Căng quá
← Ch.22 | Ch.24 → |
"Xin lỗi, xé hỏng rồi......"
Ngoài miệng anh nói xin lỗi, hai tay kéo người đến ôm chặt hơn, cho cô khóa ngồi lên пɢự*🌜, một bên тh●ở 𝒽●ổ●𝖓 ⓗ●ể●ⓝ ⓜú●✞ cắn cánh môi, một bên kéo khóa quần tây của mình ra, tụt quần sịp xuống, đem cây gậy thịt ⓝ-ó-n-𝐠 𝒷ỏⓝ-🌀 phóng ra ngoài, quy đầu cực đại nhẹ nhàng ↪️_ọ ⓧá_𝖙 đáy quần lót mỏng manh.
Ⓓ-ươn-🌀 ✌️ậ-ⓣ màu đỏ tím kích cỡ kinh người, bừng bừng phấn chấn dâng trào như sắp phát lực xuyên lớp qua vải quần vào trong.
Khương Diệp ngồi lên cây gậy cứng rắn kia, nước ԁ●â●Ⓜ️ thấm qua lớp vải dính ướt quy đầu.
"Tự em ngồi vào được không?" Bùi Chinh 𝒸-ắ-𝐧 ɱô-ℹ️ dưới dọc theo cằm cô Ⓜ️ú.𝐭 𝒽·ô·ռ·, ngậm lấy tai cô, đầu lưỡi đ.ư.🅰️ ✔️à.𝖔 quét quét lỗ tai, răng nhẹ nhàng day cắn vành tai.
Khương Diệp nhẹ kêu lên một tiếng, dùng sức nắm chặt vai anh, bụng nhỏ lại tuôn ra một dòng dịch nóng, cô 🌴·𝐡·ở 𝐝·ố·𝖈 xoa véo gáy anh, một bàn tay thăm dò đi xuống, sờ đến cây 𝒹ươ*ⓝ*🌀 ✌️ậ*т kia, mặt trên đã bị nước dâ·ⓜ dính ướt dầm dề, cô nhổm người dậy, kéo quần lót xuống đầu gối, một bàn tay đỡ bờ vai anh, một tay đỡ 𝐝ư*ơ𝓃*🌀 ѵ*ậ*ⓣ, chậm rãi ngồi xuống.
Có hơi đau.
Cô dừng lại, khóa ngồi trên đầu cây thịt 𝓃_óռ_ⓖ 🅱️_ỏ_𝖓_🌀 𝐜·ọ 𝖝·á·𝐭 qua lại, vừa di vừa day đến nước ◗*â*𝐦 lan tràn, lúc này mới lại lần nữa đỡ lấy thân gậy ngồi xuống.
Quy đầu còn chưa đi vào hết, cô lại dừng, cau mày tựa lên vai anh, gần như bất đắc dĩ nói: "Đau."
Kích cỡ người đàn ông quá lớn, lại ở tư thế này, cảm giác căng như muốn nứt ra.
Bùi Chinh trấn an xoa xoa lưng cô, một tay nhấc 𝐦ô_ⓝ_g thịt lên, đưa một đốt ngón tay đi vào quấy đảo vài cái, rồi sau đó cho thêm một ngón nữa, chụm lại uốn cong moi đào, ngón tay thật thô, đi vào đ·â·〽️ thọc κ𝒽●🅾️●á●ℹ️ 🌜●ả●𝖒 làm eo bụng của Khương Diệp rung mạnh.
Bùi Chinh bóp chặt vòng eo, ngón tay phát lực, một hồi sau Khương Diệp nức nở ngâm lên cao trào, nước 𝐝●â●Ⓜ️ phun ra một bàn tay. Bùi Chinh 𝒽ô·𝓃 hôn lên môi cô, gấp cong một chân lên, đỡ ⓓươռ*🌀 𝖛*ậ*✝️ 🌜ắ_Ⓜ️ 𝖛à_𝑜 bên trong động ướt dầm dề, tốc độ ⓒ●ắ●𝖒 ѵ●à●⭕ rất chậm, chờ Khương Diệp thích ứng, lúc này như một tiếng trống rền vang làm tinh thần hăng hái, đ.ú.𝖙 cả gốc lẫn rễ vào bên trong.
Khương Diệp bóp cánh tay anh hét lên một tiếng thật dài: "A...a.. a. a"
Căng quá.
Trướng đến đầu cô như say xe.
"Tam Tam." Anh t-h-ở ◗ố-c nhẹ 𝒽ô.𝐧 vành tai cô: "Em động đi."
Hơi thở п-ó𝓃-ⓖ 𝒷-ỏ𝐧-g của người đàn ông thổi bên tai, 𝐤-í-𝖈-𝒽 ✝️𝐡-í-ⓒ-𝒽 làm sống lưng cô tê rần.
Ngoài mẹ cô ra, chỉ có ông bà nội sẽ gọi cô là Tam Tam, nhưng bà nội đã qua đời, mà ông nội không còn nhớ rõ cô là ai, ở bên ngoài, không có người gọi cô như vậy.
Còn vào thời điểm như thế này.
Khương Diệp càng độ●𝖓●ɢ ✞ì●ⓝ●h hơn, phía dưới nước 🅓â-𝖒 lại trào ra, hai tay cô chống lên vai anh, một trước một sau vặn vẹo, mái tóc m●ề●Ⓜ️ 𝐦ạ●𝒾 theo động tác 𝓃♓·ấ·🅿️ 𝖓𝐡·ô bay lên xõa tung sau vai, đôi vú xóc nảy rung rinh trước ⓝ·𝖌ự·𝒸, ánh mắt anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô, cúi đầu ngậm lấy núm vú vừa 〽️ú.🌴 vào vừa cắn.
Một tay anh nắm lấy vòng eo nhỏ, một tay xoa xoa hai đôi vú thịt, theo động tác của cô hất hông đỉnh lên.
"Đừng...... quá sâu......" Eo Khương Diệp г𝐮·n r·ẩ·ÿ, dựa vào đầu vai anh 𝖙·𝒽·ở 𝒹·ố·𝖈, họng nức nở một tiếng mới mở miệng: "Căng quá......"
"Khó chịu à?" Anh ⓜ●ú●𝖙 một bên núm vú, dọc theo đầu vú hướng lên trên 🦵𝖎*ế*〽️ 〽️●ú●𝖙 cần cổ.
Khương Diệp lắc đầu, không khó chịu, là 💰_ướ_ⓝ_ⓖ.
💲ướ*ռ*𝐠 đến cô không thể chịu nổi.
Bùi Chinh cười một tiếng, hơi nóng nhẹ phất qua gáy cô, nhiệt độ làm người r⛎*𝐧 ⓡ*ẩ*𝖞 một chút.
"Em thật mẫn cảm." Năm ngón tay vuốt dọc theo xương sống nhô lên sau lưng, thấy cô run run, anh 𝒽ô·n lên đầu vai gầy, hơi thở càng nặng nề thêm:
"Chuyển động đi, Tam Tam."
Giọng nói anh khản đặc, anh ách: "Anh cứng đến sắp п_ổ тu_𝓃_ɢ rồi."
← Ch. 22 | Ch. 24 → |