← Ch.096 | Ch.098 → |
Lệ Tước Phong giết người không thấy máu, dù chỉ là chuyện trốn thuế của Sở thị đều khiến cho Sở thị bị đả kích lớn.
Nghe qua...... Sở Thế Tu so với trong tưởng tượng của cô vẫn còn phiền não.
"Cơ quan điều tra đã điều tra rõ ràng chuyện trốn thuế rồi sao?"
"Cơ quan điều tra cũng bị đối phương mua chuộc rồi, xét duyệt kết quả chậm chạp, mọi người đùn đẩy nhau."
Sở thị bị áp lực dư luận lớn như vậy, cơ quan điều tra lại không chịu kiểm tra kết quả, chỉ biết làm cho danh dự Sở thị trước công chúng càng ngày càng đánh mất.
Lệ Tước Phong tại sao lại ác như vậy, phải làm cho Sở thị sụp đỗ sao?
"Sở Thế Tu." Cô nhẹ nhàng gọi tên.
"Sao?"
"Sở thị cùng...... vị hôn thê đối với anh mà nói, người nào quan trọng hơn?"
Chỉ cần anh đưa ra lựa chọn, cô sẽ biết làm sao.
Anh quan tâm nhất là quan trọng nhất, cô nhất định vì anh ra sức thực hiện.
"......" Sở Thế Tu trầm mặc, sau một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi, "Ngải Ngải, vì sao hỏi như vậy?"
"Anh trả lời em được không? Cái gì đối với anh mới là quan trọng nhất?" Cố Tiểu Ngải kiên trì hỏi.
"Tìm được em."
Giọng nói dịu dàng không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Phanh ——"
Di động trong nháy mắt từ trong tay rơi xuống, rơi mạnh trên mặt đất.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ che miệng mình, không dám tin mở to hai mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Anh nói, tìm được cô mới là cái anh quan tâm nhất.
Anh quan tâm nhất, không phải chuyện Sở thị, không phải vị hôn thê Lương Noãn Noãn, mà là tìm được cô.
Cô chưa bao giờ biết, Sở Thế Tu nhớ thương cô nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, thậm chí, việc tìm được cô là chuyện quan trọng nhất.... .
"Ngải Ngải...... Ngải Ngải?"
Giọng Sở Thế Tu lo lắng từ trong di động truyền đến.
Cố Tiểu Ngải xoay người nhặt di động lên, lau quệt nước mắt lung tung, giọng nói có chút nghẹn ngào trong cổ họng, "Dạ, em đây."
"Em khóc sao?" Sở Thế Tu kinh ngạc.
"Không có, gần đây em bị cảm mạo nên cổ họng không tốt lắm." Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt cổ, làm cho giọng nói mình nghe bình thường một chút.
"Làm sao lại bị cảm mạo? Gặp bác sĩ chưa? Uống thuốc chưa? Ăn được không? Em bị cảm mạo liền thích ăn này nọ, có chút đồ ăn không tốt, trăm ngàn lần đừng ăn bậy có biết hay không?"
Sở Thế Tu lập tức khẩn trương lên, dường như có chút nói năng lộn xộn.
"Dạ, đã đi bác sĩ rồi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi." Cố Tiểu Ngải nói, sợ anh tiếp tục hỏi nhanh nói sang chuyện khác, "Chuyện này không chấm dứt, Sở thị sẽ nghiêm trọng tới mức độ nào?"
"Liên tục lỗ lã, hậu quả không lường được." Sở Thế Tu nói.
Xu hướng của đài truyền hình cùng báo chí lần này đều nhằm vào "Chuyện trốn thuế" để phát tin tức công kích, nhất thời Sở thị không thể lộ diện trước tầm mắt công chúng.
Sở thị lại là công ty mới thành lập, đều phải nhờ vào quảng cáo trước công chúng.
Tiếp tục như thế nữa, Sở thị thiệt thòi tổn hại nhất định là nghiêm trọng nhất.
"Kia nếu......"
"Cố Tiểu Ngải! Cô đã chạy đi đâu rồi?! Cố Tiểu Ngải!" tiếng Lệ Tước Phong gọi đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, gần như nổi giận, giống như người đang đứng cạnh cửa.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, kích động tắt điện thoại, nhưng đã quá muộn.
Giọng nói Sở Thế Tu có chút cứng ngắc vang lên, "Bạn trai em sao?"
Cô có thể nói không phải sao?
Hắn chỉ là chủ của cô mà thôi, cô là vật phát tiết độc chiếm của hắn.
"Dạ." Một lát sau, Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng.
"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Lệ Tước Phong rống giận.
Cố Tiểu Ngải hiểu được nếu không đi ra ngoài, Lệ Tước Phong có thể đem cửa đạp bể, sau đó sẽ đem cô trút giận......
"Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có một ngày người khác công kích vị hôn thê của anh, nhất định không nên tin. Anh cùng cô ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người anh yêu."
"Cái gì?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.
Nghe tiếng Lệ Tước Phong ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng đối với di động nói, "Em có việc, cúp máy trước, lần sau lại gọi cho anh."
"Ngải Ngải......"
"Đô —— đô —— hao ——"
Anh ngay cả tạm biệt cũng chưa kịp nói một câu, Cố Tiểu Ngải đã cúp điện thoại.
Người kia là bạn trai của cô ấy sao?
Làm sao có thể dùng giọng điệu tệ như vậy kêu cô?
Cô là hòn ngọc quý trên tay Cố gia, từ nhỏ đến lớn, mỗi người đều xem cô giống như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay, cái gì ủy khuất cũng chưa chịu qua, cô làm sao có thể bị người ta dùng cái loại giọng điệu này kêu?
Trong phòng Tổng giám đốc của công ty quốc tế Sở thị, cảnh đêm C thị ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, phòng tổng giám đốc im lặng không có bật đèn, đêm hương vị dày đặc.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |