Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 150

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 150
Sự thật khiến người ta đau lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đợi khi cô gian nan cởi xong chiếc áo sơ mi đắt tiền kia xuống, đang định xoay người đi tắt vòi nước lúc này đã chảy đầy bồn đi thì hắn lại kéo tay cô, giữ chặt không buông...

"Để em tắt, nước đầy rồi... "

"Còn chưa cởi xong. " Hắn nói rồi trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt xuống chỗ dây kéo, cảm giác lành lạnh của đầu dây khéo truyền đến từng đầu ngón tay khiến cô vừa thẹn vừa giận, "Không thèm, anh tự mình cởi. "

"Anh muốn em giúp anh... " Hắn cứ ấn chặt lấy tay cô không chịu buông, ánh mắt nóng rực như đuốc đăm đắm nhìn cô, như muốn dùng ánh mắt đó đốt mặt cô đến bỏng.

"Phạm Trọng Nam... " Cô tức giận quát.

"Có anh ở đây. " Phạm tiên sinh hoàn toàn không có ý nhượng bộ, "Em cởi mau đi, nước trong bồn sắp đầy rồi. "

Cuối cùng, dưới sự uy hiếp lẫn khẩn cầu của một người đàn ông mặt dày nào đó, Giang Tâm Đóa không chỉ phải giúp hắn cởi dây nịch, còn phải cởi luôn quần dài, quần nhỏ còn cởi... chính mình nữa.

Đợi đến khi hắn ôm cô lúc này đã trầm trầm muốn ngủ về giường thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Giúp cô sấy khô tóc, vừa định nhấc chân lên giường ôm cô vào mộng thì điện thoại di động vừa nãy bị hắn tùy ý ném trên sofa lúc này chợt đổ chuông.

Hắn bước đến, nhìn dãy số xa lạ một hai giây sau mới đi đến ban côn ấn phím đón nghe, "Phạm Trọng Nam... "

Đối phương trầm mặc hồi lâu, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Còn muốn tiếp tục chơi sao?" Giống như đã Đóan được đối phương là ai, Phạm Trọng Nam hướng mắt về màn trời đen thẳm phía xa, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười như có như không.

"Sao anh biết là tôi?"

Lúc này Giang Viễn Hàng đang đứng ở bên ngoài cửa lớn của nhà họ Phạm, cậu nhướng đôi mày anh tuấn, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, trên gương mặt anh tuấn chưa gột đi hết nét tuổi trẻ của cậu ta lạnh lùng như phủ một màn sương lạnh.

"Không đợi được đến trời sáng đã vội vã muốn tìm tôi nói chuyện, ngoại trừ cậu chắc cũng không còn người thứ hai nào. "

"Tôi biết, bằng vào năng lực hiện tại của tôi, nếu muốn đẩy ngã anh, đẩy ngã tập đoàn Phạm thị căn bản chỉ là chuyện trứng chọi vào đá, nhưng anh đừng quên, tôi trẻ tuổi hơn anh nhiều. "

"Tôi còn rất nhiều thời gian đợi cậu lớn lên. "

"Anh đừng xem thường người khác quá như vậy. " Giang Viễn Hàng bĩu môi, "Anh chẳng qua chỉ nhờ vào may mắn mà thôi. " Nếu như không phải trùng hợp cuộc chiến ở vùng Vịnh bộc phát, cho dù tập đoàn Phạm thị vì nhờ có tập đoàn Shelton và Sầm thị ủng hộ mà bảo toàn được thì cũng bị tổn thất nặng nề.

"May mắn, tôi thừa nhận. Nhưng có nhiều lúc, may mắn cũng phải nhờ bản thân tạo ra. " Tống Cẩn Hành đã cung cấp cho họ một lượng lớn vũ khí đẩy cuộc chiến càng dữ dội hơn, nhưng những chuyện này không cần chuyện nào cũng phải báo cáo lại cho cậu nhóc kia nghe.

"Cho nên, tôi cũng chỉ vì bản thân chế tạo một ít cơ may. " Nhưng rất rõ ràng là, thần may mắn lại không đứng về phía cậu.

Không thể không thừa nhận, so với Phạm Trọng Nam, người chinh chiến nhiều năm trên thương trường, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là một chú chim non vừa rời ổ, nếu không dùng những thủ đoạn không thể gặp người, căn bản là không thể nào địch lại.

Thắng làm vua thua làm giặc đạo lý này luôn luôn đúng. Chỉ cần cậu thắng, dùng thủ đoạn hạ lưu một chút thì có sao đâu chứ?

"Nhà họ Giang quả nhiên sinh ra một đứa con xứng đáng. " Phạm Trọng Nam vì Giang Hán Sinh mà cảm khái vô cùng.

Giang Hán Sinh người này có thể coi như cây đắng mà sinh trái ngọt! Đương nhiên, ý Phạm Trọng Nam là chỉ năng lực tồn tại trên thương trường, cũng cùng cha cùng mẹ, cô gái nhỏ của hắn cũng thông minh nhạy bén hơn người kia mà.

Nếu như được bồi dưỡng tốt, cậu nhóc này tương lai nhất định sẽ rất khá. Chỉ tiếc là, không quá có khả năng Giang Viễn Hàng sẽ về làm cho hắn bởi vì thành kiến của cậu đối với hắn, đối với nhà họ Phạm của hắn đã quá sâu.

"Cuộc đánh cược giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực đấy chứ?"

"Cậu muốn biết điều gì?" Không biết Giang Viễn Hàng đã biết được những gì từ miệng của Phạm Bác Văn và hai mẹ con Tạ Lệ Á nữa.

"Gặp mặt nói chuyện, sao hở?"

"Bây giờ sao?"

"Tôi đang ở trước cửa nhà anh. Chị tôi chắc cũng đang ở trong đó đấy chứ?"

"Cô ấy ngủ rồi. "

"Có tiện cho tôi vào không?"

"Được. "

Phạm Trọng Nam đáp một cách dứt khoác rồi ngắt điện thoại, khi hắn quay lại phòng ngủ mới phát hiện cô gái vốn đang ngủ say kia dường như có dấu hiệu tỉnh lại, cả người đang dần dịch về phần giường của hắn như muốn tìm sự ỷ lại và hơi ấm quen thuộc.

Vì không để cô thức giấc, hắn bước nhanh đến bên giường, không chút do dự nhấc chân trèo lên, ôm cô vào lòng.

"Ừm, lạnh. " Hắn đứng ngoài ban công cũng đã một lúc, trên người đã sớm bị sương đêm làm cho lạnh buốt, vừa ôm cô vào lòng, Giang Tâm Đóa đã nhịn không được thầm than một tiếng.

Nghe vậy, Phạm Trọng Nam vội cởi áo ngủ trên người xuống, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cho cô.

Rất nhanh, Giang Tâm Đóa lại chìm vào mộng đẹp.

***

Mười lăm phút sau, khi Phạm Trọng Nam từ trên lầu bước xuống thì đã thấy Giang Viễn Hàng, dưới sự dẫn đường của quản gia, ngồi chờ sẵn ở gian phòng khách đèn mở sáng choang.

Nghe tiếng động nơi cửa, đang đứng ngẩn người trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì, Giang Viễn Hàng chợt xoay người lại, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Phạm Trọng Nam.

"Ngồi đi. " Phạm Trọng Nam vượt lên trước đi đến sofa ngồi xuống, thân hình cao lớn thoải mái vùi vào chiếc sofa bằng da thật êm ái, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng, dù ung dung vẫn không che dấu được khí chất ngạo nghễ trời sinh của mình.

Giang Viễn Hàng ngồi xuống chiếc sofa đối diện với hắn, "Nếu như anh đã không trực tiếp giải tôi đến sở cảnh sát, hơn nữa còn rất rộng rãi cho tôi bước chân vào nhà anh, đối đãi như khách quý, có phải tôi nên cảm tạ chị của mình không đây?"

Chẳng lẽ Phạm Trọng Nam đối xử tốt với chị mình, yêu chim yêu cả lồng đến mức này sao? Ngay cả chú em vợ suýt nữa đã phá tan tành cơ nghiệp của mình cũng chẳng buồn so đo mà buông tha cho hay sao?

Phạm Trọng Nam mà hắn biết không nên là một người đàn ông chỉ biết tình cảm nam nữ mới đúng chứ? Trên thế giới này, quyền thế và danh lợi đối với một người đàn ông mà nói có ý nghĩa thế nào, tin rằng Phạm Trọng Nam càng biết rõ hơn hắn mới đúng.

"Đúng là cậu nên cảm ơn Đóa Đóa. " Vẻ thoải mái ung dung lúc đầu trên mặt Phạm Trọng Nam giờ đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và hung hiểm khi đối mặt với kẻ địch.

Nếu như Giang Viễn Hàng không phải em trai của Đóa Đóa, lúc này cậu ta căn bản là không có cơ hội đứng ở trước mặt hắn nói chuyện đường hoàng như vậy, người dám tính kế hắn thì chỉ có kết cuộc như hai mẹ con Tạ Lệ Á mà thôi.

Hắn đối với cậu ta, thực sự đã rất, rất nhân từ.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ hết lần này đến lần khác thỏa hiệp. Phạm Trọng Nam hắn làm gì cũng phải có hạn độ.

"Anh yêu chị ấy sao?" Khóe môi Giang Viễn Hàng nhẹ câu lên một nụ cười hỏi.

"Đó là chuyện giữa tôi với chị cậu. " Cho dù hắn yêu đến phát điên, phát cuồng thì cũng không có lý nào nói với cậu ta.

"Gương mặt của Giang Tịnh Văn rõ ràng đã được chỉnh sửa giống hệt với chị tôi, sao anh lại không mắc bẫy?" Về điểm này, Giang Viễn Hàng vẫn luôn không phục, huống gì hôm đó hắn còn bị bỏ thuốc.

"Nói thế nào, cô ta cũng coi như là chị của cậu, cậu ra tay nhẫn tâm như vậy sao?" Hắn trước giờ chưa từng thừa nhận Giang Tịnh Văn cũng mang họ Phạm.

"Lúc bày mưu tính kế định giết tôi, sao chị ta không nghĩ tới tôi cũng là em trai của mình?" Giang Viễn Hàng cười lạnh một tiếng, một tay bất giác lần xuống sờ soạng vết sẹo trên chân mình.

Chỉ có thể nói ông trời có mắt hoặc là hắn chưa đến số chết cho nên, cho dù xe đã đâm thẳng vào lan can của cầu vượt, tài xế tử nạn ngay tại chỗ mà hắn, lúc đó chỉ mới có mười hai tuổi lại còn sống sót, cho dù cột sống bị thương, đùi bị gãy lìa nhưng vẫn có thể đứng lên được.

Nếu ông trời đã cho Giang Viễn Hàng hắn sống, vậy hắn sao có thể để cho những người đã đẩy mình vào chỗ chết được sống an lành chứ?

"Vụ tai nạn năm đó, cậu đã biết rồi sao?" Phạm Trọng Nam không ngờ cậu nhóc này thâm trầm đến mức này, vậy trước đây hắn Đóan không sai, Giang Viễn Hàng chính là muốn mượn quyền thế và mối quan hệ của Phạm Trọng Nam hắn để giúp mình giải quyết hai mẹ con Tạ Lệ Á, trả mối hận năm xưa.

Quả nhiên là tâm tư cẩn mật, hành sự chu đáo, thâm tàng bất lộ, vì trả thù, ngay cả chị gái mình Giang Viễn Hàng cũng không tiếc hy sinh.

"Biết. " Giang Viễn Hàng hào sảng đáp lời. Mấy năm qua ngoại trừ làm vật lý trị liệu và học hành ra, thời gian và tinh lực còn hại hắn đều dành cho việc truy tìm thủ phạm gây ra vụ tai nạn xe cộ cho mình năm đó. Ông trời đúng là không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng cho Giang Viễn Hàng tìm ra được đáp án. Nhưng, "Biết trễ hơn nhiều so với anh. "

Phạm Trọng Nam sớm đã biết chuyện này nhưng trước giờ chẳng hề nói hắn biết, cũng chưa từng nói cho chị hắn, về điểm này, trong lòng Giang Viễn Hàng không phải không có khúc mắc.

Nhưng điều khiến hắn thực sự hận "người anh rể" này không phải là chuyện anh ta không nói cho hắn biết chân tướng vụ tai nạn năm đó mà là...

*****

"Năm đó cho dù tôi nói cho cậu biết thì cậu có thể làm được gì?" Bao nhiêu năm qua hắn đúng là chưa có ý định buông tha cho họ, chỉ tiếc là, vẫn để họ trốn thoát được năm năm.

Nhưng lần này, không ai có thể lại thoát được.

"Tôi có thể làm gì họ hay không là chuyện của tôi, nhưng anh có nói cho tôi biết hay không lại là một chuyện khác. " Giọng điệu của Giang Viễn Hàng chợt cứng rắn hẳn lên, "Tôi thấy anh căn bản là có ý định bao che cho lỗi lầm mà người nhà họ Phạm của anh đã phạm phải thì đúng hơn. Anh là sợ chị tôi biết đúng không?"

"Tôi sợ cô ấy biết cái gì?" Liên quan đến chuyện năm đó, hắn cũng không có gì trái với lương tâm, sợ cô biết cái gì chứ?

Năm đó lúc hắn biết sự thật đằng sau vụ tai nạn của Giang Viễn Hàng cũng là lúc công việc của hắn đang bận đến ngập đầu, thời gian họ ở bên nhau ít đến đáng thương, sau nữa thì họ lại có cục cưng, lại sau đó nữa, đủ mọi chuyện phiền phức phát sinh, chút chuyện nhỏ này sớm đã bị hắn ném ra sau đầu.

"Chuyện gì anh cũng muốn giấu chị ấy, cũng chỉ có chị tôi ngốc như vậy mới mù quáng tin tưởng anh. " Giang Viễn Hàng khịt mũi cười vẻ khinh thường.

"Cậu đừng ở đó mà dè bỉu chị mình. Tôi không nói cho cô ấy biết, đương nhiên là có lý do riêng của tôi, không đến lượt cậu chất vấn. " Phạm Trọng Nam cũng lạnh giọng nói.

"Vậy lý do của anh là gì?" Giọng Giang Viễn Hàng chợt tăng cao, "Sợ chị tôi biết rằng, sở dĩ nhà họ Giang chúng tôi bị hủy diệt, thực ra là do người nhà họ Phạm của anh làm sao?"

"Giang Viễn Hàng, nếu như cậu thực sự đã điều tra đến tận gốc thì cậu nên biết, thực ra hủy diệt nhà họ Giang chính là người nhà họ Giang của cậu. " Nếu như Giang Viễn Hàng không phải em trai của Đóa Đóa chắc là Phạm Trọng Nam căn bản sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy giải thích những chuyện kia với cậu ta.

Hắn biết Đóa Đóa rất quan tâm đến người nhà của mình, quan tâm đứa em trai duy nhất này, mà hắn thì không muốn thấy cô đau lòng, khổ sở.

"Phải. Tôi biết là họ làm. Là họ muốn tiêu diệt tôi sau đó thu tóm hết sản nghiệp của nhà họ Giang vào túi riêng của mình. Đáng tiếc là họ không thành công. " Nói đến đây, Giang Viễn Hàng chợt trở nên thật kích động, "Nhưng mà, trước khi họ muốn tiêu diệt tôi thì đã từng chút từng chút một thu tóm sản nghiệp của nhà họ Giang chúng tôi. Ba tôi dùng hết tài sản mình có đầu tư vào kế hoạch khai thác mảnh đất ở Úc kia nhưng thất bại chẳng lẽ không phải là kiệt tác của Phạm Bác Văn cùng Tạ Lệ Á liên kết với nhau hay sao? Tiền mà ba tôi thua lỗ đã chảy vào túi riêng của ai chứ?"

"Đó muốn trách cũng chỉ có thể trách ông ấy không đủ năng lực phán Đóan, xét việc không tinh mà thôi. " Nếu như đã chấp nhận lăn lộn trên thương trường, ai chưa từng một lần lật thuyền trong ao? Thậm chí như hắn, tính toán cẩn mật đến mức nào, tâm tư trầm ổn đến mức nào, không phải còn bị Phạm Nhân Kính lừa đến thảm hại hay sao? Còn thiếu chút nữa phải ngồi tù

Không thể từ sự thất bại của kế hoạch khai thác mảnh đất kia mà đứng dậy được là do Giang thị kiến thiết tự thân nó sớm đã có vấn đề rồi, phá sản chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

"OK, kế hoạch khai thác mảnh đất kia thất bại coi như là do ba tôi xét việc không cẩn trọng. Vậy sau đó, Giang thị vì tập đoàn Phạm thị của các người cung cấp nguyên vật liệu cho công trình xây dựng thành phố mới ở Moscow, nhà kho bị cháy là do ai làm? Anh đừng nói cho tôi biết, chuyện này anh không biết. "

Phạm Trọng Nam trầm mặc nhìn hắn, "Cậu nghĩ là do tôi làm sao? Làm chuyện này đối với tôi có ích lợi gì?"

"Không phải là anh làm nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thực là nhà họ Phạm của anh làm. " Giang Viễn Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Họ đã làm chuyện gì, liên quan đến tôi sao?" Đôi tay Phạm Trọng Nam đang bắt tréo trước bụng thoáng động, hỏi một cách khó tin.

"Anh thực sự rất máu lạnh. " Giang Viễn Hàng cắn từng chữ một, "Một người là chú anh, một người là ông nội anh, họ hủy diệt nhà họ Giang của tôi. Anh cưới chị tôi nhưng trước giờ chưa từng để nhà họ Giang vào mắt, trước giờ chưa từng ra tay can thiệp, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ giúp nhà họ Giang chúng tôi bất kỳ việc gì, ngay cả với chị tôi, anh cũng chưa từng hé môi... "

"Nhà họ Giang có để chị cậu vào mắt không?" Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng hỏi lại, "Họ xem chị cậu như một vật hy sinh, đem bán cho tôi. Sau khi ba cậu thu hết lợi lộc do cuộc hôn nhân này đổi được, chị của cậu đã không cần thiết phải vì cái nhà kia làm bất kỳ chuyện gì nữa, cô ấy cũng không còn nợ nhà họ Giang cái gì, cũng không cần phải biết những chuyện kia bởi vì không có liên quan gì đến cô ấy. Nói tôi không đem nhà họ Giang của cậu để vào mắt, vậy cậu cảm thấy, không có tôi, hiện giờ cậu còn cơ hội đường hoàng đứng ở đây chất vấn tôi những chuyện kia không?"

"Có liên quan hay không không phải do anh quyết định. Chị tôi có quyền được biết. Tuy đúng là vì chị tôi mà anh đã ra tay giúp đỡ cho tôi nhưng đầu sỏ hại chúng tôi trở nên thế này vẫn là người nhà họ Phạm của anh. "

"Cậu đã mượn tay của tôi trả thù cho những người "nhà họ Phạm" mà cậu nói rồi còn gì, còn muốn thế nào? Những chuyện cậu đã làm, nể tình chị cậu, tôi và cậu xem như không ai nợ ai. Nếu như cậu còn muốn lợi dụng cô ấy để kìm chế tôi, vậy đừng trách tôi không nể tình. "

"Anh vốn cũng chẳng nể tình ai bao nhiêu, đừng nói như hay lắm vậy. Những chuyện trước đây tôi không có cách nào truy cứu hay bù đắp, nhưng còn chuyện này... " Giang Viễn Hàng rút từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu được bảo quản cực kỳ cẩn thận ném nó lên bàn, "Chắc anh vẫn còn ấn tượng về nó chứ?"

Phạm Trọng Nam nhìn tờ chi phiếu được phát hành bởi ngân hàng Thụy sĩ dù qua năm tháng vẫn còn như mới kia, phía trên vẫn còn chữ ký như rồng bay phượng múa của hắn, không còn nghi ngờ gì, đây là chi phiếu của hắn, nhưng ngày tháng và số tiền trên đó...

Hắn nhướng mày, tờ chi phiếu này vì sao lại rơi vào tay Giang Viễn Hàng? Có thể thấy năm đó Giang Hán Sinh đã không lấy nó đi lãnh tiền.

Mà chuyện Giang Viễn Hàng vì sao có thể giả y hệt chữ ký của hắn đến nỗi khó mà phân biệt thực giả, đáp án đã rất rõ ràng.

"Cậu muốn biết cái gì?" Vẻ mặt vẫn bình thản, Phạm Trọng Nam ung dung hỏi.

"Tờ chi phiếu này là tôi vô tình nhìn thấy nó ở chỗ mẹ tôi. Bà nói là anh đưa cho bà ấy, nhưng sau đó khi tôi quay về Mã Lai thăm ông bà nội tình cờ gặp được má hai của tôi thì mới biết, đây là thứ mà trước khi mất tích ba tôi nhờ người đưa đến cho bà, sau tang lễ của ba tôi, má hai mới bảo mẹ tôi cầm về cho chị Tịnh Nhã. Tôi cũng không biết vì sao má tôi không đưa cho chị ấy mà lại cất nó thật kỹ trong tủ bảo hiểm. "

Phạm Trọng Nam trầm ngâm giây lát mới lên tiếng, "Vậy cậu cảm thấy tờ chi phiếu này có liên quan đến cái chết của ba cậu?"

"Trước khi ba tôi mất tích ở Macao có phải anh đã gặp qua ông ấy, còn đưa cho ông ấy tờ chi phiếu này không? Nhưng năm đó anh lại hoàn toàn không hé môi về chuyện đó, thậm chí ngay cả chuyện anh đưa ba tôi tờ chi phiếu này anh cũng chưa từng nhắc đến. Tôi chỉ muốn biết, trước khi ba tôi mất tích, người cuối cùng mà ông ấy gặp có phải là anh hay không?"

Căn phòng khách rộng thênh thang trong nháy mắt im lặng như tờ, thật lâu thật lâu vẫn không ai lên tiếng, bầu không khí càng lúc càng trở nên nặng nề...

Ý của Giang Viễn Hàng là muốn đem chuyện Giang Hán Sinh mất tích sau đó ngoài ý muốn tử vong đều đổ lên đầu hắn sao? Nói nhiều như vậy, câu cuối cùng này mới chính là mục đích của cậu ta đúng không?

Phạm Trọng Nam nhướng mày, lẳng lặng nhìn chàng thanh niên trước mặt, trầm mặc không trả lời.

Giang Viễn Hàng đợi đã có chút không kiên nhẫn, "Rốt cuộc có phải hay không?"

Lời của hắn vừa dứt thì ngoài cửa đã vọng đến một giọng nói khác, nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết, "Em cũng muốn biết, rốt cuộc có phải hay không?"

Phạm Trọng Nam nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, khi mắt hắn cùng mắt Giang Tâm Đóa, người không biết từ lúc nào đã xuống lầu, lại không biết đã nghe được bao nhiêu kia giao nhau trên không trung...

Trái tim hắn chợt thắt lại...

***

"Đóa Đóa... "

Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt biến, từ sofa hắn đứng vụt dậy.

Không phải cô đã ngủ rồi sao? Sao tự dưng lại thức giấc, hơn nữa còn xuống lầu? Rốt cuộc cô đã nghe được bao nhiêu?

Giang Tâm Đóa thực sự hy vọng tối nay mình ngủ một mạch đến sáng là tốt rồi, ít ra những chuyện mà cô không muốn biết, không muốn nghe đó cô có thể xem như trước đây hoàn toàn không hay biết gì, có thể giả vờ như không quan tâm, giả vờ như tất cả đều là tốt đẹp...

Nhưng, cho dù có mệt mỏi hơn nữa, có buồn ngủ hơn nữa cô vẫn bởi vì bên cạnh không có hắn, thiếu đi hơi ấm và vòng tay quen thuộc mà tỉnh giấc, cô tìm hắn khắp nơi nhưng lại không thể ngờ là, nghe được đoạn đối thoại khiến cô khó mà tin được từ miệng hắn và em trai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)