhất định sẽ trông chừng nó thật cẩn thật, không cho nó làm bậy. Cho dù Phạm Trọng Nam không coi Tịnh Văn là người của nhà họ Phạm dì cũng xin con nể tình là người một nhà bấy nhiêu năm qua, xin hắn tha cho con dì, được không?"

"Dì đứng lên đi. Chuyện này đợi Phạm Trọng Nam trở lại, con hỏi anh ấy thử xem. "

Bà cứ quỳ mãi thế này khiến trong lòng cô càng thêm khó chịu.

"Đóa Đóa, cám ơn con. Thực sự cám ơn con. Con nói với Phạm Trọng Nam, chuyện của nhà họ Phạm chúng tôi cũng không biết gì nhiều, cũng tuyệt đối không tiết lộ nửa lời. " Tạ Lệ Á vừa lau nước mắt vừa chống tay đứng dậy.

Phạm Bác Văn nói không sai, Phạm Trọng Nam không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện chọc.

*****

"Tiết lộ cái gì?" Giang Tâm Đóa nhìn Tạ Lệ Á, chừng như vẫn còn gì đó mà cô chưa biết.

Đóa Đóa cũng không biết sao? Trên mặt Tạ Lệ Á trong một vài giây lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã định thần lại.

Chuyện của nhà họ Phạm họ bà không dám chen vào nữa rồi, những chuyện mà bà từ miệng Phạm Bác Văn biết được, cho dù là ở trước mặt Giang Tâm Đóa bà cũng chỉ có thể sống để bụng chết mang theo.

"Chính là chút chuyện riêng của nhà họ Phạm thôi. " Trong giọng nói và thái độ của bà có sự giấu diếm rõ ràng.

Tạ Lệ Á đang sợ! Bà không dám nói!

"Con muốn biết năm đó, Tịnh Văn vì sao lại phẫu thuật thẩm mỹ thành như vậy?"

Giang Tâm Đóa không truy vấn bà chuyện của nhà họ Phạm đương nhiên là rất tốt nhưng lúc này cô lại hỏi đến chuyện mà bà hoàn toàn không muốn nói. Suy nghĩ một chút rồi Tạ Lệ Á dè dặt nói, "Năm đó mặt của nó bị thương quá nặng, chúng tôi phải đến Mỹ phẫu thuật chỉnh hình, sau đó thì Phạm lão gia đến tìm chúng tôi, cũng không nói rõ là nguyên nhân gì, chỉ bảo nếu Tịnh Văn chỉnh sửa gương mặt thành giống hệt với cháu thì ông sẽ cho nó nhận tổ quy tông. Con cũng biết đó... chúng tôi căn bản là không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Phạm lão gia... "

"Tịnh Văn... " Giang Tâm Đóa ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn đem nửa câu sau hỏi ra, "... có quan hệ gì với Phạm Trọng Nam?"

"Tịnh Văn nó là... " Tạ Lệ Á đang định nói ra thì đã bị Giang Viễn Hàng không biết đến từ lúc nào, tay chống dù lẳng lặng đứng sau lưng bà ngắt lời.

"Chị, nếu chị muốn biết giữa Giang Tịnh Văn và Phạm Trọng Nam có quan hệ như thế nào, chẳng bằng chị đích thân hỏi anh ta, như vậy đáp án sẽ càng rõ ràng hơn, dù sao họ cũng đều là người của nhà họ Phạm... "

"Tiểu Hàng, cháu đừng nói bậy nói bạ. " Tạ Lệ Á sợ rằng Giang Viễn Hàng sẽ ở trước mặt Giang Tâm Đóa nói ra những lời không nên nói, chọc giận Phạm Trọng Nam lần nữa, đến lúc đó, chỉ sợ Giang Tịnh Văn không còn mạng để về.

"Tiểu Hàng, sao em lại ở đây?" Thấy em trai, trên mặt Giang Tâm Đóa cũng không lộ vẻ ngạc nhiên hay vui sướng gì, mấy ngày nay cô đã sắp bị đứa em trai này ép điên.

"Chị không muốn đi ra gặp em, chẳng lẽ em không thể đến đây tìm chị nữa sao?" Giang Viễn Hàng trấn định đứng nhìn người chị rõ ràng chỉ có mấy ngày đã gầy đi thật nhiều của mình kia, ánh mắt thoáng tối lại nhưng vẻ mặt và giọng điệu vẫn châm chọc như trước, "Chẳng lẽ vì một người đàn ông, ngay cả đứa em trai này chị cũng không muốn nhận sao?"

"Tiểu Hàng, chị không muốn cãi nhau với em lúc này. " Giọng Giang Tâm Đóa tràn ngập mệt mỏi, "Em là emt rai chị, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi nhưng chuyện giữa chị với anh ấy, chị muốn tự mình giải quyết, không cần em phải chen vào. "

"Chị, chuyện của chị đương nhiên em sẽ để chị tự mình giải quyết, em chỉ là sợ chị quên mất mình cũng họ Giang, trên người đang chảy, là dòng máu của họ Giang. "

"Tiểu Hàng, dì phải đi rồi. Cháu có muốn đi nhờ xe của dì không?" Qua khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Giang Viễn Hàng, Tạ Lệ Á cũng đã nhận ra nỗi oán giận mà cậu thanh niên này dành cho nhà họ Phạm.

Lúc đầu, bà chính là muốn lợi dụng tình cảm sâm đậm giữa hai cha con Giang Viễn Hàng và Giang Hán Sinh để kích động cậu tìm đến phá hoại tình cảm giữa Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa, không để cho họ sống vui vẻ. Chỉ là, bà không ngờ Giang Viễn Hàng không chỉ gây chia rẽ quan hệ giữa hai người, thậm chí còn muốn đấu với Phạm Trọng Nam, xa vời hơn, còn muốn lật đổ cả tập đoàn Phạm thị.

Chỉ tiếc là, cậu thông minh đúng là có thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, cho dù trên thương trường tạm thời giành được chút lợi ích thì có đáng kể gì, cộng thêm chút xíu kinh nghiệm làm sao có thể địch nổi với người có bối cảnh sâu dày, mối quan hệ rộng rãi, trên thương trường lăn lộn đã bao nhiêu năm như Phạm Trọng Nam chứ?

"Bà đi trước đi. Tôi còn có chuyện muốn nói với chị tôi. " Giang Viễn Hàng lạnh lùng cự tuyệt.

Phạm Trọng Nam không đùa chết hai mẹ con họ, đúng là quá dễ dãi cho họ rồi. Bà lại còn mặt mũi đến cầu xin chị hắn nữa sao?

"Hai người đều đi cả đi! Hôm nay tôi mệt rồi, không muốn nói chuyện gì cả. " Giang Tâm Đóa xoay người định quay trở vào nhà thì lúc này một chiếc xe limo mafud đen từ ngoài chạy vào, là xe của Phạm Trọng Nam.

Sao hôm nay hắn trở về sớm như vậy? Đợi lát nữa Phạm Trọng Nam nhìn thấy Tiểu Hàng và Tạ Lệ Á ở đây, chắc sẽ không làm gì họ đấy chứ?

Giang Viễn Hàng căn bản là không để ý đến chiếc xe sau lưng mình, chỉ lo nói chuyện của mình, "Chị, chị không muốn biết Giang Tịnh Văn và Phạm Trọng Nam rốt cuộc có quan hệ gì sao? Em nói cho chị biết là được!"

Xem ra tối hôm đó chị không nghe được hết toàn bộ đoạn đối thoại giữa hắn với Phạm Trọng Nam.

"Tiểu Hàng... " Tạ Lệ Á hoảng hốt bật kêu một tiếng.

Giang Tâm Đóa khó hiểu nhìn biểu hiện của hai người, rõ ràng là một người thì cố nói, một người thì cố giấu, rốt cuộc là có chuyện gì?

Phạm Trọng Nam mở cửa xe bước xuống vừa kịp nghe câu nói cuối của hai người, lạnh lùng lên tiếng, "Chuyện của nhà họ Phạm chúng ta, không phiền đến người ngoài can thiệp vào. "

Giang Viễn Hàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc phải không? Ngoại trừ cố tình gây chia rẽ quan hệ giữa hắn với Đóa Đóa, cậu ta còn muốn làm gì nữa đây?

Nếu muốn trả thù nhà họ Phạm, vậy chờ cậu ta trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi hẵng đến tìm hắn, đến lúc đó hắn nhất định vui vẻ tiếp nhận.

"Vậy hôm nay tôi không làm phiền hai người bàn chuyện nhà nữa. Chỉ có điều, không biết là chị của tôi có biết những chuyện xấu không thể gặp người của nhà anh hay không nhỉ?"

Giang Viễn Hàng dù sao tuổi cũng còn trẻ, tính tình bồng bột, sau khi biết được một số bí mật không thể cho ai biết của nhà họ Phạm thì liền không nhịn được, chỉ muốn dùng chúng để khiêu khích Phạm Trọng Nam.

"Giang Viễn Hàng, cậu còn nói thêm một câu nữa, có tin là tôi không để cậu nhìn thấy mặt trời ngày mai không?" Mặt Phạm Trọng Nam thoáng biến sắc, đôi tay đang thả hai bên sườn dùng sức siết chặt.

"Tin, sao lại không tin được chứ? Người ngay cả chuyện giết cha mình còn dám làm, thì còn chuyện gì... " Lời của Giang Viễn Hàng còn chưa nói hết thì Phạm Trọng Nam đã như một mũi tên phóng tới, bàn tay to bóp chặt lấy cổ hắn, vẻ mặt lạnh lùng như phủ một lớp băng sương ngàn năm khiến Tạ Lệ Á nhìn thấy mà sợ đến nỗi liên tiếp lùi về sau mấy bước liền.

"Cậu tưởng rằng tôi không dám đụng đến cậu sao?" Từng chữ một hung hãn bật ra từ môi hắn như từng mũi dùi gõ vào lòng Giang Viễn Hàng, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt.

Lực đạo trên tay Phạm Trọng Nam càng lúc càng mạnh, nếu như không phải Giang Tâm Đóa lên tiếng bảo hắn buông tay, Giang Viễn Hàng nghĩ mình chắc sẽ bị Phạm Trọng Nam bóp cổ chết ngay trước cửa nhà anh ta.

"Cút. Sau này đừng để tôi nhìn thấy bất kỳ ai trong số các người xuất hiện ở đây. " Hắn nhìn về phía Giang Viễn Hàng và Tạ Lệ Á quát lớn.

Tạ Lệ Á như vừa được ân xá, rất nhanh chui vào xe rời đi còn Giang Viễn Hàng thì nhìn sang Phạm Trọng Nam một cái rồi lại liếc sang chị mình một cái, lùi về sau mấy bước, sau đó mới rời đi.

Đứng ở ngoài cửa, khoảng cách giữa hai người lúc này chưa đến một mét nhưng chưa bao giờ như lúc này, Giang Tâm Đóa đột nhiên cảm thấy giữa họ như ngăn cách bởi chân trời góc biển.

Xa xôi mà xa lạ!

***

Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa không ai nói một lời, từ cổng sắt lớn đi vào nhà chính, hai đứa nhỏ đang ngồi trong phòng khách vừa ăn điểm tâm uống trà chiều vừa thì thào to nhỏ gì đó, khi nhìn thấy cha mẹ đi vào, hơn nữa nét mặt ai nấy đều lộ vẻ khác thường thì không hẹn mà cùng ngừng động tác trên tay lại.

"Ba, mẹ, chào buổi chiều. " Phạm Dật Triển đứng dậy, mở to đôi mắt trong trẻo nhưng đã nhuốm một vẻ ổn trọng như một người lớn thực thụ chăm chú nhìn hai người.

Trên mặt Phạm Trọng Nam không lộ ra biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi xoay người bước lên lầu trước còn Giang Tâm Đóa thì cố gượng nở nụ cười nhìn hai đứa nhỏ, "Tiểu Dật, Bối Bối, các con từ từ ăn đi, ba mẹ lên lầu có chút chuyện phải bàn. "

Phạm Dật Triển nghiêm nghị gật đầu còn Giang Phẩm Huyên thì lo lắng không thôi chạy đến nắm lấy tay mẹ mình, lắc nhẹ, "Mẹ, mẹ với ba sẽ không cãi nhau đâu, đúng không?"

Phạm Trọng Nam lúc này đã đi đến giữa thang lầu, nghe giọng nói non nớt của con gái, bước chân hắn thoáng khựng lại sau đó mới tiếp tục bước, Giang Tâm Đóa thì khuỵu chân xuống trước mặt hai đứa nhỏ, hôn nhẹ lên hai gương mặt gần như giống nhau như đúc kia, "Ba với mẹ sẽ không cãi nhau. "

Tuy rằng nghe được câu bảo đảm của mẹ nhưng hai đứa nhỏ thấy hai người không nói không rằng một trước một sau nối nhau lên lầu thì trong hai chiếc đầu nhỏ tràn ngập lo lắng và bất an.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)