← Ch.097 | Ch.099 → |
Nhìn điện thoại di động đã bị cúp máy, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn làm việc, hơi hơi cúi đầu, bóng dáng có chút đau khổ.
Một lần gặp lại, một lần điện thoại......
Cộng lại mới nói được mấy câu.
Mỗi lần đều nhanh như nháy mắt.
Anh mỗi lần đều có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng lần nào cũng đều không kịp hỏi, cô liền vội vàng biến mất.
Anh muốn hỏi cô sống có tốt không; anh muốn hỏi cô chuyện của Cố gia năm đó, cô như thế nào tới được nơi đây; anh muốn hỏi cô có cần anh hỗ trợ không......
Cô vẫn là được che chở lớn lên như công chúa, anh lo lắng cô chịu không nổi đả kích tan cửa nát nhà.
Trong chín năm qua, anh đã có vô số lần gặp ác mộng, đều là mơ thấy cô ôm búp bê đứng ở trong góc nhỏ vụng trộm khóc, anh muốn đi đến nắm tay cô......
Nhưng trong giấc mộng kia rất dài, anh như thế nào đều không thể đi đến trước mặt cô......
Chờ đến lúc anh gian khổ đi đến trước mặt cô thì lại tỉnh giấc.
Mở mắt ra thì vĩnh viễn là không có một người nào, không có một tiểu cô nương mặc váy công chúa đứng ở trước mặt anh, cười nói với anh: A Tu, em lại tìm được anh rồi.
"Thùng thùng."
Cửa phòng tổng giám đốc bị gõ vang lên.
"Vào đi." Bị chặt đứt suy nghĩ, Sở Thế Tu mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm lên tiếng.
Thư ký đẩy cửa ra đi vào, thuận tiện mở đèn lên, phòng tổng giám đốc to như vậy lập tức sáng ngời, "Tổng giám đốc, sao lại không mở đèn?"
Sở Thế Tu không trả lời, chỉ để tay lên điện thoại.
Sở Thế Tu tuy rằng bề ngoài ôn hòa, nhưng có những lúc chỉ thích một mình, ai nói gì cũng không để ý, giống như đang nhắm mắt vậy.
Thân là thư ký thì phải biết điều này, vì thế không có hỏi nhiều, thư ký đưa tư liệu tới trên bàn, báo cáo, "Cổ phiểu Sở thị ổn định ở mức ba mươi bảy đồng. Theo kinh nghiệm, có người ở trong bóng tối chèn ép cổ phiếu Sở thị."
Nghe vậy, Sở Thế Tu nâng mắt lên, mở văn kiện tư liệu ra nhìn thấy một dãy số lạnh như băng.
Không cần suy nghĩ nhiều, Sở Thế Tu cũng hiểu được là E. S âm thầm giở trò quỷ.
Lệ Tước Phong.
Tổng giám đốc E. S thần bí nhất trong giới truyền htoong lại nhìn chòng chọc Sở thị......
"Tổng giám đốc, cổ phiếu tạm thời ổn, anh đi về nghỉ ngơi đi, anh luôn ở văn phòng sẽ suy sụp mất thôi." Thư ký thấy Sở Thế Tu khóa mi bộ dáng nhịn không được nói.
Nhạc Piano Chopin trong di động bỗng nhiên vang lên.
Mắt Sở Thế Tu đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời, nhìn cũng không nhìn liền bắt máy, khóe miệng vui sướng gợi lên, đang muốn nói chuyện chợt nghe giọng Lương Noãn Noãn vui vẻ trong di động trong truyền tới.
"Thế Tu, là em."
Mắt phát sáng lại ảm đạm lại.
Là điện thoại của Lương Noãn Noãn, không phải của cô......
Lặng im vài giây, Sở Thế Tu mới mỉm cười nói, "Noãn Noãn, ăn cơm chưa?"
"Chờ anh mời em." Lương Noãn Noãn làm nũng cười rộ lên, "Em ở khách sạn Aer, cho anh một cơ hội mời vị hôn thê này cùng đi ăn tối, săn sóc vị hôn thê như vậy rất khó tìm nha."
Vị hôn thê.
Vị hôn thê của anh, tương lai anh sống cùng người phụ nữ này cả đời.
"Noãn Noãn, gần đây Sở thị xảy ra chút chuyện, anh muốn tăng ca." Sở Thế Tu đè lại mi tâm ôn hòa nói, "Lần sau cùng em ăn cơm được không?"
"Không được." Lương Noãn Noãn có chút oán giận lên tiếng, "Em không còn muốn thấy anh phải làm suốt đêm ở công ty, sợ anh mệt sẽ bị bệnh."
"Chờ Sở thị vượt qua nguy cơ lần này, anh mới có thể ở cùng em." Sở Thế Tu dịu dàng nói, mắt lẳng lặng nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.
Là vật đính hôn của anh cùng Lương Noãn Noãn.
