Câu người
← Ch.21 | Ch.23 → |
Trở lại cửa hàng, Bùi Chinh mở cửa xe bảo Khương Diệp ngồi bên ghế phụ, anh sẽ lái xe.
Khương Diệp hỏi anh: "Anh không về cửa hàng à?"
"Ừm, muốn về nhà." Anh nhìn cô cười.
Khương Diệp: "......"
Cô không nhịn được cũng cười theo, khó có được lúc trêu đùa anh: "Vậy cửa hàng còn có thể kiếm được tiền không?"
"Trước hôm nay đã kiếm." Bùi Chinh cười đóng cửa xe lại.
Đoạn đường về nhà rất ngắn, thời gian chưa đến mười phút, xe lái vào gara dưới tầng ngầm, Khương Diệp mới cho vào vài bài nhạc không lời, thú vui của cô thật độc đáo, trong lúc lái xe thích nghe tiếng mưa rơi.
Bùi Chinh đỗ xe vững vàng, quay sang thấy hai mắt cô nhắm lại như đã ngủ rồi, nhẹ nhàng tháo đai an toàn, muốn để cô nằm thoải mái hơn một chút.
Hai mắt Khương Diệp đã mở ra, vừa lên xe cô đã ↪️ở*ℹ️ á*𝖔 khoác, bây giờ chỉ còn chiếc áo lông màu đen, khăn quàng cũng đã cởi ra, lộ ra cần cổ thon dài, áo lông màu tối làm làn da càng trắng hơn, hai má màu hồng phấn, ánh mắt như si như say thẳng tắp nhìn anh, con ngươi mang theo vẻ lười biếng, không hề phòng bị.
Thật câu người.
Bùi Chinh lặn lộn hầu kết, giữ cằm cô 𝐡ô_𝖓 xuống.
Anh vốn định chỉ lướt qua rồi dừng lại, ai ngờ Khương Diệp ôm lấy cổ anh đáp lại nụ 𝐡ô_п này, còn đang độ●п●𝖌 ✝️●ì●ⓝ●𝒽, lập tức anh dùng bàn tay rộng nhấc cô lên, đem người từ ghế lái phụ ngồi lên ռ𝖌●ự●𝐜 mình. Chỗ ngồi nhỏ hẹp nháy mắt trở nên chen chúc, hai cơ thể dán sát vào nhau, bọn họ ôm lấy nhau ⓗ.ô.п Ⓜ️.ô.ℹ️, trao đổi nước bọt trong khoang miệng, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, nhấm nháp hương vị còn lại của chiếc kẹo ngọt trong miệng đối phương.
Âm thanh ⓜ_ú_𝖙 mát k_í𝐜_♓ thí🌜_𝒽 bụng dưới Khương Diệp có cơn sóng triều mãnh liệt, nhiệt độ trong xe tăng cao, mạch m*á*υ dưới da bắt đầu nóng lên.
Khương Diệp t·♓·ở 𝖍ổ·ⓝ 𝖍ể·n dừng lại, cúi đầu ⓒở·𝐢 á·🅾️ len của mình ra, Bùi Chinh đưa tay giúp cô, nháy mắt được cởi ra, anh níu gáy cô lại mú_ⓣ 𝖈·ắ·п 〽️ô·𝖎 lưỡi ⓝó𝓃-ɢ b-ỏ-𝖓-ɢ, nụ h.ô.ռ thật sự hung hãn, mang theo kiểu muốn huỷ diệt rồi thô bạo nuốt người ta vào trong bụng.
Khương Diệp thích nụ ⓗô·𝓃 kiểu cướp đoạt κ.í.🌜.ⓗ ✝️𝖍.í.🌜.h như thế này, làm người ta như sắp tắc thở vì thiếu oxy, nhưng muốn ngừng mà không được.
Áo len vừa được cởi ra, Bùi Chinh nhìn thấy vệt đỏ trên cần cổ, tối hôm qua anh không dùng sức ⓜú●†, chỉ lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝖍*ô*n nhưng vẫn để lại dấu vết, một mảng hồng hồng, dọc theo cần cổ đi xuống một đường đến 𝐧●𝖌●ự●🌜.
Anh lại dọc theo vệt đỏ một lần nữa ♓ô·ⓝ xuống dưới, vén áo lót, 👢i.ế.ⓜ 𝖍ô*n đôi vú no đủ của cô. Làn da bóng loáng láng mịn, m_ề_〽️ 𝐦_ạ_❗ như một khối thạch trái cây.
Khương Diệp tự mình cởi khóa áo lót, nhìn người đàn ông đang cúi đầu ăn núm vú mình, cô ưỡn cao cổ lên, bắt lấy tóc anh, mày nhẹ nhíu, trong miệng phát ra tiếng r-ê-ռ 𝐫-ỉ khó nhịn.
Thật thoải mái.
Bùi Chinh há mồm ngậm lấy cả nửa khối thịt vú, một bàn tay xoa nắn đầu vú bên kia, lòng bàn tay khảy vài cái, vòng eo Khương Diệp 𝓇⛎_𝖓 ⓡẩ_γ, trong miệng phát ra tiếng ✞♓*ở 🅓*ố*𝖈 dồn dập, anh lại đưa môi lên Ⓜ️_ú_𝐭 ⓗô.𝓃 đầu lưỡi, một bàn tay 𝐜-ở-ⓘ ⓠ-цầ-ⓝ cô, một bàn tay xoa lấy đôi vú.
Cô khóa ngồi trên người anh, quần cũng khó cởi hẳn ra, Bùi Chinh vỗ vỗ cánh 𝐦_ô𝐧_🌀 ý bảo cong lên một chút, kéo quần cô xuống đầu gối, cởi giày ra rút ống quần xuống.
Hai tay Khương Diệp chống trên vai anh, cúi xuống nhìn mặt người đàn ông, vẫn là dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt nặng nề, con ngươi tràn đầy sắc dục, hầu kết thỉnh thoảng lại trượt lên trượt xuống, vì thấy khô nóng nên áo sơ mi đã phanh ra, lộ ra một tảng cơ ռ_g_ự_ⓒ cùng sáu múi bụng, theo hơi thở phập phồng lên xuống, hết sức gợ.❗ ⓒ.ả.𝖒.
Khương Diệp dùng ngón tay xoa nhẹ đoạn mi kia, cúi đầu 𝐡ô*𝓃 xuống vết sẹo.
Bùi Chinh hẫng một giây, "Roẹt" một tiếng, xé rách quần lót của cô.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |