Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 149

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 149
Sự trả thù của hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tập đoàn Phạm thị, tầng trên cùng, văn phòng tổng tài.

"Boss, đã sắp xếp xong cả rồi. " James bước vào, đứng sau lưng Phạm Trọng Nam báo cáo.

"Ừm. " Phạm Trọng Nam chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, vẫn quay lưng về phía cửa tiếp tục hút thuốc.

Từ khi Đóa Đóa quay lại bên cạnh hắn, khoảng thời gian này hắn căn bản là hút rất ít nhưng mấy ngày nay, công việc bận bịu, căng thẳng cộng thêm oán khí từ chuyện bị người khác hãm hại khiến hắn không thể không nhờ chất nicotine để làm dịu ngọn lửa trong lòng mình.

Giải quyết xong công sự, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là xử lý cô gái kia.

Ngay cả hắn cũng dám bỏ thuốc! Hơn nữa còn dùng loại thuốc mạnh đến nỗi khiến hắn không còn chút lý trí nào, nếu như không phải có Đóa Đóa trùng hợp ở đó, hiện giờ xảy ra chuyện gì, hắn căn bản là không cách nào tưởng tượng nổi.

Vừa nghĩ đến chuyện cô gái ghê tởm kia mang một gương mặt giống y như đúc với cô gái nhỏ của hắn bóc hết quần áo trên người hắn, thậm chí còn ngồi trên người hắn thì Phạm Trọng Nam hận đến nỗi chỉ muốn chính tay giết chết cô ta.

Nếu như đã dám đùa với hắn, vậy thì phải có can đảm chấp nhận phải trả cái giá tương đương. Hắn nhìn bầu trời đêm đen thẳm ngoài kia, lạnh lùng cười.

James ngây ngẩn nhìn bóng lưng của boss mình, không biết vì sao anh ta bỗng dưng cảm thấy một cơn ớn lạnh lan tràn khắp toàn thân.

"Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn chứ?" Phạm Trọng Nam hút xong điếu thuốc trên tay, rốt cuộc xoay người lại.

Vẻ mặt hắn thật lạnh, trong mắt loáng thoáng lộ ra một tia hận ý khiến người ta vừa nhìn đã thấy rùng mình.

"Vậy tôi phải đi nghiệm thu thành quả mới được. "

Hắn nói rồi cất bước đi về phía cửa.

***

Từ khi rời khỏi trung tâm thành phố Luân Đôn, Tạ Lệ Á luôn cảm thấy có một điều gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra với mình, toàn thân bà ớn lạnh, gai ốc nổi khắp người, mồ hôi lạnh không hiểu vì sao tuôn ra ướt đầm cả lưng áo. Bà không ngừng chỉnh bàn tay đang đặt trên vô lăng, rõ ràng bản thân đang ở trong xe, trong một không gian hoàn toàn đóng kín nhưng cảm giác nguy hiểm đó cứ mãi cuộn lên trong lòng bà.

Còn Giang Tịnh Văn ngồi ở ghế phụ lái cũng khẩn trương vo cùng. Hôm đó từ văn phòng của Phạm Trọng Nam bị bắt giải xuống dưới, họ chẳng những không đưa cô đến cục cảnh sát, cũng không có bất kỳ hành động hành hung nào.

Họ không làm gì cả, chỉ nhốt cô lại, thậm chí còn tìm bác sĩ đến khám những vết thương trên người cô.

Cô đoán rằng Phạm Trọng Nam đại khái là không đành lòng hủy đi gương mặt này của cô, bằng không vì sao chiều hôm nay lại thả cô ra, hơn nữa còn đưa cô về lại chỗ của mẹ mình chứ?

Hai tay run rẩy đưa lên xoa nhẹ gương mặt đã hồi phục gần như cũ của mình nhưng bằng vào trực giác của phụ nữ, Giang Tịnh Văn cảm thấy lòng bàn tay đang không ngừng tươm mồ hôi lạnh.

Cô không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, trong đêm tối, loáng thoáng có thể thấy có vài chiếc xe màu đen đang hòa vào màn đêm, từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách nhất định, theo sau chiếc xe của họ.

Trong mấy ngày mà con gái mất tích đó, Tạ Lệ Á cũng đã lo lắng và hoảng sợ vô cùng, tuy nhiên, có lẽ vì tập đoàn Phạm thị đang lâm vào nguy cơ nghiêm trọng trước giờ chưa từng có nên chưa có ai đến tìm bà gây phiền phức, nhưng đây cũng là điều khiến bà khẩn trương và bất an nhất, còn người đàn ông nhát gan Phạm Bác Văn kia thì sớm đã biến mất tăm mất dạng, điều này càng khiến lòng bà chán nản, vốn còn định lợi dụng Giang Viễn Hàng tuổi còn nhỏ, cộng thêm đã oán hận nhà họ Phạm từ lâu, khiến cho hai chị em tươn tàn nhưng hiện giờ bà đã loáng thoáng nhận ra, dường như người bị cài bẫy là hai mẹ con bà thì đúng hơn.

Giang Viễn Hàng dường như không có việc gì còn sự quan tâm mà Phạm Trọng Nam dành cho Giang Tâm Đóa đã vượt xa dự liệu của hai mẹ con bà.

Mà bà lúc này thì cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực suy nghĩ xem vì sao họ lại đưa Giang Tịnh Văn trở lại, giờ điều duy nhất mà bà nghĩ đến chính là rời khỏi Luân Đôn, rời khỏi nhà họ Phạm, rời đi thật xa thật xa.

Bà nhấn mạnh chân ga, tăng tốc vượt lên phái trước.

Lúc đi qua một ngã tư, vốn suốt trên quãng đường thanh vắng thi thoảng vọng đến tiếng động cơ xe, tiếng bóp còi thưa thớt thì đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

"Mẹ, phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Tịnh Văn mở to mắt, từ trong kiếng chiếu hậu nhìn thấy bốn chiếc xe từ đầu theo đuôi họ giờ đã lấy họ làm mục tiêu, dần dần áp sát lại.

Tạ Lệ Á đương nhiên cũng nhìn thấy tình huống này, bà đạp chân ga càng mạnh hơn, nỗi khiếp sợ không ngừng dâng lên trong lòng khiến cả hai mẹ con chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, thoát khỏi mối nguy hiểm đang chực chờ vồ lấy họ nhưng bất kể là xe của hai mẹ con tăng tốc nhanh đến đâu thì những chiếc xe phía sau cũng dễ dàng bám sát phía sau, hơn nữa ngày càng ép tới.

Nhất thời, trên con đường quốc lộ thanh vắng chỉ còn lại tiếng động cơ rì rầm, tiếng thắng xe, tiếng bóp còi, không lâu sau đó, chiếc xe phía trước đã bị bốn chiếc xe đang đuổi theo sát phía sau ép đến mức không thể tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định sẵn mà phải ngoặt vào một một hẻm núi vắng, sau đó tiếp tục bị ép phải chạy thẳng lên núi.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe việt dã màu đen lặng lẽ xuất hiện trên con đường núi vắng vẻ, thưa thớt xe cộ kia.

Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc vốn có trong khoang xe.

"Thế nào rồi?" Người đàn ông ngồi trong xe ấn phím nhận điện.

"Đã tiến hành đúng theo kế hoạch đã định. " Đầu bên kia đối phương báo cáo thật ngắn gọn.

"Tốt lắm. Có thể bắt đầu rồi, không cần đợi tôi. " Điện thoại rất nhanh đã ngắt mất.

Chiếc xe việt dã màu đen mang theo hơi lạnh lẽo của đêm khuya, bằng tốc độ điên cuồng khiến người ta sợ hãi lướt gió lao đi trong đêm.

***

Trong một khoảnh rừng thưa nằm ven con đường sơn đạo vắng vẻ loáng thoáng truyền đến tiếng rên rỉ cùng hơi thở dồn dập của một đám nam nữ, trong đêm vắng lạnh nghe càng thêm quỷ dị.

Nghe tiếng động cơ xe đang vun vút lao đến, người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai vốn vẫn đang ngồi trong xe nhanh chóng đóng chiếc máy quay đang quay lại tình cảnh bên trong khoảnh rừng lại. Mà đồng thời lúc người đàn ông quả đoán tắt máy quay kia, cảnh cuối cùng đập vào mắt anh ta là ba nam một nữ đang vong tình quấn riết lấy nhau.

Người đàn ông cảnh giác bước xuống xe, nhìn kỹ về phía chiếc xe đang chạy đến, khi chiếc xe vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh ta thở phào một tiếng yên lặng đứng một bên chờ.

"Sít!" một tiếng, chiếc xe việt dã màu đen thắng kít lại trước mặt người đàn ông.

"Thế nào?" Phạm Trọng Nam ấn hạ cửa kiếng xe, điềm nhiên nhìn Tống Cẩn Hành hỏi.

Tống Cẩn Hành ném một bao thuốc cho hắn, chính mình cũng đốt một điếu sau đó mới thong thả nói, "Cô gái kia cũng chẳng ra làm sao! Chỉ mới một lúc thì đã gào khóc kêu đau rồi. "

"Vậy sao?" Mím chặt đôi môi với những đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy của Phạm Trọng Nam lóe lên một tia hận ý, hắn rít mạnh một hơi thuốc, "Cô ta thèm muốn đàn ông như vậy, tôi để cho cô ta ăn đến ngán thì thôi. "

Ba mươi mấy năm sống trên đời chưa có một người nào dám tính kế hắn như thế, không đòi lại món nợ này trên người cô ta quả thực là có lỗi với bản thân.

Tống Cẩn Hành đích thân lựa chọn mấy người đàn ông cùng cô ta chơi trò chơi dã chiến này nhất định có thể khiến Giang Tịnh Văn biết thế nào là hối hận. Hắn vừa hút thuốc vừa cười lạnh.

"Có muốn qua đó xem không?" Tống Cẩn Hành vẻ mặt càn rỡ hỏi.

"Trước đó đã ghi hình lại hết chưa?"

"Rồi. "

Trước khi để những người đàn ông kia hưởng dụng cô ta, hắn đã dặn thuộc hạ cho họ uống thuốc trước, hắn thì không sao cả nhưng để tránh cho lưu lại bất kỳ dấu vết gì không cần thiết, vậy phải ra tay ác liệt một chút.

Cái Frank cần chính là một số bằng chứng chứng minh cô ta lăng loàn mà tình cảnh hiện trường vừa rồi chính là chứng cứ hữu hiệu nhất.

Có trách thì chỉ nên trách cô gái kia chọc ai không chọc lại cứ muốn chọc tới Phạm Trọng Nam, còn dùng cách hắn ghê tởm nhất, tất cả những hậu quả này, chỉ có thể coi như họ tự làm tự chịu.

Khóe môi Tống Cẩn Hành nhẹ câu lên một nụ cười lạnh lùng.

Đẩy cửa xe để gió khuya mang theo hơi lạnh ào ạt thổi vào, Phạm Trọng Nam nhếch môi, nụ cười lạnh như băng, "Cùng vào đi. Không xem một chút kết cuộc của cô ta tôi làm sao có thể cảm thụ được khoái cảm được trả thù trong lòng mình chứ?"

Dụi tắt thuốc, dưới sự dẫn đường của Tống Cẩn Hành, hai người cùng đi dọc theo một con đường mòn xuyên qua những hàng cây âm u.

Theo từng bước chân đi sâu vào trong rừng, Phạm Trọng Nam đã có thể nghe được tiếng rên rỉ bởi vì bị chặn lại nên không thể khóc kêu thành tiếng của cô gái càng lúc càng rõ ràng trong đêm vắng.

*****

Lại bước thêm mấy bước nữa, lúc này Phạm Trọng Nam đã đứng ở một nơi có tầm nhìn tương đối quang đãng, trên môi vẫn là nụ cười lạnh lùng, hắn lại châm cho mình một điếu thuốc khác, chậm rãi nhả từng vòng khói, thưởng thức cảnh tượng giống như trong một bộ phim cấp ba rẻ tiền mà hắn một tay đạo diễn nên. Trong số những thân thể đang quấn quýt giao triền kia, Phạm Trọng Nam vẫn dễ dàng nhìn ra được cô gái duy nhất trong số đó.

Khi Phạm Trọng Nam nhìn thấy Giang Tịnh Văn lúc này bị nhét giẻ kín miệng, giãy giụa không ngừng kia, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc lạnh, hắn muốn nhìn thấy tận mắt chứng cứ hữu hiệu chứng minh mục đích của mình đã đạt thành.

Đôi mắt sắc bén lướt qua đôi mắt trợn to tràn ngập sự khiếp sợ, đảo một lượt trên gương mặt lộ rõ sự sợ hãi và kinh hoàng của Giang Tịnh Văn, bên tai nghe từ cổ họng cô ta bật ra tiếng rên rỉ, tiếng khóc thống khổ, Phạm Trọng Nam rít mấy hơi thuốc, bình thản đứng đó chỉ như đang thưởng thức một bộ phim dù bộ phim đó khiến hắn chán ghét đến không chịu nổi.

Từ vẻ thống khố trên mặt cô ta và tiếng khóc kêu không ngừng kia, hắn biết mình đã gần như hủy đi quyền lợi và tự tôn cuối cùng của một người phụ nữ trong suốt phần đời còn lại của Giang Tịnh Văn. Môi mỏng nhẹ câu lên một nụ cười tà tứ, nụ cười đã nói rõ sự hài lòng của Phạm Trọng Nam đối với kết cục như vậy.

Dám bỏ thuốc hắn, dám đối với hắn xuống tay thâm độc như vậy, đây chính là kết cục. Hắn muốn cô ta phải trả một cái giá thật đắt, đắt đến nỗi có lẽ suốt cả đời này cũng khó mà quên được.

"Phạm Trọng Nam?" Cơ thể và cả tinh thần đã đến ngưỡng không thể chịu nổi, mùi khói thuốc xộc vào mũi khiến Giang Tịnh Văn trong một khoảnh khắc tỉnh táo lại. Cô vươn tay đẩy mạnh người đàn ông đang đè trên người mình, tầm mắt điên cuồng dõi tìm bóng dáng hắn, "Thả tôi ra, cầu xin anh, thả tôi ra! Thả tôi ra!" Bởi vì không ngừng giãy dụa nên miếng giẻ nhét miệng cô ta tuột ra, khiến cô ta có thể sau khi nhìn thấy bóng dáng Phạm Trọng Nam, cao giọng gào lên.

"Đã chơi lâu như vậy rồi, còn muốn tôi buông tha cô?" Ngậm điếu thuốc trên môi, hắn nở nụ cười tà tứ, lạnh lùng nhìn cô gái gương mặt tái nhợt nằm kia.

Chết tiệt! Gương mặt kia, thật sự làm ô nhục cô gái của hắn. Phạm Trọng Nam nhắm mắt lại, trầm giọng ra lệnh, "Che mặt cô ta lại. "

"Phạm Trọng Nam?" Đẩy ra người đàn ông lần nữa bổ nhào về phía mình, Giang Tịnh Văn cố lấy hết hơi tàn vừa khóc vừa lê thân về phía Phạm Trọng Nam. Cô muốn cầu xin hắn buông tha cho mình, chỉ có điều, khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia, cô lại chùn lòng...

"Không phải cô rất thèm muốn đàn ông sao?" Hắn nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn về phía Giang Tịnh Văn đang bò lê lết về phía mình, "Tôi chỉ giúp cô thỏa mãn nhu cầu mà thôi, cô cứ mặc sức hưởng thụ là được. "

Vừa nhìn thấy Giang Tịnh Văn toàn thân không một mảnh vải đang bò lê trên đất, một trong số những người đàn ông bổ nhào về phía cô ta, tùy tiện nhặt lên một món quần áo vốn bị ném rải rác trên mặt đất, che kín mặt cô ta lại.

"Aaaa!" Một tiếng rên thống khổ bật ra từ cổ họng Giang Tịnh Văn.

Gần như là đồng thời, một tia máu tươi từ từ chảy ra, làm loang lổ đôi chân trắng như tuyết của cô, trong đêm tối nó vẫn ánh ngược vào trong đôi mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào của Phạm Trọng Nam.

"Phạm Trọng Nam, anh không phải người, anh là ma quỷ... "

Tiếng thét thê lương của cô gái vang vọng thật lâu khắp khoảnh rừng vắng trong đêm lạnh.

***

"Bà ta đâu?" Phạm Trọng Nam không có hứng thú tiếp tục nhìn một màn dâm uế kia nữa, xoay sang hỏi Tống Cẩn Hành.

Hắn biết bạn mình muốn hỏi Tạ Lệ Á, liền hất mặt về hướng cách đó không xa, "Ở đằng kia. "

Thuận theo hướng chỉ của Tống Cẩn Hành, trong ánh sáng nhờ nhờ, Phạm Trọng Nam nhìn thấy người phụ nữ bị trói vào một gốc cây lớn, miệng cũng bị nhét chặt giẻ hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào kia.

Phạm Trọng Nam chậm rãi bước đến, cuối cùng dừng lại trước mặt bà ta, vừa hút thuốc vừa ung dung hỏi, "Bộ phim này, bà thấy thế nào? Có đặc sắc hơn cảnh tượng mà mọi người dàn dựng hay không?"

Trong khoảnh khắc này, Tạ Lệ Á rốt cuộc hiểu ra vì sao Phạm Bác Văn lại sợ Phạm Trọng Nam, vì sao ông không dám đi chọc hắn, vì sao sau khi mọi chuyện bại lộ rồi thì lập tức biến mất tăm mất dạng...

Bởi vì, Phạm Trọng Nam quá tàn nhẫn...

Hắn căn bản không phải là người! Tịnh Văn bị mấy người đàn ông liên tục xâm phạm như vậy, cho dù không chết chắc cũng chỉ còn một nửa mạng sống!

Hắn thực sự, thực sự là không có một chút cảm xúc, một chút thương xót nào cả! Bà không có cách nào biểu đạt cảm nghĩ của mình, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, chỉ có thể dùng ánh mắt nài xin hắn tha cho hai mẹ con bà. Bà thề, nếu qua khỏi hôm nay, đời này hai mẹ con cũng sẽ tuyệt đối không xuất hiện trước mặt hắn nữa!

Bà sai rồi! Thật sự sai quá rồi!

Điếu thuốc trên tay Phạm Trọng Nam đã cháy đến tận cùng, hắn dụi nó vào một thân cây, đưa tay rút miếng giẻ nhét trong miệng Tạ Lệ Á ra.

Miệng có thể nói chuyện, Tạ Lệ Á lập tức khóc kêu, cầu xin tha thứ cho mình và con gái, "Cầu xin cháu tha cho con gái tôi, nể tình trên người nó dù sao cũng chảy một nửa dòng máu của nhà họ Phạm của cháu mà tha cho nó, chúng tôi sau này sẽ không dám làm bậy nữa Cháu tha cho chúng tôi đi. "

Đối với tiếng gào khóc của Tạ Lệ Á, Phạm Trọng Nam không chút dao động, cũng chẳng buồn quay đầu lại, nói với Tống Cẩn Hành ở phía sau mình, "Bảo họ không cần phải chơi chết cô ta. "

Chết đi thì quá dễ dàng cho Giang Tịnh Văn rồi! Hắn ngược lại muốn lưu lại mạng sống cho cô ta, để cô ta cảm thụ được cái gì gọi là sống không bằng chết trong suốt phần đời còn lại.

"Phạm Trọng Nam, cháu tha cho con gái tôi đi, tất cả tội lỗi hãy để tôi một mình gánh vác. Cầu xin cháu, đừng hành hạ nó nữa. " Cho dù máu lạnh vô tình đén mấy, thân là một người mẹ, khi nhìn thấy đứa con mình rứt ruột đẻ ra chịu sự ô nhục như vậy ngay trước mắt mình, bà vẫn thấy lòng đau như cắt.

"Một mình bà gánh vác?" Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, "Bà có thể gánh vác được gì?"

"Nó tốt xấu gì cũng là người nhà họ Phạm các người mà! Phạm Bác Văn là chú của cháu, cháu không thể đối xử như thế với con gái của ông ấy!" Cho dù biết Phạm Bác Văn sớm đã bị nhà họ Phạm đuổi ra khỏi nhà nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng này, bất kể là dùng phương thức gì, bà cũng phải thử một phen.

"Năm đó các người cũng là người nhà họ Giang, nhưng có bao giờ nghĩ qua, đừng đối xử với cô ấy như vậy không?" Phạm Trọng Nam hỏi ngược lại bằng giọng châm chọc.

Nếu như không phải may mắn gặp được người quen, nói không chừng cô và tên Ngụy Nhất Minh kia đã...

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn liền hận đến nỗi không thể lột một lớp da của hai mẹ con này.

Tạ Lệ Á ngơ ngẩn cả người! Phạm Trọng Nam biết chuyện năm đó Giang Tâm Đóa và Ngụy Nhất Minh là do hai mẹ con họ làm sao?

"Tôi tưởng rằng đánh gãy tay cô ta, hủy đi gương mặt của cô ta thì hai người sẽ biết thu liễm một chút. " Hắn nhàn nhạt trần thuật lại chuyện xảy ra năm đó.

"Đó không phải là chủ ý của chúng tôi, là của Phạm Bác Văn, là của chú của cháu... "

"Chuyện ông ấy làm tôi sẽ từ từ tính với ông ấy. " Phạm Bác Văn lão già háo sắc, hám tiền, tham sống sợ chết kia, hắn tưởng rằng 5 năm trước sau tất cả những chuyện đã xảy ra ông ta sẽ biết điều hơn một chút, thật không ngờ còn dám hùa theo hai mẹ con Giang Tịnh Văn tính kế hắn.

"Phạm Trọng Nam, cho dù Tịnh Văn nó bỏ thuốc cháu là không đúng nhưng không phải nó không thành công sao? Con là đàn ông, cho dù có xảy ra chuyện đó thì cũng có tổn thất gì đâu? Giang Viễn Hàng mới là người chủ mưu trong chuyện này, tập đoàn Phạm thị của cháu lâm vào nguy cơ vừa rồi cũng hoàn toàn là do nó với Ngụy Nhất Minh liên kết nhau làm, tại sao cháu không đi truy cứu trách nhiệm của Giang Viễn Hàng chứ? Là nó bảo chúng tôi làm như vậy, hai mẹ con tôi cũng là người bị hại thôi. "

Tạ Lệ Á rống to một cách không cam lòng.