Anh cùng Cố Tiểu Ngải là thanh mai trúc mã, lúc ấy chỉ là hai nhà hứa hẹn, bọn họ lúc đó...... ngay cả tín vật trao đổi đều không có.
"Quên đi, không cần đâu, lo việc của anh đi." Giọng nói Lương Noãn Noãn tức giận trong di động truyền đến, "Em ăn một mình!"
Lương Noãn Noãn tức giận.
Lương Noãn Noãn từng nói cô yêu nhất là tính tình ôn hòa của anh, bao nhiêu công tử trong xã hội thượng lưu đều có chút tự cho mình là siêu phàm, tự cho mình thanh cao, không ai có thể giống anh đối đãi với mọi người đều dịu dàng.
Cho nên, mỗi lần anh không đáp ứng yêu cầu của cô thì Lương Noãn Noãn luôn hoặc làm nũng hoặc tức giận, nhất định phải làm cho anh đáp ứng mới thôi.
Đây là bất đồng lớn nhất giữa Lương Noãn Noãn cùng Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải trên người tuy rằng cũng có tính tiểu thư nhà giàu kiêu căng, cũng không có động chút là tức giận.
Hơn nữa, từ lúc quen biết anh cho tới bây giờ, cũng chưa giận dỗi anh bao giờ.
Sở Thế Tu liếc mắt cảnh đêm ngoài cửa sổ, lúc lâu mới cười áy náy nói, "Đừng nóng giận, anh cho tài xế tới đón em."
"Dạ. Đây mới là chồng tốt của em. Bye bye, chút nữa gặp."
Lương Noãn Noãn đổi giận thành vui, trong di động gửi cho anh một cái hôn gió, vui vẻ cúp điện thoại.
Chấm dứt trò chuyện, Sở Thế Tu nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, vẻ mặt trắng ngần đau buồn im lặng.
Chồng.
Người đăng ký kết hôn với anh là Lương Noãn Noãn, mà không phải —— Cố Tiểu Ngải.
"Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có một ngày người khác công kích vị hôn thê của anh, nhất định không nên tin. Anh cùng cô ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người anh yêu."
......
Ngải Ngải làm sao có thể nói lời như vậy?
Anh cùng Lương Noãn Noãn xứng đôi sao?
Anh nghĩ, người có thể xứng đôi với anh chỉ có một người là Cố Tiểu Ngải, mà xứng đôi với Cố Tiểu Ngải, cũng chỉ có anh Sở Thế Tu.
Trải qua nhiều năm, hai người bọn họ không còn là của nhau, sự việc thay đổi rồi.
Người đàn ông kêu tên cô...... Tính tình nhất định không tốt.
Cô làm sao lại thích loại đàn ông này?
*******
"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"
Tìm không thấy cô Lệ Tước Phong rống giận.
Cố Tiểu Ngải đứng ở trong phòng bối rối đưa điện thoại di động tắt máy, sau đó nhét vào trong túi.
Vỗ vỗ hai má, sau khi hít thở sâu một hơi, Cố Tiểu Ngải làm bộ như thong dong mở cửa phòng đi ra ngoài, hai mắt nhìn về phía chính sảnh, "Ai kêu tôi?"
Một người giúp việc hỗ trợ tìm cô......
Giống như xảy ra chuyện lớn vậy.
May mắn, còn không có lục soát phòng cô.
"Cố Tiểu Ngải! Cô điếc sao?!" Lệ Tước Phong đang ở bên cạnh cửa cô mới mở, nghe được giọng nói của cô lập tức rống lên.
Hắn kêu cô nhiều lần như vậy, cô cư nhiên một chút phản ứng đều không có?!
Nhìn Lệ Tước Phong hướng cô đi đến, vẻ mặt giống như ăn thuốc nổ.
Đây là hắn muốn đánh người sao.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn tránh, mắt chuyển động, che miệng ngáp một cái, "Buồn ngủ quá, vừa mới ở phòng kia mơ mơ màng màng muốn ngủ, nếu không ngươi bảo ta, ta còn ngủ đâu."
......
Cô biểu hiện trên mặt tràn đầy buồn ngủ.
Cảm mạo phát sốt người tinh thần suy yếu, dễ dàng ngủ là hiện tượng bình thường.
Lệ Tước Phong giơ lên nắm tay lại hạ xuống, đi đến trước mặt cô nhìn từ trên xuống dưới trên người cô áo ngủ, "Cô không tắm rửa?"
Nữ nhân này đem lời của hắn vào tai này ra tai kia sao?
Nói buổi tối mang cô đi ra ngoài mua điện thoại di động, cô ngay cả tắm cũng chưa tắm, là muốn cho hắn ngồi chờ cô tắm rửa xong.
Cố Tiểu Ngải xoa mắt, "Vốn là muốn tắm, kết quả rất mệt nhọc, liền nằm ở trên giường ngủ một hồi. Tôi đây hiện tại đi tắm......"
← Ch. 097 | Ch. 099 → |