Giang Viễn Hàng sớm đã không còn là người thanh niên non nớt ngây thơ mà họ tưởng nữa rồi, tất cả mọi người đều đánh giá thấp hắn rồi.

Nhưng, dựa vào cái gì mà một mình Giang Viễn Hàng đạo diễn mọi chuyện, hơn nữa sự tình gây ra còn nghiêm trọng như vậy mà người chịu trừng phạt lại chỉ có hai mẹ con họ chứ? Thật không công bình.

"Cái gì gọi là "có tổn thất gì đâu"?" Giọng Phạm Trọng Nam chợt lạnh hơn mấy phần, "Chỉ dựa vào chuyện cô ta dám lấy đôi tay ghê tởm của mình đụng vào người tôi thì chết một trăm lần còn chưa đủ đền tội. " Càng đừng nhắc đến chuyện cô ta còn dám đem gương mặt phẫu thuật lại, trở thành giống hệt Đóa Đóa của hắn.

*****

"Cháu... " Tạ Lệ Á thật không ngờ lời của Phạm Bác Văn là thật, thì ra Phạm Trọng Nam thực sự ghét chuyện có người phụ nữ nào đụng chạm vào thân thể mình.

"Còn về chuyện Giang Viễn Hàng vì sao lại kéo hai người vào, mượn tay tôi để dạy dỗ hai người, tin rằng trong lòng hai người rõ ràng hơn ai hết, chắc cũng không cần tôi kể lại từng chuyện tốt mà hai người đã làm đâu nhỉ?"

Tạ Lệ Á hung hăng trừng Phạm Trọng Nam rồi chợt phát ra một tiếng thét thất thanh, sau đó là một tràng cười cuồng loạn, "Phạm Bác Văn nói không sai, Phạm Trọng Nam thực sự không phải người mà là ma quỷ, một loài ma quỷ mang trên người bộ y phục đẹp đẽ của con người, chẳng những giết cha mình, còn giết cả ông nội mình... Ồ, không, rốt cuộc ai mới chính là... "

Lời của bà còn chưa nói hết, Phạm Trọng Nam đã nhấc chân đá qua một cách không hề nương tình, lực đạo quá mạnh của cái đá đó khiến Tạ Lệ Á đau đến nỗi nói không nên lời.

Hắn lần nữa châm cho mình điếu thuốc, ánh sáng từ chiếc bật lửa chiếu nghiêng một bên sườn mặt của hắn, lạnh lùng và tàn nhẫn như một sứ giả đến từ địa ngục.

"Tôi không biết bà nghe được gì từ miệng Phạm Bác Văn rồi lại tưởng là mình biết được gì đó, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, nếu như tôi ở bên ngoài nghe được bất kỳ lời đồn đãi nào không đúng với sự thực, kết cục của hai mẹ con bà... "

Tống Cẩn Hành tiếp nối lời hắn, "Trên đời này, chết đôi khi dễ hơn sống nhiều lắm. "

Những câu đe dọa Tống Cẩn Hành không cần nói nhiều, tiếp theo đó hắn chỉ mở điện thoại lên, khi điện thoại được nối thông, còn cố ý mở loa ngoài để Tạ Lệ Á nghe được.

Điện thoại rất nhanh đã có người nghe.

"Gần đây thế nào rồi?" Tống Cẩn Hành dùng tiếng Anh nói vào điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến một tràng cười trầm đục, "Sao vậy? Gần đây chiến tranh, bạo loạn liên miên, ngành kinh doanh vũ khí đạn dược của ông bạn phải bận bịu lắm mới phải chứ? Sao lại có thời gian gọi cho tôi? Hay là nhớ những người đẹp ở chỗ tôi?" Giọng nói đầy bỡn cợt truyền đến mang theo một chút âm hưởng nước ngoài.

"Hừm, nói đùa không vui chút nào. " Tống Cẩn Hành mắng một câu rồi quay sang chủ đề chính, "Ở đây tôi có một cô gái, muốn gửi sang chỗ anh làm công cụ ấm giường, thấy sao hở?"

"Gái Đông phương?" Giọng đối phương hào hứng hẳn lên, "Anh biết sở thích của otoi rồi đó, tốt nhất là loại chịu chơi một chút, tuần trước ông anh của tôi ở trong nước gửi cho ít hàng, toàn là đồ bỏ đi. "

"Vậy sao? Tôi muốn nghe thử xem. " Hắn chờ câu tiếp theo của đối phương, tin rằng, phần sau mới thực là đặc sắc.

"Tôi mới cho vài người thử hàng thôi, mới có mấy ngày thôi mà cô ta đã người không ra người ma không ra ma rồi. Thật là chán hết sức.

Nghe giọng người đàn ông nói một cách đầy bất mãn, Tống Cẩn Hành cười càng tà ác, "Gái ở chỗ tôi dáng vóc không tệ, hơn nữa vừa chủ động lại vừa nhiệt tình, nếu theo cách nói của chính cô ta, cho dù đại chiến trăm hồi cũng không biết mệt, đàn ông có thể đổi hết người này đến người khác, thế nào? Có hứng thú không?"

Nhưng trước khi tặng cho tên kia làm đồ chơi, hắn còn phải đưa cô ta đi chỉnh dung mới được, người anh em này của hắn đối với gương mặt kia có thể nói là chấp nhất vô cùng.

"Là bạn của anh?" Đầu bên kia hỏi một cách đầy thâm ý.

"Đương nhiên không phải. "

Chỉ cần là vậy, anh ta đã biết ý nghĩa trong lời nói của Tống Cẩn Hành.

"Nếu như đã vậy, báo cho tôi tên và chỗ ở của cô ta, tôi muốn mời cô ta đến chơi mấy ngày, chắc là không khó đâu nhỉ?" Người đàn ông cười một cách tự phụ.

"Nếu như đã nói tặng cho anh, đương nhiên tôi phải đích thân đưa đến cho anh mới phải phép chứ. "

"Vậy thì cám ơn anh trước nhé. " Người đàn ông lớn tiếng cười.

"Giữa chúng ta còn nói cám ơn thì khách sáo quá rồi. À này, ở chỗ của tôi còn có một phụ nữ hơi lớn tuổi một chút, không biết đưa đến chỗ anh có cách nào xử lý cho tốt không?"

"Chết tiệt, gái già thì tôi không hứng thú mấy, nhưng nếu đã có miễn phí, vậy cứ cho những công nhân quét tước ở chỗ tôi coi như phần thưởng cũng được. "

"Cứ quyết định như vậy đi, đợi tôi xử lý xong chuyện bên ngày sẽ đích thân đưa người qua chỗ anh. "

Tống Cẩn Hành ngắt điện thoại, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười tà tứ, "Nếu như hai mẹ con bà muốn đi Trung đông như vậy, tôi đảm bảo sẽ đưa hai người đến đó bằng tốc độ nhanh nhất. "

Mà Tạ Lệ Á lúc này thì đã sợ đến mặt mày tái mét, tay chân run lẩy bẩy không nói được lời nào.

"Đi thôi. " Phạm Trọng Nam đứng lên, rời đi trước.

"Này, nhớ đừng chơi chết cô gái kia. " Tống Cẩn Hành vừa rảo bước theo sau hắn vừa dặn dò những người đàn ông đang vây quanh Giang Tịnh Văn.

Chơi chết thì quá dễ dàng cho cô ta rồi!

Tối hôm đó, Giang Tâm Đóa đợi mãi, đợi mãi đến gần ba giờ sáng mới thấy Phạm Trọng Nam trở lại.

"Sao còn chưa ngủ?" Vừa vào phòng Phạm Trọng Nam đã nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang nằm nghiêng trên sofa, hắn cười âu yếm, đi đến bên cạnh cô khuỵu chân xuống, định vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia nhưng tay mới vừa đưa ra được một nửa, hắn chợt rụt lại.

Thấy hắn rụt tay về, Giang Tâm Đóa ôm gối đầu ngồi dậy, mẫn cảm khứu giác giúp cô đã sớm nghe ra trên người hắn có mùi thuốc và mùi rượu nồng nặc, còn có một mùi giống như mùi cây cối, hình như là mùi gỗ thông, hắn rốt cuộc đã đi đâu chứ? Vì sao muộn như vậy mới về?

Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của cô, Phạm Trọng Nam hơi né tránh ánh mắt của cô, trầm mặc nói, "Anh đi tắm trước đã, em về giường ngủ đi. "

Hắn nói rồi đứng lên đang định bước về phía phòng tắm thì Giang Tâm Đóa cũng đã đứng lên khỏi sofa, gọi với theo, "Phạm Trọng Nam... "

Nghe tiếng gọi của cô, hắn khựng bước nhưng không quay đầu lại, "Sao vậy?"

"Hôm nay anh đã đi đâu?"

Đáy mắt Phạm Trọng Nam thoáng qua một tia phức tạp nhưng vẫn duy trì sự điềm tĩnh, "Ở công ty, xử lý công việc. "

"Ở công ty mãi đến bây giờ mới về sao?" Trước đến giờ công việc của hắn luôn rất bận rộn, cô cũng chưa từng nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng hôm nay cô gọi điện thoại cho hắn vẫn luôn trong tình trạng không có người nghe, hơn nữa, hắn trở về biểu hiện có gì đó không đúng, trên người mùi khói thuốc, mùi rượu lại nặng như vậy, đây căn bản không phải một Phạm Trọng Nam của ngày thường.

"Ừ. " Hắn rốt cuộc quay đầu lại, "Suy nghĩ lung tung gì vậy?" Hắn đưa ngón trỏ âu yếm cọ nhẹ lên sóng mũi cô.

Mùi khói thuốc và mùi gỗ thông nhàn nhạt càng len vào khứu giác của cổ õ ràng hơn khiến cô không nhịn được khẽ chau đôi mày thanh tú, "Anh gạt em. Ở công ty sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Còn uống rượu?"

"Chuyện cần phải xử lý nhiều quá, anh cần một chút nicotine để tỉnh táo tinh thần lại. Rượu là của Tống Cẩn Hành mang đến, không tin em có thể hỏi cậu ta. Chiếc đầu nhỏ này đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Nếu như không mệt, vào đây giúp anh cọ lưng. "

Vì để ngăn không cho cô tiếp tục truy vấn nữa, hắn lập tức dời đi đề tài, cánh tay hữu lực vươn ra kéo cô vào lòng, dìu cô cùng đi về phía phòng tắm.

"Phạm Trọng Nam, anh thực sự không có chuyện gì gạt em đó chứ?" Cô ngoan ngoãn để mặc hắn ôm mình, hai tay vòng qua cổ hắn, đôi mắt bởi vì thức khuya mà ẩn hiện mấy sợi tơ máu đăm đắm nhìn hắn.

"Tại sao em gọi cho anh nhiều cuộc như vậy mà luôn không có ai nghe?" Đây là chuyện cực ít khi xảy ra. Cho dù lúc hắn bận không để ý đến điện thoại, vẫn chẳng lẽ suốt thời gian đó cho đến tận khi về đến nhà hắn vẫn không liếc qua điện thoại một lần nào sao? Không thấy trên đó thể hiện cô đã gọi cho hắn thật nhiều thật nhiều cú điện thoại sao?

"Xin lỗi em, anh thực sự không có để ý đến điện thoại. " Là hắn cố tình để chiếc điện thoại tư nhân của mình trên bàn làm việc không mang theo bởi vì hắn không muốn có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu hắn làm chuyện mà mình muốn làm.

Hai người đi vào phòng tắm, hắn đặt cô xuống, Giang Tâm Đóa giúp hắn mở nước nóng, mở nước xong, cô xoay người định đi thì lại nhìn thấy Phạm Trọng Nam lẳng lặng đứng đó nhìn mình. Cô trừng hắn, "Không phải nói mệt rồi sao?"

Phạm Trọng Nam mỉm cười, tay ngoắc ngoắc cô, "Qua đây!"

Cô đi đến trước mặt hắn, hai tay níu lấy áo sơ mi của hắn, vừa ngước lên đã nhìn thấy cổ họng hắn nhấp nhô không ngừng, cô tinh nghịch dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó lại khiến nó càng nhấp nhô dữ dội hơn...

Phạm Trọng Nam bắt lấy tay cô, "Đừng đùa với lửa, giúp anh cởi quần áo đi. " Giọng người đàn ông phút chốc chấp hơn mấy phần.

"Anh không biết tự mình cởi sao?" Cô bĩu môi, bàn tay không chịu nghe lời đang định rút về thì lại bị hắn kéo hắn vào lòng, khóa chặt không buông.

"Anh thích em giúp anh cởi... "

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thoáng chốc đỏ như tôm luộc nhưng vẫn run run đôi tay, giúp hắn cởi từng nút từng nút của chiếc áo sơ mi...

Tuy rằng khoảng thời gian này hắn bận bịu vô cùng, gương mặt tuấn dật đã gầy đi không ít nhưng cơ bắp trên người vẫn như cũ cường kiện hữu lực, nhất là khi mặt cô kề sát bên phía lồng ngực trái của hắn, dưới lớp cơ bắp rắn rỏi, tiếng tim đập mạnh mẽ, đều đặn khiến mặt cô thoáng chốc nóng ran...

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)